[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Obvious

Chương 15: Running of the bulls
Đó là một minh chứng cho một cuộc sống kì lạ của Tsuna đã bắt đầu, khi cậu thấy con bò đen khổng lồ chạy khắp Namimori, cậu chỉ tự hỏi vấn đề này liên quan tới khía cạnh nào của gia đình cậu.
"Ushi-oni?" cậu thì thầm với chính mình, nghĩ về loài bò quái yêu mà cậu từng nghe kể.
"Không," Reborn nói, rất thẳng thừng. "Đó chắc chắn là một con nhân ngư."
Cậu mới chỉ nghe về một người sống có dòng máu đó, nhưng thằng nhóc nhà Bovino không thể nào lớn hơn năm tuổi được. Nó đang làm gì ở Nhật Bản vậy?
Và tại sao nó lại chạy khắp nơi với hình dạng khác như vậy?
Họ sẽ biết sau khi mà Lambo đã chạy khắp thị trấn này trong nhiều giờ rồi, gần như bị thương và ngã vài lần. Đói lả, cậu nhóc cố kiếm vài món ăn, cuối cùng bị đuổi bởi những người bán hàng đang tức giận. Cuối cùng kết thúc khi mà cậu nhóc vấp ngã và vô tình đánh rơi hai quả lựu đạn của mình.
Không thể chịu đựng được thêm nữa, Lambo đã òa khóc - và vô tình phát ra sức mạnh và hình dạng của tổ tiên mình.
Đâm sầm vào một tòa nhà khác và khiến cả con đường rung chuyển - con bò rống lên như tiếng khóc ầm ĩ của một đứa trẻ.
"Hiieee! Chúng ta phải ngăn nó lại, Reborn!" Tsuna hét lên, nhảy lại về phía sau vì sốc. "Với mức độ thiệt hại này... Hibari sẽ giết nó thật đấy!"
Thật vậy, không đời nào người bảo vệ Namimori lại bỏ qua cho sự xáo trộn này.
"Okay," Reborn đồng ý, Leon đã biến thành khẩu súng trong tay cậu. "Vậy hãy làm đi."
Tsuna không có cơ hội để phản đối trước khi đạn Dying Will bắn trúng vào trán cậu và quần áo cậu và kiểm soát của cậu đều bị lấy đi hết."
Gầm lên giống như chú bò điên tiết, Tsuna dậm đôi chân trần của mình, khịt mũi và lao thẳng về chú bò Lambo. Nó không có hiệu quả, và Tsuna bị đánh bay lên trời. May mắn thay, để lại một rãnh dài, sâu trên đường khi hạ xuống không khiến Tsuna bận tâm quá nhiều.
Nhảy ra khỏi đống đổ nát, cậu trừng mắt nhìn con bò đang hết sức tập trung. Con nhân ngư cũng trừng mắt nhìn lại. Với cái dậm mạnh và cái khịt mũi sau đó, nó lại lao lên lần nữa.
Tsuna vội chạy sang một bên như một con cua vậy. Khi con bò đâm sầm vào bức tường phía sau cậu và bị bất động một lúc, Tsuna tấn công từ bên cánh. Đè vai mình lên nó, cậu đẩy bắng tất cả sức mạnh của mình.
Con nhân ngư cúi thấp trong nỗi sợ hãi đột ngột và cố gắng vùng vẫy, nhưng đã quá muộn. Nó đã bị lật đổ, và một lúc sau, con bò bị lật ngửa, chân vẫy một cách vô dụng.
Tsuna gầm lên với chiến thắng này, điều diễn ra vào lúc không phải là quá sớm. Một chú cáo nhỏ, và yếu ớt rơi xuống mặt đất đổ nát.
Một đứa trẻ mới lớn, và yếu đuối khác đang khóc nức nở phía sau nó.
Reborn nhìn chằm chằm xuống chúng với cảm giác thất vọng.
Sao những sinh vật siêu nhiên đó không bao giờ đem lại ý nghĩa gì vậy? Sao người học trò của cậu lại biến thành không chỉ là người tầm thường, mà còn là một con cáo sơ sinh, bé xíu, trong khi đó Lambo, một đứa bé nhỏ hơn Tsuna mười tuổi, biến thành một con quái vật khổng lồ?
Sao Tsuna không thể biến thành một thứ gì đó hữu dụng, để cân bằng sự nhức đầu mà cậu đã gây ra cho Reborn?
Reborn đã mắc phải loại tội lỗi nào mà phải hứng chịu điều này chứ?
...Phải rồi, thực ra cậu có thể nghĩ ra được một vài.
Nhưng vẫn vậy, chỉ với điều đó, cậu sẽ không giúp họ chống lại Hibari.
~.~.~

Chương 16: Belladonna
Hóa ra Lambo không tới Nhật Bản một mình.
Cậu nhóc đã trốn khỏi người chăm sóc - người giám hộ - gia sư của mình và tự mình khám phá. Quyết định hấp tấp đó đã để lại hậu quả.
"Tôi sẽ nấu ăn, tên nhóc ngỗ nghịch này," người gia sư của Lambo hứa, bằng một giọng nói êm dịu. Nụ cười yếu ớt, không đẹp của cô không giúp ích được gì. "Tôi sẽ làm thịt nướng cho cậu."
"Đây là Bianchi," Reborn giải thích, chỉ về phía người phụ nữ xinh đẹp. "Cô ấy được thuê bởi nhà Bovino để chăm sóc Lambo, người mà như cậu có thể thấy, một... senzo-gaeri. Dòng máu nhân ngư từ tổ tiên đang chảy mạnh mẽ trong cậu ta.
"Hay là món bò hầm? Cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ, vì vậy cậu nên ăn những thứ dễ nhai," Bianchi tiếp tục. Lambo, đã rơi nước mắt, bắt đầu òa khóc, nhưng một nắm đấm vào đầu nhanh chóng ngăn chặt điều đó.
"Cô ấy cũng là người chị gái cùng cha khác mẹ của Gokudera," Reborn nói thêm.
"Vậy cô ấy là... con người sao?" Tsuna hỏi.
"Tất nhiên," Bianchi trả lời, luôn để ý được mọi chuyện xung quanh và rõ ràng đang khiến Lambo hoảng sợ, cho tới lúc này. "Nhưng mẹ tôi thì không. Tch, đó là lí do họ thuê tôi. Họ nghĩ rằng chỉ vì Madre có dòng máu medusa, tôi biết cách để trị tên nhóc bò này.
"Bianchi," Reborn nói, lập tức thu hút được sự chú ý của cô, "sao cô lại tới Nhật Bản?"
"Em nhớ anh, Reborn!" Bianchi kêu lên, với vẻ lúng túng. "Em muốn gặp lại anh! Reborn, hãy quên những tên nhóc vô dụng này và trở lại với thế giới ngầm nguy hiểm, thú vị đi!"
Cô cứ như đang trôi dạt vào thế giới của riêng mình, đôi mắt lấp lánh với niềm vui.
"Um, Reborn." Tsuna khẽ nói. "Sao cậu biết cô ấy vậy?"
"Cô ấy là người yêu thứ 4 của tôi," Reborn bình tĩnh nói.
Tsuna đỏ mặt. "Oh, tớ hiểu," cậu thì thầm. Đó là phản ứng ngu ngốc không thể tả được.
"Tôi đang đùa đấy," Reborn nói, thở dài một chút. "Bianchi thực ra là sát thủ tự do. Tôi... hướng dẫn cô ấy một chút khi cô ấy mới bắt đầu."
"Reborn là người đã cho tôi thấy niềm vui của một sát thủ tự do!" Bianchi nhấn mạnh.
"Bianchi, sao cô lại ở đây?" Reborn hỏi lại.
"Em cũng đã nghe từ Hayato rằng người thừa kế của Vongola có hai dòng máu. Lambo muốn gặp cậu ta," Bianchi nói. "Đó có thể sẽ là kinh nghiệm tốt cho cậu ta, và lúc này dường như là thời điểm thích hợp nhất."
Vào đúng sinh nhật của Gokudera, cô không nói thêm vào.
Cảm thấy đau đầu, Reborn liếc nhìn Lambo, người đã bắt đầu quên đi nỗi sợ hãi và bắt đầu đòi thức ăn.
Xu hướng biến thành một con nhân ngư điên cuồng mỗi khi mất kiểm soát vì khóc của cậu nhóc đã khiến cậu sợ hãi và cô lập, thậm chí ngay cả trong gia đình cậu, tới mức họ phải thuê một sát thủ để chăm sóc cho cậu, vì lợi ích của tất cả mọi người. Vì vậy Reborn có thể thấy được lí do của Bianchi - có lẽ việc tiếp xúc với những người khác có hai dòng máu sẽ giúp ích cho sự phát triển của Lambo.
Tuy nhiên, việc chăm nom cho cậu nhóc là nhiệm vụ gây nản lòng và chẳng có lợi lộc gì. Có lẽ, Reborn thừa nhận, cậu có thể sống với Tsuna không có một kĩ năng hữu dụng nào từ dòng máu khác của mình, nhược điểm đó cũng không hẳn là khó chịu.
~.~.~

Chương 17: A bullet a day 
Như Reborn đã đoán trước, việc chăm nom cho Lambo tốn khá nhiều đạn - đạn Dying Will. Đó không phải là vấn đề quan trọng, nhưng một người cao lớn sẽ sớm tới thôi, và Reborn muốn đảm bảo mọi thứ đã sẵn sàng.
"Được rồi, được rồi, tôi tới đây rồi," Shamal càu nhàu, gãi gãi và không thể ngăn mình trố mắt nhìn một cô gái đang đi qua. "Vậy hôm nay cậu định bắn cho cậu ta mười viên đạn sao?"
"Viên thứ chín," Reborn sửa lại.
"Chờ đã, vậy cậu gọi tôi vì việc gì chứ? Nó là quá sớm! Tôi không muốn ở lại cho tới khi cậu bắn viên tiếp theo đâu," Shamal phàn nàn. "Nó khiến cậu mất bao nhiêu tháng để vượt qua được tám trong số chúng vậy?"
Cái trừng mắt từ Reborn nhanh chóng khiến ông im lặng. Shamal có thể được gọi là người sát thủ thiên tài, nhưng điều đó chỉ có nghĩa là ông đủ thông minh để biết rằng ông không có cơ hội nào để chống lại Reborn huyền thoại.
"Sinh lý... của Tsuna không phải bình thường. Ông sẽ sử dụng thứ này để có cơ sở cho việc điều trị," Reborn nói. Đó không phải là gợi ý, và Shamal biết tốt hơn là không nên phản đối rằng ông không chữa trị cho đàn ông. Ông sẽ chữa trị cho "học trò của Reborn." Giới tính là không thích hợp cho việc đó.
Shamal vuốt cằm mình. "Tôi cho là ít nhất nó cũng thú vị," ông trầm ngâm. "Tôi chưa chữa trị cho người có dòng máu lai nào kể từ lần chữa trị cho Lavina."
Vẻ mặt của ông tối sầm lại một chút trước kí ức về người mẹ xinh đẹp của Gokudera - và sai lầm của ông vì không thể làm gì tốt hơn để làm sức khỏe của bà khá hơn.
Có lẽ Reborn chẳng có mục đích gì về việc lấy cơ sở cả.
"Phải, không phải ngày nào tôi cũng có cơ hội để làm việc với một mẫu vật hiếm hoi như vậy," Shamal nói, nhếch mép cười. "Đây sẽ là một cơ hội tốt để thử một số giả thuyết mà tôi đã nghĩ ra trong nhiều năm..."
"Học trò của tôi không phải chuột thí nghiệm," Reborn lạnh lúc ngắt lời ông. Không có tiếng súng nào để ngắt câu nói đó, nhưng Shamal có thể mường tượng ra được nó vẫn ổn.
"Cậu sẽ già đi đấy, Reborn," Shamal lầm bầm. Cậu trở nên bảo vệ quá mức như vậy từ khi nào vậy? Cậu không như vậy với tên nhóc cuối cùng."
Ah. Giờ có tiếng tạch của cò súng. Một cách khôn ngoan, Shamal không nói thêm gì cả.
~.~.~

Chap 18: Unicorns
Như thể được gọi bởi Shamal - hoàn toàn không chính xác - những sự so sánh, Dino đã tự mình liên lạc với Reborn không lâu sau đó. Anh muốn thăm và gặp "người em trai bé bỏng" mới của mình, nhưng sau nhiều năm huấn luyện bởi Reborn, anh biết tốt nhất không nên tới mà không báo trước.
Reborn cho là đó sẽ là một kinh nghiệm tốt cho cả hai người họ. Ngay cả Dino, người đã rất thành công cũng còn rất nhiều thứ cần phải học. Và cho dù Shamal nghĩ gì, Reborn giám sát tất cả những học trò của mình, giống như cái cách mà cậu giải quyết công việc của mình. Tsuna không phải là ngoại lệ.
Reborn sắp xếp cho Dino tới khi Tsuna đang ở trường học - một môi trường tương đối an toàn, với không chỉ là hai thành viên trong gia đình của Tsuna, mà còn cả Hibari sẽ giải quyết bất cứ khó khăn nào có thể xảy ra.
Thực tế Dino cảm thấy cần phải mang theo chiếc ghế da của mình có lẽ là dấu hiệu cho thấy anh giành hơi quá nhiều thời gian trong việc quan tâm tới Reborn. Nhưng, phải, loại mafia nào mà không có một hay hai sở thích kì quặc chứ?
"Vậy chúng ta sẽ phải làm điều này thế nào đây?" Dino hỏi, đôi mắt sáng rực, một nụ cười tươi trên khuôn mặt mình. "Tôi nghe Bianchi nói rằng người em trai của tôi có hơi nhút nhát, nhưng là một thanh niên tốt. Tôi sẽ cảm thấy tệ nếu khiến nó hoảng sợ hơi quá..."
Thật bất ngờ, Bianchi và Dino đã hợp tác để theo dấu Reborn. Họ chỉ thành công nửa thời gian, nhưng vẫn tốt hơn bất cứ ai đã từng cố gắng, có lẽ là ngoại trừ Luce.
"Nếu sau tất cả những bài huấn luyện của tôi, cậu không có gan để khiến một đứa nhóc khóc," Reborn bắt đầu, đe dọa và khó chịu trộn lẫn trong giọng điệu của cậu.
"Chúng ta sẽ làm nó khóc sao?" Dino hỏi, nghĩ tới những việc độc ác xảy đến với Tsuna. Reborn càu nhàu dưới hơi thở mình. "Reborn! Chúng ta sẽ thực sự làm nó khóc sao? Bianchi nói nó giống như một loài động vật nhỏ bé vậy! Tôi không phải người đá chó, Reborn!"
Nhắm đôi mắt mình lại, Reborn cố để kìm hãm nỗi thất vọng của mình. Thật không may, bị hối thúc bởi tiếng than vãn của Dino, Reborn chỉ có thể hình dung ra được chú cáo sơ sinh Tsuna, và cậu ấy sẽ trông như thế nào nếu Reborn đá cậu ấy. Không giống loài động vật thực sự, không có cơ hội nào cho Tsuna nhe nanh và chống trả lại hết.
Đó... đó là một hình ảnh rõ ràng tới đáng sợ.
Rõ ràng, Reborn biết cậu có một quãng đường dài phải đi trong việc giúp Tsuna trở thành mafia thực sự, hay thậm chí lên tới cấp độ của Dino.
"Chúng ta sẽ không làm cậu ta khóc!" Cuối cùng Reborn lên tiếng, với sự mãnh liệt và... nghiêm túc có lẽ còn hơn so với tính cách của cậu.
Dino trông hoàn toàn bất động. "Th-thật sao? Reborn!" Khuôn mặt anh nở một nụ cười rạng rỡ, vui vẻ và anh trông như định lao vào một cái ôm - hoàn toàn không liên quan tới câu hỏi. Sau đó, Dino nói gì đó khiến Reborn bất động. "Bianchi nói đúng! Cậu thực sự thích nó!"
"Bianchi nói gì cơ?" Reborn rít lên.
Dino, tên ngốc, rạng rỡ trả lời, "Bianchi nói cậu thực sự thích người em trai bé bỏng của tôi! Và cô ấy đã đúng! Cậu chưa bao giờ quan tâm tới việc khiến tôi phải khóc cả!" Anh dường như không hề bận tâm tới điều đó. Dino dễ dàng khóc, và mỗi khi gia đình anh ở bên anh, anh thậm chí còn mỉm cười nhiều hơn.
Những lời nói của anh vọng tới chỗ Shamal, khiến Reborn nổi cơn thịnh nộ.
Như thể chứng minh cho luận điểm của họ, Reborn nhanh chóng giành khoảng thời gian chờ đợi Tsuna còn lại để khiến Dino phải khóc lần nữa.
Chỉ để cho họ thấy rằng họ đã hoàn toàn sai rồi, Reborn chắc chắn cũng sẽ tặng cho Tsuna vài phát bắn. Cái cách mà Tsuna cứ phải liên tục liếc nhìn Reborn trong lo lắng trong suốt vài ngày sau đó là kết quả bằng cách nào đó còn khiến Reborn tức giận hơn nhưng cũng giúp cậu bình tĩnh hơn.
Đã một khoảng thời gian dài kể từ khi Reborn không hề thua bất cứ thứ gì, và cậu không nhận ra được cảm giác phải miễn cưỡng đầu hàng, ít nhất là cho tới rất lâu sau đó.
~.~.~

Chương 19: Happy birthday
Đương nhiên, Bianchi và Dino đã cùng nhau tổ chức một bữa tiệc sinh nhật bất ngờ giành cho Reborn, ngày 13 tháng 10.
Reborn không hề bất ngờ chút nào cả. Bianchi là người sát thủ tài năng, nhưng sự tinh tế thì không hề phù hợp với cô, và Dino thì vẫn là Dino. Kế hoạch sử dụng Tsuna để như mồi nhử để đưa cậu ra khỏi nhà của họ là hoàn toàn rõ ràng.
Chưa kể tới việc Reborn đã đoán trước được điều đó. Ngay cả khi họ không thể giữ được cậu, Bianchi và Dino ít nhất sẽ tặng cho cậu món quà để đánh dấu cho dịp này.
Phải, đó có lẽ là tốt nhất. Thành thực mà nói, Reborn không thích bất ngờ.
Ở phía ngược lại, Tsuna rất ngạc nhiên khi họ trở về và được chào đón bởi hoa giấy và những lời chúc. Trong một lúc, cậu trông như định nói gì đó, nhưng rồi những lời nói đó lại trôi đi, và một loạt những cảm xúc phức tạp chạy qua gương mặt cậu.
Reborn biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu không nói Tsuna biết rằng nay là sinh nhật cậu, và những người khác cũng quên nhắc tới nó. Suy nghĩ đầu tiên của Tsuna chính là kết luận rõ ràng. Cậu muốn nói họ biết rằng sinh nhật cậu là vào ngày mai, trước khi nhận ra rằng đó không phải là điều mà họ đang chúc mừng. Sau đó tới sự giằng xé, trước sự ích kỷ của mình và trước việc thậm chí không nhận ra đó là sinh nhật của gia sư mình.
Reborn thở dài. Tsuna thực sự là một đứa trẻ tốt.
Vì họ đã trải qua tất cả những rắc rối đó, cậu để họ tổ chức bữa tiệc và thêm một chút "phong cách nhà Vongola" chỉ vì Reborn chưa bao giờ là người cho cơ hội để vượt qua. Đó là... phải, rất Vongola, theo cách tốt nhất có thể. Nó nhắc nhở Reborn về cái cách mà Nono và những người bảo vệ của ông đã từng, rất lâu trước đó, và lí do mà Reborn chọn làm đồng minh với họ...
Họ đã tổ chức một bữa tiệc tốt nhất. Đó là lí do, và Reborn vẫn đang gắn bó với nó.
Đời thứ mười thực sự đều là những đứa trẻ tốt. Họ thậm chí còn ở lại để giúp dọn dẹp mà không cần nhắc nhở. Nó vẫn tốt sau khi trời tối khi mà Yamamoto, Gokudera và Dino cuối cùng đã ra về, trong khi Bianchi đang bế Lambo, người đã bị bỏ lại ở trên gác khá lâu.
"Đi nào, đi ngủ đi," Nana nói với Tsuna. "Thật là một sự kiện vui! Chúng ta nên làm điều đó lần nữa! Lí do để tổ chức lần nữa là gì? Reborn đang chúc mừng gì đó đúng chứ?"
Tsuna thở dài, nhận ra đó là điển hình ở mẹ cậu khi cùng với bạn cậu chuẩn bị mà không biết họ đang làm gì hay vì sao.
"Tôi nhận thấy rằng sinh nhật không phải điều mà những con cáo thường làm," Reborn nhận xét khi Tsuna chuẩn bị đi ngủ. Cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ. Đã gần nửa đêm rồi.
"Không hẳn," Tsuna nói với nụ cười méo mó. "Yêu quái thông thường không theo dõi ngày tháng, cậu biết đấy. Lịch là thứ của con người."
Cậu không nói thêm gì cả, nhưng Reborn có thể tính toán. Nếu mẹ cậu không theo dõi, thì cha cậu đã mất tích trong nhiều năm rồi, và Tsuna không có bạn bè nào biết về cuộc sống thường ngày của cậu, và chắc chắn Tsuna chưa bao giờ thực sự mừng ngày sinh nhật mình.
Liếc nhìn chiếc đồng hồ, Reborn gật đầu với chính mình. Cậu lục lọi trong chiếc võng của mình và lấy ra một chiếc hộp. Nó không được gói bằng giấy sáng, đầy màu sắc, đó là lí do tại sao Tsuna chỉ nhìn chằm chằm vào Reborn tò mò khi người sát thủ chìa nó về phía cậu.
"Nó là cho cậu," Reborn giải thích. "Chúc mừng sinh nhật, Tsuna."
Tsuna nhìn cậu như thể cậu chưa từng nhận được quà trước đó. Chắc chắn ngay cả Iemitsu ngu ngốc cũng tặng quà ít nhất một lần rồi chứ nhỉ?
Thở dài và nghiêng đầu, Tsuna lẩm bẩm, "...Cảm ơn cậu. Cảm ơn cậu rất nhiều, Reborn."
Cậu nắm chặt chiếc hộp vào ngực mình như thể cậu sợ rằng ai đó sẽ cướp nó đi. Nó vừa đáng yêu vừa gây chán nản.
Reborn không hỏi Tsuna có định mở nó không. Cậu quyết định để Tsuna cảm nhận sự hạnh phúc trong mình. Thành thật mà nói, mang theo một món quà chưa mở lên giường với mình, không phải là điều kì lạ nhất mà Tsuna từng làm.
"Reborn?" Tsuna thì thầm, sau khi cả hai đều ở trong màn đêm, giọng nói của cậu khẽ khàng trong căn phòng tối. "Tớ xin lỗi vì chẳng tặng cậu gì cả. Tớ hứa, năm sau..."
"Không sao," Reborn ngắt lời.
Như thể Reborn muốn được nhắc nhở về khoảng thời gian đã trôi qua. Đồng hồ đang đếm ngược.
Với cậu, có lẽ sẽ không có năm sau.
~.~.~