[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Spring


Chương 29: Sakura, sakura
Ngày cuối cùng của năm học nên là một dịp vui vẻ. Nhưng thay vào đó, không khí tại trường trung học Namimori là cả một nỗi khiếp sợ.
Hibari đang đi tuần, và anh không vui. Anh trở nên tàn bạo khi thực thi hình phạt đối với một nhóm học sinh đã cả gan ăn mừng vì đã được tốt nghiệp. Rõ ràng, không như những học sinh khác - và những giáo viên khác, với vấn đề đó - Hibari không vui vào cái ngày mà năm học kết thúc.
Và khi Hibari không vui, thì tất cả những người khác đều sẽ phải khốn đốn. Anh chắc chắn điều đó.
Sự căng thẳng mà anh tạo ra đã kéo dài suốt cả ngày hôm đó cho tới khi giáo viên phải thông báo kết thúc năm học và cho mọi người về nhà. Nó có cảm giác như cả trường đã bị bắt làm con tin vậy.
Reborn đã chọn đúng thời điểm đó mà biến mất.
Tsuna thở dài, nhìn thầy giáo mình lo lắng vẫy tay chào các học sinh trước cửa lớp, quá sợ hãi, trong khi đó tất cả học sinh liếc nhìn sân trường qua cửa sổ, nơi mà Hibari đang đứng cạnh cổng trường trừng mắt nhìn lên những cây hoa anh đào nở rộ như thể chúng đã xúc phạm anh vậy.
Chắc chắn những bông hoa rơi xuống sẽ tạo ra rất nhiều phiền phức, nhưng không phải điều này là hơi quá sao?
Tsuna thở dài lần nữa và càu nhàu, "Anh ta bị sao vậy chứ? Chúng ta sẽ quay lại trường bất cứ lúc nào, và có vẻ như anh ta chỉ cắn mọi người tới chết dưới sân trường thôi đâu."
Bên cạnh cậu, Kyoko khúc khích cười. "Cậu quên rồi sao, Tsuna-kun?" cô hỏi. "Hibari-sempai lớn hơn anh trai tớ một tuổi. Vì vậy đây là năm học cuối cùng của anh ấy tại Nami-chu rồi. Kể từ bây giờ anh ấy đã là một học sinh cấp ba rồi."
Rên rỉ, Tsuna đưa tay lên che mặt. "Là vì thế sao?" cậu tự hỏi, bực bội.
Cậu nhìn lên khi cả lớp cùng hít một hơi thật mạnh. Mọi người đang nhìn chằm chằm xuống sân trường, và thậm chí vài người còn đứng dậy tại chỗ ngồi của mình, đứng im bất động. Tsuna gần như sợ phải biết rằng họ đang nhìn gì.
Cậu chậm rãi quay sang.
Hibari vẫn đang đứng ở đó, chặn cổng và ngăn chặn bất kỳ hi vọng trốn thoát nào, nhưng một vài kẻ dũng cảm hoặc ngu ngốc đã bước ra khỏi tòa nhà và đang từ từ tới chỗ anh.
Tsuna nhận ra chiếc áo choàng trắng, mái tóc đen rối, dáng đi lừ đừ - đó là Shamal, người đã nhận việc ở phòng y tế, nhưng dường như không phải ai ông cũng chữa trị.
Khi Shamal bước tới nơi mà Hibari đang đứng, người hội trưởng làm một cử chỉ đáng sợ. Shamal xoa phía sau đầu mình, và nó cứ như hai người đang nói chuyện với nhau vậy.
Sau đó, chỉ khi đã chuẩn bị vũ khí của mình như thể định tấn công, người hội trưởng đột ngột lắc lư, bước đi run rẩy và ngã xuống.
Khi ông được chào đón bởi niềm vui sướng xen chút lo sợ của những học sinh và những giáo viên ở lối vào, Shamal đã tuyên bố rằng ông đã nhận thấy Hibari đang bị tác động một chút bởi thời tiết ngày hôm đó. Theo như ông nói, người hội trưởng đã mắc phải một số bệnh hiếm gặp nên giờ Shamal sẽ chữa trị cho anh.
Tất nhiên điều này là hoàn toàn vô nghĩa. Thứ nhất, Shamal không bao giờ chữa trị cho đàn ông. Thứ hai, ông chính là người đã gây bệnh cho Hibari.
Điều đó không có nghĩa là Tsuna không cảm thấy biết ơn.
~.~.~

Chương 30: What spring bought
"Đó chắc chắn là một ngày cuối năm học đáng nhớ," Kyoko vui vẻ nói.
Cô và Tsuna là hai người cuối cùng rời khỏi trường, hầu hết những học sinh khác đã lao ngay lúc Shamal dọn đường. Họ, có lẽ là khôn ngoan, khi không có ý định vẫn còn ở xung quanh sau khi việc "chữa trị" của Hibari hoàn thành.
Họ dừng lại ở cổng trường. "Tớ đã hứa tớ sẽ gặp bạn bè mình sau giờ học để ăn mừng," Kyoko giải thích. "Vì vậy tớ đoán tớ sẽ gặp cậu vào năm học sau nhé!"
"Tớ... tớ hi vọng chúng ta sẽ lại học chung một lớp," Tsuna lắp bắp, đỏ mặt.
Kyoko mỉm cười, nhưng niềm vui nhanh chóng biến mất trên khuôn mặt cô, và biểu hiện của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc một cách kì lạ. Cô cắn môi, không chắc làm thế nào để tiếp tục. "Tsuna-kun..." Kyoko bắt đầu. "Bạn tớ... Haru đã nói với tớ là... mọi người đã nhìn thấy vài người kì lạ quanh thị trấn này."
"Hibari có biết không?" Tsuan hỏi, cau mày. Vậy đó có phải là một lý do khác khiến tâm trạng của người hội trưởng gần đây không tốt không? ...Có phải anh ấy đang cố giữ họ ở lại trường để bảo vệ họ không?
Kyoko hơi nhún vai, vẻ mặt vẫn còn hơi cau lại và lo lắng. "Những người đó mặc bộ áo choàng đen và dường như xuất hiện rất kì lạ và sau đó biến mất không một dấu vết," Kyoko tiếp tục. "Dường như họ cũng đang đuổi theo ai đó nữa, nhưng không ai dám chắc cả. Tớ không biết họ có mối liên hệ gì với chúng ta không... nhưng xin cậu hãy cẩn thận, được chứ?"
"Okay," Tsuna nói, cảm thấy ấm áp bởi sự quan tâm của cô. "Cậu cũng vậy."
Lấy lại được nụ cười của mình, Kyoko lại trở nên rạng rỡ khi cô đẩy mối lo lắng của mình sang một bên. "Đó có thể chỉ là vài trò quảng cáo thôi," cô hi vọng nói. "Ý tớ là, tớ nghe nói họ cũng đội chiếc mũ chóp nữa! Không còn ai làm điều đó nữa cả!"
Cả hai người họ đều cười, trước khi Kyoko nhanh chóng rời đi, vẫy tay chào tạm biệt Tsuna.
"Đó có lẽ chẳng có gì đâu," Tsuna tự nói với chính mình. Nhưng cậu không thể xua tan được cảm giác bất an đột ngột bám lấy cậu. Cậu cảm thấy lạnh, và cậu thậm chí còn chẳng biết vì sao.
"Tôi sẽ không chắc chắn điều đó đâu," Reborn khẽ nói.
Tsuna không nhảy dựng lên, quay sang liếc nhìn người sát thủ đang đứng trên đỉnh cổng trường. Reborn để ý sự thiếu quan tâm của cậu. Cứ như thể Tsuna đã biết cậu ở đó rồi, mặc dù đang chìm vào suy nghĩ.
"Và cậu cũng không nghĩ vậy," cậu tiếp tục. "Cậu có luồng giác quan nào đấy đúng không? Một cảm giác chắc chắn nào đó?"
Tsuna cau mày, quay đi, "Tớ không thể giải thích được nó, nhưng tớ cảm thấy khó chịu," cậu chậm rãi nói. "Cứ như có bóng tối đang bao trùm khắp thị trấn, lạnh lẽo và ác độc. Nhưng nó khác hoàn toàn với bất cứ điều gì mà tớ từng cảm thấy trước đó. Nó không hề giống với trước đó..."
Một bóng đen lạnh lẽo, độc ác... Reborn gật đầu với chính mình. "Dường như dòng máu Vongola của cậu đang thức tỉnh," cậu nói. "Lý do cậu không nhận ra là vì đây không phải thứ gì đó tới từ thế giới mà cậu quen thuộc. Nhanh lên, tôi có rất nhiều thứ muốn nói với cậu."
Nếu siêu trực giác của Tsuna cuối cùng đã bắt đầu thức tỉnh, thì đó chỉ có thể là điều tốt.
Tuy nhiên, nếu Reborn có cách của mình, họ sẽ không kiểm tra nó. Không phải lúc này, không phải như vậy, và chắc chắn không chống lại bóng tối đã tới Namimori.
~.~.~

Chương 31: Black-cloaked reapers
"Tôi đã nghe vài điều từ Ý rằng tôi cần phải điều tra," Reborn bắt đầu. "Đó là lý do tại sao mấy ngày gần đây tôi vắng mặt. Tôi không nghĩ chúng sẽ hành động ngạo mạn giữa ban ngày như vậy."
"Ý cậu là sao Reborn?" Tsuna hỏi, giọng nói của cậu thấp và đầy sự ngạc nhiên. "Cậu đã tìm ra gì rồi?" Bàn tay cậu nắm chặt lại trên đầu gối mình khi cậu đang quỳ trên giường, đối diện với ghế của Reborn.
"Những tin đồn mà Kyoko nghe từ bạn mình là có thật," Reborn nói. "Một nhóm người nào đấy đã tới Namimori, và họ đã tấn công người ngay trên đường. Tôi đoán đó là thứ khiến Hibari khó chịu. Thậm chí cậu ta không thể theo dõi họ hoặc đoán xem chúng sẽ tấn công ở đâu tiếp theo."
Người hội trưởng đã điên lên vì thất vọng. Một người ngoài, ngay trong thị trấn của mình, tấn công người, nhưng lại chẳng để lại cho anh thứ gì để điều tra - không có gợi ý về danh tính của chúng, mục đích hay nơi trốn của chúng. Hibari thậm chí còn không biết phải bắt đầu từ đâu.
Sau cùng, đây chẳng liên quan gì tới yêu quái cả. Đây là vấn đề của mafia.
"Họ là Vindice," Reborn lên tiếng, cảm thấy được ánh mắt khó chịu, nặng nề của Tsuna đang hướng về phía mình. "Họ là những người thực thi pháp luật của giới mafia. Họ trừng phạt những ai bược ra khỏi những ranh giới nhất định, và họ nắm giữ bí mật của mafia với thế giới bên ngoài. Họ là luật của mafia."
Có nhiều điều nữa mà cậu muốn nói, và Reborn tự hỏi liệu một người ngoài có thể hiểu được Vindice là gì không. Nó không chỉ là sức mạnh tuyệt vời chưa từng có của họ đã duy trì danh tiếng của họ khiến người khác phải sợ hãi, mà là còn về sự tàn nhẫn của họ, cách theo đuổi mục tiêu của họ, cứng rắn quyết đoán và các biện pháp cưỡng chế, và những khả năng ẩn dấu của họ, những thứ không hề được lưu trữ trong bất kỳ hồ sơ nào, cho dù là Lửa, là tâm linh, là chúa hay là ác quỷ đi chăng nữa.
Nhưng Reborn không hề đề cập tới điều đó. Tsuna sẽ có thời gian để học hỏi, và tất cả những gì cậu cần lúc này là không cản đường họ.
"Vindice," Reborn tiếp tục, "đã tới đã tìm kiếm tên tội phạm vượt ngục."
Và đó không phải là một điều đáng ngạc nhiên sao. Để trốn thoát khỏi Vindice, dù là tạm thời, được cho là không thể.
"Tên hắn ta là Rokudo Mukuro. Hắn ta và đồng phạm của hắn đã xóa sạch cả nhà hắn trước khi bị bắt bởi Vindice. Hắn ta sẽ bị xử tử, nhưng trước ngày hành hình, hắn ta đã trốn thoát. Vindice đã đuổi theo hắn ta tới đây, tới Nhật Bản," Reborn kết luận, đưa ra quan điểm từ những thông tin mà cậu được cung cấp bởi các địa chỉ liên lạc của cậu tại Ý.
Tsuna im lặng một lúc lâu, đang xử lí những thông tin mà cậu vừa được kể.
"Vậy tại sao họ lại tấn công người khác?" cuối cùng Tsuna hỏi.
Gật đầu chấp nhận, Reborn giải thích, "Mukuro sử dụng một kĩ thuật cấm - sở hữu. Hắn có thể chiếm hữu được cơ thể của những người có khả năng phòng bị kém. Hắn đã trốn được Vindice bằng cách thay cơ thể liên tục, và kết quả là họ đang tấn công người một cách ngẫu nhiên, cố để bắt được hắn."
Tsuna chậm rãi gật đầu. "Vậy còn cơ thể của hắn thì sao? Hắn giấu nó ở đâu đó hay nó vẫn ở chỗ những người thực thi pháp luật kia?"
Đó là một câu hỏi hay. "Tôi không biết," Reborn thừa nhận. "Vindice chính xác là không thông báo. Tôi cho là có thể hắn đã để lại cơ thể mình ở lại Vindicare - nhà tù được cai trị bởi Vindice - nhưng sau đó tại sao họ lại không tiếp tục và hành quyết hắn? Cho dù điều đó không giết hắn hoàn toàn, thì linh hồn của hắn cũng mất đi sức mạnh hay thậm chí là biến mất."
Ít nhất thì nó thường là như vậy.
"Có lẽ là không," Tsuna nói, cau mày suy nghĩ. "Nếu nó giống như ikiryou - linh hồn của người sống tách ra khỏi cơ thể họ và chiếm hữu hoặc nguyền rủa con người - vậy thì giết chết cơ thể có thể biến hắn thành một con ma thù hận. Hầu hết là chúng sẽ biến mất, nhưng nếu hắn ta đã có sức mạnh thế này, vậy thì tớ ngờ rằng hắn ta sẽ không chỉ biến mất như vậy đâu. Một số linh hồn đã cam kết sẽ chỉ mạnh hơn, cho tới khi..."
Những người đã nắm giữ những sức mạnh kì lạ khi còn sống sẽ trở nên mạnh hơn khi chết đi, sau khi họ đã mất đi giới hạn của một con người. Và một sự tồn tại không có sự sống có thể tồn tại mãi mãi, được thúc đẩy bởi sự giận dữ và hận thù của chính nó.
Chính suy nghĩ về con ma độc ác mạnh mẽ đã khiến Tsuna sợ hãi, mặc dù Reborn đã có một khoảng thời gian khó khăn để tưởng tượng ra sự do dự của Vindice. Rốt cuộc, kẻ nào lại có thể thoát khỏi họ được cơ chứ?
Tất nhiên, Reborn biết một chút về những linh hồn ác quỷ hay những câu thần chú trừ tà. Cậu cho là có lẽ ngay cả Vindice cũng phải rất khó khăn mới giết được một thứ gì đã đã chết.
Nuốt nước bọt, Tsuna tiếp tục. "D-dù sao thì, đối phó với một linh hồn đã chết luôn khó hơn với một kẻ còn sống. Có lẽ họ muốn tránh điều đó."
"Có lẽ vậy," Reborn đồng ý. Lắc đầu, cậu nói với Tsuna, "Lúc này, tất cả những gì cậu cần tập trung đó là đừng ngáng đường họ. Vindice sẽ bắt được mục tiêu của họ. Họ luôn làm vậy. Và sau đó, họ sẽ rời đi. Nhưng bất cứ ai hay bất cứ thứ gì can thiệp thì..."
Đôi mắt mở to ra, Tsuna gật đầu.
~.~.~

Chương 32: Intuition
"Chúng ta cần phải nói cho những người khác," Tsuna nói, "về Vindice và tên tội phạm đang chiếm hữu cơ thể người khác."
"Tôi ngờ rằng không ai trong số họ cũng có thể là mục tiêu của hắn," Reborn nói. "Họ đều rất mạnh mẽ, và họ không phải là những người bình thường. Những người như vậy thường khó để ảnh hưởng hơn với bất kì kỹ thuật nào."
Tsuna lắc đầu. "Tớ biết. Đó không phải điều mà tớ đang lo. Nhưng sẽ ra sao nếu họ thấy Vindice tấn công người khác? Tớ không nghĩ bất cứ ai trong số họ sẽ chỉ đứng nhìn."
Đó thực sự là một điểm rất tốt. Hibari may mắn là vẫn đang bất tỉnh, nhưng Yamamoto và anh trai của Kyoko Ryohei có lẽ sẽ tấn công trước rồi mới hỏi sau, nếu họ ở ngay hiện trường khi Vindice lại lần nữa xuất hiện.
"Gokudera và Bianchi biết rõ hơn, và cô ấy sẽ giữ cho lũ trẻ tránh xa khỏi những rắc rối," Reborn đánh giá, "nhưng cậu nói đúng về những người khác. Tôi sẽ nói họ biết. Cậu ở lại đây. Đừng ra ngoài. Ý tôi là thế, Dame-Tsuna."
"Cậu không cần phải như vậy đâu. Tớ sẽ không chiến đâu với kẻ đáng sợ vậy đâu," Tsuna gắt lên, cuối cùng bị Reborn đá thẳng vào đầu.
Reborn không thực sự chắc chắn tình hình hiện giờ chỉ dừng lại như thế hay không. Nghĩ lại về vài buổi tập huấn, Tsuna không phải lúc nào cũng hành động vì bảo vệ bản thân hay theo những cách tuân theo logic thông thường. Thật sự quá dễ để tưởng tượng ra cảnh Tsuna thấy Vindice đang đuổi theo một đứa trẻ, bị chiếm hữu bởi Rokudo Mukuro, và quyết định bảo vệ người dân vô tội bị lôi kéo vào Mafia, lờ đi tất cả những lí do vì sao đó là một ý tưởng tồi tệ.
Nhưng đó không phải là mối quan tâm duy nhất của Reborn hay thậm chí là lớn hơn. Điều khiến cậu lo lắng hơn nhiều là câu hỏi vì sao Rokudo Mukuro lại tới Namimori trước tiên. Reborn không tin vào sự trùng hợp, và trong số tất cả mọi người tại Namimori, Tsuna có giá trị cao nhất, mặc dù cậu không hề nhận ra điều đó.
Mukuro ghét mafia. Hắn ta đã hủy diệt cả một nhà vì đã tham gia vào thế giới mafia. Chẳng thể biết được hắn ta sẽ làm gì với Vongola Decimo, cho dù có trẻ hay vô tội thế nào.
"Đừng ra khỏi nhà," Reborn nhắc lại, "và đừng cho ai vào nhà hết."
Thật không may, trực giác của Reborn đã đúng, cả hai trường hợp - liên quan tới mục tiêu thực sự và cả việc thiếu quan tâm của Tsuna đối với sự an toàn của chính mình.
Không lâu sau khi Reborn rời đi thì cánh cửa nhà mở ra. Như thường lệ, Nana không hề nghĩ tới việc khóa nó, và thay vào đó thì Reborn lại ra ngoài bằng lối cửa sổ.
Tsuna liếc nhìn lên từ chiếc TV, không hề ngạc nhiên. Mọi người luôn lòng vòng trong và ngoài nhà họ vào những ngày này.
"Oh, Gokudera," Tsuna chào, thấy được mái tóc bạc quen thuộc khi bạn cậu bước ra từ lối vào. "Reborn chỉ vừa đi thôi. Cậu ấy muốn nói cho mọi người biết về..."
Gokudera mỉm cười, quay sang Tsuna khi cậu bước đi. "Hmm? Nói tôi chuyện gì vậy?" cậu hỏi, bước thêm một bước nữa về phía chiếc ghế.
Tsuna đột ngột đứng dậy, nhanh chóng di chuyển để gặp cậu. Trước khi bạn cậu có thể phản ứng, cậu nắm lấy cổ tay của Gokudera và kéo cậu lại về phía cửa nhà.
"Tớ sẽ nói với cậu ở ngoài," Tsuna nói, nở một nụ cười căng thẳng. "Tớ không muốn mẹ và lũ trẻ bị liên lụy tới."
Gokudera mỉm cười nhẹ nhàng như hiểu được, để mình bị kéo ra ngoài căn nhà và ra ngoài đường.
Khi họ tới công viên và sân chơi gần đó - bị bỏ lại do những cuộc tấn công gần đây - Tsuna nói, "Ở đây có vẻ tốt. Không ai có thể làm phiền chúng ta ở đây."
"Thật tuyệt vời," Gokudera nói, ngay phía sau cậu. Giọng nói của cậu trầm và không giống với chính cậu. "Cảm ơn cậu, Sawada Tsunayoshi-kun..."
Nhưng Tsuna nhận ra điều gì đó không đúng từ trước đó rồi. Cái cách cậu đi, biểu hiện của cậu, cả dáng điệu, mọi thứ đều không phải Gokudera. Tsuna có thể không biết chuyện gì đã xảy ra với bạn của mình hay tại sao cậu ấy lại tới nhà Sawada, nhưng bản năng đầu tiên của cậu là dẫn mối đe dọa này tránh xa khỏi Nana và bọn trẻ.
Bản năng thứ hai của cậu là hét lên với chính mình để né.
Tsuna tung mình sang một bên, ngay đúng lúc để né đòn đâm ngay phía sau lưng mình. Khi cậu nhảy lên, được huấn luyện bởi Reborn là phải luôn luôn di chuyển, Tsuna có thể thấy thứ vũ khí ba chia kì lạ đang lấp lánh trong tay của Gokudera.
Kẻ đang mang khuôn mặt của bạn cậu thở dài. "Oya, oya," hắn lắc đầu với một nụ cười giả tạo. "Cậu chỉ làm chuyện này thêm khó khăn thôi cậu biết không? Hãy là một chàng trai ngoan ngoãn và chấp nhận bị tôi đánh dấu một cách lặng lẽ đi. Chúng ta không có nhiều thời gian, cậu biết chứ."
Sau cùng thì Vindice có thể tới bất cứ lúc nào, lúc này mục tiêu của họ đã tự mình lộ diện một lần nữa.
"Rokudo Mukuro," Tsuna chậm rãi nói. "Ngươi đã làm gì với Gokudera?"
~.~.~