Varia thích trú ngụ trong một lâu đài cổ. Đó đã là truyền thống rồi, và các thành viên lâu năm chỉ không cảm thấy thoải mái khi không có hầm tù dưới chân chúng. Thật không may, trong khi những tòa lâu đài và dinh thự khổng lồ ít nhất cũng khá là phổ biến ở Ý, thì chúng lại không phải là nét đặc trưng của phong cảnh tại Namimori. Vì vậy Varia đã buộc phải ở tòa nhà cao trọc trời trong khu vực thành phố.
Nhìn ra bức tường trong suốt của thang máy khi nó từ từ tiến về căn hộ, Reborn tự hỏi một cách mơ hồ không biết chúng đã mua nó, tung tiền ra, hay là chiếm dụng nhà một cách bất hợp pháp. Có lẽ là tốt nhất khi cậu quyết định tới đây một mình, mà không có cả Basil.
Tiếng chuông thang máy vang lên, và Reborn đã bước vào một không gian vô cùng đáng kinh ngạc.
Như thói quen của hắn, Xanxus nằm dài trên một chiếc ghế được trang trí rất lộng lẫy, như một ông vua trên ngai vàng vậy. Hắn cũng đang uống rượu, như một thói quen khác của hắn. Hắn thậm chí không thèm liếc nhìn Reborn khi người sát thủ bước vào "phòng khán giả".
"Để cấp dưới của mình chạy lung tung như vậy thật hổ thẹn với một người boss đấy," Reborn nói thẳng, không có lời mở đầu. "Ngươi có nhận nhiệm vụ của mình như Varia một cách nghiêm túc không vậy?"
Hay là ngươi quá bận rộn trong việc nổi cơn nóng giận trẻ con? Cậu nén lại lời nhận xét đó. Cậu không muốn đối đầu với Xanxus quá nhiều, sớm đến vậy.
"Để ý miệng của ngươi đi, tên rác rưởi," Xanxus chế nhạo, đủ liều lĩnh hoặc muốn tự sát khi dám dùng những từ ngữ đó với Reborn. Chỉ có tình yêu vô bờ bến của Nono với con trai nuôi của ông mới ngăn người sát thủ không tạo thêm một cái lỗ mới xuyên qua người kẻ kiêu căng tự phụ kia. "Cho dù ông già ấy có tin tưởng ngươi, ngươi vẫn chỉ là người ngoài thôi. Ngươi nghĩ ta ở đây để làm gì? Đó đều là vì Vongola, để chắc chắn mấy thằng ranh ấy không dẫn dắt chúng ta xuống vực thẳm!"
"Ta nghĩ ngươi ở đây để thỏa mãn sự thù hận và thất vọng của chính ngươi," Reborn lạnh lùng nói. "Đó có phải là điều mà Nono muốn? Ngươi thực sự tin vậy sao?"
Sự co giật yếu ớt là tất cả những dấu hiệu cho thấy Xanxus đã bị những lời nói của Reborn ảnh hưởng. "Đó là yêu cầu của ông già," hắn nói, giọng điệu của hắn gần như mang tính chất phòng thủ.
"Nhưng đó không phải là điều ông ấy muốn. Không giống ông ấy chút nào," Reborn nhấn mạnh. Giờ cậu chắc chắn Xanxus biết gì đó.
Nhưng ngay khi cậu nhìn thoáng qua được nó, thì cánh cửa lại đóng sầm lại.
"Cứ như ta biết vậy!" Xanxus gầm lên, sự tức giận của hắn đột ngột dâng cao. "Cứ như ông ta sẽ nói ta biết ông ta đang nghĩ gì vậy! Rốt cuộc, ta cũng chỉ-!"
Hắn dừng lại, hằm hè.
Reborn cau mày, mức độ cảm thông mà cậu cảm thấy khiến chính cậu cũng phải ngạc nhiên. Vì kể từ khi nào mà cậu lại để tâm tới việc xem xét tình hình của người khác vậy, ngoài cách tốt nhất là sử dụng chính nó để đem lại lợi thế cho mình? Như tại đây cậu đang như vậy, cảm thấy... buồn, cho Xanxus, và cho Nono, cho sự hiểu lầm mà họ tự mình mắc phải.
"Ông ấy tin tưởng ngươi sẽ quyết định tương lai của Vongola," Reborn nói. Trong giây phút kế tiếp, cậu nhận ra đó là điều không nên nói, khi mà Xanxus bắt đàu phá lên cười mà chẳng hề có sự hài hước nào.
Đó không phải là điều đang diễn ra. Đây không phải là về bất cứ lựa chọn nào mà Xanxus đã đưa ra. Và...
Ly rượu whisky bay về phía Reborn, nhưng người sát thủ thậm chí còn không chùn bước. Xanxus biết biết điều tốt hơn là ném một thứ gì đó thẳng về phía cậu, nếu hắn không muốn phải trả giá gấp đôi. Thay vào đó, chiếc ly thủy tinh bay qua đầu Reborn, đập thẳng vào bức tường phía sau cậu vỡ tan.
Tuy nhiên, cũng đã đạt được mục đích của mình. Biết rằng chẳng còn lý do gì với Xanxus cả, Reborn đi ra khỏi phòng, và rời khỏi nơi cư ngụ của Varia.
"...Nhưng không phải là dẫn dắt nó," hắn thì thầm với chính mình. "Về điều đó, ông ta thậm chí còn tin tưởng lũ nhóc kia hơn cả ta. một vài tên rác rưởi nhỏ bé..."
Một chiếc chai rỗng vỡ tan thành từng mảnh cùng với chiếc ly trên sàn nhà.
~.~.~
Chương 54: No warning
Levi chỉ vừa mới nghe về việc Belphegor và Lussuria đã bị đánh bại, và Mammon từ chối tiết lộ bất kì chi tiết nào trừ khi được trả tiền. Tuy nhiên, điều mà hắn biết là đủ để khiến hắn tức giận.
Sao hai gã đó lại có thể thua trước một tên quỷ cặn bã chứ? Và trước một cấp dưới của kẻ thù của chúng ở đó! Đó là một sự ô nhục cho boss của chúng! Chúng rất may mắn vì không mất đầu của mình! Thất bại là không thể dung thứ trong Varia.
Nhưng nếu boss chọn không trừng phạt chúng thêm nữa, vậy thì Levi sẽ tuân theo quyết định của hắn. Hắn cũng sẽ tuân theo mệnh lệnh lạ lùng, không rõ ràng là chỉ tiếp tục săn những con quỷ có tính đe dọa cao và bỏ qua những con quỷ cấp thấp sinh sống trong thị trấn.
Điều đó như để thỏa mãn cơn giận của hắn - kẻ thù của chúng. Tuy nhiên, Tsuna, Gokudera và Yamamoto đều tập trung vào tập luyện, gần như vắng mặt trên sân tập thường ngày của họ, và Hibari đã rời khỏi thị trấn để về với gia tộc mình.
Cho dù Levi có đi khắp cái Namimori này và vùng ngoại ô này bao nhiêu lần, hắn cũng không thể thấy bất cứ dấu hiệu nào của Decimo giả mạo và những người bảo vệ giả của cậu, và với mỗi vòng tuần tra, sự tức giận của Levi lại càng tăng.
Chúng đang trốn sao? Chúng đã chạy rồi sao? Sao chúng dám nhạo báng boss như vậy?
Điều đó sẽ tạo nên thảm họa, và cuối cùng nó đã tới mức tồi tệ nhất có thể.
Bất chấp cảnh báo và những lời đe dọa của Bianchi, Lambo đã đạt tới mức giới hạn khi cứ bị nhốt trong nhà như vậy. Ngay cả chơi đánh nhau với Ipin và những món ăn ngon của Mamma không đủ để giúp cậu nhóc bình tĩnh thêm nữa. Sao Dame-Tsuna và Aho-Dera được ra ngoài trong khi mình lại phải ở nhà thế này? Thật không công bằng!
Vì vậy, cười khúc khích với chính mình, Lambo trốn ra bằng cửa sổ, trong khi những người khác đang bận và tin rằng cậu nhóc đang chơi trong phòng mình và phòng của Bianchi.
Trước tiên nó rất là vui, có thể chạy khắp nơi một cách tự do, mà không có ai bảo cậu phải làm gì. Nhưng không được bao lâu, Lambo lại thấy chính mình đang nhớ những người khác. Nó không hề giống nếu không có Ipin để đuổi và bị bám theo, không có Fuuta dỗ dành cậu, không có Mama mỉm cười với cậu, không có sự hiện diện thường xuyên, quen thuộc của Bianchi.
Họ có lẽ sẽ giận cậu vì đã lẻn đi, Lambo nhận ra sự phấn khích của mình khi trốn đi đã biến mất.
Nhưng cậu có một ý tưởng. Cậu sẽ mang cho họ một món quá, như vậy họ sẽ bỏ qua cho cậu!
Lambo đã dùng số tiền cuối cùng để mua chiếc kem ốc quế, do vậy cậu không thể mua cho họ được gì cả. Cậu lang thang khắp nơi, cố để nghĩ ra gì đó. Sau đó, khi cậu đi qua một vườn hoa lớn ở công viên, cuối cùng cậu biết mình phải làm gì.
Cậu sẽ tặng họ những bông hoa. Mamma và Bianchi sẽ thích chúng, và Fuuta thì thích những thứ mới mẻ mà cậu có thể xếp hạng. Lambo không chắc về Ipin, nhưng cô bé có lẽ cũng sẽ vui.
Cậu đặc biệt cẩn thận khi cậu ngắt những bông hoa, muốn chúng trông thật đẹp. Vì vậy thật không công bằng khi, đang trên đường về nhà, cậu vấp vào vết nứt trên vỉa hè và ngã đè lên bó hoa của mình.
Khi Lambo nâng mình lên, cắn vào môi mình và sụt sịt vì đau, cậu nhận ra rằng những bông hoa mà cậu đã rất cẩn thận ngắt được giờ đã thành một mớ hỗn độn, xấu xí.
Nó là quá nhiều. Cậu không thể cầm nó được.
Ngay giữa đường, Lambo òa khóc nức nở và biến thành một con bò khổng lồ. Lắc đầu, nó cào cào móng guốc của nó và chuẩn bị lao đi, trên suốt quãng đường về nhà.
Và đó là cách mà Levi tìm thấy cậu.
~.~.~
Chương 55: Blood sport
Hình dạng bò của Lambo là một cảnh cực kì đáng sợ với những người bình thường. Từ quan điểm vật lý, nó chắc chắn là rất ấn tượng rồi - sức mạnh và sức chịu đựng của nó hơn bất kì con người hay động vật nào. Ngay cả trong trạng thái Dying Will, Tsuna luôn phải dựa vào việc đánh lừa suy nghĩ đơn giản thay cho sức mạnh.
Như một thành viên trong Varia, Levi có những thủ thuật khá đơn giản. Tuy nhiên, hắn không cần tới chúng. Hắn là một thợ săn ưu tú cũng là có lý do.
Những chiếc Parabola của hắn tạo thành vòng tròn trên đầu. Điện lóe lên giữa chúng và, trước khi chú bò-Lambo có thể bắt đầu lao đi, đã đổ gục ở giữa vòng tròn xung quanh cậu. Nằm vì kiệt sức, Lambo ngoái lại. Dậm chân trong cái vòng tròn đáng sợ kia, chiếc đầu khổng lồ của cậu quay từ bên này sang bên kia để cố tìm lối thoát khỏi cái vòng tròn đó.
Những tia sét lấp lóe, nhưng Lambo không có thời gian để cố gắng trốn thoát. Levi đánh vào sau lưng cậu, Parabola trong tay hắn. Cậu không thể bị lay chuyển, chỉ bị nắm lấy một sừng.
Thu vũ khí của mình lại, Levi cắm sâu nó vào vai của chú bò. Lambo rên rỉ vì đau, và với một cái nhếch mép, Levi đã truyền một luồng điện cao thế qua chiếc Parabola vào cơ thể chú bò.
Đó là một minh chứng cho sức mạnh ở hình dạng khác của Lambo khi mà ngay cả đòn tấn công ở mức độ đó vẫn chưa đủ để đánh gục cậu. Chú bò rống lên điên cuồng, nhưng Levi vẫn tiếp tục. Xoắn chiếc Parabola vào sâu hơn, hắn lại truyền điện vào đối thủ của mình một lần nữa.
Cuối cùng, chú bò cũng đã bắt đầu mệt. Nó lắc lư và bắt đầu lật đổ. Trước khi nó có thể chạm đất, tầm vóc lớn của nó biến mất, để lại hình dạng con người nhỏ bé của Lambo rơi xuống chỗ vỉa hè đã bị hư hỏng.
Cười khinh bỉ, Levi nhìn xuống con mồi của mình và nâng vũ khí của mình lên.
Một nắm đấm đấm sâu vào mặt hắn ta, khiến hắn ta bay đi.
Sự thịnh nộ dâng lên, hắn nhanh chóng đứng vững lại và đối mặt với kẻ tấn công - một chàng thanh niên, một nắm đấm đeo băng vẫn còn giơ ra từ cú đấm thẳng của mình.
"Người là cái quái gì-"
"Ngươi đang làm gì vậy?" chàng thanh niên ngắt lời, giọng nói của anh mạnh mẽ và đanh thép. "Tấn công một đứa bé đã gục là chẳng hết mình chút nào hết!"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đặt câu hỏi với ta hả, tên cặn bã kia?!" Levi hét lên.
"Sasagawa Ryohei, học sinh năm ba trường trung học Namimori," chàng thanh niên nhanh chóng trả lời. "Đội trưởng của cậu lạc bộ boxing."
Một cư dân, một người bình thường, Levi đánh giá. Ngay cả Varia cũng không tấn công người không có can hệ gì.
"Đừng can thiệp vào cuộc đi săn của ta nếu ngươi muốn sống," Levi yêu cầu anh.
Đôi mắt Ryohei nheo lại. "Đây là đi săn sao?" anh hỏi, có hơi hướng phê bình trong giọng điệu của anh. "Đối với ta trông nó giống bắt nạt hơn đấy."
Levi nhếch mép. Hắn không quan tâm tới ý kiến của một dân thường, và tâm trạng đi săn của hắn đã bị hủy hoại. Quay đi, hắn nói qua vai mình, "Ngươi không biết mình đang đối mặt với loại quái vật nào đâu."
Hắn đã đi trước khi hắn có thể nghe được câu trả lời của Ryohei.
"Ta đang bắt đầu thấy đây," Ryohei lạnh lùng nhận xét, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào nơi mà Levi vừa đứng.
Anh không phải là nói về Lambo.
~.~.~
Chương 56: Those who see
Ryohei rất nghiêm túc khi đưa Lambo bị thương về nhà Sawada. Lúc đầu, vì quan tâm tới Lambo hơn, Tsuna không để ý. Sau khi Nana đã băng bó cho Lambo và đưa cậu bé lên tầng để ngủ với lời hứa là sẽ hồi phục hoàn toàn, Tsuna thấy Ryohei đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt cứng rắn, suy tư.
"Sawada," anh chào Tsuna. "Gã đã làm với đứa trẻ đó..."
"Hắn ta là thợ săn ngoại quốc, đúng chứ?" Tsuna nói, mệt mỏi vì không chỉ tập luyện mệt mỏi ngày hôm đó. Họ còn không đầy nửa tháng và mọi thứ đã bắt đầu xấu đi. Liệu mọi người sẽ vượt qua được trận chiến tranh nhẫn với mức độ này không chứ?
"Hắn là kẻ phát ra luồng khát máu đó đúng không?" Ryohei đoán. Tất nhiên anh cũng nhận ra rồi. Cho dù giác quan của anh không sắc bén như của Tsuna và những người có dòng máu lai khác, anh vẫn không phải là một người bình thường.
"Một trong số chúng," Tsuna thừa nhận.
"Và cậu biết sao chúng ở đây," Ryohei đoán. Anh nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, bị băng bó bởi những dải băng trắng quen thuộc. Khi anh nhìn lên, anh bắt gặp và nhìn thẳng vào ánh mắt của Tsuna, bất kì dấu hiệu do dự nào cũng biến mất. "Nói anh biết đi."
Tsuna lúng túng ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to. Cậu lắc lắc đầu. "Không! Onii-san, chuyện này... chuyện này sẽ sớm hết thôi, chỉ vài tuần nữa thôi," Tsuna khăng khăng, nói với anh như cái cách mà Kyoko luôn làm. "Lúc này rất nguy hiểm, vì vậy tốt hơn hết cho anh và Kyoko là rời khỏi thị trấn này cho tới kì học mới, nhưng em hứa... nó sẽ kết thúc sớm thôi."
Ryohei hít một hơi thở chậm và sâu. "Anh hết mình không thể làm vậy được, Sawada," anh nói. "Anh không phải loại đàn ông có thể chỉ quay lưng đi và giả vờ anh không thấy gì cả. Đó là lí do anh cũng là một phần của chúng ta. Anh có thể thấy và anh sẽ không quay đi."
"Chẳng có gì liên quan tới anh cả!" Tsuna phản đối. "Không, không hề... Gia đình anh đã để lại cho anh mạng sống này! Giờ anh chỉ là một con người thôi! Anh không cần phải chiến đấu, nhất là đối đầu với những tên như vậy."
"Gia đình anh ngưng chú tâm tới ngôi đền vì không còn cần thiết nữa," Ryohei đính chính lại.
Anh đã nghe điều đó từ mẹ mình. Với mỗi thế hệ, yêu quái lại ngày yếu hơn và hiếm hơn, ngay cả tại Namimori. Đó là lí do gia tộc của Hibari cũng phải rút lui sâu vào trong những ngọn núi. Không cần thêm các linh mục hay nữ tu để làm dịu linh hồn hay thanh lọc đất nữa.
"Không phải vì chúng ta không còn sẵn sàng giúp đỡ người khác có nhu cầu," anh tiếp tục. "Anh không thể quay lưng với một ai đó cần giúp đỡ được. Và... ngay lúc này, cậu trông có vẻ thực sự cần giúp đỡ đấy, Sawada. Vì vậy để anh giúp, được chứ?"
Tsuna cắn môi mình, nửa những lời phản đối vẫn còn mắc trong họng cậu. Cậu biết cậu nên từ chối, nói với Ryohei là đưa Kyoko rời khỏi Namimori cho tới khi trận chiến tranh nhẫn kết thúc, nhưng...
Nhưng cậu thực sự cần giúp đỡ.
Ánh mắt nghiêm túc, bình tĩnh của Ryohei không hề lay chuyển khi Tsuna tiết lộ mọi thứ. Khi Tsuna kết thúc câu chuyện của mình, đưa tay lên để lau đi nước mắt đang bắt đầu lăn xuống má cậu, Ryohei gật đầu.
"Okay," anh nói. "Đưa anh một trong những chiếc nhẫn đó. Anh sẽ chiến đấu, tới cực hạn."
~.~.~
Họ có lẽ sẽ giận cậu vì đã lẻn đi, Lambo nhận ra sự phấn khích của mình khi trốn đi đã biến mất.
Nhưng cậu có một ý tưởng. Cậu sẽ mang cho họ một món quá, như vậy họ sẽ bỏ qua cho cậu!
Lambo đã dùng số tiền cuối cùng để mua chiếc kem ốc quế, do vậy cậu không thể mua cho họ được gì cả. Cậu lang thang khắp nơi, cố để nghĩ ra gì đó. Sau đó, khi cậu đi qua một vườn hoa lớn ở công viên, cuối cùng cậu biết mình phải làm gì.
Cậu sẽ tặng họ những bông hoa. Mamma và Bianchi sẽ thích chúng, và Fuuta thì thích những thứ mới mẻ mà cậu có thể xếp hạng. Lambo không chắc về Ipin, nhưng cô bé có lẽ cũng sẽ vui.
Cậu đặc biệt cẩn thận khi cậu ngắt những bông hoa, muốn chúng trông thật đẹp. Vì vậy thật không công bằng khi, đang trên đường về nhà, cậu vấp vào vết nứt trên vỉa hè và ngã đè lên bó hoa của mình.
Khi Lambo nâng mình lên, cắn vào môi mình và sụt sịt vì đau, cậu nhận ra rằng những bông hoa mà cậu đã rất cẩn thận ngắt được giờ đã thành một mớ hỗn độn, xấu xí.
Nó là quá nhiều. Cậu không thể cầm nó được.
Ngay giữa đường, Lambo òa khóc nức nở và biến thành một con bò khổng lồ. Lắc đầu, nó cào cào móng guốc của nó và chuẩn bị lao đi, trên suốt quãng đường về nhà.
Và đó là cách mà Levi tìm thấy cậu.
~.~.~
Chương 55: Blood sport
Hình dạng bò của Lambo là một cảnh cực kì đáng sợ với những người bình thường. Từ quan điểm vật lý, nó chắc chắn là rất ấn tượng rồi - sức mạnh và sức chịu đựng của nó hơn bất kì con người hay động vật nào. Ngay cả trong trạng thái Dying Will, Tsuna luôn phải dựa vào việc đánh lừa suy nghĩ đơn giản thay cho sức mạnh.
Như một thành viên trong Varia, Levi có những thủ thuật khá đơn giản. Tuy nhiên, hắn không cần tới chúng. Hắn là một thợ săn ưu tú cũng là có lý do.
Những chiếc Parabola của hắn tạo thành vòng tròn trên đầu. Điện lóe lên giữa chúng và, trước khi chú bò-Lambo có thể bắt đầu lao đi, đã đổ gục ở giữa vòng tròn xung quanh cậu. Nằm vì kiệt sức, Lambo ngoái lại. Dậm chân trong cái vòng tròn đáng sợ kia, chiếc đầu khổng lồ của cậu quay từ bên này sang bên kia để cố tìm lối thoát khỏi cái vòng tròn đó.
Những tia sét lấp lóe, nhưng Lambo không có thời gian để cố gắng trốn thoát. Levi đánh vào sau lưng cậu, Parabola trong tay hắn. Cậu không thể bị lay chuyển, chỉ bị nắm lấy một sừng.
Thu vũ khí của mình lại, Levi cắm sâu nó vào vai của chú bò. Lambo rên rỉ vì đau, và với một cái nhếch mép, Levi đã truyền một luồng điện cao thế qua chiếc Parabola vào cơ thể chú bò.
Đó là một minh chứng cho sức mạnh ở hình dạng khác của Lambo khi mà ngay cả đòn tấn công ở mức độ đó vẫn chưa đủ để đánh gục cậu. Chú bò rống lên điên cuồng, nhưng Levi vẫn tiếp tục. Xoắn chiếc Parabola vào sâu hơn, hắn lại truyền điện vào đối thủ của mình một lần nữa.
Cuối cùng, chú bò cũng đã bắt đầu mệt. Nó lắc lư và bắt đầu lật đổ. Trước khi nó có thể chạm đất, tầm vóc lớn của nó biến mất, để lại hình dạng con người nhỏ bé của Lambo rơi xuống chỗ vỉa hè đã bị hư hỏng.
Cười khinh bỉ, Levi nhìn xuống con mồi của mình và nâng vũ khí của mình lên.
Một nắm đấm đấm sâu vào mặt hắn ta, khiến hắn ta bay đi.
Sự thịnh nộ dâng lên, hắn nhanh chóng đứng vững lại và đối mặt với kẻ tấn công - một chàng thanh niên, một nắm đấm đeo băng vẫn còn giơ ra từ cú đấm thẳng của mình.
"Người là cái quái gì-"
"Ngươi đang làm gì vậy?" chàng thanh niên ngắt lời, giọng nói của anh mạnh mẽ và đanh thép. "Tấn công một đứa bé đã gục là chẳng hết mình chút nào hết!"
"Ngươi nghĩ ngươi là ai mà dám đặt câu hỏi với ta hả, tên cặn bã kia?!" Levi hét lên.
"Sasagawa Ryohei, học sinh năm ba trường trung học Namimori," chàng thanh niên nhanh chóng trả lời. "Đội trưởng của cậu lạc bộ boxing."
Một cư dân, một người bình thường, Levi đánh giá. Ngay cả Varia cũng không tấn công người không có can hệ gì.
"Đừng can thiệp vào cuộc đi săn của ta nếu ngươi muốn sống," Levi yêu cầu anh.
Đôi mắt Ryohei nheo lại. "Đây là đi săn sao?" anh hỏi, có hơi hướng phê bình trong giọng điệu của anh. "Đối với ta trông nó giống bắt nạt hơn đấy."
Levi nhếch mép. Hắn không quan tâm tới ý kiến của một dân thường, và tâm trạng đi săn của hắn đã bị hủy hoại. Quay đi, hắn nói qua vai mình, "Ngươi không biết mình đang đối mặt với loại quái vật nào đâu."
Hắn đã đi trước khi hắn có thể nghe được câu trả lời của Ryohei.
"Ta đang bắt đầu thấy đây," Ryohei lạnh lùng nhận xét, đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào nơi mà Levi vừa đứng.
Anh không phải là nói về Lambo.
~.~.~
Chương 56: Those who see
Ryohei rất nghiêm túc khi đưa Lambo bị thương về nhà Sawada. Lúc đầu, vì quan tâm tới Lambo hơn, Tsuna không để ý. Sau khi Nana đã băng bó cho Lambo và đưa cậu bé lên tầng để ngủ với lời hứa là sẽ hồi phục hoàn toàn, Tsuna thấy Ryohei đang ngồi ở phòng khách với vẻ mặt cứng rắn, suy tư.
"Sawada," anh chào Tsuna. "Gã đã làm với đứa trẻ đó..."
"Hắn ta là thợ săn ngoại quốc, đúng chứ?" Tsuna nói, mệt mỏi vì không chỉ tập luyện mệt mỏi ngày hôm đó. Họ còn không đầy nửa tháng và mọi thứ đã bắt đầu xấu đi. Liệu mọi người sẽ vượt qua được trận chiến tranh nhẫn với mức độ này không chứ?
"Hắn là kẻ phát ra luồng khát máu đó đúng không?" Ryohei đoán. Tất nhiên anh cũng nhận ra rồi. Cho dù giác quan của anh không sắc bén như của Tsuna và những người có dòng máu lai khác, anh vẫn không phải là một người bình thường.
"Một trong số chúng," Tsuna thừa nhận.
"Và cậu biết sao chúng ở đây," Ryohei đoán. Anh nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt, bị băng bó bởi những dải băng trắng quen thuộc. Khi anh nhìn lên, anh bắt gặp và nhìn thẳng vào ánh mắt của Tsuna, bất kì dấu hiệu do dự nào cũng biến mất. "Nói anh biết đi."
Tsuna lúng túng ngạc nhiên, đôi mắt cậu mở to. Cậu lắc lắc đầu. "Không! Onii-san, chuyện này... chuyện này sẽ sớm hết thôi, chỉ vài tuần nữa thôi," Tsuna khăng khăng, nói với anh như cái cách mà Kyoko luôn làm. "Lúc này rất nguy hiểm, vì vậy tốt hơn hết cho anh và Kyoko là rời khỏi thị trấn này cho tới kì học mới, nhưng em hứa... nó sẽ kết thúc sớm thôi."
Ryohei hít một hơi thở chậm và sâu. "Anh hết mình không thể làm vậy được, Sawada," anh nói. "Anh không phải loại đàn ông có thể chỉ quay lưng đi và giả vờ anh không thấy gì cả. Đó là lí do anh cũng là một phần của chúng ta. Anh có thể thấy và anh sẽ không quay đi."
"Chẳng có gì liên quan tới anh cả!" Tsuna phản đối. "Không, không hề... Gia đình anh đã để lại cho anh mạng sống này! Giờ anh chỉ là một con người thôi! Anh không cần phải chiến đấu, nhất là đối đầu với những tên như vậy."
"Gia đình anh ngưng chú tâm tới ngôi đền vì không còn cần thiết nữa," Ryohei đính chính lại.
Anh đã nghe điều đó từ mẹ mình. Với mỗi thế hệ, yêu quái lại ngày yếu hơn và hiếm hơn, ngay cả tại Namimori. Đó là lí do gia tộc của Hibari cũng phải rút lui sâu vào trong những ngọn núi. Không cần thêm các linh mục hay nữ tu để làm dịu linh hồn hay thanh lọc đất nữa.
"Không phải vì chúng ta không còn sẵn sàng giúp đỡ người khác có nhu cầu," anh tiếp tục. "Anh không thể quay lưng với một ai đó cần giúp đỡ được. Và... ngay lúc này, cậu trông có vẻ thực sự cần giúp đỡ đấy, Sawada. Vì vậy để anh giúp, được chứ?"
Tsuna cắn môi mình, nửa những lời phản đối vẫn còn mắc trong họng cậu. Cậu biết cậu nên từ chối, nói với Ryohei là đưa Kyoko rời khỏi Namimori cho tới khi trận chiến tranh nhẫn kết thúc, nhưng...
Nhưng cậu thực sự cần giúp đỡ.
Ánh mắt nghiêm túc, bình tĩnh của Ryohei không hề lay chuyển khi Tsuna tiết lộ mọi thứ. Khi Tsuna kết thúc câu chuyện của mình, đưa tay lên để lau đi nước mắt đang bắt đầu lăn xuống má cậu, Ryohei gật đầu.
"Okay," anh nói. "Đưa anh một trong những chiếc nhẫn đó. Anh sẽ chiến đấu, tới cực hạn."
~.~.~
