"Juudaime! Juudaime!" Gokudera hét lên, đập vào cánh cửa đôi hoa mĩ tại lối vào hành lang tầng 2. "Chết tiệt!" Thấy rằng nó vẫn là chưa đủ, cậu đưa tay tới lấy vài viên thuốc nổ.
"Dừng lại đi. Không có tác dụng gì đâu," Hibari yêu cầu, ghìm chặt Gokudera bằng ánh mắt lạnh lùng, dữ tợn. "Tòa nhà này không còn bình thường nữa đâu."
Gokudera trừng mắt nhìn lại không hề sợ hãi, nhất quyết không chùn bước khi sự an toàn của boss cậu đang ngàn cân treo sợi tóc. Tuy nhiên, những lời nói của Hibari là đủ để cho não cậu hoạt động trở lại và khiến cậu phải suy nghĩ. "Ý ngươi là gì?" cậu hỏi, trừng mắt nhìn xuống Hibari và Ryohei từ trên cầu thang.
"Chúng ta đang ở dưới một mặt trăng đỏ," Hibari nói, quay đi để nhìn vào những chiếc cửa sổ cao đang soi sáng cả đại sảnh một lần nữa.
"Nhưng..."
Giờ mới chỉ là buổi chiều thôi, mặt trăng thậm chí còn chưa lên nữa, Gokudera bắt đầu phản đối, cuối cùng rơi vào im lặng vì sốc.
Cậu chưa từng nhận ra trước đó, nhưng những bóng đèn nhấp nháy đã tắt hết. Ánh sáng duy nhất là ánh sáng màu đỏ nhạt, chiếu sáng qua các cửa sổ cao ở bức tường phía trước tòa biệt thự.
Giờ khi cậu nhìn những chiếc cửa sổ, phô diễn một bầu trời đen tối, với một mặt trăng tròn, màu đỏ thẫm.
"Nhưng giờ mới là ngày tam nương thôi mà!" Gokudera hét lên. "Sao có thể là trăng tròn được chứ? Và lại còn là nhật thực nữa!"
"Đây là mặt trăng của máu không theo chu kì," Ryohei nói. "Nó thực sự là dấu hiệu cho thấy thế giới linh hồn đang ảnh hưởng tới lĩnh vực vật lí rồi. Thường thường đó là vì năng lượng linh hồn đã bị hổng ở một nơi nào đó là quá nhiều. Những linh hồn không thể thoát ra ngoài thế giới được, và toàn bộ khu vực tuân thủ luật pháp của thế giới linh hồn. Cánh cửa đó đã bị đóng lại niêm phong bởi một linh hồn, vì vậy những tác động vật lí không thể mở nó ra được, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa."
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?!" Gokudera hỏi.
"Sawada sẽ biết phải làm gì một cách hết mình, và Yamamoto đi cùng nó mà. Chúng ta nên tập trung vào việc tìm một nơi nào đó an toàn," Ryohei cau mày nói. "Mặt trăng máu sẽ dần mờ nhạt đi..."
"Không," Hibari cắt ngang. "Đây là sự xuất hiện rất thiếu tự nhiên. Nó đã bị chế ngự và phân chia rõ ranh giới rồi. Đây không phải do có quá nhiều năng lượng thoát ra tập trung lại. Một kẻ nào đó đang gây ra chuyện này. Nó đã diễn ra quá lâu rồi."
"Phải đấy... Mặt trăng máu không thể nào kéo dài hơn một đêm được," Ryohei chậm rãi nói. "Vậy thì một năng lượng xấu đã hết mình bị giải thoát rồi. Nhưng chuyện này đã kéo dài được vài ngày rồi..."
"Vậy thì chúng ta phải tìm thứ linh hồn hay con ma này hay bất kì thứ gì và khiến nó dừng lại!" Gokudera khăng khăng.
"Đừng ngu ngốc như vậy. Chúng ta không thể thắng nó trên địa bàn của nó được," Hibari phản bác lại.
Ryohei nhìn Hibari với ánh mắt gần như là lo lắng, nhưng anh gật đầu. "Cậu ấy đúng đấy. Cả tòa nhà này đang hết mình chống lại chúng ta, và những linh hồn có sức mạnh vô hạn khi ở dưới mặt trăng máu. Nếu chúng ta muốn có cơ hội trong trận chiến này, chúng ta cần hết mình thanh lọc khu vực này, để cắt đứt sức mạnh của những linh hồn trong khu vực."
"Hiện thời chẳng có gì cản trở được những thứ như thế này cả," Hibari nói.
Miễn cưỡng, Ryohei đồng ý. Bất lợi của họ gần như không thể giải quyết được. Nhưng Ryohei cảm thấy có vị đắng trong miệng mình trước suy nghĩ chỉ có thể chạy và lẩn trốn. Anh biết Hibari cảm thấy điều tương tự - anh có thể thấy được hàm răng nghiến chặt của người hội trưởng.
"Còn khu vực... thiêng liêng thì sao?" Gokudera chậm rãi nói. "Có một nhà thờ trong dinh thự này, bởi bộ phận y tế. Đó là di sản của người bảo vệ Mặt trời đời thứ nhất, vì vậy nó được cho là được bảo dưỡng rất tốt."
"Chùa Christian sao?" Ryohei trầm ngâm. "...Có thể nó sẽ thành công đấy. Linh hồn này hẳn sẽ yếu hơn ở đó, vì vậy nếu chúng ta buộc nó phải chiến đấu, chúng ta có thể phá hủy sự tích trữ năng lượng đang hết mình cuốn hút những linh hồn vào thế giới thực."
Hibari lầm bầm, đưa tay cầm lấy đôi tonfa. Đôi mắt anh hướng tới cánh cửa rời khỏi đại sảnh vẫn còn đang mở - một cái bẫy rất rõ ràng. Không cần phải nói về kế hoạch của họ nữa, nếu phải nói ra, thì mọi thứ sẽ khó hơn nhiều hơn là nói. Ngay cả việc tới cái nhà thờ nhỏ ấy thôi cũng là cuộc chạy đua chống lại dòng chảy vô tận của những linh hồn bị hủy hoại.
Tuy nhiên, không một ai trong số họ muốn bỏ cuộc. Hướng nắm tay nắm chặt về phía cánh cửa lần cuối, Gokudera nhanh chóng chạy xuống những bậc thang.
'Chờ tôi, Juudaime," cậu nghĩ. "Chúng tôi sẽ làm rõ chuyện này!"
~.~.~
Chương 83: Grasping shadows
Tsuna và Yamamoto không lãng phí thời gian chỉ để ép cho cánh cửa mở ra. Khi họ đứng dậy, thanh kiếm của Yamamoto đã nắm sẵn trong tay. Trong trường hợp này, Reborn nghĩ rằng mình thấy được một tia sáng lấp lánh quanh lưỡi kiếm, bằng cách nào trông nó rất khác so với bất kì loại lửa nào.
Tuy nhiên, Reborn không hề chú ý tới những gì Yamamoto đang làm. Tất cả những cậu đang quan tâm là thực tế thanh kiếm của Yamamoto có thể chém xuyên qua bóng tối, một thực thể giống như tia sét tràn ra từ sàn nhà và lao về phía các chàng trai.
Bằng cách so sánh, những viên đạn của Reborn hoàn toàn không có tác dụng. Khối mờ ảo ấy bị dao động do áp lực từ những viên đạn, nhưng những lỗ hổng nhỏ nhanh chóng bịt kín lại, ngay cả khi Reborn thêm cả lửa Mặt trời của mình vào những viên đạn. Lửa Dying Will thực sự không có tác dụng với những vật thể không sống.
Reborn phải tiếp tục bắn, để yểm trợ cho Tsuna và Yamamoto, cuối cùng lúng túng khi Tsuna đột ngột biến mất khỏi sự nhận thức của cậu. Không - Tsuna vẫn ở đó, bộ lông màu nâu trên vai Yamamoto đã cho thấy điều đó. Reborn theo gợi ý đó, nhảy lên bên vai còn lại của Yamamoto.
"Đi nào!" Tsuna hét lên. "Reborn, đường tới văn phòng của Nono ở đâu?"
Đó là đích đến ban đầu của họ, và Reborn không hề để tâm tới việc hỏi xem tại sao họ đang làm việc đó hay có thể có cách nào tốt hơn không. "Cứ tiếp tục đi thẳng đi!" cậu nói lớn.
Yamamoto đã lao về phía trước, thanh kiếm của cậu chém trước mặt cậu khi những sinh vật bóng tối đang cố lao về phía họ. Hơn một nửa số vật thể đó rơi xuống dưới chân cậu, nhưng thay vì bị dẫm bẹp như những thứ chất nhớt như vẻ ngoài của nó, những bóng tối đó lại tan ra như làn khói.
"Chúng là gì vậy?" Reborn hỏi Tsuna.
"Không có gì đặc biệt," Tsuna thì thầm. Đuôi cậu vẫy vẫy lo lắng. "Chỉ là những mảnh cảm xúc và kí ức còn đọng lại trên các bức tường, từ tất cả những người đã ghé ngang qua đây. Chúng đã trở nên hư hỏng và ác độc vì..."
"Là mặt trăng máu," Yamamoto nói, cuối cùng bằng cách nào đó đã vượt qua được những thứ theo đuổi họ. "Cậu cũng cảm nhận được phải không, Tsuna?"
Cậu có thể cảm nhận được bộ lông dựng đứng lên và run rẩy của chú cáo chạm vào cổ cậu. Yamamoto ước gì mình có thể đưa một tay lên để trấn an cậu. Chúng không phải là một kí ức tốt đẹp gì. Ngày đã trở thành đêm và mặt trăng máu không bình thường lên cao trên bầu trời Namimori đã làm kinh hãi tất cả bọn họ.
Hibari chưa bao giờ tha thứ cho chính mình vì để thứ sức mạnh ác độc ấy tích tụ lên tới mức độ ấy ngay trong thị trấn của họ - mặc dù khi ấy anh mới chỉ là một đứa trẻ.
Giống như lúc đó, những linh hồn đã có thể tác động tới thể giới thực và tấn công một cách bừa bãi. Họ cần phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
"Nó ở ngay phía trước thôi," Reborn nói. Biểu hiện và giọng điệu của cậu thật trống rỗng, nhưng sự căng thẳng giống vậy được thể hiện trên bàn tay đang đặt trên vai Yamamoto.
Phía trước, cánh cửa đôi của văn phòng boss Vongola lờ mờ hiện ra.
~.~.~
Chương 84: Into the darkness
Với chỉ một cái gõ xuống sàn nhà, mũi của cây đinh ba bắt đầu kêu lên. Tiếng kêu của nó đã làm phân tán những linh hồn đen tối trước khi chúng có cơ hội làm gì hơn.
Xanxus chẳng hề chú ý tới. Anh không hề để ý tới cánh cửa đã bị đóng lại và thậm chí còn ít hơn đối với Chrome, chỉ tiến về phía trước, với khẩu súng trong tay.
"Oya, oya, ngươi thật là một người tuyệt vời phải không?" Chrome - hay đúng hơn, Mukuro, đã một lần nữa kiểm soát người trung gian của mình - nói khẽ, đi theo sau Xanxus trong khi vô thức xoay chiếc đinh ba của mình. "Không hề lo lắng cho Decimo yêu quý của chúng ta sao?"
"Tên rác rưởi đó tốt hơn hết là không thua trước một thứ thế này," Xanxus chế giễu. "Hoặc là Vongola sẽ tốt hơn nếu không có hắn ta."
Mukuro khúc khích cười. "Tất nhiên rồi. Mafia không có chỗ cho kẻ yếu," anh đồng ý, giọng điệu của anh trở nên nham hiểm và cay đắng. Xanxus không trả lời.
Biệt thự Vongola, đã phục vụ nhà Vongola kể từ khi nó được thành lập cách đây hơn một thế kỉ, đã là từng thời khắc thơ ấu của Xanxus, và anh có thể điều hướng được nó một cách dễ dàng, mặc dù lối vào hầm mộ khó tiếp cận hơn so với văn phòng của boss. Mặc dù anh tự tin vào khả năng của mình, Mukuro chắc chắn sẽ không bị bỏ lại phía sau. Sẽ thật là... bất tiện, ngay cả với anh, khi lạc mất người chỉ dẫn - và tấm lá chắn bằng xương băng thịt, nếu cần thiết.
Những bậc thang bằng đá dẫn xuống đã biến mất trong bóng tối, nhưng Xanxus không hề do dự mà nhảy xuống. Ngay cả tiếng chạm đất của anh cũng không vang lên phía trên.
"Dưới này dày hơn à," Mukuro trầm ngâm. "Đây thực sự là nơi ẩn náu của một con thú đấy. Mình tự hỏi Vongola đã để lại những loại tội lỗi nào trong bóng tối đó nhỉ? Em đã sẵn sàng chưa, Chrome yêu dấu của ta? Cứ bám lấy ta. Ta sẽ bảo vệ em."
Lần này, anh sẽ bảo vệ những gì của mình. Anh sẽ trở nên đủ mạnh mẽ vì tất cả bọn họ, trong cái thế giới kẻ yếu sẽ bị loại trừ này.
~.~.~
"Nhưng..."
Giờ mới chỉ là buổi chiều thôi, mặt trăng thậm chí còn chưa lên nữa, Gokudera bắt đầu phản đối, cuối cùng rơi vào im lặng vì sốc.
Cậu chưa từng nhận ra trước đó, nhưng những bóng đèn nhấp nháy đã tắt hết. Ánh sáng duy nhất là ánh sáng màu đỏ nhạt, chiếu sáng qua các cửa sổ cao ở bức tường phía trước tòa biệt thự.
Giờ khi cậu nhìn những chiếc cửa sổ, phô diễn một bầu trời đen tối, với một mặt trăng tròn, màu đỏ thẫm.
"Nhưng giờ mới là ngày tam nương thôi mà!" Gokudera hét lên. "Sao có thể là trăng tròn được chứ? Và lại còn là nhật thực nữa!"
"Đây là mặt trăng của máu không theo chu kì," Ryohei nói. "Nó thực sự là dấu hiệu cho thấy thế giới linh hồn đang ảnh hưởng tới lĩnh vực vật lí rồi. Thường thường đó là vì năng lượng linh hồn đã bị hổng ở một nơi nào đó là quá nhiều. Những linh hồn không thể thoát ra ngoài thế giới được, và toàn bộ khu vực tuân thủ luật pháp của thế giới linh hồn. Cánh cửa đó đã bị đóng lại niêm phong bởi một linh hồn, vì vậy những tác động vật lí không thể mở nó ra được, cho dù cậu có làm gì đi chăng nữa."
"Vậy chúng ta phải làm gì đây?!" Gokudera hỏi.
"Sawada sẽ biết phải làm gì một cách hết mình, và Yamamoto đi cùng nó mà. Chúng ta nên tập trung vào việc tìm một nơi nào đó an toàn," Ryohei cau mày nói. "Mặt trăng máu sẽ dần mờ nhạt đi..."
"Không," Hibari cắt ngang. "Đây là sự xuất hiện rất thiếu tự nhiên. Nó đã bị chế ngự và phân chia rõ ranh giới rồi. Đây không phải do có quá nhiều năng lượng thoát ra tập trung lại. Một kẻ nào đó đang gây ra chuyện này. Nó đã diễn ra quá lâu rồi."
"Phải đấy... Mặt trăng máu không thể nào kéo dài hơn một đêm được," Ryohei chậm rãi nói. "Vậy thì một năng lượng xấu đã hết mình bị giải thoát rồi. Nhưng chuyện này đã kéo dài được vài ngày rồi..."
"Vậy thì chúng ta phải tìm thứ linh hồn hay con ma này hay bất kì thứ gì và khiến nó dừng lại!" Gokudera khăng khăng.
"Đừng ngu ngốc như vậy. Chúng ta không thể thắng nó trên địa bàn của nó được," Hibari phản bác lại.
Ryohei nhìn Hibari với ánh mắt gần như là lo lắng, nhưng anh gật đầu. "Cậu ấy đúng đấy. Cả tòa nhà này đang hết mình chống lại chúng ta, và những linh hồn có sức mạnh vô hạn khi ở dưới mặt trăng máu. Nếu chúng ta muốn có cơ hội trong trận chiến này, chúng ta cần hết mình thanh lọc khu vực này, để cắt đứt sức mạnh của những linh hồn trong khu vực."
"Hiện thời chẳng có gì cản trở được những thứ như thế này cả," Hibari nói.
Miễn cưỡng, Ryohei đồng ý. Bất lợi của họ gần như không thể giải quyết được. Nhưng Ryohei cảm thấy có vị đắng trong miệng mình trước suy nghĩ chỉ có thể chạy và lẩn trốn. Anh biết Hibari cảm thấy điều tương tự - anh có thể thấy được hàm răng nghiến chặt của người hội trưởng.
"Còn khu vực... thiêng liêng thì sao?" Gokudera chậm rãi nói. "Có một nhà thờ trong dinh thự này, bởi bộ phận y tế. Đó là di sản của người bảo vệ Mặt trời đời thứ nhất, vì vậy nó được cho là được bảo dưỡng rất tốt."
"Chùa Christian sao?" Ryohei trầm ngâm. "...Có thể nó sẽ thành công đấy. Linh hồn này hẳn sẽ yếu hơn ở đó, vì vậy nếu chúng ta buộc nó phải chiến đấu, chúng ta có thể phá hủy sự tích trữ năng lượng đang hết mình cuốn hút những linh hồn vào thế giới thực."
Hibari lầm bầm, đưa tay cầm lấy đôi tonfa. Đôi mắt anh hướng tới cánh cửa rời khỏi đại sảnh vẫn còn đang mở - một cái bẫy rất rõ ràng. Không cần phải nói về kế hoạch của họ nữa, nếu phải nói ra, thì mọi thứ sẽ khó hơn nhiều hơn là nói. Ngay cả việc tới cái nhà thờ nhỏ ấy thôi cũng là cuộc chạy đua chống lại dòng chảy vô tận của những linh hồn bị hủy hoại.
Tuy nhiên, không một ai trong số họ muốn bỏ cuộc. Hướng nắm tay nắm chặt về phía cánh cửa lần cuối, Gokudera nhanh chóng chạy xuống những bậc thang.
'Chờ tôi, Juudaime," cậu nghĩ. "Chúng tôi sẽ làm rõ chuyện này!"
~.~.~
Chương 83: Grasping shadows
Tsuna và Yamamoto không lãng phí thời gian chỉ để ép cho cánh cửa mở ra. Khi họ đứng dậy, thanh kiếm của Yamamoto đã nắm sẵn trong tay. Trong trường hợp này, Reborn nghĩ rằng mình thấy được một tia sáng lấp lánh quanh lưỡi kiếm, bằng cách nào trông nó rất khác so với bất kì loại lửa nào.
Tuy nhiên, Reborn không hề chú ý tới những gì Yamamoto đang làm. Tất cả những cậu đang quan tâm là thực tế thanh kiếm của Yamamoto có thể chém xuyên qua bóng tối, một thực thể giống như tia sét tràn ra từ sàn nhà và lao về phía các chàng trai.
Bằng cách so sánh, những viên đạn của Reborn hoàn toàn không có tác dụng. Khối mờ ảo ấy bị dao động do áp lực từ những viên đạn, nhưng những lỗ hổng nhỏ nhanh chóng bịt kín lại, ngay cả khi Reborn thêm cả lửa Mặt trời của mình vào những viên đạn. Lửa Dying Will thực sự không có tác dụng với những vật thể không sống.
Reborn phải tiếp tục bắn, để yểm trợ cho Tsuna và Yamamoto, cuối cùng lúng túng khi Tsuna đột ngột biến mất khỏi sự nhận thức của cậu. Không - Tsuna vẫn ở đó, bộ lông màu nâu trên vai Yamamoto đã cho thấy điều đó. Reborn theo gợi ý đó, nhảy lên bên vai còn lại của Yamamoto.
"Đi nào!" Tsuna hét lên. "Reborn, đường tới văn phòng của Nono ở đâu?"
Đó là đích đến ban đầu của họ, và Reborn không hề để tâm tới việc hỏi xem tại sao họ đang làm việc đó hay có thể có cách nào tốt hơn không. "Cứ tiếp tục đi thẳng đi!" cậu nói lớn.
Yamamoto đã lao về phía trước, thanh kiếm của cậu chém trước mặt cậu khi những sinh vật bóng tối đang cố lao về phía họ. Hơn một nửa số vật thể đó rơi xuống dưới chân cậu, nhưng thay vì bị dẫm bẹp như những thứ chất nhớt như vẻ ngoài của nó, những bóng tối đó lại tan ra như làn khói.
"Chúng là gì vậy?" Reborn hỏi Tsuna.
"Không có gì đặc biệt," Tsuna thì thầm. Đuôi cậu vẫy vẫy lo lắng. "Chỉ là những mảnh cảm xúc và kí ức còn đọng lại trên các bức tường, từ tất cả những người đã ghé ngang qua đây. Chúng đã trở nên hư hỏng và ác độc vì..."
"Là mặt trăng máu," Yamamoto nói, cuối cùng bằng cách nào đó đã vượt qua được những thứ theo đuổi họ. "Cậu cũng cảm nhận được phải không, Tsuna?"
Cậu có thể cảm nhận được bộ lông dựng đứng lên và run rẩy của chú cáo chạm vào cổ cậu. Yamamoto ước gì mình có thể đưa một tay lên để trấn an cậu. Chúng không phải là một kí ức tốt đẹp gì. Ngày đã trở thành đêm và mặt trăng máu không bình thường lên cao trên bầu trời Namimori đã làm kinh hãi tất cả bọn họ.
Hibari chưa bao giờ tha thứ cho chính mình vì để thứ sức mạnh ác độc ấy tích tụ lên tới mức độ ấy ngay trong thị trấn của họ - mặc dù khi ấy anh mới chỉ là một đứa trẻ.
Giống như lúc đó, những linh hồn đã có thể tác động tới thể giới thực và tấn công một cách bừa bãi. Họ cần phải rời khỏi đây nhanh nhất có thể.
"Nó ở ngay phía trước thôi," Reborn nói. Biểu hiện và giọng điệu của cậu thật trống rỗng, nhưng sự căng thẳng giống vậy được thể hiện trên bàn tay đang đặt trên vai Yamamoto.
Phía trước, cánh cửa đôi của văn phòng boss Vongola lờ mờ hiện ra.
~.~.~
Chương 84: Into the darkness
Với chỉ một cái gõ xuống sàn nhà, mũi của cây đinh ba bắt đầu kêu lên. Tiếng kêu của nó đã làm phân tán những linh hồn đen tối trước khi chúng có cơ hội làm gì hơn.
Xanxus chẳng hề chú ý tới. Anh không hề để ý tới cánh cửa đã bị đóng lại và thậm chí còn ít hơn đối với Chrome, chỉ tiến về phía trước, với khẩu súng trong tay.
"Oya, oya, ngươi thật là một người tuyệt vời phải không?" Chrome - hay đúng hơn, Mukuro, đã một lần nữa kiểm soát người trung gian của mình - nói khẽ, đi theo sau Xanxus trong khi vô thức xoay chiếc đinh ba của mình. "Không hề lo lắng cho Decimo yêu quý của chúng ta sao?"
"Tên rác rưởi đó tốt hơn hết là không thua trước một thứ thế này," Xanxus chế giễu. "Hoặc là Vongola sẽ tốt hơn nếu không có hắn ta."
Mukuro khúc khích cười. "Tất nhiên rồi. Mafia không có chỗ cho kẻ yếu," anh đồng ý, giọng điệu của anh trở nên nham hiểm và cay đắng. Xanxus không trả lời.
Biệt thự Vongola, đã phục vụ nhà Vongola kể từ khi nó được thành lập cách đây hơn một thế kỉ, đã là từng thời khắc thơ ấu của Xanxus, và anh có thể điều hướng được nó một cách dễ dàng, mặc dù lối vào hầm mộ khó tiếp cận hơn so với văn phòng của boss. Mặc dù anh tự tin vào khả năng của mình, Mukuro chắc chắn sẽ không bị bỏ lại phía sau. Sẽ thật là... bất tiện, ngay cả với anh, khi lạc mất người chỉ dẫn - và tấm lá chắn bằng xương băng thịt, nếu cần thiết.
Những bậc thang bằng đá dẫn xuống đã biến mất trong bóng tối, nhưng Xanxus không hề do dự mà nhảy xuống. Ngay cả tiếng chạm đất của anh cũng không vang lên phía trên.
"Dưới này dày hơn à," Mukuro trầm ngâm. "Đây thực sự là nơi ẩn náu của một con thú đấy. Mình tự hỏi Vongola đã để lại những loại tội lỗi nào trong bóng tối đó nhỉ? Em đã sẵn sàng chưa, Chrome yêu dấu của ta? Cứ bám lấy ta. Ta sẽ bảo vệ em."
Lần này, anh sẽ bảo vệ những gì của mình. Anh sẽ trở nên đủ mạnh mẽ vì tất cả bọn họ, trong cái thế giới kẻ yếu sẽ bị loại trừ này.
~.~.~
