Dự đoán của Reborn về Hibari và Varia còn chính xác hơn cậu nghĩ.
Sự có mặt của Varia hiện tại đe dọa tới sự bình yên của Namimori. Mùi hương của máu bám lấy chúng một là kết quả của việc giết người - không phải là mùi hương, cũng không phải máu, mà là sự tương đồng gần gũi nhất trong năm giác quan - làm cho yêu quái kích động nhiều hơn.
Hibari đã đi tuần tra gần như không ngừng nghỉ trong nỗ lực kiểm soát số lượng những sự cố đang ngày càng gia tăng. Cho tới nay tất cả bọn họ đều là trẻ vị thành niên, nhưng sẽ không lâu nữa mọi chuyện có thể chuyển biến tệ hơn.
Cho dù anh có kiêu hãnh tới đâu đi nữa, anh sẽ cần nhờ gia tộc của anh giúp đỡ - và sớm thôi, trước khi một ai đó biến mất, hoặc là bị chết đuối, hay tìm thấy đang bị treo lơ lửng trên đường dây điện, cơ thể bị xoắn lại. Tâm ý quá độc ác, cho tới khi ngay cả những yêu quái hiền lành cũng bắt đầu săn cả những người dân vô tội. Anh sẽ không cho phép điều đó xảy ra với thị trấn của mình.
Nhưng Hibari cũng không thể rời đi và đi gặp gia tộc của anh ở trong núi được. Tất cả những gì anh có thể làm là gửi lời nhắn và tiếp tục tuần tra.
Có vẻ như lại là một đêm căng thẳng, bận rộn, cho tới khi mùi hương của máu đột ngột mạnh lên. Hibari chưa bao giờ thực sự xử lý những tên thợ săn trước kia, nhưng với bản năng sâu sắc của mình anh đã nhận ra ý nghĩa của nó.
Chúng đa tiếp tục đi săn trở lại.
Trong thị trấn của anh! Chống lại họ trong sự bảo vệ của anh! Hibari biết, biết rằng không có một yêu quái nào làm hại tới bất cứ ai. Vậy tại sao? Chỉ để thỏa mãn bản tính khát máu của mình sao?
Tên thợ săn rất dễ để tìm ra, và Hibari không do dự dù chỉ một chút nào khi anh vung cây tonfa xuống kẻ lạ mặt.
Tuy nhiên, Varia được xem là tuyệt nhất cũng là có lí do, và Belphegor đã xoay sở để né đi đòn tấn công bất ngờ của Hibari. Tên karakasa mà hắn đang đùa giỡn trong sợ hãi và cảm ơn trước khi lao đi.
"Ngươi dám tấn công một hoàng tử sao, tên nông dân-" Belphegor bắt đầu, cuối cùng bị ngắt lời bởi đòn tấn công nguy hiểm khác.
"Ngươi dám, trong thị trấn của ta!" Hibari hét lên. "Ta sẽ cắn ngươi đến chết!"
"Cắn?" Belphegor chỉ ra, những con dao đang lấp lánh trong tay hắn. Nụ cười của hắn lớn hơn và độc ác. "Ngươi là một con thú thực sự nhỉ. Nhưng không sao. Ta sẽ hạ gục ngươi vì điều tốt..."
"Con thú?" Hibari nhắc lại. Anh lại tung đòn lần nữa, một cơn gió khác khiến Belphegor nhăn lại. "Ngươi chẳng biết gì cả! Những tên ngoại quốc gọi yêu quái như những con quỷ và nhìn xuống bọn ta, nhưng các ngươi thậm chí còn chẳng biết bản chất thật của bọn ta! Các ngươi không biết gì về thế giới này hết!"
Gia tộc của anh đã cai quản vùng đất thiêng liêng này trước khi con người đến. Và trong một thời gian dài, yêu quái đã tụ tập ở nơi đây, ở một nơi mà nay là Namimori. Đây là một cái giếng, một chiếc nôi - nơi mà những linh hồn và năng lượng của thế giới được sinh ra.
Đó là bản chất thực sự của yêu quái - những người được sinh ra từ những rung động của thế giới, những biểu hiện về sức mạnh và sự sống của hành tinh này.
"Hoàng tử không quan tâm ngươi là thú hay là nông dân," Belphegor cười. "Ta cũng sẽ giết ngươi như vậy thôi!"
Những lời nói của hắn khiến Hibari nổi cơn thịnh nộ, và anh đánh trả lại, tung đôi cánh của mình ra để đẩy anh về phía trước. Không hề phòng bị, Belphegor không thể né kịp lúc, một cây tonfa nã vào mặt của hắn ta. Vài giọt máu đã rơi xuống vỉa hè. Chậm rãi, Belphegor đưa tay lên chạm vào môi mình. Những ngón tay của hắn đỏ ngòm, và kì lạ, nụ cười hoang dã của hắn bắt đầu xuất hiện trên mặt hắn.
"Ta đang đổ máu... dòng máu quý tộc của ta..." hắn lẩm bẩm, trước khi ngả đầu về phía sau và phát ra âm thanh vừa là tiếng cười vừa là tiếng rít.
Hai con thú chạm mặt nhau trong trận chiến.
~.~.~
Chương 51: Lone protector II
Sát khí từ Hibari và trận chiến của Belphegor đủ để thu hút sự chú ý từ mọi người trong vùng lân cận. Mùi hương của máu là quá dày gần như khiến dạ dày của Tsuna quặn lên.
Mệt mỏi sau một ngày tập luyện cùng Reborn và Basil, Tsuna không ngần ngại chạy, để cho các giác quan khác dẫn lối cho cậu. Mặc dù cậu đã rít lên điều gì đó giận dữ dưới cổ họng cậu, Reborn không ngăn cậu lại, và Basil chạy theo chỉ sau một lúc do dự.
Họ không phải những người đầu tiên tới. Lussuria, tới để giúp Belphegor, đã bị đánh gục và một lúc sau đó cùng với Belphegor nằm trên mặt đất đầy máu, đổ nát.
Tuy nhiên, chúng không thể gục dễ dàng như vậy, và những vết thương chúng đã cố gắng gây ra cho anh khiến Hibari quá chậm để né được cơn mưa đạn đột ngột cắt ngang qua không khí.
"Ngươi thật cả gan, dám tấn công Varia," Mammon nói, cơ thể nhỏ con của hắn đang ngồi trên tay của Gola Mosca, trong khi những ngón tay của gã kia bốc khói nhẹ. Hắn không hề có động thái tấn công nào, đánh giá rằng đây là dịch mù mà hắn không được trả tiền, và chỉ nhìn xuống Hibari với thái độ khinh miệt.
Hibari cố vẫy đôi cánh của mình và bay lên không trung, nhưng những viên đạn đã bắn xuyên qua một bên cánh, tóe máu và những chiếc lông vũ đen. Gola Mosca lại bắn thêm lần nữa, lần này hoàn toàn đúng mục tiêu.
Ngọn lửa Bầu trời màu cam bùng lên giữa con robot và Hibari, hoàn toàn nuốt chửng những viên đạn. Khi ngọn lửa dần tan ra, Tsuna đứng ngay tại đó, trừng mắt nhìn lên những thành viên của Varia.
"Đi đi," Hibari ra lệnh, cố nâng mình đứng lên.
Tsuna nhìn anh qua vai mình - không phải cái trừng mắt, không phải ánh mắt lạnh lùng, nhưng đủ kiên định để thậm chí khiến Hibari ngưng lại. Đôi mắt cậu sáng rực như ngọn lửa đang nhảy múa trên trán cậu và quanh đôi bàn tay cậu.
"Đánh nhau giữa những người tham gia vào trận chiến tranh nhẫn là nghiêm cấm ngoài các trận đấu chính thức," Tsuna nói. Quay lại về phía Varia, cậu tiếp tục, "Tôi xin lỗi về hành động của người bảo vệ của tôi. Nếu thành viên của các người không thể hồi phục vào cuối tháng này, tôi sẵn sàng chấp nhận những bất lợi cần thiết."
Cậu có thể cảm thấy Hibari đang trừng mắt nhìn phía sau lưng cậu, nhưng người hội trưởng không hề tấn công, và đó là điều tốt nhất mà Tsuna có thể mong đợi. Tuyên bố Hibari như một người bảo vệ mà không được sự cho phép là rất nguy hiểm, nhưng đó là điều duy nhất Tsuna có thể nghĩ ra đễ giữ cho mọi việc khỏi leo thang thêm nữa.
Như một người tham gia, Hibari bị ràng buộc nhưng cũng được bảo vệ bởi những luật lệ trong trận chiến tranh nhẫn. Là một người ngoài cuộc, anh sẽ sẵn sàng trả đũa những hành động của Varia, và cách duy nhất để Tsuna có thể giúp anh là để chiến đấu.
May mắn thay, cách cậu nói những điều đó làm Varia không muốn làm rối mọi việc lên, nhắc nhở chúng về thực tế rằng hai bọn chúng là thành viên đã bị đánh bại bởi một trong số người của Tsuna. Thừa nhận việc Hibari đã đả thương chúng sẽ làm chúng tổn thương lòng tự trọng thêm nữa.
"Mọi người đang cảm thấy thấy bị thôi thúc. Chúng ta nên cẩn thận hơn," Reborn lên tiếng, đã tới chỉ ngay sau Tsuna, Basil cũng dừng lại ngay phía sau một cách căng thẳng. Không có quá nhiều lời nhưng sự nặng trĩu của sát khí mà cậu phát ra khiến Mammon tặc lưỡi và lùi lại.
"Dù sao thì ta cũng không được trả tiền cho việc này," Mammon thì thầm, hất đầu ra dấu bảo chúng đi.
Tsuna từ từ quay lại, vẫn để mắt tới lũ thợ săn chước khi khoảng cách giữa họ là quá lớn. Sau đó, cậu chạy nhanh, hướng về phía nhà Sawada.
Không hề hài lòng, Hibari vẫn theo sau, chân anh càng yếu đi trong mỗi bước chân.
~.~.~
Chương 52: Lone protector III
Hibari im lặng nghe giải thích của họ, với sự kiên nhẫn của một kẻ săn mồi đang chờ sẵn. Điều duy nhất cho thấy sự kích động của anh là ánh mắt chết người trong đôi mắt anh.
"Nếu anh không muốn chiến đấu, thì anh không cần đâu," Tsuna kết luận. "Em sẽ chỉ..."
Cậu không dám nói hết câu, dưới cái trừng mắt mà Hibari đang hướng về cậu. Người hội trưởng sẽ chiến đấu, không nghi ngờ gì nữa. Tế nhị, Tsuna đưa ra chiếc nhẫn Mây, thứ Hibari đã nhận mà không hề thay đổi vẻ mặt của mình.
"Cậu nói là vẫn còn ba tuần nữa," Hibari lưu ý. "Cậu sẽ làm thế nào để ngăn lũ ngoại quốc giả làm động vật ăn thịt kia phá bĩnh hòa bình ở Namimori? Nếu chuyện này tiếp tục..."
Anh không cần phải nói hết câu. Hiểu được ý nghĩa này, Tsuna run rẩy.
"Tôi ghét phải nói điều này, nhưng Varia rất có khả năng khi nói về công việc của chúng," Reborn lên tiếng. Cậu lờ đi ánh mắt tối tăm của Hibari. "Phương pháp của chúng có thể rất thô bạo, nhưng chúng sẽ không để mọi chuyện đi quá xa... dù sao cũng chỉ có giới hạn thôi."
"Varia sẽ bảo vệ dân thường," Basil nói thêm. Không giống Reborn, cậu đã ngồi co rúm lại khi Hibari nhẹ gầm gừ trong cổ họng mình.
Tsuna cũng cau mày. "Chúng sẽ không để những người dân bị thương, nhưng chúng đang gây hại tới yêu quái," cậu nói. "Những tên thợ săn... Chúng là tệ nhất. Sao chúng không làm yên lòng các linh hồn? Tại sao phải giết họ? Ngay cả những người không làm tổn thương ai! Vì sự xuất hiện của chúng đã khiến mọi việc trở nên căng thẳng!"
Cậu nhìn đi chỗ khác, nuốt nước bọt. Tsuna trông và hành động như một cậu thanh niên bình thường vậy. Thật khó để nhớ rằng một trong những con quỷ mà Varia muốn săn đuổi lại chính là mẹ cậu, người phụ nữ vui vẻ ngâm nga ở lầu dưới để chuẩn bị bữa tối.
"...Sao chúng lại ghét chúng ta chứ?" cậu thì thầm.
"Vì chúng là con người," Hibari thẳng thừng nói. Ánh mắt đau đớn Tsuna nhìn anh khiến anh quặn lên, dù chỉ một chút.
"Không thể thế được," Tsuna nói. "Cha của chúng ta, họ không hề cảm thấy điều tương tự. Hay như cha của Yamamoto vậy. Hay Kyoko và anh trai của cô ấy. Hay là Reborn nữa! Nó không thể chỉ là như vậy được..."
"Chúng không ghét cậu," Reborn nói, thở dài. "Không có gì nhiều hơn cả. Varia cũng hoạt động như một nhóm sát thủ. Với chúng, con người và quỷ chẳng là vấn đề. Và Xanxus... không phải hắn ta ghét cậu, không hẳn là vậy!"
Lông mày Tsuna nheo lại, ánh mắt cậu sâu xa, nhưng Reborn không bận tâm.
Thay vào đó, cậu kéo chiếc mũ phớt xuống và nói, "Tôi sẽ cố nói chuyện với Xanxus, vì điều tốt có lẽ tôi sẽ làm vậy. Về điểm này, không có nhiều điều chúng ta có thể làm ngoại trừ cắn răng chịu đựng."
Không cần phải nói, điều đó không phù hợp với Hibari. Đó có lẽ là lí do tại sao, ngày hôm sau, anh rời khỏi để về nhà của gia tộc mình, nhờ họ giúp đỡ làm dịu tinh thần, để tập luyện, và để tránh xa khỏi những kẻ thù mà anh chắc chắn sẽ tấn công.
~.~.~
