[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc II: Varia


Chương 43: Tin tưởng
"Tsuna, cậu cần phải nói cho họ biết," Reborn kiên quyết nói.
Cậu kiên quyết lờ đi, vào mỗi lần mà cậu ấy nhắc tới. Nhưng thế là quá đủ, và họ đã nhanh chóng hết thời gian. Iemitsu đã gửi một thông điệp ngắn, căng thẳng - Varia đang trên đường tới.
"Tsuna," Reborn nhắc lại, chứa một chút sự đe dọa trong giọng nói của mình.
Tsuna run rẩy, nhưng không thèm nhìn Reborn. "Tớ không hiểu tại sao," Tsuna nói, giọng nói của cậu nhẹ nhàng và thoải mái. "Tớ sẽ chiến đấu với người đại diện của đệ Cửu, và chỉ có thế thôi."
Có rất nhiều thứ mà Reborn có thể nói về điều đó. Có rất nhiều điều luật phức tạp về trận chiến tranh nhẫn mà Tsuna không hề biết. Sẽ có một vài lợi thế nào đó được tạo ra nếu kéo dài trận chiến được lâu nhất có thể.
Nhưng Reborn không hề đề cập tới chuyện đó. Thay vào đó cậu nói, "Cậu định trở thành một người boss như vậy sao?"
Tsuna đứng yên, trán cậu nhăn lại.
"Cậu định dẫn dắt nhà Vongola như vậy sao?" Reborn tiếp tục. "Cậu có hiểu boss nghĩa là gì không vậy? Đó không phải là một chiến binh đơn độc hay là một anh hùng đơn độc. Đó thậm chí cũng chẳng phải là tấm khiên che chắn cho toàn bộ gia tộc khỏi mọi nguy hiểm. Trong gia tộc, mọi người đều có vị trí và nhiệm vụ của riêng mình."
"Nhưng - " Cuối cùng, Tsuna quay sang nhìn Reborn, biểu hiện của cậu vô cùng mâu thuẫn và khốn khổ như người sát thủ đã đoán trước.
"Nếu cậu không tin tưởng họ, vậy thì họ chẳng việc gì phải trở thành một phần của gia đình cậu cả," Reborn nói, trước sự phản đối của Tsuna. "Đúng vậy, họ sẽ muốn chiến đấu bên cạnh cậu. Đó là vì cậu là boss của họ... và là bạn của họ. Họ có quyền để đưa ra quyết định đó."
Nhìn vào đôi mắt của Tsuna, Reborn đang chờ Tsuna tiếp tục phản đối, nhưng cậu thanh niên chỉ im lặng, mặc dù vẻ mặt của cậu trông ngày càng bối rối hơn.
Nó là quá sớm, cho tất cả bọn họ. Chưa một ai trong số họ sẵn sàng cả, trên bất cứ mức độ nào.
Cậu cố làm cho giọng điệu của mình nhẹ nhất có thể. "Cậu phải tin họ. Nếu giờ cậu cố bảo vệ họ, vậy cuối cùng tới khi nào cậu mới cho họ đứng bên cạnh cậu hả? Một người boss không thể dẫn dắt như vậy được. Cậu không thể tự mình gánh vác cả gia tộc được, Dame-Tsuna."
Tsuna hừ mũi trước lời khiển trách và cả cái biệt danh đó. Một chút khổ sở lóe lên trong đôi mắt cậu và, liếc nhìn đi chỗ khác, cậu miễn cưỡng gật đầu.
"Vậy thì đưa cho Gokudera và Yamamoto nhẫn bão và mưa," Reborn nói. "Họ sẽ không làm cậu thất vọng đâu." Cậu sử dụng giọng điệu hứa hẹn của mình - hứa sẽ hành xác dã man khi tập luyện - và kết thúc câu nói của mình bằng tiếng cạch của khẩu súng lục.
Chỉ khi Reborn rời đi, Tsuna mới nhoẻn miệng cười như một thói quen.
Ít nhất học trò cậu lúc này cũng đã thoải mái hơn chút. Reborn chỉ mong cậu ấy có thể tin vào lời trấn an của cậu.
~.~.~

Chương 44: The hunters I
Tsuna đột ngột tỉnh dậy, khi Basil đẩy mạnh cửa sổ phòng ngủ cậu.
"Ngài Sawada, họ đến rồi," cậu nói, bỏ qua những lời xin lỗi và than thở thường ngày.
Varia đã tới Namimori.
Reborn, đã thức dậy và đang mặc bộ đồ quen thuộc của mình, ném bộ quần áo cho Tsuna, và ngay sau đó họ rời khỏi nhà giống với cách mà Basil đã tới. Không hiểu vì sao họ lại phải ra ngoài một cách bất thường và kì lạ thế này mà không thể sử dụng cửa chính.
Căng thẳng và khó chịu, Tsuna chỉ có thể liếc nhìn lên bầu trời tối. Cậu có những vấn đề còn lớn hơn so với việc nguy hiểm vì ra ngoài vào ban đêm khi mà giờ đang là mùa hè.
"Đừng lo về điều đó. Tôi ngờ rằng sẽ có gì đó đang đến với cậu," Reborn khẽ khuyên cậu. "Có vài điều mà tôi chưa đề cập đến. Đó là về Varia."
Tsuna không hề ngạc nhiên. Cậu không có tâm trạng hay tâm trí để nghe thêm về kẻ thù của cậu. Nếu cậu có thời gian để lo lắng về tình hình hiện tại của mình, cậu có lẽ sẽ ngã gục mất.
"Varia là một chi nhánh độc lập của nhà Vongola, và chúng thường được gọi là nhóm sát thủ. Tuy nhiên, chúng có một đặc thù nhất định," Reborn nói. "Và tất cả bọn chúng đều không phải là con người, tất cả bọn chúng đều có dòng máu lai và có đầy dóng máu quái vật."
"Varia bắt đầu là một chi nhánh săn quỷ của Vongola," Basil nói thêm. "Hay đúng hơn, ban đầu Varia là một tổ chức săn quỷ gia nhập vào Vongola."
"Điều đó có nghĩa là, ngoài Xanxus, không ai trong số chúng sử dụng lửa Dying Will, vì chúng không có hiệu quả với sinh vật siêu nhiên," Reborn nói, bình tĩnh phân tích tình huống, như thể học trò cậu không phải đối đầu với kẻ thù chuyên đi săn. "Và vì cậu không có năng lực đặc biệt nào về mặt đó, kỹ thuật của chúng đối với cậu sẽ chỉ có hiệu quả như với một người bình thường thôi."
Có lẽ vậy. Reborn đã từng có bốn mục tiêu là có dòng máu lai, và ba trong số chúng, nếu không phải là khó nhất, thì ít nhất cũng là bực bội nhất, chủ yếu là do sự lạ lẫm với những sinh vật siêu nhiên. Cậu không biết nhiều về những phương thức mà Varia đã sử dụng trong công việc đặc biệt của chúng.
"Cậu muốn nói là chúng sẽ không hơn gì một tên sát thủ bình thường sao," Tsuna lầm bầm. Lúc này cậu đã hiểu tại sao Reborn lại nói cậu đừng lo về việc ra ngoài trong đêm tối. Những kẻ đã kiếm tìm những trận chiến yêu quái sẽ thu hút sự chú ý nhiều hơn nữa ngay cả với một người lai như Tsuna.
"Đúng vậy," Reborn đồng ý. "Cậu không vui khi có người sát thủ vĩ đại nhất làm gia sư cho cậu sao? So với tôi, những gã đó chỉ là những đứa trẻ thôi."
Phong cách tự tin của cậu, cho dù đó chỉ là diễn thôi, khiến Tsuna thở dài và nhẹ nhõm hơn chút.
"...Nhân tiện, chúng ta đang đi đâu vậy?" Tsuna hỏi, hơi muộn.
Câu trả lời không phải là một điều tốt lành.
"Chúng đang ở trường là sao?!"
Đúng vậy, Tsuna quyết định, không cần phải lo về Varia. Vì Hibari chắc chắn sẽ giết cậu trước.
~.~.~

Chương 45: The hunters II
Gokudera và Yamamoto gặp họ ở cổng trường, cả hai đều thật tỉnh táo và sẵn sàng một cách đáng ngạc nhiên, cho thấy rằng họ đã bị lôi dậy một cách khó chịu hơn cả Tsuna.
Bất chấp sự lo sợ của Tsuna, Hibari không hề lộ mặt. Tuy nhiên, tòa nhà trong trường dường như phát ra một luồng khí khiến tóc Tsuna dựng đứng. Đó không phải là tưởng tượng hay là một thủ thuật lừa dối tri giác. Sự yên bình của Namimori đã bị những tên thợ săn ngoại quốc, những gã mang theo mùi hương của cái chết và máu, quấy phá dữ dội, khiến cho không khí cảm giác như bị bóp nghẹt và biến dạng.
Hai người bảo vệ của cậu cũng có thể cảm nhận được nó, nhưng Yamamoto vẫn nở một nụ cười tươi với Tsuna và Gokudera vỗ lên vai cậu.
"Hãy làm thôi, Juudaime," cậu nói. "Chúng tôi sẵn sàng rồi."
Tập trung tình thần, Tsuna gật đầu và bước qua ngưỡng cửa.
Trước sự ngạc nhiên của cậu, Basil lập tức lên tiếng. Ngân cao giọng nói của mình, cậu nói một cách dõng dạc trên sân trường vắng vẻ, "Người kế nhiệm được đề cử, Sawada Tsunayoshi, đã tới, cho thử thách của các người! Hãy lộ mặt đi, Varia!"
Một thứ gì đó đã khuấy động đêm tối. Mùi máu tuôn trào.
Trên mái nhà, bảy cái bóng dường như xuất hiện mà không có chút cảnh báo nào. Tsuna hoàn toàn không cảm nhận được chúng cho tới khi chúng chọn lộ mặt, cho thấy khả năng của chúng. Chỉ có sự khát máu của chúng là không thể che giấu được, nhưng hơn cả sợ hãi, Tsuna cảm thấy một thứ gì đó kì lạ và không quen thuộc.
Biết được chúng là kẻ thù, những kẻ đã từng giết chết đồng loại của cậu trước đây, lấp đầy tâm trí của Tsuna. Với chính cậu, cậu sợ hãi. Nhưng với hai người phía sau cậu - đồng đội của cậu, người nhà của cậu, gia đình của cậu - Tsuna ngẩng đầu lên, nắm chặt đôi bàn tay. và nghiến chặt răng.
Reborn là người duy nhất nghe được tiếng gầm gừ trong cổ họng của cậu.
"Voi! Ngươi là người kế nhiệm và những gã bảo vệ của ngươi sao?" một trong số những tên thợ săn rít lên. Giọng nói của hắn cắt qua không khí đêm tối như một lưỡi kiếm. "Tất cả các ngươi đều chỉ là thú vật thôi!"
Một gã khác cười khúc khích, thanh âm cao và khó chịu. "Ushishi, vậy thì sẽ dễ thôi," hắn nói. "Con mồi ưa thích của chúng ta! Thật may mắn!"
"Vậy thì mau giết chúng nhanh thôi, như vậy chúng sẽ không gây khó khăn cho Boss thêm nữa," gã có thân hình cao nhất càu nhàu.
"Chúng có nhẫn Bão và Mưa, vậy thì nó là của Squalo và Bel," tên thợ săn nhỏ nhất nói, ngồi trên vai của một gã vẫn đang im lặng. "Mặc dù vậy ta vẫn đang tính phí cho vụ này đấy."
Trao đổi với nhau một cái liếc mắt và gật đầu với Reborn, Basil lên tiếng, "Xin chờ đã. Theo tình hình hiện tại, các ngài sẽ tự động giành chiến thắng, vì có bốn người vắng mặt bên phía Ngài Sawada."
Tsuna nhìn cậu ngạc nhiên. Nó dường như đơn giản một cách vô lý - Tsuna chỉ có hai người bảo vệ, và giữa họ, họ sẽ giành được nhiều nhất là ba chiếc nhẫn, trong số bảy chiếc nhẫn. Và nếu như không có cách nào để dấu thêm một trận nữa, vậy thì chắc chắn là tự động thua cuộc.
Cậu biết rằng Basil và Reborn đang tìm kiếm những sơ hở có thể, nhưng giải pháp này dường như sẽ không được Reborn đồng ý.
Đúng vậy, Tsuna sẽ ổn với điều này, nhưng...
Lần đầu tiên, gã đứng ở giữa - tên cầm đầu, Tsuna biết theo bản năng của mình - nói. "Vậy thì ta sẽ tự tay giết tên cặn bã đó, và kết thúc trò hề này," gã đàn ông, Xanxus, nói. Luồng sát khí đột ngột khiến Tsuna run lên, trong khi Gokudera và Yamamoto đưa tay tới vũ khí của mình.
"Nhẫn bão và mưa đã được để lại cho những người bảo vệ của ngài Sawada," Basil nhanh chóng nói, đứng sang một bên như thể đứng giữa Tsuna và Xanxus. "Cả bảy trận đấu phải được diễn ra."
Điều đó đưa họ trở lại thực tế rằng Tsuna sẽ mặc định thua bốn trong số bảy trận đó. Đó là sự bỏ sót trong luật lệ, khi mà nhẫn Bầu trời có thể chuyển giao mà không có người kế nhiệm hoặc người đại diện tham gia vào trận chiến.
Xanxus không chỉ muốn tước quyền Tsuna, hắn muốn chiến đấu, và sự thất vọng của hắn gần như có thể thấy được.
"Đó là lý do tại sao tôi có đề xuất với ngài," Basil tiếp tục. "Thử thách của ngài tới quá đột ngột. Chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị, và giờ chúng tôi yêu cầu trì hoãn. Cho chúng tôi thời gian để tập hợp những người bảo vệ khác, và chúng tôi sẽ đem lại cho ngài một trấn chiến tranh nhẫn thật sự."
"Oh?" Xanxus lên tiếng. "Và ngươi nghĩ nó sẽ mất bao lâu?"
"Một năm."
Xanxus khịt mũi, thậm chí chẳng để tâm tới lời đề nghị vô lý đó. "Mười ngày thôi," hắn đưa ra lời đề nghị khác.
"Sáu tháng."
"Các ngươi có một tháng," Xanxus tuyên bố. "Trong một tháng, bọn ta sẽ tới để lấy nhẫn của các ngươi... và cả mạng của các ngươi."
Hắn quay đi, những gã khác đi theo sau, và một lần nữa, trong chốc lát, chúng biến mất vào trong màn đêm.
~.~.~

Chương 46: The hunters III
Ngay khi luồng khí nặng trĩu của Xanxus không còn nữa, Tsuna lắc lư rồi đổ rạp xuống, đôi chân cậu không thể giữ cậu được nữa.
"Juudaime!"
"Tsuna!"
Bạn cậu lao về phía cậu, và Basil cố chạy theo, cuối cùng thấy đôi chân cậu cũng không còn vững. Trong suốt quãng thời gian cậu ở CEDEF, cậu chưa bao giờ phải đối mặt với thứ áp lực như vậy. Và cậu chưa suy nghĩ được nhiều khi có thông báo của Xanxus...
"Hiieeee," Tsuna van nài, đuôi cậu vẫy vẫy lo lắng phía sau cậu cho tới khi cậu nắm chặt lấy nó bằng cả hai tay. "Tớ sẽ chết! Hắn, hắn sẽ giết tớ! Hắn sẽ cắt đuôi tớ vào đeo nó như một vật trang trí!"
"Không đâu," Reborn nói với cậu, cố để giữ vững giọng điệu của mình ngay cả khi cậu đã ngân cao giọng hơn trước tiếng nức nở của Tsuna. "Tôi không biết cậu lấy đâu ra cái ý tưởng vô lý ấy đấy, Dame-Tsuna."
"Nói điều đó với tên tanuki tội nghiệp có chiếc đuôi đang bị hắn đeo ấy!" Tsuna phản bác lại, quá hoảng loạn để có thể lịch sự hay cư xử đúng mực.
Reborn định mở miệng để vặn lại, cuối cùng ngừng lại để nghĩ về vẻ ngoài của Xanxus. "Đó là một con gấu trúc," thay vào đó cậu nói. "chỉ là một con gấu trúc bình thường thôi. Có lẽ vậy."
Tsuna quay lại nhìn cậu, như thể cậu không thể tin được là Reborn có thể nghi ngờ khả năng phân biệt giữa những loại đuôi, và giữa một loài động vật bình thường và một sinh vật siêu nhiên.
Không cúi đầu trước cơn hoảng loạn lúng túng ấy của cậu, Reborn nhìn chằm chằm một cách lạnh lùng.
Trong khí đó, Gokudera dường như đang xì xào trong miệng về ý tưởng đuôi của boss mình bị sử dụng như một chiến lợi phẩm, và Basil đang nhìn chằm chằm vào cái đuôi vừa được nhắc tới trong kinh ngạc. Ngón tay cậu hơi co giật, ngứa ngáy khi thấy bộ lông mềm.
Yamamoto thì đứng một mình hoàn toàn không quan tâm. "Điều đó sẽ không xảy ra đâu," cậu trấn an Tsuna, vỗ vào vai cậu. "Vì cậu sẽ cho hắn ta thấy ai mới là boss. Đúng không, Tsuna?"
Biểu hiện của cậu thật kì lạ, và có chút lo lắng, và đưa tay tới vỏ kiếm của mình.
"Hắn ta có thể là một tên thợ săn, nhưng yêu quái không bao giờ là một con mồi," Yamamoto nói, nhìn Tsuna với một nụ cười kì lạ. "Những kẻ đi săn và những kẻ bị săn... Nó có thể bị đảo lộn chỉ trong một khoảnh khắc thôi."
Một thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt vàng của Tsuna, và Reborn tự hỏi dòng máu nào của cậu bị khuấy động bởi những lời nói đó.
~.~.~