"Lão già! Lão già, mau tỉnh dậy đi!"Xanxus nói như ra lệnh, giọng nói của anh ta run rẩy hơn là đang tức giận.
Một lần nữa ở hình dáng con người, anh ta chỉ có một chút thời gian sau khi hồn ma kia biến mất để lao tới chiếc quan tài và kéo cơ thể của Nono ra.
"Cứ mang ông ta theo đi. Ta không biết thứ gì đã gọi thứ đó đi mất, nhưng nó có thể trở lại bất cứ lúc nào," Mukuro sắc sảo nói. Anh không muốn phải thừa nhận, nhưng anh không nghĩ mình có thể chịu đựng lâu được nếu họ lại đấu với nhau lần nữa. Sự liên kết với Chrome đã bị lung lay đáng báo động. Cố gắng kháng cự và đánh đuổi nó, ngay cả với sự giúp đỡ bởi lời triệu hồi từ phía bên kia, cũng đã khiến anh phải dùng nhiều sức hơn anh nghĩ.
Đôi mắt Mukuro nheo lại và Xanxus ngước lên khi cả hai người họ cảm nhận được sự thay đổi từ trong không khí.
"Thứ chiếm đóng cả biệt thự này... đã được giải phóng rồi sao?" Mukuro thì thầm. Tuy nhiên, khi cõi tâm linh và thế giới vật chất bắt đầu chia cắt lần nữa, anh thấy ngày càng khó duy trì sự tỉnh táo của mình.
"Không sao đâu, Mukuro-sama," Chrome thì thầm, một lần nữa thay thế cơ thể chung của họ. "Để đó cho em. Xin hãy nghỉ ngơi đi."
Dù nói như vậy, nhưng cô cũng không thể đững vững và phải chống đỡ bằng cây đinh ba. Một trận chiến ngắn ngủn, hay có thể nói là như vậy, cũng đã khiến cô bị kiệt sức.
Khẽ hừ nhẹ, Xanxus cũng đã làm như Mukuro nói. Tuy nhiên, Nono lặng lẽ đứng dậy khiến anh ta bất động.
Chậm rãi, đôi mắt Nono mở ra và chăm chú nhìn vào khuôn mặt bất động của con trai mình. Ông mỉm cười.
"Ah, Xanxus... thật tốt khi lại có thể được gặp con." ông thì thào.
"Urk..." Xanxus kêu lên. "L-Lão già ngu ngốc. Ông đang nghĩ cái quái gì vậy, đừng có rối tung lên chỉ vì thứ linh hồn rác rưỡi kia chứ, khiến mọi thứ trở nên tồi tệ như vậy? Ông nên nói cho bọn ta! Ông nghĩ Varia bọn ta tồn tại để làm gì chứ?"
Nghe anh ta càu nhàu và mắng mỏ, Chrome đã phải nín cười.
"Chroooome! Mukuroooo! Xanxuuuuus!"
Một giọng nói vang lên từ hành lang của hầm mộ.
"Tsuna..." Iemitsu rít lên, không nhận ra giọng nói của mình cũng đang vang vọng.
"Không sao đâu mà!" Yamamoto cười. "Bọn cháu đã cảm nhận được nó. Nguyệt thực đang dần kết thúc, vì vậy sẽ không có gì xuất hiện chỉ vì chúng ta gọi đâu."
"Booooooss!" giọng nói của Chrome vang lại về phía họ.
Một nụ cười hiển hiện trên khuôn mặt cậu, Tsuna bắt đầu chạy.
~.~.~
Chương 92: Daemon Spade
"Tên hắn là," Nono giải thích, "là Daemon Spade."
Trước tiên, là người bảo vệ sương mù của Vongola đời thứ nhất - và thứ hai, sau khi hắn ép Primo thoái vị bởi những điều mà hắn coi là điểm yếu của người sáng lập ra Vongola.
Timoteo đã nghe được về hắn từ mẹ mình. Daniela đã sớm bị hắn tới thăm vào thời của mình. Bà đã nghe từ chính cha mình rằng hắn ta đã khiến những người tiền nhiệm của Fabio rơi vào thảm cảnh điên rồ, và ngay khi hắn ta nghi ngờ về ngọn lửa yếu đuối của Đệ Thất, hắn ta cũng nghi ngờ luôn về tuổi tác cùng với giới tính của bà.
Daemon Spade đã nói rõ với bà rằng con đường duy nhất dành cho Vongola chính là sức mạnh áp đảo và sự thống trị toàn thể mafia, và bà phải đưa Vongola tới sự vĩ đại, bằng không hắn sẽ đưa bà vô quan tài.
Hồn ma của Daemon Spade đã dõi theo Daniela trong nhiều năm trước khi hắn ta cuối cùng cũng biến mất, vào một giấc ngủ mà hắn ta tự dành cho bản thân giữa mỗi lần xuất hiện. Nhưng bà vẫn cảm nhận được sự hiện diện của hắn sau lưng, một lưỡi kiếm sẵn sàng tấn công bà.
Đừng chống lại hắn ta, Daniela cảnh báo. Đừng để lòng tốt vượt xa sự thực dụng. Hãy cai trị với một bàn tay cứng rắn.
Nono đã làm vậy. Dù ông có tử tế tới mức nào, ông cũng không bao giờ rủ lòng thương xót. Bất kỳ mối đe dọa nào với quyền lực tối cao của Vongola đều sẽ bị xử lý nhanh chóng và tàn bạo.
Nhưng... ông đã mất đứa những đứa con trai của mình, từng bước, từng bước ra đi. Ông đã mất quá nhiều người...
Khi con trai của Iemitsu trở thành người thừa kế duy nhất có thể, Nono đã thấy Môn ngoại cố vấn của ông quỳ lạy vì tương lai của Tsunayoshi nhỏ bé - chỉ thêm một vài năm tránh xa cái thế giới đẫm máu này, cứ để cậu tiếp tục trưởng thành, để cậu được vui vẻ thêm một thời gian ngắn nữa...
Ông không muốn từ chối lời cầu xin của Iemitsu. Tương lai của Vongola đang bị đe dọa. Điều này sẽ khiến họ yếu đi - không có người thừa kế trong thời gian dài, khiến ông phải tại vị thêm nhiều năm, sự bất ổn đó, những gia tộc khác cũng sẽ xì xào bàn tán. Đây là sự thương xót - một thứ đáng lẽ không thể để nó diễn ra.
Nhưng Nono không còn quan tâm nữa.
Daemon Spade đã bắt đầu từ từ thức tỉnh, nhưng Nono đã cảm nhận được những ánh mắt lạnh lùng của hắn ta từ lâu trước khi hắn ta thật sự xuất hiện. Ông đã cầu nguyện thêm vài năm nữa, cho tới khi Tsuna lớn hơn một chút, mạnh hơn một chút, có thể chống lại sự thao túng của hồn ma kia sẽ sớm tới gặp cậu.
Bởi vì Nono biết rằng mình sẽ chết khi cố chống lại sức ảnh hưởng của Daemon.
Daemon đã không thể chiếm hữu Nono, chính xác, là bởi huyết thống của ông. Tuy nhiên, hắn ta có thể gây ảnh hưởng trực tiếp lên tinh thần của người đàn ông này - mọi hành động và nhận thức của ông. Mặc dù biết điều đó là vô lý, Nono đã thấy bản thân mình không thể nói cho ai và thay vào đó lại đẩy tất cả những người có thể đoán ra có gì đó không ổn hay có thể giúp đỡ đó đi.
Mọi thứ đã trở nên lộn xộn - nhưng Nono đã quyết tâm giữ vững quyết định của mình. Tsuna sẽ được huấn luyện bởi Reborn, tại Nhật Bản. Đó là sự lựa chọn tốt nhất. Cậu ấy sẽ đủ mạnh. Ngay cả khi Daemon đã thiếu tin tưởng và quyết định lệnh cho Varia tới chỗ Tsuna quá sớm - cậu ấy chắc chắn sẽ đủ mạnh - Nono đã từ chối triệu tập Tsuna tới Ý hay can thiệp vào khóa huấn luyện của cậu.
Một góc nhỏ nào đó trong tâm trí ông vẫn còn minh mẫn, Nono đã cảm thấy thỏa mãn trước sự thất vọng ngày càng tăng của Daemon.
Cho tới cuối cùng hồn ma kia cũng đã chịu đựng đủ. "Tới đây, lão già ngu ngốc," Daemon rít lên. "Nếu ngươi không nhận ra sai lầm của mình, ngươi sẽ đi theo con đường của lão đệ Lục, và ta sẽ nhào nặn thằng nhóc đó trở thành một boss thích hợp cho Vongola."
Gây ra một cuộc khủng hoảng đủ lớn, và người kế nhiệm sẽ phải đến. Cho dù hắn phải nhuốm máu cả tòa biệt thự này, hắn vẫn sẽ đi theo con đường của riêng mình.
Trong bóng tối, một cỗ quan tài đã chờ sẵn.
~.~.~
Chương 93: Engraved
Mặc dù vẻ kiệt sức - biểu lộ rõ trên khuôn mặt gầy gò của mình - Nono vẫn cố gắng giải thích tình hình hiện giờ càng sớm càng tốt. Ông đã đúng, họ không biết họ có bao nhiêu thời gian trước khi hồn ma kia quay lại.
Tuy nhiên, Tsuna kiên quyết ra lệnh trước tiên phải tới một nơi nào có ghế trước đã.
Hóa ra đó lại là một quyết định sáng suốt. Họ có thể gặp lại phần còn lại của nhóm khi họ di chuyển qua biệt thự không còn bị ma ám, tới một trong những phòng họp. Ryohei, Hibari và Gokudera trông có vẻ hơi tệ hơn một chút nhưng ít nhất họ còn sống, và đối với Gokudera, cậu cảm thấy vui sướng khi gặp được những người khác.
Và họ chắc chắn cần chỗ ngồi sau những tiết lộ tiếp theo đây.
Sau khi Nono kết thúc lời giải thích của mình, một khoảng lặng nặng nề đè nặng lên cả nhóm, khi mọi người cố gắng xử lý những thông tin mà họ vừa nghe được.
"Chúng ta sẽ cần một thầy trừ ma giỏi," Yamamoto nêu ý kiến. "Tớ không biết các cậu thế nào, nhưng tớ thực sự không biết nhiều về việc đánh đuổi những linh hồn mạnh như vậy." Và không đời nọ họ để thứ này ám Tsuna.
"Không phải giờ nó đã đi rồi sao?" Reborn cau mày hỏi.
Xanxus khịt mũi. "Sau khi hắn ta lảng vảng quanh đây một thế kỉ rưỡi sao? Đi như vậy sao?"
"Nó chỉ tạm thời rời khỏi thôi," Chrome khẽ nói thêm vào. "Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó..."
"Sao anh ta có thể làm vậy?" Tsuna đột ngột hỏi. "Tồn tại như vậy trong một thời gian dài như vậy? Một linh hồn người chết không thể duy trì sự liên kết như vậy. Cho dù xúc cảm của nó có mạnh mẽ tới đâu, chúng vẫn luôn nhanh chóng suy tàn. Không có một thân xác nào chứa chúng, chúng sẽ đánh mất tên mình, quên đi hình dáng, quá khứ và mọi mục tiêu của mình. Nhưng hắn ta vẫn có thể tồn tại không chút thay đổi qua hàng thập kỷ? Thật kì lạ. Điều đó không tự nhiên."
"Cậu nghĩ vậy sao? Tớ chỉ hình dung ra anh ta thật sự rất mạnh. Ý tớ là, anh ta được cho là một thuật sĩ vĩ đại khi anh ta còn sống, phải chứ?" Yamamoto nói, gãi đầu.
"Điều đó là không thể," Ryohei nói. "Những linh hồn như thế mạnh là bởi hấp thụ những linh hồn khác đã bị tha hóa bởi lòng thù hận của chúng. Chúng cùng nhau nắm lấy quyền lực, nhưng chúng dần mất đi nhân dạng và tên cá nhân của chính mình. Nhưng gã này... hắn ta không chỉ là một phần của nguyệt thực. Hắn đã điều khiển nó, nhưng vẫn riêng biệt. Tôi chưa bao giờ nghe được linh hồn nào có thể làm vậy."
"Cậu ta đúng đó," Xanxus nói. "Đây không phải cái cách mà những lời nguyền và những ám ảnh hoạt động. Nó quá tập trung. Cứ như hắn ta vẫn còn sống vậy."
"Hắn thậm chí có thể sử dụng lửa Dying Will," Gokudera nói. "Tôi không nghĩ điều đó có thể..."
"Không thể nào!" Iemitsu phản đối. "Ta cần một ý chí sống để bùng lên ngọn lửa."
"Tôi chỉ nói điều tôi thấy thôi! Nhìn đi, lửa Bão của tôi còn có tác dụng lên hắn này!" Gokudera phản bác lại, quá mệt mỏi và bực tức khi phải để tâm tới việc lịch sự, cho dù là với cha của boss.
"Nếu một ai đó có thể tìm cách để trở thành một thứ gì đó hơn cả hồn ma, để thực sự vượt qua cái chết, đó sẽ là người bảo vệ của đời thứ nhất," Nono khẽ nói. "Primo ý thức được về những điều siêu nhiên. Sao những người bảo vệ lại có hai giáo sĩ chứ? G và Lambo cả hai đều xuất thân là quỷ. Khi ông còn sống, Daemon Spade là một nhà tâm linh mạnh mẽ. Kể cả khi đó, hắn ta đã đủ khả năng tách rời linh hồn mình ra ngoài và điều khiển người khác."
"Lẽ nào hắn ta vẫn còn sống và chỉ để cơ thể hắn ở một nơi nào đó?" Yamamoto nêu quan điểm, có chút ngờ vực. "Như Mukuro chăng?"
"Không, thứ đó chắc chắn đã chết rồi," Xanxus nói. Chrome cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy thì, hắn ta đã nhập vào thứ gì đó. Đó là lời giải thích duy nhất," Ryohei nói. "Ví dụ như tòa biệt thự này hay..."
Tsuna nghe cuộc bàn luận của họ chỉ bằng một tai. Cậu cảm thấy mình đã đoán ra câu trả lời, rằng nó nằm ngoài tầm với.
Tất cả đã được thêm vào một thứ gì đó. Đời thứ nhất, ý chí được kéo dài theo thời gian, lửa Dying Will từ một thực thể đã chết, một vật tượng trưng cho Vongola mà không bao giờ mất hay loại bỏ...
"Mọi người có nghĩ..." Tsuna chậm rãi nói, "ý chí của anh ta đã được khắc ghi vào chiếc nhẫn sương mù không?"
~.~.~
Chương 94: Purification, reprise
"Tsunayoshi-kun..." Nono cẩn trọng nói, "cậu đã... vượt qua thử thách chiếc nhẫn chưa?"
"Ý người là khi những hồn ma của tất cả những người boss trước đây xuất hiện và, ừm, nói về những tội lỗi và những thứ khác sao?" Tsuna hỏi. "Vì đó là những gì đã diễn ra với tôi. Ngoại trừ việc... họ không phải là hồn ma. Họ vẫn có lửa và họ vẫn là chính họ. Vì vậy tôi nghĩ có lẽ Daemon Spade cũng vậy, nhưng là với chiếc nhẫn sương mù..."
Tsuna dừng lại. Cậu không chắc tại sao, nhưng Nono trông có vẻ... rối bời.
"Từ khi nào cậu..." Nono bắt đầu ngừng lại, rồi lắc đầu. "Không, giờ đó không phải vấn đề. Điều mà cậu vừa mới gợi ý... là không thể nào. Chiếc nhẫn Bầu trời là hoàn toàn khác với những chiếc nhẫn khác."
"Nhưng người không thực sự biết, phải không?" Tsuna chỉ ra. "Ít nhất, đó là một luận điểm quan trọng. Chrome, cậu và Mukuro có thể sử dụng lửa từ chiếc nhẫn sương mù không? Hay cậu cần phải hồi phục trước?"
"Mukuro-sama nói giờ bọn tôi có thể làm được," Chrome nói tiếp. Thực tế, anh nhấn mạnh hơn vào điều đó. Chỉ có duy nhất một cơ hội dành cho linh hồn bị thao túng tại Vongola, anh cũng nhẹ nhàng nói với Chrome, nhưng cô chỉ mỉm cười và đồng ý rằng cô cũng rất lo lắng cho boss của họ. Họ chắc chắn không thể để cậu ấy bị nhắm tới bởi thứ gì đó như thế.
Với hầu hết mọi người, việc giải quyết vấn đề của người khác sẽ là một điều gần như không thể, nhưng với Chrome và Mukuro, đó là chuyện đơn giản như việc thở vậy. Họ thực sự là hai như một. Ngọn lửa Sương mù màu chàm rực cháy trên chiếc nhẫn giữa bàn tay nhỏ bé của Chrome.
Khi Tsuna tháo chiếc nhẫn ra và bùng lên ngọn lửa màu cam của mình, họ cẩn thận đưa hai chiếc nhẫn lại gần nhau, cho tới khi ngọn lửa rực cháy hòa vào làm một và mặt của hai chiếc nhẫn chạm vào nhau.
Tác động của nó dường như tràn qua căn phòng như đợt sóng sung kích. Những chiếc nhẫn của những người bảo vệ khác cũng phản ứng lại như trả lời, nhưng mọi thứ khác dường như đều biến mất khỏi nhận thức của Tsuna và Chrome.
Không nghi ngờ gì khi Tsuna có thể biết được những gì mà Daemon đã làm và nhanh chóng gạt sang một bên. Cậu có thể cảm nhận được ngọn lửa của Chrome và Mukuro đang rực cháy qua chiếc nhẫn - nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được kẻ xâm phạm đen tối (từ này mình dịch không chắc lắm) nhỏ bé kia đang cố bám lấy nó, quấn quanh nó một cách đầy tinh tế và nó gần giống như một phần khác trong thiết kế của chiếc nhẫn.
Đủ rồi, Tsuna nghĩ - một mệnh lệnh khiến chiếc nhẫn Bầu trời trên ngón tay cậu rung động và chiếc nhẫn Sương mù run lên. Ngươi đã ở đây đủ lâu rồi. Giờ là lúc mà ngươi nên đi.
Trong thế giới của các linh hồn, Daemon đã bị kích động, cảm nhận được ngọn lửa của Tsuna chạm tới nơi bám víu của mình trên chiếc nhẫn. Nhưng phản ứng của hắn đã quá muộn. Sức mạnh của hắn đã bị phân tán quá nhiều từ những trận chiến trong hầm mộ và tại nhà thờ, từ việc kiểm soát Nono trong thời gian dài, từ việc cố gắng kéo cõi linh hồn tới gần hơn với thế giới thực tại để điều khiển nguyệt thực.
Ngay cả khi hắn đã cố gắng phản kháng, Mukuro cũng dễ dàng đỡ được đòn tấn công của hắn, hai bóng ma vật lộn trong không gian ảo ảnh không nơi nào có được.
"Giờ là lúc ngươi nên biến mất rồi," Mukuro nhếch mép. "Ngươi không có cơ hội đấu lại ta đâu, lão già."
Nghe được tiếng vang từ chính những lời nói của mình với Mukuro, Daemon gầm lên. "Chưa kết thúc đâu," hắn lại rít lên lần nữa.
"Lần này thực sự," Mukuro lần này đã từ chối. "Phải nói lời tạm biệt rồi."
Khi ngọn lửa của Tsuna nhấn chìm chiếc nhẫn Sương mù, mối liên kết duy nhất của hắn với cõi sống đã bị thiêu rụi, và linh hồn của Daemon chỉ có thể tan biến dần vào bóng tối. Chậm rãi, Tsuna và Chrome mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.
"Hắn thực sự đi rồi sao?" Nono hỏi, không thể tin được lời nguyền Vongola đã được gỡ bỏ.
"Chưa đâu," Tsuna nói, lắc đầu. "Nhưng giờ anh ta chỉ còn là một linh hồn lơ lửng. Anh ta sẽ sớm mất đi bản thân, cho dù anh ta có mạnh tới cỡ nào. Và cho dù anh ta có trở lại, chúng ta cũng sẽ sẵn sàng đón tiếp."
~.~.~
"Tên hắn là," Nono giải thích, "là Daemon Spade."
Trước tiên, là người bảo vệ sương mù của Vongola đời thứ nhất - và thứ hai, sau khi hắn ép Primo thoái vị bởi những điều mà hắn coi là điểm yếu của người sáng lập ra Vongola.
Timoteo đã nghe được về hắn từ mẹ mình. Daniela đã sớm bị hắn tới thăm vào thời của mình. Bà đã nghe từ chính cha mình rằng hắn ta đã khiến những người tiền nhiệm của Fabio rơi vào thảm cảnh điên rồ, và ngay khi hắn ta nghi ngờ về ngọn lửa yếu đuối của Đệ Thất, hắn ta cũng nghi ngờ luôn về tuổi tác cùng với giới tính của bà.
Daemon Spade đã nói rõ với bà rằng con đường duy nhất dành cho Vongola chính là sức mạnh áp đảo và sự thống trị toàn thể mafia, và bà phải đưa Vongola tới sự vĩ đại, bằng không hắn sẽ đưa bà vô quan tài.
Hồn ma của Daemon Spade đã dõi theo Daniela trong nhiều năm trước khi hắn ta cuối cùng cũng biến mất, vào một giấc ngủ mà hắn ta tự dành cho bản thân giữa mỗi lần xuất hiện. Nhưng bà vẫn cảm nhận được sự hiện diện của hắn sau lưng, một lưỡi kiếm sẵn sàng tấn công bà.
Đừng chống lại hắn ta, Daniela cảnh báo. Đừng để lòng tốt vượt xa sự thực dụng. Hãy cai trị với một bàn tay cứng rắn.
Nono đã làm vậy. Dù ông có tử tế tới mức nào, ông cũng không bao giờ rủ lòng thương xót. Bất kỳ mối đe dọa nào với quyền lực tối cao của Vongola đều sẽ bị xử lý nhanh chóng và tàn bạo.
Nhưng... ông đã mất đứa những đứa con trai của mình, từng bước, từng bước ra đi. Ông đã mất quá nhiều người...
Khi con trai của Iemitsu trở thành người thừa kế duy nhất có thể, Nono đã thấy Môn ngoại cố vấn của ông quỳ lạy vì tương lai của Tsunayoshi nhỏ bé - chỉ thêm một vài năm tránh xa cái thế giới đẫm máu này, cứ để cậu tiếp tục trưởng thành, để cậu được vui vẻ thêm một thời gian ngắn nữa...
Ông không muốn từ chối lời cầu xin của Iemitsu. Tương lai của Vongola đang bị đe dọa. Điều này sẽ khiến họ yếu đi - không có người thừa kế trong thời gian dài, khiến ông phải tại vị thêm nhiều năm, sự bất ổn đó, những gia tộc khác cũng sẽ xì xào bàn tán. Đây là sự thương xót - một thứ đáng lẽ không thể để nó diễn ra.
Nhưng Nono không còn quan tâm nữa.
Daemon Spade đã bắt đầu từ từ thức tỉnh, nhưng Nono đã cảm nhận được những ánh mắt lạnh lùng của hắn ta từ lâu trước khi hắn ta thật sự xuất hiện. Ông đã cầu nguyện thêm vài năm nữa, cho tới khi Tsuna lớn hơn một chút, mạnh hơn một chút, có thể chống lại sự thao túng của hồn ma kia sẽ sớm tới gặp cậu.
Bởi vì Nono biết rằng mình sẽ chết khi cố chống lại sức ảnh hưởng của Daemon.
Daemon đã không thể chiếm hữu Nono, chính xác, là bởi huyết thống của ông. Tuy nhiên, hắn ta có thể gây ảnh hưởng trực tiếp lên tinh thần của người đàn ông này - mọi hành động và nhận thức của ông. Mặc dù biết điều đó là vô lý, Nono đã thấy bản thân mình không thể nói cho ai và thay vào đó lại đẩy tất cả những người có thể đoán ra có gì đó không ổn hay có thể giúp đỡ đó đi.
Mọi thứ đã trở nên lộn xộn - nhưng Nono đã quyết tâm giữ vững quyết định của mình. Tsuna sẽ được huấn luyện bởi Reborn, tại Nhật Bản. Đó là sự lựa chọn tốt nhất. Cậu ấy sẽ đủ mạnh. Ngay cả khi Daemon đã thiếu tin tưởng và quyết định lệnh cho Varia tới chỗ Tsuna quá sớm - cậu ấy chắc chắn sẽ đủ mạnh - Nono đã từ chối triệu tập Tsuna tới Ý hay can thiệp vào khóa huấn luyện của cậu.
Một góc nhỏ nào đó trong tâm trí ông vẫn còn minh mẫn, Nono đã cảm thấy thỏa mãn trước sự thất vọng ngày càng tăng của Daemon.
Cho tới cuối cùng hồn ma kia cũng đã chịu đựng đủ. "Tới đây, lão già ngu ngốc," Daemon rít lên. "Nếu ngươi không nhận ra sai lầm của mình, ngươi sẽ đi theo con đường của lão đệ Lục, và ta sẽ nhào nặn thằng nhóc đó trở thành một boss thích hợp cho Vongola."
Gây ra một cuộc khủng hoảng đủ lớn, và người kế nhiệm sẽ phải đến. Cho dù hắn phải nhuốm máu cả tòa biệt thự này, hắn vẫn sẽ đi theo con đường của riêng mình.
Trong bóng tối, một cỗ quan tài đã chờ sẵn.
~.~.~
Chương 93: Engraved
Mặc dù vẻ kiệt sức - biểu lộ rõ trên khuôn mặt gầy gò của mình - Nono vẫn cố gắng giải thích tình hình hiện giờ càng sớm càng tốt. Ông đã đúng, họ không biết họ có bao nhiêu thời gian trước khi hồn ma kia quay lại.
Tuy nhiên, Tsuna kiên quyết ra lệnh trước tiên phải tới một nơi nào có ghế trước đã.
Hóa ra đó lại là một quyết định sáng suốt. Họ có thể gặp lại phần còn lại của nhóm khi họ di chuyển qua biệt thự không còn bị ma ám, tới một trong những phòng họp. Ryohei, Hibari và Gokudera trông có vẻ hơi tệ hơn một chút nhưng ít nhất họ còn sống, và đối với Gokudera, cậu cảm thấy vui sướng khi gặp được những người khác.
Và họ chắc chắn cần chỗ ngồi sau những tiết lộ tiếp theo đây.
Sau khi Nono kết thúc lời giải thích của mình, một khoảng lặng nặng nề đè nặng lên cả nhóm, khi mọi người cố gắng xử lý những thông tin mà họ vừa nghe được.
"Chúng ta sẽ cần một thầy trừ ma giỏi," Yamamoto nêu ý kiến. "Tớ không biết các cậu thế nào, nhưng tớ thực sự không biết nhiều về việc đánh đuổi những linh hồn mạnh như vậy." Và không đời nọ họ để thứ này ám Tsuna.
"Không phải giờ nó đã đi rồi sao?" Reborn cau mày hỏi.
Xanxus khịt mũi. "Sau khi hắn ta lảng vảng quanh đây một thế kỉ rưỡi sao? Đi như vậy sao?"
"Nó chỉ tạm thời rời khỏi thôi," Chrome khẽ nói thêm vào. "Tôi vẫn có thể cảm nhận được sự hiện diện của nó..."
"Sao anh ta có thể làm vậy?" Tsuna đột ngột hỏi. "Tồn tại như vậy trong một thời gian dài như vậy? Một linh hồn người chết không thể duy trì sự liên kết như vậy. Cho dù xúc cảm của nó có mạnh mẽ tới đâu, chúng vẫn luôn nhanh chóng suy tàn. Không có một thân xác nào chứa chúng, chúng sẽ đánh mất tên mình, quên đi hình dáng, quá khứ và mọi mục tiêu của mình. Nhưng hắn ta vẫn có thể tồn tại không chút thay đổi qua hàng thập kỷ? Thật kì lạ. Điều đó không tự nhiên."
"Cậu nghĩ vậy sao? Tớ chỉ hình dung ra anh ta thật sự rất mạnh. Ý tớ là, anh ta được cho là một thuật sĩ vĩ đại khi anh ta còn sống, phải chứ?" Yamamoto nói, gãi đầu.
"Điều đó là không thể," Ryohei nói. "Những linh hồn như thế mạnh là bởi hấp thụ những linh hồn khác đã bị tha hóa bởi lòng thù hận của chúng. Chúng cùng nhau nắm lấy quyền lực, nhưng chúng dần mất đi nhân dạng và tên cá nhân của chính mình. Nhưng gã này... hắn ta không chỉ là một phần của nguyệt thực. Hắn đã điều khiển nó, nhưng vẫn riêng biệt. Tôi chưa bao giờ nghe được linh hồn nào có thể làm vậy."
"Cậu ta đúng đó," Xanxus nói. "Đây không phải cái cách mà những lời nguyền và những ám ảnh hoạt động. Nó quá tập trung. Cứ như hắn ta vẫn còn sống vậy."
"Hắn thậm chí có thể sử dụng lửa Dying Will," Gokudera nói. "Tôi không nghĩ điều đó có thể..."
"Không thể nào!" Iemitsu phản đối. "Ta cần một ý chí sống để bùng lên ngọn lửa."
"Tôi chỉ nói điều tôi thấy thôi! Nhìn đi, lửa Bão của tôi còn có tác dụng lên hắn này!" Gokudera phản bác lại, quá mệt mỏi và bực tức khi phải để tâm tới việc lịch sự, cho dù là với cha của boss.
"Nếu một ai đó có thể tìm cách để trở thành một thứ gì đó hơn cả hồn ma, để thực sự vượt qua cái chết, đó sẽ là người bảo vệ của đời thứ nhất," Nono khẽ nói. "Primo ý thức được về những điều siêu nhiên. Sao những người bảo vệ lại có hai giáo sĩ chứ? G và Lambo cả hai đều xuất thân là quỷ. Khi ông còn sống, Daemon Spade là một nhà tâm linh mạnh mẽ. Kể cả khi đó, hắn ta đã đủ khả năng tách rời linh hồn mình ra ngoài và điều khiển người khác."
"Lẽ nào hắn ta vẫn còn sống và chỉ để cơ thể hắn ở một nơi nào đó?" Yamamoto nêu quan điểm, có chút ngờ vực. "Như Mukuro chăng?"
"Không, thứ đó chắc chắn đã chết rồi," Xanxus nói. Chrome cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy thì, hắn ta đã nhập vào thứ gì đó. Đó là lời giải thích duy nhất," Ryohei nói. "Ví dụ như tòa biệt thự này hay..."
Tsuna nghe cuộc bàn luận của họ chỉ bằng một tai. Cậu cảm thấy mình đã đoán ra câu trả lời, rằng nó nằm ngoài tầm với.
Tất cả đã được thêm vào một thứ gì đó. Đời thứ nhất, ý chí được kéo dài theo thời gian, lửa Dying Will từ một thực thể đã chết, một vật tượng trưng cho Vongola mà không bao giờ mất hay loại bỏ...
"Mọi người có nghĩ..." Tsuna chậm rãi nói, "ý chí của anh ta đã được khắc ghi vào chiếc nhẫn sương mù không?"
~.~.~
Chương 94: Purification, reprise
"Tsunayoshi-kun..." Nono cẩn trọng nói, "cậu đã... vượt qua thử thách chiếc nhẫn chưa?"
"Ý người là khi những hồn ma của tất cả những người boss trước đây xuất hiện và, ừm, nói về những tội lỗi và những thứ khác sao?" Tsuna hỏi. "Vì đó là những gì đã diễn ra với tôi. Ngoại trừ việc... họ không phải là hồn ma. Họ vẫn có lửa và họ vẫn là chính họ. Vì vậy tôi nghĩ có lẽ Daemon Spade cũng vậy, nhưng là với chiếc nhẫn sương mù..."
Tsuna dừng lại. Cậu không chắc tại sao, nhưng Nono trông có vẻ... rối bời.
"Từ khi nào cậu..." Nono bắt đầu ngừng lại, rồi lắc đầu. "Không, giờ đó không phải vấn đề. Điều mà cậu vừa mới gợi ý... là không thể nào. Chiếc nhẫn Bầu trời là hoàn toàn khác với những chiếc nhẫn khác."
"Nhưng người không thực sự biết, phải không?" Tsuna chỉ ra. "Ít nhất, đó là một luận điểm quan trọng. Chrome, cậu và Mukuro có thể sử dụng lửa từ chiếc nhẫn sương mù không? Hay cậu cần phải hồi phục trước?"
"Mukuro-sama nói giờ bọn tôi có thể làm được," Chrome nói tiếp. Thực tế, anh nhấn mạnh hơn vào điều đó. Chỉ có duy nhất một cơ hội dành cho linh hồn bị thao túng tại Vongola, anh cũng nhẹ nhàng nói với Chrome, nhưng cô chỉ mỉm cười và đồng ý rằng cô cũng rất lo lắng cho boss của họ. Họ chắc chắn không thể để cậu ấy bị nhắm tới bởi thứ gì đó như thế.
Với hầu hết mọi người, việc giải quyết vấn đề của người khác sẽ là một điều gần như không thể, nhưng với Chrome và Mukuro, đó là chuyện đơn giản như việc thở vậy. Họ thực sự là hai như một. Ngọn lửa Sương mù màu chàm rực cháy trên chiếc nhẫn giữa bàn tay nhỏ bé của Chrome.
Khi Tsuna tháo chiếc nhẫn ra và bùng lên ngọn lửa màu cam của mình, họ cẩn thận đưa hai chiếc nhẫn lại gần nhau, cho tới khi ngọn lửa rực cháy hòa vào làm một và mặt của hai chiếc nhẫn chạm vào nhau.
Tác động của nó dường như tràn qua căn phòng như đợt sóng sung kích. Những chiếc nhẫn của những người bảo vệ khác cũng phản ứng lại như trả lời, nhưng mọi thứ khác dường như đều biến mất khỏi nhận thức của Tsuna và Chrome.
Không nghi ngờ gì khi Tsuna có thể biết được những gì mà Daemon đã làm và nhanh chóng gạt sang một bên. Cậu có thể cảm nhận được ngọn lửa của Chrome và Mukuro đang rực cháy qua chiếc nhẫn - nhưng cậu cũng có thể cảm nhận được kẻ xâm phạm đen tối (từ này mình dịch không chắc lắm) nhỏ bé kia đang cố bám lấy nó, quấn quanh nó một cách đầy tinh tế và nó gần giống như một phần khác trong thiết kế của chiếc nhẫn.
Đủ rồi, Tsuna nghĩ - một mệnh lệnh khiến chiếc nhẫn Bầu trời trên ngón tay cậu rung động và chiếc nhẫn Sương mù run lên. Ngươi đã ở đây đủ lâu rồi. Giờ là lúc mà ngươi nên đi.
Trong thế giới của các linh hồn, Daemon đã bị kích động, cảm nhận được ngọn lửa của Tsuna chạm tới nơi bám víu của mình trên chiếc nhẫn. Nhưng phản ứng của hắn đã quá muộn. Sức mạnh của hắn đã bị phân tán quá nhiều từ những trận chiến trong hầm mộ và tại nhà thờ, từ việc kiểm soát Nono trong thời gian dài, từ việc cố gắng kéo cõi linh hồn tới gần hơn với thế giới thực tại để điều khiển nguyệt thực.
Ngay cả khi hắn đã cố gắng phản kháng, Mukuro cũng dễ dàng đỡ được đòn tấn công của hắn, hai bóng ma vật lộn trong không gian ảo ảnh không nơi nào có được.
"Giờ là lúc ngươi nên biến mất rồi," Mukuro nhếch mép. "Ngươi không có cơ hội đấu lại ta đâu, lão già."
Nghe được tiếng vang từ chính những lời nói của mình với Mukuro, Daemon gầm lên. "Chưa kết thúc đâu," hắn lại rít lên lần nữa.
"Lần này thực sự," Mukuro lần này đã từ chối. "Phải nói lời tạm biệt rồi."
Khi ngọn lửa của Tsuna nhấn chìm chiếc nhẫn Sương mù, mối liên kết duy nhất của hắn với cõi sống đã bị thiêu rụi, và linh hồn của Daemon chỉ có thể tan biến dần vào bóng tối. Chậm rãi, Tsuna và Chrome mở mắt ra, thở phào nhẹ nhõm.
"Hắn thực sự đi rồi sao?" Nono hỏi, không thể tin được lời nguyền Vongola đã được gỡ bỏ.
"Chưa đâu," Tsuna nói, lắc đầu. "Nhưng giờ anh ta chỉ còn là một linh hồn lơ lửng. Anh ta sẽ sớm mất đi bản thân, cho dù anh ta có mạnh tới cỡ nào. Và cho dù anh ta có trở lại, chúng ta cũng sẽ sẵn sàng đón tiếp."
~.~.~
