[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc III: Purification

Chương 72: Clean up
Sau trận chiến nhẫn Bầu trời, Tsuna đã ngủ suốt hai ngày. Khi cậu lò dò xuống lầu để ăn sáng vào ngày thứ ba, cậu trông như cậu cần ít nhất hai ngày nữa. 
Reborn định đá Tsuna về lại giường ngủ sau khi cậu ăn xong, nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, Tsuna đã quyết định tổ chức một cuộc họp với Varia, và không hề có những lời nói châm chọc, hăm dọa hay những lời đe dọa thẳng thừng có thể thuyết phục cậu.
Về phía tươi sáng hơn, Xanxus, người cũng đang cần ngủ, trông cũng chẳng khá hơn Tsuna.
"Hôm nay gia tộc của Hibari sẽ dẫn đầu một cuộc diễu hành, vì vậy chúng ta sẽ lên núi," Tsuna nói, khiến Reborn thở dài. Cậu gần như đã bỏ qua những lời nói vô nghĩa này.
Chỉ có Squalo là dường như hiểu được. "Ý ngươi là chúng sẽ tổ chức một nghi lễ để giải phóng những năng lượng tinh linh từ thị trấn này," hắn nhận xét.
"Đúng vậy. Thông thường, nó sẽ diễn ra ngay tại thị trấn này, nhưng với những thứ chưa thể giải quyết được khi chúng..." Tsuna nhún vai. Cậu nghe không có vẻ muốn đổ lỗi, nhưng lời nhắc nhở vẫn quá rõ ràng. Những thứ không đi theo tự nhiên là vì Varia. "Phải, dù sao đó cũng là một cơ hội tốt," cậu nói thêm. "Vì vậy chúng ta sẽ đi ngay sau khi tôi gọi được những người khác."
Varia trông có vẻ khác thường khi nhận lệnh của một kẻ mà chúng còn xem là con mồi dễ dàng mới chỉ ba ngày trước, và không hoàn toàn có lý do. Tsuna không hoàn toàn có quyền để ra lệnh cho chúng, vẫn chỉ là người thừa kế và vẫn chưa là Decimo.
Reborn thì sẵn sàng để làm theo mệnh lệnh của Tsuna, vì việc thể hiện bản năng lãnh đạo này là được khuyến khích và trau dồi, nhưng thật may với mọi người, nó chứng tỏ là không cần thiết.
"Được rồi, ra ngoài đi," Xanxus quát tháo, đang ngồi sõng soài trên ghế như thể sắp đi ngủ.
Thay vào đó Varia quay những ánh mắt phản đối nhìn cậu, nhưng một cái trừng mắt từ con mắt đỏ nheo lại nhanh chóng khiến chúng phải vâng phục.
Về mọi người, Tsuna thực sự làm đúng nghĩa của từ mọi người - Gokudera và Yamamoto, những người bối rối và gật đầu một cách hiểu biết; Hibari, người bằng cách nào đó đã ngưng quấy rối nhà Cavallone trong nỗ lực khôi phục lại trung học Namimori; Ryohei, người cũng gật đầu hiểu được; Chrome, người mà Tsuna đã cố triệu tập tới bằng cách nghĩ về cô và Mukuro liên tục; và thậm chí cả Lambo, Ipin và Fuuta, cùng với cả Bianchi đang chạy tới nhóm của họ.
Basil, bằng quyết định của mình và yêu cầu của Reborn, đang ở lại Namimori để chờ phản hồi từ Iemitsu. Họ đã liên lạc với ông ngay sau khi Dino tuyên bố chính thức kế quả của trận chiến tranh nhẫn, nhưng họ không hề có phản hồi. Đó là... sự lo lắng, nhưng Reborn quyết định không nói với Tsuna. Rốt cục thì cậu cũng chẳng thể làm gì được về chuyện đó cả.
Như vậy là một nhóm bạn đi khỏi Namimori. Dường như là không thể cho họ khi có ít hơn ba chủ đề đang được nói đồng thời, nhưng có sự thiếu hụt thực sự về mối đe dọa tới cái chết.
Tất cả mọi thứ, Reborn nghĩ đó là một khởi đầu khá tốt. Hay ít nhất, nó không tệ như cậu đã từng nghĩ.
~.~.~

Chương 73: Purification
"Đâu phải tất cả bọn ta đều thích đi dã ngoại thế này đâu," Squalo vừa nghiến răng vừa phàn nàn, sau lần thứ ba anh buộc phải tách khỏi Gokudera và Belphegor, "nhưng chúng ta sẽ đi một nơi nào đó đặc biệt đúng không, nhưng chúng ta có nhất thiết phải đi với nhau thế này không?"
"Tôi không nghĩ chúng ta nên đi riêng lẻ. Rất dễ bị lạc ở đây," Tsuna nói với anh, từ phía trước của nhóm, nơi mà cậu đang dẫn tới là một con đường mòn men theo vách núi.
"Yeah, đi riêng lẻ luôn khiến một ai đó bị giết nhanh hơn," Yamamoto vui vẻ nói thêm vào.
"Điều đó chỉ giành cho những bộ phim kinh dị thôi, đồ ngốc," Gokudera càu nhàu.
"Cậu biết đấy, khu vực này nổi tiếng vì những vụ mất tích mà," Yamamoto tiếp tục với giọng điệu vui vẻ như trước. "Đó là lý do nó được gọi là Ngọn núi Tử thần!"
"Câu lạc bộ Boxing đã từ chối việc huấn luyện tại đây," Ryohei thêm vào, nghe thực sự thất vọng. "Họ nói những vị thần ở đây trở nên tức giận và đã nuốt chửng những kẻ xâm phạm."
"Oh, thật đáng sợ! Cậu sẽ bảo vệ tôi, đúng không, cậu đẹp trai?" Lussuria bám chặt lấy Ryohei.
"Hmph, hoàng tử sẽ không thua dù đó là thần đi chăng nữa," Belphegor tuyên bố, vuốt vuốt những chiếc dao của mình.
Lambo rên rỉ, ôm chặt lấy chân Tsuna.
"Các cậu, tớ biết đó là những câu chuyện ma thôi, ngừng lại đi," Tsuna thở dài.
"Vị thần ở đây đang ngủ rồi," Ipin nêu lên, vỗ vào vai của Lambo. Fuuta trông có vẻ thất vọng. Cậu nhóc có lẽ đang hi vọng được xếp hạng cho vị thần đó.
"Tất cả những người đã biến mất sẽ lại xuất hiện, chỉ là ở phía bên kia thôi," Tsuna nói. "Đó là lí do tớ nói sẽ rất dễ bị lạc. Dù sao thì chúng ta cũng gần tới đó rồi."
Thật vậy, chỉ trong vài phút, khu rừng chợt mở ra một bờ sông, một dòng sông lớn với thác nước chảy xuống từ vách đá phía trên."
"Có một ngôi đền cổ ở trên đó," Tsuna giải thích, nói lớn hơn để át lại tiếng ồn của thác nước. "Vì vậy dòng nước chảy xuống từ thác nước đó có đặc tính thanh lọc. Nó sẽ gột rửa sạch mùi máu trên người các anh. Hãy chắc chắn sẽ đi xuống dưới thác nước và không chỉ là trên dòng sông này."
"...Ngươi đang nói hoàng tử ta có mùi khó chịu sao, tên nông dân kia?" Belphegor hỏi.
"Không, không, không phải vậy!" Tsuna vội vã nói với anh. "Chỉ là... Sẽ là không tốt khi làm rối tung mọi thứ mà gia tộc của Hibari đã và đang làm để làm dịu mọi thứ tại Namimori." Nếu họ quay trở lại thị trấn như họ, thì cũng sẽ có hiệu quả tương tự. "Và... thành thật mà nói, chỉ quanh quẩn quanh anh khiến tôi thực sự đau đầu." Tsuna thừa nhận. Thực tế, nó gần như khiến cậu buồn nôn, nhưng Tsuna không thể nghĩ ra cách nào để nói ra điều đó mà không gây kích động.
"Ngươi sẽ trả bao nhiêu?" Mammon hỏi.
"Juudaime đang ban phước cho ngươi đấy! Ngươi mới là người nên trả cho ngài ấy!" Gokudera hét lên.
Lờ đi tất cả bọn họ, Xanxus đi về phía bờ sông, không hề ngần ngại tháo đôi giày ra, đi xuống sông và bước tới thác nước.
"B-Boss..." Levi nghẹn lời gọi.
Xanxus quay sang và ra lệnh với giọng khàn khàn, "Bước xuống nước. Ngay."
Thực tế trông anh ta như một chú mèo ướt đẫm cũng chẳng khiến anh ta bớt đáng sợ hơn. Nếu có, nó như nhấn mạnh thêm việc Xanxus có thể đi bất cứ đâu và anh ta muốn vượt qua nó nhanh nhất có thể.
"Tắm ngoài trời thế này không hợp với một hoàng tử!" Belphegor cố phản đối.
"Hoặc là ngươi tự xuống, hoặc là ta sẽ dìm ngươi xuống đây, tên rác rưởi!" Xanxus quát lên.
"Đừng nghĩ gì nếu tôi làm nhé!" Lussuria kêu lên, cởi hết quần áo của mình - toàn bộ quần áo của mình. Chrome kêu lên và đưa tay lên che mắt mình, mặc dù họ vẫn có thể thấy được nét đỏ hồng trên đôi má cô.
Giống những đứa trẻ mới biết đi khác, Lambo vui vẻ trần truồng chạy vòng quanh và nhanh chóng theo sau. Ipin hét lên một lời khiển trách, cuối cùng thì bị tạt nước vào mặt. Ipin bắt đầu lắc mạnh.
Bianchi thì đã biệt tăm từ đâu đó để tìm kiếm những nguyên liệu mới cho Poison Cooking của cô. Fuuta thì vui vẻ ở cuối hàng, xếp hạng mọi thứ theo khả năng chết chóc tiềm ẩn.
Khi những giọt nước nước bắn lên những viên đá gần anh, Hibari vỗ đôi cánh mình và bay lên trời.Tuy nhiên, sự cất cánh đột ngột ấy khiến một thứ gì rơi ra từ trong túi anh và một vật nhỏ hình bầu dục bay giữa không trung.
"Tch, con tin của mình," Hibari cau mày, khoảnh khắc trước khi nó rơi xuống dòng sông bên dưới.
Con tin của anh là để thúc đẩy Dino trong việc tái thiết lại trường học nhanh hơn - thú cưng quý giá của boss nhà Cavallone - Enzio. Loại thú cưng này sẽ trở nên lớn dần lên nếu bị ngâm trong nước.
Tsuna và Reborn chỉ có một khoảnh khắc trao đổi với nhau ánh mắt trống rỗng, hoài nghi trước khi trạng thái khổng lồ mới của Enzio nhô lên khỏi dòng sông.
"Ah! Là vị thần núi đấy! Nó sẽ ăn thịt chúng ta!" Lambo hét lên. Sau đó, có một con rồng, một con rùa khổng lồ và một con rồng xuất hiện trên sông.
Trong chốc lát, Tsuna nhìn chằm chằm vào quang cảnh trước mắt mình. Cậu có lẽ đang cố nghĩ nhanh xem mình phải làm gì. Với mọi việc đang diễn ra, vị thần núi thực sự sẽ thức tỉnh và trừng phạt họ mất.
Sau đó, cậu nhún vai, và một chú cáo màu nâu nhỏ lỉnh vào trong rừng.
~.~.~

Chương 74: In the sun
Ngôi đền cổ mà Tsuna đã nhắc tới có hơi lớn hơn một chút so với một tảng đá khổng lồ với một chiếc shimenawa dày được treo quanh đền. Tảng đá phủ đầy rêu đó, và những viên đá nhỏ hơn ở xung quanh đền, đã được các cư dân từ thời cổ đại trong khu vực này cho là chúng sẽ thu hút những linh hồn và do đó được coi là một thứ linh thiêng. Với những băng giấy mới được treo trên sợi dây dày, niềm tin ấy ngày nay ít nhất vẫn được tôn trọng.
Cho dù là thông qua niềm tin mãnh liệt ấy hay thông qua vài năng lực vốn có, hòn đá được cất giữ cuối cùng cũng thu được đủ năng lượng tinh thần để làm sạch dòng sông chảy quanh nó và dòng thác nước chảy qua tảng đá tập trung năng lượng đó, khiến nó trở thành vị trí lí tưởng để rửa sạch thân thể và tinh thần của một người.
Vô số các nhà sư và các linh mục đã thực hiện một cuộc hành hương tới cùng địa điểm mà Tsuna đã dẫn Varia tới. Đó thực sự là nơi mang ý nghĩa tinh thần tuyệt vời.
Do đó, có hơi chút đáng tiếc khi nhà Vongola đang trong công cuộc tu sửa mớ hỗn độn ở nơi này. May mắn thay, phần lớn những tiếng ồn mà họ gây ra đã bị át đi bởi tiếng gầm của thác nước, vì vậy Tsuna, đã vội vã bước đi trên con đường mòn dẫn tới ngôi đền, có thể nghỉ ngơi tại hòn đá được sưởi ấm bởi ánh nắng.
Reborn, người đã theo sau Tsuna, quyết định để cậu ngủ. Cậu gần như chắc chắn rằng Tsuna sẽ - nên - ngủ thêm vài ngày nữa, nếu không phải vì lễ nghi sắp diễn ra tại Namimori.
Còn với những người bảo vệ và Varia, Reborn có thể dễ dàng đối phó họ. Cậu có một tầm nhìn tuyệt vời của một tay bắn tỉa từ trên đỉnh của thác nước, và cậu cũng đã mang theo chiếc giảm thanh rồi.
Giờ cậu chỉ cần quyết định cậu sẽ dùng loại đạn nào và mục tiêu sẽ là đâu. Một phát bắn vào hông chỉ là chuyện đơn giản. Nhưng có lẽ một viên đạn niramekko sẽ là không thích hợp. Có một vài kẻ dưới kia mà Reborn muốn thấy một khuôn mặt sưng phồng lên.
Reborn tình cờ nắm chặt khẩu súng lục Leon khi những chiếc lá gần đó xào xạc.
Cậu không hề di chuyển khẩu súng ngay cả khi Xanxus xuất hiện, vẫn đang ướt đẫm vì ngâm mình dưới dòng sông kia. Nếu có gì khác nữa, thì hành động cứng ngắc gần đây và sự tuân thủ của Xanxus với chỉ dẫn của Tsuna khiến Reborn càng nghi ngờ hơn. Người con trai nuôi của Nono tập hợp rất nhiều điều - tự hào và khôn ngoan - nhưng anh ta không phải là người sẽ chấp nhận nghe lời một cách dễ dàng. Hay nói cách khác, trừ chính bản thân Nono.
Xanxus vẫn chưa hề quên đi những lời đe dọa ngầm. "Già rồi vẫn muốn bảo vệ chúng sao?" hắn giễu cợt. "Thư giãn đi. Ta sẽ không tấn công lũ nhóc ấy đâu. Hắn ta đã thắng. Hắn sẽ là Decimo. Và ta là người trung thành với Vongola."
Vắt chiếc áo khoác ướt đẫm của mình trên một cành cây, Xanxus tựa vào thân cây và khoanh tay lại, rõ ràng có suy nghĩ giống như Tsuna.
Chú cáo nhỏ vừa được nhắc tới cuối cùng cũng tỉnh. Cậu chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn Xanxus một lúc. "Anh sẽ không thể khô được nếu đứng trong bóng tối như thế đâu," Tsuna nêu ra. "Tới đây thì tốt hơn nhiều đấy. Đây là nơi tuyệt vời nhất." Đuôi cậu vẫy không ngừng. "Anh biết đấy... có đủ chỗ cho cả hai chúng ta."
"Ngươi bị ngu à? Những tảng đá đó hoàn toàn có hình dáng rất kì lạ," Xanxus cằn nhằn. Thật vậy, các tảng đá nhỏ quanh tảng đá linh thiêng trông như những quả trứng vậy, bề mặt của chúng quá dốc để cho con người có thể thoải mái nằm trên nó.
"Thì, trong trạng thái đó, thì có thể," Tsuna nói.
Xanxus cau mày. Với anh ta, nó nghe như một thử thách vậy. Và anh ta không có ý định sẽ từ bỏ.
Đẩy mình đứng thẳng dậy, Xanxus chạy về phía dòng sông. Tiếng bước chân của anh ta đột ngột biến mất khi, ở vị trí của anh ta, một con thú chuyên săn mồi xuất hiện. Đó không phải là hình thái chiến đấu của Xanxus - một sinh vật to lớn có kích thước của một con gấu - nhưng có gì đó trông giống sư tử hơn.
Xanxus nhảy lên giữa những tảng đá mà Tsuna đang nằm - viên đá phù hợp nhất cho việc tắm nắng và vẫn tiếp tục nhìn xuống những người ở phía dưới. Cố đứng một cách thăng bằng, theo cái cách mà không con người nào có thể xoay sở được, anh ta đứng trên đỉnh của hòn đá, rồi cuộn tròn trong không gian nhỏ hẹp đó.
Tsuna, người vẫn ở giữa tảng đá, bị giữ chặt lại bởi hình dáng lớn hơn của con sư tử. Nhưng thay vì cố chui ra, chú cáo nhỏ lại rúc mình vào bộ lông của Xanxus và cuộn tròn mình lại.
Ngay cả khi Xanxus gầm lên tiếng gầm vang dội, thì câu trả lời duy nhất chỉ là hơi thở nhẹ nhàng khi Tsuna lại bước vào giấc ngủ.
Nhưng, sao cũng được. Xanxus cho rằng anh ta có thể ngủ yên một mình, và thằng nhóc đó đã đúng. Mặt trời sưởi ấm tảng đá này cảm thấy khá là tuyệt...
~.~.~