[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc III: Ghost


Chương 88: No sanctuary I

Không giống những nơi còn lại trong tòa biệt thự, ánh sáng từ phía ngoài đang dần trở nên tối đi bởi những đám mây khác thường lọt vào qua kính cửa sổ, và chiếu vào chiếc ban thờ nhỏ.
Gokudera nhận ra được sự khác thường này, và sự thiếu vắng thứ ánh sáng đỏ tràn ngập tòa biệt thự này, khi cậu thắp sáng ngọn nến cũ được đặt trên ban thờ bởi những người cầu nguyện. Cậu không biết đó có ý nghĩa gì, nhưng cậu biết cậu không muốn bỏ lỡ chi tiết duy nhất này.
Cậu đau đớn nhận ra cậu nông cạn nhường nào với những thứ siêu nhiên kia. Cho dù biết mình không phải mang dòng máu con người, Gokudera vẫn không để tâm nhiều tới những điều này. Cái thế giới vội vã, thường trực của mafia dường như luôn quan trọng hơn nhiều, và giờ việc hờ hững này của cậu có thể gây nguy hiểm tới boss của chính cậu.
Điều này là không thể chấp nhận được. Một khi họ ra được khỏi đây, Gokudera đã thề, cậu sẽ học thêm về những thứ thần bí này. Cậu sẽ trở thành một chuyên gia về lĩnh vực này.
Nhưng lúc này, tất cả những gì cậu có thể làm là dựa vào Ryohei và Hibari -  và quan sát.
"Được, ta nên làm thế này," Ryohei kêu lên, đứng thẳng dậy và phủi tay. Những túi muối cung cấp bởi Varia được rải ra ngay phía trước ban thờ tạo thành một hình tròn và hình ngôi sao ngay phía trong hình tròn.
"Trông nó giống phù phép hơn là cầu phước đấy. Liệu có tác dụng trong nhà thờ không chứ?" Gokudera thắc mắc. Mặc dù cậu cho rằng các nghi thức phù phép phương Đông khác nhau hoạt động cũng khác nhau.
"Một trận gồm bốn nguyên tố có thể sẽ tốt hơn để chống lại những linh hồn phương Tây," Ryohei đồng ý, "nhưng tôi chẳng biết chút nào về chúng cả. Đầu bạch tuộc, mang một cây nến lại đây dùm tôi, được chứ?"
"Cau có, nhưng Gokudera cũng ngoan ngoãn vâng lời. Cậu nhận ra được mỗi đỉnh của một cánh sao chính là một nguyên tố - cây nến tượng trưng cho hỏa, chiếc bình nước tượng trưng thủy, viên gạch vỡ tượng trưng cho thổ, và chiếc cột đèn cùng với tấm ván chính là tượng trưng cho kim và mộc.
"Được rồi, đã sẵn sàng," Ryohei nói. "Đây chỉ là thuật triệu hồi cơ bản thôi. Nó sẽ thu hút sự tập trung của bất kỳ thứ gì đang chiếm đóng nơi này và kéo nó lên. Nó sẽ rất điên rồ, vì vậy hãy hết mình sẵn sàng chiến đấu."
Gokudera lướt ngón tay qua những lá bùa giấy - ofuda (theo google thì đây là bùa hộ mệnh) - mà Ryohei đã đưa cậu. "Liệu chúng ta thực sự có thể giết được nó không?" cậu thắc mắc.
"Nó vốn đã chết rồi," Hibari khẽ nói. "Nó không thể bị giết."
Ryohei gật đầu."Đúng vậy. Một thứ gì đó đã tới bởi sự xấu xa của con người và sự thối rữa của cái chết," anh nói. "Để ngăn nó lại, cậu phải khiến linh hồn đó bị đánh gục - đánh mất bản thân và mục đích của chính nó. Thường chỉ có thời gian mới có thể thực sự làm vậy. Tôi không nghĩ chúng ta có thể đánh đuổi được nó, nhất là khi nó lại rất mạnh."
"Vậy thì sao?!" Gokudera gắt lên.
"Nếu chúng ta đánh đuổi được nó, nó sẽ cần thời gian để khôi phục lại chính bản thân nó. Đủ thời gian để chúng ta tìm Sawada và phá vỡ nó mà không cần phải chiến đấu không cần thiết và khiến cả căn nhà này chống lại chúng ta," Ryohei nhún vai. "Nếu chúng ta may mắn hết mình, nó sẽ chùn bước đủ để đánh mất khả năng kiểm soát khu vực này."
"Nói chuyện đủ rồi đấy," Hibari nói, bước gần tới vòng tròn. "Bắt đầu thôi."
"Chờ đã, vậy chúng ta phải làm gì để kéo nó tới đây?" Gokudera hỏi.
"Rất là dễ!" Ryohei nói, với vẻ cực kì rạng rỡ. Đưa ngón tay lên miệng mình rồi cắn.
Máu chảy đều lên sàn nhà đá và cả những vệt muối.
Trong thoáng chốc, chẳng có gì xảy ra cả. Sau đó, Gokudera cảm nhận được nó - một cơn chấn động trong tâm trí, vượt qua cả về thể chất và một cảm giác cực kì áp đảo.
Ánh lửa của cây nến bập bùng, dập tắt và cánh cửa của nhà thờ đóng sầm lại.
Thứ gì đó đã đáp lại lời triệu hồi này của họ.
~.~.~

Chương 89: No sanctuary II

Cơn gió ớn lạnh thổi quét qua nhà thờ khiến Gokudera phải giờ tay lên thế thủ trước mặt mình. Trong tiếng gào rú, những ngọn nến bị dập tắt, và những vệt muối cũng bị thổi bay đi hết.
Nó kết thúc nhanh như khi nó bắt đầu, nhưng sự im lặng này kéo theo một cảm giác nặng nề và căng thẳng. Thậm chí Gokudera cảm nhận được - đang có thứ gì đó ở trong nhà thờ này cùng với họ.
"Nufufufu, các ngươi thật gan dạ, khi dám gọi ta lên thế này đấy," kẻ ẩn danh kia nói, từ trong bóng tối sâu thẳm.
Trong thoáng chốc, Gokudera gần như đã nghĩ rằng đó là Mukuro, cái giọng điệu chế giễu và ngữ điệu lại giống nhau tới kinh ngạc, nhưng hình dáng xuất hiện từ trong bóng tối là một gã đàn ông, mặc trang phục trông như quân phục thời xưa.
Khi hắn ta bước qua vài tia sáng, bước ngang qua những chiếc cửa sổ màu, Gokudera có thể thấy được hắn không hẳn là một gã đàn ông, mà là một hồn ma, quanh cơ thể đều mờ mờ ảo ảo, và hình dáng của nó trông gần như là một con người hoàn chỉnh.
"Ta đang bận một việc còn quan trọng hơn," hồn ma kia tiếp tục, và đột nhiên xuất hiện một chiếc lưỡi hái dài trong tay nó. "Ta khá là bực mình vì sự can thiệp rất thô lỗ này đấy... nhưng ta nghĩ đây là cơ hội tốt để xem đời thứ mười nhà Vongola có thể làm gì. Nào giờ, hãy cho ta thấy... các ngươi có xứng đáng kế thừa di sản đó hay không? Các ngươi có đáng được sống hay không?"
Nó giơ lưỡi hái lên, chuẩn bị tấn công, nhưng Hibari đã di chuyển trước. Anh lao lên khiến Gokudera không thể theo kịp, nhưng đôi tonfa của anh đã bị chặn lại bởi thân của chiếc lưỡi hái. Ngay cả với toàn bộ sức mạnh của Hibari, hồn ma đó không hề lay chuyển, chỉ nhẹ nhếch mép cười.
"Chỉ có vậy thôi sao?" nó chế giễu và đẩy mạnh đủ để khiến Hibari bay ngược lại.
Ryohei lao vào, nắm tay của anh tung ra một loạt những cú đấm. Hồn ma kia né và đỡ hoàn toàn những đòn tấn công, nụ cười chế giễu của nó không hề thay đổi. Cuối cùng, thả chiếc lưỡi hái trong tay, nó đã đỡ được nắm đấm thẳng của Ryohei chỉ bằng một tay.
Đôi mắt Ryohei nhìn chằm chằm vào bàn tay đang nắm chặt nắm tay của anh.
"Ngươi... sao ngươi hoàn toàn không hề hấn gì?" anh hỏi. "Ta đã quấn bùa quanh nắm đấm của mình rồi cơ mà, đủ để đấm xuyên qua bất kì thứ gì kể cả linh hồn!"
"Ta tự hỏi," hồn ma nói nhỏ. "Sao thứ như thế lại có thể ảnh hưởng tới ta chứ?"
Lập tức, nó giơ lên chiếc lưỡi hái chỉ với một tay, một lần nữa dễ dàng đỡ được đòn tấn công của Hibari từ phía sau.
Trên đường tới nhà thờ này, Gokudera đã thấy cả hai nắm đấm của Ryohei và đôi tonfa của Hibari đã xua tan được những linh hồn nhỏ bé hơn tấn công họ. Chắc chắn cả hai đều có khả năng chiến đấu với những sinh vật siêu nhiên. Tuy nhiên, lúc này những đòn tấn công của họ lại chẳng có tí hiệu lực nào.
Gokudera đã đổi lá bùa hộ mệnh kia bằng thuốc nổ, nghĩ rằng đòn tấn công vật lý có thể có tác dụng, nhưng cậu lại ngập ngừng trước khi ném. Từ trải nghiệm cậu biết rằng Hibari vốn mạnh hơn con người rất nhiều. Anh ta có thể dễ dàng chém làm đôi con Gola Mosca trong trận chiến tranh nhẫn. Nhưng giờ anh ta lại dễ dàng bị chặn đứng...
Nếu cả những đòn tấn công vật lý và siêu nhiên đều không có tác dụng, vậy họ phải làm sao để đấu lại đây?
~.~.~

Chương 90: No Sanctuary III

"Ngươi là hồn ma! Ngươi là một kẻ đã chết! Sao ngươi lại có thể mạnh thế này trong thế giới của người sống cơ chứ, ngay cả trong một thánh địa thế này? Ngươi rốt cuộc là thứ gì?" Ryohei hét lên.
"Thánh địa ư? Những thứ đó chẳng là gì với ta cả. Tham vọng của ta vẫn còn rất mạnh mẽ, sống hay chết," hồn ma nói. Nghiên đầu, nó dường như nhìn xuống họ. "Các ngươi thậm chí không thể làm được hơn vậy sao? Bộ những chiếc nhẫn đó để trang trí thôi à?"
"...Chiếc nhẫn?" Gokudera thốt lên. Đột nhiên, cậu có ý thức mãnh liệt về áp lực mà chiếc nhẫn Vongola bão đang phát ra trên ngón tay mình. Sao lại nhắc tới những chiếc nhẫn chứ?
Xoay cây lưỡi hái, hồn ma dễ dàng văng Hibari đi một cách gần như là sỉ nhục - khiến anh va vào bức tường đá của nhà thờ, Hibari để lại một lỗ sâu trên tường rồi nằm bất động. Ryohei, bị khóa chặt vì bị giữ lấy nắm tay, cũng theo sau chỉ một lúc sau đó, văng qua hàng ghế và trượt dọc sàn nhà trước khi đâm sầm vào cây cột cùng với tiếc "rắc" mà Gokudera hi vọng đó chỉ là tiếng đá nứt chứ không phải xương của anh ta.
Hồn ma kia lướt qua bộ dạng thảm hại của họ trong chốc lát, nhưng lại một lần nữa ngẩng lên, nó quay đi, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.
Thay vào đó, nó tập trung nhìn về phía Gokudera, người đã không ngừng cảm thấy nao núng.
"Tham vọng của ngươi sao?" cậu nói, cố gắng trì hoãn thời gian. Khi hồn ma kia tiến thêm một bước, Gokudera lại lùi lại một bước. "Vậy ngươi đang sử dụng lửa Dying Will sao? Để làm cho bản thân mình có thể rõ ràng thế kia, có phải ngươi sửa dụng thuộc tính của lửa sương mù không?"
Hồn ma kia cười một cách thỏa mãn. Gokudera không biết được hồn ma kia - một kẻ đã không còn sống kia - có thể sử dụng lửa hay không, nhưng cậu chắc chắn một điều.
Lửa là lửa, và lửa có thể bị khắc chế.
Cậu có chiếc nhẫn, cậu có ý chí. Sẽ thật tuyệt nếu có thêm một món vũ khí khác, nhưng thế là đủ rồi.
Đút bàn tay phải vào trong túi quần, Gokudera cố làm mình giống như đang cố móc ra thuốc nổ. Cậu chỉ có cơ hội duy nhất thôi, và cậu cần sự bất ngờ.
Trong tâm trí và trái tim cậu, Gokudera tập trung vào quyết tâm của chính mình.
Không còn chỗ cho cậu lùi bước nữa rồi, và Gokudera nghiến răng khi hồn ma kia tiến từng bước, từng bước lại gần hơn, cho tới khi họ chỉ còn cách nhau một cánh tay. Đống thuốc nổ rơi xuống sàn khi Gokudera giả vờ co rúm lại.
"Chỉ một chút nữa thôi," Gokudera nghĩ, nhắm chặt mắt lại khi hồn ma kia giơ tay lên và tiến về phía cậu.
Nhìn vào khuôn mặt sợ hãi, bất lực của cậu, nó đã hoàn toàn mất cảnh giác khi Gokudera tung cú dấm vào bụng nó.
Sức mạnh của cậu chỉ hơn người bình thường có một chút, và một cú đấm bình thường sẽ là không đủ để khiến hồn ma kia lay chuyển khi mà nó đã hạ gục được Hibari.
Một cú đấm bình thường sẽ là không đủ, nhưng ngọn lửa đỏ thẫm bừng cháy từ chiếc nhẫn trên tay của Gokudera. Nó bùng lên khi cậu đâm sâu nắm đấm của mình vào trong hình thể của hồn ma kia.
Thân hình rõ ràng trước đó dao động, khuôn mặt của hồn ma nhăn lại vì sốc và giận dữ. "Thuộc tính tan rã của lửa bão..." nó lẩm bẩm. "Nhưng nó là không đủ! Với ngọn lửa yếu đuối đó đâu!"
Bàn tay của nó nắm lấy cổ tay của Gokudera, siết đủ mạnh khiến xương của cậu như bị nghiền nát. Ngọn lửa sương mù màu chàm tích tụ lại rõ ràng quanh nắm tay của nó...
Cuối cùng mờ dần đi và phân tán đi khi hồn ma kia loạng quạng.
Tung ra với tất cả sức mạnh mà anh có thể tập trung được, cây tonfa của Hibari đã vung ngay vào sau lưng của kẻ thù. Tận dụng cơ hội này, Gokudera rút lại nắm đấm vừabị siết chặt.
Ngọn lửa của cậu bùng lên một lần nữa trên chiếc nhẫn Bão, và cậu ném chiếc nhẫn vào mũi của chiếc tonfa. Truyền qua vũ khí, ngọn lửa bùng lên đốt cháy hồn ma, khiến nó quằn quại.
Cuối cùng, dường như hồn ma kia cũng đã tới giới hạn. Thân thể của nó dao động, sau đó phân tán ra.
Nó không hề cố gắng chống lại. Trong khoảnh khắc cuối cùng, nó nhếch mép cười. "Không tệ," nó đánh giá. "Ta cho là có chút tiềm năng đấy. Chúng ta sẽ xem các ngươi có xứng đáng với những chiếc nhẫn đó không khi ta quay trở lại..."
Cuối cùng, đây không phải là chết hay là kết thúc, chỉ là một thất bại tạm thời. Tất cả những gì họ vừa làm chỉ là tự cho mình thêm chút thời gian.
~.~.~