[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Human, not human

Chương 26: Enter the dragon
Khi chiếc núm giả bắt đầu rực sáng với ánh sáng màu vàng nhạt, Reborn nhẹ nhàng rời khỏi vị trí quan sát của mình trên cây phía bên ngoài lớp học của Tsuna và đi lên tầng thượng.
Một Arcobaleno khác tìm cậu khá sớm. Reborn đã đoán ra được đó là Fon. Cậu ấy là người duy nhất để ý tới việc xuất hiện một cách lịch sự.
"Xin chào, Reborn," Fon chào cậu.
"Tôi nghe rằng cậu đã nhận học trò hả," Reborn thẳng thừng nói, cách chào hỏi của riêng mình.
Vài người có thể sẽ coi nó như một lời đe dọa - tôi biết cậu đang làm gì và cậu đang đánh giá điều gì - nhưng Fon chỉ tiếp tục mỉm cười.
"Tôi cũng nghe được điều tương tự về cậu," Fon nhận xét. "Tôi nhớ là cậu đã thề sẽ không nhận bất kì nhiệm vụ nào sau người thừa kế Cavallone trẻ tuổi mà."
"Đó là mong muốn cá nhân của Nono," Reborn cọc cằn nói, cố gắng không suy nghĩ về vài phần trong việc làm gia sư cho Dino đã gần như khiến cậu say mê những hành động giật gân. <cái này cố dịch sát nghĩa lắm rồi ._.>. Đặc biệt, toàn bộ những việc xảy ra với Superbi Squalo đã... Không, cậu thậm chí còn chẳng muốn tới đó.
Fon vẫn cười. Reborn cố nói với chính mình rằng việc thích thú với nét mặt cau có đó chỉ là sự hoang tưởng mà thôi.
Tuy nhiên, Fon có lẽ là người tốt nhất trong các Arcobaleno, và dù có hoang tưởng hay không, cả hai người họ chấn chỉnh lại và quát sát tình hình của học trò mình.
"Ipin vẫn gặp khó khăn trong việc phân biệt người khác," Fon giải thích khi một thân hình nhỏ bé trong bộ quần áo đỏ giống với cậu đang cố gắng tấn công Tsuna. Với một đứa trẻ, cô bé khá là giỏi, chắc chắn là hơn Lambo, nhưng Reborn đánh giá rằng Tsuna không thực sự gặp nguy hiểm, ngay cả khi cậu không được giúp đỡ bằng đạn Dying Will.
Và sau đó Ipin biến thành một con rồng.
Là một người miền Đông, rất tự nhiên thôi. Vì cô bé cảm thấy xấu hổ.
Reborn thậm chí còn chẳng thấy ngạc nhiên.
"Vậy là học trò cậu là hậu duệ của một con rồng sao," cậu lạnh tanh nói. "Thật là một dòng máu mạnh mẽ." Theo lý thuyết là vậy. Bạn chẳng bao giờ biết được về những sinh vật siêu nhiên.
"Có thể nói vậy," Fon nói, nụ cười của cậu vẫn không hề thay đổi. Cậu có lẽ vẫn sẽ cười cho tới ngày tận thế của thế giới. "Chính xác hơn, tất cả tổ tiên của Ipin đều là rồng. Học trò của tôi là rồng, một trăm tuổi. Ipin chỉ vừa mới học được cách biến được thành dạng người."
Câu nói cuối cùng được nói bằng một giọng điệu trầm ấm, tự hào của người sư phụ - "Ipin chỉ vừa mới học được cách xỏ đôi giày," "Ipin chỉ vừa mới học được cách tung một cú đá," "Ipin chỉ vừa mới học được cách giết một gã đàn ông to hơn mình gấp ba lần."
Reborn cố truyền đạt vẻ không quan tâm của mình bằng ánh mắt tẻ nhạt nhất có thể về phía đứa bé. Cậu có thể nói rằng Fon trông khá buồn cười, dù vẫn đang mỉm cười.
"Tôi rất ngạc nhiên khi gặp được một con rồng trong buổi luyện tập của tôi," cậu giải thích. "Nhưng tôi nhận ra rằng Ipin vẫn còn rất trẻ. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với ba mẹ nó, nhưng Ipin rất cô đơn. Trước khi tôi nhận ra, con rồng nhỏ ấy bám theo tôi và muốn đi theo tôi ra khỏi núi..."
Reborn cố làm cho ánh mắt mình trở nên lạnh lùng hơn.
Fon mỉm cười và hơi nhún vai.
Thở dài, Reborn buông nó đi. Sau tất cả học trò của cậu lại biến thành một chú cáo nhỏ như thường lệ.
Vẫn còn một điều khiến cậu thắc mắc.
"Fon," cậu nói, "đứa trẻ đó... nó là nam hay nữ vậy?"
"Tôi không biết," Fon trả lời. "Tôi không chắc phải nói thế nào, với một con rồng."
~.~.~

Chương 27: A master's wish
Nana đã xác nhận rằng Ipin thực ra là một cô gái. Bà cũng đã mời Ipin ở lại nhà Sawada tối nay.
...mặc dù rồng Ipin và chú bò Lambo đã có một trận ẩu đả và tàn phá một chút trong nhà. Rõ ràng, mối đe dọa của việc tài sản sẽ bị phá hủy nhiều hơn không hề khiến Nana phải để tâm.
"Nó dường như rất vui khi ở đây," Fon đề cập tới khi lên mái nhà cùng với Reborn vào tối muộn ngày hôm đó. "Ý tôi là Ipin. Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra với gia đình cô bé, nhưng tôi nghĩ tôi là người đầu tiên thân với cô bé kể từ họ. Tôi cho rằng những đứa trẻ luôn vui vẻ hơn khi họ có những người khác chơi cùng."
"Cô bé rất phù hợp với hội này," Reborn nói. Cậu cho là những lời này làm mất thể diện của cậu, nhưng chúng lại tuôn ra một cách tự nhiên nhất.
"Đúng vậy," Fon đồng ý. "họ đều là những đứa trẻ độc nhất, cô đơn."
"Họ không cô đơn. Họ là một phần của nhà Vongola," Reborn nói.
Fon chậm rãi gật đầu, không hề do dự. "Gia đình này... cậu nghĩ có đủ chỗ cho một người nữa không?" cuối cùng cậu hỏi.
Reborn không hề nghĩ trước được điều đó. Cậu hiểu ý của Fon thực sự là gì. "Cậu có vẻ rất thích cô bé đó," cậu lưu ý. "Cậu thực sự định kết thúc khóa dạy của mình nhanh như vậy sao?"
"Ipin đã khá mạnh rồi, và cuối cùng, có một giới hạn những thứ tôi có thể dạy cho cô bé," Fon khẽ nói. "Nhưng cậu đúng. Tôi rất thích nó. Đó là lý do tại sao tôi muốn đảm bảo cô bé không hề cô đơn, ngay cả khi tôi không ở bên cạnh cô bé."
Reborn cũng hiểu được những ý nghĩa phía sau những lời đó. Đó là lý do những người mang núm giả lại không ưa nhau. Tất cả những điều đó lại nhắc nhở họ về gánh nặng chung của họ và cái giá mà họ buộc phải trả là quá sớm.
"Tôi muốn tiếp tục dạy bảo nó, lâu nhất có thể," Fon tiếp tục, giọng nói run lên nhưng gần như không bị phát hiện. "Nhưng tôi tin rằng sẽ không được lâu như tôi muốn."
"...Cô bé không thể phát ra lửa, và cô bé không bao giờ có thể trở thành một người bảo vệ," Reborn đánh giá một cách trung lập. "Nhưng... dường như cô bé đã nắm giữ một vị trí trong gia đình của Tsuna."
Một nơi nào đó phía dưới họ, Lambo và Ipin đang cuộn tròn trên giường, mệt mỏi vì cả buổi tối đuổi nhau khắp căn nhà - một cặp đôi không thích nhau, nhưng thực tế lại nhanh chóng trở thành bạn.
~.~.~

Chương 28: New type
Mặc dù Reborn đã ngầm chấp nhận cho Ipin gia nhập vào nhà Sawada, nhưng không được lâu trước khi cậu hối hận vì việc đó, và không chỉ vì những bất ổn mà Lambo và Ipin đã gây ra.
...Ngay cả khi có những trận chiến mà hai sinh vật huyền thoại lại xuất hiện, tất cả đều diễn ra thường xuyên ngay trong căn nhà.
Không, vấn đề thực sự đó là quyết định đó dường như đã gửi vài tín hiệu cho cả thế giới biết, một cách rõ ràng, rằng, "Đưa những đứa trẻ  độc nhất, cô đơn của bạn tới đây!" theo như cách nói của Fon.
Vào một khoảng thời gian khác, họ lại nhận được một đứa trẻ khác - Fuuta de Stella, Hoàng tử xếp hạng.
Cậu tới đây với một năng lực rất hữu ích và thú vị và tất cả lũ thợ săn tiền thưởng và những tên mafia đuổi theo cậu - thật tồi tệ. Hay ít nhất là rất khó chịu.
"Lại một đứa nữa sao?" Gokudera thì thầm, rõ ràng đồng suy nghĩ với Reborn, khi cậu đưới giới thiệu với người vừa mới gia nhập vào nhóm của họ.
Thở hắt ra, Fuuta quyết định chứng minh giá trị của mình. Mặc dù cậu không hề có dấu hiệu nào của việc đó, nhưng Reborn không thích phải di chuyển một cách không kiểm soát. Như để phản kháng, cậu nắm lấy tóc của người gần nhất vẫn đang ngồi tại chỗ của mình, và đó là Yamamoto.
Ngôi sao bóng chày chỉ cười khi Reborn nắm lấy những nắm tóc nhỏ. "Đó thực sự là một thủ thuật tuyệt vời đấy," Yamamoto nhận xét. "Nó có giống như ngọn lửa đặc biệt mà Tsuna thường làm không?"
"Không," Reborn chậm rãi nói. Cậu không hề mong đợi câu hỏi này, vì Tsuna có khuynh hướng chấp nhận mọi thứ với lời giải thích tổi thiểu hay thậm chí là không, và Gokudera thì đã biết hầu hết những bí mật của mafia. "Không," cậu lặp lại, "Fuuta có một sức mạnh tâm linh độc nhất. Sức mạnh tâm linh khác với lửa Dying Will."
Yamamoto nghiêng đầu, cố nhìn Reborn, bị cản trở vì nhóc sát thủ vẫn đang ngồi trên tóc cậu, bị khuất khỏi tầm mắt. "Nhưng đó cũng không phải là về yêu quái," cậu lưu ý. Đó dường như là điều gì đó mà cậu có thể nói. Tsuna cũng vậy, và Reborn không thể không tự hỏi tại sao Gokudera dường như ít nhạy cảm hơn. Có phải một thế hệ thực sự đã tạo ra sự khác biệt như vậy, hay đó chỉ là một thứ gì đó cá nhân?
"Sức mạnh tâm linh tới từ con người," Reborn nói. "Fuuta là con người. Nếu cậu ta có một dòng máu nào khác, thì nó là tiềm ẩn và không hề biểu hiện ra ngoài."
Yamamoto trầm ngâm suy nghĩ. "Vậy đó là thứ mà chỉ con người mới có," cậu nói. "Nhưng không giống với lửa. Con người chắc chắn có rất nhiều những năng lực đặc biệt."
Như thường lệ, giọng điệu của Yamamoto vẫn nhẹ nhàng và hoàn toàn vô nghĩa. Cậu dường như đã mất hứng thú trong cuộc trò chuyện này, thay vào đó chuyển sự chú ý sang bảng xếp hạng của Fuuta và cười trước thứ gì đó vừa mới lộ ra.
Tuy nhiên, có gì đó về lời nhận xét của cậu khiến Reborn cau mày khi những lời nói đó vang lên trong tâm trí cậu.
Sức mạnh tâm linh là tới từ con người. Chúng là những năng lực phát sinh trong cơ thể con người, và chỉ con người mà thôi, không bắt nguồn từ dòng máu nào khác. Mặc dù chúng khá hiếm, Reborn biết một chút về chúng, chủ yếu là nhờ những bài diễn thuyết của Viper - tất nhiên là điều mà cậu buộc phải trả giá.
Viper tự nhận mình có năng lực tâm linh mạnh nhất trên thế giới, có thể làm vỡ tung một vật chỉ bằng suy nghĩ. Nhưng năng lực đó đã bị tách rời và chẳng liên quan tới lửa sương mù của mình. Nếu có, cậu đã giải thích rằng hai thứ đó rất khó để kết hợp, như dầu và nước vậy, cậu nói.
Nhưng những ngọn lửa, cũng xuất phát từ con người.
Dòng máu của Primo, rất mạnh về lửa. Và Luce, người luôn nắm giữ mối liên hệ với một thứ gì đó...
Bằng cách nào đó, họ không hẳn hoàn toàn là con người, và với sự khác biệt đó, ngọn lửa của họ đã bùng cháy rực rỡ.
Reborn chỉ nhận ra khi trọng lực đột ngột khôi phục, khiến tất cả những đồ vật, đồ trang trí khác nhau và chính Reborn rơi xuống đất.
Và cậu có thể nghĩ rằng câu hỏi đó cậu vẫn chưa từng thực sự hỏi trước kia. Những ngọn lửa thực sự tới từ đâu? Nếu không phải là con người, vậy ai là người đầu tiên nắm giữ nó?
Không suy nghĩ nữa, cậu đưa bàn tay lên chiếc núm giả của mình. Nó thật ấm áp, như thường lệ.
~.~.~