[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc IV: Sacrifies

Arc 4: World of Memories

~.~.~

Chương 98: Resignation (Từ chức)

"...Ta hiểu," Mukuro nói, quá đỗi bình tĩnh, khi Tsuna kể lại về cuộc gặp gỡ với Vindice.
"Chúng ta nên làm gì đây?" Tsuna băn khoăn.
"Ý cậu là gì đây, Vongola?" Mukuro nói, chút cay đắng hiển hiện trên khuôn mặt. Nhưng hơn tất cả, Tsuna cảm thấy anh có vẻ như đang từ bỏ. "Câu trả lời là quá rõ ràng rồi. Ta sẽ tập trung huấn luyện Chrome tới khi cô ấy có thể tự mình duy trì ảo ảnh. Có đủ thời gian cho việc đó. Cô ấy sẽ tiếp tục làm người bảo vệ Sương mù của cậu thay cho ta."
"Không!" Chrome phản đối, mặc dù chỉ Mukuro có thể nghe thấy cô, vì anh đang kiểm soát cơ thể chung của họ. "Sẽ có cách có thể giải quyết mà! Em..nếu em thay thế cho vị trí của ngài thì sao? Chúng ta có thể chuyển hồn ma đó sang cơ thể em, và..."
"Vindice không có lý do gì để chấp nhận một việc rủi ro như vậy. Sao chúng phải làm thế chứ? Chúng đã đạt được mục đích của mình rồi, và chúng sẽ rất vui mừng khi cùng lúc có thể loại bỏ ta," Mukuro nói.
Anh nhận ra được, chẳng có lý do gì để buộc phải chiến đấu cả. Trước đây, anh có đủ hận thù để tiếp tục ngay cả khi chết, nhưng giờ... anh đã trở nên quá mềm yếu. Và anh đã đặt niềm tin quá nhiều.
"Ta sẽ để phần việc còn lại cho Chrome," Mukuro tiếp tục. "Cô ấy sẽ biết phải làm gì. Cậu sẽ giữ lời phải không, Sawada Tsunayoshi. Trao cho cô ấy sức mạnh của một người bảo vệ Vongola."
Điều đó đồng nghĩa với mối đe dọa, nhưng anh đã thực sự tin những lời đó. Đó là một tương lai, không có anh.
"Chrome sẽ là một phần trong gia đình tôi, và tôi sẽ luôn hỗ trợ cô ấy," Tsuna chắc nịch nói, vẻ mặt của cậu vô cùng tức giận và căng thẳng. "Nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc tôi sẽ bỏ rơi người bảo vệ Sương mù của mình! Sẽ có cách gì đó mà chúng ta có thể làm được!"
Mukuro nhướn mày ngạc nhiên. "Oya? Cậu muốn nhiều hơn vậy sao? Ta nghĩ cậu đánh giá ta quá cao rồi đấy," anh nói đùa nhưng không có chút hài hước nào. "Ta cho là có thể sử dụng việc này như một đòn bẩy để chống lại Vindice. Dù sao, cậu đang mất đi một người bảo vệ..."
"Tôi không muốn một món quà an ủi! Đó không phải điều tôi muốn nói, và anh biết mà," Tsuna nói lớn. "Đừng nói như đó là một điều tất yếu vậy! Cố gắng sinh tồn dù mất bất cứ giá nào thì sao chứ? Tôi không chấp nhận điều đó! Sẽ có cách nào đó loại bỏ hắn ta mà không phải hi sinh bất cứ ai! Hắn ta chỉ là một hồn ma thôi! Tới lúc cho hắn ta biến mất rồi!"
"Thật ngu ngốc..." Mukuro thì thầm. "Tất cả sự kiên định đó... Nhưng cho dù tất cả lửa trên thế giới này hợp lại cũng không thể đánh đuổi được hồn ma bị nguyền rủa như vậy được."
Thật không công bằng. Mukuro, người cuối cùng cũng đã từ bỏ được hận thù, cho dù mới được một chút, và Daemon, thì lại từ chối làm việc đó...
"Ah..." Chrome khẽ nói. "Mukuro-sama, Boss, em nghĩ em có một ý tưởng."
~.~.~

Chương 99: All in (Tất tay)

"Cậu dường như đang rơi vào một số quan điểm sai lầm nhất định rồi, Vongola Decimo," Vindice nhận xét, khá thẳng thắn. Đó là ba gã giống nhau, Tsuna đoán ra được, dựa vào những chi tiết nhỏ trên nút thắt cà vạt và kiểu mũ của họ. "Khi yêu cầu hai lần gặp mặt liên tiếp như vậy chỉ trong một thời gian ngắn..."
Trong những trường hợp khác, Tsuna sẽ xin lỗi và cảm ơn vì họ đã đến. Nhưng giờ, cậu đã quá tập trung vào mục tiêu của mình.
"Lần này sẽ tiếp tục vấn đề còn dang dở lần trước," cậu nói. "Về người bảo vệ Sương mù của tôi - tôi không thể chấp thuận yêu cầu của các người. Tôi sẽ chiến đấu vì anh ấy." 
"Oh?" Vindice thốt lên. "Cậu định đấu sao? Thật là một tuyên bố táo bạo, Decimo."
Không rõ là cố ý hay cố tình không thừa nhận sự căng thẳng trong không khí, Tsuna tiếp tục, "Lý do mà các người không xem xét tới yêu cầu của tôi là vì hồn ma của Daemon Spade, phải chứ? Tôi sẽ không để mất Mukuro vì hắn ta. Ta sẽ buộc hắn phải rời khỏi cơ thể của Mukuro... và cả thế giới sống này nữa. Một khi hắn đã hoàn toàn biến mất, các người sẽ sẵn sàng xem xét việc thả Mukuro ra khỏi ngục tù."
"Phù phép trừ ma sao? Và cậu có kế hoạch thế nào để làm việc này đây, Decimo? Nếu ngươi đủ khả năng đối phó với Daemon Spade, hắn sẽ không dễ dàng mà kiểm soát cơ thể người bảo vệ Sương mù của ngươi như vậy," Vindice chỉ ra.
Tsuna lờ đi. "Cuối cùng, một hồn ma cũng chỉ có thể bám víu lấy thế giới này khi hận thù của chúng đủ mạnh. Đó là lý do phần lớn những linh hồn đều dần biến mất theo thời gian - chúng mất đi những ký ức từng trói buộc chúng lại thế giới này," cậu giải thích. Đây là định mệnh mà Mukuro đang phải đối mặt. "Bọn tôi sẽ buộc điều tương tự diễn ra với Daemon Spade. Bọn tôi sẽ giải quyết mối hận thù trong hắn, và hắn sẽ biến mất một khi hắn không còn ý định ở lại đây nữa."
"Bằng cách nào đây? Ngươi định khuyên hắn hãy đầu hàng ư?" Vindice hỏi, chế giễu những lời nói khô khan từ cậu.
"Không, tôi định thâm nhập vào ký ức của hắn ta và ảnh hưởng trực tiếp tới chúng," Tsuna nói. "Như các người đã nói, hắn ta đã cho chúng ta một cơ hội tuyệt vời. Với việc hắn bị giam cầm và không có sức mạnh, bọn tôi sẽ thoải mái hành động."
Đây chính là ý tưởng của Chrome, dựa theo những chuyện mà cô và Mukuro đã từng gặp phải, trong không gian chồng chéo giữa tâm trí họ. Ryohei đã xác nhận rằng điều đó là có thể làm được, mặc dù cực kỳ nguy hiểm. Sử dụng sức mạnh của Chrome như một phương thức, cùng với một vài nghi thức nhất định, họ sẽ có thể bước vào thế giới bên trong hồn ma của Daemon - thế giới ký ức của hắn ta.
Vindice im lặng trong chốc lát, trước khi kẻ dẫn đầu lần nữa lên tiếng. "Và với việc này, ngươi sẽ cần sự hợp tác của bọn ta," hắn nói, "thâm nhập vào cơ thể của Mukuro."
Tsuna gật đầu. "Việc đó sẽ tăng khả năng thành công của chúng tôi," cậu nói. "Nhưng, bọn tôi vẫn sẽ tiến hành bất kể thế nào."
Cậu có thể thấy Vindice đang xem xét những gì mà cậu vừa đề xuất. Họ có đôi chút phân vân Họ sẽ không còn phải bận tâm tới việc niêm phong Daemon, nhưng kết quả thì lại gần như giống hệt, đối với họ. Mukuro sẽ sống, nhưng giá trị duy nhất ở anh chính là họ có thể thu lại được gì từ việc thả anh về Vongola.
Và tất cả điều đó diễn ra chỉ khi Tsuna thành công. Nếu cậu thất bại, vẫn có khả năng Daemon sẽ thoát.
Nhưng bởi việc cậu nói rằng cậu sẽ tiến hành bất kể giá nào, Tsuna cũng thể hiện rõ quan điểm của mình rằng cậu không quan tâm mình sẽ đánh mất gì. Với khả năng thành công thấp, cậu sẽ thế nào nếu cậu thật sự thất bại đây? Vongola sẽ ra sao? Với thế giới mafia thì sao?
Tất nhiên, cậu không hề nói dối. Sẽ dễ dàng hơn nếu có sự hỗ trợ của họ.
"Bọn ta sẽ chuyển đề nghị này tới lãnh đạo của bọn ta," cuối cùng Vindice tuyên bố.
Tsuna gật đầu. "Bọn tôi sẽ chờ quyết định của các người trong một tuần," cậu nói.
Và trong thời gian này, họ sẽ chuẩn bị, nhiều nhất có thể, cho cuộc hành trình vào tâm trí và trái tim của Daemon.
~.~.~

Chương 100: Counting down (Đếm ngược)

Có rất nhiều thứ phải làm, trong một tuần trước khi họ có thể thực hiện kế hoạch điên rồ của Tsuna và Chrome.
Một phần phủ nhận, một phần cũng đã xin từ chức, chẳng ai để tâm tới việc lập kế hoạch hay chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất - cái chết của Tsuna. Sau cùng thì, bất kì sự cố gắng nào trong quản lý khủng hoảng cũng trở thành những nỗ lực lãng phí.
Thay vào đó, cả gia tộc tập trung khôi phục và trở lại trạng thái bình thường.
Những người bảo vệ của Nono đã xử lý hầu hết những gánh nặng liên quan tới hoạt động của Vongola. Reborn biết họ muốn Tsuna giảm căng thẳng, giấu đi một số chi tiết có thể cho tới nhiều năm sau nữa. Cậu không chắc điều đó sẽ có tác động thế nào đối với họ. Tsuna có cách để không rơi vào kế hoạch của bất cứ ai.
May mắn thay, Tsuna quá tập trung vào vô số những câu hỏi, và những người bảo vệ của Nono đã tìm cách để khiến cậu phân tâm - một nhiệm vụ mà chỉ có boss hay người thừa kế có thể làm.
Đón tiếp những vị boss khác.
Có một số người "thiện chí", từ những gia tộc đồng minh, từ những tổ chức trung lập, thậm chí là từ những kẻ được cho là kẻ thù. Điều mà họ thực sự muốn biết đó là liệu Vongola cuối cùng cũng đã để lộ ra một điểm yếu để họ có thể khai thác hay chưa.
Phải, phần lớn trong số họ là vậy. Một số người thực sự quan tâm đến họ, ví dụ như Dino, tới để đảm bảo với Hibari rằng trường Trung học Namimori đã trở lại trật tự vốn có của nó.
Một số người... có những mục đích khác.
"Thành thật mà nói, ta có lí do khác khi tới đây, Decimo," boss của gia tộc Giglio Nero nói, ngay sau khi chào hỏi vừa diễn ra. "Nếu có thể, ta muốn nói chuyện với gia sư của cậu."
Reborn vẫn không thể tin được con gái của Luce giống cô tới mức nào. Kiểu tóc và trang phục của cô thì hoàn toàn khác - giống boss mafia hơn là trang phục pháp sư của Luce - nhưng khuôn mặt nụ cười của họ thì y đúc.
Nhưng được gặp cô lúc này cũng không phải vui vẻ gì, không chỉ bởi nỗi nhớ ra riết bởi khuôn mặt của cô.
Chỉ có một lí do duy nhất khiến cô tới đây.
Nhảy lên bàn, Reborn nhìn chăm chú nhìn cô, khi Tsuna bước ra, cẩn thận đóng cánh cửa phòng họp sau lưng mình. Aria mỉm cười lại, biểu cảm không thể nào đọc được như Luce vậy. Nhưng lần này, Reborn nghĩ cậu có thể thấy được một dấu hiệu nhạt nhòa về nỗi buồn mà cô đang che giấu.
"Đã sắp tới lúc rồi phải không?" cậu nói, thay cho lời của cô.
Aria chậm rãi gật đầu, vẻ mặt hờ hững. "...Đúng vậy," cô thừa nhận. "Rất có thể, chỉ còn không tới một năm trước khi hắn tới đòi lại những chiếc núm giả và tạo ra một nhóm Arcobaleno mới."
"Một năm, sao?" Reborn lẩm bẩm. Lúc này cậu thậm chí không thấy tuyệt vọng hay tức giận. Cậu đã biết điều này sẽ tới từ lâu rồi. Chính xác, cậu... vẫn chưa thừa nhận việc này, nhưng cậu biết cuộc đời của cậu cuối cùng sẽ kết thúc. Cậu biết điều đó trước cả khi trở thành một Arcobaleno. Trở thành một sát thủ khó có thể có tuổi đời dài được.
Kì lạ thay, suy nghĩ duy nhất trong đầu cậu chính là, "Liệu Tsuna đã sẵn sàng chỉ trong một năm này hay chưa? Liệu cậu có thể dạy cậu ấy mọi thứ cậu ấy cần biết không?"
Thật vớ vẩn. Cậu đã nhận việc huấn luyện Tsuna trở thành một người boss tuyệt vời của Vongola. Không gì có thể ngăn cậu, cho dù là cái chết hay số phận của Arcobaleno.
"Tôi biết," Reborn nói, kéo thấp vành mũ chiếc mũ phớt của mình. "Cảm ơn vì đã cho tôi biết, Aria. Tôi sẵn sàng rồi." Khi người phụ nữ gật đầu và chuẩn bị rời đi, cậu không thể không hỏi, "Cô cũng vậy chứ?"
Bàn tay cô đưa xuống bụng, và đôi mắt cô trở nên sâu thẳm. "Vâng," Aria khẽ nói. "Tôi đã sẵn sàng rồi."
~.~.~

Chương 101: Line up

"Mọi người đã hiểu mình sẽ phải làm gì chưa?" Tsuna nhìn những người bảo vệ của mình hỏi.
"Để những nghi thức đó cho anh! Anh sẽ không để cho hồn ma đó chạy mất và chuẩn bị cho hành trình của cậu hết mình luôn!" Ryohei hăng hái nói.
"Bọn tớ sẽ đảm bảo không gì xảy ra với cơ thể cậu," Yamamoto hứa, cười với Hibari nhưng người hội trưởng lại hoàn toàn phớt lờ.
"Mukuro-sama và tôi sẽ hướng dẫn ngài, Boss," Chrome nói.
Với việc Lambo vẫn đang ở gia tộc cùng với Bianchi, Ipin và Fuuta thì chỉ còn Gokudera, người vẫn đang khoanh tay cau có.
"Gokudera, cậu sẽ đóng một vai trò rất quan trọng đấy," Tsuna nhắc nhở cậu. "Chrome và Mukuro sẽ có thể sử dụng mối liên kết giữa những chiếc nhẫn Vongola để giữ cho chúng ta không bị cuốn theo và bị nhấn chìm bởi ký ức của Daemon, và vì cậu là người duy nhất có thể sử dụng ngọn lửa qua chiếc nhẫn..."
"Tôi phải ở đây." Gokudera nói nốt. "Tôi biết điều đó. Tôi hiểu. Nhưng vẫn... Là cánh tay phải của người, tôi đáng lẽ nên luôn bên cạnh người, đặc biệt là trong một nhiệm vụ nguy hiểm như vậy!"
"Gokudera..." Tsuna thở dài, không biết làm sao để an ủi bạn mình.
"Đừng lo, Gokudera," Reborn lên tiếng lần đầu tiên kể từ cuộc gặp gỡ với người dẫn đầu gia tộc Giglio Nero. "Tôi sẽ đảm bảo không gì xảy ra với boss của cậu."
"Reborn, cậu nói gì vậy?" Tsuna thốt lên.
"Tôi sẽ đi cùng cậu," Reborn bình tĩnh nói. "Tôi đã quyết định rồi. Cậu vẫn còn quãng đường dài phải đi, Dame-Tsuna, để thực hiện một nhiệm vụ thế này. Sẽ là một thảm họa đối với Vongola nếu mất đi cậu lúc này."
Phần cuối cùng là đúng, nhưng phần trước đó thì hoàn toàn ngược lại. Tsuna còn quãng đường dài phải đi, nhưng cậu cũng đã đi rất xa rồi. Mặc dù cậu không biết sự tự tin đó ở đâu ra, Reborn chắc chắn Tsuna sẽ tìm được con đường của chính mình. Dù là có hay không gia sư của mình.
Vì vậy cậu vẫn sẽ giúp khi cậu còn có thể. Nếu có vấn đề gì, Reborn phải mạo hiểm ít nhất trong số bọn họ. Như thể cậu không còn nhiều sự sống để mất.
~.~.~