[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc III: Crypt


Chương 85: Trail of Blood
"Đó là máu," Tsuna khẽ nói.
Vết nhơ trên tấm thảm đắt tiền ngay trước văn phòng của Nono không thể là gì khác được. Tsuna có thể ngửi thấy mùi tanh từ nó.
Yamamoto gật đầu. Cậu nhìn lên cửa phòng dẫn vào văn phòng, mở ra. Dòng máu dẫn theo hai hướng - hướng vào trong và hướng dọc theo hành lang - họ không thể nào biết được hướng nào là bắt đầu hướng nào kết thúc.
Sử dụng mũi kiếm của mình, Yamamoto đẩy cánh cửa mở ra rộng hơn và cố gắng nhìn vào bóng tối sâu thẳm bên trong văn phòng. Cậu bước một bước vào gần hơn, nhưng do dự không muốn mạo hiểm bước vào trong. Cậu có thể cảm nhận được ác tâm gần như hiển hiện bên trong. Một thứ gì đó quái quỷ đang trú ngự trong căn phòng này.
Tsuna vẫy đuôi, và một ngọn lửa linh hồn nhỏ bùng cháy lên. Nó bay vào trong văn phòng và nhảy múa khắp căn phòng, thắp lên một ánh sáng kì lạ phía trên những món đồ nội thất đổ nát.
"Không có ai trong này cả," Tsuna kết luận, dập tắt ngọn lửa nhỏ của mình.
Yamamoto nhanh chóng gật đầu và quay gót, thay vào đó hướng về phía dòng máu với một tốc độ nhanh. Nó nhanh chóng thu hẹp dần cho đến khi chỉ còn có vài giọt máu nhỏ dẫn đường. Tsuna cho rằng điều đó là tốt. Ít nhất vết thương không gây nguy hiểm tới tính mạng.
Tập trung vào tấm thảm dưới chân mình để chắc chắn rằng cậu không bỏ qua bất kì dấu hiệu nhỏ nào, Yamamoto không nhận ra được sự hiện diện phía bên kia cánh cửa mà cậu vừa đi qua. May mắn thay, Reborn đã nhận ra. Khi cánh cửa bật mở, khiến Yamamoto phản ứng lại, nhưng quá muộn để có thể né tránh, Reborn lập tức bắn một phát súng cảnh báo.
Kẻ tấn công dừng lại giữa chừng. "Reborn?" ông ta thốt lên. "Là cậu đúng không?"
"...Ba?" Tsuna thì thầm, nhìn quanh đầu Yamamoto.
Quá mệt mỏi tới mức chẳng thể ngạc nhiên trước giọng nói của con trai mình dưới dạng một chú cáo tí hon, Iemitsu cười và đổ nhào xuống sàn, đôi chân của ông đã hoàn toàn kiệt sức. Ông đã xé bộ vét của mình sử dụng nó như một chiếc băng gạc tạm thời, và có thể thấy được một vệt đỏ thẫm trên chiếc áo sơ mi trắng của ông.
"Tsuna. Con đang làm gì ở đây?" Iemitsu hỏi. Ông nặng nề lắc đầu mình. "Con thực sự đang ở đây hay chỉ là ảo giác thôi?"
"Bọn con thực sự đang ở đây, Ba à," Tsuna nói. Nhảy xuống từ vai của Yamamoto, cậu đứng cạnh Iemitsu và vuốt ve chân ông. "Con chỉ là không thể bỏ mặc gia đình mình khi mọi chuyện đang như thế này được. Bọn con tới đây để tìm ba và đệ Cửu."
"Nono... Ông ấy ở ngay trong văn phòng đó," Iemitsu nói, đưa tay lên trước mặt mình. "Nhưng có gì đó không đúng. Ông ấy hành động không giống ông ấy chút nào. Và... có gì đó khác ở đây nữa. Nó đã cố tấn công ba, nhưng chiếc bùa hộ mệnh của Nana đã cứu ba."
Ông đưa cánh tay mình lên, cho thấy chiếc vòng tay màu nâu trên cổ tay mình.
"Ồ, từ tóc của mẹ sao," Tsuna thì thầm. "Mẹ hẳn phải rất lo lắng cho ba."
"Phải rồi, có chuyện này về một người phụ nữ, người đã biến thành một con nhện..."
"Một người phụ nữ sao?" Tsuna nói, đôi mắt cậu nheo lại. Cậu không hề để tâm tới vế sau - một con yêu tinh nhện có lẽ đã nghĩ Iemitsu sẽ là một miếng mồi ngon - nhưng nếu người đàn ông này đã bị hấp dẫn bởi một người đàn bà khác trong khi ông đã kết hôn với Nana thì...
"Cô ta thực sự tức giận khi tôi từ chối cô ta," Iemitsu tiếp tục, hoàn toàn không nhận thức được những nguy hiểm mà những suy nghĩ của Tsuna đang gây ra. "Nhưng Nana là duy nhất đối với tôi! Và tôi đã cố gắng xoay sở để trốn đi, ngay cả khi cô ta thay đổi hình dạng. Con nên biết ông già của con không hề vô dụng đâu!"
"Ông vẫn mất cảnh giác và bị thương," Reborn ngắt lời. "Chúng ta vừa mới ở văn phòng của Nono. Căn phòng trống không."
"Chúng ta phải tìm ông ấy," Tsuna nói, nhưng cậu do dự, liếc nhìn Iemitsu lo lắng.
Iemitsu mỉm cười, một vẻ mặt căng thẳng, pha chút đau đớn. "Người làm nói ông ấy đã giành khá nhiều thời gian dưới những hầm mộ," ông nói. "Đó là nơi mà ba đang hướng đến. Có một hành lang gần đây. Ba sẽ chỉ con đường tới đó."
Ông không hề nói với họ về phần còn lại mà người làm đã nói - những tin đồn về việc Nono nói chuyện một mình, đập phá phòng ốc, la hét khắp dinh thự.
Và chiếc quan tài của Nono đột ngột được đặt mua, như thể đoán trước được cái chết của mình vậy.
~.~.~

Chương 86: To the grave I
Không khí trong những hầm mộ tù túng và nặng nề, gây ngột ngạt. Mùi máu nồng nặc tới mức không thể biết được cái mùi hương này kết thúc và những dấu vết tâm linh này bắt đầu từ đâu. Tệ hơn nữa là mùi thối rữa, nồng nặc tới mức như có thể nếm được vậy.
Môi Mukuro cong lên. "Oya, oya, thật là một nơi chết chóc và hận thù đầy kinh tởm," anh thì thầm. "Vongola đang làm gì mà tạo nên một nơi đáng kinh tởm như vậy chứ?"
Cây đinh ba của anh liên tục gây tiếng động khi anh kéo dọc theo sàn đá, và cùng với luồng khí chết chóc của Xanxus đã được dự đoán trước, nó đã quá đủ để giúp họ không bị tấn công. Tuy nhiên, những thứ đang tập hợp lại trong hầm mộ này, chỉ là chưa xuất hiện, là quá đủ để nuốt trọn một con người. Và chúng sẽ ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Một khi chúng di chuyển lên biệt thự phía trên...
Họ sẽ cần phải rời đi thật nhanh.
Cả Mukuro và Xanxus đều có thể cảm nhận được nó khi họ tới gần trung tâm. Một cánh cửa cũ - đã bị mòn nhưng vẫn rất chắc chắn - đã bị đá bay đi bởi Xanxus.
Khi Xanxus lao vào trong, Mukuro chỉ bình thản theo sau. Các cột trụ và quan tài được sắp xếp thành một vòng tròn trong căn phòng này. Mỗi chiếc quan tài đều mang một chữ số La Mã - một hầm mộ, dành cho những người boss của nhà Vongola vĩ đại.
"...Có quá nhiều," Xanxus thì thầm.
"Hm? Có tám cái," Mukuro nói. Nhưng khi anh nhìn kĩ hơn chiếc quan tài bên cạnh mình, anh nhận ra có gì đó không ổn. Chiếc đầu tiên là "II" và bên cạnh đó là "III". Không hề có "I". Xác của Primo chưa từng ở đây. (ở đây tôi không biết có nên dịch là xác không nữa).
Vậy, tại sao lại có tới tám chiếc quan tài chứ, trong khi đáng lẽ mới chỉ có bảy người boss đã được mai táng?
Xanxus chạy tới chiếc quan tài thứ tám, vội vã đặt súng của mình xuống và mở chiếc nắp đá dày có chạm khắc chữ số "IX".
Bên trong đó là cơ thể của Vongola Nono, hai bàn tay chắp lại với nhau, đôi mắt nhắm lại. Với vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt nhợt nhạt của ông, ông thực sự trông như một xác chết giống như những người tiền nhiệm khác.
"Này ông già! Ông già rác rưởi, tỉnh lại ngay!" Xanxus yêu cầu, nắm lấy vai ông và lay Nono một cách tuyệt vọng.
Thân thể trong tay anh thật lạnh lẽo nhưng không cứng, và nếu anh nghĩ kĩ hơn Xanxus sẽ có thể nhận ra được điều này có nghĩa là gì - một cái chết đột ngột, là do lời nguyền của một linh hồn đã bị vấy bẩn.
Và như vậy, chỉ có bản năng đã được mài dũa của anh đã giúp Xanxus né sang một bên ngay trước khi một thứ gì đó đen tối và chỉ có một nửa hữu hình lao tới chỗ anh đang đứng, với lực đủ để phá vỡ chiếc quan tài bằng đá.
~.~.~

Chương 87: To the grave II
Từng mảnh đá rơi xuống chỗ Xanxus khi anh lăn ra khỏi đó, khiến anh mất tập trung và bị che khuất tầm nhìn.
Tuy nhiên không hề có đòn tấn công tiếp theo, chỉ có những tiếng kim loại va chạm.
Mukuro đã thấy được thứ linh hồn đen tối đó bay ra khỏi quan tài và tích tụ lại phía sau Xanxus, và anh đã sử dụng bản năng của mình khi nó tấn công, cứ để nó tự mình xuất hiện, sau đó mới bắt đầu di chuyển.
Cây đinh ba của anh dễ dàng đâm xuyên qua bóng ma mờ ảo đó, vung nó và khiến cho bóng ma đó phải lay động. Nhưng trung khi Mukuro có thể đâm vũ khí của mình qua tim nó, một lưỡi kiếm lớn và cong đã chặn được cây đinh ba. Âm thanh hai thứ vũ khí va chạm vang lên xé tai.
"Oya, oya," Mukuro khẽ cười.
Từ phía bên thanh kiếm đã bị khóa lại, anh thấy một gã đàn ông - hoặc là thứ gì đó trông như một gã đàn ông nhưng giờ lại không còn gì ngoài một bóng ma, một bóng ma hình thành bởi thịnh nộ và căm thù. Anh cũng đã đoán ra được phần nào, nhưng thứ khiến anh cảm thấy ngạc nhiên đó là hình hài vô cùng rõ ràng của nó, vẻ ngoài của một con người, không giống những linh hồn khác không rõ hình thù và không kiểm soát được hành vi mà anh đã gặp ngoài đại sảnh.
Anh nhận ra, thứ này có nhận thức. Nó biết ghét, anh biết chứ, nhưng là ghét như một con người, như cái cách mà Mukuro ghét mafia và thế giới dơ bẩn này. Nó có thể lập kế hoạch và sắp xếp nó.
Nó biết tên, chính bản thân và danh tính của mình. Nó cũng có mong ước.
"Nhóc, đừng có can thiệp vào," nó nói với anh. "Ngươi không có cơ hội thắng ta đâu."
"Vậy thì thử xem," Mukuro nói, đôi môi của anh cong lên thành một nụ cười xấu xí. Trên khuôn mặt xinh đẹp của Chrome thậm chí còn trở nên lo lắng hơn.
Ảo ảnh của họ va chạm vào nhau rồi hòa làm một, mọi thứ trở nên vặn vẹo khi chúng chìm vào trong tâm trí của họ. Mukuro nhận định, kĩ năng của họ là ngang nhau.
Lúc này... thật tức giận khi phải thừa nhận, ngay cả với sự hỗ trợ của Chrome, anh vẫn chỉ có thể giữ cho bản thân mình không bị nuốt trọn. Không chỉ bởi ảo ảnh, mà còn bởi những linh hồn lạc lối dày đặc bên trong hầm mộ và tất cả đều bị hồn ma kia kiểm soát. Những chiếc xúc tu tiếp tục trồi lên quấn quanh đôi chân anh và giữ chặt chiếc đinh ba, bất kể anh đánh bay chúng bao nhiêu lần, và mỗi lần như vậy anh lại phải phân tán sự tập trung của mình, Chrome đơn độc chống lại hồn ma đang từ từ dồn cô vào đường cùng.
Lợi thế của địa hình là vô cùng tuyệt hảo. Đó là vị trí không thể bảo vệ được.
Tiếng gầm lớn vang khắp hầm mộ, ngay lập tức gây tê liệt hai thuật sĩ. Hồn ma đáng lẽ phải hồi phục nhanh hơn, nhưng một con Manticore khổng lồ đã nhảy vào nó - một sinh vật siêu nhiên có thể tiếp xúc với hồn ma đủ để khiến nó bay lên và va vào một trong những cột trụ đá lớn.
Xanxus không để nó kịp khôi phục. Chiếc đuôi lớn của anh ta vung ra, xuyên qua thân thể của hồn ma và hoàn toàn cắt qua cột trụ.
Lượng sát thương đó đủ để giết một con người hay thậm chí là bất kì sinh vật sống nào khác. Nó cũng đủ để cắt đứt và xua tan hầu hết những linh hồn. Nhưng họ lại phải đối mặt với một đối thủ đang ở ngay trung tâm lãnh thổ của nó, nơi mà sức mạnh của nó là vô hạn.
Ảo ảnh kia bỗng phình lên, rồi chồi lên từ đống đổ nát, không hề bị thương tổn và dường như không hề xoay chuyển gì. "Nufufu," nó cười một cách chế giễu. "Chừng đó sẽ là không đủ đâu... mặc dù ít nhất ta cho là thật tốt khi thấy người bảo vệ sương mù đời thứ mười cũng rất có tiềm năng đó."
Vẻ kiêu ngạo của nó và cách nó nhìn xuống anh khiến Mukuro tức giận, nhưng anh nhếch mép cười. Một cách lén lút, anh để cho mũi đinh ba di chuyển với sàn nhà thêm lần nữa, sử dụng cả cơ hội nhỏ nhoi đó để tìm bất kì kẽ hở nào của đối thủ.
Chỉ cần một cơ hội, chỉ cần một cơ hội nhỏ nhất... và anh có thể gây choáng nó đủ lâu để họ có thể đánh bại nó.
"Mukuro-sama," giọng nói của Chrome thì thầm phát ra từ trong tâm trí anh.
Sau đó anh nghe được nó, âm thanh nhỏ nhẹ mờ nhạt đó, vang lên từ phía xa. Anh thấy được bóng ma đó trong thoáng chốc. Một ai đó, ở một nơi nào đó trong biệt thự, đã kéo mạnh sợi dây khiến hồn ma kia văng khỏi địa bàn của mình.
Mukuro không do dự tận dụng sơ hở đó. Nhếch mép cười, anh ném chiếc đinh ba của mình vào bóng tối và khiến không gian xoắn lại.
Đó là đủ khiến cho nhân dạng người của hôn ma kia bị chệnh choạng đôi chút bởi đòn tấn công tiếp theo của Xanxus. Khuôn mặt của nó trở nên nhăn nhó, nó lao tới phía anh, nhưng đã quá muộn. Nó đã bị kéo đi bởi con thứ vừa được triệu hồi kia, hình dạng của nó nhanh chóng biến dạng và mờ đi.
"Có người đang gọi ngươi đó," Mukuro trêu chọc. "Thật thô lỗ khi không trả lời lại đấy!"
"Vẫn chưa kết thúc đâu," nó cố gắng rít lên, trước khi nó hoàn toàn biến mất.
"Ta biết," Mukuro thì thầm, cố đứng thẳng không sử dụng cây đinh ba của mình để chống đỡ. Để đánh đuổi nó khiến anh mất nhiều sức mạnh hơn mình tưởng. Quay về phía Xanxus, anh nói, "Mau đưa lão già kia đi. Chúng ta cần đi ngay, trước khi chúng quay lại."
~.~.~
_________________________________________________________________________________

Xin chào. Mình là Vongola Primo đây =)) Mình drop cái này cũng khá là lâu rồi ấy nhỉ :v dạo này mình có thêm chút thời gian rảnh nên mình sẽ quyết định trans lại :v. đầu tiên sẽ là nốt bộ này. thêm nữa là trans theo yêu cầu.có thể là cả ngoài KHR luôn. nếu các bạn có yêu cầu gì thì comment ở dưới. :v mình sẽ xem. Mình cảm ơn tất cả những bạn vẫn theo dõi fanfic mình dịch từ trước tới giờ 😍