[KHR]Fanfic - Abuse (R27)


Reborn chăm chú nhìn xuống điện thoại của mình, nhìn đồng hồ trên điện thoại mình như thể thời gian không ngừng trêu chọc anh. Thông thường thì giờ sẽ là lúc Tsuna trở về nhà, và Reborn không thể không lo lắng. Anh chẹp miệng < cái này chả có nghĩa nên mình tự suy> và quay mặt về phía trước căn hộ chung của họ, chờ đợi cánh cửa mở ra một cánh thiếu kiên nhẫn do đó anh tự hỏi không biết người yêu mình hiện đang ở đâu, mà không gọi gì cả. Không có lựa chọn nào khác ngoài chờ, anh ngồi trên chiếc ghế dài trong phòng khách với chiếc TV đang nói đều đều về cái sự kiện nhàm chán nào đấy đang diễn ra ở nước ngoài. Chẳng có gì là thú vị trong tai anh cả, sự quan tâm duy nhất của anh chỉ là chàng trai tóc nâu dễ thương đã hẹn hò với anh khoảng hơn nửa năm.
Chẳng có gì nhiều hơn là sự tình cờ, một buổi gặp mặt nhỏ ở cửa hàng cafe nơi anh thường nghỉ ngơi sau giờ làm việc. Khi anh ngồi xuống tại một chiếc bàn nhỏ trong cửa hàng, anh không thể không nhận thấy chàng trai tóc nâu đang ngồi bên cạnh bàn anh, nhấm nháp cốc cafe ấm của mình một cách nhỏ nhẹ. Tsuna ngước lên trong giây lát, nhìn giống như một chú mèo con sợ hãi khi cậu chớp chớp đôi mắt to màu nâu, trước khi lại tập trung vào chiếc cốc. Vào lúc đó, Reborn chỉ đơn giản nghĩ đó là một hành động đáng yêu, thấy nó khá dễ thương theo cách lẳng lơ. Nhưng đó là ngày đầu tiên; anh không làm hay cố gắng bất cứ điều gì, chỉ đơn giản thưởng thức tách trà ấm của mình khi nó làm ấm anh vào buổi sáng lạnh giá. Vài ngày sau đó đều diễn ra như nhau; chàng trai tóc nâu sẽ ngồi ở chiếc bàn với Reborn ở cạnh mình, liếc mắt nhìn nhau tò mò một lúc và Tsuna nở nụ cười yếu ớt thân thiện. Người đàn ông lớn tuổi hơn đã nở nụ cười nhếch mép nổi tiếng của mình, quan sát một cách thích thú khi người kia đỏ mặt trước khi một lần nữa cúi thấp đầu nhìn vào chiếc cốc của mình. Nó tiếp diễn như một thói quen cho tới một ngày, 2 tuần sau lần đầu gặp ở quán cafe, Reborn nhân cơ hội tự giới thiệu bản thân, ngồi cùng bàn chàng trai tóc nâu.
"Tôi là Reborn."
Tsuna lưỡng lự trước lời giới thiệu đột ngột đó, trông hoàn toàn sợ hãi khi cậu nhìn chằm chằm vào người con trai đáng nghi. Reborn rõ ràng là người nước ngoài ở Nhật Bản, cấu trúc khuôn mặt anh nhanh chóng được nhận ra. Mái tóc nhọn ngắn màu đen được chải chuốt cùng với chiếc mũ phớt cùng với dải băng vàng trên đỉnh. Hai tóc mai xoăn lại, điểm dễ nhận biết của anh.Anh mặc bộ quần áo với phong cách người kinh doanh; một bộ áo comle và áo sơ mi màu vàng, tất cả đều gọn gàng một cách hoàn hảo. Mọi thứ về anh đều nói lên sự nguy hiểm và giàu có. Phần lớn mọi người đều tránh xa anh, không muốn gây rối với người trông như hoạt động ở thế giới ngầm như anh.
Và đương nhiên, Reborn là người như vậy. Anh là một sát thủ tuyệt vời hơn cả tuyệt vời, không ai trong thế giới ngầm sẽ ngu ngốc chống lại anh nếu họ không muốn viên đạn bắn xuyên sọ mình. Nếu họ nhận ra anh trên đường, họ sẽ đi hướng khác để bảo toàn tính mạng. Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là anh sẽ tiết lộ danh tính của mình cho bất cứ ai hay ai đó dễ dàng nhận ra anh. Ở đây là Nhật Bản, mặc dù anh là người nước ngoài, anh vẫn có thể lẩn vào đám đông một cách dễ dàng. Không ai nhìn anh lần thứ hai khi mọi người quá bận rộn với cuộc sống của họ.
Tsuna lúng túng tại chỗ ngồi của mình, sự lo lắng với vài giọt mồ hôi lăn xuống má cậu. "T-Tsuna..."
"Tsuna, huh?" Reborn nhướn về phía trước, đặt tách cafe thường ngày của mình lên bàn, và đặt tay trái lên cằm.
Đó là một khởi đầu khó khăn để bắt đầu mối quan hệ với Tsuna sợ hãi mỗi lần gặp. nhưng Reborn cuối cùng cũng xoay sở vượt qua rào chắn đó sau một tháng đầy nỗ lực. Vào ngày cuối cùng của tháng đó, anh rủ Tsuna đi hẹn hò.
"S-sao? Buổi hẹn hò sao?" Đôi mắt Tsuna mở to khi cậu ngồi trên ghế đá ở công viên, nơi gần với cửa hàng cafe. Cậu mặc chiếc áo len vàng và tay áo hơi dài xuống ngón tay. Mái tóc nâu nhọn, màu caramel, tỏa sáng nhẹ dưới ánh nắng rực rỡ, gần giống như nó được phát sáng. "Với em sao?"
Reborn nhếch mép cười, khúc khích cười trước biểu hiện đáng yêu. Thật khó để tin rằng Tsuna đã 22 tuổi và đã có một công việc ổn định ở văn phòng. Khi anh hỏi chi tiết về công việc, chàng trai tóc nâu lập tức im lặng, không muốn nói gì nhiều về việc làm của mình. Đương nhiên, Reborn không phải người sẽ chờ đợi những vấn đề thế này, anh sẽ tự điều tra một cách nhanh chóng trước mối quan tâm mới của mình. Tsuna làm việc tại một công ty quảng cáo, làm công việc vặt và sửa chữa bản thảo, nhưng chắc chắn lương đủ để chàng trai tóc nâu sống trong một căn hộ trung bình.
"Phải, với em đó. Anh còn hỏi ai vào đây nữa?"
"Em-em không biết... có lẽ là một cô gái?" Tsuna thì thầm nhẹ, nhìn chăm chú vào Reborn. "Ý em là, em là con trai và em chỉ là một con mèo nhát gan. Sao anh lại muốn đi chơi với người như em?"
Người sát thủ nghiêng đầu sang một bên, có chút khó chịu trước câu nói hạ thấp phẩm giá mà Tsuna ném vào chính mình. Tiến gần hơn, anh búng vào trán chàng trai tóc nâu, lấy được sự chú ý của cậu. "Trước tiên, đừng hạ thấp bản thân mình như vậy. Anh không muốn nghe thấy em nói gì tiêu cực về chính mình khi chúng ta ở bên nhau. Và điều thứ hai, anh có thể đổi cả hai cách." Chàng trai tóc nâu đỏ mặt trước những lời đó. "Và ngay lúc này, người khiến anh chú ý không ai khác ngoài em. Em nên tự hào về điều đó. Anh rất hiếm khi theo đuổi."
Và một tiếng cười nhỏ phát ra qua đôi môi của Tsuna và cậu giơ một tay lên chạm vào miệng. Cậu cười nhẹ nhàng với chính mình, cậu nhìn xung quanh mình cẩn thận trước khi quay lại với ánh mắt từ bỏ. Reborn thấy cái cách mà người kia từ bỏ sớm như vậy thật kì quặc, đồng ý với yêu cầu đó thật dễ dàng. "Anh thật vui tính... và tốt với em. Em không thể nói không dù em có muốn. Vì vậy em đồng ý, em sẽ hẹn hò với anh. Và... cảm ơn anh."
"Vậy anh có thể hôn em chứ?"
"EH?" Đôi mắt của chàng trai trẻ tuổi hơn mở to kinh ngạc, không ngờ với lời yêu cầu đột ngột, "H-hôn sao? Ngay bây giờ sao? Anh vừa mới rủ em đi chơi thôi mà!"
"Anh biết, nhưng anh muốn thử cảm giác."
"Reborn!"
3 tháng đã trôi qua, và họ đã biết về nhau nhiều hơn ngày qua ngày. Reborn thấy họ là một cặp dễ thương, anh thường kéo Tsuna lại bên cạnh mình khi họ tới một nơi nào đó ăn trưa. Anh không màng tới việc phải tiêu nhiều tiền, thường xuyên kiếm việc làm thêm vào buổi tối, để đảm bảo rằng anh sẽ có thêm đủ tiền để trang trải cho chi phí đang ngày càng tăng. Suốt thời gian đó, chàng trai tóc nâu trở nên thoải mái hơn với sự hiện diện hơi khắt khe của anh và thẳng thắn hơn. Tsuna chẳng bận tâm tới vài lời lăng mạ của Reborn, chỉ vào cái hình nền bí ẩn của anh, và cười khi người sát thủ nổi giận. Nó không như vậy cho tới khi Tsuna hỏi điều kiện sống của anh, muốn thấy nơi ở của Reborn thay vì họ luôn tới căn hộ của cậu để ăn tối.
"Anh ở khách sạn sao?" Miệng của chàng trai tóc nâu mở ra kinh ngạc, không ngờ có câu trả lời như vậy. "Không phải nó đắt sao? Và anh không có ai ở Nhật Bản để ở cùng sao?"
"Không có nhiều lựa chọn và không, anh không có nhiều người ở Nhật Bản. Hay có ai đó đủ thân để ở cùng. Ban đầu anh tới từ Ý và tới đây cho kỳ nghỉ, nhưng cuối cùng anh ở đây lâu hơn dự định."
"Oh..." Tsuna cắn môi dưới mình, nhìn vào người kia tò mò. Vậy có nghĩa là sau đó anh vẫn phải về sao?"
"Không, anh có thể ở bao lâu tùy thích. Anh có nhiều lời mời vào làm việc và kiếm nhiều tiền không bao giờ là một vấn đề cả." Reborn gần như nhếch mép cười trước lời nói của mình, biết được hoàn toàn sự thật về việc đó.
Một tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi của chàng trai tóc nâu, cậu trông có chút hài lòng trước suy nghĩ Reborn sẽ không rời khỏi đây. "Vậy anh có cần nơi để ở không? Anh có thể... tới đây ở với em," Một chút lo lắng lóe lên trên khuôn mặt Tsuna, gần giống như là cậu chưa chắc chắn về điều này. "Ý em là, em biết điều này đối với một mối quan hệ là hơi nhanh, nhưng em thực sự không bận tâm đâu."
Reborn khúc khích cười, tiến gần hơn và nhẹ nhàng sờ má phải Tsuna, vuốt ve làn da mềm mịn. Anh xem bạn trai mình nghiêng về cái chạm ấm áp của anh, rõ ràng tận hưởng tình yêu của anh. Thật hài hước khi trong tất cả những mối quan hệ mà người sát thủ có, đây là duy nhất mà anh thực sự chẳng làm bất cứ điều gì cả. Không có tình dục, chẳng gì hơn là chạm vào nhau, và nó thật kì lạ. Nó giống như có gì đó ngăn anh lại không tiến xa hơn, điều gì đó gắn liền với Tsuna và cách mà cậu rùng mình mỗi khi thân thể lộ ra. Lắc đầu mình, Reborn cười nhếch mép. "Anh sẽ chỉ tới đây ở với em nếu em thoải mái với điều đó. Anh không ép buộc em hay gì cả."
Tsuna cười trước những lời đó, " Anh biết đấy, nghe những điều đó làm em rất vui. Em thực sự  hạnh phúc vì có anh ở bên em, Reborn. Em nghĩ em sẽ an toàn hơn... và mạnh mẽ hơn khi anh ở bên."
"Thật vui khi nghe điều đó. Và anh sẽ tiến thêm ngay bây giờ." Người sát thủ cười khẩy. "Và trong khi anh đang ở đó, anh sẽ hôn em và vào trong phòng ngay giờ."
"Ehhh?"
3 tháng sau đó, Reborn thấy mình trong tình trạng hiện tại, chờ đợi bạn trai mình trở về từ chỗ làm. Anh nhìn vào đồng hồ, nhìn vài giây trước khi thở dài nặng nề khi anh tựa đầu mình về phía sau vào thành ghế. Anh thực sự muốn đứng lên và tìm chàng trai tóc nâu, tự hỏi cậu có đang gặp rắc rối gì không, nhưng anh nghi ngờ về điều đó. Ở thị trấn này rất an toàn và Reborn luôn đảm bảo che chắn cho cậu. Anh không cho phép chuyện gì xảy ra với Tsuna vì sự liên hệ của anh với thế giới ngầm.
Cuối cùng, lại mười phút nữa trôi qua, Reborn nhấc điện thoại lên và nhanh chóng gọi Tsuna, quá mệt mỏi vì chờ đợi. Anh có thể nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia, nghe một cách cẩn thận cho tới khi có thể nghe tiếng bip quen thuộc sẽ giúp anh nhận ra là Tsuna đã nhấc máy, nhưng nó vẫn chưa tới. Sự thiếu kiên nhẫn của anh dường như tăng dần sau mỗi tiếng chuông, cảm thấy sự lo lắng tăng dần. 'Thôi nào, Tsuna...'
Bip.
Reborn gần như thở hổn hển, nhưng anh nén lại, thay vào đó thả lỏng trước suy nghĩ Tsuna vẫn ổn. "Tsuna, em đang ở đâu? Em có biết giờ muộn thế nào rồi không?"
"Xin chào?"
Người sát thủ sững người, đó không phải giọng nói của chàng trai tóc nâu. Không, đây là phụ nữ, lớn tuổi hơn, và có vài tiếng bíp bíp khó để nhận ra. Lông mày Reborn nhăn lại khi nghĩ rằng còn có ai đó ở bên cạnh. Giọng nói của anh phát ra khi anh nói với giọng điệu nguy hiểm. "Ai đó? Và Tsuna đâu?"
"Đây có phải người nhà Sawada Tsunayoshi không?"
Reborn cười, biết rằng mình sẽ không thể sớm nhận được câu trả lời. "Không, là bạn trai của em ấy, Reborn. Giờ cô sẽ trả lời câu hỏi của tôi chứ? Hay sẽ để tôi phải tự hỏi chuyện gì xảy ra cho tới khi tôi tới đó?"
"Tôi hiểu. Vậy thì; ngài Sawada  hiện đang ở bệnh viện Namimori. Anh có cách nào tới đây để xác nhận vài thông tin về bệnh nhân không? Ngài ấy hiện đang được tiêm thuốc an thần nhưng sức khỏe vẫn ổn."
"Thật tốt khi nghe điều đó." Một tiếng thở dài nhẹ nhõm phát ra từ Reborn, thật vui khi biết bạn trai anh còn sống dù phải ở trong bệnh viện. Anh muốn hỏi tại sao Tsuna lại ở bệnh viện trước và khi anh hỏi, anh chẳng nhận được gì ngoại trừ được nói là tới tòa nhà đó. Nó rất khó chịu nhưng anh không có nhiều lựa chọn. Anh đứng dậy từ băng ghế dài, chuẩn bị mọi thứ để đi gặp người yêu mình. Anh muốn thấy mọi việc bằng chính đôi mắt mình để đảm bảo rằng Tsuna vẫn ổn 100%. "Vậy tôi sẽ tới đó ngay bây giờ. Phòng của Tsuna là phòng nào?"
"Vậy thì, nếu có thể, tôi muốn anh tới bàn tiếp tân của bệnh viện Namimori và nói với nhân viên tiếp tân rằng anh đã tới và người anh đang tìm. Ở đó, anh sẽ được chỉ dẫn. Điều này sẽ làm mọi việc đơn giản hơn mà không có bất kì biến chứng nào."
"Không sao. Cảm ơn. Tôi đang tới đây. Tôi sẽ tới đó trong 20 phút nữa."

Reborn không biết sao anh có thể lái nhanh như vậy trên đường cao tốc, tăng tốc vượt đèn đỏ không biết bao nhiêu lần mà chẳng cần suy nghĩ. May mắn cho anh, không có nhân viên cảnh sát nào ở ngoài, tạo cho anh cơ hội vượt qua mọi thứ an toàn. Anh nhếch mép cười giận dữ khi anh nghĩ về tình trạng hiện tại của Tsuna, tự hỏi chính xác điều gì đã xảy ra dẫn tới chuyến đi tới bệnh viện này. Anh hi vọng rằng không có gì nghiêm trọng - nó tốt hơn là không như vậy. Khi anh tới bãi đậu xe, anh bước ra khỏi xe và chạy thẳng qua cửa kính trượt, chỉ dừng lại ở quầy tiếp tân. Người phụ nữ ở phía trước nhìn chằm chằm vào anh tò mò, nhìn anh một cách cẩn thận với đôi mắt xanh.
"Tôi có thể giúp gì, thưa ngài?"
"Tên tôi là Reborn. Tôi được nói là chờ ở đây bởi y tá. Tôi tới đây vì Sawada Tsunayoshi vừa mới nhập viện hôm nay."
Người tiếp tân gật đầu khi xác nhận và bắt đầu tìm kiếm trong máy tính khi cô lướt qua danh sách. Cuối cùng, cô nhấc điện thoại lên, bấm số và nói vài từ vào trong mic. Nó đều chỉ trong vài giây khi người tiếp tân quay lại người đàn ông. "Được rồi, tôi đã thông báo cho y tá phụ trách của ngài Sawada. Cô ấy sẽ xuống dưới này sớm thôi một khi cô ấy xong việc của mình với vài bệnh nhân khác. Xin hãy ngồi trong phòng chờ cho tới khi cô ấy đến. Có cafe pha sẵn và nước ở góc phòng nếu anh cần. Tôi khuyên anh nên uống nước thôi vì tôi hiểu đó là một tình huống căng thẳng."
"Ah, cảm ơn." Người sát thủ tức giận một chút với chính mình khi quay sang phòng chờ chỉ cách đó ba bước chân. Anh có thể thấy nhiều người đã chờ ở đây, nhiều người trông khá điên loạn, nếu không thì cũng hoảng sợ. Reborn ngồi vào một chỗ, giữ chính mình không phát ra nhiều tiếng ồn và tiếp tục quan sát xung quanh cẩn thận. Sự lo lắng bao trùm xung quanh anh được giấu đi với chiếc mũ phớt che đi một phần khuôn mặt anh và đảm bảo rằng chẳng ai đọc được vẻ mặt của anh. Nó chỉ mới vài phút sau khi một người phụ nữ bước ra từ phía sau 2 cánh cửa lớn, tiến về phía trước quầy tiếp tân mà không có một giây suy nghĩ. Reborn quan sát cẩn thận, đọc sự thay đổi qua cử chỉ của cơ thể trước khi họ đều quay sang anh. Đó là cho anh, anh biết điều đó. Khi người y tá tới gần hơn, anh không thể không thấy khá vui vì sự chuyên nghiệp mà cô thể hiện, không chảy nước dãi khi thấy khuôn mặt đẹp trai của anh như hầu hết những người khác. Mặc dù hiện đang có một mối quan hệ ổn định với Tsuna, anh vẫn không thể làm gì được khi cả đàn ông và phụ nữ đều chằm chằm nhìn anh mỗi khi anh đi qua.
"Anh tới đây vì Sawada Tsunayoshi phải không?" Người y tá bình tĩnh nói, bàn tay cô áp lại với nhau ở trung tâm cơ thể mình. Cô chẳng mang gì, mặc bộ đồng phục sáng màu xanh.
"Phải. Tôi là Reborn." Người sát thủ lập tức đứng lên, chìa tay ra để bắt tay. Người y tá bắt tay trước khi quay lại. Reborn chống lại sự rùng mình trước ánh mắt của cô, anh đang bị quan sát.
"Vậy, tên tôi là Roxane. Tôi là y tá hiện đang chăm sóc cho ngài Sawada. Chúng ta có thể nói chuyện riêng được không?" Người y tá đứng thẳng, giữ cho mình trung lập mặc dù chuyện đang diễn ra trong phòng. Reborn nhìn chăm chú phía sau cô, hiểu được 'chúng ta' ở đây ý là sao. Trong giọng điệu của cô, rõ ràng không chỉ có anh và nữ y tá. Phía sau, anh có thể thấy hai vệ sĩ vũ trang đang đứng một bên, nhìn anh cẩn thận với đôi tay khoanh lại trước ngực. Rõ ràng họ đang cố đứng tách biệt ra. Nghiêng chiếc mũ phớt của mình xuống, anh nghiến răng tức giận trước khi gật đầu. Về điểm này, anh cần phải có vài câu trả lời, và phải sớm, trước khi anh làm điều gì đó ngu ngốc.
Reborn tiến về phía y tá, rời khỏi căn phòng, và theo người phụ nữ đi về hành lang phía sau. Giày cô gõ xuống sàn nhà và anh lờ đi những tiếng động khác nhau trong nhiều căn phòng, anh không cần bận tâm tới bất cứ ai hơn là anh và người phụ nữ phía trước. Có vài tiếng thét trong các căn phòng đó, tiếng khóc và những lời nói sợ hãi được nói ra. Những cánh cửa đó không cách li được tiếng ồn là bao. Anh vẫn đút tay trong túi quần, trông vẫn rất tao nhã dù đang trong hoàn cảnh này. Khi họ tới một căn phòng, cách ly hoàn toàn với những người khác, nữ y tá mở cửa và cho phép anh vào trước. Reborn gật đầu và bước vào trong, liếc nhìn nhanh trong căn phòng. Nó khá đơn giản với một chiếc bàn ở giữa, ánh sáng rõ ràng - một căn phòng họp. Khi anh ngồi vào bàn, người y tá đi về phía bên kia; tuy nhiên cô không có một mình. Hai người cảnh sát theo cô vào, lập tức cảnh báo Reborn về chuyện gì khác hơn là chỉ xem tình trạng của Tsuna. Anh căng thẳng, ngả vào ghế trong khi giữ bình tĩnh, hướng sự chú ý về cách di chuyển của hai người đàn ông kia.
"Đang có chuyện gì vậy?" Reborn hỏi. "Và sao cảnh sát lại ở đây? Có người đã tấn công Tsuna sao?" Tâm trí anh lóe lên nhiều trường hợp, cố để xác định chính xác từ sự quan sát trước đó của anh. Tuy nhiên, vì sự thiếu thốn thông tin, không có điều gì rõ ràng cả.
"Thực ra, tôi muốn hỏi anh vài câu hỏi về mối quan hệ với ngài Sawada trước khi nói bất cứ điều gì về nó." Giọng điệu của nữ y tá trở nên nghiêm túc, vẫn giữ kín mọi việc khi cô tiếp tục. Chẳng có gì được hé lộ ra về chuyện đang diễn ra, vẫn giữ bình tĩnh thay vì phản ứng lại.
"Câu hỏi? Tại sao chứ?"
"Tôi muốn biết vài điều để xác định tình hình. Một khi chúng tôi làm rõ chuyện đó, tôi sẽ cho anh biết tình trạng của ngài Sawada."
"Tsuna..." Reborn nghiến răng kích động trước khi cuối cùng gật đầu đồng ý. "Được, vậy câu hỏi là gì?"
Nữ y tá gật đầu. "Vậy thì, chi tiết mối quan hệ giữa anh và ngài Sawada là gì?"
"Tôi là bạn trai của em ấy; tôi đã nói vậy qua điện thoại rồi. Tôi cũng ở với em ấy. Chúng tôi đã ở với nhau hơn 6 tháng, nhưng chúng tôi đã biết nhau trước đó 2 tháng."
Người phụ nữ gật đầu lần nữa, đặt một tay trên đùi. Cảnh sát vẫn đứng ở một bên, chưa hề di chuyển khi họ nghe cuộc trò chuyện. Đôi mắt của Reborn ngước lên họ một lúc trước khi lại tập trung vào y tá khi cô nói, "Chúng tôi đã cố liên lạc với gia đình của ngài Sawada, nhưng họ không trả lời từ những số điện chúng tôi có từ lịch sử cuộc gọi trước đó. Có cách nào khác để liên lạc với họ không? Có vài giấy tờ cần được kí và nó tốt nhất là người thân trong gia đình."
Reborn tựa vào sau, khoanh tay trước ngực. Cậu hỏi không đáng ngờ so với tự nhiên và anh thành thực trả lời, "Thực sự không có ai. Họ đều ở Ý lúc này và hiện đang sống ở đó. Tôi có thể gọi cho họ, nhưng họ sẽ không thể tới đây cho tới 1 tuần sau và đó là nếu tôi có thể thực sự khiến họ nhấc máy. Họ thực sự không dễ để liên lạc." Anh dừng lại một chút trước khi tiếp tục, "Tôi biết mình không thể kí gì cả, nhưng tôi sẵn sàng nếu cần thiết."
"Tôi hiểu, thật là tốt, nhưng như anh vừa nói, anh không được phép kí gì hết. Câu hỏi tiếp theo: Anh có yêu ngài Sawada thật lòng không?"
"Đương nhiên. Tôi đã lo lắng cho em ấy cả tối nay. Em ấy không về nhà từ chỗ làm như giờ thường ngày vì vậy tôi bắt đầu nghi ngờ có chuyện gì đó đã xảy ra. " Reborn nhướn về phía trước. "Giờ nói cho tôi biết tình trạng của Tsuna. Em ấy sẽ ổn chứ?"
Nữ y tá nghiêng đầu, mái tóc cô trượt xuống nhẹ nhàng. "Vâng, ngài ấy sẽ ổn," cô thấy một chút nhẹ nhõm hiện lên trên khuôn mặt anh. "Ngài ấy bị gãy một cánh tay, nhưng đã được băng bó bởi bác sĩ. Nếu mọi việc thuận lợi, ngài ấy sẽ được xuất viện trong vài ngày tới, nếu không sẽ là ngày mai."
"Thật tốt khi nghe thấy điều đó, nhưng sao em ấy lại bị gãy tay chứ? Em ấy không bị như vậy khi rời khỏi nhà sáng nay. Tôi nên biết chứ." Reborn nheo mắt lại một chút, nhận ra rằng nó phải diễn ra lúc Tsuna đi làm. Nó không khó để đoán được.
"Tôi hiểu." Đôi mắt nữ y tá nheo lại một chút trước khi lại bình thường. Cô cầm lấy những tờ giấy phía trước cô, tìm cẩn thận và cuối cùng cũng tìm được tờ cô cần. "Từ báo cáo tôi nhận được từ một nhân chứng, ngài ấy đã bị gãy tay trước khi tới chỗ làm. Lúc ngài ấy đi làm, ngài ấy làm việc yếu hơn trước, cuối cùng, 2 giờ sau, có người thấy được vết sưng bất thường trên cánh tay ngài ấy. Từ đó, ngài ấy được đưa tới phòng cấp cứu và được đưa tới đây lúc 11 giờ. Nhiều kiểm tra đã được thực hiện trước khi xác nhận là gãy tay."
"Vậy tại sao tôi không được thông báo toàn bộ quá trình này? Tsuna ít nhất sẽ gọi cho tôi để hỗ trợ chứ."
"Vâng đó chính là vấn đề. Đây không phải tai nạn. Có những vết bầm tím trên cơ thể của ngài ấy ở nhiều mức độ khác nhau, nhiều vết thương mới và cũ."
Reborn ngây người, nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt anh. Anh liếc mắt quanh căn phòng trong sự thắc mắc, các bánh răng trong đầu anh cuối cùng cũng chạy. "Ý cô nói là Tsuna đã bị tấn công?"
"Không chính xác lắm."
"Ý cô là gì?" Người sát thủ mở lòng bàn tay mình ra, nhướn về phía trước khi anh cố hiểu hoàn cảnh hiện tại. Anh chăm chú vào cảnh sát, quan sát khi họ căng thẳng một chút khi anh nhìn chằm chằm và suy nghĩ xuyên suốt quá trình đó. Cuối cùng, "Ý cô nói là Tsuna đang bị... lạm dụng?"
Vẻ mặt nữ y tá không thay đổi. "Có chút nghi ngờ về chủ đề đó."
"Chờ chút đã..." Reborn nghiến răng lại và quay ra khỏi bàn khi anh nhận ra tình hình. " Mấy người nghĩ đó là tôi! Mấy người nghĩ tôi là người duy nhất tổn thương em ấy!" Gần như ngay lập tức, người sát thủ đứng dậy, đẩy ghế vào, và lập tức khiến y tá giật mình. Cảnh sát, tuy nhiên, phản ứng như nhau và thò tay xuống dưới thắt lưng nơi và súng và khẩu súng điện nằm đó. Tay Reborn đập xuống bàn, làm căng thẳng sự việc lên đỉnh điểm. "Tôi chưa bao giờ khiến em ấy tổn thương hết!"
"Được rồi." Nữ y tá giơ tay lên, cố làm người đàn ông tức giận kia bình tĩnh lại. "Tôi biết anh sẽ tức giận về điều đó, nhưng xin hãy bình tĩnh. Chúng ta vẫn đang cố tìm ra mọi việc lúc này. Tức giận sẽ không giúp gì anh đâu." Với những lời đó, Reborn gắt lên nhưng không lâu sau anh ngồi lại vào chỗ. Một sát khí bắt đầu bao quanh anh, đủ để tất cả những người đang quan sát phải khiếp sợ. Cảnh sát liếc mắt nhìn nhau lo lắng, có thể nói lập tức rằng người trước mặt họ rất mạnh. Nó không khó để nói rằng bởi sự nghẹt thở mà sát khí của anh gây ra. Reborn đã bắt đầu cân nhắc về suy nghĩ của mình, xem xét tình hình với tâm trí sáng suốt,khi anh lướt qua những thông tin đã được cung cấp. Nó không thể nào là anh, anh chưa bao giờ gây tổn thương cho Tsuna. Hơn nữa, nếu chỉ là đánh đập nhẹ, nó không đủ để gây ra gãy tay. Nghĩa là không phải nó diễn ra trên đường đi làm, điều nghe chẳng hề đúng vì Tsuna lái xe đi làm. Chỉ có điều duy nhất dường như nổi bật nhất trong những gì họ vừa thảo luận: nhân chứng.
"Ai là nhân chứng?"
"Thưa anh?"
"Ai là kẻ được gọi là nhân chứng? Và hắn ta ở đâu? Và Tsuna ở đâu? Tôi muốn gặp em ấy." Sát khí của Reborn như mạnh hơn, tâm trạng của anh ngày càng xấu qua từng giây.
"Thưa anh, chỉ vì là nhân chứng của ngài Sawada không có nghĩa người này làm bất cứ điều gì. Xin hãy bình tĩnh lại và đừng buộc tội sớm như vậy. Anh ấy có thể, sau cùng, chỉ là người vô tội muốn giúp đỡ thôi."
Đôi mắt mã não ngước lên trước sự đề cập đó, những ngón tay bấu chặt vào bàn tay mình. "Cô nói là tên nhân chứng đó ở với Tsuna? Có phải hắn ta đã ở đó suốt thời gian đó không?"
Nữ y tá nhìn người sát thủ thắc mắc, tự hỏi cuộc thảo luận này sẽ đi tới đâu. "Phải, đúng vậy. Anh ấy là người đã gọi cứu thương và ở với ngài Sawada từ lúc đi."
"Vậy không phải ở đó có cơ hội cho tên nhân chứng đó không là gì hơn là kẻ đã gây ra toàn bộ chuyện này sao? Tsuna đâu?" Giọng của chàng trai tóc đen như gằn lại, trừng mắt với nữ y tá trước mặt anh. Nó đủ để khiến người phụ nữ nao núng. "Nói tôi ngay! Và cô có thể bảo cảnh sát đi theo tôi nếu muốn, nhưng ít nhất hãy cho tôi gặp Tsuna!"
Nữ y tá bình tĩnh nhìn chăm chú vào chàng trai trước khi quay sang cảnh sát phía sau cô, nhìn nhau. Với cái gật đầu nhẹ, những người đàn ông nhìn nhau trước khi cũng làm tương tự. Đó là sự chấp thuận, họ sẽ cho phép gặp mặt. Reborn không để bất cứ cảm xúc nào để lộ ra trên vẻ mặt, để mọi thứ ổn định khi người cảnh sát mở cửa để anh ra khỏi. Nâng mình dậy từ chiếc ghế, anh chuẩn bị tinh thần cho những gì anh chuẩn bị thấy. Anh chỉ hi vọng rằng mọi việc sẽ tìm ra ngay lúc Tsuna tỉnh dậy và đưa mọi việc ra ánh sáng vì lợi ích của cậu. Nó đã quá đủ kinh hoàng vì bị buộc tội lạm dụng người yêu mình.
Và khi anh tìm được kẻ gây ra những điều kinh khủng như vậy, thì, anh sẽ quyết định sẽ làm gì khi anh tới đó.

Tsuna lảo đảo quay người, rõ ràng không nhận thấy tình cảnh hiện tại của mình khi cậu cố điều khiển tâm trí và di chuyển cơ thể. Tuy nhiên, mọi việc diễn ra thật không dễ dàng, không chắc mình phải làm gì. Cậu có thể thấy một bàn tay đặt lên vai mình và một giọng nói quen thuộc vang lên quanh cậu. Tsuna thì thầm dưới hơi thở của mình, cố ép mình tỉnh táo, và từ từ mở mắt ra, nhẹ nhàng chớp mắt khi cậu cố tập trung vào những thứ xung quanh mình. Đầu tiên cậu nhận thấy độ sáng của căn phòng, lập tức nhắm mắt lại để tránh ánh đèn. Cánh tay phải của cậu hướng về phía ánh đèn như thể cố che mắt đi, nhưng nó không giúp được gì nhiều. Ánh sáng tới từ khắp mọi nơi.
"Đây, anh bắt được nó rồi." Giọng nói lại phát ra, rõ ràng hơn, và Tsuna không thể không cười. Cậu biết giọng nói đó ở đâu và quay đầu về phía giọng nói hi vọng sẽ thấy người mà cậu quan tâm và yêu. Ánh sáng dịu xuống, đủ để mọi việc đều diễn ra tốt đẹp.
"Reborn." Tsuna nói khi tầm nhìn của cậu dần rõ ràng hơn, bóng dáng người đàn ông đang ngồi ở bên cạnh giường cậu. Cậu sử dụng bàn tay đó với về phía người kia, nhìn khi người sát thủ nắm lấy tay cậu, "Anh ở đây sao."
Reborn thở dài nhẹ nhõm, những căng thẳng trên vai anh gần như lập tức biến mất. Bóng tối trong căn phòng  bắt đầu sáng lên bởi hào quang quanh anh và anh giận dỗi. "Đương nhiên. Đồ ngốc. Anh thực sự muốn em gọi cho anh hơn là cho người khác."
Chàng trai tóc nâu chớp mắt trước khi đôi mắt mở to. "Oh, Em xin lỗi! Em đã không nghĩ về điều đó khi em nói chuyện với bác sĩ. Mọi việc thật đáng sợ và có..." Cậu dừng lại, ngừng nói một chút khi cậu nhìn người đang đứng ở một bên trong căn phòng. Cậu rùng mình khi nhìn thấy và lại hướng sự chú ý về Reborn. Đương nhiên, nó bị Reborn nhận ra. "Em ước gì mình đủ thông minh để gọi cho anh, nó có thể sẽ làm mọi việc dễ dàng hơn để giải quyết."
"Nhưng giờ anh đang ở đây rồi."
"Phải... phải, em và anh đều rất vui vì điều đó," Tsuna nghiêng người gần hơn vào bạn trai mình, quên đi sự căng thẳng mà cậu đặt trên cánh tay trái bị gãy của mình. "Giờ là mấy giờ rồi ạ?"
"Khoảng 10 giờ tối."
Tsuna nhăn mặt, có rúm lại trên giường mình. "Oh không, em chưa nấu bữa tối cho anh. Anh có đói không? Em chắc chắn anh đang đói sau tất cả những rắc rối em tạo ra cho anh."
Người sát thủ thở dài, lắc đầu, và búng vào trán Tsuna. "Đừng nói nữa. Tsuna. Anh quan tâm tới em. Chúng ta có thể ra viện sau khi mọi chuyện được sáng tỏ. Giờ em có thể nói anh biết chuyện gì đã xảy ra với em không? Và ai đã làm chuyện này?" Với từ cuối cùng đó, Reborn nhìn chằm chằm vào cánh tay bị gãy, trông khá tức giận vì hoàn cảnh hiện nay. Nó quá rõ ràng khi sát khí của anh nói rằng nếu anh tìm ra kẻ đó, hắn sẽ chết. Chàng trai tóc nâu cắn môi dưới mình, liếc mắt lên nhìn người bên kia căn phòng một lúc trước khi lại im lặng lần nữa. Reborn nheo mắt và quay đầu về phía người vừa nhắc tới. Anh buông người kia ra và hướng về người kia. "Chính xác cậu là ai?"
"Tôi là Markus, đồng nghiệp của Tsunayoshi. Chúng tôi đã làm việc cùng nhau khoảng 1 năm hoặc lâu hơn. Tôi cũng là người đã đưa Tsunayoshi tới bệnh viện."
Reborn nghiêng đầu sang một bên, biết rằng họ đang bị chú ý bởi nữ y tá. Cô chưa hề rời khỏi phòng, im lặng quan sát tình huống. "Tôi hiểu. Vậy thì, tôi sẽ cảm ơn vì điều đó. Giờ, có chuyện gì xảy ra với Tsuna? Tôi rất gần gũi với em ấy."
Markus nhún vai không quan tâm, kích động Reborn. "Nhìn xem, tôi chỉ đưa cậu ấy tới đây thôi. Không gì nữa cả. Tôi nghe thấy Tsunayoshi ở đây hiện đang có bạn gái, có lẽ cô ấy đã làm vậy. Tôi sẽ không ngạc nhiên vì cậu ấy thật là yếu."
Lời nhận xét đó thu hút sự chú ý của mọi người. Reborn nhếch mép cười tức giận, ngón tay anh co giật. Anh thực sự muốn tới gần và nắm cổ áo người đàn ông kia, nhưng dừng lại vì anh muốn ở đây với người yêu mình. Anh tốt hơn không nên bị đuổi ra ngoài. "Tsuna không có bạn gái."
"Oh?" Về điều đó, Markus gãi một bên má mình, trông có chút lo lắng vì bị hỏi. "Vậy sao cậu ấy đột nhiên lại hạnh phúc như vậy? Nó hẳn là một cô bạn gái, mặc dù tôi chẳng biết ai lại muốn hẹn hò với Tsunayoshi trong bao nhiêu người cơ chứ."
Tsuna kêu nhẹ 'eep', co rúm lại trên giường khi bắt đầu cảm thấy suy sụp hơn. Reborn, tuy nhiên, cười nhếch mép. Anh tiến về phía trước, tới gần để nắm lấy cổ áo người đàn ông mặc sự cảnh báo trong tâm trí anh và kéo Markus vào để mặt đối mặt. "Bạn gái, huh? Vậy còn bạn trai thì sao? Và nói rằng người bạn trai đang đứng trước mặt cậu và không màng khi phải đấm cậu và khiến cậu biến mất mãi mãi khi dám nói những điều đó về Tsuna." Markus nuốt nước bọt trước sát khí đe dọa đó và bị đẩy đi bởi Reborn. "Giờ, cậu có thể biến khỏi đây để chúng tôi một mình được không nhỉ? Tôi muốn nói chuyện với Tsuna mà không có cậu."       <tôi trans thế này vì nghĩ do Reborn vẫn có ng theo dõi nên dè chừng tôi vẫn cho Reborn xưng hô tôi - cậu thôi>
Markus nhếch mép cười tức giận, tiến lên chống lại người sát thủ. "Oh? Tôi chỉ không thể làm vậy. Anh có thể đe dọa Tsunayoshi bé nhỏ ở đây. Tôi không thể để anh một mình ở đây với cậu ấy."
"Và tại sao vậy? Sợ rằng tôi sẽ vạch trần âm mưu của cậu à?" Reborn nói, nhếch mép cười tức giận như thể chỉ cần một bước nữa thôi là anh có thể xé người đàn ông kia ra làm từng mảnh.
"Âm mưu gì chứ?"
"Rằng cậu là kẻ đã gây ra cho Tsuna quá nhiều rắc rối. Và cậu đang cố lôi tôi vào rắc rối để che giấu đi thủ đoạn bẩn thỉu của cậu."
Markus nhảy dựng lên trước lời buộc tội đột ngột và đơn giản cười. "Sao anh dám! Tôi chẳng làm gì hết!"
"Nhưng sự sợ hãi của cậu khá lớn đấy. Tôi có thể nhận thấy khá rõ ràng." Reborn quay về phía nữ y tá, biết rõ ràng cô ấy đang nghe cuộc trò chuyện này. Roxane quan sát 2 người đàn ông trước khi chăm chú nhìn Tsuna người đang co rúm lại sau Reborn như thể anh là người bảo vệ. Nó không khó để kết nối lại.
Nữ y tá bước ra giữa căn phòng, trực tiếp bước ngang qua con đường, và nhìn thẳng vào Markus. Cảnh sát đang ở ngoài cửa, giữ im lặng vì họ cho phép người phụ nữ phụ trách. Roxane gật đầu về phía hai sĩ quan. "Markus, tôi muốn nói chuyện với anh một lúc. Tôi tin rằng đó là tốt nhất để đưa mọi việc ra sáng tỏ để không có hiểu lầm. Anh sẽ đi với tôi chứ?"
Markus cười nhếch mép, "Và tại sao tôi phải làm vậy chứ? Quá rõ ràng rằng cô đang buộc tội tôi vì điều gì đó mà tôi không hề làm. Tôi không ngu."
Nữ y tá không hề tức giận. "Tôi hiểu điều đó, nhưng sẽ là tốt nhất cho cả hai bên để đảm bảo rằng mọi việc sáng tỏ. Nếu anh không làm gì hết và anh biết điều đó, vậy anh chẳng có gì phải sợ cả." Roxane gật đầu với hai sĩ quan. "Những người này sẽ đưa anh tới căn phòng mà Reborn vừa mới ở trước đó và tôi sẽ sớm tới gặp anh để hỏi anh vài câu hỏi."
"Còn nếu tôi từ chối?"
"Vậy thì anh sẽ bị ép phải tống cổ ra khỏi căn phòng này."
Markus trừng mắt nhìn tất cả những người trong căn phòng trước khi dừng lại trước Tsuna, người như lùi lại một chút trên giường mình. Lúc cậu làm vậy, tuy nhiên, Reborn bước về phía trước, che chắn chàng trai tóc nâu và trừng mắt nhìn. Tsuna chăm chú nhìn người bạn trai của mình với sự biết ơn và mỉm cười, cậu vươn cánh tay lành lặn của mình ra nắm lấy áo khoác của Reborn. Chàng trai tóc tổ quạ đôi khi quá tốt với cậu, nhưng cậu sẽ không muốn nó theo bất kỳ cách nào khác. "Tôi đi đây. Dù sao thì tôi cần phải về nhà để kiểm tra vợ mình. Tôi sẽ trả lời những câu hỏi của mấy người sau."
"Tôi hiểu."
Nữ y tá và hai sĩ quan không làm gì khi gã đàn ông gần như gây ra đống hỗn độn này bước ra khỏi phòng. Họ không thể làm gì nhiều, không phải vì không có nhân chứng hay bằng chứng. Reborn nhếch mép cười tức giận, cảm thấy hơi vô dụng, trước khi chăm chú nhìn lại vào Tsuna với sự lo lắng trong mắt anh. Anh tới gần, nhẹ nhàng vuốt má để lấy sự chú ý của chàng trai tóc nâu, và nhìn thẳng vào đôi mắt nâu.
"Tsuna, anh nghĩ em cần giải thích vài điều đấy," Reborn nói, "Và đừng cố nói dối hay nói rằng anh không nên can dự vào."
Chàng trai tóc nâu nhìn chăm chú như muốn phản bác lại, nhưng không, cậu lại cắn môi dưới của mình. Với tiếng thở dài nặng nề, Tsuna nói, "Markus đã luôn bắt nạt em kể từ lúc em bắt đầu công việc. Nó... chưa phải là tệ khi mới bắt đầu, nhưng nó trở nên tồi tệ hơn sau vài tháng." Không ai nói gì, chỉ đơn giản nghe khi chàng trai tóc nâu tiếp tục. "Em nghĩ nó thực sự bắt đầu trở nên tồi tệ khi em bắt đầu hẹn hò với anh, Reborn."
Đôi mắt Reborn mở to trước những từ đó, trông ngạc nhiên rằng anh có thể là người khiến Tsuna bị đánh. "Ý em là sao? Sao anh lại có thể liên quan tới điều này?"
"Em nghĩ vì Markus thấy em rất hạnh phúc vì mối quan hệ của em với anh do đó cậu ta bắt đầu đánh đập em. Mọi người đều biết cậu ta có việc gì đó khiến anh ta tức giận. Nhưng cứ thấy em, người mà cậu ta coi là thấp kém, quá hạnh phúc, cậu ta lại đánh," Tsuna nhìn chằm chằm xuống cánh tay bị gãy, bàn tay còn nguyên vẹn thì nghịch chăn. "Em không biết phải làm gì ngoài cứ để bị đánh và im lặng. Em không thể bỏ việc, em cần tiền và chẳng ai muốn thuê một người vụng về như em."
"Không có cách nào chống lại anh ta sao?" Reborn hỏi một sĩ quan trong căn phòng, nhìn chằm chằm vào người đàn ông tò mò khi anh cố tìm con đường tốt nhất. Nó sẽ rất khó khăn với sự thừa nhận của Tsuna về vấn đề.
Chàng trai tóc nâu liếc mắt lên trước lời đề cập đó và nghịch tấm nệm. "Nó có thể không có tác dụng đâu, Reborn."
"Và tại sao vậy?"
"Thì, ở chỗ làm ai cũng biết em vụng về. Họ có lẽ sẽ đồng ý với Markus rằng em chỉ ngã hay gì đó và sau đó buộc tôi em vì cố ăn cắp tiền trong công ty hay vu cáo người tốt. Mọi người sẽ lại hùa vào với Markus dễ dàng thậm chí dù có biết chuyện của anh ta." Tsuna nhìn chằm chằm xuống dưới đệm. nghịch tấm nệm như thể nó là thứ thú vị nhất trên thế giới. "Trung thực mà nói em không tin mình có thể chiến thắng vụ này. Em sẽ chống lại những người khác. Và em luôn biết như vậy."
Không có biểu cảm nào trên khuôn mặt của Reborn. và anh ngồi lên giường. Anh đã nghĩ ra được vài cách trong đầu mình, nhiều trong số đó ưu tiên sự an toàn của Tsuna trước tiên. "Vậy còn sau khi em rời khỏi bệnh viện, em gửi đơn từ chức cho công ty thì sao?"
"Sao? Nhưng đó là thu nhập duy nhất của em!" Tsuna lập tức hoảng sợ, "Em sẽ không thể trả bất cứ hóa đơn nào! Hoặc đồ ăn cũng thế!"
Người sát thủ dơ tay lên để người kia im lặng. "Nhìn này, anh có thừa tiền để lo cho em trong một thời gian cho tới khi em kiếm một công việc khác. Bất cứ nơi nào cũng tốt hơn cái nơi đang làm tổn hại em. Anh không muốn thấy em đau đớn thêm nữa hay lại có những vết thâm trên cơ thể em. Đó là lí do em mặc quần áo rộng thùng thình như vậy, phải không?" Anh nhìn vào đôi mắt nâu, đặt chân xuống. Anh sẽ không hành động, không phải khi Tsuna được an toàn. Khi chàng trai tóc nâu không trả lời, biết rằng đó là sự thật, Reborn tiếp tục. "Anh sẽ không để em làm việc ở đó đâu. Anh sẽ không để em bị đau đớn thêm nữa, hiểu chưa?" Danh sách những người bị anh tàn nhẫn giết chết đã quá dài để theo kịp và anh thậm chí vẫn còn chưa bắt đầu. Nữ y tá và sĩ quan trong phòng lui ra khỏi phòng, biết rằng họ đang xâm phạm vào đời tư cá nhân. Họ sẽ nói chuyện như một cặp đôi khoảng 1 giờ hay 2 giờ khi mọi chuyện đã lắng xuống. Họ sẽ để họ chút không gian và yên bình.
Chàng trai trẻ tuổi hơn cắn môi dưới, vẫn do dự về điều này. "Anh có... chắc về điều đó không?" Giọng cậu trầm, cố hiểu được mọi việc. "Ý em là, điều đó sẽ không gây gánh nặng cho anh chứ?"
"Tin anh đi, tiền em kiếm được chưa là gì so với anh đâu." Anh không muốn đề cập tới việc nó còn gấp 10 lần số lương của cậu. Anh có thừa để lo cho căn hộ suốt gần một năm.
"Vậy, nếu anh không sao về điều đó thì vâng, em sẽ làm vậy. Em... không muốn bị đau đớn thêm nữa. Em thực sự muốn có một cuộc sống tươi đẹp... với anh." Tsuna nhìn chằm chằm bẽn lẽn, trông xấu hổ trước những gì cậu vừa nói. "Em thực sự yêu anh, Reborn. Em biết mới chỉ thời gian ngắn từ lúc chúng ta ở bên nhau, nhưng em thực sự yêu anh bằng cả trái tim. Anh quá tốt với em, thậm chí làm hư em luôn. Em không biết sẽ thế nào nếu anh bỏ rơi em."
"Và anh sẽ không bỏ rơi em. Anh quan tâm quá nhiều tới em là để cố gắng cho một điều, ít nhiều suy nghĩ về nó. Anh hi vọng em cũng sẽ làm điều tương tự như vậy, được chứ?" Reborn hỏi, nhìn thằng vào đôi mắt nâu. Tsuna gật đầu hiểu được, để người yêu mình biết rằng mọi thứ đều được nghe to và rõ ràng. "Vậy nếu lần sau ai dám khiến em đau đớn, hãy nói cho anh. Anh sẽ đá đít tên khốn đó."
Tsuna chỉ khúc khích cười, cười hạnh phúc khi cậu vòng cánh tay lành lặn qua ôm người kia, "Cảm ơn anh."
"Không có gì, giờ em nghỉ ngơi đi và anh sẽ tới quán ăn để xem anh có gì để ăn không. Anh chắc chắn lúc này em đang đói, huh?" Trước những từ đó, bụng chàng trai tóc nâu kêu to, khiến má Tsuna đỏ ửng. Reborn chỉ cười nhếch mép. "Anh sẽ coi đó như câu trả lời nhé. Anh sẽ về ngay." Tiến về phía trước, anh hôn nhẹ lên má trước khi rời phòng, đóng cánh cửa phía sau. Tsuna đỏ mặt, xoa má nhẹ và thở dài sung sướng, ngã ầm xuống giường cùng với tiếng cười khúc khích. Anh thực sự đang làm hư cậu và không nghi ngờ gì khi anh sẽ không từ bỏ lối sống của mình. Mọi việc đang xảy ra đúng như ý muốn. Tsuna nép mình vào trong chăn và nhìn chằm chằm ra cửa, tự hỏi xem Reborn sẽ mua gì cho mình.

"Hunny, Xin dừng lại! Người phụ nữ la lên, giọng cô như nói với đôi tai điếc vậy. "Ah!" Cô bắt đầu khóc, nước mắt chảy dài trên mặt cô khi cô bị đánh lần nữa, một tiếng đánh lớn nữa vang lên trong phòng.
Người đàn ông phía trên cô, chính là gã đàn ông trong bệnh viện, cười khinh bỉ một cách đáng ghét. "Oh im đi, con đĩ vô dụng." Hắn đá cô sang một bên, nhìn cơ thể cô rùng mình đau đớn. Markus nguyền rủa, hướng sự chú ý về thứ gì đó khác thay vì người phụ nữ vô dụng dưới chân. Hắn muốn thứ gì đó có thể thực sự xả giận. Người có thể trước đó, Sawada Tsunayoshi, đã thoát được với bạn trai cậu bên cạnh cậu và giờ hắn cần tìm người khác để tiếp nhận vị trí này. Hắn thậm chí còn không quan tâm về vụ kiện vì ngược đãi mà mình có thể mắc phải, hắn luôn đảm bảo để che giấu đi dấu vết. Hắn sẽ không ngần ngại đánh đập các nạn nhân chẳng có gì hơn là những người ngu ngốc đang kiếm tiền. Nó thật dễ dàng. Hắn luôn đảm bảo sẽ thuê những loại người như vậy.
Khi hắn quay đi để tìm những thứ có thể đập được một lúc, hắn thấy người đàn ông đứng lối vào phòng ngủ. Markus ngây người, nhìn chằm chằm vào kẻ xâm nhập một cách tò mò. Hắn không nhận ra người đó, không gì cả, và hắn quan sát người đó thắc mắc. Vợ hắn đang nằm vô thức dưới sàn nhà, thậm chí không nhúc nhích, và người đột nhập đó  nhìn chằm chằm xuống người phụ nữ một lúc trước khi nhìn Markus.
Người đó tiến lên, mặc chiếc áo choàng đỏ Trung Quốc với hình một con rồng vàng chạy dọc một bên. Mái tóc đen dài của anh được bện vào, dài xuống tận eo, Và anh có một đôi môi mỏng. Người đàn ông chỉ trừng mắt, rõ ràng tức giận vì cảnh trước mặt mình.
"Và mày là thằng quái nào?" Markus hét lên, cúi xuống để nắm lấy gì đó mà hắn có thể để bảo vệ chính mình. Hắn nắm lấy cây đèn, vung nó về phía trước bản thân mình khi hắn chuẩn bị chiến đấu.
Người đàn ông Trung Quốc tiếp tục bình tĩnh quan sát trước khi cuối cùng lên tiếng, "Thật thảm hại." Markus ngây người trước những từ đó. "Cậu không bao giờ nên đánh đập người cậu yêu như thế, hay một ai khác. Không ai đáng bị đánh liên tục như cậu đang làm hết."
Markus co giật, tay nắm chặt cây đèn. "Oh im cái miệng mày lại, mày chẳng biết gì hết."
"Cậu nói đúng, tôi không biết, nhưng tôi đủ biết để hiểu cậu là ai sau vài phút." Người đàn ông tiến lên một bước trước khi lao tới người kia chỉ trong vài giây. Nó chỉ trong chớp mắt khi người sát thủ đánh gãy cổ Markus với tiếng răng rắc lớn. Thân thể hắn rơi phịch xuống đất, nằm sõng soài như một cái xác, và người đàn ông Trung Quốc thậm chí còn không thèm nhìn hắn. "Tôi thường không nhận công việc này đâu, nhưng trong trường hợp này, tôi khá vui đấy." Người đàn ông lấy điện thoại ra từ trong áo choàng của mình và nhắn vài từ cho người trong thị trấn. " Tên cặn bã như cậu cần bị xóa khỏi thế giới này." Anh di chuyển nhẹ xác chết, không muốn người phụ nữ tội nghiệp gặp rắc rối vì những gì đã xảy ra. Sau cùng nó là không đúng.
Một phút sau khi anh nói những từ đó, anh biến mất vào trong phòng ngủ, trốn thoát trong khi không để lại chút dấu vết nào chống lại anh. Không ai có thể tìm thấy anh. Anh luôn đi mất như một cơn gió.
Ở phía bên kia thành phố, trong một nhà hàng lớn, điện thoại đột nhiên vang lên, nói rằng nó đã nhận đươc một tin nhắn. Người đó thò tay và lấy nó ra, đọc xem nó là gì trước khi cất điện thoại đi, nhưng không trước khi anh gửi tin nhắn trả lời.
"Cảm ơn, Fong. Thật tệ khi tôi không thể tự lo liệu. Nhưng vẫn còn quá sớm để làm bất cứ điều gì mà không bị nghi ngờ."
Người đi cùng anh ở phía bên kia bàn, rõ ràng rất thích chiếc pizza Quattro của mình. "Gì vậy, Reborn?"
Người sát thủ chỉ nhếch mép cười, thiết bị biến mất. "Oh. Không có gì. Chỉ là có chút việc bận thôi."
Tsuna cười. "Okay. Hi vọng mọi việc sẽ tốt đẹp."
"Oh đương nhiên. Giờ anh khuyên em nên ăn hết chiếc pizza trước khi phô mai bị trôi mất."
"Oh không!" Chàng trai tóc nâu lấy một miếng, giữ lại những phô mai đang trượt xuống. Cậu cắn một miếng, liếm môi, và mỉm cười khi cậu nhìn về phía người yêu. Kể từ lúc rời khỏi công ty đó, cậu không thể nào có một hạnh phúc nào hơn là ở bên cạnh Reborn. Người sát thủ nhấm nháp ly rượu đỏ, cười lại mặc dù che dấu đi những gì anh vừa làm.

End.