[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Typhoon

Chương 11: Flash flood I
Ngay cả khi hè đã qua và vào học trở lại, mùa mưa bão vẫn chưa trôi qua. Bằng chứng ở đây chính là cơn dữ dội ngoài đường phố Namimori. Đây sẽ là cơn bão cuối cùng của mùa, các nhà khí tượng học đã dự đoán, nhưng nó sẽ rất lớn.
Tiếng mưa đập vào cửa sổ gần như là đủ để át đi tiếng chuông điện thoại đang reo dưới nhà. Thật là một phép màu khi mà đường dây điện thoại vẫn chưa bị đứt. Chúng dường như không thể kéo dài tới nửa đêm nữa.
"Tsu-kun! Gọi con này!" Nana kêu lên, giọng nói của bà lớn lên khiến Tsuna nhảy lên vì ngạc nhiên.
"Con tới đây!" cậu trả lời lại, lao ra khỏi phòng mà không chờ Reborn. Không nên cảm thấy kỳ lạ, và Reborn có thể dễ dàng đi khắp căn nhà này theo cách của mình, nhưng bằng cách nào đó cậu đã quen với việc Tsuna luôn ngừng lại đủ lâu để Reborn nhảy lên.
Reborn quyết định sẽ phạt cậu ấy sau, mặc dù cậu không hoàn toàn chắc chắn đó là vì điều gì.
Dưới nhà, Tsuna căng thẳng đứng cạnh điện thoại, vẻ mặt của cậu ngày càng trở nên lo lắng hơn khi cậu nghe lời nhắn của người gọi. Cậu gác máy ngay khi Reborn tới gần và dường lần đầu nhớ ra sự hiện diện của người gia sư.
"Đó là Kyoko," cậu nói, và Reborn đột ngột có một linh cảm khó chịu. "Cha của Yamamoto gọi cho cô ấy. Cậu ấy không về nhà sau giờ học. Bọn tớ sẽ đi tìm cậu ấy."
Tsuna lao ra khỏi nhà, ngừng lại đủ sâu để kéo đôi giày lên và mặc chiếc áo mưa và, sau lời nhắc nhở nhanh của Reborn, cũng gọi cả Gokudera.
Kyoko và anh trai cô đang chờ cậu, co rúm lại trong những chiếc áo khoác của họ để chống chọi lại cơn mưa.
"Yamamoto-san gọi tới nhà bọn tớ," Kyoko giải thích, nắm chặt tay lại lo lắng. "Bác ấy nói Yamamoto-kun chưa về nhà. Yamamoto-san nghĩ là cậu ấy có thể đã tới nhà một người bạn nào đó hoặc bị mắc kẹt ở đâu đó vì cơn bão nhưng..."
Kyoko biết toàn bộ trường học. Nó không khiến cô mất nhiều thời gian để biết được rằng Yamamoto phải lau dọn ngày hôm đó, nhưng rõ ràng cậu ấy đã rời đi mà chưa hoàn thành, một điều gì đó đối với người thường rất hiếu thảo và giúp đỡ.
Theo như bạn cùng lớp của họ, Yamamoto đã như thể rời xa khỏi hiện thực, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khi mưa bắt đầu rơi.
Kyoko và Tsuna trao đổi cái nhìn khó chịu khiến Reborn rất muốn tìm được câu trả lời.
"Yamamoto-san cũng đang tìm cậu ấy," Kyoko nói, "và cả Hibari-sempai nữa. Họ sẽ đi khắp thị trấn này."
"Và chúng ta sẽ đi kiểm tra ở bờ sông," Tsuna nói, như thể đồng ý với vài suy nghĩ không được nói ra. Anh trai của Kyoko, Ryohei gật đầu. Gokudera, trông có vẻ mất mát và khó chịu, nhưng dù sao cũng đồng ý, chỉ vì đó là mong muốn của Tsuna.
Khi họ chia nhau ra, từng người một đi theo hướng của mình tới sông chính của Namimori, Reborn nắm chặt chiếc mũ trùm đầu của Tsuna, đảm bảo có một nắm tóc ở dưới, và kéo. Tsuna nhăn mặt, nhưng không phản đối, một cách khôn ngoan.
"Đang có chuyện gì vậy, Dame-Tsuna?" Reborn hỏi cộc lốc. "Đó là một vài việc về mối liên hệ giữa Yamamoto với quái vật đúng không, tôi nghĩ vậy?"
Tsuna gật đầu, nhưng câu trả lời của cậu bị cuốn đi bởi một cơn gió khác. Nheo mắt chống lại cơn mưa đang rơi, Tsuna che cho Reborn không bị trúng nước mưa.
"Nước sông đang tràn lên," Tsuna nói, giống là lẩm bẩm hơn là giọng nói vừa đủ nghe của cậu. "Nó trở nên quá siết và quá nhanh. Yamamoto... dòng máu của cậu ấy hẳn đã bị gọi. Giọng nói của nó hẳn đã đột ngột khiến cậu ấy choáng ngợp."
Tất nhiên. Nếu các mùa và các tuần trăng có thể ảnh hưởng tới yêu quái, vậy thì sao không phải là thời tiết chứ? Reborn nghĩ, không cảm thấy vui chút nào.
Nhưng điều mà Tsuna nói nghe không giống như một yêu quái, thậm chí là cả yêu quái Viễn Đông. Nếu có, nó nghe như là... một linh hồn của thiên nhiên? Những thứ như vậy không còn tồn tại nữa, Reborn đã nghĩ như vậy. Tất cả đã rơi vào một giấc ngủ rất sâu mà chúng không còn được nghe tới nữa.
'Namimori rất đặc biệt, một nơi mà những năng lượng tâm linh đều tập trung lại.'
Yamamoto không phải một phần của yêu quái, mà là một thứ gì đó khác...
Nheo mắt chống lại cơn mưa nặng hạt, Reborn nhận ra cùng lúc với Tsuna - một hình bóng cô độc đứng trên cây cầu, nhìn chằm chằm vào dòng chảy nhanh và siết của dòng sông.
Yamamoto thậm chí còn chẳng bận tâm tới việc kéo chiếc mũ trùm đầu lên, nước chảy xuống cổ áo cậu như trút nước, và chiếc áo khoác mỏng của cậu bó chặt vào cậu. Cậu không phản ứng lại tiếng gọi của Tsuna khi Tsuna chạy về phía cậu. Chỉ khi bàn tay của Tsuna đặt trên vai cậu thì mới khiến cậu quay sang.
Có gì đó kỳ lạ trong đôi mắt của Yamamoto, một ánh sáng không giống với lửa Dying Will. Vẻ mặt của cậu trông thật trống rỗng và gần như lờ đờ, nhưng với vẻ yếu ớt của thứ gì đó như là khát khao và hứng khởi.
"Oh, Tsuna," Yamamoto nói, giọng nói của cậu nhỏ và rời rạc. Ánh mắt của cậu dường như không hề tập trung vào cậu thanh niên kia. "Tsuna, tớ có thể nghe thấy cô ấy. Bà ấy đang gọi tớ."
Tsuna đột ngột nắm chặt hơn vào vai của Yamamoto, một cảm giác bất an và sự quan tâm hiện lên trên khuôn mặt cậu.
"Yamamoto, chúng ta phải đi thôi," cậu nói, giọng nói kiên định và cứng rắn theo cái cách mà Reborn chưa từng nghe thấy trước đó. "Ba cậu đang chờ cậu về nhà đấy."
Cuối cùng, Yamamoto dường như đã thực sự nhìn vào Tsuna, nhưng vẻ mặt của cậu vẫn còn quá xa cách, thậm chí cả khi cậu nhăn mặt lại một chút. "Bà ấy đang gọi tớ," cậu nhắc lại. "Tớ muốn đi."
"Cậu không thể," Tsuna nhấn mạnh, với tác động mạnh mẽ nhiều hơn là Reborn nghĩ có thể từ cậu. "Cậu là người. Cậu không thể tới đó được."
Với một chuyển động rất nhanh, Yamamoto gạt tay của Tsuna ra và bắt đầu lùi lại. "Tớ có thể nghe thấy bà ấy. Tớ phải đi," cậu nói.
Cậu không chờ trả lời.
Thay vào đó, cậu chỉ đơn giản leo lên lan can và nhảy về phía dòng sông chảy siết.
"Yamamoto!"
Tsuna không cần bất kỳ lời nhắc nhở nào. Cậu không chờ mệnh lệnh, hay trừng phạt nào. Dù cậu có nhận ra hay không, cậu coi Yamamoto - và tất cả những người khác trong "nhóm" của họ - là điều mà Reborn có thể gọi là gia đình.
Khi Tsuna nhảy theo sau Yamamoto, rõ ràng đã quên mất việc cậu không thể bơi được, Reborn ở lại trên lan can của cây cầu và cầm sẵn khẩu súng của mình.
~.~.~

Chương 12: Flash flood II
Thể Dying Will của Tsuna chỉ kéo dài đủ để cậu kéo một Yamamoto vô thức lên bờ. Ngay sau đó, là một chú cáo nhỏ xíu cuộn tròn, run rẩy, nằm cạnh Yamamoto.
Đó là đủ thời gian để Reborn gửi tin nhắn cho những người đang tìm kiếm khác. May mắn thay, chiếc điện thoại di động Leon là tốt hơn nhiều so với bất kỳ thiết bị do con người làm ra.
Không mất quá nhiều thời gian để những người khác tìm thấy họ. Gokudera đến trước tiên, chạy về phía Yamamoto và kiểm tra nhịp tim và hơi thở của cậu. Cậu không hề ngần ngại khi Tsuna nhảy vào mũ trùm đầu của cậu và cuộn tròn quanh cổ và vai cậu, mặc dù chú cáo nhỏ hẳn phải rất ướt và lạnh.
"Cậu ta vẫn ổn," Gokudera gọi khi Kyoko và Ryohei chạy tới. Không phải Gokudera thực sự quan tâm về tên ngốc khiến Tsuna phải ra ngoài trong thời tiết tệ hại như vậy. Nhăn mặt, Gokudera với tay lên chạm vào cơ thể đang run rẩy quanh cổ cậu.
"Bọn tớ sẽ đưa cậu ấy về nhà," Kyoko nói khi anh trai cô dễ dàng cõng Yamamoto lên lưng.
"Cảm ơn hết mình vì sự giúp đỡ của các cậu," Ryohei nói với Gokudera, Tsuna và thậm chí cả Reborn, người đã ngồi trên vai của Gokudera.
Chỉ gật đầu với anh em họ, Gokudera chạy về phía nhà Sawada. Nước mưa lạnh giá chảy xuống lưng cậu từ lông của Tsuna, nhưng điều khiến cậu bận tâm hơn nhiều là làm sao để Tsuna ngừng run rẩy trên đường về nhà.
Reborn đã có một suy nghĩ mơ hồ về việc chuyện gì sẽ xảy ra nếu Tsuna biến trở lại trong khi vẫn còn ở trong áo khoác của Gokudera với cậu. Tsuna vẫn ở thể nhỏ xíu của mình khi họ trở về và đưa cậu lên giường sau khi lau khô cậu.
Bộ lông màu nâu của cậu xù lên, nhưng Tsuna vẫn nhỏ dễ sợ ở giữa chiếc giường và chăn với kích cỡ giành cho con người. Cơn run rẩy cứ chạy khắp cơ thể cậu liên tục.
Với việc Gokudera ở lại qua đêm trong phòng ngủ giành cho khách, nó chỉ khiến Reborn bực tức đôi chút để leo lên nằm dưới chăn cùng với Tsuna.
Tốt nhất là họ được ấm áp cùng nhau hơn là cả hai đều lạnh, cậu tự nói với chính mình. Đó chỉ là sự thoải mái cho riêng cậu thôi, thật đấy.
Với con người, khái niệm chia sẻ hơi ấm có thể rất lố bịch. Reborn chỉ có thể như một chai nước nóng thôi. Nhưng chú cáo thì nhỏ tới mức một Reborn đã bị dính lời nguyền cũng có thể ôm trọn lấy được.
Nó không hẳn là khó chịu.
Tiếng mưa đập khiến Reborn không ngủ được, bản năng của cậu khó chịu với những tiếng ồn chống lại cảm giác của cậu, có khả năng sẽ che giấu những mối đe dọa đến gần. Bằng cách nào đó, bộ lông mịn dưới đôi bàn tay cậu đang trấn an lại cậu khi cậu đang dần tỉnh táo hơn.
Vào một vài thời điểm trong đêm, cảm giác dưới bàn tay cậu thay đổi. Bộ lông mềm mại trở thành mái tóc mềm mại và làn da mịn màng. Vẫn trôi dạt trong giấc mơ của mình, Reborn từ chối tỉnh lại và và thay vào đó ôm Tsuna chặt hơn đôi chút, ấn đầu của cậu thanh niên dưới cằm mình và một bàn tay vuốt dọc lưng cậu.
Vào buổi sáng, Tsuna lại là người ôm lấy cậu. Reborn miễn cưỡng cho phép hành vi táo tợn của học trò mình. Cậu ấy đã làm rất tốt vào ngày hôm trước.
Khoảng không gian ấm áp trong chăn là quá lớn.
~.~.~

Chương 13: Flash flood III
Ngày hôm sau, Tsuna khăng khăng đòi đi xem Yamamoto thế nào, mặc dù Kyoko đã gọi để cho họ biết rằng cậu ấy và anh em nhà Sasagawa đã cùng nhau về nhà an toàn.
Ba của Yamamoto vui vẻ chào họ khi họ bước vào cửa hàng sushi tại nhà. "Takeshi ở phía sau đấy," ông nói. "Bác đã cố bảo nó phải nghỉ ngơi trên giường, nhưng nó cứ khăng khăng đòi giúp."
"Điều đó có lẽ là tốt nhất," Tsuna nói, quá nhỏ để ông có thể nghe được, gần như là với chính mình. "Ở cùng với người khác tốt hơn là ở một mình vào thời điểm như thế này." Ở một mình và lặng lẽ khiến những việc khác trở nên ồn ào hơn nhiều. Sự hiện diện và âm thanh của con người đã giúp át đi những tiếng gọi của dòng máu khác.
"Đi trước đi," Tsuyoshi tiếp tục, chỉ về phía sau cửa hàng. "Nó sẽ rất vui khi được gặp cháu. Và... cảm ơn vì đã tìm ra nó.
"Không có gì đâu ạ. Cậu ấy giống bọn cháu mà," Tsuna ngại ngùng, cúi đầu và nhanh chóng vào trong. Gokudera khịt mũi, nhưng không bình luận gì khi cậu theo sau boss mình.
Reborn ở lại quầy, không hoàn toàn chắc chắn cậu có thể tự ngăn mình khỏi việc mời Yamamoto vào nhà của Tsuna nếu cậu ấy đi với họ. Đó là một cơ hội tuyệt vời. Để nó trôi đi gần như đã là một nỗi đau về thể chất rồi.
Tuy nhiên, cậu có vài câu hỏi.
Quán sushi vắng vẻ, và sau khi liếc mắt nhìn quanh, Reborn quyết định giờ là lúc để nói. Khi cậu đi tới chỗ vị đầu bếp sushi, Tsuyoshi nhìn lên với một nụ cười. "Bác có thể lấy cho cháu được gì nào?" ông hỏi. "Cháu là gia sư của Tsuna đúng không? Takeshi nói bác biết."
"Một chút rượu sake," Reborn quyết định, gật đầu khi Tsuyoshi chùi tay của mình và rót cho cậu một chút mà không nhận xét gì về việc một đứa bé uống rượu. "Cậu ấy đã nói ông biết rằng tôi cũng biết đúng không?"
Cũng rót cho chính mình một ít, Tsuyoshi ậm ừ đồng ý và nhấp một ngụm. "Bác cho là cháu muốn biết về Takeshi," ông nhận xét. "Đó là một câu chuyện từ lâu rồi..."
Hai người đàn ông rơi vào im lặng một lúc khi Tsuyoshi tập trung suy nghĩ của mình.
"Bác không thực sự biết nhiều về yêu quái khi còn trẻ," cuối cùng ông bắt đầu. "Kiếm thuật của bác, Shigure Soen Ryu, được kể lại là được tạo nên bởi một onmyouji để chống lại chúng, nhưng trong toàn bộ đợt huấn luyện của bác, bác thậm chí chưa từng gặp dù chỉ một lần. Nhưng sau đó... vào một cơn bão như thế này. Bạn của bác đã đi để tự mình rèn luyện, và bác đi tìm ông ấy khi ông ấy không thấy trở về.
Tạm ngưng, Tsuyoshi nhấp một ngụm rượu sake khác.
"Mọi thứ có vẻ hỗn độn. Bác đã cố để đưa bạn của mình tới nơi an toàn, nhưng bác trượt chân và rơi xuống sông. Bác đã nghĩ mình xong rồi." Tsuyoshi mỉm cười, nhìn xuống chất lỏng trong suốt trong chiếc cốc nhỏ của mình. "Điều tiếp theo mà bác nhớ được là khi tới một căn lều nhỏ bên bờ sông. Nó đã bị bỏ hoang nhiều năm rồi, một nửa bị đổ sập trong nước. Đó có lẽ là hậu quả của những cơn mưa. Có một người phụ nữ đẹp nghiêng về phía bác. Mái tóc dài của bà ấy rũ ra trong nước... bác chưa từng thấy ai như bà ấy. Bác đã hỏi bà ấy có thể cứu bác hay không. Bà ấy chỉ cười."
Ông lắc đầu, và cũng cười nữa. Nó trông thật buồn bã và đầy hoài niệm. Nhấp một ngụm rượu sake của mình, Reborn vẫn im lặng. Cậu có thể tưởng tượng chuyện này đang đi tới đâu. Cậu đã nghe được những câu chuyện như thế này. Cậu đã đọc về nó từ rất lâu rồi.
"Maa... bác đoán cháu có thể nói là bọn bác đã giữ ấm cho nhau," Tsuyoshi nói, ngụ ý là quá rõ ràng rồi. Những đứa trẻ có lẽ sẽ đỏ mặt, nếu nó không chạy qua đầu chúng. "Khi bác tỉnh dậy vào sáng hôm sau, bà ấy đã đi mất. Nhưng chín tháng sau..."
"Ông tìm thấy một đứa trẻ và ông biết đó là của ông," Reborn kết thúc.
Đó là một câu chuyện cổ tích. Mục đích của những linh hồn và yêu quái lấy hình dạng con người và dòng máu lai với con người là gì? Không một ai biết cả. Như Tsuna đã nói, nó thường như vậy.
Sao những linh hồn và yêu quái lại đưa những đứa trẻ đó cho những cha mẹ là con người của chúng? Đó có phải là sự tốt bụng? Đó có phải là vì chúng không có lợi ích gì đối với họ? Đó có phải là vài bộ luật không thấy được, không biết tới mà con người không thể cảm nhận được không?
Những thế lực siêu nhiên thực sự không thể được hiểu bởi con người.
Và những người đang đứng trên ranh giới, một chân ở một thế giới khác...
Reborn nhấp một ngụm khác.
"Bác không biết bà ấy là ai hay là gì," Tsuyoshi nói. "Một yêu quái chăng? Hay một con ma chết đuối? Có lẽ là một ore-onna? Bác đôi khi thích nghĩ bà ấy là linh hồn của dòng sông, nhưng cuối cùng nó không quan trọng. Bác rất biết ơn, vì mạng sống của bác, vì Takeshi. Nó là một đứa trẻ tốt."
Mặc dù cậu ấy thỉnh thoảng hơi kì lạ. Tsuyoshi yêu cậu ấy, ngay cả khi ông lo lắng vì ánh mắt của Takeshi có hơi quá xa lạ, cứ như cậu có thể sẽ trôi đi xa vậy.
Reborn không nhận xét gì. Nếu đó là một con ma chết đuối, cậu nghi ngờ là Tsuyoshi sẽ không thể còn sống được. Yêu quái và linh hồn thiên nhiên nói chung cũng không có gì xấu, chỉ đơn giản là thiếu sự đồng cảm hay tốt bụng của con người, quá xa lạ để có thể hiểu được hay biết được. Hồn ma, những thứ mang theo vết nhơ của cái chết, tích cực tìm cách làm hại và chém giết.
Và linh hồn của dòng sông, mạnh mẽ hơn bởi cơn mưa dữ dội...
Phải, cuối cùng nó không quá quan trọng.
"Đó được cho là cơn bão cuối cùng của mùa," Reborn nói, gần như với chính mình. "Vì vậy chẳng có gì phải lo lắng trong một thời gian."
Mỉm cười, Tsuyoshi rót thêm rượu vào cốc của mình.
~.~.~

Chương 14: After the rain (Flash flood IV)
"Tsuna," Yamamoto nói, xếp một chiếc đĩa sạch lên giá," cậu đã làm việc gì đó thực sự ngầu để cứu tớ."
Đó là một điều tốt mà Tsuna không hề giúp ích gì. Cậu chắc chắn đã đánh rơi điều gì đó.
"Có chuyện gì với ngươi vậy, tên ngốc bóng chày?" Gokudera hỏi. Tuy nhiên, cái trừng mắt của cậu không hề nao núng khỏi chiếc đĩa mà cậu ấy đang lau khô một cách tỉ mỉ.
Yamamoto mỉm cười, không hề lo sợ bởi thái độ của Gokudera. "Không phải về chú cáo đâu," cậu tiếp tục, ngang nhiên dò hỏi thông tin.
"Um, không," Tsuna xác nhận, cảm thấy khó chịu.
Đôi mắt cậu bắt gặp đôi mắt của Gokudera khi thuộc cấp của cậu liếc nhìn lại, đang xin phép.
"Đó là lửa Dying Will," Gokudera giải thích một cách cọc cằn, nhìn xuống chiếc đĩa và chiếc khăn trong tay. Nếu không có gì khác, cậu cho là ngay cả tên ngốc này cũng biết giữ bí mật. "Đó là năng lực mà chỉ con người có thôi. Juudaime đang học cách sử dụng nó để trở thành boss thứ mười của nhà Vongola."
"Nghe thật vui đó," Yamamoto khẽ nhận xét, đưa cho Gokudera chiếc đĩa khác. "Được. Tớ sẽ chơi trò chơi này với các cậu."
"Cái gì," Gokudera thẳng thừng nói, nhìn chằm chằm vào cậu ấy.
"Tớ sẽ ở đội của Tsuna," Yamamoto nói, mỉm cười rạng rỡ. "Như cậu vậy. Chúng ta sẽ sát cánh cùng nhau."
"Không!" Tsuna phản đối, cuối cùng cũng vượt qua được cú sốc của mình. "Yamamoto, cậu không nên tham gia. Nó... nó không quá thú vị đâu."
"Nó nghe có vẻ rất thú vị đối với tớ," Yamamoto nói.
"Nó rất nguy hiểm."
"Đừng lo, tớ không dễ bị đánh bại đâu," Yamamoto nói. "Và tớ biết cậu luôn ở sau lưng tớ. Như hôm qua vậy."
"Không có gì để cậu làm đâu. Đó chỉ là... công việc của ba tớ. Đó không phải là việc gì đó mà cậu phải giúp đỡ tớ đâu. Nó không phải như vậy."
"Tớ muốn giúp cậu," Yamamoto dễ dàng bác bỏ. "Không chỉ vì điều đó, mà là vì chúng ta là bạn bè."
Tsuna lúng túng, chưa bao giờ nghĩ về điều đó. Cái đỏ mặt hài lòng trên mặt cậu khiến Gokudera gầm gừ một chút.
"Đó là mafia đấy, tên ngốc, không phải là một trò chơi!" cậu hét lên.
"Oh? Được, tớ tốt hơn cũng nên chắc chắn mình luôn đứng sau lưng Tsuna," Yamamoto nói. "Và cải thiện kiếm thuật của mình, tớ đoán vậy."
Họ không thực sự có gì nhiều để nói sau điều đó. Tsuna vùi mặt mình vào đôi bàn tay mình, che đi những giọt nước mặt hoặc khuôn mặt đỏ của mình.
Ít nhất Reborn rất hài lòng khi nghe về điều đó. Nhà của Tsuna đã thêm được một người.
~.~.~


2 nhận xét

Author
avatar

Sao mình lại thấy mùi R27 ta...

Balas
Author
avatar

=)))) tôi cũng thấy nhưng tác giả ko nói gì là R27 cả :vvv

Balas