Đêm đó Tsuna ngủ như chết, kiệt sức về mặt tinh thần. Tuy nhiên, Reborn đã nhẫn tâm hơn bao giờ hết đá cậu ra khỏi giường sáng hôm sau, vào một ngày học bình thường.
Cậu vấp ngã ở cổng trường uể oải bước vào lớp học, với chỉ vài giây ngồi im, thì đúng lúc đó cậu nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, ở ngay tại tòa nhà này. Cậu chỉ có thời gian để nhận ra được ánh mắt khó chịu của Kyoko trước khi giáo viên bước vào, và sau đó là đứng lên, cúi đầu, ngồi xuống và kì thi kết thúc học kì mà Tsuna vẫn chưa hề chuẩn bị gì.
Vào bữa trưa, những tin đồn đang lan truyền khắp nơi - điều gì đó đã khiến Hibari tức giận. Anh đã hoàn toàn bỏ học để đi tuần quanh trường trung học Namimori. Những học sinh của Nami-chu, rất thông thạo về những con đường mà Hibari đi, đã cố gắng kiểm tra khắp trường xem có chữ graffiti hay bất cứ dấu hiệu nào của ai đó đột nhập vào trường học của họ hay không, nhưng họ không thể tìm được bất cứ thứ gì.
Tất nhiên là không rồi. Họ chỉ đang kiểm tra bằng năm giác quan mà thôi. Tsuna có thể cảm nhận được điều mà Hibari cảm nhận - một "mùi hương" của máu và sự xáo trộn về năng lượng như minh chứng cho sự xâm nhập của bọn ngoại quốc kia, như một viên đá rất lớn rơi xuống ao, thứ bắt đầu thải chất độc ngấm vào trong nước.
"Cậu có ý tưởng nào về nội dung mà câu hỏi cuối cùng trong bài kiểm tra lịch sử muốn hướng đến không?" Yamamoto hỏi khi họ ngồi sân thượng ăn trưa. Cậu trông thì có vẻ như không quan tâm, nhưng cậu luôn giỏi trong việc đó. Cái cách mà cậu giữ thanh kiếm của mình trong tầm tay mình, ngay cả khi cậu ăn.
"Không," Tsuna hơi rên rỉ.
"Tên ngốc bóng chày! Tất nhiên Juudaime không hề lo lắng gì về những thứ tầm thường như vậy rồi!" Gokudera hét lên, ngay lập tực bảo vệ cho boss của mình. "...Cho dù đó có là bài thi cuối kì..."
"Đúng đấy," Reborn đồng ý, trước sự ngạc nhiên của mọi người. Cậu thường là người đầu tiên cương quyết việc học là rất quan trọng. "Tôi chắc chắn sẽ nhồi những gì cậu đã mất vào não cậu sau. Lúc này, các cậu sẽ không làm gì ngoài việc tập luyện, theo cái cách cực khổ nhất có thể. Chúng ta chỉ còn một tháng đếm ngược thôi. Hmm, may là chuyện này nên rơi vào kì nghỉ hè, nếu không thì các cậu sẽ phải cúp học..."
"Vâng, Reborn-san!" Gokudera bật cười, thu hút sự chú ý. Không hề suy nghĩ, cậu đưa tay nắm lấy chiếc nhẫn đang móc vào chiếc dây đeo quanh cổ cậu. Cậu sẽ không khiến boss của mình phải xấu hổ, cậu thề với chính mình, cho dù kẻ thù của cậu là ai hay là gì đi nữa.
Cắn đầu đũa suy nghĩ, Tsuna chỉ ra, "Nhưng vẫn chỉ có ba chúng ta thôi. Chúng ta phải làm gì đây?"
Reborn nhếch mép cười, đôi môi cậu nhếch lên tạo thành một vẻ rất đáng lo ngại. "Đừng lo về điều đó," cậu nói. "Trong trường hợp đó, kẻ thù của kẻ thù là bạn, và Varia rất giỏi trong việc gây thù chuốc oán. Chúng đã khiến vài người rất tức giận vì sự xuất hiện của chúng.
Khi mà cuối cùng họ cũng hiểu được điều mà Reborn đang ám chỉ tới, Tsuna gần như đánh rơi đôi đũa. "Hibari?" cậu rít lên. "Cậu định sẽ kêu Hibari chiến đấu sao?"
"Chúng ta sẽ không cần phải kêu gì cả," Reborn nói một cách từ tốn. "Chúng ta chỉ đơn giản tạo cho cậu ta cơ hội để làm vậy thôi. Cậu ta sẽ muốn chiến đấu, không còn nghi ngờ gì về điều đó. Nếu cậu ta chưa đủ tức giận với Varia, thì cậu ta sẽ vậy vào cuối tháng này."
Mặc dù cậu không chắc cậu thích sự chắc chắn đáng sợ trong giọng điệu của Reborn, Tsuna cũng phải đồng ý với cậu. "Nhưng tớ không nghĩ Hibari sẽ muốn tập luyện với chúng ta," thay vào đó Tsuna nói, lông mày cậu nhíu lại quan tâm.
"Từ những gì mà tôi đã thấy từ cậu ta, thì cậu ta không cần thiết phải làm vậy," Reborn đánh giá. "Thực ra, nó rất là tuyệt vời. Khả năng chiến đấu của cậu ta là rất ấn tượng, đặc biệt là khi cậu ta chưa bao giờ rời khỏi thị trấn này. Những đối thủ duy nhất mà tôi không chắc cậu ta có thể đánh bại được là Squalo và Xanxus, và cậu ta không phải chiến đấu với bất kì hai trong hai bọn chúng."
Tsuna bắt đầu gật đầu, nhẹ nhõm, khi cậu nhận ra nghĩa là cậu sẽ cần phải vượt qua một tên nào đó mạnh hơn cả Hibari - và cả Yamamoto cũng vậy.
Reborn tiếp tục, không quan tâm, "Với cậu ta trong nhóm, chúng ta sẽ chỉ cần đảm bảo chúng ta sẽ giành chiến thắng tất cả các trận chiến, và vì Varia luôn chiến đấu tới khi kẻ thù chết, chúng ta sẽ hướng tới điều đó."
Có sự logic nhất định trong lí do của cậu, nhưng bằng cách nào đó nó có vẻ như không đúng...
"Nghe tốt đấy," Yamamoto cười nói. "Tớ sẽ kêu ba mình không giữ lại gì của tớ cả!"
"Tôi sẽ đem tất cả những gì tôi có! Không, hơn thế nữa!" Gokudera đồng ý một cách nghiêm túc.
Tsuna thở dài. Cậu chỉ hi vọng thế là sẽ đủ.
~.~.~
Chương 48: The third two
Khi Chrome Dokuro tiếp cận Sawada Tsunayoshi vào ngày cuối cùng của năm học, lo lắng và bối rối, muốn được nói chuyện riêng với cậu, cả lớp 2-A đã nhìn chằm chằm vì sốc và có chút nghi ngờ. Chỉ có một điều có thể thôi, trong tâm trí họ.
Một lời tỏ tình!
Với Sawada? Với Dame-Tsuna, một kẻ thua cuộc sao?
Thật không thể tin được. Không thể tưởng tượng được.
Rõ ràng, điều này đã kêu gọi mọi người đi theo họ và thám thính cặp đôi hạnh phúc trong tương lai.
Tuy nhiên, Gokudera nhanh chóng chấm dứt ý niệm đó. Ngay cả khi cậu lầm bầm những lời phàn nàn về sự lo lắng của Chrome và không hề phù hợp trở thành người phụ nữ của boss cậu, cậu vẫn không cho phép bất cứ ai làm gián đoạn việc riêng tư của Tsuna. Yamamoto, Yamamoto, hiểu hơn một chút rằng lời tỏ tình đó sẽ khiết trái tim bất cứ cậu con trai nào cũng phải rung động, ngay cả khi không được đáp lại, cùng lôi kéo bạn cùng lớp mình khỏi sự tò mò ấy của họ.
Thông thường, suy nghĩ của Tsuna cũng sẽ giống với những học sinh khác, khiến cậu đỏ mặt và nói lắp, nhưng đây không phải là một ngày bình thường hay một tuần bình thường, và tâm trí của Tsuna đang đi theo hướng hoàn toàn khác.
Vậy là suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là Chrome đã cảm nhận được sự xáo trộn siêu nhiên trong thị trấn và muốn hỏi cậu về điều đó.
"Vậy cậu muốn nói gì, Chrome?" Tsuna hỏi, ngay khi họ đang một mình ở phía sau trường học. Cậu mỉm cười trìu mến với cô. "Cậu có thể hỏi tớ mọi thứ, thật đấy. Tớ hứa tớ sẽ nghe cậu."
Sau cùng thì tiếp cận tới một vấn đề của thế giới ngầm lần đầu tiên sẽ là rất khó.
"Kufufufu," Chrome khúc khích cười, ngoại trừ việc đó hoàn toàn không phải Chrome, "cậu thật là tốt đấy, Sawada Tsunayoshi. Cám ơn vì đã chăm sóc tốt cho Chrome, và cho lời khuyên hữu ích của cậu trước đó. Nó khá là hiệu quả đối với ta."
"...Rokudo Mukuro," Tsuna nhận ra, gần như ngay lập tức. Cuộc chạm trán của họ vẫn còn khá sâu đậm trong tâm trí cậu. Nếu có điều gì, cậu nên nhận ra nó sớm hơn chứ, nhưng Mukuro thực sự đã tạo ra sức ảnh hưởng để che giấu đi hiện diện của mình. "Ngươi muốn gì?"
Chrome - Mukuro - mỉm cười. "Ta muốn nhiều thứ," hắn nói. "Từ cậu? Như trước đây thôi." Nụ cười của hắn mở rộng hơn khi hắn quan sát sự căng thẳng của Tsuna. "Ta muốn được bảo vệ bởi Vongola. Thư giãn đi, ta không còn ý định chiếm hữu cơ thể cậu một lần nữa đâu. Thay vào đó, ta muốn chiếc nhẫn - chiếc nhẫn sương mù."
Tsuna nhíu mày, cố để hiểu được những gì Mukuro đang nói. "Ngươi muốn trở thành người bảo vệ sao?"
Đôi mắt Mukuro nheo lại, nụ cười của hắn nhếch lên. Nó trông đặc biệt không phù hợp với khuôn mặt ngọt ngào, dịu dàng của Chrome. "Chỉ là ý tưởng trở thành một phần của mafia làm ta phát ốm," hắn nói, "nhưng những người bảo vệ của Vongola nắm giữ một sức mạnh tuyệt vời, chỉ đứng thứ hai sau boss. Thậm chí đủ để thương lượng sự tha bổng từ Vindice."
Tất nhiên rồi. Không phải Mukuro đã từng nói rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì để sống sót sao?
Nhưng lông mày Tsuna nheo lại. "Nếu ta đưa ngươi chiếc nhẫn, ngươi sẽ trở thành mục tiêu của Varia," cậu nói. "Nếu ngươi muốn lẩn trốn, ngươi không thể sử dụng hết sức mạnh của mình, và đối đầu với chúng... ngươi sẽ bị thương đấy. Chrome sẽ bị thương."
"Chrome đã đồng ý với chuyện này rồi," Mukuro nói, mặt hắn như căng ra. "Và cậu không cần bận tâm đâu. Ta sẽ không thua. Cho dù ta có thua... ta biết không một ai trong thị trấn này xứng đáng với vị trí này. Vì vậy cậu chẳng mất gì khi cho ta cơ hội được chiến đấu cả. Và nếu ta thắng, vậy thì sẽ có thêm một người bạn của cậu không cần phải mạo hiểm nữa."
Trong thoáng chốc, Tsuna rơi vào im lặng, suy nghĩ của cậu như đang chạy đua khi cậu xem xét đề nghị của Mukuro.
Có nhiều điều mà Mukuro chưa nói, tất nhiên rồi. Một khi hắn có chiếc nhẫn, bằng chứng cụ thể cho chứng minh hắn là người bảo vệ sương mù, nó sẽ khá khó để thu hồi lại nó, đặc biệt là vì hắn tham gia vào trận chiến tranh nhẫn sẽ như lời tuyên bố chính thức về sự chấp nhận của hắn.
Vẫn có cơ hội để Tsuna thu hồi lại sau đó, cố để trục xuất hắn, nhưng đó sẽ là một bước đi nguy hiểm, điều sẽ khiến cho đời thứ mười nhà Vongola trở nên yếu đi.
Không, Tsuna sẽ bị mắc kẹt với Mukuro như là một người bảo vệ trong một thời gian dài. Và trong khi người bảo vệ thì ít quan trọng hơn boss, để một trong số họ bị lôi đi bởi Vindice cũng không tốt chút nào...
Câu hỏi ở đây là, Tsuna có một một kẻ như hắn vào gia đình của mình không? Cậu biết từ cuộc trò chuyện của Reborn rằng Mukuro rất mạnh. Chiến thắng của cậu chỉ là sự may mắn thôi. Trong khi Mukuro không thể có khả năng sẽ thực sự theo Tsuna, hắn sẽ không có bất kỳ sự trung thành thực sự nào với cậu.
Và còn Chrome thì sao? Với khí chất của cô, không có vẻ gì như là Mukuro đang kiểm soát cô chống lại ý muốn của cô, nhưng cô có thực sự hiểu được hắn đang đưa hai người họ vào chuyện gì không? Nếu họ thua, Chrome sẽ là người phải trả giá, không chỉ có Mukuro.
"Sawada-san," một giọng nói ngập ngừng vang lên - và thật đột ngột Chrome lại đang nói chuyện với Tsuna, thay vì là Mukuro. "Xin hãy cho chúng tôi cơ hội này. Ngài không cần lo lắng về chúng tôi đâu. Sau cùng chúng tôi cũng chỉ đang sử dụng ngài thôi."
"Điều đó không có nghĩa là tớ muốn cậu bị thương," Tsuna phản đối. Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cậu thở dài. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhớ đến sự tuyệt vọng của Mukuro, cậu chỉ là không thể từ chối họ. Đó có lẽ là hi vọng duy nhất để cải thiện tình hình hiện tại của họ.
Cuối cùng, ngập ngừng, cậu gật đầu.
Reborn sẽ lấy đầu cậu vì điều này mất, nhưng có vẻ như cậu cũng đã có người bảo vệ sương mù.
~.~.~
Chương 49: Hot blood, cold blood
Reborn, cùng với Basil, đã kéo Tsuna đi tập luyện gần như ngay lập tức sau cuộc trò chuyện của cậu với Mukuro. Thực ra, Tsuna chỉ có thời gian để trao cho Chrome chiếc nhẫn Sương mù trước khi người gia sư phi tới chỗ họ. Đôi mắt Reborn nheo lại, nhưng trước sự nhẹ nhõm của Tsuna, cậu chỉ đưa ra vài lời nhận xét chê bai về việc tán tỉnh và lôi Tsuna bằng khẩu súng lục của mình.
Thực tế, Reborn và Basil đã hoàn thành những thỏa thuận nhất định với Shamal. Sau vài lời đe dọa, ông đã đồng ý huấn luyện cho Gokudera trong suốt một tháng. Tuy nhiên, Reborn muốn bàn vài chuyện với ông ta về tình trạng của Tsuna.
Sự thực là, Reborn không chắc về việc áp dụng chiến thuật huấn luyện ưa thích của cậu với Tsuna. Cho giới hạn thời gian, bắn Tsuna bằng đạn Dying Will liên tục sẽ là phương pháp hiệu quả nhất... Nhưng xem xét dòng máu yêu quái của Tsuna và phản ứng bất thường của cậu khi sử dụng lửa Dying Will của chính cậu, thậm chí Reborn còn chẳng chắc chắn được về kết quả.
Về mặt tốt nhất, thời gian mà Tsuna ở trạng thái kia sẽ tăng sau mỗi viên đạn, đòi hỏi một cách tiếp cận chậm hơn... Tồi tệ nhất, ngọn lửa của Tsuna có thể trở thành thiếu cân bằng, cái cách mà chúng đã từng một năm về trước, nhưng lần này sẽ không chỉ là một cơn sốt.
Chính Basil là người đã đưa ra một thỏa hiệp. Viên thuốc mà cậu dùng ít hiệu quả hơn đạn, nhưng chúng được sử dụng cho các tình huống tương tự như Tsuna - khi người sử dụng không thể vào trạng thái Dying Will bằng ý chí của mình, nhưng có kinh nghiệm và kỹ năng để biến những gì nhỏ bé, yếu ớt thành trạng thái Dying Will hoàn chỉnh, thực sự, quần áo và tất cả mọi thứ.
Khi Reborn nghĩ về điều đó, kiểm soát lửa là bước tiếp theo của Tsuna. Với may mắn, nó sẽ cho phép cậu thậm chí là kiểm soát và ổn định năng lượng đủ để không bị mắc cùng một loại bệnh một lần nữa.
"Oh, tớ hiểu," Tsuna nói, gật đầu khi Basil và Reborn đang giải thích điều này với cậu. "Tớ luôn bị ốm vì lửa của tớ trở nên quá mạnh khi dòng máu còn lại của tớ quá yếu. Vì vậy nếu tớ có thể kiểm soát lửa của mình, điều đó sẽ không còn là vấn đề nữa."
Trong khi cậu có cơ hội, Reborn đã hỏi Iemitsu về tuổi thơ của Tsuna và bất kì chuyện lạ lẫm nào liên quan tới con trai ông. Cậu phải cố gắng kiểm soát mình để chịu đựng những lời thì thầm của Iemitsu, nhưng kết quả cuối cùng cũng sáng tỏ.
Nếu Tsuna bị như vậy với ngọn lửa của cậu bị niêm phong bởi Đệ Cửu, thì cậu sẽ như thế nào một khi niêm phong hoàn toàn bị phá hủy? Cậu sẽ như thế nào, sống cả đời với toàn bộ sức mạnh? ... Liệu cậu có thể sống lâu được không? Hay sức mạnh của cậu sẽ mất kiểm soát, đốt cháy cậu từ trong ra ngoài?
Dù trong trường hợp nào, Tsuna chắc chắn có tiềm năng. Vấn đề là phải đưa được nó ra.
Reborn quyết định tốt hơn không nên đề cập tới lựa chọn khác mà cậu đã cân nhắc. Một số người có thể gọi nó là man rợ, nhưng đó là một phương pháp đã được thử nghiệm và đúng đắn.
Ném Tsuna ra khỏi vách đá, là vậy đó.
Cậu gần như chắc chắn rằng Tsuna sẽ thức tỉnh ngọn lửa của mình trong lúc tuyệt vọng, đúng thời điểm để bảo vệ bản thân cậu khỏi kết cục không may. "Hãy nghĩ về nó xem, gần đây tôi cảm thấy khá tốt," cậu lầm bầm với chính mình, "thậm chí là cả vào mùa hạ nữa..." Đó là một sự an ủi, từ sự lo lắng mà cậu thậm chí không nhận ra mình đang mắc phải. Tsuna mỉm cười. "Vậy tớ sẽ không lùi bước. Tớ sẽ tập luyện với Dying Will của mình."
~.~.~
Khi Chrome Dokuro tiếp cận Sawada Tsunayoshi vào ngày cuối cùng của năm học, lo lắng và bối rối, muốn được nói chuyện riêng với cậu, cả lớp 2-A đã nhìn chằm chằm vì sốc và có chút nghi ngờ. Chỉ có một điều có thể thôi, trong tâm trí họ.
Một lời tỏ tình!
Với Sawada? Với Dame-Tsuna, một kẻ thua cuộc sao?
Thật không thể tin được. Không thể tưởng tượng được.
Rõ ràng, điều này đã kêu gọi mọi người đi theo họ và thám thính cặp đôi hạnh phúc trong tương lai.
Tuy nhiên, Gokudera nhanh chóng chấm dứt ý niệm đó. Ngay cả khi cậu lầm bầm những lời phàn nàn về sự lo lắng của Chrome và không hề phù hợp trở thành người phụ nữ của boss cậu, cậu vẫn không cho phép bất cứ ai làm gián đoạn việc riêng tư của Tsuna. Yamamoto, Yamamoto, hiểu hơn một chút rằng lời tỏ tình đó sẽ khiết trái tim bất cứ cậu con trai nào cũng phải rung động, ngay cả khi không được đáp lại, cùng lôi kéo bạn cùng lớp mình khỏi sự tò mò ấy của họ.
Thông thường, suy nghĩ của Tsuna cũng sẽ giống với những học sinh khác, khiến cậu đỏ mặt và nói lắp, nhưng đây không phải là một ngày bình thường hay một tuần bình thường, và tâm trí của Tsuna đang đi theo hướng hoàn toàn khác.
Vậy là suy nghĩ đầu tiên của cậu chính là Chrome đã cảm nhận được sự xáo trộn siêu nhiên trong thị trấn và muốn hỏi cậu về điều đó.
"Vậy cậu muốn nói gì, Chrome?" Tsuna hỏi, ngay khi họ đang một mình ở phía sau trường học. Cậu mỉm cười trìu mến với cô. "Cậu có thể hỏi tớ mọi thứ, thật đấy. Tớ hứa tớ sẽ nghe cậu."
Sau cùng thì tiếp cận tới một vấn đề của thế giới ngầm lần đầu tiên sẽ là rất khó.
"Kufufufu," Chrome khúc khích cười, ngoại trừ việc đó hoàn toàn không phải Chrome, "cậu thật là tốt đấy, Sawada Tsunayoshi. Cám ơn vì đã chăm sóc tốt cho Chrome, và cho lời khuyên hữu ích của cậu trước đó. Nó khá là hiệu quả đối với ta."
"...Rokudo Mukuro," Tsuna nhận ra, gần như ngay lập tức. Cuộc chạm trán của họ vẫn còn khá sâu đậm trong tâm trí cậu. Nếu có điều gì, cậu nên nhận ra nó sớm hơn chứ, nhưng Mukuro thực sự đã tạo ra sức ảnh hưởng để che giấu đi hiện diện của mình. "Ngươi muốn gì?"
Chrome - Mukuro - mỉm cười. "Ta muốn nhiều thứ," hắn nói. "Từ cậu? Như trước đây thôi." Nụ cười của hắn mở rộng hơn khi hắn quan sát sự căng thẳng của Tsuna. "Ta muốn được bảo vệ bởi Vongola. Thư giãn đi, ta không còn ý định chiếm hữu cơ thể cậu một lần nữa đâu. Thay vào đó, ta muốn chiếc nhẫn - chiếc nhẫn sương mù."
Tsuna nhíu mày, cố để hiểu được những gì Mukuro đang nói. "Ngươi muốn trở thành người bảo vệ sao?"
Đôi mắt Mukuro nheo lại, nụ cười của hắn nhếch lên. Nó trông đặc biệt không phù hợp với khuôn mặt ngọt ngào, dịu dàng của Chrome. "Chỉ là ý tưởng trở thành một phần của mafia làm ta phát ốm," hắn nói, "nhưng những người bảo vệ của Vongola nắm giữ một sức mạnh tuyệt vời, chỉ đứng thứ hai sau boss. Thậm chí đủ để thương lượng sự tha bổng từ Vindice."
Tất nhiên rồi. Không phải Mukuro đã từng nói rằng hắn sẽ làm bất cứ điều gì để sống sót sao?
Nhưng lông mày Tsuna nheo lại. "Nếu ta đưa ngươi chiếc nhẫn, ngươi sẽ trở thành mục tiêu của Varia," cậu nói. "Nếu ngươi muốn lẩn trốn, ngươi không thể sử dụng hết sức mạnh của mình, và đối đầu với chúng... ngươi sẽ bị thương đấy. Chrome sẽ bị thương."
"Chrome đã đồng ý với chuyện này rồi," Mukuro nói, mặt hắn như căng ra. "Và cậu không cần bận tâm đâu. Ta sẽ không thua. Cho dù ta có thua... ta biết không một ai trong thị trấn này xứng đáng với vị trí này. Vì vậy cậu chẳng mất gì khi cho ta cơ hội được chiến đấu cả. Và nếu ta thắng, vậy thì sẽ có thêm một người bạn của cậu không cần phải mạo hiểm nữa."
Trong thoáng chốc, Tsuna rơi vào im lặng, suy nghĩ của cậu như đang chạy đua khi cậu xem xét đề nghị của Mukuro.
Có nhiều điều mà Mukuro chưa nói, tất nhiên rồi. Một khi hắn có chiếc nhẫn, bằng chứng cụ thể cho chứng minh hắn là người bảo vệ sương mù, nó sẽ khá khó để thu hồi lại nó, đặc biệt là vì hắn tham gia vào trận chiến tranh nhẫn sẽ như lời tuyên bố chính thức về sự chấp nhận của hắn.
Vẫn có cơ hội để Tsuna thu hồi lại sau đó, cố để trục xuất hắn, nhưng đó sẽ là một bước đi nguy hiểm, điều sẽ khiến cho đời thứ mười nhà Vongola trở nên yếu đi.
Không, Tsuna sẽ bị mắc kẹt với Mukuro như là một người bảo vệ trong một thời gian dài. Và trong khi người bảo vệ thì ít quan trọng hơn boss, để một trong số họ bị lôi đi bởi Vindice cũng không tốt chút nào...
Câu hỏi ở đây là, Tsuna có một một kẻ như hắn vào gia đình của mình không? Cậu biết từ cuộc trò chuyện của Reborn rằng Mukuro rất mạnh. Chiến thắng của cậu chỉ là sự may mắn thôi. Trong khi Mukuro không thể có khả năng sẽ thực sự theo Tsuna, hắn sẽ không có bất kỳ sự trung thành thực sự nào với cậu.
Và còn Chrome thì sao? Với khí chất của cô, không có vẻ gì như là Mukuro đang kiểm soát cô chống lại ý muốn của cô, nhưng cô có thực sự hiểu được hắn đang đưa hai người họ vào chuyện gì không? Nếu họ thua, Chrome sẽ là người phải trả giá, không chỉ có Mukuro.
"Sawada-san," một giọng nói ngập ngừng vang lên - và thật đột ngột Chrome lại đang nói chuyện với Tsuna, thay vì là Mukuro. "Xin hãy cho chúng tôi cơ hội này. Ngài không cần lo lắng về chúng tôi đâu. Sau cùng chúng tôi cũng chỉ đang sử dụng ngài thôi."
"Điều đó không có nghĩa là tớ muốn cậu bị thương," Tsuna phản đối. Nhưng vào khoảnh khắc tiếp theo, cậu thở dài. Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của cô, nhớ đến sự tuyệt vọng của Mukuro, cậu chỉ là không thể từ chối họ. Đó có lẽ là hi vọng duy nhất để cải thiện tình hình hiện tại của họ.
Cuối cùng, ngập ngừng, cậu gật đầu.
Reborn sẽ lấy đầu cậu vì điều này mất, nhưng có vẻ như cậu cũng đã có người bảo vệ sương mù.
~.~.~
Chương 49: Hot blood, cold blood
Reborn, cùng với Basil, đã kéo Tsuna đi tập luyện gần như ngay lập tức sau cuộc trò chuyện của cậu với Mukuro. Thực ra, Tsuna chỉ có thời gian để trao cho Chrome chiếc nhẫn Sương mù trước khi người gia sư phi tới chỗ họ. Đôi mắt Reborn nheo lại, nhưng trước sự nhẹ nhõm của Tsuna, cậu chỉ đưa ra vài lời nhận xét chê bai về việc tán tỉnh và lôi Tsuna bằng khẩu súng lục của mình.
Thực tế, Reborn và Basil đã hoàn thành những thỏa thuận nhất định với Shamal. Sau vài lời đe dọa, ông đã đồng ý huấn luyện cho Gokudera trong suốt một tháng. Tuy nhiên, Reborn muốn bàn vài chuyện với ông ta về tình trạng của Tsuna.
Sự thực là, Reborn không chắc về việc áp dụng chiến thuật huấn luyện ưa thích của cậu với Tsuna. Cho giới hạn thời gian, bắn Tsuna bằng đạn Dying Will liên tục sẽ là phương pháp hiệu quả nhất... Nhưng xem xét dòng máu yêu quái của Tsuna và phản ứng bất thường của cậu khi sử dụng lửa Dying Will của chính cậu, thậm chí Reborn còn chẳng chắc chắn được về kết quả.
Về mặt tốt nhất, thời gian mà Tsuna ở trạng thái kia sẽ tăng sau mỗi viên đạn, đòi hỏi một cách tiếp cận chậm hơn... Tồi tệ nhất, ngọn lửa của Tsuna có thể trở thành thiếu cân bằng, cái cách mà chúng đã từng một năm về trước, nhưng lần này sẽ không chỉ là một cơn sốt.
Chính Basil là người đã đưa ra một thỏa hiệp. Viên thuốc mà cậu dùng ít hiệu quả hơn đạn, nhưng chúng được sử dụng cho các tình huống tương tự như Tsuna - khi người sử dụng không thể vào trạng thái Dying Will bằng ý chí của mình, nhưng có kinh nghiệm và kỹ năng để biến những gì nhỏ bé, yếu ớt thành trạng thái Dying Will hoàn chỉnh, thực sự, quần áo và tất cả mọi thứ.
Khi Reborn nghĩ về điều đó, kiểm soát lửa là bước tiếp theo của Tsuna. Với may mắn, nó sẽ cho phép cậu thậm chí là kiểm soát và ổn định năng lượng đủ để không bị mắc cùng một loại bệnh một lần nữa.
"Oh, tớ hiểu," Tsuna nói, gật đầu khi Basil và Reborn đang giải thích điều này với cậu. "Tớ luôn bị ốm vì lửa của tớ trở nên quá mạnh khi dòng máu còn lại của tớ quá yếu. Vì vậy nếu tớ có thể kiểm soát lửa của mình, điều đó sẽ không còn là vấn đề nữa."
Trong khi cậu có cơ hội, Reborn đã hỏi Iemitsu về tuổi thơ của Tsuna và bất kì chuyện lạ lẫm nào liên quan tới con trai ông. Cậu phải cố gắng kiểm soát mình để chịu đựng những lời thì thầm của Iemitsu, nhưng kết quả cuối cùng cũng sáng tỏ.
Nếu Tsuna bị như vậy với ngọn lửa của cậu bị niêm phong bởi Đệ Cửu, thì cậu sẽ như thế nào một khi niêm phong hoàn toàn bị phá hủy? Cậu sẽ như thế nào, sống cả đời với toàn bộ sức mạnh? ... Liệu cậu có thể sống lâu được không? Hay sức mạnh của cậu sẽ mất kiểm soát, đốt cháy cậu từ trong ra ngoài?
Dù trong trường hợp nào, Tsuna chắc chắn có tiềm năng. Vấn đề là phải đưa được nó ra.
Reborn quyết định tốt hơn không nên đề cập tới lựa chọn khác mà cậu đã cân nhắc. Một số người có thể gọi nó là man rợ, nhưng đó là một phương pháp đã được thử nghiệm và đúng đắn.
Ném Tsuna ra khỏi vách đá, là vậy đó.
Cậu gần như chắc chắn rằng Tsuna sẽ thức tỉnh ngọn lửa của mình trong lúc tuyệt vọng, đúng thời điểm để bảo vệ bản thân cậu khỏi kết cục không may. "Hãy nghĩ về nó xem, gần đây tôi cảm thấy khá tốt," cậu lầm bầm với chính mình, "thậm chí là cả vào mùa hạ nữa..." Đó là một sự an ủi, từ sự lo lắng mà cậu thậm chí không nhận ra mình đang mắc phải. Tsuna mỉm cười. "Vậy tớ sẽ không lùi bước. Tớ sẽ tập luyện với Dying Will của mình."
~.~.~
