[KHR]Fanfic -- Ayakashi - Arc II: Xanxus


Chương 67: What he hated
"Um... với bốn chiến thắng thuộc về Sawada Tsunayoshi," Dino lo lắng bắt đầu, sau chiến thắng hào nhoáng của Mukuro, "Tôi đoán là tôi, uh, sẽ thông báo kết quả của trận chiến tranh nhẫn này..."
Chắc chắn chẳng ai đoán được trước kết quả này. Lý do cho sự ngập ngừng của Dino là quá rõ ràng - Xanxus trông đầy sát khí, và Dino đã cố chuẩn bị để buộc phải kìm hãm người dẫn đầu Varia bằng vũ lực.
Tuy nhiên, tất cả những đôi mắt lại hướng về phía Tsuna khi cậu đột ngột bước lên phía trước.
"Không," cậu nói, ngẩng cao đầu bất chấp sự lạnh toát trong lòng cậu. "Vẫn còn một trận chiến nữa."
"Em chắc chứ?" Dino hỏi. "Em không phải làm chuyện này đâu, em trai." 
Tsuna nhắm mắt lại một lúc. "Anh sai rồi," cậu nói. "Em phải làm chuyện này. Đó là điều gì đó em cần phải làm, dưới tư cách là Vongola Decimo."
"Thật nực cười! Ngươi chẳng có quyền gì để gọi ngươi như thế cả, tên rác rưởi nửa vời," Xanxus gầm lên, vẻ tươi cười của hắn biến mất nhanh như khi nó đến. "Ngươi chỉ là một con thú giả làm con người thôi! Người là một tên rác rưởi mang dòng máu bẩn thỉu!"
Lông mày Tsuna nhăn lại khi cậu quan sát cơn thịnh nộ của Xanxus. Đây không phải lần đầu cậu bị ai đó xem thường vì dòng máu này, nhưng lần này suy nghĩ của Tsuna lấp đầy với thứ gì đó hơn là nỗi đau trước sự khước từ sự tồn tại của cậu.
Cậu đã từng hỏi trước đó, sao Varia ghét họ. Reborn không trả lời, không hẳn. Đúng hơn, cậu ấy đã nói rằng Xanxus ghét một thứ gì đó khác, một thứ gì đó khác biệt hoàn toàn.
Đó là gì? Lý do cho sự thù hận của Xanxus là gì?
"Im đi! Ngươi có vấn đề quái quỷ gì vậy?" Gokudera thét lên, cuối cùng không thể chịu đựng được những lời xúc phạm tới boss mình. "Những người boss của Vongola chưa bao giờ là con người! Đệ Ngũ và đệ Bát thậm chí còn mang dấu săm của một con lạc đà! Ngươi không có quyền nhìn xuống đệ Thập như vậy!"
Khi một ai đó nắm giữ quá nhiều dòng máu lai, họ không còn thấy bất kì đặc điểm nào từ một sinh vật siêu nhiên duy nhất, nhưng những dấu hiệu trông như hình xăm xuất hiện trên da họ, cũng như những khả năng vượt qua tầm kiểm soát của con người.
Đó là một sự thật đơn giản. Những người boss Vongola không phải là con người, vì vậy dòng máu của Vongola có vấn đề gì chứ, ngoài việc bắt nguồn từ Primo?
Xanxus thực sự ghét điều gì chứ?
Ánh mắt trong đôi mắt hắn thật quen thuộc, bằng cách nào đó.
"Oh," Tsuna nhận ra, và vẻ mặt của cậu chẳng cho thấy gì ngoài sự thông cảm. "Ngươi thực sự... ghét bản thân mình nhiều vậy sao?"
Trong chốc lát, mọi thứ đều rơi vào im lặng.
Sau đó, khuôn mặt hắn ta chuyển thành một cơn thịnh nộ, Xanxus nâng súng lên và bắt đầu bắn.
~.~.~

Chương 68: Cassandra
Có một người phụ nữ người biết rất nhiều thứ mà mình không nên biết.
Bà cũng nắm giữ năng lực cho phép bà nhìn thấu những thứ mà nên giấu đi. Ngày xửa ngày xưa, bà ấy được gọi là một nhà tiên tri, một trong số những ngọn lửa thiêng liêng mà các vị thần đã thắp sáng. Nhưng như tất cả những ngọn lửa, khả năng đó được phát ra liên tục mà không có sự kiềm chế hay sự xem xét nào.
Mọi người có những thứ cần phải giấu, và những bí mật của những người đó khiến bà sợ hãi. Mọi người xì xào về bà và xa lánh bà, sợ việc những khía cạnh cần che giấu bị phơi bày và ánh mắt sắc bén, kì lạ của bà.
Đó có phải là một điều ngạc nhiên hay không khi chỉ có một người tiếp cận bà và là người duy nhất bà tin tưởng bởi đó không phải là con người? Một người tới từ một vùng đất xa xôi, cũng cô đơn khi những người khác thuộc dạng này đều dần biến mất trong thời kì hiện đại. Một người mang hình dáng con người chỉ để giải trí và chẳng có hình dạng nào là thật, theo suy nghĩ của con người.
Sau một thời gian ngắn, người đó bỏ đi trên con đường của riêng mình, theo một con đường mà không người nào có thể. Nhưng nó lại để lại cho người phụ nữ đó một thứ gì đó để quý trọng, một người nào đó đồng nghĩ với việc bà sẽ không bao giờ cô đơn nữa.
Con người cũng xa lánh con trai cô. Nó tới từ đâu vậy? Cha của nó là ai? Nó có cùng cách nhìn giống mình không? Ánh mắt của nó quá lạnh lùng, hành xử của nó quá xa cách, sức mạnh của nó là quá tuyệt vời, và khi ngọn lửa vàng xuất hiện trong tay nó, mọi người bắt đầu xì xào, "Quái vật."
Họ đã sai. Sức mạnh đó nó có từ bà.
Người phụ nữ nhận ra ngọn lửa đó của con trai bà là vì điều gì. Và bà biết chỉ có một nơi mà con trai cô có thể sống - thế giới ngầm đen tối, nơi mà những hậu duệ của ma quỷ và quái vật như nhau đang đấu tranh và đổ máu mà không có sự kiềm chế nào.
Nhưng tuy nhiên, bà không chỉ muốn con trai mình còn sống sót, mà còn được yêu mến và hiểu biết.
Đó là lí do tại sao bà lại tiếp cận người đàn ông đó, người nắm giữ ngọn lửa cháy trong mình giống như vậy. Đôi mắt họ nhìn nhau, và không có bất cứ ảo tưởng che giấu nào giữa họ.
Nhưng tuy nhiên, bà đã nói một điều không thành thật.
"Đứa trẻ này có ngọn lửa giống ông," bà nói. "Nó là của ông."
Mặc dù nhìn thấu được sự lừa dối của bà, người đàn ông gật đầu và mỉm cười và đưa tay ra.
Khuỵu gối xuống trước mặt con trai bà, bà thì thầm với cậu bé, khi bà ôm chặt lấy cậu bé lần cuối, "Người đàn ông này sẽ là gia đình của con, kể từ lúc này. Hãy tin tưởng ông ấy. Mẹ hứa, cho dù là dòng máu nào, ông ấy sẽ không quay lưng lại với con."
Hắn muôn tin bà.
Không có cách nào có thể che giấu dòng máu quái vật trong hắn, cho dù hắn có cố gắng kiểm soát hay kìm nén nó thế nào. Mọi người biết sự thật, và như trước đây, họ xì xào về hắn, người con trai nhưng lại không thực sự là con trai của người đàn ông đó. Chỉ là lòng nhân từ, một công cụ hữu ích mà thôi.
Hắn ghét điều đó. Giá như hắn không có dòng máu đó. Giá như những tên quái vật đó không tồn tại.
Hắn đã chiến đấu để mạnh lên, để có giá ích, để được tin tưởng. Để trở thành một phần của gia đình người đàn ông đó.
Nhưng bằng cách nào đó khoảng cách giữa họ dường như ngày càng lớn hơn.
Hắn không bao giờ có thể thực sự trở thành con trai người đàn ông ấy, không thể gánh vác nhiệm vụ sẽ thuộc về một người mang dòng máu của người đàn ông ấy. Hắn chỉ là một công cụ, một kẻ lãnh đạo tất cả những kẻ chống đối lại người kế nhiệm do người đàn ông đó lựa chọn. Hắn thậm chí chẳng đáng được thấy, được nói tới.
Hắn đã muốn tin bà. Nhưng có cảm giác như thể hắn đã bị bỏ rơi.
~.~.~

Chương 69: Fire that doesn't burn I
Lần thứ hai, Tsuna kích hoạt lửa của mình bằng chính Ý chí của mình.
Phản ứng của cậu trước đòn tấn công của Xanxus - vào thẳng trạng thái Dying Will - là quá nhanh, Reborn tự hỏi có phải Tsuna không biết không, trên mức độ nào đấy, có điều gì đó sắp xảy ra. Sau cùng, đó là sự kế thừa từ dòng máu của cậu - siêu trực giác của Primo, sức mạnh nhìn thấu mọi việc. Thấu qua mọi loại mặt nạ, thấu được mọi lời nói dối và ảo ảnh, gần như thấy được trước tương lai.
Khi Tsuna và Xanxus bay lên bầu trời, những ngọn lửa cam bùng cháy giữa họ, Dino giật mình, di chuyển như thể để ngăn họ lại.
"Đừng can thiệp," Reborn yêu cầu anh. "Chỉ cần quan sát thôi, như một khán giả và người điều hành trận chiến tranh nhẫn này. Trách nhiệm của cậu là làm chứng cho trận chiến này."
Không phải cậu không hiểu được người học trò đầu tiên của cậu cảm thấy thế nào, không thể làm gì ngoại trừ việc quan sát người học trò thứ hai của mình đối mặt với một đối thủ dường như quá sức với cậu về mọi mặt. Nhưng tất cả những gì họ có thể làm là tin vào Tsuna. Những lời nói của cậu, những gì đã gây dựng lên niềm tự hào của Reborn, đã đúng.
Đây là điều gì đó mà cậu cần phải làm, dưới tư cách là Vongola Decimo.
Không hẳn là trận chiến này là vô vọng. Như một con thú bị thương, Xanxus tấn công mà không hề suy nghĩ gì cả đã khiến hắn từng gặp nguy hiểm trong quá khứ. Đây là điểm thấp nhất trong sự suy giảm dần của hắn. Giữa buổi tập huấn của Reborn và với Siêu trực giác của cậu, Tsuna đã có thể hơn đối thủ của mình một bậc. 
Sau đó, đã tới lúc khi cậu đã theo dõi quá đủ rồi. Đã tới lúc kết thúc nó rồi, và Tsuna biết phải làm gì.
Nhảy ra xa khỏi đối thủ của mình, Tsuna dừng lại và lơ lửng giữa không trung. Cậu đưa hai bàn tay lại gần nhau, và ngọn lửa của cậu bắt đầu dao động, như nhịp tim đập vậy.
Thấy được hắn nghĩ gì chỉ là mở đầu, Xanxus bắn ra một ngọn lửa dày và mạnh trông như một vụ nổ lớn. Khi những ngọn lửa bay về phía cậu, Tsuna không hề di chuyển để phá nó hay né cho tới khi chúng xuất hiện để nuốt chửng cậu.
Hoàn toàn ngắt đi ngọn lửa của mình, Tsuna né sang rìa của vụ nổ. Trong ánh sáng chói lọi từ ngọn lửa của Xanxus, nó trông như thể cậu đã bị hạ gục, và bạn bè cậu hét lên vì sợ hãi và lo lắng. Xanxus nhếch mép cười và bắn để đẩy mình về phía trước để không cho Tsuna rơi xuống, định kết thúc trận chiến này trước khi đối thủ của hắn có thời gian để phục hồi.
Đó là điều mà Tsuna đang chờ đợi.
Xanxus nhận ra sai lầm của mình nhưng đã quá muộn, khi đôi mắt của Tsuna nhìn vào đôi mắt của hắn. Tsuna khéo léo giữ chặt hắn, đôi tay đeo găng của cậu bám chặt lấy Xanxus. Ngọn lửa của cậu lại dao động, không còn ấm áp nữa mà là lạnh lẽo.
Sau đó hai người họ hạ xuống đất.
Trong đám khói nghi ngút, Tsuna nhảy ra khỏi cái hố, trông có vẻ mệt mỏi nhưng không hề bị thương. Khi đám khói bụi bay sạch, Xanxus mới lộ ra. Dù đôi chân hắn vẫn cử động được, nhưng rõ ràng hắn ta sẽ không thể tiếp tục đấu đượcc nữa. Cả hai bàn tay của hắn đã bị khóa chặt bởi băng.
Kĩ thuật đặc biệt của Primo - Phá vỡ giới hạn Zero, thành quả của cuộc huấn luyện địa ngục của Reborn.
"Kết thúc rồi," Tsuna khẽ nói. "Bỏ cuộc đi, Xanxus."
~.~.~

Chương 70: Fire that doesn't burn II
Kết quả của trận chiến tranh nhẫn Bầu trời dường như đã rõ ràng, nhưng trước khi Dino thậm chí có thể bước lên để thông báo người chiến thắng thì Xanxus gầm lên.
"Chưa kết thúc đâu!" hắn hét lên. "Rác rưởi! Ngươi nghĩ ta sẽ từ bỏ vì điều này sao?! Ta vẫn có thể chiến đấu!"
Tsuna lắc đầu. "Ngươi không thể sử dụng lửa được nữa, trong tình trạng hiện tại của mình," cậu nói, "và loại băng đó sẽ không tan chảy đâu. Kết thúc rồi, Xanxus."
Nhưng Xanxus từ chối đầu hàng. Với tiếng thét khiến tất cả những người xem phải rùng mình, Xanxus đập đôi bàn tay bị đóng băng xuống đầu gối, cố phá vỡ tảng băng đang phong ấn lửa của hắn. Đó là một hành động vô ích, cho dù hắn có làm vậy bao nhiêu lần, và kết quả duy nhất chỉ là những giọt nước chảy xuống từ chiếc quần đen của hắn và máu bắt đầu chảy từ vết thương trên chân hắn.
"Đủ rồi! Xanxus, dừng lại đi!" Tsuna kêu lên, bước về phía kẻ thù của mình. Cách giải quyết bình tĩnh ở trạng thái Dying Will đã mờ nhạt đi, chỉ còn để lại sự quan tâm.
"Đừng nhìn ta như vậy," Xanxus gầm lên. "như thể ngươi không phải..." Hắn ngừng lại và đột nhiên phá lên cười. "Nó đâu có vấn đề gì chứ, đúng không?! Chúng ta đều chỉ là những con thú thôi!"
Tiếng gầm mà hắn ta phát ra không phải của con người.
Bị sốc, Tsuna mất khả năng kiểm soát lửa của mình, và chú cáo nhỏ rớt xuống đất. Đó là một sai lầm may mắn. Một thứ gì đó khổng lồ và ghê gớm lao tới nơi mà Tsuna ở dạng người đang đứng, ngay trên đầu của loài động vật nhỏ xíu. Cậu nhìn thoáng qua được hàm răng khổng lồ có thể nuốt chửng cả cậu.
"Cái quái gì vậy?!" Gokudera kêu lên.
"Tsuna đã đúng," Yamamoto lưu ý, cực kì bình tĩnh. "Hắn giống chúng ta."
"Xanxus cũng mang dòng máu của một yêu quái," Reborn xác nhận, thái độ bình tĩnh của cậu được thể hiện bằng cách mà cậu bình tĩnh chống hai tay hai bên, bất chấp mỗi tiếng thét từ bản năng của cậu rằng hãy lấy súng đi.
Thay vào đó, cậu liếc nhìn Varia, đánh giá phản ứng của chúng. Chúng không thể hiện sự ngạc nhiên nào cả, nhưng sau đó, như những kẻ săn quái vật chuyên nghiệp, chúng sẽ không bỏ lỡ dấu hiệu bản chất thật của boss chúng. Điều mà Reborn đã nói với Tsuna là sự thật. Bất chấp công việc của chúng, chúng không hề hăng hái trong việc chống lại những kẻ như hắn ta hơn là chống lại phần còn lại của thế giới, và Varia gần như không phản ứng trước hình dạng thật của lãnh đạo bọn chúng.
"Nhưng đó là gì?" Dino hỏi, băn tay anh đặt lên cằm. "Một con chim ưng? Không, một con gì đó khác..."
Một loài thú ngoại quốc - với cơ thể là một con mèo khổng lồ, kích thước của nó gần giống một con gấu cỡ lớn, một cái bờm hoang dã với bộ lông màu đỏ, và một cái đuôi dài nhỏ. Đó là một con quái vật có nguồn gốc từ Ba tư. Nó chắc chắn không thuộc về phả hệ của nhà Vongola, mặt khác đã làm rõ ràng được nguồn gốc của Xanxus.
Tảng băng của phá vỡ giới hạn Zero của Tsuna đã tan biến - bản chất của động vật siêu nhiên hoàn toàn khác với lửa Dying Will, và cũng không ảnh hưởng tới những nó.
Tsuna không để tâm tới việc cố gắng trở lại trạng thái Dying Will. Trong chốc lát, khi con manticore quay cuồng và gầm lên - một âm thanh như tiếng kèn trăm-pet - sự không cân xứng giữa nó và chú cáo nhỏ thật tức cười.
Sau đó, Tsuna vẫy đuôi mình, và một ngọn lửa ma trắng nhạt xuất hiện trên không khí quanh người cậu. Khi con manticore lại lao tới lần nữa, thứ nhảy ra không phải là chú cáo nhỏ nữa, mà là một chú cáo vàng rất đẹp với kích thước của một con chó săn, lớn hơn bất kỳ loài động vật thông thường nào.
Không phải là một con hồ ly, sau cùng, thì đó cũng chỉ là con cáo thôi, cũng như manticore không phải là sư tử vậy.
Tsuna nhảy ra xa khỏi con manticore, tránh cái đuôi của nó. Ngọn lửa tâm linh mờ nhạt theo sau cậu, nhảy múa quanh hai chân cậu. Quay sang, cậu quan sát đối thủ của mình.
Họ đều có dòng máu lai, sử dụng hình dạng mà họ hiếm khi biến thành, nhưng Tsuna vẫn giữ tâm trí mình được rõ ràng, đơn giản chỉ là trong một thân thể khác, Xanxus thì đã hoàn toàn đánh mất bản thân mình. Tất cả đều quá phổ biến, nếu được gọi lên dưới một áp lực rất lớn, thì dòng máu quỷ dữ sẽ thức tỉnh và chiếm lấy cả phần người và để lại một con thú đang phẫn nộ.
Đôi khi, nó thậm chí còn trở thành không thể để họ quay trở lại hình dáng con người của họ.
Tsuna lại vẫy đuôi, ngọn lửa tâm linh quanh cậu tụ tập lại và lan ra toàn bộ khu vực. Nó không cháy, chỉ là một ảo ảnh, khả năng đặc biệt của hồ ly.
Ở trạng thái bình thường, Xanxus sẽ dễ dàng nhìn thấu nó - Tsuna còn thiếu kinh nghiệm và không hợp để sử dụng mánh lới. Nhưng khi cậu làm vậy, con manticore chỉ có thể thấy được chiếc lồng lửa đang thu dần lại về phía nó, đẩy nó lùi lại và khiến nó lật nhào bất lực.
"Đã đủ rồi, Xanxus," Tsuna nói, giọng nói cậu trầm, bình tĩnh, và lạ lùng, khi nó tới từ hướng chú cáo và dường như vang tới tâm trí của tất cả những người hiện đang có mặt. "Trở lại chính bản thân của ngươi đi."
Ngọn lửa bùng lên một lần cuối cùng, nhấn chìm mục tiêu của nó trong một cơn bão lửa, và khi nó biến mất, Xanxus khuỵu gối xuống, kiệt sức nhưng không hề tổn hại gì.
~.~.~

Chương 71: A foolish reason
Ngay cả khi chẳng còn gì để chiến đấu, mệt mỏi quá mức, Xanxus vẫn tiếp tục vùng vẫy. Hắn cố buộc mình phải đứng lên, chỉ nhấc được một chân lên trước khi cả cơ thể hắn mất hết sức lực, khiến hắn ngã xuống đất.
Tsuna cũng không khá hơn nhiều. Thật dễ để cậu duy trì được hình dáng con người - cậu cảm thấy kiệt sức như nhau ở cả hai dạng. Cậu chưa bao giờ cảm thấy giống con người như khi cậu làm vào khoảnh khắc đó. Ngay cả các giác quan của cậu cũng thấy được một cách mờ nhạt khi thế giới dường như xám xịt và quay cuồng.
"Nó chưa đủ sao?" cậu hỏi khi cậu nhìn cơ thể vẫn đang cố cử động của Xanxus với sự đau đớn. "Sao ngươi lại đi xa tới vậy? Ngươi đang chiến đấu cho điều gì chứ?"
"Có gì với ngươi vậy, tên rác rưởi?!" Xanxus kêu lên, đầu hắn cúi xuống. Hắn nghiến răng, nhưng hắn biết sẽ không thể phản đối được kết quả. Từ lúc bắt đầu, trận chiến giữa họ đã... "Thật vô nghĩa! Đó là điều mà ngươi muốn nói sao? Ngươi đang nhạo báng ta sao?!"
"...Có những loại lí do để ngươi chiến đấu," Tsuna khẽ nói. "Những lý do nhỏ nhoi, những lý do ngu ngốc. Những lý do sâu xa, những lý do mạnh mẽ. Ta không nghĩ sẽ có chuyện chiến đấu mà chẳng vì thứ gì cả. Cho dù đó chỉ là vì sự vui thú của ngươi hay để chứng minh sự tồn tại của mình..."
Nhưng tuy nhiên, Xanxus từ chối trả lời hay nhìn vào mắt Tsuna. Hắn không muốn nghĩ về nó hay thừa nhận điều đó... có lẽ thậm chí hắn còn không biết lý do là gì.
Có lý do không nhỉ? Đó là sự tuyệt vọng sao? Hay là có những lí do nhỏ bé, lộn xộn cho tới khi hắn không thể nhớ được chúng là gì nữa? Vì tương lai của Vongola, vì vị trí của hắn trong gia tộc, vì sự chấp thuận của cha mình, vì sự giận dữ vô hướng của chính hắn...
"Hai ngày," Tsuna khẽ nói. "Ta đang chiến đấu hai ngày một năm khi mà ta có thể hạnh phúc và vui vẻ với mọi người. Vì pháo hoa và những trận ném tuyết. Nó đã từng chỉ có một, nhưng ta đã trở nên tham lam." cậu mỉm cười ngượng ngùng. "Nó dường như có vẻ là một lý do ngu ngốc, nhưng... đó là lý do ta chiến đấu. Đó là lý do ta không chạy trốn thêm nữa hay chỉ cúi đầu."
"Đó là thứ ngu ngốc nhất ta từng nghe," Xanxus thì thầm. Giọng nói của hắn chỉ hơn tiếng xì xào một chút.
Hai ngày hạnh phúc? Nó dường như thật ngu ngốc, nhưng... hắn ta có thể chịu mạo hiểm để được như vậy thôi không? Lần cuối mà hắn thấy hạnh phúc là khi nào? Đã là từ bao nhiêu năm trước rồi?
Kí ức tới với hắn gần như đau đớn - hắn đã đẩy nó đi, cố quên đi nó. Nó thật dễ dàng để nổi giận với họ, để phủ nhận những niềm hạnh phúc mà họ đã chia sẻ. Hầu hết những người trong đó giờ đã ra đi, và lần đầu tiên, Xanxus tỏ ra hối hận về thực tế rằng hắn sẽ không bao giờ có cơ hội để cảm ơn họ, hay xin lỗi, hay chỉ là chia sẻ hạnh phúc một lần nữa.
Anh em của hắn là...
Cha hắn là...
Nằm ngửa lên, Xanxus nhìm chằm chằm lên bầu trời.
"Thật thảm hại. Tên rác rưởi ngu ngốc, ít nhất cũng phải hai phần ba trong một năm," hắn khẽ nói. "Nếu ngươi muốn trở thành boss Vongola, đừng giải quyết chuyện gì đó quá nhỏ bé."
Với tiếng cười nhỏ, ngạc nhiên, Tsuna ngã nhào xuống đất khi chân cậu mất hết sức trong nhẹ nhõm.
Trận chiến tranh nhẫn đã kết thúc.
~.~.~