[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc III: Inheritance

Chương 75: Next
Khi họ trở về Namimori vào ngày hôm sau, Basil đã chào họ bằng một khuôn mặt căng thẳng, khó chịu.
"Tôi đã nhận được phản hồi từ sư phụ tôi," cậu nói, mà không hề có chút khuây khỏa hơn.
Lời nhắn của Iemitsu rất ngắn gọn: G101D2.
"Đó có nghĩa là gì?" Tsuna hỏi, cau mày.
"Đó là một mật mã," Reborn lơ đãng giải thích. "Nó có nghĩa là Vongola đang gặp tổn thất ở mức báo động cao nhất."
"Nếu ngay cả Tổng bộ mà cũng gặp tổn hại thì..." Basil thì thầm, cắn môi mình lo lắng. "Đây thuộc thẩm quyền của CEDEF. Sư phụ sẽ xử lý sự việc này."
"Không phải Tổng bộ gặp rắc rối," Reborn nói, sau đó thở dài, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống.
"Mà là boss," Xanxus đanh thép kết thúc câu nói. Anh ta cau mày, nghiến răng. Tsuna tự hỏi sự tức giận của anh ta đang hướng về đâu - hướng về Nono sao? Hay là về tình hình? ... Hay là về chính anh ta? "Đáng lẽ ta phải biết chứ. Có gì đó không ổn với lão già ấy. Khí chất xung quanh ông ta..."
Biểu hiện của anh ta nhăn lại khi anh ta cố giấu đi dấu vết mờ nhạt về một thứ gì đó kì lạ mà anh ta đã nhận ra được xung quanh Nono, hàng tháng trời. Nó đã pha trộn với mùi máu cùng với sự hối hận của người đàn ông ấy, và thậm chí cả việc cận kề với cái chết cũng không hề kì lạ chút nào. Vậy điều gì đã thu hút sự chú ý của Xanxus, ngay cả khi anh ta đã xua đi một cách nhanh chóng?
...Sự hận thù, cậu nghĩ. Hận thù và giận dữ, không nóng, nhưng đen tối.
Reborn chế giễu. "Cậu sẽ quay lại trường học, và đừng nghĩ tôi sẽ quên tất cả những bài về nhà cậu vẫn chưa hoàn thành hay kết quả thảm hại của những bài kiểm tra cuối kì nhé." Khi Tsuna  cố phản đối, Reborn nhanh chóng ngắt lời cậu. "Nếu có chuyện gì xảy đến với Nono, vậy thì việc giữ cậu, người kế thừa, được an toàn là quan trọng hơn bao giờ hết."
"Nhưng còn đệ Cửu thì sao?" Tsuna nhấn mạnh.
"CEDEF sẽ lo liệu vụ này. Không nghi ngờ gì về việc họ đã nhúng tay vào rồi. Tôi muốn Basil ở lại đây như người truyền tin cho cậu, nhưng cậu ấy không hề nhận được một yêu cầu nào khác, do đó nó sẽ phụ thuộc vào quyết định của cậu ấy," Reborn lạnh lùng nói. Basil gật đầu đồng ý, phần nào cũng đã đoán được. "Còn về phía Varia, với những gì chúng ta có thể suy luận được, kiến thức chuyên môn của họ là rất cần thiết, vì vậy họ có thể sẽ quay trở lại Ý ngay khi có thể."
Tsuna nhìn giữa ba người họ - Reborn kiểm soát và không hề biểu lộ chút cảm xúc nào, Basil lo lắng nhưng quyết tâm, Xanxus toát ra cơn thịnh nộ khủng khiếp. Chậm rãi cậu lắc đầu.
"...Tớ cũng sẽ đi. Chúng ta sẽ cùng nhau tới Ý." Cậu bắt gặp cái trừng mắt của Reborn và từ chối nhượng bộ. "Tớ sẽ trở thành người boss tương lai như thế nào nếu như tớ chỉ chạy trốn trong khi gia tộc mình đang gặp nguy hiểm chứ? Tớ ít nhất cũng phải ở đó. Xin cậu đấy, Reborn. Cậu cũng muốn đi, đúng chứ? Cậu muốn giúp đệ Cửu."
"Đừng như thể cậu biết tôi muốn hay không muốn gì, Dame-Tsuna," Reborn thì thầm. Thở dài, cậu kéo thấp chiếc mũ phớt của mình. "Tôi nghĩ là không có gì có thể ngăn cản cậu... nếu không có hai viên đạn vào đầu gối nhỉ."
"Cho dù phải bò tớ cũng sẽ làm thế," Tsuna kiên quyết, mặc dù giọng nói của cậu có hơi run rẩy một chút.
"Đừng có bảo vệ cậu ta quá mực cần thiết như vậy," Xanxus cười khẩy. "Varia sẽ không bao giờ chịu được nỗi nhục khi để chuyện gì xảy ra với người boss kế nhiệm."
"CEDEF cũng sẽ bảo vệ Ngài Sawada  với nghị lực của chúng tôi," Basil lên tiếng, ánh mắt đầy kiên quyết.
Nhìn vào thế hệ thứ Mười của nhà Vongola, Reborn không thể phản đối thêm được nữa.
Hơn cả Varia và CEDEF, cậu là người sát thủ vĩ đại nhất thế giới sẽ không bao giờ để người học trò của mình phải chịu thương tổn.
~.~.~

Chương 76: Manifest
Tsuna nhìn chằm chằm những người bảo vệ của mình. Họ cũng nhìn chằm chằm lại cậu. Reborn tỏ ra thích thú trước bước ngoặt này.
Tsuna tự hỏi liệu việc giải thích tình hình với cả gia đình mình có sai lầm hay không. Cậu đã cố gắng tiết kiệm thời gian, nhưng cậu đã đánh giá thấp mức độ đoàn kết và sự cứng đầu của họ.
Gokudera và Yamamoto sẽ đi với cậu dù có chuyện gì đi chăng nữa, và Tsuna không hề ảo tưởng về việc sẽ ngăn cản họ. Còn về cá nhân Mukuro, thì có vẻ Chrome cũng đi, và Tsuna hiểu được lợi ích của việc có một ai đó rất mạnh đứng về phía mình.
Cậu cho là Lambo cũng sẽ lớn tiếng đòi đi theo. Cậu nhóc là một đứa bé thiếu tình thương và có lẽ cũng rất nhớ nhà, và tất nhiên những đứa trẻ khác cũng sẽ đi cùng với cậu nhóc.
Tuy nhiên, Tsuna không hề đoán được rằng Ryohei và Hibari cũng sẽ tham gia cùng. Không phải Hibari yêu Namimori hơn bất cứ thứ gì sao? Không phải Ryohei phải điều hành câu lạc bộ Boxing sao? Sao họ lại muốn tới Ý chứ?
"Vì cậu sẽ đi," Reborn nói khẽ, kéo chiếc mũ phớt của mình xuống, nhưng chẳng thể giấu đi nụ cười nhếch mép của cậu. "Quá rõ ràng rồi, Dame-Tsuna."
"Phải đấy, Sawada! Trước đây chúng ta đều cô đơn cả, nhưng chúng ta đã gắn bó lại với nhau. Và anh cảm thấy vui hết mình luôn! Vậy nên đó là lí do chúng ta cũng sẽ ở bên nhau, kể từ bây giờ!" Ryohei dõng dạc nói. "Không phải việc những người bảo vệ đi cùng là điều hiển nhiên sao? Vì vậy bọn anh cũng sẽ đi, Sawada! Bọn anh cũng là những người bảo vệ, như Yamamoto và đầu bạch tuộc vậy. Giờ chúng ta là một đội rồi!"
Yamamoto gật đầu, mỉm cười, mặc dù Hibari vẫn chỉ im lặng tỏ vẻ khó chịu. Nó khiến Tsuna mất một lúc mới hiểu được Ryohei đang muốn nói gì. Trước đây họ đã từng cô đơn - những bí mật mà họ đã chia sẻ đã chia tách họ khỏi những người khác. Trong số họ, chỉ có Kyoko là có những người bạn thực sự, trong khi ngay cả một Yamamoto nổi tiếng và một Ryohei tràn đầy sức sống cũng bị bỏ lại sau những đồng đội, bạn cùng lớp, tất cả những người bạn của họ.
Nhưng với tư cách là những người bảo vệ của Tsuna, họ đều đã ở bên cạnh nhau, như một đội. Họ đã chiến đấu cùng nhau, họ đã sẻ chia cùng những lo lắng và hi vọng, họ đã cùng nhau tới lễ hội. Đó là một cảm giác tuyệt vời, ấm áp mà không một ai trong số họ muốn từ bỏ - ngay cả Hibari, người chưa bao giờ thừa nhận rằng mình nhớ gia tộc mình.
Thành thực mà nói, ngay cả Reborn cũng không đoán được điều này, mặc dù trông cậu vẫn rất tự mãn.
"Chúng ta sẽ ở bên nhau dù có chuyện gì xảy ra, 'vì chúng ta là gia đình!" Lambo thêm vào, nhô lên. "Cậu đã hứa vậy rồi!"
Tsuna bắt đầu hối hận vì để cậu nhóc giữ chiếc nhẫn Sấm sét sau khi Varia trả lại nó. Vào thời điểm đó, có lẽ cậu đã hài lòng không chút hận thù bởi vẻ mặt của Levi khi anh ta trao trả lại chiếc nhẫn.
"Đời thứ mười có những người bảo vệ tận tâm tới vậy không phải quá tuyệt sao?" Reborn nhận xét với vẻ thích thú. "Cậu không vui sao, Decimo?"
Tsuna tặng cho cậu cái trừng mắt đầy sát khí, bị lờ đi, và cuối cùng là thở dài trong thất bại.
"Chúng ta sẽ rời đi trong hai ngày nữa, vì vậy hãy chuẩn bị mọi thứ," cậu nói với họ.
"Đừng lo, Sawada," Ryohei nói, vỗ vào vai cậu. "Anh sẽ nhờ Kyoko ghi lại bài về nhà cho cậu."
Tsuna hoàn toàn không hề lo về điều đó.
Khi mọi người giải tán, mỗi người đều tập trung vào việc chuẩn bị mà họ cần làm - may mắn thay, Vongola sẽ bằng cách nào đó giải quyết giúp họ phần lớn những vấn đề về hộ chiếu, và visa - Tsuna kéo Bianchi sang một bên.
"Cô có thể đưa Lambo và những đứa khác về gặp gia đình mình, ngay khi chúng ta tới đó không?" cậu hỏi. "Tôi nghĩ sẽ tốt hơn cho mọi người nếu chúng được an toàn ở đâu đó trong khi chúng ta tìm hiểu chuyện gì đang diễn ra."
Bianchi mỉm cười dịu dàng, một ánh mắt huyền bí mà trường thành chỉ như thêm điểm nhấn cho sự hấp dẫn của cô. "Tất nhiên rồi. Cậu là một đứa trẻ tốt, Tsuna." Đưa tay ra, cô vò mái tóc cậu. "Giờ hãy nhanh lên và trở thành một người boss tốt, để Reborn có thể trở lại làm việc - một công việc thật sự."
~.~.~

Chương 77: Left behind
"Thật tuyệt vời! Mẹ tự hỏi không biết ở Ý thế nào? Con sẽ gửi quà lưu niệm, phải không, Tsu-kun?" Nana vui vẻ nói khi bà tất bật chạy quanh nhà để giặt rũ và nấu ăn - dù sao thì, bà cũng không thể để họ đi mà không có nhiều đôi tất sạch và một bữa tiệc được.
"Đừng nói với con là mẹ cũng muốn đi nhé," Tsuna rên rỉ.
"Đừng có ngốc vậy," Nana cười. "Mẹ không giống Uri-chan. Mẹ không muốn đi đâu. Một vùng đất xa xôi không phải là sở thích của mẹ. Mẹ không thể tưởng tượng được nó sẽ thoải mái hay thế nào."
Khi đề cập tới tên của bà ấy, Uri vểnh tai lên hướng về phía Nana, nhưng sau đó lại tiếp tục ngủ trên chiếc tủ được sản xuất tại Trung Quốc. Tsuna chưa từng thấy bà ở hình dáng con người một lần nào kể từ lần đầu họ gặp - đó thực sự chỉ là tự nhiên thôi. Ngay cả những yêu quái có thể biến được về hình dáng con người thì cũng không thể duy trì được lâu. Tsuna không biết rõ chi tiết, nhưng cậu biết Nana chỉ có thể làm vậy qua một nghi thức phong ấn cô vào hình dáng con người.
Kể từ trận chiến tranh nhẫn, Uri dường như chỉ ở quanh quẩn nhà Sawada, thỉnh thoảng trò chuyện với Nana và cào bất cứ ai có ý định âu yếm bà. Nana đã trấn an Tsuna rằng Uri luôn như vậy, thậm chí giống như một con mèo bình thường.
"Bà sẽ... đi với bọn cháu chứ, Uri-san?" Tsuna đánh bạo hỏi.
Chiếc đuôi mèo vẫy một cách chậm chạp và bà mở một mắt lên nhìn cậu một lúc. "Không," Uri ngáp, quay đi. "Ta đã nghĩ về chuyện đó kể từ khi ta đến quê hương của Sư phụ, và ta đã chắc chắn - Sư phụ bỏ nó lại phía sau là có lí do. Ngài ấy và sư phụ của ngài và bạn bè họ chọn vứt bỏ những thứ mà họ đã gây dựng vì nó không còn là của họ nữa. Ta không thấy được nhiều trong số những thứ đó. Giờ ta cũng không còn hứng thú nữa."
Tsuna liếc nhìn về phía Reborn, người chỉ gật đầu, có vẻ bất đắc dĩ. "Nhà Vongola mà Primo đã sáng lập lên là một nhóm với mục đích bảo vệ người dân," cậu nói. "Nó chỉ trở thành một nhà mafia đầy quyền lực dưới sự dẫn dắt của người kế nhiệm ông ấy, Secondo."
"Là người đã lên nắm quyền sau một cuộc đảo chính, vì một người bảo vệ của Primo đã phản bội ông ấy?" Tsuna hỏi, nhớ lại những gì mà Basil đã nói với cậu.
Reborn gật đầu. "Nono đang cố để đưa Vongola trở về như nó đã từng," Reborn bảo đảm với Tsuna, quan sát ánh mắt ngập ngừng của cậu. "Ông ấy hi vọng cậu sẽ tiếp tục công việc của ông ấy, và một ngày nào đó rửa sạch tội lỗi của Vongola."
"Hmph. Không hẳn vậy," Uri càu nhàu, giận dữ. "Tên phản bội này đã gây dựng căn cứ của mình ở đó. Ta thậm chí còn chẳng thể nói tạm biệt với bức tranh của Sư phụ."
Bà không nói thêm gì nữa, cuộn tròn lại và đi ngủ, nhưng những điều mà bà và Reborn đã nói cứ văng vẳng trong đầu Tsuna cả ngày hôm đó.
Mặc dù cậu đã đồng ý trở thành Vongola Decimo, trong một vài nơi trong trái tim cậu, Tsuna vẫn còn do dự. Cậu không phải kẻ ngốc hay hoàn toàn chằng biết gì; cậu biết Vongola thực sự đã từng nhấn chìm trong bể máu và bạo lực. Cậu có thể thực sự gánh vác di sản đó không?
Cậu không muốn làm đau bất cứ ai, và cậu đã thầm hứa với lòng mình rằng cậu sẽ làm điều tốt nhất để làm đúng với những gì mà cậu tin tưởng.
Nhưng ngay cả Primo cũng không thể ngăn Vongola khỏi đi vào con đường đen tối, thì Tsuna có hi vọng gì chứ?
Một lần nữa... nếu như Vongola đã từng thay đổi bản chất của nó một lần, thì có lẽ nó cũng có thể thay đổi một lần nữa.
Một nhóm để bảo vệ con người... Nghe thật tuyệt, Tsuna nghĩ.
~.~.~

Chương 78: Inheritance
Ngay cả khả năng quản lý của Basil và khả năng thuyết phục của Reborn cũng đạt giới hạn bởi tính lập dị của Varia và những người bảo vệ của Tsuna.
Sau khi Hibari khăng khăng đòi đem theo một đàn chim nhỏ lông vàng đã lớn lên ở gia tộc cậu - chắc chắn không được phép trên máy bay - và Lambo thì cố gắng nhét bom vào hành lí của mọi người - lập tức bị trừng phạt bởi Bianchi - Tsuna quyết định tốt hơn hết là tránh xa trước khi lại có chuyện gì đó xảy ra và Reborn sẽ bắt cậu giải quyết nó... hoặc là mất hết kiên nhẫn và bắt đầu xả súng.
Mặc dù vậy cậu cũng biết ơn cơ hội này. Có một việc mà Tsuna đã định làm kể từ khi trận chiến tranh nhẫn bắt đầu và vẫn không thể làm được. Ở Namimori, còn có một người nữa biết về năng lực siêu nhiên và là người cảm thấy khó chịu bởi sự bất ổn mà Varia đã gây ra.
Tsuna rất ngạc nhiên khi nhận ra cậu bị khó thở khi cậu bước lên cầu thang dẫn đến đền Namimori - dường như đó là triệu chứng sau những buổi tập luyện của Reborn. Như cậu mong đợi, ngôi đền rất vắng vẻ, khi mà lễ hội mùa hè đã trôi qua.
Rửa tay và rửa miệng bằng nước tinh khiết từ bể nước nhỏ trước cửa đền, Tsuna đi về phía chiếc hòm từ thiện. Cậu thả một nắm tiền xu giữa hai thanh sắt và với tay lên chiếc dây thừng dày treo phía trên chiếc chuông lớn trên mái nhà.
Tiếng chuông vang lên, và Tsuna gõ chuông hai lần.
"Thật không giống cậu," một giọng nói quen thuộc vang lên phía sau cậu, khi Kawahira bước tới cạnh Tsuna, hoàn toàn không thể phát hiện được như mọi khi. "Cầu nguyện sao? Tôi canh gác ngôi đền này, tôi thích suy nghĩ, nhưng điều đó có thể vẫn nguy hiểm đấy."
Với những người gần gũi với thế giới linh hồn, cầu nguyện là một điều gì đó nên tránh. Mở cánh cửa trái tim, và bạn không bao giờ biết được thứ gì có thể nghe thấy những suy nghĩ trong tâm hồn bạn - những thứ có thể nhân cơ hội đó để thâm nhập vào, hay thậm chí bạn có thể nhận được cả câu trả lời.
Nhưng chỉ lần này thôi, Tsuna quyết định tạo ra một ngoại lệ.
"Cậu đang hi vọng một ai đó đặc biệt sẽ nghe thấy cậu sao?" Kawahira tiếp tục, mỉm cười nhẹ.
Hơi ngượng ngùng, Tsuna nhún vai, "Tôi nghĩ là tổ tiên tôi có thể. Chúng tôi sẽ tới quê hương của ông ấy, để giải quyết vài việc của ông ấy."
Chìm vào suy nghĩ, cậu đưa tay lên nắm lấy chiếc nhẫn đang được đeo bởi chiếc danh quanh cổ. Nó thật ấm áp trong bàn tay cậu khi cậu lướt nhanh ngón tay qua viên ngọc xanh. Cậu sẽ không cầu xin sự giúp đỡ, nhưng cậu sẽ nói không với một lời khuyên nào đó - về những gì cậu phải tìm kiếm tại Ý, và về tương lai của Vongola.
"Vật gia truyền sao?" Kawahira hỏi.
Khi anh thấy chiếc nhẫn trong lòng bàn tay Tsuna, ánh mắt anh đã bị che khuất bởi ánh sáng phản chiếu trên chiếc kính của anh. Khi Tsuna gật đầu, Kawahira mỉm cười và quàng tay qua vai Tsuna.
"Đúng vậy, linh hồn của những người chủ trước đó vẫn đang bùng cháy trong nó," người gác đền nói. "Nhưng cậu sẽ không thể gặp họ trừ khi cậu đang ở giữa ranh giới của sự sống và cái chết."
Tsuna khẽ gật đầu.
"Hm... Được rồi, vì quyết tâm của cậu rất mạnh, sao không để tôi giúp cậu?" Kawahira đề nghị, với cùng nụ cười kì lạ đó. "Tập trung ý chí của cậu và phát sáng ngọn lửa của cậu. Tôi sẽ thiết lập kết nối."
"Chú có thể làm vậy sao?" Tsuna hỏi. "Chú cũng biết về lửa sao, Kawahira-ojisan?"
"Tôi biết rất nhiều thứ," Kawahira nói. "Ngọn lửa vàng ấm áp của Tsuna bùng phát từ chiếc nhẫn, như đang nhảy múa trên viên ngọc trên chiếc nhẫn, và Kawahira nắm chặt tay Tsuna. "Giữ lấy," anh hướng dẫn. "và đừng để trái tim cậu lay động. Tôi hi vọng ý chí của cậu đủ mạnh, Tsunayoshi-kun..."
Tsuna không có cơ hội để hỏi ý anh là gì. Đột ngột, Kawahira và ngôi đền quanh cậu biến mất, chỉ để lại một bóng tối sâu thẳm.
Bóng tối ấy, Tsuna biết rằng, là nơi nắm giữ máu và tội lỗi của nhà Vongola trong quá khứ.
Cậu cho rằng, bằng cách đó, cậu đã nhận được câu trả lời. Cậu tìm được câu trả lời cho câu hỏi mà cậu đã từng tự hỏi mình, của những bóng ma của những người boss trước trong chiếc nhẫn Vongola vang lên sau lưng cậu.
"Nếu đó là tất những gì Vongola có thể, máu và tội lỗi... tôi sẽ phá hủy nó."
~.~.~