[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: New Year

Chương 23: The darkest night of the year
Reborn đã mong đợi điều đó, khi Tsuna mời Gokudera tới nhà cậu vào đêm ngày 21 tháng 12. Với tất cả những tính chất tự nhiên và các hiện tượng thiên văn ảnh hưởng tới yêu quái, sao không phải là ngày đông chí cơ chứ?
Nhưng trước sự ngạc nhiên của cậu, Tsuna chẳng làm gì hơn là lấy thêm một chiếc nệm vuông và xếp nó lên giường.
"Sẽ không có chuyện gì xảy ra sao?" cuối cùng Reborn hỏi.
Tsuna ngái ngủ gật đầu, kéo chăn mình lên. "Mm, yeah. Họ sẽ rung chuông ở đền. Nó sẽ," cậu ngáp, "giải phóng những suy nghĩ ác độc của những linh hồn đang hướng về phía đất liền... Nhưng chúng ta không cần phải làm gì cả. Vì vậy hãy ngủ thôi. Có lẽ chúng ta sẽ có một giấc mơ đầu tiên thật đặc biệt của năm mới. Tớ nghe rằng cậu có thể thấy được quá khứ hoặc tương lai hoặc một thế giới khác..."
Gokudera hỏi nhỏ một câu, điều gì đó liên quan tới việc Tsuna đã bao giờ mơ thấy giấc mơ đầu đặc biệt này chưa, nhưng câu trả lời của Tsuna lại chỉ là tiếng lầm bầm. Hai người họ sớm chui vào trong chăn, để lại Reborn vẫn còn thức.
Cậu gần như cảm thấy thật vọng. Sau lễ hội yêu quái, cậu đã mong chờ điều gì đó... xa hơn, một điều gì đó mới mẻ và điên rồ. Một điều gì đó mà cậu có thể tự chửi rủa với chính mình.
Cậu thực sự như một ông già vậy.
Một nơi nào đó, trong bóng tối xa xôi, chuông bắt đầu vang lên. Từng tiếng chuông ngân vang thấm sâu vào xương cốt cậu, gần như vượt qua ranh giới của thính giác và tới một thứ gì đó cảm nhận được ở nơi thầm kín nhất.
Một... hai... ba...
Hai hai... hai ba...
Lỡ mất nhịp đếm của mình, Reborn cảm thấy mình cũng đang dần trôi vào giấc ngủ.
Thật là tối, và tiếng chuông đang reo.
Cậu đang đứng cạnh một chiếc hộp bằng đồng màu đen, không hề có họa tiết trang trí trừ chữ X lớn trên nắp. Không, đó không phải chữ X. Đó là số "10" - Decimo.
Sự thức tỉnh cứ như một viên đạn bắn xuyên qua tim, và chỉ có sự tê liệt tràn vào cơ thể cậu mới giữ cho Reborn khỏi vấp ngã bởi cơn đau đột ngột.
Điều này không hẳn là sai. Nó đáng lẽ không thế này. Tại sao cậu, một người đáng lẽ phải chết, lại luôn sống sót nhìn những người khác phải bỏ mạng.
Một bàn tay mềm mại đặt lên vai cậu. "Cuộc sống của chúng ta rất ngắn ngủi," Luce nói, trông vẫn như xưa. "Chúng ta cho họ tự do, vì lợi ích của những người khác. Đó là số phận của chúng ta."
Một phần tâm trí chưa bao giờ thực sự mơ ước gì của Reborn, chỉ tính toán mọi thứ xung quanh cậu một cách cứng nhắc, cảm thấy được sai lầm kinh khủng, đột ngột trước sự liên kết giữa Luce với Tsuna. Họ đều là bầu trời, nhưng chắc chắn họ không giống nhau. Chắc chắn Tsuna chẳng có việc gì phải làm với điều đó hết.
"Số phận của chúng ta đã được định đoạt từ rất lâu trước đó, bởi nguồn gốc dòng máu của chúng ta," Luce nói với cậu. "Ngay cả khi những vị chúa ngủ trong chúng ta nhấn chìm chúng ta trong lửa, chúng ta cũng sẽ không do dự trong quyết định của chúng ta."
Reborn nhìn đi chỗ khác.
Phía trên họ, Vongola Primo quan sát với đôi mắt sáng rực, ngọn lửa rực cháy trên trán ông. Dòng máu Vongola được người đời ca tụng là gì? Không phải yêu quái. Không phải quỷ. Nhưng cũng không phải con người. Sức mạnh đó không phải con người.
Primo đặt một tay lên tim mình và cúi đầu. Chiếc nhẫn trên ngón tay ông bùng cháy với ngọn lửa tinh khiết.
Sau đó, đột ngột, ngọn lửa vụt tắt, và Reborn lại ở lại trong bóng tối. Ở phía xa, tiếng chuông đang reo. Nó sẽ reo bao nhiêu lần nữa đây?
"Tất cả là một trăm linh tám. Mỗi tiếng chuông giành cho mỗi tội lỗi của con người, theo như đức tin của mọi người," một ai đó nói, với giọng điệu vui vẻ, nếu không muốn nói là vô tư. "Tham lam, giận dữ, hận thù... Con người có rất nhiều tội lỗi."
Reborn từ từ quay sang, nhưng cậu không thể thấy được gì trong bóng tối hết.
"Nói tôi biết, cậu có ghét tôi không?" Vẫn là một người nào đó hỏi. "Nó không quan trọng. Không có lựa chọn nào khác. Ý chí sống còn là rất cần thiết để thắp sáng ngọn lửa."
Một trăm linh sáu... Một trăm linh bảy... Một trăm linh tám.
Reborn tỉnh dậy với một cảm giác lo lắng khôn nguôi. Cậu không thể nhớ được giấc mơ của mình, nhưng thứ cậu nhận lại được là sự mâu thuẫn.
~.~.~

Chương 24: The cycle of the world
Mặc dù Reborn đã được thấy đền thờ Namimori vào tháng Tám, trong lễ hội Obon, cậu đã thấy một ngôi đền nhỏ và mặt đất của nó gần như không thể thấy được vào ngày Năm mới.
Ngôi đền đã lấp đầy toàn người là người, và một dòng người kéo dài qua cổng nghi lễ và trải dài xuống chiếc cầu thang dài. Có vẻ như mọi cư dân trong thị trấn đều tới để cầu nguyện và tỏ lòng tôn trọng.
"Đây là khoảng thời gian bận bịu nhất trong năm," Tsuna nói. "Kyoko và anh trai cô ấy thực ra đang giúp đỡ những người giúp việc." Cậu hơi đỏ mặt, tưởng tượng Kyoko trong bộ miko màu đỏ trắng.
Dòng người đều đặn tiến dần lên, lên cầu thang và bước vào nền đền thờ. Cuối cùng cũng tới lượt Tsuna. Bước lên đền thờ, cậu vỗ tay hai lần và kéo dây thừng. Phía trên đầu, những tiếng chuông lớn vang lên.
Theo phản xa, Reborn giật nảy mình.
Di chuyển để đi theo nhóm người bước tiếp, Tsuna đi về phía quầy lưu niệm, do Kyoko bán hàng. Cô tươi cười với Tsuna, khiến cậu đỏ mặt.
Tiếng chuông lặp đi lặp lại của chiếc chuông đền thờ đang khiến thần kinh của Reborn rung lên. Cứ như nó vang tới nơi nào đó trong ký ức của Reborn, khiến cậu cảm thấy khó chịu. Dòng người xung quanh họ khiến cậu rối trí, với các giác quan của cậu đạt tới cảnh giới cao nhất. Mỗi người tham quan vô tội cứ như là một tên sát thủ tiềm năng.
Nhảy khỏi vai Tsuna, Reborn né giữa rừng chân và nhanh chóng ra khỏi đám đông.
Cậu ẩn náu phía sau ngôi đền, nơi mà những người khách tham quan không thường lui tới. Những giọng nói và những tiếng chuông đều không còn, giúp cho Reborn cảm thấy thoải mái chút xíu. Cậu đã không hề phản ứng nặng nề như vậy trong một thời gian dài, không như vậy kể từ khi cậu là một tân binh hoàn toàn mới trong nhiệm vụ đầu tiên của mình. Tồi tệ hơn, cậu thậm chí không thể ghìm chặt được thứ đã khiến cậu khó chịu như vậy.
Giọng nói phía sau cậu khiến Reborn nhảy dựng lên.
"Quan khách có cần giúp gì không?"
Reborn xoay người lại, Leon đã biến thành khẩu súng khi cậu nhắm về phía kẻ lạ mặt - một người đàn ông không rõ tuổi, mặc bộ quần áo truyền thống. Reborn không hề nhận ra sự tiếp cận của ông ta; ông ta không thể nào là con người bình thường.
Dường như không bận tâm tới khẩu súng - nhưng nhiều người cũng không bận tâm, cho rằng đó là đồ chơi - hay ý định giết người của Reborn, người đàn ông mỉm cười, chiếc kính tròn của ông lóe lên một chút.
Ông ta đã gọi Reborn là khách hàng, điều đó có nghĩa ông ta làm việc ở đền thờ.
"Ông là người gác đền sao?" Reborn hỏi, giữ cho giọng điều của mình không thể đọc được.
"Lần này thôi," người đàn ông nói, nụ cười của ông ta không hề suy chuyển. "Tôi là Kawahira."
Sự im lặng giữa họ cảm thấy quá nặng nề.
"Reborn?" Tsuna gọi ra, nhìn quanh đền. "Oh, Kawahira-san, xin chào. Reborn, tớ đang định về nhà. Cậu về chứ?"
"Tôi chỉ đang chờ cậu tán tỉnh xong thôi," Reborn nhẹ nhàng nói, nhảy lên vai Tsuna. "Một sát thủ giỏi biết khi nào cần bước sang một bên và để ai đó vượt qua thử thách."
Khi Tsuna đỏ mặt và phát điên, Kawahira nhìn họ với một nụ cười bí hiểm. "Năm mới tốt đẹp nhé," ông ta nói với họ. "Đừng để lại bất cứ nuối tiếc nào."
Khi Reborn liếc nhìn lại, ông ta đã đi mất. Một lần nữa, cậu không nhận ra nó.
"Tsuna," Reborn nói, giữ cho giọng nói của mình đều đều, "ông ta là gì vậy?"
"Kawahira-ojisan? Tớ không biết," Tsuna trả lời. "Bác ấy không giống bọn tớ. Bác ấy là thứ gì đó khác."
Không phải, Reborn nhận ra với sự ớn lạnh bất chợt, rằng Tsuna không nhận ra Kawahira chính xác là loại nào. Có nghĩa là sự tồn tại của Kawahira vượt quá tầm hiểu biết của Tsuna.
Người đàn ông đó không phải yêu quái. Không phải quỷ, như cách họ gọi ở châu Âu, hay là một sinh vật siêu nhiên.
Nhưng ông ta không phải con người.
Vậy ông ta là gì?
Và tại sao thứ gì đó về ông ta cảm thấy giống với Reborn tới vậy, ở nơi sâu thẳm nhất trong tâm trí cậu?
~.~.~

Chương 25: A happy year
Tsuna ngả mình trên giường trước tiên, thở dài vào gối. "Thật là mệt," cậu thì thầm.
"Dame-Tsuna, làm khô mình trước đã," Reborn chỉ dẫn. "Cậu đang làm chăn mình bị ướt đấy." Cậu lờ đi việc mình giống như một người cha đang cằn nhằn. Đó là một phần nhiệm vụ của người gia sư. Nếu Tsuna bị ốm, họ sẽ buộc phải nghỉ tập cả ngày.
"Là lỗi của cậu," Tsuna lẩm bẩm. "Tớ bị tuyết rơi đầy áo và cả giày nữa..."
Thật vậy, trận chiến ném bóng tuyết khá là căng thẳng, với việc chuyển đội một cách bất ngờ, những đội mới tham gia vào trận chiến và luật lệ thay đổi. Phải, nhà Vongola được cho là giống như vậy.
"Nhưng," Tsuna nói, quay sang nhìn Reborn, "nó rất vui, giống như một cuộc thi vào năm mới vậy. Cảm ơn, Reborn."
"Humph. Mối quan hệ chặt chẽ, cả với những người bảo vệ của cậu và Boss của một trong những nhà đồng minh hàng đầu của Vongola, sẽ rất quan trọng cho tương lai của cậu, Decimo," cậu nói.
"... Cậu nghĩ tớ có thể có được nó sao? Nhiều mối quan hệ chặt chẽ?" Tsuna khẽ tự hỏi. "Sẽ có nhiều ngày như thế này nữa - sôi nổi, điên rồ và mệt mỏi - nhưng rất là vui?"
"Nó sẽ không luôn như vậy đâu," Reborn nói. Cậu không muốn nói dối,  nhưng... cậu cũng không muốn nói với Tsuna sự thật. Cậu không muốn Tsuna nghĩ máu và bóng tối là một phần phổ biến và lan tỏa khắp giới Mafia. "Nó sẽ không luôn như vậy đâu," cậu nhắc lại, "nhưng gia đình cậu sẽ luôn ở bên cậu."
"Vậy là đủ tốt với tớ rồi. Thế là quá đủ," Tsuna nói, mỉm cười nhẹ. "Chỉ cần một năm có một ngày như vậy, tớ nghĩ tớ có thể hạnh phúc rồi."
Tất nhiên, nó không quan trọng, cho dù cậu có đồng ý hay không, cho dù cậu có hạnh phúc hay không. Reborn đã nhận nhiệm vụ đưa Tsuna trở thành người thừa kế của Timoteo, và cậu sẽ không thất bại. Nhưng tất cả đều giống...
"Thật tốt khi cậu đã đối mặt với tương lai của mình, Dame- Tsuna," Reborn nói, giữ cho giọng nói của mình nhẹ nhàng. "Giờ cậu đã hiểu, tôi có thể tăng thêm lượng tập luyện cho cậu rồi. Nếu cậu rên rỉ, tôi sẽ trừng phạt cậu."
Tsuna rên rỉ, cuối cùng cười phá lên, tâm trạng của cậu quá tốt để bị hủy hoại bởi những lời hứa sẽ hành hạ cậu trong tương lai.
"Cảm ơn cậu, Reborn," cậu nói lần nữa. "Vì nửa năm nay. Đây là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời tớ. Tớ đã kết bạn và gặp được rất nhiều người. Tớ đã học được rất nhiều. Và..." giọng nói của cậu trở nên nhẹ nhàng khi cậu lại giấu đi khuôn mặt mình, "lần đầu tiên tớ có thể cảm thấy tớ thực sự rất vui vì được sống."
Những cảm xúc tha thiết của cậu thậm chí còn khiến Reborn cảm thấy muốn che đi khuôn mặt mình. Nghiêng chiếc mũ phớt xuống, người sát thủ cằn nhằn, "Ngủ đi, Dame-Tsuna. Mai cậu sẽ có một ngày dài đấy. Và đừng quên phơi khô chăn."
~.~.~