[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc IV: Illusionist

Arc 4: World of Memories
~.~.~


Chương 109: Beyond the circle

Kể từ khi anh bị phong ấn, Mukuro đang ngày càng yếu đi. Tốc độ yếu đi khiến anh ngạc nhiên - chỉ sau một tuần, anh đã yếu tới mức chỉ giữ liên lạc với Chrome thôi đã khiến anh không thể tỉnh táo. Đây là một cảm giác khó chịu, đáng sợ.
Sao anh có thể suy giảm tới mức này chứ? Anh đã tận dụng mọi thứ có thể để giữ cho mình sống sót, để sự tồn tại của anh vẫn còn tiếp diễn. Chắc chắn lòng thù hận của anh không thể yếu thế này được. Ngoại trừ... một vấn đề. Lòng thù hận của anh. Sự phẫn nộ của anh. Nó đã từng kéo anh trở lại từ cõi chết. Nhưng giờ...
Lần đầu tiên, Mukuro không nguyền rủa cả thế giới này.
Thực tế, sự cố gắng giúp đỡ anh của Tsuna và Chrome chỉ làm mọi thứ trở nên trầm trọng hơn. Anh cùng chia sẻ tâm trí với Chrome, cảm nhận được những cảm xúc chân thật của cô, sự quan tâm dịu dàng, quyết tâm mãnh liệt của cô. Và Decimo trẻ tuổi... Tsuna là sự tồn tại vượt quá tầm hiểu biết của Mukuro, vượt qua cả thứ gì đó như mafia hay nhân loại xấu xa mà Mukuro muốn hành hạ.
Anh cảm thấy... anh cảm thấy như anh có thể... mong đợi vài điều nhất định về họ, chỉ một chút thôi. Và với tinh thần, kiểu từ bỏ đó, cái cảm giác "Tôi nhờ cậy vào các cậu", không khác gì chấp nhận cái chết cả.
Mukuro đã nghĩ rằng việc liên kết với linh hồn của Daemon - vì đó chính là điều mà họ đang làm, tạo nên một mối liên kết tinh thần với hồn ma của kẻ điên đó - sẽ cho phép anh liên kết với cơ thể mình lần nữa.
Nhưng không phải như vậy. Thay vào đó, anh sẽ thấy bản thân mình đang dần chìm vào những ký ức của mình.
"Ngôi nhà, căn nhà tràn đầy tình tình thương," Mukuro thì thầm, mỉm cười vui vẻ trước khung cảnh của phòng mổ quen thuộc. Ánh sáng chói lòa chiếu xuống cơ thể đang bị trói buộc của anh, và anh có thể nghe được những giọng nói vang lên đều đều ở phía sau.
Nhắm mắt lại một lúc, anh thi triển lục đạo. Những chiếc dây dày trước đó còn trói chặt anh vào bàn mổ nhanh chóng mở ra. Một ảo ảnh đơn giản, và kẻ được cho là nhà khoa học của nhà Estraneo bị đánh bay, va vào tường của phòng thí nghiệm của chúng với một vết nứt.
Mukuro trượt xuống khỏi bàn mổ và nhìn xung quanh với đôi mắt trống rỗng. Khi còn là một đứa trẻ, anh cười và sau đó cười lớn, nhưng giờ thậm chí anh còn chẳng đưa ra lời chế nhạo khinh bỉ nào.
Anh nhận ra điều gì đó, nhìn quanh nơi từng là cơn ác mộng đối với anh từ rất lâu, nhưng giờ chỉ còn là ký ức và trở ngại mà thôi.
Họ đều đã chết và ra đi, chỉ còn anh là chưa. Đúng vậy, anh sẽ bám víu lấy cuộc sống này. Anh sẽ không để nó kết thúc chỉ vì số phận mà chúng đã nguyền rủa anh. Cuộc đời anh không còn được chỉ dẫn bởi nơi này nữa.
Anh sẽ đi trên con đường nơi mà những người khác đi. Anh sẽ lấy lại cơ thể mình và tiêu diệt hồn ma vô dụng đang cố gắng cướp mất nó. Sau đó, anh sẽ lấy lại tự do, vì Mukuro thực sự có ý định sử dụng cơ hội này và ép Vindice tới khi anh được thả ra. Và sau đó... anh cũng sẽ có được tự do, vì không nghi ngờ gì khi người boss có trái tim lương thiện kia sẽ nhượng bộ cho mong ước của Mukuro.
Và sau đó, anh sẽ có cả cuộc đời để giải quyết nó.
Mukuro đẩy cánh cửa mở ra và bước ra hành lang. Một lần nữa, Ken và Chikusa đang chờ anh ở đây, thu mình lại và tìm cách thoát khỏi địa ngục chung của họ.
Lúc này, chính là Chrome đã chào đón anh, mỉm cười vui vẻ.
"Chúng ta sẽ đi chứ, Mukuro-sama?" cô hỏi.
"Đi nào, Chrome yêu dấu của ta," anh nói. "Hãy bỏ lại cái nơi không ra gì này lại phía sau."
~.~.~

Chương 110: The illusionist I

"Nơi này là gì đây?" Tsuna hỏi, nhìn xung quanh. "Không phải là nó không đẹp, nhưng..."
Hồ, đồng cỏ và những lùm cây đều rất đẹp, như một thiên đường hoang sơ vậy. Nó khiến Reborn phải đề phòng, vì rõ ràng nó không phải trong ký ức của họ.
"Kufufufu, ta rất vui vì cậu nghĩ vậy, Sawada Tsunayoshi," giọng nói quen thuộc của Mukuro vang lên. Anh dường như lặn vào trong làn không khí mỏng, Chrome ngay bên cạnh anh. "Dù sao đây cũng là thế giới ảo ảnh riêng tư của ta. Cậu nên cảm thấy vinh dự đi. Cậu mới là người thứ hai tôi cho phép thấy khung cảnh này đó."
"Cậu không quên thứ gì chứ?" Reborn cau mày, khoanh tay lại để ngăn mình không rút ra khẩu súng.
Nụ cười của Mukuro chứa đầy vẻ giả dối và sỉ nhục. "Ôi, xin lỗi, Arcobaleno," anh nói. "Cậu chỉ đơn giản là vượt xa tất cả chúng ta, tôi không nghĩ cậu lại muốn được nhắc tới trong những việc tầm thường như vậy..."
Nhanh chóng bước tới giữa hai người họ trước khi mọi việc vượt khỏi tầm kiểm soát, Tsuna nói, "Thực sự rất tuyệt, Mukuro. Nhưng giờ chúng ta sẽ cùng nhau trở lại, chúng ta cần phải tập trung tìm Daemon."
Thật may, dường như Mukuro nhận ra được sự khôn ngoan trong lời nói của Tsuna. Nhắm đôi mắt mình lại, anh tập trung, bàn tay anh nắm lấy bàn tay Chrome. "Nếu đó là hồn ma già cỗi đó," anh thì thầm với chính mình, vươn ra để tìm kiếm dấu vết từ nơi ẩn náu của họ.
Khi sự tập trung của Chrome và Mukuro bị chia cắt trong giây lát, một con gió kỳ lạ xé toạc thế giới ảo ảnh bình yên của họ. Tsuna rùng mình, hơn cả vì lạnh. Cảm giác như mây đã che khuất mặt trời, làm mờ đi màu sắc sống động của đồng cỏ, làm sâu thêm bóng tối dưới những tán cây và sương mù dày đặc hơn trên mặt hồ.
'Hình như không khí đã hoàn toàn thay đổi,' Tsuna nghĩ. 'Như thể... có một kẻ đột nhập...'
Cậu nhảy sang một bên khi suy nghĩ hình thành trong trí não cậu. Cậu chỉ vừa kịp thời né tránh cái lưỡi hái khổng lồ chém qua vị trí mà cậu vừa đang đứng.
Từ màn sương mù đang lớn dần, hình bóng của Daemon dần hiện lên - cảnh tượng đầu tiên mà Tsuna thấy được về hắn. Sự phá hủy của chiếc mỏ neo của hắn ta dần ảnh hưởng tới hắn, hình bóng của hắn dần tan ra và trở nên biến dạng. Bộ đồng phục mới nguyên của hắn dần mờ đi và bị bào mòn, khuôn mặt của hắn vặn vẹo mà mờ nhạt đi. Bàn tay hắn, nắm chặt chuôi lưỡi hái, là xương bàn tay. (này dịch thấy sida vl -.-)
"Nufufufu," vai Daemon run lên bởi tiếng cười, tỏ vẻ không vui và có vẻ giận dữ, "vậy đây là người kế thừa nhỏ bé đó sao. Thật giống hắn ta... chứa đầy sự yếu đuối ghê tởm! Ta sẽ không để ngươi phá hoại Vongola đâu!"
Cười lớn, hắn nâng chiếc lưỡi hái lên trên đầu và vung xuống như vung búa. Lưỡi hái đâm sâu xuống lòng đất, và mặt đất xung quanh vỡ vụn, những vết nứt lan rộng ra khi cả một vùng đồng cỏ rộng lớn đơn giản là biến mất vào trong vực thẳm - một lỗ hổng trong ảo ảnh của Mukuro.
"Nếu ngươi muốn thấy nó tới vậy," Daemon cười khẩy, "Ta sẽ cho ngươi thấy! Sự yếu đuối của tổ tiên ngươi - và tội lỗi của hắn ta!"
"Boss!" Chrome hét lên, cố nắm lấy tay Tsuna khi mặt đất phía dưới cậu biến mất và cậu bắt đầu rơi vào cái hố đó.
Cô cố gắng đứng vững, cố gắng kéo cậu lên. Daemon chế giễu, và mặt đất dưới chân cô vỡ vụn. Với tiếng la đứt đoạn, cả Tsuna và Chrome biến mất vào trong bóng tối.
~.~.~

Chương 111: The illusionist II

Nâng lưỡi hái lên, Daemon theo Tsuna và Chrome xuống cái hố sâu đó - cuối cùng lại thấy bản thân mình không thể di chuyển. Cây cỏ dưới chân hắn, trước đó còn vô hại, đã biến đổi, phát triển và xoắn quanh đôi chân của hắn để giữ Daemon lại.
"Đừng nhanh vậy chứ," Mukuro nói, mạnh mẽ lấy lại quyền kiểm soát thế giới ảo ảnh của mình. Cái hố đó dẫn tới ký ức của ngươi đúng không? Đó là nơi ngươi đưa Decimo và Chrome yêu dấu của ta tới.
Reborn khịt mũi. "Thật thuận tiện cho bọn ta, vì đó chính là mục tiêu của bọn ta suốt thời gian vừa qua," cậu nói.
Tuy nhiên, khi cậu muốn vượt qua Mukuro hướng về phía cái hố kia, người thuật sĩ vươn tay ra ngăn cậu lại. "Chúng ta có thể làm nhiều điều tốt hơn ở đây," anh nói. "Để phần đó lại cho Chrome và Tsunayoshi đi. Thay vào đó hãy tập trung giữ thứ đó ở đây. Nếu ta buông lỏng trong khi họ đang ở thế giới của nó, họ có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Như cái cách mà họ bước vào, Tsuna và Chrome không hề bị tổn thương bởi những ký ức - điều đó chỉ trở thành vấn đề nếu kẻ xâm nhập bắt đầu xem những ký ức đó như là hiện thực, nhưng Chrome và Mukuro đã quá hiểu rõ được hoàn cảnh của mình lúc này, và sát cánh bên nhau.
Tuy nhiên, thế giới đó thuộc về Daemon Spade, và là một thuật sĩ cũng như một nhà tâm linh mạnh mẽ, hắn có thể điều khiển nó để chống lại Chrome và Tsuna... nhưng chỉ khi hắn có thể bước vào nó đồng thời cùng với họ. Miễn là Mukuro và Reborn có thể giữ hắn ta ở lại, Chrome và Tsuna có thể tiến hành nhiệm vụ của mình mà không bị cản trở.
Và cũng như Mukuro ghét phải thừa nhận điều đó, với tình trạng hiện giờ anh không thể sánh được với Daemon.
Reborn thở dài, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống để che khuất đi đôi mắt mình. Với bàn tay còn lại, cậu rút ra khẩu súng và đặt ngón tay lên cò súng. "Dame-Tsuna..." cậu thì thào. "Cậu tốt hơn là nên làm nhanh vào."
"Oya, oya, gì đây? Cậu đang lo lắng sao, Arcobaleno?" Mukuro khúc khích cười, cây đinh ba hiện lên trong tay anh. "Đừng vậy. Đây vẫn là thế giới của ta, và ta là người đặt luật lệ ở đây. Ta chắc chắn chiến trường sẽ có lợi dành cho chúng ta..."
~.~.~