[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: Festival

Chương 8: After dark I
Trái ngược với niềm tin thường thấy, Reborn không thể định hướng được những ý nghĩ bất chợt của cậu, và chính thiên nhiên cũng không cúi đầu trước mong ước của cậu.
Mùa hè của người Nhật là minh chứng cho điều đó.
Cho dù Reborn có làm gì, sự thật của vấn đề chính là việc bắt Tsuna tập luyện ở ngoài bất cứ lúc nào kể từ giữa sáng và chiều muộn sẽ gần như giết chết cậu. Cuối cùng thì ngay cả Reborn cũng phải khuất phục trước khí hậu. Nhiệt độ và độ ẩm đơn giản là quá nhiều.
Điều đó không có nghĩa rằng cậu để Tsuna được thảnh thơi. Thay vào đó, Tsuna đơn giản là thấy mình bị lôi ra khỏi giường vào một cái giờ đặc biệt sớm, bất chấp những lời phản đối của cậu về dịp nghỉ hè là lúc để ngủ, và giờ nóng nhất của ngày là để học, ở nhà với chiếc máy điều hòa chạy hết công suất.
"Được rồi, hôm nay vậy là đủ rồi." Reborn quyết định, cuối cùng thu khẩu súng lục Leon lại.
Khoảnh khắc mà sự nguy hiểm trước mắt đã qua, Tsuna thả mình xuống mặt đất nóng, thở hổn hển một cách nặng nề. Reborn tặc lưỡi và trong đầu nghĩ về việc thêm những bài tập luyện thể lực vào danh sách huấn luyện của mình.
Tuy nhiên, ít nhất vấn đề của Tsuna không phải là thiếu cố gắng, Reborn sẵn sàng thừa nhận, và thật vô nghĩa khi mắng chửi cậu thanh niên vì thứ gì đó mà cậu chưa từng có lý do để tập luyện. Vì vậy, Reborn để cậu nghỉ ngơi.
Nó khiến Tsuna mất một lúc để những hơi thở nặng nề của cậu thoát hết ra và nhiệt độ cơ thể cũng như nhịp tim trở lại mức độ bình thường. Cậu đã nằm xuống và nhắm mắt lại, và sau một lúc nó gần giống như là cậu đã ngủ - hay có lẽ là ngất xỉu.
Chỉ khi Reborn định đá cậu bằng một chân, đôi mắt Tsuna bật mở và cậu ngồi phắt dậy. Theo phản xa, Reborn nhìn nhanh khu vực này lần nữa xem có bất kì dấu hiệu đe dọa nào không - có phải siêu trực giác của Vongola đã phát hiện được gì đó? - nhưng ánh mắt của Tsuna đang tập trung vào bầu trời đen.
"Chúng ta ra ngoài quá muộn rồi." cậu nói. "Chúng ta cần phải về nhà ngay."
Rất nguy hiểm khi ra ngoài trong bóng tối với những người như họ, Tsuna đã nói với Gokudera và Yamamoto.
Cậu đứng dậy mà không lãng phí thời gian, chỉ tạm dừng lại chìa cánh tay mình về phía Reborn, một lời mời trèo lên đó nhưng rất kiên quyết khiến nó gần như là một mệnh lệnh. Theo nguyên tắc, mặc dù đáng lẽ cậu sẽ đá vào đầu cậu ấy vì sự kiêu ngạo của mình, nhưng thay vào đó cậu lại nhảy lên đầu của Tsuna do tình hình bất ổn.
Tsuna bắt đầu chạy, bất chấp mình đang kiệt sức. Lúc này trời gần như tối hoàn toàn rồi, tia nắng hoàng hôn đang mờ dần, và những con đường chứa đầy những bóng tối sâu thẳm dường như đang sít lại gần nhau hơn, mặc dù Reborn chắc chắn không có ai ngoài này trừ họ.
Liếc nhìn lên, cuối cùng cậu cũng nhận ra điều gì đang khiến cậu bận tâm. Bóng tối là quá dày. Sao đèn đường lại không bật chứ?
Không phải là cúp điện. Reborn có thể nghe thấy tiếng chiếc điều hòa đang chạy trong vài căn nhà mà họ chạy qua. Liếc nhìn xuống bên lề đường, cậu có thể thấy những ánh sáng len lỏi từ vài tòa nhà, một nửa bị che mất bởi hàng rào.
Thứ gì đó đang di chuyển trong bóng tối. Lần này, đây không phải là thủ thuật hay ảo ảnh nữa.
Tsuna cũng nhận ra nó, nhưng thay vì tăng tốc, cậu dừng lại, đôi mắt vàng của cậu nhìn về phía góc tối của con đường. Cậu thò tay vào túi, bàn tay cậu nắm lấy chiếc bùa bình an mà cậu luôn mang theo.
Reborn lên cò súng Leon. Trong ổ đạn không phải là đạn Dying Will.
Đối đầu với kẻ thù chưa rõ danh tính này, cậu sẽ không mạo hiểm đưa Tsuna lên thể Dying Will và khiến cậu bị biến thành dạng dễ bị tổn thương hơn.
Có tiếng sột soạt và di chuyển. Một thứ gì đó lao tới họ, khiến Tsuna giật lại.
Tiếng súng vang lên, và... một chiếc ô cũ rơi xuống vỉa hè.
Chẳng còn thứ gì nữa cả. Không còn kẻ thù đang ẩn nấp nào khác.
Reborn nhìn chằm chằm chiếc ô. Chiếc ô nhìn chằm chằm lại.
Reborn chớp mắt, từ chối để lộ ra bất kỳ dấu hiệu bị sốc nào. Một con mắt to, nhìn trộm qua một chiếc lỗ trên chiếc ô, chớp mắt nhìn lại.
"Oh," Tsuna thở dài nhẹ nhõm, "đó chỉ là một karakasa thôi." <cái này muốn biết là gì các bạn search google nhé>
Thay vào đó Reborn quay sang nhìn chằm chằm vào cậu. Ngay sau khi cậu nhìn đi chỗ khác, chiếc ô lay chuyển và lăn đi một chút, khiến ánh mắt của Reborn quay ngoắt lại. Đôi mắt cậu nheo lại nguy hiểm, nhưng chiếc ô chỉ nằm yên.
"Đây là một tsukumogami, một vật thể đã có được một cuộc sống của riêng mình sau khi bị sử dụng suốt một trăm năm," Tsuna giải thích. "Hay ít nhất, truyền thuyết đã nói vậy. Tớ không thể tin được một chiếc ô thực sự có thể dùng được suốt một trăm năm..."
Karakasa phẫn nộ. Cái trừng mắt của Reborn sắc bén hơn, và nó lại nằm yên.
Bị mắc trong cuộc thi nhìn chằm chằm, Reborn không hề nhìn lên chiếc cánh phấp phới trên không, mặc dù cậu có thể nói rằng nó thuộc về thứ gì đó lớn hơn nhiều so với Falco yêu dấu của Colonello.
Ít nhất, đây là một thực thể siêu nhiên đặc biệt.
Tsuna ngó lên bầu trời đêm, chỉ có thể nhận ra được hình dáng thậm chí còn đen hơn bầu trời đầy sao, và cậu mỉm cười có chút lo lắng khi Hibari hạ xuống cạnh cậu, đôi cánh đen gấp lại thành không còn gì cả.
Cuối cùng, Reborn quay đi khỏi con karakasa, thứ đã mở ra và, tự biến thành một cái chân có vuốt, chạy vội đi.
"Chào, sempai," Tsuna chào Hibari, "Buổi tối đẹp nhỉ? Hehehe..."
Ánh mắt của Hibari, đen như bầu trời trên cao, chẳng làm gì để khiến cậu thấy thoải mái hơn cả.
~.~.~

Chương 9: After Night II
Tsuna là người phá vỡ sự im lặng khó chịu này.
"Hibari-sempai, anh thực sự không cần đi về nhà với em đâu," cậu nói, liếc nhìn người hội trưởng đang đi bộ bên cạnh cậu. "E-em muốn nói là anh hẳn phải rất bận với công việc tuần tra của mình, nhất là vào khoảng thời gian này trong năm. Và nhìn xem, em thậm chí còn có chiếc bùa mà Kyoko cho em nữa, vì vậy em sẽ ổn thôi!"
Tsuna giơ lên chiếc bùa mà cậu luôn mang theo, một chiếc túi mỏng nhỏ làm bằng vải màu xanh, với hình con cá được thêu trên đó. Ban đầu Reborn nghĩ là Tsuna chỉ gắn liền với nó vì đó là món quà từ người mà cậu thương, nhưng dường như nó cũng có vài thuộc tính bí ẩn, để cậu với tới nó khi có đợt tấn công từ yêu quái.
Hibari dừng lại, khiến Tsuna cũng dừng lại. Cái cách mà anh nhìn giữa Tsuna và chiếc bùa nhỏ xíu khiến nghi ngờ của cậu về khả năng của chúng là quá rõ. Khi ánh mắt của anh hướng về Reborn, nó trở thành trầm ngâm, và nụ cười nhếch mép từ từ xuất hiện trên khuôn mặt anh.
Hội trưởng Hội kỷ luật không biết về những hoạt động bất thường đang diễn ra tại Namimori gần đây, tất cả bắt nguồn kể từ khi Reborn tới. Reborn không hành động một cách công khai, nhưng trên vài cấp độ, Hibari có thể nhận thấy Reborn là một "động vật ăn thịt".
Phản ứng của cậu với con karakasa là điều gần nhất mà Reborn đã cho thấy sắc thái thật sự của cậu, và Hibari rất hứng thú. Tuy nhiên, để Tsuna gặp nguy hiểm khiến Reborn phải hành động là một mưu đồ sáng suốt.
Dù sao thì họ cũng gần tới nhà Sawada rồi.
Với cái nhìn cuối cùng vào Tsuna, Hibari giương đôi cánh đen của mình và biến mất vào bầu trời đêm. Lơ đãng, Reborn ước gì Tsuna có thể làm được điều gì đó có ích bằng một nửa vậy thôi.
Cảm thấy khó chịu, cậu đá mạnh vào Tsuna. Khi cậu thanh niên kêu lên phản đối, Reborn nói, "Chúng ta sẽ phải cắt buổi tập luyện chiều đi ngắn hơn kể từ bây giờ, nhưng đừng nghĩ cậu sẽ được thảnh thơi hơn. Chúng ta vẫn có thể tập thêm vài giờ vào buổi sáng. Dậy cùng với mặt trời nghe như là việc gì chỉ giành cho Boss Vongola.
"Điều đó thực sự không quan trọng!" Tsuna phản đối ngay lập tức. Cậu đứng yên và nghiêng đầu của mình như thể đang nghe thứ gì đó. "Chỉ còn có vài ngày nữa thôi," Tsuna đánh giá, "và sau đó mọi thứ sẽ lắng xuống. Sẽ thực sự là nguy hiểm nếu ra ngoài muộn vào buổi tối, và mặc dù Hibari-sempai vẫn thường giữ mọi việc nằm trong tầm kiểm soát."
Như thường lệ, câu trả lời của Tsuna lại chẳng trả lời được điều gì cả.
"Vậy Hibari là một tengu," thay vào đó Reborn nói, quyết định chọn chiến thuật của mình.
Sự hài lòng và thành công mà cậu cảm thấy khi Tsuna kêu lên. Cậu cuối cùng cũng nhận ra một cái gì đó liên quan tới yêu quái. Tengu - có cánh - những gì mà Hibari thấy được ở Hibari là quá đủ để cậu có thể đoán được.
"Gia đình của Hibari bên phía nhà mẹ đã theo dõi Namimori trong một thời gian dài," Tsuna nói thêm, "Namimori rất đặc biệt. Ayakashi được sinh ra ở đây, bởi đặc tính của vùng đất này. Điều đó là lí do tại sao nó lại như thế này vào mùa hè, khi những ngày dài khiến ayakashi cảm thấy không yên. Vì vậy gia tộc của Hibari đã giữ trật tự ở đây thậm chí là từ trước khi con người đầu tiên tới định cư tại Namimori."
Một nơi đặc biệt sao? Reborn tự hỏi tại sao Primo lại chọn định cư tại nơi nào đó như thế. Ông đã chọn Nhật Bản để thoát khỏi thế giới đẫm máu của Mafia, như mọi người đã kể lại. Chắc chắn, sau tất cả những tranh đấu và phản bội, ông đã mong ước một cuộc sống yên bình, tĩnh lặng. Vậy sao lại chọn một nơi mà tự nhiên lại bất thường tới vậy?
Hay... đó mới là lí do ông tới Namimori? Vì ông không biết làm cách nào để sống như một người bình thường nữa?
Có phải một trong những tổ tiên của Hibari đã từng gặp ông không? Sau cùng, nó cũng mới chỉ có một thế kỉ rưỡi trở lại đây thôi. Năm thế hệ với con người, nhưng với ayakashi... Liệu chiếc ô ngu ngốc ấy có phải thuộc về một ai đó trong những ngày đó không?
"Chào mừng về nhà!" Nana vui vẻ chào họ ngay sau khi họ bước vào trong. Bà không hề cho thấy sự lo lắng, đúng hơn là bà chưa bao giờ làm vậy.
"Bọn con về rồi," Tsuna trả lời lại, thở dài nhẹ nhõm. "Bữa tối có gì vậy ạ?"
Khi người mẹ và con trai trò chuyện, Reborn nhảy lên bàn.
"Mamma," cậu gọi sau khi Tsuna chạy đi thay đồ.
Nana liếc nhìn cậu với một nụ cười. Bà trông rất giống một người nội trợ bình thường.
"Đừng bận tâm," Reborn quyết định, lắc đầu. Như cậu băn khoăn, thì bà là mẹ của học trò cậu, chẳng gì nhiều hơn, chẳng gì ít hơn cả.
~.~.~

Chương 10: Festival Night
"Juudaime, tôi đã tới theo yêu cầu đây!" Gokudera hét lên, lao vào nhà.
"Ara, chào mừng," Nana nói vọng ra, tới để chào cậu. "Vậy cháu sẽ ở lại với Tsu-kun tối nay sao? Thật tuyệt."
"X-xin lỗi vì đã xông vào như vậy," Gokudera nói một cách chậm trễ. Như thường lệ, cậu hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh thường ngày và thái độ hiếu chiến trước mặt mẹ Tsuna.
Nana mỉm cười và liếc nhìn ra ngoài, nơi mà mặt trời bắt đầu lặn. Đó là lí do tại sao Reborn cho phép Tsuna kết thúc buổi tập ngày hôm nay, ngay trước khi cậu thanh niên gọi Gokudera.
"Có vẻ như tới lúc mẹ phải chuẩn bị và ra ngoài đây," Nana trầm ngâm. "Giờ hãy nhớ..."
"Không rời khỏi nhà, con biết, mẹ," Tsuna nói.
Nắm lấy cánh tay của Gokudera - điều khiến cánh tay phải của cậu bối rối - Tsuna kéo cậu lên tầng và vào phòng cậu. Nhưng trước sự ngạc nhiên của Gokudera, Tsuna không ngồi lên giường hay lên ghế hay thậm chí dưới sàn nhà mà thay vào đó lại mở cửa sổ và bắt đầu trèo ra ngoài.
"Dame-Tsuna, cậu đang làm gì vậy?" Reborn hỏi rất bình tĩnh, vẫn ngồi trên vai Tsuna. Cậu đang cố bẻ gãy cổ mình sao, cậu muốn nói vậy. Vì bạn chắc chắn không có sự phối hợp để trèo ra ngoài cửa sổ.
"Tớ đang lên mái nhà," Tsuna trả lời, như thể nó rất rõ ràng. "Mẹ nói năm nay việc đó là ổn. Chúng ta sẽ có tầm nhìn tốt hơn bằng cách này!"
Của cái gì chứ? Gokudera và Reborn nghĩ cùng một lúc.
"Juudaime!" Gokudera phản đối trong lo lắng, nhanh chóng theo sau boss mình. Cậu nghiêng ra ngoài cửa sổ, với tay ra như thể hi vọng sẽ đỡ được Tsuna nếu cậu bị trượt. Tuy nhiên, Tsuna đã tự kéo mình lên, chỉ có đôi chân và chiếc đuôi lắc lư vẫn còn thấy bên rìa mái nhà.
Khi Gokudera leo lên sau cậu, Tsuna bước qua những viên gạch lát với nhiều sự tự tin và đĩnh đạc hơn Reborn từng thấy ở học trò mình - ngoài thể cáo của cậu, điều mà, giờ khi cậu nghĩ về nó, khá là nhanh nhẹn. Cậu đang sử dụng đuôi của mình để giữ thăng bằng, Reborn nhận ra.
Mặt trời đã lặn, và ở xa, những ánh đèn rạng rỡ đánh dấu khu trung tâm thương mại Namimori. Tuy nhiên, hình như tối đó họ ở đi chơi quá muộn, Reborn nhận ra đèn đường quanh chỗ họ vẫn chưa bật, và quá nhiều nhà vẫn còn tối om.
"Juudaime, không phải... không an toàn khi ra ngoài sau khi trời tối sao?" Gokudera mạo dạn hỏi. Cậu đã đưa mối quan tâm của Tsuna vào trong tim, thậm chí trước khi Reborn kéo cậu sang một bên để đưa ra lời giải thích thích hợp.
"Không sao. Chúng ta vẫn đang ở nhà mà," Tsuna trấn an cậu. "Nhưng điều đó thực sự là lí do tớ muốn cậu ở lại tối nay. Thật không tốt khi ở một mình vào tối của ngày lễ, nhất là ở một nơi mà cậu không thực sự nghĩ là nhà."
Mặc dù cậu không hiểu, nhưng Gokudera vẫn xúc động trước lời nói đó. Giống Tsuna, cậu cho đuôi mình hiện lên, đung đưa - vẫy - phía sau cậu khi cậu mỉm cười. Cậu là mèo hay chó vậy, Reborn nghĩ.
"Lễ hội gì vậy?" Reborn hỏi. "Không phải là Obon." và cậu cũng chưa từng nghe về bất kỳ lễ hội địa phương nào.
"Chúng được cho là vào cùng một thời điểm, nhưng Obon thì được gán với lịch cụ thể," Tsuna nói, lời giải thích của cậu như thường lệ là hoàn toàn không giải thích được gì. "Đó là hyakki yagou. Cuộc diễu hành của những con yêu quái trăm năm. Cực điểm của tất cả những năng lượng tinh thần và ayakashi đều tập trung ở đó vào mùa hè.
Cậu đang nhìn về phía xa kia, tìm kiếm thứ gì đó, và khuôn mặt cậu đột ngột rạng rỡ lên. Theo ánh mắt cậu, Reborn có thể thấy được ánh sáng lấp ló của những chiếc đèn lồng, từ từ nhưng sáng đều trên những con đường cho tới chỗ họ.
Cánh cổng trước nhà Sawada mở ra và đóng lại, và một hình bóng trong bộ yukata sáng và một chiếc mặt nạ cáo bước ra đường. Đó là Nana, cũng cầm một chiếc đèn lồng, và Reborn đột ngột nhớ lại điều mà Tsuna từng nói ngay lần đầu gặp - bà không thể biến đổi được, ngoại trừ ngày trăng tròn và lễ hội.
Những người cầm đèn lồng đã tới gần hơn, rẽ vào đường phố của họ. Reborn có thể nghe thấy những đoạn nhạc và những tiếng hát không đồng thanh và thấy được biểu ngữ mà họ mang theo. Nó thực sự trông như một cuộc diễu hành của một thị trấn nhỏ vậy.
...Mặc dù thực tế rằng nhiều người tham gia rõ ràng không phải là con người.
Những hình dáng bước ra từ các nhà đều có đủ hình dạng và kích cỡ. Có những con thú, lớn và nhỏ, có những thứ trông như những cây rau biết đi khổng lồ. Có cả những vật thể sinh động, đang nhảy hoặc đang bò đi. Có những người trông như con người vậy, nhưng đó là thứ gì không hẳn là vậy.
Đôi mắt Reborn nheo lại khi cậu phát hiện được thứ gì đó trông như chiếc ô đã cố phục kích họ vài ngày trước.
Một con cáo vàng nhạt lớn với một chùm đuôi tham gia vào đoàn, đôi vai của nó nâng cao trông giống người hơn. Tsuna nhìn bà đi và mỉm cười.
"Tất cả những yêu quái và linh hồn đều tập trung tại Namimori được dẫn ra khỏi thành phố," Tsuna khẽ giải thích, nghiêng về phía Gokudera, người đã quan sát trong im lặng. "Vì vậy sau điều này, nó sẽ an toàn hơn, thậm chí là sau khi trời tối. Tớ chắc chắn Hibari-sempai sẽ rất hài lòng."
Họ tiếp tục quan sát ánh sáng đèn lồng sau khi đoàn diễu hành đã đi qua họ và tiếng nhạc và tiếng tụng kinh xa dần. Chỉ sau khi đoàn diễu hành tới được biên giới thị trấn và phân tán vào trong khu rừng mà Tsuna trèo lại vào trong.
Bằng cách nào đó, Reborn gần như mong đợi một giấc mơ kì lạ khác, nhưng giấc ngủ của cậu hoàn toàn yên bình, không bị gián đoạn ngay cả sự trở về của Nana lúc bình minh.
~.~.~