~.~.~
Chương 95 : Recovery operations
Reborn thấy cả hai đều đang vô cùng thích thú và thỏa mãn khi boss Tsuna được mọi người vây quanh, tha lỗi cho việc chơi chữ, khi họ vừa xuất hiện từ trong tòa biệt thự.
Đầu tiên, Tsuna yêu cầu Iemitsu đi gặp bác sĩ và Nono thì đến một cơ sở điều trị thích hợp để chữa trị. Với việc cả Môn ngoại cố vấn và boss đều tạm thời không nắm quyền, và Xanxus thì cùng với Varia từ chối việc dọn dẹp hèn mạt và tu sửa tòa biệt thự, nên những thành viên còn lại của gia tộc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chuyển hướng sang Tsuna.
Mặc dù đã nhiều lần đảm bảo rằng trang viên lúc này đã an toàn, nhưng không ai dám mạo hiểm vào bên trong. Vì vậy rõ ràng việc thứ ba mà Tsuna phải làm là đưa những thành viên được đưa di tản, những nhân viên thuộc CEDEF, Varia và những người bảo vệ của mình ở tạm trong những tòa nhà phụ quanh khu biệt thự. May mắn thay, có rất nhiều nhà trọ và nhà nghỉ, trong trường hợp những du khách không tin tưởng vào Vongola để ở chung một mái nhà với họ. (chắc là khách sợ nên bỏ đi hết đấy).
Công việc thứ hai của cậu chính là thông báo với những người bảo vệ đời thứ chín về việc chữa trị của đệ Cửu.
Những người bảo vệ của cậu thì giữ im lặng khá tốt - Ryohei và Hibari thì cùng với Varia rải muối xung quanh biệt thự để xua đuổi những linh hồn còn xót lại và dựng lên bức tường phòng ngự mới, Chrome thì xin nghỉ ngơi và để mắt tới chiếc nhẫn Sương mù để đề phòng, Gokudera và Yamamoto thì ở cạnh Tsuna như những người vệ sĩ tuổi teen, cùng với đó thì Gokudera cũng giải thích thêm về tiếng Ý đang làm khó Tsuna.
Phần dễ thương nhất, đối với Reborn, dường như chẳng ai trong số họ nhận ra họ đang làm gì, hay vẻ ngoài của mình đang như thế nào.
Khi mà nụ cười trìu mến cùng với sự quan tâm rõ ràng của Tsuna dành cho mọi người từ Nono tới những hầu gái có thể hoàn toàn không chút phù hợp với một vị boss mafia, nhưng thứ gì đó vẫn khiến những người nhà Vongola cảm thấy thoải mái bởi sự hiện diện cùng với thái độ kiên định của cậu.
Ngay cả khi không có sự giúp đỡ từ những người bảo vệ của Tsuna, những lời xì xào đang lan truyền ra thật sự có lợi cho Tsuna. Khi mà lời đồn cường đại tất thảy - Vongola đã bị nguyền rủa bởi nhiều tội lỗi của chính họ và Decimo chính là ánh sáng dẫn họ trở lại con đường công lý - có lẽ sẽ sớm tan biến, thì rõ ràng những mối lo ngại về người kế thừa của Nono cũng đã bị xua tan đi hết.
Cậu ấy là người nước ngoài thì sao chứ? Cậu đã vội vã rời khỏi Nhật Bản ngay khi cậu biết tin về khủng hoảng mà gia tộc của cậu đang phải đối mặt. Cậu còn trẻ thì sao chứ? Cậu đã xoay sở để ít nhất có được sự hợp tác của Varia nổi tiếng có khí chất, chưa kể tới việc cậu còn thắng trận chiến tranh nhẫn với họ. Cậu không phải con người thì sao chứ? Cậu và những người bảo vệ của mình đã giải cứu được Nono và Môn ngoại cố vấn bởi thứ thật sự quái dị, và sức mạnh của cậu như một phước lành dành cho gia tộc.
Đó chính là ảnh hưởng trực tiếp khiến Reborn không thể ngừng phổng mũi tự hào. Học trò của cậu vẫn còn quãng đường dài phải đi, nhưng cậu thực sự đã trở thành một người boss tuyệt vời cho Vongola.
~.~.~
Chương 96: Monochrome
Mặc dù Tsuna đã trấn an cô rằng cô và Mukuro đã làm xong phần của mình rồi, nhưng Chrome vẫn cảm thấy hơi khó xử khi cô là người duy nhất nghỉ ngơi, trong khi những người bảo vệ khác tiếp tục giúp gia tộc sửa chữa.
Bất chấp lòng tốt của boss, cô vẫn cảm thấy mình như người ngoài vậy. Miễn là cô có Mukuro, Chrome có thể làm bất cứ việc gì, nhưng cô không thể ngừng nghĩ tới ngày họ thực sự là một phần của nhóm. Với sự càu nhàu của anh, cô nghĩ Mukuro cũng đang nóng rực lên với suy nghĩ này - hay ít nhất là cũng đã quen với việc đó, không còn phải tự ép mình tới mức đau bụng và nổi da gà nữa.
Khi cô cuộn tròn trên tấm trải giường trong phòng mà cô được chỉ định trong nhà nghỉ bên cạnh dành cho đời thứ mười, Chrome lật chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình. Cô chỉ tạm thời giữ nó, cho tới khi Mukuro có thể tự mình giữ nó, nhưng đó là bằng chứng quan trọng cho vị trí của họ trong Vongola. Hơn nữa, điều đó không chỉ là sức mạnh mà Vongola trao cho họ, mà còn là lời hứa về tương lai.
Có Mukuro, có một gia đình, cô có thể nghĩ mình thật may mắn không? Nó cứ như một phép màu vậy, với một cô gái chẳng có chút gì trong tay. Nếu mất đi nội tại và một con mắt có thể đem lại cho cô những thứ này, cô sẵn sàng bị mù và từ bỏ mọi cơ quan khác để giữ lấy nó.
"Đừng suy nghĩ dại dột như vậy, Chrome yêu dấu," Mukuro thì thầm trong tâm trí cô. "Giờ chúng ta đã mạnh hơn rồi. Chúng ta sẽ có đủ sức mạnh để nắm bắt những gì chúng ta muốn mà không phải đánh đổi bất kì thứ gì nữa."
Anh sẽ không ép mình phải đưa ra sự lựa chọn như vậy nữa. Đó là mục tiêu của Mukuro - để giữ tất cả những thứ đó là của mình và trừng trị những kẻ khác, những kẻ không xứng đáng, đã đi quá xa.
"Mukuro-sama," Chrome gọi anh mới nụ cười ngượng ngùng. "Em nghĩ người đang nghỉ ngơi." Anh đã xa rời cô hơn bất kì lúc nào từ những tuần căng thẳng đầu tiên, khi họ nghĩ rằng Vindice sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.
Anh đã quá kiệt sức rồi, nhưng cả hai đều không đủ khả năng tự đưa mình tới đó, không phải khi liên kết của họ có thể sẽ biến mất và Chrome có thể sẽ bị bỏ rơi trong tình trạng gần chết như khi Mukuro tìm thấy cô. Tất nhiên, Mukuro đã huấn luyện cô, để tự mình tạo ra những nội tạng ảo, nhưng cô còn quãng đường dài phải đi trước khi cô có thể tự mình duy trì nó.
"Vậy đây là cơ hội tốt để tập luyện thêm một chút đó," Mukuro chỉ ra, dễ dàng đọc được dòng suy nghĩ của Chrome. "Ta đã sớm có vài suy nghĩ rất thú vị. Có lẽ, với thứ này, em sẽ có thể... Đúng vậy, là nó."
Chiếc nhẫn trong tay Chrome trở nên ấm lên và ngọn lửa màu chảm nhỏ xuất hiện. Tuy nhiên, trước sự ngạc nhiên của Chrome, nó không được truyền qua cơ thể cô, để cô thoải mái sử dụng lửa của mình. Điều này sẽ giúp huấn luyện nhanh hơn, nếu như Mukuro có thể chỉ dẫn khi Chrome làm theo ví dụ của anh, mà không có những hành động tung hứng như họ từng làm. (này dịch sida @@)
"Giờ, hãy nhớ những gì ta nói," Mukuro hướng dẫn. "Đầu tiên, ngọn lửa là tượng trưng cho năng lượng sống trong cơ thể em, tập trung và nhào nặn bằng ý chí của mình. Để duy trì ảo ảnh bên trong mình, em thậm chí không cần phải ép năng lượng đó ra khỏi cơ thể - phần khó nhất - nhưng chỉ đơn giản là chuyển hướng nó qua những gì mà em đã hình dung ra..."
Khi Chrome tập trung năng lượng của mình, Mukuro từ từ rút lại lửa của mình, để cô tiếp nhận lấy ảo ảnh và tự mình làm điều đó.
Đây là bước mà họ luôn gặp vấn đề trước đó. Cho dù tài giỏi đến đâu, một phương thức không thể vừa truyền sức sống cho người khác và tự điều khiển chính mình. Nhưng sử dụng nhẫn Sương mù là một điểm tựa cho lửa của Mukuro chính là giải pháp, và Mukuro chỉ tiếc là lần đầu tiên nó diễn ra lại là hồn ma vô dụng đó.
"Ah, Mukuro-sama... Mukuro-sama, em nghĩ em có nó rồi!" Chrome kinh ngạc nói.
Lần đầu tiên kể từ khi mối liên kết của họ bắt đầu, cô có thể cảm thấy năng lượng của Mukuro tuôn chảy qua mình. Đó là một suy nghĩ kinh hoàng khiến kiểm soát của cô có chút dao động.
"...Mukuro-sama?" Chrome thì thầm. Không có câu trả lời. Ngọn lửa đã dập tắt khỏi chiếc nhẫn. Một nỗi lo sợ dấy lên trong cô, và Chrome có thể nhận thấy mình đang dần mất kiểm soát ảo ảnh của mình. "Mukuro-sama!" cô cầu xin anh hãy cứu cô thêm lần nữa.
"...Chrome," cuối cùng giọng nói của anh cũng vang lên, yếu ớt và run rẩy. "Có... có gì đó không ổn. Ta, ta không thể cảm nhận được cơ thể của ta nữa."
~.~.~
Chương 97: Without mercy
"Tôi không thích điều này chút nào," Reborn lạnh lùng nói. Để nhấn mạnh quan điểm của mình, cậu giật tóc của Tsuna khi đang đứng trên vai cậu ấy.
Tsuna thở dài. "Tớ cũng không thích, nhưng chẳng có lựa chọn nào khác cả," cậu nói. "Chrome và Mukuro đã cố gắng làm tất cả những gì có thể, nhưng họ vẫn không thể nào biết được cơ thể của anh ấy đã xảy ra chuyện gì. Chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài hỏi trực tiếp Vindice cả. Bên cạnh đó, đây là dịp để chúng ta bắt đầu một số việc..."
Reborn chưa từng đồng ý với quyết định đưa Mukuro trở thành một trong những người bảo vệ, và cậu cũng không đồng ý việc đi xa tới vậy chỉ vì lợi ích của anh ta. Vindice không phải một tổ chức mà bất cứ ai nên can thiệp vào, cho dù là boss của Vongola đi chăng nữa.
Nhưng dù vậy cậu vẫn giúp Tsuna hẹn gặp. Còn tốt hơn là để Tsuna tự mình làm việc đó.
Một con gió ớn lạnh thổi qua tòa nhà bỏ hoang nơi diễn ra cuộc gặp mặt khiến cả Tsuna và Reborn đều trở nên căng thẳng.
Một thứ gì đó dấy lên trong bóng tối, và ba gã mặc chiếc áo choàng đen bước ra. Reborn biết, qua những thông tin ít ỏi có sẵn về Vindice, họ sử dụng bóng tối để che giấu cánh cổng kỳ lạ hình thành bởi ngọn lửa đen, nhưng hiệu ứng này vẫn không kém phần ấn tượng.
"Ngươi tới một mình chứ," kẻ dẫn đầu Vindice nói, cắt ngang lời chào của Tsuna.
"Làm như cậu ta có thể ngăn tôi đến vậy," Reborn phản bác lại. "Về việc đó cậu ta chẳng thể làm gì cả."
Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt vô hình của Vindice đang hướng về mình, nhưng Reborn không hề bị đe dọa. Nếu học trò của cậu sẽ thương lượng với như tên này, thì dù có thế nào, cậu cũng phải hỗ trợ cho cậu ấy.
Cuối cùng, Vindice quay đi, không để ý tới cậu.
"Um, cảm ơn vì các ngài đã tới," Tsuna nói. "Như ngài đã biết, tôi là Đệ thập tương lai nhà Vongola, Sawada Tsunayoshi. Rất vui được gặp ngài." Cậu không thể cúi thấp người xuống vì Reborn đứng trên vai, nhưng Tsuna đã cố cúi thấp đầu hết mức có thể.
Reborn cảm thấy hơi khó chịu. Đây là cách tiếp cận của cậu với tổ chức đáng sợ nhất mafia sao? ... Thực ra, sự tầm thường của nó gần như là một sự sỉ nhục.
"Chưa có lễ thừa kế nào được diễn ra cả," Vindice chỉ ra.
"Sẽ sớm thôi. Chúng tôi có một vài vấn đề cần giải quyết," Tsuna trả lời. "Tôi đã vượt qua trận chiến tranh nhẫn và thử nghiệm thừa kế."
Đưa tay mình lên, cậu để ngọn lửa bùng lên trên chiếc nhẫn Vongola. Dù không biết điều gì mà cậu đề cập tới có ý nghĩa, nhưng người đó cũng đã tỏ vẻ thừa nhận.
"Lí do mà tôi muốn có cuộc gặp mặt này," Tsuna tiếp tục. "có việc với người bảo vệ Sương mù của tôi. Hiện nay, anh ấy đang bị giam cầm và tôi muốn thương lượng để thả anh ta ra."
Vindice im lặng nhìn cậu trong thời gian khá lâu, và Tsuna cố gắng để không bồn chồn hay lo lắng.
"Không," Vindice cuối cùng cũng nói. "Lý do cho cuộc gặp này là Daemon Spade. Bọn ta có thể cảm nhận được sự tồn tại của hắn ta. Hắn ta đã phạm nhiều tội ác, nhưng hắn ta vẫn tiếp tục lẩn trốn. Tuy nhiên, giờ đây hắn ta đã cho ta một cơ hội hoàn hảo."
"Anh ta đang ở trong cơ thể Mukuro," Tsuna đoán, tình hình đang bắt đầu hình thành trong suy nghĩ của cậu. Daemon, không có một vật bám, sẽ sớm đánh mất bản thân và dần biến mất, đã có thể theo mối liên kết của Mukuro với cơ thể mình và chiếm lấy nó, không hề bị chiếm đóng, cho bản thân.
Hay đúng hơn là hắn ta đã cố gắng làm vậy.
"Theo lối trốn thoát của Mukuro," Vindice tỏ vẻ khó chịu nói, "bọn ta đã đặt một chiếc bẫy đặc biệt, phòng trường hợp hắn trở lại cơ thể mình, sẽ nhốt hắn ta ở trong đó. Nó cũng hiệu quả với một hồn ma như Daemon Spade."
Nó cũng có một tác dụng phụ chính là tách rời Mukuro ra khỏi cơ thể chính mình. Với mối liên kết đó đã bị cắt đứt, Mukuro sẽ phải đối mặt với điều mà Daemon đã cố tránh né.
"Bọn ta đã phong ấn hắn, trong cơ thể đó, vĩnh viễn," Vindice kết luận. "Do vậy, đề nghị giải thoát Rokudo Mukuro của cậu bị bác bỏ."
~.~.~
~.~.~

1 nhận xét: