[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Iemitsu

Chương 20: The prodigal man returns
Chẳng có lời báo trước. Vào một ngày tháng mười một lạnh giá, một người đàn ông nhếch nhác trong trang phục của một thợ mỏ xuất hiện trước cửa nhà Sawada.
Đúng vậy, điều đó không hẳn là chính xác. Reborn đã được báo trước phần nào rồi. Chỉ mới vài giờ trước, cậu đã nhận được một cuộc gọi, từ chính Timoteo.
"Reborn, ta e rằng Môn ngoại cố vấn của ta đã mất tích," Nono nói, giọng nói của ông lãnh đạm nhưng nhẹ nhàng. Sự khoan dung của ông ấy thực sự rất tuyệt vời, và ông ấy là một Bầu trời tốt. 
Sawada Iemitsu đã quyết định có một kỳ nghỉ vô thời hạn... tới Nhật Bản.
Đó là điều tốt khi mà ít nhất Reborn cũng đã được báo trước một chút. Nếu Iemitsu đột ngột xuất hiện trước mặt cậu, Reborn có thể sẽ làm vài điều không mấy dễ chịu. Như là bắn vào đầu gối ông ta và kéo ông ta vào trong để thẩm vấn bằng súng của mình. Tất nhiên, chỉ là theo phản ứng thôi.
Như vậy, Iemitsu có thể vào nhà bằng chính sức mạnh của mình - thực ra là lao vào - và cuộc thẩm vấn diễn ra sau một bữa ăn rất ngon.
Thật ngạc nhiên, Tsuna là người đầu tiên bắt đầu. Reborn cảm thấy gần như tự hào.
"Đã hơn bốn tháng rồi đấy," Tsuna nói. "Ba bị lạc đường hay sao vậy?"
Thực ra, đã là hai năm kể từ lần cuối Iemitsu về nhà. Tuy nhiên, đã bốn tháng kể từ khi Reborn tới. Iemitsu là một tên ngốc theo nhiều cách, nhưng ông đã nhận ra được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Tsuna ngay lập tức.
"Cậu nói với nó sao?" ông hỏi Reborn, với một giọng nói đều đều đáng ngạc nhiên. Đôi mắt Tsuna nheo lại, lần đầu thấy khía cạnh đó của ba mình.
"Cậu ấy hỏi sao ông không thể trở thành Decimo," Reborn trả lời, cũng đều đều như vậy. "Ông mong tôi sẽ nói dối sao?"
Tất nhiên, lý do chính là người dẫn đầu CEDEF không thể tiếp quản gia tộc được. Tsuna đã bình tĩnh nghe lời giải thích của Reborn.
"Ba nên tự mình nói với con chứ," Tsuna thẳng thừng nói, không cho Iemitsu lảng tránh câu hỏi của mình. "Sao ba lại để lâu tới vậy mới tới giải thích chứ?"
Đúng vậy, thứ mà Reborn cảm nhận được chắc chắn là tự hào, mặc dù nó không hề giống với tính cách của Tsuna. Cậu ấy đã kìm nén điều này bao lâu rồi? Họ sẽ cần phải nói chuyện này sau đó.
"...Papa rất bận," Iemitsu nói, liếc nhìn đi chỗ khác với nỗ lực nở một nụ cười bình thường trông thật thảm hại. "Gia tộc của chúng ta cần ba. Ba chỉ rời đi có một thời gian ngắn thôi. Ba cần phải trở lại ngay."
"Không phải trước khi ba nói chuyện với mẹ," Tsuna nói, không, là yêu cầu.
"N-nói chuyện? Với Nana sao?" Iemitsu lí nhí nói. Ông trông có vẻ hoảng sợ trước yêu cầu đó, và đôi mắt ông liếc về phía nhà bếp, nơi mà Nana đang dọn dẹp sau bữa ăn, ngân nga. "Lúc này, Tsuna, hãy suy nghĩ đi. Cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu không liên quan..."
"Sao ba biết được chứ?" Tsuna hỏi. "Con nghĩ mẹ sẽ ổn nếu ba nói với mẹ, và con là người đã sống với mẹ mười bốn năm nay." Không như ba, điều chưa được nói ra, người chỉ gặp bà có vài ngày mỗi vài năm.
"Về vấn đề đó," Reborn chen ngang, trước khi mọi việc có thể đi xa hơn - nó sẽ không tốt với Vongola Decimo nếu bất hòa với Môn ngoại cố vấn, nhất là trong thời điểm này, "ông định bao giờ mới đề cập tới việc vợ ông là một-"
Sau vài suy nghĩ, Reborn đã quyết định rằng Iemitsu hẳn là phải biết. Người đàn ông đó là tên ngốc, nhưng không phải kiểu ngu ngốc đó. Ông ta đã đứng được ở vị trí đó hẳn phải có lí do.
Điều mà Reborn không hề nghĩ tới về Iemitsu khi ông ta đột ngột cười phá lên một cách khó chịu.
"Ahahaha, đúng vậy! Vợ tôi là một người đẹp thực sự!" Iemitsu hét lên, hoàn toàn át đi điều mà Reborn định nói.
Tsuna và Reborn đều trừng mắt nhìn ông.
"...Ba đang làm gì vậy?" cuối cùng Tsuna hỏi. Reborn không tin vào bản thân mình để nói nữa. Cậu ngờ là cuối cùng mình có thể sẽ bắn Iemitsu mất.
"Shhh!" Iemitsu rít lên, cúi xuống và đặt một ngón tay lên môi. "Con muốn nó diễn ra như những bộ truyện đó sao?"
"Bộ truyện nào," Tsuna nói, với điều mà Reborn cảm thấy là sự kiên nhẫn như một thánh nhân.
"Con biết đấy! Nếu một ai đó khám phá ra, họ sẽ bỏ đi!" Iemitsu khăng khăng, nói với vẻ điên cuồng. Giống như người vợ sếu! Hoặc Melusine! Hoặc... hoặc Cupid và Psyche vậy!" 
Dường như, Iemitsu có vốn hiểu biết rộng rãi đáng ngạc nhiên về văn hóa dân gian và thần thoại. Nó khiến Reborn mất một lúc để hình dung được chủ đề chung giữa những bộ truyện đó.
Người vợ sếu là một truyện cổ tích phổ biến ở Nhật, về người đàn ông nghèo, người đã giúp đỡ một con sếu bị thương. Phía ngược lại, con sếu có được hình dạng của một người phụ nữ xinh đẹp và trở thành vợ của người đàn ông đó. Tiệm dệt của cô đã giúp họ trở nên giàu có, nhưng cô yêu cầu người đàn ông đừng bao giờ nhìn cô làm việc. Khi anh ta phá bỏ lời hứa của mình và thấy được hình dáng thật của cô, cô đã bay đi.
Melusine là câu chuyện cổ tích nổi tiếng ở Pháp. Trong hầu hết những bản, Melusine phải lòng một con người và xuất hiện trước mặt anh như một người phụ nữ xinh đẹp. Khi họ đã kết hôn, cô đã khiến chồng cô phải hứa rằng cô sẽ có khoảng thời gian cho riêng mình mỗi tuần. Khi anh ta phá vỡ lời hứa đó và thấy rằng cô thực ra là một con rắn, Melusine đã buộc phải trở về với gia tộc mình. Một gia đình quý tộc ở Pháp vẫn yêu cầu bồi thường từ những đứa con của cô.
Trong truyền thuyết về Cupid và Psyche, Psyche đã bị yêu cầu không bao giờ được nhìn người cô yêu, người chỉ tới thăm vào ban đêm. Khi cô phá vỡ lời hứa của mình, Cupid đã buộc phải rời bỏ cô.
Chủ đề chung ở đây chính là việc phá vỡ lời hứa là một suy nghĩ không tốt, nhưng chắc chắn Iemitsu đã hiểu sai lời răn của những câu chuyện trên và tự cho là ông cần phải diễn như là ông không hề nhận ra bản chất thật của Nana.
Reborn thở dài, cảm thấy cơn đau đầu đang tới.
"Ông đã hứa với cô ấy gì chưa? Rằng không bao giờ được nói về nó?" cậu hỏi Iemitsu.
"Thì, không," người đàn ông thừa nhận. "Nhưng, nhưng sẽ ra sao nếu tôi khám phá ra, er, thừa nhận là biết, và cô ấy bỏ đi để... để che giấu bí mật của mình!"
"Đã thế kỉ bao nhiêu rồi mà ba còn nghĩ như vậy?" Tsuna hỏi một cách khó chịu, cuối cùng cũng hồi phục đủ để nói chuyện. "Chẳng ai làm điều đó nữa rồi!"
Iemitsu rạng rỡ hẳn lên.
"Giờ vì ông đã biết bí mật của cô ấy, sẽ là công bằng nếu ông nói cho cô ấy biết bí mật của ông," Reborn nói. "Tối nay."
Iemitsu rên rỉ và đập đầu mình xuống bàn.
~.~.~

Chương 21: Pack, not-pack
"Em yêu, anh có vài việc rất quan trọng cần nói với em." Iemitsu thông báo. Reborn có thể thấy những giọt mồ hôi lạnh phía sau cổ ông. "Em thấy đấy... thực ra anh ở trong mafia."
"Okay," Nana nói. "Anh muốn ăn gì vào sáng mai?"
Phải nói là Nana là một con cáo già, cực kì thông minh. Tuy nhiên, cô vẫn không phải là con người, và có một số khái niệm, đặc biệt là về xã hội, cô hoàn toàn không hiểu. Điều đó bao gồm khái niệm về quân đội có tổ chức, và có lẽ là cả những tổ chức tội phạm.
"Điều đó có nghĩa là ba ở trong một băng đảng, mẹ," Tsuna giải thích. Băng đảng thì dễ hiểu hơn, "những tên động vật ăn cỏ yếu ớt tụ tập với nhau để ra vẻ mình mạnh mẽ", như Hibari thường thích nói thêm, không hề giành riêng cho con người.
Nana suy nghĩ về điều đó một lúc lâu, nhưng chỉ một lúc, trước khi bà gật đầu và mỉm cười lần nữa. "Thật tệ khi lãnh thổ của họ rất xa so với đây," bà nói. "Anh nên mời họ tới đây nhiều hơn, anh yêu."
Và điều đó diễn ra như vậy.
Rõ ràng, Nana không đặc biệt quan tâm về thực tế rằng Iemitsu đã nói dối cô suốt bao nhiêu năm nay. Tsuna đã cố giải thích với Reborn - những con cáo thích lừa người, và Nana đã lừa rất, rất nhiều con người qua nhiều năm, về mọi thứ liên quan tới bản chất thật của cô. Vì vậy dù Iemitsu có nói mình là một thợ mỏ dầu, một công nhân xây dựng hay là gì đi chăng nữa, nó không có quá nhiều ý nghĩa với bà. Nếu có, Nana nghĩ đó chỉ là lời nói đùa hài hước.
Tuy nhiên, Reborn nghi ngờ con trai ông ta đã gần như là tha thứ rồi.
"Cậu thực sự để ông ta đi với cái lý do mỏng manh đó sao?" Reborn hỏi khi Tsuna ngã mình xuống giường, sau khi họ để Nana và Iemitsu dưới lầu. "Nói mình "rất bận" thậm chí còn chẳng đủ tiêu chuẩn."
"Yeah," Tsuna đồng ý, lời nói của cậu bị bóp nghẹt lại. "Nhưng ít nhất ông ấy sẽ đi sớm thôi, đúng không? Urgh, tưởng tượng nếu ông ta ở lại một thời gian xem. Nó sẽ thật là kinh khủng..."
Reborn cau mày trước sự đầu hàng đột ngột của Tsuna, so sánh với sự tức giận trước đó của cậu đối với Iemitsu. Cậu không thể tha thứ cho ông ta quá dễ dàng được, vậy là cậu ấy chỉ đang tiếp tục kìm nén cảm xúc của mình nữa sao? Đó là một cách thức không tốt chút nào, và nó còn làm Reborn bực mình.
"Ông ta nên tới giải thích mọi thứ với cậu sớm hơn," Reborn nói.
Lăn ngược lại, Tsuna nhún vai "Ít nhất ông ấy vẫn thuộc về mẹ. Đó là phần quan trọng nhất. Mẹ thực sự yêu ông ấy," Tsuna nói. "Không phải tớ quan tâm tới những gì mà ông ấy làm. Tớ chỉ không thích sự bất ngờ đột ngột. Nếu ông ấy định đổ dồn nó vào tớ, tất cả là vì những thứ về mafia của ông ấy, ông ta có thể báo trước cho tớ. Nhưng... không phải nó thực sự là do ông ấy đúng không? Đó đều là vì tổ tiên của tớ, Primo."
Reborn nghĩ về điều mà Tsuna vừa nói một lúc, cố để hiểu được.
Tsuna không quan tâm những gì Iemitsu đã làm, và chỉ cần Nana không bận tâm, cậu thậm chí cũng không quan tâm nếu ông ấy nói dối.
Như Tsuna quan tâm, lúc này Nana đã biết và chấp thuận, mọi thứ với Iemitsu đã được giải quyết. Họ không cần ông thêm nữa. Vì vậy điều tốt nhất sẽ là để ông ta rời đi và trở về... lãnh thổ của mình. Lãnh thổ của Vongola, Italy.
Thật là hỗn độn, Reborn nghĩ, khẽ thở dài. Thay thế lãnh đạo CEDEF sẽ là một việc rắc rối.
~.~.~

Chương 22: How I met your mother
Iemitsu không ở nhà vào bữa sáng. Thực tế, ông ấy thậm chí còn không ở nhà vào đêm qua.
Reborn bắt gặp ông khi ông đang đắp chăn cho Nana, người đã ngủ quên trên chiếc ghế dài, và đi giày, chuẩn bị lén lút như tên trộm trong đêm.
"Tôi phải quay lại," Iemitsu nói, trước khi Reborn có thể nhận xét được gì. "Họ đang chờ tôi. Nó đã gần một ngày rồi. Lúc này Vongola đang ở tình thế dễ bị tổn thương nhất."
Reborn không hỏi, và cậu để Iemitsu lặng lẽ đi.
"Tôi đồng ý với Tsuna," cuối cùng cậu nói. "Vài lời báo trước sẽ tốt hơn."
Iemitsu thở dài, chấp nhận lời khiển trách đó. "Tôi chỉ... tôi muốn họ có thể sống một cách yên bình, chỉ cần thêm một thời gian ngắn thôi," ông nói, nhìn về phía Nana đang ngủ. Sự dịu nhàng trong ánh mắt ông nói lên được tình yêu sâu đậm của ông giành cho vợ mình. "Gặp được cô ấy cứ như giấc mơ đã trở thành sự thật vậy. Tôi vẫn nhớ..."
Ông dừng lại, hồi tưởng lại, và Reborn không thể không tự hỏi, "Nó diễn ra thế nào? Hai người?"
Iemitsu mỉm cười, một vẻ ngây ngất tình yêu.
"Đó là tại lễ hội hè Tanabata," ông nói. "Tôi đã về nhà để làm đám tang cho ba mẹ, và tôi chỉ muốn quên đi mọi thứ trong một thời gian thôi. Có điều gì đó về cô ấy..."
"Yêu từ cái nhìn đầu tiên sao? Ông có cầu hôn ngay tại đó và ngay lúc đó không?" Reborn nhận xét, nửa nói móc.
Iemitsu khẽ cười khúc khích. "Tất nhiên là không rồi. Tôi thậm chí còn không hỏi tên cô ấy. Tôi biết tôi không thể ở lại. Nhưng... khi tôi trở lại vào năm sau, chúng tôi lại gặp lại. Nó cứ như duyên phận vậy. Cô ấy hỏi chúng tôi có thể gặp lại nhau không, một năm sau đó... Thậm chí khi tôi nói với cô ấy rằng tôi chỉ có thể thăm Nhật Bản được một thời gian ngắn thôi, cô ấy nói cô ấy không hề để tâm tới việc chờ đợi đâu." Ông nhún vai. "Tôi là người đàn ông ghen tuông và ích kỷ. Tôi không muốn để cô ấy đi."
Thành thật mà nói, ông luôn ngạc nhiên trước cái cách mà Nana dường như không hề để tâm, cho dù ông có khiến bà phải chờ đợi bao lâu. Nhiều tháng, nhiều năm dường như đều rất ngắn với bà, và sau đó bà vẫn sẽ ở đó, luôn luôn là như vậy.
Có lẽ với một yêu quái, một đời người chỉ là một cái chớp mắt.
Có lẽ giống như những người yêu thích truyền thuyết được tổ chức vào lễ Tanabata, những người chỉ có thể gặp một năm một lần, hai người họ có thể hạnh phúc với những giọt nước mắt hạnh phúc, trước khi chia xa lần nữa khi ông biến mất vào trong bóng tối.
~.~.~

2 nhận xét

Author
avatar

Chờ chuyện của ad mãi.
Lâu quá=_=|||

Balas
Author
avatar
Balas