Arc 4: World of memories
~.~.~
Chương 105: Encroaching danger
Với chuỗi những vụ giết người hàng loạt và thủ phạm vẫn còn thảnh thơi ngoài vòng pháp luật, nhiều cha mẹ đã chọn tự mình đưa đón con em của mình tới trường, và khu vực quanh cổng trường tiểu học Namimori chứa đầy những người lớn và trẻ em, ngay cả khi họ chưa từng gặp nhau cũng nhanh chóng nối thành một hàng dài để về nhà.
Hibari, vẫn chỉ lớn bằng một nửa kích thước của người lớn nhưng đã có khả năng tự mình lãnh đạo các băng đảng, nhìn vào đám đông kia trong sự ghê tởm, nhưng không hề có ý định chấm dứt chuyện này. Chăm chú nhìn anh đang đứng chờ ngay trước cổng trường, Tsuna nghĩ Hibari có vẻ đang tức giận và mệt mỏi, nhưng không hẳn là do những phụ huynh và học sinh kia.
Tất nhiên là anh đang tức giận. Namimori đang ở giữa một sự xáo trộn rất lớn. Tsuna không biết nhiều về điều này, chỉ biết rằng có người đã giết - một người, rồi lại một người nữa, lần đầu còn cách nhau vài tuần, sau đó chỉ cách nhau có vài ngày, và cuối cùng là diễn ra gần như hàng ngày, theo bầy. Yêu quái phải chịu trách nhiệm, và Nana buộc phải đưa cậu tới trường hàng ngày và cấm Tsuna không được đi chơi kể cả ban ngày.
Hibari đã nhắc cha của Yamamoto làm điều tương tự, Tsuna nhớ lại khi cậu thấy hai cha con nhà Yamamoto đi cùng nhau. Còn Kyoko và Ryohei đã được gửi qua ở bên nhà họ hàng ngoài thị trấn, cha mẹ của họ không thể tự mình chăm sóc cho họ được.
Cắn môi và nắm chặt dây đeo ba lô, Tsuna tự hỏi yêu quái có đáng sợ như vậy không? Liệu mẹ cậu có thể đánh bại nó? ...Hibari có thể không?
Tsuna một lần nữa chăm chăm nhìn vào người bảo vệ thị trấn trẻ tuổi kia và biết được chắc chắn Hibari muốn thử. Đó là lý do tại sao anh lại ngủ rất nhiều vào ban ngày, bỏ cả giờ học, và thức suốt đêm để tuần tra.
"Tsu-kun! Tsu-kun, ở đây!" Nana gọi lớn, cố vượt qua đám đông phụ huynh và học sinh. "Con sẵn sàng chưa? Về nhà thôi nào."
Khi Nana chuẩn bị dẫn cậu đi, Tsuna liếc nhìn vẻ ngoài chịu đựng và suy ngẫm của Hibari lần cuối.
"Mẹ, Hibari sẽ đánh bại nó phải không?" cậu hỏi, lo lắng cho cả thị trấn và người bảo vệ nó.
"Hmm, mẹ cho là vậy," Nana lên tiếng. "Nó đang sinh trưởng mạnh mẽ, từ tất cả sự thù hận và cái chết mà nó gây ra. Trước tiên là sự đả kích, nhưng giờ nó đã được nếm máu... nó thậm chí không còn là yêu quái nữa, mà chỉ là một con quái vật thôi. Cậu nhóc chim sẻ kia vẫn còn trẻ. Nếu nó bắt được cậu ấy, cậu ấy có lẽ cũng sẽ bị ăn thịt."
Tsuna thút thít, nắm chặt lấy tay bà và nhìn bà với đôi mắt mở to.
"Đừng lo, Mama sẽ không để chuyện gì xảy ra với con đâu," Nana trấn an cậu. "Mẹ sẽ bảo vệ Tsu-kun bé bỏng của mẹ. Và con quái vật đó..." Bà nhìn lên, đôi mắt của bà trở nên xa xăm khi bà cảm nhận được mùi hương tâm linh trong không khí. "Nó sẽ tự bào mòn sớm thôi. Như một cơn bão mùa hè."
Tsuna cúi đầu khi Nana làm xù tóc cậu. Cậu nên được trấn an, và bằng vài cách thì điều đó đã thành công. Cho dù thế nào, mẹ cậu cũng sẽ bảo vệ cậu.
~.~.~
Với chuỗi những vụ giết người hàng loạt và thủ phạm vẫn còn thảnh thơi ngoài vòng pháp luật, nhiều cha mẹ đã chọn tự mình đưa đón con em của mình tới trường, và khu vực quanh cổng trường tiểu học Namimori chứa đầy những người lớn và trẻ em, ngay cả khi họ chưa từng gặp nhau cũng nhanh chóng nối thành một hàng dài để về nhà.
Hibari, vẫn chỉ lớn bằng một nửa kích thước của người lớn nhưng đã có khả năng tự mình lãnh đạo các băng đảng, nhìn vào đám đông kia trong sự ghê tởm, nhưng không hề có ý định chấm dứt chuyện này. Chăm chú nhìn anh đang đứng chờ ngay trước cổng trường, Tsuna nghĩ Hibari có vẻ đang tức giận và mệt mỏi, nhưng không hẳn là do những phụ huynh và học sinh kia.
Tất nhiên là anh đang tức giận. Namimori đang ở giữa một sự xáo trộn rất lớn. Tsuna không biết nhiều về điều này, chỉ biết rằng có người đã giết - một người, rồi lại một người nữa, lần đầu còn cách nhau vài tuần, sau đó chỉ cách nhau có vài ngày, và cuối cùng là diễn ra gần như hàng ngày, theo bầy. Yêu quái phải chịu trách nhiệm, và Nana buộc phải đưa cậu tới trường hàng ngày và cấm Tsuna không được đi chơi kể cả ban ngày.
Hibari đã nhắc cha của Yamamoto làm điều tương tự, Tsuna nhớ lại khi cậu thấy hai cha con nhà Yamamoto đi cùng nhau. Còn Kyoko và Ryohei đã được gửi qua ở bên nhà họ hàng ngoài thị trấn, cha mẹ của họ không thể tự mình chăm sóc cho họ được.
Cắn môi và nắm chặt dây đeo ba lô, Tsuna tự hỏi yêu quái có đáng sợ như vậy không? Liệu mẹ cậu có thể đánh bại nó? ...Hibari có thể không?
Tsuna một lần nữa chăm chăm nhìn vào người bảo vệ thị trấn trẻ tuổi kia và biết được chắc chắn Hibari muốn thử. Đó là lý do tại sao anh lại ngủ rất nhiều vào ban ngày, bỏ cả giờ học, và thức suốt đêm để tuần tra.
"Tsu-kun! Tsu-kun, ở đây!" Nana gọi lớn, cố vượt qua đám đông phụ huynh và học sinh. "Con sẵn sàng chưa? Về nhà thôi nào."
Khi Nana chuẩn bị dẫn cậu đi, Tsuna liếc nhìn vẻ ngoài chịu đựng và suy ngẫm của Hibari lần cuối.
"Mẹ, Hibari sẽ đánh bại nó phải không?" cậu hỏi, lo lắng cho cả thị trấn và người bảo vệ nó.
"Hmm, mẹ cho là vậy," Nana lên tiếng. "Nó đang sinh trưởng mạnh mẽ, từ tất cả sự thù hận và cái chết mà nó gây ra. Trước tiên là sự đả kích, nhưng giờ nó đã được nếm máu... nó thậm chí không còn là yêu quái nữa, mà chỉ là một con quái vật thôi. Cậu nhóc chim sẻ kia vẫn còn trẻ. Nếu nó bắt được cậu ấy, cậu ấy có lẽ cũng sẽ bị ăn thịt."
Tsuna thút thít, nắm chặt lấy tay bà và nhìn bà với đôi mắt mở to.
"Đừng lo, Mama sẽ không để chuyện gì xảy ra với con đâu," Nana trấn an cậu. "Mẹ sẽ bảo vệ Tsu-kun bé bỏng của mẹ. Và con quái vật đó..." Bà nhìn lên, đôi mắt của bà trở nên xa xăm khi bà cảm nhận được mùi hương tâm linh trong không khí. "Nó sẽ tự bào mòn sớm thôi. Như một cơn bão mùa hè."
Tsuna cúi đầu khi Nana làm xù tóc cậu. Cậu nên được trấn an, và bằng vài cách thì điều đó đã thành công. Cho dù thế nào, mẹ cậu cũng sẽ bảo vệ cậu.
Nhưng ai sẽ bảo vệ Hibari đây?
Cậu vẫn lo lắng về điều đó khi về tới nhà. Chìm vào suy nghĩ, Tsuna va vào Nana khi bà đột ngột dừng lại khi bà vừa mới bước được vài bước vào nhà.
Có một kẻ lạ mặt trong phòng khách - cao, mặc một bộ đồ đen và chiếc mũ lạ mắt. Cậu trông vừa lạ lại vừa quen với Tsuna, người lập tức núp sau mẹ mình.
"Ara? Và cậu đây là ai vậy?" Nana hỏi.
Câu trả lời... câu trả lời Tsuna chắc chắn đã biết.
"Tôi là gia sư tại nhà, Reborn," người đàn ông kia trả lời.
Reborn, Tsuna thì thầm. Cậu biết cái tên đó.
~.~.~
Chương 106: Forgot me not
Nana hối hả vào bếp, để lại người lớn Reborn và đứa trẻ Tsuna làm quen với nhau trong im lặng. Mặc dù cậu nhóc bắt đầu bước về phía cầu thang, cậu vẫn bị cuốn hút bởi người vừa lạ vừa quen kia khiến cậu nửa muốn đi nửa không muốn đi.
"Dame-Tsuna," Reborn phá vỡ sự im lặng, cái biệt danh đó khiến Tsuna chớp mắt, "cậu nhớ tôi chứ?"
Tsuna đã cân nhắc câu hỏi này trong một lúc lâu. Cậu bắt đầu lắc đầu, sau đó bắt đầu gật đầu, nhưng không đưa ra kết luận nào. Cuối cùng, cậu chỉ trốn sau chiếc ghế dài, hé đôi mắt to màu nâu kia nhìn về phía Reborn.
Thay vì đá cậu nhóc khiến cậu nhanh chóng nhớ ra được ký ức của mình, Reborn chỉ vòng qua chiếc ghế dài và cúi xuống trước mặt Tsuna.
"Sao cậu có thể quên tôi chứ, Dame-Tsuna? Tôi là sát thủ tuyệt vời nhất thế giới," Reborn mắng nhẹ. Cậu vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, khiến cậu co rúm người lại. "Cậu sẽ phải luyện tập thêm giờ đấy biết chưa. Cậu rõ ràng cần nó, nếu như cậu để bản thân mình kết thúc thế này. Đây là giới hạn quyết tâm của cậu sao? Có chuyện gì xảy ra với quyết tâm của cậu rồi? Cậu sẽ bảo vệ mọi người thế nào nếu cứ như thế này?"
Rõ ràng Reborn không chỉ nói về kí ức của Tsuna khi còn nhỏ. Ở một vài mức độ Tsuna đã nhận ra được cậu, và phản ứng của cậu nhóc với những lời mà Reborn vừa nói.
"Bảo vệ..." Tsuna thì thầm. Đôi bàn tay nhỏ xíu của cậu nắm chặt gấu áo. "Mẹ sẽ bảo vệ mình, và Hibari-sempai sẽ bảo vệ mọi người..."
Suy nghĩ của cậu chợt trở lại con đường mà họ đã từng theo trước đó, con đường mà họ định đi theo, và đôi mắt của Tsuna mở to.
"Nhưng ai sẽ bảo vệ Hibari-sempai..." cậu tự hỏi chính mình. Tsuna khẽ thở dài. "Ah, đúng rồi. Đó là điều mà mình đang nghĩ. Mẹ sẽ bảo vệ mình, nhưng còn những người khác thì sao? Đây là lần đầu tiên mình không chỉ lo sợ cho bản thân mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên mình đứng lên bất chấp sợ hãi..."
Khi cậu cười, hoài niệm và thấu hiểu, không còn là cậu nhóc Tsuna nhìn lên Reborn nữa, mà là một cậu học sinh thiếu niên.
"Đây là một bước nhỏ đầu tiên. Và boss phải bảo vệ gia đình mình, cho dù người đó có sợ, phải không, Reborn?" Tsuna nói.
'Cậu ấy thực sự đã đi một quãng đường dài,' Reborn nghĩ. 'Nhưng... có lẽ cậu ấy luôn mạnh mẽ như vậy.'
"...Cậu muốn bảo vệ Hibari? Thật sao? Tôi biết mà. "Chắc chắn có vấn đề với đầu cậu rồi," Reborn khô khan nói.
Tsuna bĩu môi. Đôi môi của Reborn giật nhẹ khi nhận ra biểu hiện của cậu học trò mình như thế nào.
~.~.~
Chương 107: The logic of the world
"Mau lên," Tsuna nói, bước nhanh lên cầu thang. "Đi nào. Chúng ta phải kết thúc chuyện này."
"Để làm gì chứ?" Reborn hỏi, dù vậy vẫn đi theo Tsuna.
"Nếu chúng ta chỉ ở đây, kí ức sẽ không có gì thay đổi. Mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi bếp và mặt trời sẽ không bao giờ lặn nữa," Tsuna nói. "Trong ký ức, thời gian, không gian và tất cả các định luật vật lý sẽ không được áp dụng đúng cách đâu. Chúng sẽ tuân theo con đường đã định của chúng, tới một kết quả không thể thay đổi. Chúng ta phải dõi theo điều này tới cuối cùng, hoặc chúng ta sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi thế giới ký ức này."
Thế giới của sự cố này, một buổi chiều mùa hè đầy khó chịu và căng thẳng, sẽ không thay đổi cho tới khi họ hoàn thành con đường đã được định trước của nó. Và cách duy nhất để làm điều đó là dò theo những bước chân trước đó của Tsuna và tái tạo các chuỗi sự kiện diễn ra sau đó.
"Tớ nhớ là..." Tsuna thì thầm, "Tớ đã lo lắng về Hibari, vì anh ấy là người duy nhất bên cạnh không có một ai. Sau đó anh ấy đã tự trách bản thân mình vì đã chờ đợi quá lâu để gửi lời tới gia tộc mình, nhưng anh ấy muốn tự mình bảo vệ Namimori... nên tớ đã lẻn đi tìm anh ấy."
Bước vào phòng mình - khác biệt khá nhiều so với ngày nay nhưng cũng tương tự - vàm bước thẳng tới cửa sổ, Tsuna mở nó ra và bắt đầu trèo ra. Thay vì mạo hiểm nhảy xuống và bị gãy cổ, Tsuna chỉ đơn giản chuyển sang hình hài khác của mình, và con cáo nhỏ nhảy qua cửa sổ và lên cành cây kế bên cửa sổ.
Reborn dễ dàng đi theo, hạ xuống ngay cạnh Tsuna khi Tsuna chuyển lại về hình dáng con người.
"Chính xác là chuyện gì đang xảy ra vậy?" Reborn hỏi khi họ đang băng băng trên những con đường Namimori vắng vẻ. Tsuna dẫn đường, nhưng Reborn nhận ra sau khoảnh khắc cậu đang chọn hướng đi một cách ngẫu nhiên. Nhưng đồng thời, cậu nhận ra những con đường và địa danh không khớp với bản đồ thị trấn trong trí nhớ của cậu.
Đây không phải là một sai lầm. Thay vào đó, họ đã tới được nơi mà họ cần đến. Thế giới ký ức đã bị bẻ cong để đảm bảo tất cả con đường đều dẫn tới đích đến đã được xác định trước.
"Một yêu quái... Lôi thú, một linh hồn sấm sét, đã giết ai đó," Tsuna giải thích. "Tớ không biết nó có nghĩa gì không, nhưng một khi nó nếm được vị máu, nó đã bị hủy hoại bởi sự bại hoại của cái chết và tiếp tục giết người. Nó được nuôi dưỡng bởi nỗi đau và nỗi kinh hoàng của nạn nhân, bắt đầu trở nên ngày càng mạnh. Và bởi cái cách mà họ bị giết, những linh hồn của những người bị nó giết cũng không thể siêu thoát..."
Cậu dừng lại giữa đường, nhìn lên bầu trời hoàng hôn màu đỏ. Nhưng nó trở tối quá nhanh, và Reborn chắc chắn trước đó mới chỉ là buổi chiều mà thôi. Nhận thức của cậu về vạn vật trong thế giới kì lạ này là sai sao?
Trong phút chốc, bầu trời gần như tối hoàn toàn - và cũng không có sao. Không có chiếc đèn đường nào cũng như đèn trong bất cứ ngôi nhà nào sáng lên, và nguồn chiếu sáng duy nhất chính là mặt trăng đỏ trên đầu kia.
Reborn không hề thấy nó mọc lên. Nó chỉ đơn giản là xuất hiện ngoài tầm nhìn của cậu.
"Năng lượng tiêu cực của nó đã trở nên mạnh mẽ đến nỗi nó làm cong cả thế giới vật chất, tạm thời che phủ nó với thế giới của các linh hồn," Tsuna nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt trăng máu phía trên. "Nó giống những gì đã diễn ra ở biệt thự. Mặc dù Daemon đã buộc nó xảy ra vào thời điểm đó..."
"Và cậu đã ra trốn ra bởi cái này sao?" Reborn cau mày, lưu ý đến.
Tsuna gật đầu. Cậu gần như là người duy nhất. Ngay cả những người không nhận thức được về thế giới linh hồn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm trong tiềm thức và do dự trong việc rời khỏi nhà. Chỉ có cậu... và Hibari.
Gần như đồng thời, sấm vang lên và tia sét đánh vào một nơi nào đó gần đó, mặc dù không hề có mây trên bầu trời giả tạo kia.
"Một linh hồn sấm sét, huh?" Reborn nói. "Để tôi đoán. Cậu không hề chạy về nhà như cậu thường làm."
"Tất nhiên là không rồi," Tsuna đồng ý, cười gượng. "Đi nào."
~.~.~
Chương 108: Full circle
Giống Tsuna những năm trước, họ tới sau khi trận chiến đã bắt đầu. Tất cả dọc theo con đường hẹp, ánh đèn đường nhấp nháy và điện giật giữa các đường dây điện.
Ngay cả khi còn nhỏ, Hibari vẫn đứng giữa nó một cách không hề sợ hãi. Anh nhảy lùi lại khi sét đánh lần nữa, phát ra từ ánh đèn đường trên đầu và phóng thẳng tới vị trí mà anh đang đứng. Nâng đôi tonfa của mình lên - vẫn còn rất nhỏ - anh lao vào và vung nó.
Vũ khí của anh vung vào tòa nhà bên cạnh con quái vật to lớn dường như được tạo ra bởi bóng tối, chỉ có những mảng lông xen kẽ ló ra - hình dạng ban đầu của nó, đã bị phá hoại bởi sự lệch lạc của nó.
Con thú kia gầm lên, rùng mình, nhưng đòn tấn công của Hibari rõ ràng là không đủ. Giận dữ, con quái vật vung chiếc đuôi to lớn của mình. Không thể né kịp, Hibari bị đẩy ngược trở lại. Anh va xuống mặt đất đủ mạnh để lại một vệt dài đất đá trước khi anh dừng lại.
Anh không tiếp tục cử động nữa, và Reborn có thể thấy được vệt đỏ sẫm dần lan ra trên thân thể anh.
"Hibari-sempai!" Tsuna hét lên.
Như những năm trước, Tsuna lao về phía Hibari, không hề chú ý tới con quái vật lúc này đang chằm chằm nhìn về phía cậu. Con thú sấm sét kia lại gầm lên, ánh đèn đường chốc chốc lại bùng lên sau đó vỡ tan thành từng mảnh. Nó nâng cơ thể to lớn của nó nhảy về phía hai cậu thiếu niên.
Như lúc trước, theo bản năng, Tsuna lao về phía Hibari, lấy thân mình che chắn cho anh.
Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại vì sợ hãi, Tsuna chỉ có thể nghe được con thú kia đột nhiên hú lên đau đớn.
"Cậu đang làm gì vậy, Dame-Tsuna?" Reborn la lên, đứng giữa con quái vật và hai cậu thiếu niên, khói từ mũi sũng bốc lên bởi những phát bắn mà cậu vừa bắn ra. "Thức tỉnh và chiến đấu đi!"
"Tớ-tớ không thể. Tớ không thể đánh bại thứ như vậy! Tớ không phải người đánh bại nó! Mẹ mới chính là người đó!" Tsuna lắp bắp. "Bà ấy đã tới để cứu bọn tớ!"
"Nhưng giờ bà ấy không có ở đây!" Reborn đáp trả, bắn ra một viên đạn khác. Con thú kia chỉ hơi loạng choạng. Như những linh hồn trong biệt thự nhà Vongola, nó không bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công vật lý hay bằng Lửa.
"Tại sao...? Bà ấy đáng lẽ đã phải..." Tsuna thì thầm với chính mình. "Sao ký ức có thể thay đổi được? Bà ấy luôn tới khi mình gọi mà..."
Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra.
Nana thực sự đã đến, những năm trước, trong hình hài của một con yêu quái và cơn thịnh nộ. Một con cáo bảy đuôi dễ dàng né được con thú sấm sét kia, thậm chí còn đục khoét những năng lượng tiêu cực kia.
Bà đã tới, theo tiếng thét giúp đỡ của con mình. "Mẹ! Mama!" Tsuna đã khóc, sợ hãi trong tâm trí khi cậu đang ôm thân thể của Hibari.
Nhưng lần này cậu thì không. Cậu đã không gọi bà, như cậu từng làm trước đây.
Vì cậu không hề sợ? Vì cậu quên?
Không. Không phải vậy. Vì cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Vì giờ cậu là người chiến đấu vì gia đình của mình. Vì boss phải bảo vệ họ bằng chính đôi tay của mình.
"Được rồi," Tsuna nói, với chính bản thân, với hình hài nhỏ bé của Hibari trong tay. Một cảm giác bình tĩnh và quyết tâm tràn ngập trong cậu, đẩy sự sợ hãi và ngập ngừng sang một bên. Những ký ức đã hoàn chỉnh, nhưng "sự thật" của ký ức cũng có thể bị bẻ cong. "Chúng ta sẽ vượt qua được. Dù sao, tớ cũng là cáo mà. Với những thứ như thế này, chỉ cần một đuôi cũng là đủ rồi."
Đó là hình dạng yêu quái toàn phần của Tsuna - một con cáo vàng lớn, với ngọn lửa linh hồn vàng nhạt bao quanh nó - nhảy qua Reborn và ngay phía trên con thú sấm sét to lớn kia.
"Biến đi!" Tsuna hét lên, đuôi của cậu quất xuống và ngọn lửa bùng lên xung quanh cậu. Con thú kia hú lên, cố gắng vật lộn, cho tới khi hình dạng bóng tối của nó bị đốt cháy hoàn toàn. Với tiếng kêu cuối cùng, nó biến thành một tia sét rồi biến mất.
Từ từ, thế giới giả tạo của Namimori rất lâu trước đó bắt đầu mờ dần đi xung quanh họ. Tsuna lúc này đã biết con đường phía trước - con đường mà cậu đã chọn, để bảo vệ gia đình của mình.
Cậu vẫn lo lắng về điều đó khi về tới nhà. Chìm vào suy nghĩ, Tsuna va vào Nana khi bà đột ngột dừng lại khi bà vừa mới bước được vài bước vào nhà.
Có một kẻ lạ mặt trong phòng khách - cao, mặc một bộ đồ đen và chiếc mũ lạ mắt. Cậu trông vừa lạ lại vừa quen với Tsuna, người lập tức núp sau mẹ mình.
"Ara? Và cậu đây là ai vậy?" Nana hỏi.
Câu trả lời... câu trả lời Tsuna chắc chắn đã biết.
"Tôi là gia sư tại nhà, Reborn," người đàn ông kia trả lời.
Reborn, Tsuna thì thầm. Cậu biết cái tên đó.
~.~.~
Chương 106: Forgot me not
Nana hối hả vào bếp, để lại người lớn Reborn và đứa trẻ Tsuna làm quen với nhau trong im lặng. Mặc dù cậu nhóc bắt đầu bước về phía cầu thang, cậu vẫn bị cuốn hút bởi người vừa lạ vừa quen kia khiến cậu nửa muốn đi nửa không muốn đi.
"Dame-Tsuna," Reborn phá vỡ sự im lặng, cái biệt danh đó khiến Tsuna chớp mắt, "cậu nhớ tôi chứ?"
Tsuna đã cân nhắc câu hỏi này trong một lúc lâu. Cậu bắt đầu lắc đầu, sau đó bắt đầu gật đầu, nhưng không đưa ra kết luận nào. Cuối cùng, cậu chỉ trốn sau chiếc ghế dài, hé đôi mắt to màu nâu kia nhìn về phía Reborn.
Thay vì đá cậu nhóc khiến cậu nhanh chóng nhớ ra được ký ức của mình, Reborn chỉ vòng qua chiếc ghế dài và cúi xuống trước mặt Tsuna.
"Sao cậu có thể quên tôi chứ, Dame-Tsuna? Tôi là sát thủ tuyệt vời nhất thế giới," Reborn mắng nhẹ. Cậu vỗ nhẹ đầu cậu nhóc, khiến cậu co rúm người lại. "Cậu sẽ phải luyện tập thêm giờ đấy biết chưa. Cậu rõ ràng cần nó, nếu như cậu để bản thân mình kết thúc thế này. Đây là giới hạn quyết tâm của cậu sao? Có chuyện gì xảy ra với quyết tâm của cậu rồi? Cậu sẽ bảo vệ mọi người thế nào nếu cứ như thế này?"
Rõ ràng Reborn không chỉ nói về kí ức của Tsuna khi còn nhỏ. Ở một vài mức độ Tsuna đã nhận ra được cậu, và phản ứng của cậu nhóc với những lời mà Reborn vừa nói.
"Bảo vệ..." Tsuna thì thầm. Đôi bàn tay nhỏ xíu của cậu nắm chặt gấu áo. "Mẹ sẽ bảo vệ mình, và Hibari-sempai sẽ bảo vệ mọi người..."
Suy nghĩ của cậu chợt trở lại con đường mà họ đã từng theo trước đó, con đường mà họ định đi theo, và đôi mắt của Tsuna mở to.
"Nhưng ai sẽ bảo vệ Hibari-sempai..." cậu tự hỏi chính mình. Tsuna khẽ thở dài. "Ah, đúng rồi. Đó là điều mà mình đang nghĩ. Mẹ sẽ bảo vệ mình, nhưng còn những người khác thì sao? Đây là lần đầu tiên mình không chỉ lo sợ cho bản thân mình. Đây có lẽ là lần đầu tiên mình đứng lên bất chấp sợ hãi..."
Khi cậu cười, hoài niệm và thấu hiểu, không còn là cậu nhóc Tsuna nhìn lên Reborn nữa, mà là một cậu học sinh thiếu niên.
"Đây là một bước nhỏ đầu tiên. Và boss phải bảo vệ gia đình mình, cho dù người đó có sợ, phải không, Reborn?" Tsuna nói.
'Cậu ấy thực sự đã đi một quãng đường dài,' Reborn nghĩ. 'Nhưng... có lẽ cậu ấy luôn mạnh mẽ như vậy.'
"...Cậu muốn bảo vệ Hibari? Thật sao? Tôi biết mà. "Chắc chắn có vấn đề với đầu cậu rồi," Reborn khô khan nói.
Tsuna bĩu môi. Đôi môi của Reborn giật nhẹ khi nhận ra biểu hiện của cậu học trò mình như thế nào.
~.~.~
Chương 107: The logic of the world
"Mau lên," Tsuna nói, bước nhanh lên cầu thang. "Đi nào. Chúng ta phải kết thúc chuyện này."
"Để làm gì chứ?" Reborn hỏi, dù vậy vẫn đi theo Tsuna.
"Nếu chúng ta chỉ ở đây, kí ức sẽ không có gì thay đổi. Mẹ sẽ không bao giờ rời khỏi bếp và mặt trời sẽ không bao giờ lặn nữa," Tsuna nói. "Trong ký ức, thời gian, không gian và tất cả các định luật vật lý sẽ không được áp dụng đúng cách đâu. Chúng sẽ tuân theo con đường đã định của chúng, tới một kết quả không thể thay đổi. Chúng ta phải dõi theo điều này tới cuối cùng, hoặc chúng ta sẽ không bao giờ có thể thoát khỏi thế giới ký ức này."
Thế giới của sự cố này, một buổi chiều mùa hè đầy khó chịu và căng thẳng, sẽ không thay đổi cho tới khi họ hoàn thành con đường đã được định trước của nó. Và cách duy nhất để làm điều đó là dò theo những bước chân trước đó của Tsuna và tái tạo các chuỗi sự kiện diễn ra sau đó.
"Tớ nhớ là..." Tsuna thì thầm, "Tớ đã lo lắng về Hibari, vì anh ấy là người duy nhất bên cạnh không có một ai. Sau đó anh ấy đã tự trách bản thân mình vì đã chờ đợi quá lâu để gửi lời tới gia tộc mình, nhưng anh ấy muốn tự mình bảo vệ Namimori... nên tớ đã lẻn đi tìm anh ấy."
Bước vào phòng mình - khác biệt khá nhiều so với ngày nay nhưng cũng tương tự - vàm bước thẳng tới cửa sổ, Tsuna mở nó ra và bắt đầu trèo ra. Thay vì mạo hiểm nhảy xuống và bị gãy cổ, Tsuna chỉ đơn giản chuyển sang hình hài khác của mình, và con cáo nhỏ nhảy qua cửa sổ và lên cành cây kế bên cửa sổ.
Reborn dễ dàng đi theo, hạ xuống ngay cạnh Tsuna khi Tsuna chuyển lại về hình dáng con người.
"Chính xác là chuyện gì đang xảy ra vậy?" Reborn hỏi khi họ đang băng băng trên những con đường Namimori vắng vẻ. Tsuna dẫn đường, nhưng Reborn nhận ra sau khoảnh khắc cậu đang chọn hướng đi một cách ngẫu nhiên. Nhưng đồng thời, cậu nhận ra những con đường và địa danh không khớp với bản đồ thị trấn trong trí nhớ của cậu.
Đây không phải là một sai lầm. Thay vào đó, họ đã tới được nơi mà họ cần đến. Thế giới ký ức đã bị bẻ cong để đảm bảo tất cả con đường đều dẫn tới đích đến đã được xác định trước.
"Một yêu quái... Lôi thú, một linh hồn sấm sét, đã giết ai đó," Tsuna giải thích. "Tớ không biết nó có nghĩa gì không, nhưng một khi nó nếm được vị máu, nó đã bị hủy hoại bởi sự bại hoại của cái chết và tiếp tục giết người. Nó được nuôi dưỡng bởi nỗi đau và nỗi kinh hoàng của nạn nhân, bắt đầu trở nên ngày càng mạnh. Và bởi cái cách mà họ bị giết, những linh hồn của những người bị nó giết cũng không thể siêu thoát..."
Cậu dừng lại giữa đường, nhìn lên bầu trời hoàng hôn màu đỏ. Nhưng nó trở tối quá nhanh, và Reborn chắc chắn trước đó mới chỉ là buổi chiều mà thôi. Nhận thức của cậu về vạn vật trong thế giới kì lạ này là sai sao?
Trong phút chốc, bầu trời gần như tối hoàn toàn - và cũng không có sao. Không có chiếc đèn đường nào cũng như đèn trong bất cứ ngôi nhà nào sáng lên, và nguồn chiếu sáng duy nhất chính là mặt trăng đỏ trên đầu kia.
Reborn không hề thấy nó mọc lên. Nó chỉ đơn giản là xuất hiện ngoài tầm nhìn của cậu.
"Năng lượng tiêu cực của nó đã trở nên mạnh mẽ đến nỗi nó làm cong cả thế giới vật chất, tạm thời che phủ nó với thế giới của các linh hồn," Tsuna nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt trăng máu phía trên. "Nó giống những gì đã diễn ra ở biệt thự. Mặc dù Daemon đã buộc nó xảy ra vào thời điểm đó..."
"Và cậu đã ra trốn ra bởi cái này sao?" Reborn cau mày, lưu ý đến.
Tsuna gật đầu. Cậu gần như là người duy nhất. Ngay cả những người không nhận thức được về thế giới linh hồn cũng cảm nhận được sự nguy hiểm trong tiềm thức và do dự trong việc rời khỏi nhà. Chỉ có cậu... và Hibari.
Gần như đồng thời, sấm vang lên và tia sét đánh vào một nơi nào đó gần đó, mặc dù không hề có mây trên bầu trời giả tạo kia.
"Một linh hồn sấm sét, huh?" Reborn nói. "Để tôi đoán. Cậu không hề chạy về nhà như cậu thường làm."
"Tất nhiên là không rồi," Tsuna đồng ý, cười gượng. "Đi nào."
~.~.~
Chương 108: Full circle
Giống Tsuna những năm trước, họ tới sau khi trận chiến đã bắt đầu. Tất cả dọc theo con đường hẹp, ánh đèn đường nhấp nháy và điện giật giữa các đường dây điện.
Ngay cả khi còn nhỏ, Hibari vẫn đứng giữa nó một cách không hề sợ hãi. Anh nhảy lùi lại khi sét đánh lần nữa, phát ra từ ánh đèn đường trên đầu và phóng thẳng tới vị trí mà anh đang đứng. Nâng đôi tonfa của mình lên - vẫn còn rất nhỏ - anh lao vào và vung nó.
Vũ khí của anh vung vào tòa nhà bên cạnh con quái vật to lớn dường như được tạo ra bởi bóng tối, chỉ có những mảng lông xen kẽ ló ra - hình dạng ban đầu của nó, đã bị phá hoại bởi sự lệch lạc của nó.
Con thú kia gầm lên, rùng mình, nhưng đòn tấn công của Hibari rõ ràng là không đủ. Giận dữ, con quái vật vung chiếc đuôi to lớn của mình. Không thể né kịp, Hibari bị đẩy ngược trở lại. Anh va xuống mặt đất đủ mạnh để lại một vệt dài đất đá trước khi anh dừng lại.
Anh không tiếp tục cử động nữa, và Reborn có thể thấy được vệt đỏ sẫm dần lan ra trên thân thể anh.
"Hibari-sempai!" Tsuna hét lên.
Như những năm trước, Tsuna lao về phía Hibari, không hề chú ý tới con quái vật lúc này đang chằm chằm nhìn về phía cậu. Con thú sấm sét kia lại gầm lên, ánh đèn đường chốc chốc lại bùng lên sau đó vỡ tan thành từng mảnh. Nó nâng cơ thể to lớn của nó nhảy về phía hai cậu thiếu niên.
Như lúc trước, theo bản năng, Tsuna lao về phía Hibari, lấy thân mình che chắn cho anh.
Đôi mắt cậu nhắm nghiền lại vì sợ hãi, Tsuna chỉ có thể nghe được con thú kia đột nhiên hú lên đau đớn.
"Cậu đang làm gì vậy, Dame-Tsuna?" Reborn la lên, đứng giữa con quái vật và hai cậu thiếu niên, khói từ mũi sũng bốc lên bởi những phát bắn mà cậu vừa bắn ra. "Thức tỉnh và chiến đấu đi!"
"Tớ-tớ không thể. Tớ không thể đánh bại thứ như vậy! Tớ không phải người đánh bại nó! Mẹ mới chính là người đó!" Tsuna lắp bắp. "Bà ấy đã tới để cứu bọn tớ!"
"Nhưng giờ bà ấy không có ở đây!" Reborn đáp trả, bắn ra một viên đạn khác. Con thú kia chỉ hơi loạng choạng. Như những linh hồn trong biệt thự nhà Vongola, nó không bị ảnh hưởng bởi những đòn tấn công vật lý hay bằng Lửa.
"Tại sao...? Bà ấy đáng lẽ đã phải..." Tsuna thì thầm với chính mình. "Sao ký ức có thể thay đổi được? Bà ấy luôn tới khi mình gọi mà..."
Đôi mắt cậu mở to khi nhận ra.
Nana thực sự đã đến, những năm trước, trong hình hài của một con yêu quái và cơn thịnh nộ. Một con cáo bảy đuôi dễ dàng né được con thú sấm sét kia, thậm chí còn đục khoét những năng lượng tiêu cực kia.
Bà đã tới, theo tiếng thét giúp đỡ của con mình. "Mẹ! Mama!" Tsuna đã khóc, sợ hãi trong tâm trí khi cậu đang ôm thân thể của Hibari.
Nhưng lần này cậu thì không. Cậu đã không gọi bà, như cậu từng làm trước đây.
Vì cậu không hề sợ? Vì cậu quên?
Không. Không phải vậy. Vì cậu không còn là một đứa trẻ nữa. Vì giờ cậu là người chiến đấu vì gia đình của mình. Vì boss phải bảo vệ họ bằng chính đôi tay của mình.
"Được rồi," Tsuna nói, với chính bản thân, với hình hài nhỏ bé của Hibari trong tay. Một cảm giác bình tĩnh và quyết tâm tràn ngập trong cậu, đẩy sự sợ hãi và ngập ngừng sang một bên. Những ký ức đã hoàn chỉnh, nhưng "sự thật" của ký ức cũng có thể bị bẻ cong. "Chúng ta sẽ vượt qua được. Dù sao, tớ cũng là cáo mà. Với những thứ như thế này, chỉ cần một đuôi cũng là đủ rồi."
Đó là hình dạng yêu quái toàn phần của Tsuna - một con cáo vàng lớn, với ngọn lửa linh hồn vàng nhạt bao quanh nó - nhảy qua Reborn và ngay phía trên con thú sấm sét to lớn kia.
"Biến đi!" Tsuna hét lên, đuôi của cậu quất xuống và ngọn lửa bùng lên xung quanh cậu. Con thú kia hú lên, cố gắng vật lộn, cho tới khi hình dạng bóng tối của nó bị đốt cháy hoàn toàn. Với tiếng kêu cuối cùng, nó biến thành một tia sét rồi biến mất.
Từ từ, thế giới giả tạo của Namimori rất lâu trước đó bắt đầu mờ dần đi xung quanh họ. Tsuna lúc này đã biết con đường phía trước - con đường mà cậu đã chọn, để bảo vệ gia đình của mình.
~.~.~
