[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc III: Mansion

Chương 79: Against spirits
Tâm trạng nặng nề của Tsuna, bắt đầu ngay trước khi họ rời Namimori, ngày càng trở nên nặng nề hơn khi họ tới Ý bằng máy bay riêng của Vongola.
Reborn cho rằng rất hữu ích - những người bảo vệ của Tsuna đã rất gắn bó với cậu cũng có chung cảm xúc giữ bầu không khí im lặng này, ngay cả Lambo, im lặng và căng thẳng trong suốt chuyến bay thật quá sức chịu đựng.
Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là cậu vui về điều đó. Bằng cách nào đó, vài giờ được một mình Reborn đã nghĩ Tsuna sẽ trấn tĩnh lại bản thân để Tsuna có thể làm việc với trạng thái tốt nhất. Cậu sẽ không bao giờ nên để Tsuna phải bước đi một mình. Nhưng cậu ấy chỉ tới ngôi đền, Reborn đã biết được bằng việc cho nhiều người theo dõi, bao gồm cả những điệp viên đặc biệt của cậu.
Chắc chắn Tsuna không gặp phải điều gì khiến cậu phải quá lo lắng trên đường tới đó, không phải tại Namimori, cũng không phải với Varia, những người bảo vệ hay Reborn.
Reborn không thể nào giải thích nổi nó, nhưng tâm trí cậu lập tức hướng về người gác đền kia. Đó là bản năng mà Reborn đã học được là không thể lờ đi, và cậu đã tự hứa rằng cậu sẽ ghé thăm ngôi đền và người đàn ông bí ẩn kia khi họ quay lại.
Lúc này, cậu cần phải tập trung.
Nhìn Bianchi và những đứa trẻ - với vài lời nói dối với Lambo về việc phải hiểu được trách nhiệm của một người bảo vệ với boss mình.
Trên đường họ tới tòa biệt thự, họ đã ghé vào một nhà kho của nhà Vongola để Levi và Lussuria lấy một vài túi muối vào xe. "Ngươi thực sự nghĩ nó sẽ giúp ích gì sao?" Reborn nghi ngờ nói. Cho dù muối có thể xua tan những linh hồn thấp kém, tổng bộ Vongola có hệ thống phòng thủ tốt hơn vậy rất nhiều, và nếu họ đã khắc phục được, vậy thì..."
"Ngươi sẽ không bao giờ biết được đâu," Squalo thì thầm. "Xử lý những linh hồn luôn là điều tồi tệ nhất."
Cậu nhìn chằm chằm lên những đám mây xuất hiện hiện khi họ băng qua những cánh cổng hoa mĩ bước vào trang viên của nhà Vongola và càng vào sâu thì trang viên lại càng tối hơn. Sự tương phản với bầu trời xanh đầy nắng vừa rồi thật đáng chú ý - thật không tự nhiên chút nào.
Nếu họ có nghi ngờ gì về sự thực những điều đã xảy ra với Nono, thì lúc này câu trả lời đã rất rõ ràng. Chỉ có một linh hồn mạnh mẽ mới có thể tạo nên một bầu không khí ác độc, tăm tối đang bao trùm cả tổng bộ Vongola.
"Urgh, điều này thật là tệ," Belphegor càu nhàu. Nụ cười thường ngày của anh ta giờ trông giống một khuôn mặt nhăn nhó hơn. "Hoàng tử ta không phải là một diệt quỷ sư đâu nhé."
"Ngưng rên rỉ đi, tên rác rưởi," Xanxus ra lệnh, giọng điệu anh ta ngắt quãng nhưng vẫn đầy uy lực. "Ngươi sẽ ở lại đây. Và những tên còn lại cũng vậy. Thiết lập một vành đai và bắt đầu tạo ngay một rào cản. Cho dù thứ này là gì, hãy chắc chắn không được để nó chạy thoát. Chúng ta sẽ giết chết nó, cho dù chúng ta có phải đốt cả tòa biệt thự này đi chăng nữa."
Basil nghẹn lời thốt lên, nhưng những người khác chỉ gật đầu đồng ý.
Nhìn lên căn biệt thự đang ngày càng tới gần, Tsuna chỉ hi vọng rằng không còn ai bên trong. Cậu có một cảm giác khủng khiếp về thứ đang trú ngự bên trong đó.
~.~.~

Chương 80: Storming the castle
CEDEF đón họ ngay khi họ dừng lại, vẫn còn cách khá xa so với tòa biệt thự.
Trong khi Reborn, Basil, Xanxus và Squalo nghe báo cáo của CEDEF về tình hình hiện nay, thì Tsuna và những người bảo vệ bị bỏ lại một bên và chờ, bồn chồn một cách khó chịu.
"Họ đang nói rằng những người làm vẫn còn trong tòa biệt thự đã dần được đưa ra khỏi đó trong vài tuần gần đây," Gokudera khẽ thuật lại. "Sau đó, phần còn lại trong số họ đã chạy trốn vài ngày trước khi... sự tăm tối tăng dần tới mức độ mà ta đang thấy lúc này. Một vài người đã bị thương..."
Người đại diện của CEDEF đang giải thích tình hình - một người phụ nữ ăn mặc chỉnh tề, rất chuyên nghiệp - rõ ràng vẫn đang phải vật lộn với chính sự nghi ngờ của bản thân về tình hình hiện nay. Cho dù cô đã biết được những linh hồn và ma là có tồn tại, nhưng để nhìn thấy hiện tượng này lần đầu tiên là hoàn toàn khác. Bất chấp sự bất ổn ở những bộ phận khác, CEDEF vẫn giữ được một vẻ ngoài khi Varia đến.
Nhưng vì họ gần như đều là sát thủ, liệu Varia có biết cách xử lý chuyện này không? Như xử lý những linh hồn, hay các vấn đề liên quan nữa. Quá rõ ràng, một linh hồn hay thậm chí là một con ma chỉ là quá khác so với một người còn sống.
Nếu có thì Tsuna và những người bạn của mình có nhiều kinh nghiệm hơn về những vấn đề này. Không hẳn những kinh nghiệm của họ sẽ giúp họ làm tốt hơn...
Gokudera nuốt nước bọt. "Người duy nhất... người duy nhất mất tích," cậu nói đứt quãng, "là Vongola Nono."
Mặc dù cậu đã đoán được điều đó, nhưng Tsuna không thể ngừng lo sợ.
"Môn ngoại cố vấn, cha của Juudaime, khăng khăng đòi đuổi theo ông ấy," Gokudera tiếp tục. "Ông ấy đã yêu cầu CEDEF cố giữ cho nó ngưng lan ra, đặt Vongola vào mức báo động và cố gọi về những người bảo vệ... của đời thứ chín. Um... ông ấy, ông ấy vẫn chưa có tin gì cả từ lúc đó."
Lo lắng, Gokudera liếc nhìn sang boss mình, nhưng Tsuna nhìn lên căn biệt thự với cái cau mày kiên quyết. "Bố, ông già ngu ngốc," cậu thì thầm dưới hơi thở mình. Sau đó, thở dài, cậu quay lại nhìn những người bảo vệ của mình, một nếp nhăn trên trán cậu. "Chỉ có một điều duy nhất phải làm," Tsuna chậm rãi nói, như thể nó khiến cậu đau đớn. "Chúng ta phải vào trong."
"Được thôi!" Yamamoto cười nói. "Hãy làm việc này nào!"
"Sẵn sàng bất cứ khi nào cậu cần, Sawada," Ryohei đồng ý.
Ngẩng đầu lên, Chrome dường như nghe thấy gì đó mà chỉ mình cô nghe thấy. "Okay," cô nói. "Chúng tôi đã sẵn sàng, Boss. Cứ để nó cho chúng tôi. Chúng tôi sẽ cho ngài thấy sức mạnh."
Hibari gật đầu. "Ngưng quanh co đi," anh nói, giọng nói vững chắc, bình tĩnh của anh thể hiện trong từng lời nói. "Đã nhiều năm rồi. Ta đã không còn là một con vật nhỏ bé nữa. Ta sẽ cắn tới chết cho dù là linh hồn."
"Cắn tới chết," chú chim của anh đồng ý, vẫy vẫy đôi cánh mình. "Cắn tới chết!"
Tsuna nhìn họ một lúc, đánh giá quyết tâm của họ. "Vậy thì, chẳng có ích gì khi tiếp tục đợi cả. Mục đích của chúng ta rất đơn giản - tìm ba tớ và đệ Cửu, và đưa cả hai ra ngoài an toàn. Các cậu sẵn sàng chưa?"
"Đừng vội như vậy, Dame-Tsuna," Reborn đứng dậy, khiến Tsuna nhảy lên vì ngạc nhiên. Cậu quay ngoắt lại, sẵn sàng bắt lấy Reborn khi cậu nhảy vào cậu, cuối cùng chính cậu từ từ nhìn lên và bắt gặp ánh mắt nheo lại của Xanxus. Rõ ràng thích thú với cái cách mà học trò mình nhanh chóng lúng túng trở lại, Reborn nói thêm, "Bọn tôi cũng đi nữa."
"Chuyện, chuyện đó được chứ?" Tsuna lo lắng hỏi. "Reborn, cậu chưa bao giờ chiến đấu với linh hồn, đúng chứ?"
"Cậu vẫn cần một trăm năm nữa để lo lắng cho tôi đấy, Dame-Tsuna," Reborn mắng. Cậu kết thúc câu nói của mình với cú đá vào đầu Tsuna. Thực ra cậu có thể thấy được Tsuna nhận ra được cuộc tấn công sắp tới và quyết định chấp nhận nó khiến Reborn cảm thấy tự hào và thậm chí còn khó chịu hơn. "Tôi khi chỉ là một người gia sư đầy kĩ năng, đẹp trai. Tôi là sát thủ vĩ đại nhất thế giới. Tôi sẽ không thất bại trong việc hạ gục mục tiêu của mình, cho dù là ma đi chăng nữa."
Cái trừng mắt từ Xanxus đủ để khiến Tsuna không dám hỏi thêm câu nào nữa.
Nhóm chín người quay sang biệt thự - dù sẵn sàng hay chưa, cũng là lúc bắt đầu rồi.
~.~.~

Chương 81: The haunted mansion
Phía trong của tổng bộ Vongola trông trang nghiêm như phía bên ngoài vậy. Nó cũng thật tối tăm và áp bức.
Ở ngoài, lúc này vẫn là ban ngày, nhưng có gì đó u tối, nhưng bên trong thì là sự ảm đạm không thể sai vào đâu được của ban đêm. Các chiếc đèn sáng nhỏ trên các bức tường và chiếc đèn trùm lớn phía trên lối vào đã được bật sáng lên và nhấp nháy liên tục khi nhóm của họ bước vào trong tòa nhà.
Cánh cửa vào được trang trí hoa mĩ đóng lại phía sau họ.
"Wow, trông cứ như căn nhà ma ám trong những bộ phim kinh dị vậy," Yamamoto vui vẻ nói, nhìn ngó xung quanh.
"Chúng ta không ở đây để ngắm cảnh, tên ngốc xài kiếm kia!" Gokudera quát lên. "Hãy nghiêm túc vào!"
Theo chỉ dẫn của Reborn, Tsuna bắt đầu bước lên cầu thang hướng lên tầng hai. Cậu liếc nhìn lại xem những người khác có đang đi theo không, cuối cùng nhận ra Hibari vẫn đứng ở giữa đại sảnh, mới chỉ bước qua cánh cửa có vài bước.
Ryohei cũng nhận ra, và quay lại, anh hỏi, "Có chuyện gì sao?"
Trong khi đó, Chrome chậm rãi bước sang bên phải của đại sảnh, nhìn chằm chằm suy tư qua cánh cửa của căn nhà đó. "Boss," cô gọi vọng lên. "Có sự hiện diện rất mạnh từ hướng này..."
"Ở bên đó là các hầm mộ," Xanxus nói, đứng lại một bên để quan sát tình hình. Anh ta sải bước qua Chrome và vào hành lang bên phải, cố đánh giá tốt hơn những gì mà cô vừa cảm nhận được. Nắm chặt cây đinh ba của mình, Chrome căng thẳng theo sau.
Tsuna xoay người cố để thấy được họ đang làm gì, nhưng Yamamoto, quàng tay qua vai của Tsuna và kéo cậu theo hướng đi ban đầu của mình.
Cười, Yamamoto gọi lại, "Nhanh lên, Gokudera! Cậu nốt nhất hãy nhanh lên, chúng ta không muốn cuối cùng lại bị tách nhau ra đâu!"
Khi Gokudera bắt đầu bước lên cầu thang, chửi rủa, Tsuna cố phản đối, "Chờ đã, Yamamoto!"
Nhưng đã quá muộn.
Mọi người đều bất động, một cảm giác rờn rợn chạy khắp người. Những ánh đèn nhấp nháy, và vụt tắt. Chrome quay người lại, cố chạy ra khỏi hành lang, nhưng cánh cửa đóng sầm lại ngay trước mặt cô, cắt ngang tiếng hét của cô, "Boss-"
"Chrome! Xanxus!" Tsuna hét lên. Cậu cố đẩy ra và chạy nhanh về phía mà họ đã biến mất, nhưng tấm thảm đột ngột dịch chuyển dưới chân cậu. Yamamoto cũng cảm thấy nó, vùng vẫy để giữ thăng bằng. Vào khoảnh khắc sau đó, tấm thảm kéo mạnh, và hai người họ bị bay về phía cánh cửa đột ngột mở ra vào hành lang tầng hai.
Cánh cửa đóng sầm lại ngay khi Gokudera với tới nó. Cho dù cậu có cố đập mạnh tới mức nào đi chăng nữa, chúng cũng không mở ra lần nữa.
~.~.~