Trước khi Tsuna có thể né được, Nakamura cho kiếm vào đai lưng của mình và đấm vào lưng Tsuna. Tsuna hơi nhăn mặt vì đau. Khi cậu cố tránh xa khỏi Nakamura, cậu nhận ra tay của Nakamura dường như đã dính vào lưng cậu. Khi cậu nghe thấy tiếng thì thầm vài câu nói Latin ngẫu nhiên từ mồm Nakamura, Tsuna từ từ lấy khẩu súng từ trong túi của mình ra. Cậu chỉ không thể bắn Nakamura như vậy được, nó chắc chắn sẽ khiến cậu ấy bị thương. Sẽ tốt hơn khi không đá vào cái nơi mà các bạn biết đấy của Nakamura nếu không thực sự cần thiết. Sau cùng, Nakamura cũng là Vongola Decimo của thế giới này. Vì vậy, cách duy nhất sẽ không gây ra quá nhiều tổn thương...
Sau đó Tsuna nhận ra gì đó thực sự không đúng. Khi tay cậu cầm vào khẩu súng, cậu cảm thấy lửa dying will trong cơ thể cậu bắt đầu dần đông cứng, tất cả những thuộc tính, hoàn toàn đông cứng thành băng. Phá vỡ giới hạn Zero Dying Will ư? Tsuna nghĩ, Bản cải tiến bởi Nakamura sao? Phiền phức thật. Ngay sau khi cậu cảm thấy những ngọn lửa đông cứng, cậu biết mình đang gặp rắc rối lớn. Thể Hyper của cậu sẽ biến mất trong khi sức năng lượng của lửa đang tụt xuống nhanh chóng, và cậu có thể cảm thấy sức mạnh của mình đang bay khỏi cơ thể mình vào tay của Nakamura. Mình quá bất cẩn rồi, Tsuna nghĩ, rơi vào một cái bẫy đơn giản. Mình hoàn toàn quên thực tế rằng Nakamura cũng có thể sử dụng phá vỡ giới hạn Zero, mình đã đánh giá thấp cậu ta. Dù sao thì giờ cậu ta đang là Vongola Decimo còn mình chẳng là ai cả. Và 'Tôi sẽ giết cậu' là sao, chờ đã, đừng nói với mình là...
Tsuna cố cử động tay của mình, nhưng cậu thấy nó hoàn toàn khó khăn. Những cơn đau luôn phát ra với mỗi chuyển động của cậu. Cậu thậm chí có thể cảm thấy tiếng đập của trái tim cậu đang chậm dần. 2 giây sau đó, Tsuna ngã cả cơ thể mình xuống đất không thể di chuyển dù chỉ 1cm trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người.
"Juudaime, ngài đã sử dụng tuyệt kỹ ấy!" Gokudera kêu lên. "Tuyệt kỹ mà ngài đã không sử dụng suốt 5 năm qua!"
"Kai," Yamamoto nhướn mày, "Cậu có chắc mình nhớ tác dụng của tuyệt kỹ đó không đấy? Tớ thì nhớ đấy."
"Tớ biết." "Tất cả lửa dying will bao gồm cả máu cũng sẽ đóng băng trong 2 ngày. Có thể gây ra sự thiếu oxy trong não hoặc suy dinh dưỡng. 80% người đó sẽ không chết thì sẽ không thể sử dụng được lửa dying will nữa. Tớ biết, nhưng đây là cách duy nhất để cậu ta biết rằng chúng ta mạnh hơn cậu ta nghĩ. Tôi nói đúng chứ, Sawada Tsunayoshi?" Nakamura không chờ Tsuna phản ứng lại vì ngay cả động đậy cơ miệng của mình cũng là không thể với Tsuna. "Tôi không hề nghiêm túc chút nào vì tôi nghĩ tất cả chỉ là trò chơi. Nhưng hôm qua sau khi nhìn thấy tất cả số tài liệu mà cậu ký tôi nhận ra rằng cậu, Sawada, có thể là một mối nguy hại lớn."
"Huh?" Reborn rõ ràng ngạc nhiên với kết luận này.
"Cậu đã học mẫu chữ ký hoàn hảo của Vongola Decimo ở đâu? Và sao cậu biết dạng đúng duy nhất để đánh dấu lỗi trên bản báo cáo nếu có? Đó là bí mật lớn nhất của những người Boss Vongola, thậm chí cả Reborn cũng không biết nó!" Nakamura nói với vẻ tức giận, "Nói tôi biết, Sawada Tsunayoshi, cậu có phải gián điệp không?"
"Cái gì!" Đệ Cửu kêu lên. "Tsunayoshi-kun biết mẫu chính thức sao? Thậm chí cả ta cũng không thể thành thạo được nó sau 2 năm luyện tập! Nó quá khó để theo, và có thể phải mất tới 3 năm để hiểu được định dạng câu như gợi ý! Và Tsunayoshi-kun làm điều đó một cách hoàn hảo sao? Sao nó có thể học được tất cả mà chỉ nhìn vào những tài liệu trước đó trong một ngày được?"
Tâm trí của những người bảo vệ trở về vài ngày mà họ đã trải qua với Tsuna. Yeah, nếu Tsunayoshi-kun là gián điệp, đương nhiên cậu ta biết về cánh cửa bí mật trong phòng ăn, về vị trí của phòng họp và phòng ăn, và đương nhiên cậu ta biết cửa nào dùng được và cửa nào chỉ là cái bẫy! Điều đó giải thích mọi việc một cách hoàn hảo. Nhưng Sawada Tsunayoshi không cho cảm giác giống 1 gián điệp, mọi thứ cậu ta làm lúc này là vì lợi ích của Vongola, mặc dù... Và bài nhạc dương cầm mà cậu ta đã chơi được viết bởi mẹ của Gokudera, với nhiều cảm xúc...
"Và tại sao, Sawada Tsunayoshi," Nakamura chậm rãi nói, "Cậu chọn căn phòng khách với toàn bộ tầm nhìn của tổng bộ Vongola sau khi tôi đã sử dụng mật mã truyền thống của nhà Vongola và chỉ có những người boss được biết phải không? Sao cậu mở được mật mã? Và tại sao Byakuran Gesso nói anh ta biết cậu từ 5 năm trước? Cậu có phải một phần trong nhóm đã bày ra kế hoạch chiến tranh ở tương lai không? Cậu có phải một phần của Milliefiore không?"
Tsuna nhăn mặt vì sai lầm ngớ ngẩn của mình. Phiền phức thật, cậu nghĩ, mình đã thấy mã khóa và gõ mã 10 số như một thói quen. Giờ đó lại là bằng chứng chống lại mình. Reborn không thể nói với họ rằng mình là ứng cử cho Arcobaleno bầu trời được vì mình đã nói với cậu ta không được nói ra cho dù có chuyện gì. Vậy, để mình thoát khỏi tình trạng bị đóng băng từ đầu tới chân và có thể chết trong 1 hoặc 2 phút, một con đường tốt nhất là, không, con đường duy nhất là...
Giải phóng những niêm phong giới hạn!
Cố nhoẻn miệng cười, Tsuna từ từ nâng đầu lên. Khi cậu thấy Nakamura đang nhìn cậu với đôi mắt màu cam lạnh lùng, Tsuna nói ra một câu khiến cả Nakamura và mọi người đều sốc và mọi người đều quan sát cậu một cách kĩ càng.
"Một lựa chọn tồi đấy, Nakamura," Tsuna nói từng từ một, "Lựa chọn ngôn từ cực kì tệ với Vongola Decimo thực sự."
Đừng hiểu lầm tôi, Tsuna không có ý gì khi tiết lộ thân phận thật của mình đâu, cậu ấy chỉ nói nó ra để tạo ra một hiệu ứng mạnh, cũng để giấu đi sự buồn bã hiện đang dâng lên nhanh chóng trong trái tim cậu và nước mắt trào lên mắt cậu, làm mờ đi tầm nhìn của cậu. Khi khuôn mặt mọi người đều đơ lại vì sốc, Tsuna tháo ra niêm phong giới hạn được đặt trên Vongola Gear bởi chính mình vài ngày trước. Niêm phong giới hạn đã niêm phong đi 40% sức mạnh của cậu, nghĩa là trước đó, nó chỉ là 60% sức mạnh của Tsuna mà thôi. Chưa là gì cả.
Ngọn lửa Bầu trời bùng lên quanh cơ thể Tsuna. Nakamura lùi lại trong ngạc nhiên. Cậu nhận ra sức mạnh quen thuộc này, giống như sức mạnh của Primo. Sawada Tsunayoshi có thể nào là một hình dạng khác của Primo trong thời đại này không? Giống như mối quan hệ giữa Mukuro và Chrome, nhưng chỉ là phức tạp hơn? Nakamura đột nhiên nghĩ. Nah, quá kì lạ. Nhưng cái sức mạnh này là gì? Nheo mắt lại, cậu có thể cảm thấy máu và sức mạnh mà cậu đóng băng trong cơ thể Tsuna đang tan chảy, và thậm chí còn có thêm nhiều sức mạnh đang trào ra từ Tsuna, nhiều hơn rất nhiều.
"Tôi thực sự không muốn phải sử dụng nó," Tsuna nói khi cậu phủi bụi khỏi quần mình, "Nó khiến tôi mất quá nhiều năng lượng và tôi thực sự không thích việc hoàn toàn mệt lả sau trận chiến. Nhưng vì cậu quyết định gọi tôi là gián điệp và nghĩ sức mạnh của tôi là yếu hơn so với cậu, Nakamura Kai, cậu thực sự đáng phải nhận được bài học này, cậu đáng để tôi phải giải phóng niêm phong giới hạn của mình. Tôi thực sự không muốn làm tổn thương Vongola, cậu biết đấy." Tsuna nói dõng dạc, giấu đi sự thực rằng đôi mắt cậu đang chứa đầy sự buồn bã.
"Niêm phong giới hạn?" Nakamura nhướn mày.
"Đúng vậy. Tôi đã niêm phong lại 40% sức mạnh vì nó sẽ thực sự không thuận tiện cho tôi có thể kiểm soát được toàn bộ sức mạnh của mình." Tsuna nói khi cậu chỉnh tai nghe của mình, một lần nữa giấu đi cảm xúc thật của mình. "Tôi sẽ cho cậu thấy sự chênh lệch lớn giữa tôi và cậu. Và Đệ Cửu," Tsuna từ từ quay sang Đệ Cửu, "Xin hãy cố hết sức để sửa lại sảnh chính, tôi nghĩ sẽ có một bữa tiệc hàng năm diễn ra trong 2 tuần nữa, đúng chứ? Vì vậy xin hãy làm hết sức, ý tôi là vậy. Nếu ngài cần thêm tiền, cứ đi tìm nhà Gesso. Họ sẽ vui vẻ mà cấp tiền cho ngài." Cậu cố cười, nhưng nó chỉ là một nụ cười nhỏ từ khóe miệng.
Ho một chút, Tsuna thì thầm 'Operation X' vào tai nghe của mình. 2 giây sau, cậu đã sẵn sàng bắn với 750000 FV nhờ sự tập luyện về tốc độ của mình.
"Cố mà né nó nhé, Kai-kun." Tsuna đơn giản nói, "Nếu cậu không thể, ít nhất cố bảo vệ mình với toàn bộ sức mạnh của mình. Nếu không cậu có thể chết đấy." Sau đó cậu bắn.
"X Burner Max Power!"
Một lượng lửa bầu trời khổng lồ chứa đầy căn phòng. Reborn đã kéo tất cả những người bảo vệ ra cùng với Đệ Cửu vì vậy họ có thể sẽ an toàn. Nhưng họ vẫn quá chậm. Thậm chí cách xa Tsuna tới 70 mét, họ vẫn cảm thấy hơi nóng phả tới họ. 1 giây sau, bụi đã che phủ tầm nhìn của họ khi họ nghe thấy tiếng nổ lớn từ nơi mà Tsuna và Nakamura đang đứng.
Khi bụi đã bay đi, Reborn lau sạch khuôn mặt mình và tập trung về phía trước, sau đó cơ thể cậu đơ lại vì sốc.
Đây không còn là tổng bộ Vongola mà cậu biết nữa, nơi này như là... như là bãi chiến trường sau một vụ đánh bom hạt nhân vậy! Cái gì... Reborn không thể cử động trong một giây. Nhưng việc quan trọng của cậu giờ là tìm xem Nakamura đang ở đâu. Tsunayoshi-san có thể bảo vệ được chính mình vì cậu ấy là người bắn ra đòn tấn công đó. Reborn nghĩ khi cậu hướng về chỗ của Nakamura. Những lời nói của Nakamura vang lên trong đầu cậu. Nhưng đó có một chút kì lạ, vì dame-Kai đã nói những lời đó... Reborn tự hỏi.
Sau khi tìm kiếm khá lâu, cậu thấy Nakamura đang nằm phía sau chiếc ghế sofa đã gãy, bất tỉnh. Mặt cậu hơi bị bỏng nhưng phần còn lại của cơ thể cậu vẫn ổn. Sau khi đưa Nakamura tới phòng y tế, Reborn quay lại để tìm dấu vết của Tsuna.
Nhưng Tsuna không có ở đó. Reborn có chút lo lắng sau khi cậu tìm cả tổng bộ Vongola cùng với những người bảo vệ nhưng vẫn không có dấu vết của Tsuna. Khi cậu cuối cùng quyết định xông vào phòng của Tsuna, cậu thấy căn phòng trống không, cùng với hành lí của Tsuna đã đi mất. Căn phòng thực sự ngăn nắp, người sở hữu hẳn phải dọn dẹp nó cẩn thận trước khi rời đi. Chỉ có một lời nhắn mới được để trên bàn. Phía trước cái bàn là cửa sổ đang mở. Lời nhắn được viết cho những người bảo vệ Vongola. Gokudera mở phong bì nhỏ với hai tay, nhưng cố thực sự cẩn thận như thể làm rách phong bì có thể lấy mất mạng sống của cậu vậy. Ngay sau khi cậu lấy ra lời nhắn ngắn ngủi, cậu bắt đầu đọc to cho mọi người với anh mắt dần chứa đầy sự kinh ngạc.
"Tới những người bảo vệ Vongola,
Xin lỗi vì đã gây ra cho các cậu nhiều rắc rối trong những ngày vừa qua. Vì boss của các cậu quyết định không chấp nhận tôi là một thành viên trong nhóm, tôi quyết định rời đi do đó tôi sẽ không gây ra những chuyện xấu hổ cho nhà của các cậu. Cảm ơn vì những món ăn và căn phòng thoải mái, tôi rất biết ơn vì điều đó. Nakamura Kai rất ổn, tôi đã bị hoài nghi khi đột nhập vào văn phòng của cậu ấy và biết toàn bộ những bí mật quan trọng nhất. Cậu ấy là người rất cẩn thận, do đó cậu ấy có thể là một người boss tuyệt vời, tôi đoán vậy. Cậu ấy sẽ đưa Vongola lên tầm cao mới. Hãy tự chăm sóc chính mình trong trận chiến 3 ngày tới, hay tôi nên nói là 2 ngày rưỡi nữa. Chúc may mắn.
Trân trọng,
Sawada Tsunayoshi.
P.S: Đừng nói với Nakamura về nó vì tôi đoán cậu ấy sẽ đi và tìm tôi nếu cậu ấy biết về nó. Lúc này hãy nói với cậu ấy rằng tôi thực sự bị ốm và để cậu ấy chuẩn bị cho trận chiến. Nếu các cậu thắng, nói với cậu ấy nếu muốn khi cậu ấy hỏi về nó.
Reborn cắn môi mình. Cậu có thể đọc được sự thất vọng trong từng từ ngữ lịch sự ấy. Không được chấp nhận vào một tập thể mà cậu sống cùng hàng ngày là thực sự đau khổ. Những gì mà Nakamura đã nói nửa tiếng trước thậm chí còn tăng thêm sự nghi ngờ trong trái tim cậu. Nhưng sau khi đọc những lời này và thấy những giọt nước mắt rơi làm nhòe tên, Reborn quyết định rằng cậu có thể muốn tặng cho Nakamura một bài học khi cậu tỉnh lại.
Cách tổng bộ Vongola 30km, Sawada Tsunayoshi đang ngổi một mình trên chiếc ghế dài ở Quattio Canti, vùi mặt mình trong đôi tay, không thể thấy được biểu hiện của cậu. Nhưng nếu các bạn nhìn sau đôi tay ấy, các bạn có thể thấy khuôn mặt hoàn toàn ướt nhẹp bởi nước mắt và đôi mắt chứa đầy sự tuyệt vọng.
Sau đó cậu nghe thấy câu nói đầy kinh ngạc, từ hai người đang đứng phía sau cậu, nói với một giọng nhỏ.
"Giờ là lúc cho kế hoạch V1."
"Chúng ta nên tấn công nhà Vongola vào tối mai. Boss và underboss của ngài đang bắt đầu tức giận."
Rắc rỗi nối tiếp rắc rối, đó là thứ mà mọi người gọi là cuộc sống.
