Chương 60: Cat with two tails
Ngày trước khi trận chiến tranh nhẫn bắt đầu, Tsuna và bạn bè cậu đã tới nhà Sawada sau một ngày Reborn tìm kiếm thì có vị khách xuất hiện.
"Các con về rồi, Tsu-kun, Hayato-kun, Takeshi-kun, Reborn-kun," Nana vui vẻ chào họ. "Đây là bạn cũ của mẹ, Uri. Bà ấy tới để theo dõi các con chiến đấu."
Tsuna không nói nên lời. Cậu không thực sự nói với bà về trận chiến tranh nhẫn và khi bà đề cập tới chuyện đó một cách tình cờ như vậy cũng khiến họ bị sốc. Kế bên cậu, Gokudera cũng kêu lên nghẹn ngào, nhưng lý do của cậu còn khác hơn. "M-Mẹ?" cậu lắp bắp, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ có mái tóc bạc đang ngồi ở bàn ăn với Nana.
"Ara," Nana khẽ kêu lên, "Hayato-kun thực sự mang dòng máu của cậu, Uri-chan. Tớ nghĩ nó cảm thấy giống vậy. Cậu không hề nói tớ biết là cậu có mèo con đấy!"
"Nó đã từ khoảng thời gian trước đó rồi," Uri nói. Bà nheo mắt lại khi Nana vẫn tươi cười với bà. "Nó thực sự có giọng nói thật tuyệt đó!"
Trí óc nhanh nhạy của Gokudera cuối cùng cũng xua đi được cú sốc khiến cậu tê liệt, và cậu bắt đầu hiểu được ý nghĩa những gì mà hai người phụ nữ đang nói.
Tsuna đã đề cập từ khá lâu trước đó là mẹ cậu biết một con mèo hai đuôi giống như bà của Gokudera, người phụ nữ bí ẩn người đã lang thang vào cửa hàng nhạc cụ của ông cậu và chưa bao giờ xuất hiện lại lần nữa, để lại một đứa trẻ mà một ngày có tên là Lavina Gokudera, để tưởng nhớ người mẹ mà bà chưa từng được gặp.
"Bà, bà là bà ngoại của tôi sao?" cậu lắp bắp, vẫn còn ngờ vực.
"Ai biết chứ," Uri gạt câu hỏi của cậu sang một bên mà không hề có dấu hiệu để tâm.
Sự gạt bỏ, hờ hững, xa cách đó đưa một làn sóng lạnh lẽo xuyên qua cậu. Tại sao? Tại sao bà ta không hề để tâm gì hết? Họ không phải một gia đình sao? Sao cậu luôn bị bỏ rơi như vậy? Sao cậu buộc phải cô đơn, nếu như bà ta ở đâu đó quanh đây?
Bàn tay Tsuna nắm lấy cánh tay cậu, nắm chặt, kéo Gokudera khỏi những suy nghĩ chồng chất lên nhau. Cậu nhận ra thuốc nổ đã nằm trong tay mình, như thể sẵn sàng tấn công. Tsuna cảm thấy đau đớn, ánh mắt thương cảm bắt gặp ánh mắt cậu, và Gokudera thấy mình bị kéo ra khỏi bếp, lên tầng vào phòng của Tsuna.
"...Tôi xin lỗi vì hành vi của tôi trước mặt khách của người mẹ đáng kính của ngài," Gokudera gượng nói, nuốt nước bọt khi mà cổ họng cậu không chịu hoạt động.
"Đó không phải là điều mà cậu cần phải xin lỗi," Tsuna nói. Cậu xoa bàn tay lên lưng Gokudera để an ủi, cắn môi mình, không chắc phải làm sao để giúp bạn mình.
"Yêu quái thực sự khác với con người," Yamamoto nhận xét, im lặng theo sau họ. Đôi mắt cậu nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng ngủ của Tsuna, hay đúng hơn là xuyên qua nó, vào nơi mà họ vừa rời đi.
"Cho dù họ ở hình dạng nào, yêu quái không có trái tim, giá trị hay đạo đức con người," Tsuna khẽ nói. "Vì họ không phải con người. Ngay cả việc như bỏ rơi chính đứa con của mình cũng không hề sai hay kì lạ với họ."
Số phận của những đứa trẻ đã bị bỏ lại với cha mẹ là con người, vì cuối cùng thì những đứa trẻ đó cũng là con người. Theo cách của riêng họ, bạn bè của Tsuna cũng là những người may mắn. Không phải người nào cũng đột nhiên tìm được một đứa trẻ sơ sinh được sinh ra bởi các linh hồn, phản ứng rất tốt. Và những người bị từ chối...
Người lai luôn luôn rất hiếm. Thậm chí là hiếm hơn khi họ vẫn có thể sống được cho tới tuổi trưởng thành.
Gokudera lắc đầu mình. "Đó không phải vấn đề," cậu tuyên bố, đau đớn và quyết tâm đều ẩn hiện trong giọng nói của cậu. "Đó không phải vấn đề vì tôi đã có một gia đình duy nhất mà tôi cần."
Cậu ho nhẹ một cái, quay ngoắt đầu đi để che giấu sự đỏ mặt.
"Gia đình? Điều đó nghe thật tuyệt đấy," Yamamoto nói, mỉm cười.
"Đúng vậy," Tsuna đồng ý. Hấp tấp, cậu kéo Gokudera vào một cái ôm chặt. Những bạn bè của cậu. Gia đình cậu. Là của cậu. Của cậu.
~.~.~
Chương 61: Once upon a time
Không bị chú ý bởi Tsuna và bạn bè mình, Reborn không theo họ lên tầng. Cậu đánh giá đây là vấn đề riêng của gia tộc, và dù giờ cậu vẫn còn là Dame-Tsuna, Tsuna đã chứng minh được mình một cách đáng ngạc nhiên khi xử lý được những chuyện như vậy từ trước tới nay.
Thay vào đó, Reborn đã nhảy ra khỏi vai của Tsuna và kiếm một chỗ ở bàn ăn. Cậu quan sát hai người phụ nữ tiếp tục nhâm nhi tách trà, rõ ràng chẳng quan tâm tới con trai họ và sự tĩnh tâm của đứa cháu.
Nó không có cảm giác lạnh lùng, nhất là từ Nana, người luôn rất ấm áp và hiếu khách. Họ thực sự không hiểu, Reborn nghĩ.
"Sao bạn của mẹ lại tới Nhật Bản nữa vậy, Mamma?" thay vào đó Reborn hỏi.
"Oh, Uri-chan tới để theeo dõi trận chiến của Tsu-kun và bạn bè mình," Nana lặp lại lời giải thích lúc sớm của mình, điều chẳng hề giải thích được việc tại sao một con mèo một trăm tuổi lại quan tâm về trận chiến của một gia tộc trong mafia.
"Tôi muốn thấy chuyện gì sẽ diễn ra với những chiếc nhẫn và tổ chức quý giá của Sư phụ," Uri nói thêm vào. "Đó là lí do tôi đi nước ngoài trước tiên. Tôi muốn gặp tổ chức mà Sư phụ, sư phụ của Sư phụ và nhưng người bạn của ông ấy đã từng là một phần trong đó."
Trong thoáng chốc, Reborn đã nhắm đôi mắt mình lại để cố suy nghĩ. Bà đã hơn một trăm tuổi, cậu tự nhắc nhở chính mình. Bà thực sự là con mèo. Vì vậy điều này là không thể. Không thể nào bà lại là một trong những người bảo vệ của Primo.
Primo đã được dẫn tới Nhật Bản bởi người bảo vệ mưa của mình, Ugetsu Asari, và vì vậy Giotto Vongola trở thành Sawada Ieyasu. Reborn tự hỏi không biết có phải G., người bảo vệ Bão, đã trở thành Gokudera, cái tên được đặt bởi chính con mèo của ông hàng trăm năm trước hay không.
"Cậu vẫn luôn suy nghĩ về họ, Uri-chan," Nana lưu ý, với nụ cười hiền.
"Sư phụ sẽ luôn là Sư phụ," Uri bày tỏ, và đột ngột nói lớn so với một người phụ nữ. "Và sư phụ của Sư phụ và bạn bè của họ... họ là một phần của Sư phụ. Âm nhạc mà bạn của Sư phụ đã chơi, tổ chức mà sư phụ của Sư phụ luôn để tâm tới, chúng cũng là một phần của Sư phụ. Vì vậy chúng là một phần trong tôi."
"Uri-chan, cậu thật kì lạ," Nana cười. "Nhưng tớ nghĩ tôi hiểu. Tớ luôn thích thú với con người. Đó là lí do tớ tới thị trấn này thường xuyên. Nhưng Iemitsu khác với những con người khác, đối với tớ. Tsu-kun cũng vậy. Tớ sẽ luôn nhớ họ."
Cho dù có một trăm năm nữa kể từ bây giờ, khi chồng và con trai của người phụ nữ đã mất, bà cũng sẽ nhìn lại cuộc sống ngắn ngủi này. Con người là như vậy, đúng không? Đầy màu sắc, trong một thời gian ngắn họ nở rộ.
~.~.~
Chương 62: 23:59
Trận chiến tranh nhẫn sẽ diễn ra đêm hôm đó, ngay lúc nửa đêm. Mặc dù vẫn là không khí ấm áp của mùa hè, Tsuna vẫn run rẩy khi thấy cánh cổng quen thuộc.
Như trước đây, chiến trường sẽ là trường trung học Namimori. Đi bộ tới đây cùng với Gokudera và Yamamoto, Reborn trên vai cậu, thật kì quái, cứ như một phiên bản diễu hành của trường họ vào ban đêm vậy. Ryohei, cùng với Colonnello, đang chờ họ ở cổng trường, và mặc dù cậu không thể thấy cô, Tsuna bằng cách nào đó chắc chắn Chrome cũng đang có mặt. Một cặp mắt mèo lóe lên trong bóng tối, nhưng không còn dấu hiệu nào cho thấy sự hiện diện nào của Uri nữa.
Với tiếng vỗ cánh khẽ, Hibari hạ xuống ngay trên vách tường của trường. Biểu hiện của anh bằng cách nào đó trông thực sự đáng lo.
Trước sự ngạc nhiên của Tsuna, Basil không chỉ là người duy nhất đứng ở trong. Đứng bên cạnh cậu là Dino, đứng canh vài cấp dưới của mình.
"Yo, em trai, Reborn!" Dino chào họ, tươi cười, trước khi vẻ mặt của anh chuyển sang nghiêm túc. "Ta, và nhà Cavallone, sẽ đóng vai trò là trọng tài cho trận chiến tranh Nhẫn. Các sân đấu đã được chuẩn bị, và chúng ta sẽ bắt đầu sớm thôi."
"Anh là trọng tài sao? Nhưng không phải là có chút... đáng ngờ sao?" Tsuna thắc mắc. Với điều này, không chỉ chiến trường này là sân nhà của họ, và ngay cả trọng tài cũng được xem là ủng hộ cho họ.
Dino mỉm cười. "Cho dù anh là một trong những học trò của Reborn, anh vẫn là người dẫn đầu nhà mạnh thứ ba trong liên minh. Anh vẫn được coi là nhà trung lập có thể tin tưởng được. Danh tiếng nhà của anh vẫn đang vang xa."
"Varia sẽ không phàn nàn," Reborn nói thêm. "Nhưng có một trọng tài có thể tin tưởng được rất quan trọng. Nếu mọi thứ tiếp diễn xấu đi, đó có thể là sự khác biệt giữa mạng sống và cái chết đấy."
"Điều đó không nằm trong điều luật của trận chiến tranh nhẫn, nhưng anh sẽ cố ngưng trận chiến trước khi ai đó có thể bị giết," Dino đồng ý, giọng điệu và nét mặt lạnh lùng.
"C-cảm ơn," Tsuna gượng nói, họng của cậu đột nhiên khô lại với lời nhắc nhở về những gì sắp tới.
Cậu liếc nhìn về phía những người bảo vệ của mình, nhưng không ai có vẻ sợ hãi hay định trốn chạy cả. Biểu hiện của họ chỉ có sự quyết tâm. Lấy một hơi thở sâu, Tsuna tự nhủ rằng mình có thể làm không kém họ.
Một giọng nói trầm cắt qua không khí căng thẳng, khiến Tsuna bất động và tái nhợt.
"Ý ngươi là gì, các sân đấu đã được chuẩn bị là sao?" Hibari hỏi. "Ngươi đã làm gì với trường ta rồi?"
Quên về trận chiến, Tsuna nghĩ. Họ đều sẽ chết trước khi đồng hồ có cơ hội để chuyển sang nửa đêm mất.
~.~.~
