[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc II: Battles


Chương 63: Whether you win or lose
"Với cả hai bên đã có mặt, chúng ta có thể chính thức bắt đầu trận chiến tranh nhẫn," Dino nói, giọng điệu và hành động của anh thực sự tuyệt vời, bất chấp sự hiện diện đáng sợ của Varia ở phía bên kia. "Trận chiến đầu tiên sẽ là..."
"Ta sẽ lên trước," Levi ngắt lời. Hắn trừng mắt nhìn Dino cố phản đối. "Ta sẽ trả cho lũ cặn bã các ngươi mọi thứ!"
"Được thôi," Tsuna nói, với sự bình tĩnh mà cậu chắc chắn không cảm nhận được. "Chúng ta hãy giải quyết chuyện này. Ta không có người bảo vệ sấm sét, vì vậy xin hãy trao cho hắn một chiến thắng tự động đi Dino-san."
Trong khoảnh khắc, Levi im lặng ngờ vực nhìn cậu. Sau đó, cơn giận đã lấn át sự bất ngờ. "Đừng có vặn ta!" Levi gầm lên. "Đem đối thủ của ta tới đây, tên nhỏ bé-!"
Quá tập trung vào Tsuna, Levi hoàn toàn không phòng bị gì khi có thứ gì đó nhỏ và nặng bay thẳng vào thái dương hắn. Nó rơi xuống đất - một viên kẹo tròn, được bọc bởi giấy gói màu tím.
"V-vậy thì Lambo-san sẽ là đối thủ của ngươi!" một giọng nói cao, run rẩy vang lên. Và thực sự, Lambo đang đứng ở cổng trường.
Levi há hốc miệng rồi gầm gừ.
Trước khi hắn có thể tấn công cậu nhóc, Dino nhanh chóng bước vào. "Um, xin lỗi, Lambo, nhưng giờ đang là việc của người lớn. Bọn anh sẽ chơi với cậu sau, vì vậy hãy về nhà đi nhé, được không? Tới giờ đi ngủ rồi đấy."
"Tôi biết mấy người đang làm gì!" Lambo phản đối, khó chịu. "Và Lambo-san cũng sẽ chiến đấu!" Cậu tiếp tục trước khi họ có thể nói với cậu điều gì. "Lambo-san có thể! Lambo-san thậm chí còn có cái này!"
Cậu giơ lên bàn tay nhỏ xíu. Một thứ gì đó lấp lánh trong bàn tay cậu. Đó là, Tsuna nhận ra với cảm giác bất ngờ, chiếc nhẫn Sấm sét.
"Lambo," cậu nói, cảm thấy choáng váng, "sao cậu lại có nó?"
Cậu nhóc liếc nhìn đi, cảm thấy có lỗi và hờn dỗi, và đá xuống đất bằng một chân. "Lambo-san thấy chiếc hộp rất đẹp của Tsuna và muốn biết trong đó có gì. Tôi đã hỏi Bianchi những chiếc nhẫn ấy để làm gì, và cô ấy nói chúng là cho những người thân cận nhất của Tsuna."
Lời giải thích của Bianchi còn dài hơn thế nữa, nhưng đó là những lời mà thu hút được sự chú ý của Lambo.
Cậu nhóc nhìn lên, nhìn chằm chằm vào Tsuna với đôi mắt nài nỉ, cầu xin. "Nếu Lambo-san có thứ này," cậu lên tiếng, "tôi có thể sống với Tsuna-nii và những người khác mãi mãi! Không ai sẽ có thể chia rẽ chúng ta!"
'Lambo...' Trái tim Tsuna như rơi khỏi lồng ngực cậu.
Bên phía Varia, Belphegor không thể kìm nén được tiếng cười của mình thêm nữa. Tiếng cười rít lên, nhạo báng khiến Lambo co rúm lại và Gokudera hằm hè dưới cổ họng mình.
"Phải, ta cho điều đó là đúng, theo một cách nào đó," Mammon thẳng thừng nhận xét.
"Lambo," Tsuna nhẹ nhàng nói, đi về phía cậu nhóc, "hãy trả lại tôi chiếc nhẫn. Chúng ta không thể giữ nó được. Nếu cậu làm vậy, cậu sẽ lại bị tấn công bởi những gã đáng sợ đó đấy."
Lambo lắc đầu liên tục, nắm chặt chiếc nhẫn hơn. "L-Lambo-san sẽ đánh bại hắn lần này!" cậu kêu lên, mặc dù những giọt nước mắt sợ hãi bắt đầu đọng lại nơi khóe mắt.
"Cậu không cần phải vậy đâu," Tsuna nói. Cậu quỳ xuống phía trước Lambo và mỉm cười nhẹ. "Cậu không cần phải chiến đấu hay chứng minh bản thân mình, và cậu không cần vài chiếc nhẫn này làm gì cả. Chúng ta sẽ luôn bên nhau, mãi mãi. Vì chúng ta là gia đình."
Khi Lambo nhìn chằm chằm lên cậu, môi dưới của cậu run rẩy và những giọt nước mắt lớn lăn xuống má cậu, Tsuna đưa tay cậu ra. Một lúc sau, đứa trẻ khóc nức nở bám lấy áo cậu, khóc thút thít.
"Chúng ta sẽ luôn bên nhau. Chúng ta sẽ không để ai tách khỏi chúng ta," Tsuna nhắc lại. "Đó là điều quan trọng nhất. Đó là điều mà tôi mong muốn, hơn bất cứ thứ gì."
Giữ lấy Lambo an toàn hơn trong tay mình, Tsuna đứng dậy và đi về phía những người bảo vệ của cậu. Cậu không để ý tới Varia nhiều khi cậu liếc nhìn khi cậu ném chiếc nhẫn Sấm sét, vừa lấy từ bàn tay của Lambo, về phía Levi.
Bắt gặp ánh mắt của Dino, Tsuna nói, "Chúng tôi thừa nhận đã thua trận chiến Sấm sét."
Levi gầm lên giận dữ, nhưng ánh mắt như xuyên thủng từ Dino đã giữ hắn ta đứng yên. "Vậy thì chiến thắng của trận chiến Sấm sét thuộc về Varia," Dino thông báo. "Tiếp theo là..."
"Ta sẽ đi," Gokudera nói, bước về phía trước.
Đôi mắt cậu bắt gặp ánh mắt của Tsuna, trong một thoáng chốc, và cậu gật đầu, sắc bén và quyết đoán. Cậu hiểu ước muốn của đệ Thập, và cậu chắc chắn sẽ hoàn thành nó.
Ở cùng nhau. Không để bất cứ ai hay bất cứ thứ gì chia rẽ họ.
Cho dù cậu có thua đi chăng nữa, tất cả đều san bằng thư viện trong quá trình đó, Gokudera vẫn có thể cảm nhận được sự ấm áp nhỏ bé trong ngực mình sẽ không bao giờ biến mất. Những lời nói của boss cậu vang lên trong tâm trí cậu.
Cậu không cần phải chứng tỏ mình. Thắng hay thua, họ là một gia đình.
~.~.~

Chương 64: For what purpose
Dù họ có hai trận thua, họ vẫn không bị tụt lại phía sau quá lâu. Buổi tập huấn của Colonello đã phát huy tác dụng khi Ryohei hạ gục Lussuria sau một trấn chiến dữ dội, những cũng thật đáng ngạc nhiên.
Trận chiến của Hibari phía bên kia thậm chí còn chẳng cân bằng.
Nhanh nhẹn, được huấn luyện bởi gia tộc tengu ở trong núi, Hibari đã xé toạc cơ thể kim loại của Gola Mosca, cho tới khi anh tới được điểm cốt lõi, điều mà anh thấy tuyệt nhất, niềm vui khi được nghiền nát. Thật vậy, phần khó nhất đã thuyết phục anh quay lại sau đó.
"Voi! Ta không thể chịu đựng sự bất lực này thêm nữa!" Squalo hét lên. "Ta sẽ lên tiếp theo!"
"Trận chiến nhẫn Mưa sẽ diễn ra ở dưới tòa nhà B," anh nói, "đã bị ngập nước một phần để chuẩn bị..."
Đột ngột, anh có thể cảm thấy mình bắt đầu đổ mồ hôi, khi cái trừng mắt tức giận của Hibari hướng về phía anh.
"T-tất nhiên, mọi thứ sẽ hoàn toàn khôi phục lại ngay khi việc học bắt đầu trở lại," Dino vội vàng nói thêm. Anh thở dài nhẹ nhõm khi cảm giác đáng sợ cũng trôi qua.
"Mưa, huh? Đó là tớ," Yamamoto để ý tới. "Và một chiến trường nước sao... May quá!"
"Chẳng có gì là may khi là đối thủ của ta hết," Squalo cười khinh bỉ. "Ngươi cũng nên rút lui đi, tên nhãi. Ngươi không có cơ hội đối đầu với một kiếm sĩ thực thụ đâu!"
Nụ cười của Yamamoto không hề lay động. "Oh? Tôi không nghĩ vậy," cậu dễ dàng nói. "Shigure Souen Ryuu của tôi là hoàn hảo và bất khả chiến bại."
Squalo cười phá lên. "Đó là điểm mà ngươi đã sai đấy! Ta đã từng đánh bại nó trước đây rồi! Ta đã phân tích và hoàn toàn thấu hiểu nó, và ta đã tìm được thứ tuyệt hảo để chống lại từng thức của nó!"
"Nó hẳn phải hữu ích với anh lắm," Yamamoto lưu ý, không hề lo lắng. "Vì đó là kiếm kĩ để chiến đấu với yêu quái. Người đã sáng tạo ra nó là một diệt quỷ sư. Tất nhiên, nó cũng có tác dụng với con người nữa."
"Nó thực sự rất hữu dụng," Squalo thừa nhận, nhún vai. "Nhưng không nhiều vậy đâu. Nó rất yếu. Gã đàn ông đó chắc chắn đã quá nửa vời. Không một đòn tấn công nào có áp lực phía sau nó cả."
Cái cách mà lông mày Yamamoto nhướn lên và ánh mắt hơi ngạc nhiên của Yamamoto khiến khiến Squalo nổi điên.
"...Tôi không nghĩ anh hiểu hết về Shigure Souen Ryuu," Yamamoto nói. "Tôi nghĩ trái tim của Asari-san có thể cảm thấy nhẹ nhàng hơn sau mỗi khoảnh khắc trôi qua. Ông ấy đã mong ước được yên bình. Đó là lý do nó gọi là 'shigure' - một cơn mưa cuối thu sẽ rửa sạch mọi xung đột và lòng tham.
"Yên bình? Sao ngươi có thê cầm thanh kiếm mà sống bình yên được chứ?" Squalo hỏi, nửa chế giễu, nửa bối rối.
Yamamoto mỉm cười, nâng thanh kiếm của mình lên và quay nó, hướng về bên trong. "Quan sát cho kĩ nhé," cậu nói. "Tôi sẽ cho anh thấy."
~.~.~

Chương 65: The same
Không thể nào một đòn duy nhất - với phần cán kiếm - lại có thể đánh bại Squalo trong một trận chiến. Cho dù đó là phía sau cổ hắn, thậm chí có là tốc độ và sức mạnh ấn tượng, thì đó cũng là một điều thực sự khó chịu.
Và dù thế nào đi nữa, dù hắn có vùng vẫy bao nhiêu đi chăng nữa, Squalo dường như không thể đứng dậy được nữa. "Tầm nhìn của hắn xám xịt lại và mờ dần đi, và cơ thể hắn tê dại và dần bất động.
Hắn có thể nghe thấy tiếng bước chân lại gần của Yamamoto, vang lên kì lạ trong tai hắn. "Attacco di Squalo," Yamamoto nói, vẫn bình tĩnh và tươi cười như khi cậu bắt đầu trận chiến. "Đó là tên mà anh đã gọi nó đúng chứ? Tôi không biết mình có làm đúng không, nhưng dường như nó ổn đúng không?"
Khi Yamamoto cười, Squalo cảm thấy thật nhẹ nhõm, Squalo cảm thấy gì đó giống như sự nhục nhã. "Voi! Đòn tấn công của ta, ngươi..." cậu có lẽ đã làm nó khá ổn - tác dụng đã hết - nhưng không thể phủ nhận đó là điều mà Yamamoto đã học được khi quan sát Squalo trong trận chiến.
Quỳ xuống trước mặt hắn, Yamamoto nói, "Anh không phải người duy nhất có thể học được từ đối thủ của mình đâu. Giống như anh đã học được từ Shigure Souen Ryuu, tôi học được kiếm kĩ của anh. Chúng ta đều thông minh như nhau, cả về sức mạnh, anh biết đấy. Chúng ta như nhau cả thôi."
Squalo bất động khi Yamamoto đưa tay ra và, thay vì hạ gục hắn hay giết hắn hay bất kì điều gì hợp lý, lại kéo tay Squalo qua vai cậu và nâng hắn dậy.
"Hey! Voi, ngươi đang làm gì vậy?!" Squalo phản đối.
"Tôi đang đưa anh trở về nơi mọi người đang đứng," Yamamoto nói, cứ như nó là điều đương nhiên vậy.
"Tại sao?!"
Yamamoto cười, như thể câu trả lời được xem là quá rõ ràng vậy.
Những nỗ lực tốt nhất của Squalo chính là vùng vẫy là hoàn toàn vô tác dụng, nhất là khi Dino, một trò đùa vô dụng của một trọng tài, được gọi vào trận chiến bởi Yamamoto - không phải là Squalo có thể tiếp tục chiến đấu - và nhảy lên để giúp đỡ.
Mọi chuyện sẽ ổn nếu, ngoài sự xuất hiện của chàng trai này, thì còn có một thứ gì đó nhỏ nhỏ rơi ra từ túi trong của chiếc áo khoác và rơi tòm xuống nước phía dưới.
"Enzio!" Dino thét lên.
Và sau đó mọi thứ cứ như địa ngục vậy.
~.~.~

Chương 66: Sixth
Trong sự hỗn loạn sau cơn thịnh nộ của Enzio, trong khi Dino có trốn khỏi cơn thịnh nộ của Hibari, Tsuna tách khỏi những người khác.
Cậu tìm qua bóng tối một lúc trước khi từ bỏ và chỉ đơn giản gọi khẽ. "Chrome? Mukuro?"
"Chúng tôi ở đây," Chrome trả lời, bước ra từ bóng tối. "Một cây đinh ba, đang nắm chặt trong bàn tay cô. "Chúng tôi đã sẵn sàng. Trận đấu của chúng tôi sẽ diễn ra tiếp theo phải không?"
"Về chuyện đó..." Tsuna nói, cau mày. "Cậu không cần phải chiến đấu đâu. Nếu cậu thừa nhận thua cuộc, đó sẽ là một trận hòa, và sau đó nó sẽ quyết định bởi trận chiến giữa tớ và Xanxus. Cậu không cần phải mạo hiểm làm gì."
Chrome chớp chớp mắt nhìn cậu, và một lúc sau biểu hiện của cô thay đổi, tinh tế nhưng không thể phủ nhận, khi Mukuro thay vị trí của cô. "Kufufu, cậu không thể gạt bỏ thỏa thuận của chúng ta dễ dàng vậy đâu, Sawada Tsunayoshi," anh nói.
"Không phải điều đó!" Tsuna phản đối. "Tôi chỉ không muốn anh hay Chrome bị thương thôi!"
"Humph," Mukuro kêu lên sau khi im lặng lúc lâu. "Như thể ta sẽ để ai đó làm thương tổn tới Chrome yêu dấu của ta vậy. Không, Decimo, bọn ta sẽ làm phần của bọn ta - và cậu làm phần của cậu."
Đôi môi của Tsuna mím lại khi cậu trầm tư nhìn Mukuro. "Anh thực sự là gì thế?" cậu hỏi, gần như lơ đãng.
"Oya, oya, cậu đã quên rồi sao? Tôi muốn quyền lực đứng thứ hai chỉ sau người boss của nhà mạnh nhất," Mukuro nói, không hề giấu giếm sự cay đắng, giận dữ trên nụ cười của mình.
"Vì điều gì chứ?" Tsuna hỏi, lông mày cậu nhăn lại. Cậu nhìn Mukuro như thể muốn nhìn xuyên thấu anh, ánh mắt của cậu đủ xuyên thấu để ngay cả ảo ảnh cũng lay chuyển một chút. "Đó không thể nào chỉ vì sự an toàn của mình được, không hề khi anh tự đặt mình vào nguy hiểm như vậy..."
"Ta muốn hủy diệt mafia và biến thế giới này thành một biển máu," Mukuro nói. Không thể biết được anh ta đang đùa hay nói thật, và Tsuna nhìn anh ta một cách mơ hồ trong giây lát.
Cuối cùng, cậu thở dài. "Okay," Tsuna nói. "Nhưng khi anh chiến đấu... đừng lo lắng. Tôi sẽ bảo vệ anh từ Vindice hay bất cứ thứ gì, vì vậy hãy chiến đấu với mọi thứ anh có."
"Oh, đừng lo," Mukuro kêu lên. "Bọn ta sẽ trình diễn một show diễn thật hay..."
Sau đó Chrome lại xuất hiện lần nữa, mỉm cười nhẹ.
"Sẽ ổn thôi," cô nói. "Hãy tin chúng tôi. Chúng tôi sẽ không để ngài thất vọng đâu... Boss."
Và họ đã không làm vậy. Họ đã vượt qua cả sự mong đợi.