~.~.~
Chương 102: Final warnings (Cảnh báo cuối cùng)
Cuối cùng, chỉ một giờ đồng hồ trước khi tới thời hạn mà Tsuna đưa ra, Vindice đã đồng ý.
Chỉ có Tsuna, những người bảo vệ của cậu và Reborn được phép vào Vendicare, nhưng ngay từ đầu cũng chỉ có họ là người có ý định đi. Mukuro là một trong số họ, và đây là việc mà họ phải tự mình giải quyết.
Khi Vindice dẫn họ xuống nơi sâu thẳm tối đen trong hầm ngục, tới nơi sâu nhất, Chrome bắt đầu run rẩy thấy rõ. Tsuna tiến sát cạnh cô hơn, nắm chặt tay cô trấn an.
Trong một căn phòng dưới tầng hầm, sâu thẳm trong hầm ngục, cơ thể của Mukuro bị treo lơ lửng trong một bể nước, những sợi xích và ống kéo xuống từ trên đỉnh. Trong khoảng trống giữa bộ trang phục tù nhân và mặt nạ, Tsuna có thể thấy những vết đen dọc theo làn da của Mukuro, phong ấn Daemon bên trong. Một ma trận lớn, phức tạp được vẽ ngay dưới sàn nhà xung quanh bể phục vụ cho mục đích tương tự.
Ryohei im lặng tự ngẫm một lúc lâu trước khi anh gật đầu. "Thứ này sẽ không ngăn cản các cậu khi các cậu vào," anh nói. Nhưng anh bắt đầu lấy ra vài đồ dùng của mình ra và lấy chút máu của Tsuna, Chrome và Reborn để trộn lẫn với mực, anh khẽ nói thêm, "Nhưng anh không chắc là nó có ảnh hưởng tới các cậu khi ra hay không. Các cậu chắc chắn hết mình chứ?"
"Bọn em sẽ không lùi bước lúc này đâu," Tsuna nói, vén tóc mái của mình lên và nghiên tới để Ryohei vẽ ký hiệu trên trán cậu.
Cũng nhận được ký hiệu tương tự, Reborn để Tsuna và Chrome lại chuẩn bị nốt những thứ còn lại. Khi Reborn đi tới chỗ ba người bảo vệ còn lại, Yamamoto cười nhạt, nhưng Gokudera thì rõ ràng là đang giận dữ, và Hibari thì trông cũng nóng tính hơn bình thường.
"Cứng rắn lên," Reborn nói với họ. "Và hãy để mắt tới Vindice. Có khả năng họ sẽ cố làm gì đó, nếu Tsuna và Chrome có vẻ là thất bại... hay thậm chí là khi họ có vẻ là sẽ thành công. Các cậu sẽ không thể đánh bại họ, nhưng các cậu sẽ có cơ hội khiến điều đó diễn ra."
"Bọn tớ sẽ bảo vệ Tsuna," Yamamoto chắc nịch với Reborn. Cậu tiếp tục cười, bàn tay cậu khẽ lướt qua vỏ kiếm. Đó là một câu trả lời tốt, đối với một người bảo vệ.
Gokudera khịt mũi. "Rõ ràng rồi," cậu gầm lên. Hibari thậm chí chẳng muốn lãng phí năng lượng để đáp lại. Ít nhất anh cũng chưa tấn công Vindice, mặc dù chắc chắn đã nhận ra họ chính là những kẻ đã gây ra xáo trộn ở Namimori vào mùa xuân.
Khi Tsuna và Chrome ngồi xuống kiểu "seiza" (cách ngồi của Nhật) ngay phía trước nhà tù của Mukuro, Reborn lại lần nữa nhảy lên vai Tsuna. Hai thiếu niên đặt mỗi người một bàn tay lên mặt kính, nhưng người còn lại thì nắm tay chặt vào với nhau.
"Chúng ta sẽ vào thế giới của ký ức," Chrome đưa ra lời cảnh báo cuối cùng. "Không chỉ là của Daemon Spade, mà của chính các cậu cũng sẽ kết nối với nó. Các cậu phải nhớ bản thân mình là ai, ngay tại đây và lúc này, nếu không các cậu sẽ bị cuốn theo những sự kiện trong quá khứ của mình và buộc phải sống trong một vòng lặp vĩnh cửu. Nếu chúng ta bị tách ra, các cậu phải tìm được đường để tới nơi chúng ta sẽ gặp mặt..."
~.~.~
Chương 103: A dream like memory
Reborn không thể theo dõi được khoảnh khắc họ để lại cơ thể mình ở lại. Họ đang ở trong Vendicare, tập trung trước cơ thể bị cầm tù của Mukuro. Sau đó, thế giới biến mất.
Cả Chrome và Tsuna đều tan biến vào bóng tối. Reborn vươn tay ra, bằng cách nào đó đứng ngay bên cạnh họ thay vì trên vai Tsuna.
Thấy bàn tay của chính mình, to lớn trở lại, theo cách mà nó chưa từng trong hơn hai mươi năm qua, khiến sự tập trung của cậu dao động.
Đây là bàn tay của chính cậu. Sao trông nó lạc lõng vậy? Cậu đã thấy nó... đúng vậy, cậu đã thấy nó khi...
Bóng tối xua tan đi bởi ánh sáng chói lóa từ trên cao. Cậu có thể thấy con đường đá cằn cỗi dưới chân mình, và nheo mắt trước ánh sáng, Reborn có thể thấy năm thân hình kéo dài từ xa.
Không đúng. Chuyện này đã...
Liếc sang bên trái, cậu thấy Luce. Trong khi những người khác nhìn lên ngạc nhiên, e ngại hoặc quyết tâm, Luce lần lượt nhìn họ, vẻ mặt cô lộ vẻ nhận thức và đau đớn.
Lúc đó cậu không hiểu được ánh mắt trong mắt cô, nhưng giờ thì cậu hiểu rồi.
Đúng vậy. Giờ cậu đã hiểu. Cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra. Reborn đã trải qua chuyện này.
"Ký ức..." Reborn thì thầm với chính mình. Nhắm đôi mắt mình lại và kéo chiếc mũ phớt thấp xuống, cậu để ánh sáng nhấn chìm mình.
Cậu đã chiến đấu trước đây, chống lại lời nguyền, chống lại số phận, nhưng giờ thì không. Dù là tốt hay xấu hơn, đây là con đường mà cuộc sống của anh đã trải qua. Và... cậu không hề ghét nó. Cậu thậm chí còn không muốn thay đổi nó.
Cũng có rất nhiều điều tốt - Bianchi, Dino... Tsuna. Cậu sẽ nhận bất cứ ai trong số họ là học trò nếu không có lời nguyền Arcobaleno này dáng vào cậu sao? Thậm chí liệu cậu có thể trở thành người chỉ dẫn cho họ không? Nhìn lại, cậu đã học được nhiều điều mà cậu đã thiếu sau khi cậu buộc phải trải qua nghi thức lời nguyền này.
Cuối cùng, Reborn cũng không hối tiếc vì con đường này. Cậu sẽ không hối tiếc. Cậu không có thời gian luyến tiếc quá khứ. Cậu có một nhiệm vụ - cậu học trò ngốc nghếch của cậu vẫn còn quãng đường dài phải đi.
Cậu nghĩ, con đường này đã dẫn lối cậu. Tới thị trấn nhỏ đó, chứa đầy những thứ nguy hiểm và kì lạ nhưng lại đơn giản và hạnh phúc.
~.~.~
Chương 104: Hollow world
Thế giới ký ức cũng tuân theo định luật của riêng nó. Vì Reborn tưởng tượng ra con đường, con đường đó xuất hiện.
Khi ánh sáng đã rõ ràng, cậu thấy mình một lần nữa ở Namimori. Nó khiến Reborn mất một lúc mới nhận ra sao mọi thức trông hơi khác - cậu vẫn ở dạng người lớn. Bảng tên gắn trước cổng nhà Sawada ở dưới tầm mắt cậu, thay vì ở tít phía trên đầu cậu. Cậu có thể nhìn qua cửa sổ. Mọi thứ trông thật nhỏ bé.
Như chiếc núm giả trong tay cậu vậy.
Bỏ chiếc núm dính lời nguyền ấy vào trong túi, Reborn bước qua cánh cổng và đi tới trước cửa nhà. Bên ngoài hiện đang là buổi chiều hè, giống với cái ngày mà Reborn lần đầu giới thiệu bản thân là gia sư tại nhà của Tsuna. Một lần nữa, cậu lại bước vào nhà mà không thèm gõ cửa.
Thật mất phương hướng khi thấy khung cảnh quen thuộc của nhà Sawada với chiều cao lúc này của cậu, điều không thể sánh được kể cả khi cậu đứng trên đầu Tsuna. Mọi thứ trông thật kì lạ và nhỏ bé, công thêm một cảm giác mất cân bằng nhất định.
Chậm rãi, Reborn bước vào phòng khách. Không ai chào cậu - Nana không, Tsuna không. Tivi đang bật, một bản tin mới.
Reborn chăm chú nhìn vào màn hình, đôi mắt cậu thấy được ngày giờ ở góc màn hình. Cậu cau mày. Nó đã tắt. Cậu đã không đến Namimori vào ngày đó, không phải năm ngoái.
"...các sự cố liên tục leo thang khi phát hiện thêm ba thi thể, lơ lửng trên đường dây điện," người đưa tin đang nói, vẻ mặt nhăn nhó. Màn hình chuyển sang cảnh quay thứ trông giống một thi thể người, bị vướng vào dây cáp, với các chi bị uốn cong ở góc độ không tự nhiên, như những con rối bị vứt bỏ. "Cảnh sát vẫn chưa bất kỳ chỉ thị nào. Người dân được khuyến khích cảnh giác cao độ và không nên ra ngoài sau khi trời tối..."
Màn hình chuyển động, hình ảnh chuyển động và nhấp nháy. Âm thanh ù ù. Đôi mắt Reborn nheo lại, và cậu liếc về phía nhà bếp. Màn hình kỹ thuật số trên các thiết bị cũng nhấp nháy.
Sau đó, nhanh như khi nó tới, hiện tượng kì lạ đó cũng trôi qua. Tức giận, Reborn tắt tivi và cố gắng suy nghĩ.
Chỉ là ký ức này là sao đây? Của Tsuna sao? Nhưng là cái gì chứ? Nó có ý nghĩa gì?
Đột ngột cánh cửa ra vào mở ra, và một lúc sau, một cô gái trẻ hơn Nana nhiều bước vào từ hành lang cửa nhà.
"Ara? Cậu là ai vậy?" cô hỏi, dường như chẳng quan tâm tới người lạ đang ở trong nhà mình.
"Tôi là gia sư tại nhà, Reborn," cậu trả lời, cười khẩy một chút.
"Oh? Một gia sư sao? Không phải quá tốt sao, Tsu-kun?" Cô nói, nhìn xuống phía sau cô.
Một bàn tay nhỏ xíu đang nắm lấy váy cô. Cuối cùng, một cái đầu nhỏ xíu không kém thò ra từ sau chân cô, và Tsuna - không quá mười tuổi - nhìn chằm chằm vào Reborn với đôi mắt bồ câu to lớn không tưởng.
~.~.~
