[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Mukuro


Chương 33: His goal
"Rokudo Mukuro," Tsuna chậm rãi nói. "Ngươi đã làm gì với Gokudera?"
Mukuro khúc khích cười. "Oh, đừng như vậy chứ. Không có gì nhiều đâu," hắn nói.
Đưa bàn tay không cầm gì ra khỏi túi quần, Mukuro chìa lòng bàn tay ra - và vết máu ở giữa bàn tay. Chỉ tới tận lúc này Tsuna mới nhận ra rằng mùi hương mờ nhạt của máu đã là một phần khiến cậu khó chịu ngay từ khi bắt đầu.
"Ta chỉ cho cậu ta vết đánh dấu này của thôi mà," Mukuro nói, chĩa thứ vũ khí ba chia vào như để giải thích. "So với một mafia, thì cậu ta khá là dễ đánh bại nhỉ. Bị rơi vào một cái bẫy đơn giản nhất trong sách giáo khoa - một cậu nhóc nhờ giúp đỡ. Cậu ta thậm chí còn chẳng do dự mà lơi là phòng vệ..."
Nói cách khác, Mukuro đã chiếm hữu đứa bé và sử dụng cậu nhóc để tiếp cận Gokudera, người đã hạ mức cảnh giác của mình xuống đủ để bị chém bởi vũ khí của Mukuro. Đôi mắt của Tsuna hướng về thứ vật dụng kì lạ đó. Nó được trang trí rất là cung phu, và nó rõ ràng cho phép Mukuro chiếm hữu những người bình thường có thể chống lại hắn ta.
'Vết đánh dấu, huh?" Tsuna nghĩ, quan sát Mukuro thật kĩ.
"Nếu ngươi sử dụng phương thức như thế, hẳn ngươi vẫn còn sống," cậu đánh giá. "Ngươi vẫn có mong muốn được sống, thứ mà có thể chống lại và gây thương tổn. Nhưng thực tế là ngươi có thể rời khỏi cơ thể mình như vậy nghĩa là ngươi đã phải chạm tới cái chết rồi."
"Oh? Cậu có thể nói được hết những điều đó sao?" Mukuro ngâm nga, nụ cười của hắn ta vẫn không hề suy chuyển. Vẻ mặt trông hoàn toàn không phù hợp với khuôn mặt của Gokudera. "Đây có phải là do siêu trực giác của Vongola không vậy?"
"Ngươi giống như vật trung gian vậy." Tsuna tiếp tục, như thể cậu không hề nghe thấy lời chế nhạo của Mukuro. "Một vật trung gian thường được tạo ra khi một người có kinh nghiệm từng phải đối mặt với cái chết. Hay đúng hơn, là khi họ chết nhưng lại có thể sống lại. Giống như một ai đó bị chết đuối nhưng lại được cứu sống vậy. Hay giống một ai đó mà tim đã ngừng đập trên máy đo nhịp tim nhưng lại bắt đầu đập lại."
Dần dần, nụ cười của Mukuro biến mất, để lại hắn ta nhìn Tsuna với vẻ mặt kì lạ. "Đó thực sự là một vài lời đoán hay đấy. Cứ như là cậu biết tôi vậy," hắn nói đùa. "Như một phần thưởng, ta cho là ta sẽ nói cho cậu biết - cậu đã đúng. Ta đã từng trải qua cái chết, và hồi sinh lại. Ta nhớ ta đã chết sáu lần rồi."
"Sáu sao?" Đôi mắt Tsuna mở to, thái độ bình tĩnh của cậu biến mất. "Nhưng điều đó... điều đó là không thể..."
Điều đó không thể diễn ra tự nhiên được. Kiểu cuộc sống nào có thể để bạn đứng trên bờ vực cái chết đến sáu lần chứ?
Mukuro cười khẩy lần nữa, gật đầu như thể hắn có thể đọc được suy nghĩ của Tsuna. "Nó được gây ra một cách cố ý," hăn thừa nhận. "Là một thí nghiệm rất đặc biệt. Chúng muốn xem loại sức mạnh nào có thể tạo ra từ một cuộc sống như vậy. Ta có thể nói rằng chúng đã thành công vượt sức tưởng tượng của chúng. Nhưng ta cho là ta có thể bị ảnh hưởng!"
Hắn cười, cứ như đó là một lời nói đùa vui vậy.
Quan sát hắn, Tsuna nuốt nước bọt nặng nề, đột nhiên vừa sợ hãi vừa buồn bã.
"Thôi, nói chuyện vậy đủ rồi," Mukuro nói, tiếng cười của hắn biến mất nhanh như khi nó tới. Hắn lại bình tĩnh nhìn Tsuna lần nữa, giành lại quyền kiểm soát trong cuộc gặp gỡ giữa họ. "Chúng ta không có nhiều thời gian đâu, trước khi những người bạn mặc áo choàng của chúng ta tới tìm ta lần nữa, và điều đó sẽ rất tệ đấy. Với cậu cũng vậy, hay ta nên nói là, với bạn bè cậu. Cậu thấy đấy, để bắt được ta, chúng cũng sẽ phải bắt cả cậu ta nữa, và ta không chắc chúng sẽ trả lại cậu ta sau đó đâu..."
Hắn nhún vai, mỉm cười.
Đôi mắt Tsuna nheo lại, và cậu nghiến răng khi nhận ra Mukuro đang có ngụ ý gì. Hắn chủ yếu muốn giữ Gokudera làm con tin, và trong một khoảng thời gian giới hạn.
"Ngươi muốn gì?" Tsuna mất kiên nhẫn hỏi, đôi bàn tay câu nắm chặt lại.
"Oh, nhưng cậu  biết ta muốn gì mà," Mukuro nói, "Ta muốn đặt dấu ấn của ta lên cậu. Vì vậy hãy là một cậu thanh niên tốt và chấp nhận đi. Đó là tất cả những gì cậu cần phải làm..."
"Tại sao? Sao ngươi lại cố gắng hủy duyệt Vongola theo cái cách mà ngươi đã làm với những nhà khác?" Tsuna hỏi.
"Thật quan tâm," Mukuro nói kháy. "Nhưng cậu không cần lo. Ta đã từ bỏ việc đó rồi. Giờ... ta chỉ muốn sống thôi. Ta sẵn sàng làm bất cứ điều gì để chấm dứt, thậm chí hi sinh đồng minh của mình hoặc là..." môi hăn cong lại cười khúc khích, "để chính bản thân mình làm việc với mafia."
Hắn có thể thấy rằng Tsuna vẫn chưa hiểu.
"Đơn giản thôi," Mukuro giải thích. "Chỉ khi cậu muốn bảo vệ bạn bè mình khỏi Vindice, vậy thì nhà Vongola sẽ bảo vệ cậu... và ta, miễn là ta còn ở trong cậu. Cậu, Tsunayoshi, sẽ trở thành lá chắn của ta."
~.~.~

Chương 34: Protected and protector
Khi Mukuro giải thích mục tiêu của mình - buộc cả nhà Vongola phải bảo vệ hắn ta bằng cách chiếm hữu Decimo quý giá của họ - Tsuna chỉ có thể nhìn chằm chằm vì sốc.
Cậu gần như đã đồng ý. Đó dường như là một lựa chọn đơn giản, lấy chỗ của Gokudera làm con rối của Mukuro, bảo vệ bạn bè mình và cái giá phải trả là sự tự do của mình. Tuy nhiên, có gì đó đã làm cậu do dự.
'Chỉ khi cậu muốn bảo vệ bạn bè mình khỏi Vindice, vậy thì nhà Vongola sẽ bảo vệ cậu...'
Những lời nói của Mukuro vang lên trong đầu cậu. Chỉ khi Tsuna mong muốn bảo vệ Gokudera, bạn bè cậu cũng sẽ làm điều tương tự với cậu. Không nghi ngờ gì về việc Gokudera sẽ không ngần ngại đối mặt với cả Vindice vô cùng đáng sợ để bảo vệ Tsuna - cậu ấy sẽ lao  vào trận chiến mà cậu không thể thắng, vì lợi ích của Tsuna. Và nếu như Mukuro đúng, vậy thì sẽ là cả phần còn lại của gia tộc.
Vì lợi ích của Tsuna, họ sẽ chiến đấu tới chết trong một trận chiến vô vọng.
Nuốt nước bọt nặng nề, Tsuna nhắm mắt lại và lắc đầu. Cậu không thể cho phép điều đó. Nhiệm vụ của một người boss kế tiếp không bao giờ cho phép điều đó. Cậu sẽ không trở thành một gánh nặng, trách nhiệm đối với họ.
"Không?" Mukuro hỏi, giọng nói của hắn nhẹ nhàng và thất vọng. "Vậy cậu sẽ để bạn mình vào cái chuồng chó ấy sao?" Cậu giống mafia nhiều hơn tôi tưởng đấy. Thật thất vọng..."
"Ngươi sai rồi..." Tsuna khẽ nói. "Ta không bỏ rơi Gokudera. Ta sẽ bảo vệ cậu ấy, khỏi ngươi và thậm chí là cả Vindice nếu ta phải thế."
Cậu ngẩng đầu lên, vặn vai mình, và bắt gặp đôi mắt khác màu nhau của Mukuro. Đôi mắt cậu dường như rực vàng.
Mukuro ngập ngừng một lúc, nhưng nụ cười cong dần xuất hiện trên khuôn mặt Gokudera. Vai của hắn bắt đầu run lên. Ngả đầu về phía sau, hắn cười.
"Cậu, chống lại Vindice? Cậu thực sự rất ngây thơ đấy!" Vẫn khúc khích cười, Mukuro bước lên một bước. Thật là vô vọng, hắn quyết định. Hắn không thể dùng quá nhiều sức mạnh, hoặc là hắn sẽ nhanh hơn hắn, nhưng nếu cậu thanh niên này không muốn là tấm khiên của hắn ta, vậy thì hắn sẽ phải cưỡng ép. "Vậy được thôi, chiến đấu. Và chết đi." Nhưng Mukuro không có ý định chỉ đi vòng vòng để quan sát nó.
"Ta sẽ không chết," Tsuna bình tĩnh nói. "Ta sẽ bảo vệ gia đình ta bằng chính Dying Will của ta."
Một ngọn lửa nhỏ rực sáng trên trán cậu. Mạnh mẽ hơn và rực sáng hơn, nó lớn dần lên với mỗi nhịp tim đập. Boss đời thứ 10 nhà Vongola đã tìm thấy quyết tâm của chính mình.
~.~.~

Chương 35: Moving on
Reborn có rất nhiều cách để theo dấu học trò mình. Sau cùng thì cũng không nên để mất dấu Vongola Decimo. Cậu đã học được điều đó khi Dino đi nhầm đường về nhà và cuối cùng mất tích cả tuần liền.
Vì vậy Reborn đã biết ngay sau khi Tsuna rời khỏi nhà. Cậu đã nguyền rủa  - Dame-Tsuna đang làm gì vậy - và ngay lập tức quay lại.
Thật không may, vào thời điểm đó cậu đã đi tới thị trấn được nửa đường rồi. Vào thời điểm cậu tới được chỗ họ, Mukuro và Tsuna đang ở giữa cuộc xung đột, và chẳng có gì phải làm ngoại trừ nghe những điều khoản của Mukuro và nạp vào khẩu súng bắn tỉa Leon một viên đạn Dying Will.
Viên đạn có lẽ là không cần thiết.
Reborn đã biết rằng một ngày nào đó Tsuna sẽ tự thắp sáng ngọn lửa của chính mình mà không cần trợ giúp. Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nó lại sớm tới vậy. Mỗi người Boss sẽ học cách vào trạng thái Hyper Dying Will, thật vậy, nhưng điều đó thường là sau những đợt tập huấn nghiêm ngặt, một vài năm, và sau khi mạng sống bị đe dọa.
Ngọn lửa bầu trời của Tsuna rực cháy thật thuần khiết và mạnh mẽ.
Quá tập trung vào ngọn lửa đang phập phùng của cậu, Reborn đã gần như đã bỏ lỡ mất di chuyển tiếp theo của Tsuna. Vongola Decimo không chờ cho Mukuro hồi phục lại mà thay vào đó ngay lập tức lao tới để đánh văng vũ khí của đối phương.
Mukuro chửi rủa, cố lấy lại nó, nhưng Tsuna đã nhảy lại về phía sau, không thể với tới. Cậu nắm lấy cán của thanh đinh ba. Nhặt nó lên, Tsuna bắt đầu nắm chặt.
Thứ vũ khí bằng bạc ấy không bị uốn cong, như những vật thể thông thường khác.
Dưới sức mạnh đã được tăng cường trong trạng thái Dying Will, nó nứt ra, các vết nứt dần xuất hiện trên toàn bộ bề mặt của nó.
"Không!" Mukuro hét lên, nhưng đã quá muộn.
Vũ khí của hắn ta vỡ tan thành vô số mảnh bạc. Chúng thậm chí còn không chạm đất, biến mất như một làn gió.
Mukuro lảo đảo, tay đưa lên ôm đầu, trong khi Tsuna bình tĩnh quan sát.
"Vết đánh dấu của ngươi đã biến mất," cậu đánh giá, giọng nói của cậu thấp và chắc chắn. "Gokudera sẽ sớm đá ngươi ra ngoài, và ngươi sẽ không còn cách nào có thể chiếm được cơ thể ta nữa. Tất nhất giờ ngươi nên rời khỏi đây, trước khi Vindice tới."
Gầm gừ, Mukuro lao tới, đôi tay nắm lấy cổ của Tsuna. "Nếu ngươi không có ích đối với ta, vậy hãy chết đi!" hắn hét lên.
Tuy nhiên, Tsuna dễ dàng nắm lấy cổ tay hắn và giữ hắn đứng yên, thậm chí khi những ngón tay Mukuro cong lại quanh cổ cậu.
"Có vài điều ta muốn nói với ngươi, trước khi ngươi đi," Tsuna bình tĩnh, không hề có dấu hiệu của việc cố sức thể hiện trong giọng nói của cậu. "Có liên quan tới khả năng chiếm hữu của ngươi. Khi một ai đó đã từng đứng trên bờ vực cái chết, ngươi sẽ mang một cảm giác khác biệt, một linh hồn lạnh lẽo mà ngay cả người bình thường cũng có thể cảm nhận được."
Dù đã quá yếu thế, Mukuro vẫn cố gắng với tới kẻ thù của mình. Đôi mắt đỏ sẫm của hắn mở to, con số phía trong chuyển sang số bốn. Ngọn lửa nhạt sáng rực lên, và sức mạnh nhấn chìm vào cơ thể đã bị chiếm hữu của hắn.
"Khi ngươi chiếm hữu ai đó, luồng khí chất đó sẽ phát triển mạnh hơn, lớn mạnh hơn trong cơ thể họ. Đó là cách mà Vindice có thể tìm thấy ngươi," Tsuna tiếp tục, rõ ràng không hề quan tâm tới sức mạnh đã được tăng lên của Mukuro và giữ hắn lại khiến hắn phải cố vùng vẫy. "Tuy nhiên, sự hiện diện đó có thể được che giấu. Ngay cả khi ngươi sử dụng sức mạnh của ngươi thế này, Vindice vẫn chưa tới. Đó là vì Gokudera không phải là người. Dòng máu của cậu ấy cũng khác. Vì vậy sự hiện diện của cậu ấy đang che giấu sự hiện diện của ngươi."
Thứ gì đó trong câu nói của Tsuna dường như đã chạm tới cơn thịnh nộ và hận thù tràn ngập trong tâm trí của Mukuro.
"Nếu ngươi ở trong một ai đó có khí chất giống với ngươi, người trung gian đã từng đối mặt với cái chết, họ sẽ không thể tìm thấy ngươi," Tsuna nói, nhìn thẳng vào mắt hắn.
Mukuro do dự, ngưng vùng vẫy.
Vào khoảnh khắc đó, Tsuna lao lên, cùng lúc đó kéo Mukuro về phía mình. Trán họ va vào nhau, ngọn lửa Dying Will của Tsuna rực sáng giữa họ.
Mukuro rên rỉ, nhưng người đang nhìn vào Tsuna lại là Gokudera, một dòng máu chảy xuống mặt. "J-Juudaime," cậu thì thầm, lắc lư, rồi ngã xuống.
Tsuna chớp mắt nhìn xuống cơ thể đang đứng không vững của bạn mình, cũng lắc lư. Cậu từ từ quay sang nhìn Reborn khi người gia sư của cậu tới gần, Leon một lần nữa chuyển về thể tự nhiên của mình.
Cậu thực sự rất muốn bay vào tung một cú đá vào phía sau đầu Tsuna. Chắc chắn, tên ngốc này xứng đáng với nó. Nhưng chỉ một lần này thôi, Reborn sẽ tha cho cậu. 
"Cậu đã bảo vệ được gia đình mình. Tốt lắm." Reborn chấp nhận.
Tsuna mỉm cười và bắt đầu ngã xuống. Có một chú cáo nhỏ bất tỉnh nhưng không hề bị thương rơi xuống đất ngay bên cạnh Gokudera.
~.~.~

Chương 36: The end and after
Phải mất vài tuần Vindice mới rời khỏi Namimori, mặc dù Tsuna chỉ có thể nói dựa trên tâm trạng của Reborn, thứ đã sáng rực hẳn lên vào cái ngày mà sự hiện diện đen tối của người thực thi pháp luật đã biến mất.
Tâm trạng không tốt của Hibari kéo dài lâu hơn, được chứng minh bằng việc đi tuần tra nhiều hơn bao giờ hết và thậm chí còn tàn ác hơn với bất kì ảnh hưởng nào với hòa bình của thị trấn. Vào lúc đó, cũng đã bước vào năm học mới, và những cánh hoa anh đào tiếp tục khiến Hibari yếu đi và buồn nôn cũng đều đã héo đi.
Không cần phải nói, ngày vào trường phổ thông Namimori của Hibari khá là đáng nhớ. Thật kì lạ, anh dường như giành thời gian ở trường trung học còn nhiều hơn tham gia vào các tiết học của mình.
Thức dậy gần một tuần sau khi đối đầu với Mukuro, Tsuna đã đưa ra lời giải thích muộn màng với mọi người - về kẻ chiếm hữu cơ thể người khác, về những người theo đuổi hắn ta, như cậu đã nói, không có mối liên hệ với mafia. Tuy nhiên, Yamamoto đã bắt gặp ánh mắt của cậu, vẻ nghiêm trọng hiếm thấy, và gật đầu, cho thấy mình đã hiểu.
Hibari đã rời khỏi ngay sau khi Tsuna nói xong, không nghi ngờ gì về việc khó chịu bởi đám đông. Kyoko và Ryohei đã giới thiệu với mọi người loại bùa hộ mệnh hiếm có dùng đế chống lại việc bị chiếm hữu vài ngày trước.
Sau một thời gian, dường như mọi thứ đã kết thúc.
Chỉ có một điều cần lưu ý, điều đã được chấp nhận bởi Tsuna về chế độ tập luyện được tăng thêm của Reborn.
Một học sinh mới đã chuyển vào lớp họ vào đầu năm học mới - một cô gái dễ thương, nhút nhát với mái tóc đen theo một phong cách kì lạ và một miếng che mắt có hình đầu lâu trên đó. Tên cô là Chrome Dokuro, và cô vừa mới ra viện sau một cuộc hồi phục dài. Linh hồn cô vừa mới đối mặt với bờ vực cái chết.
Mặc dù vậy, Tsuna không để ý quá nhiều tới cô, cho tới một ngày cô đột ngột cám ơn cậu và hôn vào má cậu.
Trong lúc đang đỏ mặt vì bối rối, Tsuna hoàn toàn quên hỏi cô đang cảm ơn cậu vì điều gì.
Câu trả lời của cô sẽ là, "Vì đã đưa Mukuro-sama và tôi lại với nhau."
Nhưng câu chuyện đó là giành cho một ngày khác.
~.~.~