[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 38: The Boss I have chosen

Nhà Yamamoto, võ đường
Yamamoto đang quỳ ở giữa võ đường. Đôi mắt cậu đang nhắm lại và hơi thở của cậu đều đều. Thiền cũng là việc rất quan trọng trong tập luyện kiếm pháp. Để thi triển được kiếm pháp của Shigure Souen Ryu mà ba cậu đã dạy cậu, cậu cần phải thật bình tĩnh và kiểm soát được cảm xúc của mình. Ba cậu đã dạy cậu rằng để trở thành một kiếm sĩ giỏi không chỉ là phải đánh bại đối thủ của mình, mà còn phải thi triển kiếm pháp ấy một cách hoàn hảo.
Mặc dù cậu không mấy khi nghiêm túc với việc gì đó trừ bóng chày, kiếm pháp là một thứ gì đó mà cậu đã hiến dâng cả bản thân mình kể từ lần đầu cậu nhờ ba cậu dạy cậu vào đầu tuần này.
Trong khoảng thời gian rất lâu, cậu đã nghĩ con đường của cậu trong cuộc đời sẽ là bóng chày. Cậu yêu môn thể thao đó hơn bất cứ thứ gì. Với cậu như vậy là ổn. Dù sao thì cậu cũng chẳng muốn làm việc gì khác nữa cả. Làm một việc gì đó mà cậu thích trong suốt phần còn lại của cuộc đời dường như không quá tệ. Nhưng sau đó, cậu đã gặp Tsuna.
Cậu thanh niên tóc nâu lần đầu xuất hiện chỉ là một đứa trẻ vụng về, nhưng cậu ấy đã trở thành người thông minh nhất và mạnh mẽ nhất mà Takeshi từng gặp. Cậu ấy cũng đặc biệt tốt bụng với những ai có một quá khứ đau buồn. Tất cả những điều này đã tạo ra sự tôn trọng rất lớn giành cho cậu thanh niên tóc nâu nhưng cũng tạo nên một mong muốn rất lớn đó là muốn làm mọi việc bằng sức mạnh của mình để bảo vệ cậu ấy. Danh hiệu Người bảo vệ Mưa sa mà cậu vừa nhận là thứ gì đó là cậu sẽ không bao giờ từ bỏ. Và việc trở thành Người bảo vệ xứng đáng của người Boss mà cậu muốn bảo vệ chính là lý do để cậu bắt đầu học Shigure Souen Ryu.
Cậu đã nói chuyện với Ienari vài ngày trước. Cậu thanh niên tóc vàng đã nói chuyện về việc thừa kế của mình. Nó đã trở nên rõ ràng khi sự thật về danh tính của Tsuna đã được khám phá và Hayato về cơ bản là bạn của Tsuna. Cậu thanh niên bom khói cũng đã thú nhận việc quyết định trở thành 'cấp dưới' của Nari cũng là vì mong muốn của Tsuna. Điều đó không phải muốn nói là cậu ấy không thân với người em trai sinh đôi, chỉ đơn giản là Tsuna luôn luôn tới trước. Đó có lẽ lý do tại sao Nari đã chọn bàn vấn đề này với cậu, Takeshi, người đều là bạn của hai anh em sinh đôi.
Takeshi rất lạc quan, cậu không hề bị ảnh hưởng bởi quyết định của cậu thanh niên tóc vàng. Sau cùng thì cậu cũng chỉ nghe thôi. Mặc dù cậu không thể phủ nhận rằng cậu hoàn toàn hài lòng với việc đó. Trung thực mà nói, mặc dù Ienari là người bạn thân của cậu, cậu cũng không có được lòng trung thành như với người anh trai sinh đôi của cậu ấy được. Tsuna dường như là người Boss tốt hơn và thậm chí cả Nari cũng nghĩ vậy. Cậu rất vui vì cậu thanh niên tóc vàng đã quyết định tham gia vào CEDEF để có thể làm việc cùng họ vào tương lai. Mặc dù Takeshi không thể xem Nari là một người Boss, không có nghĩa là cậu sẵn sàng bỏ cậu ấy ở lại phía sau.
Cậu thanh niên đứng lên và cầm thanh kiếm gỗ của mình lên. Việc phải bảo vệ hai anh em sinh đôi ấy chỉ càng khiến cậu có thêm mong muốn để học thôi.
_________________________________________________________________________________

Namimori, Shamal và Hayato
"SAO NÓ LẠI KHÔNG THÀNH CÔNG CHỨ?" cậu thanh niên bom khói tóc bạc hét lên sau khi lại thất bại trong nỗ lực đánh rơi chiếc máy bay giấy bằng thuốc nổ của mình.
Shamal người đang nằm trên thảm cỏ cách đó không xa, mỉm cười nhẹ, trông có vẻ chán nản như ông vẫn thường làm khi không có phụ nữ nào xung quanh.
"Lại thất bại nữa rồi. Cậu không thực sự giỏi việc này rồi Hayato. Có lẽ cậu nên bỏ cuộc đi." ông lơ đãng nhận xét, gãi cằm mình.
"Im đi!" cậu thanh niên gầm lên, trừng mắt nhìn người bác sĩ. "Tôi sẽ không bỏ cuộc. Lý do tôi vẫn chưa làm được nó là vì cách giảng dạy tồi tệ của ông thôi. Ông không thể ít nhất cho tôi một lời gợi ý sao?"
"Gợi ý sao?" người đàn ông trầm ngâm suy nghĩ. "Hmmm... Được rồi... Để xem nào... Nó giống như tán tỉnh vậy."
"Hả? Nghĩa là sao?" cậu thanh niên tóc bạc hỏi, thực sự khó chịu.
"Cậu phải đối xử với những chiếc máy bay giấy như với những cô gái mà cậu đang muốn tán tỉnh vậy."
Có một chút tạm ngưng khi Hayato trông có vẻ như cậu đang cố hiểu được lời giải thích của người đàn ông kia.
"Tôi vẫn chưa hiểu." cuối cùng cậu nói.
Người bác sĩ đứng dậy và vươn vai.
"Hm... có lẽ cậu vẫn quá trẻ cho việc này." ông nói khi ông bắt đầu bước đi. "Có lẽ cậu nên bỏ cuộc đi."
"CÒN LÂU TÔI MỚI LÀM VẬY!" cậu thanh niên bom khói hét lên phía sau ông, quay đi và tiếp tục tập luyện dưới con mắt bi quan của thầy mình.
"Nó vẫn chưa hiểu được nhỉ?" người đàn ông tự thì thầm với chính mình khi ông quan sát người học trò của mình bị thổi bay bởi chính vũ khí của mình.
_________________________________________________________________________________

Núi Namimori, Colonello và Ryohei
Người võ sĩ boxing tóc trắng và người gia sư của anh đang nằm trên một tảng đá, tay chân dang rộng trên bề mặt cứng và đôi mắt họ nhìn lên bầu trời trong xanh phía trên. Hiện tại họ đã làm việc này một thời gian rồi, và người võ sĩ boxing đã hi vọng sẽ có một đợt tập luyện hết mình có hơi thất vọng. Anh rất tôn trọng ý kiến của sư phụ mình mặc dù vì anh lập tức hiểu được chàng trai tóc vàng trong bộ trang phục quân đội là một người đáng để tin tưởng. Tuy nhiên, anh rất tò mò không biết mục đích của việc được gọi là huấn luyện này là gì...
"Sư phụ, sao chúng ta lại hết mình không làm gì vậy?" anh hỏi.
"Tôi đang huấn luyện cậu cho cơ thể cậu nghỉ ngơi." chàng trai bình tĩnh trả lời không hề nhúc nhích. "Vì cậu luôn chạy bộ và tập luyện nên cơ thể cậu không có cơ hội để nghỉ ngơi một cách chính xác. Vì điều đó, cơ thể cậu chưa bao giờ đạt thể trạng tốt nhất, điều đó có nghĩa là cậu không thể chiến đấu với toàn bộ tiềm lực của mình. Lúc này, tôi đang để cho những tế bào trong cơ thể cậu có cơ hội được nghỉ ngơi do đó sau này cậu có thể sử dụng toàn bộ sức mạnh trong cơ thể mình."
Ryohei gật đầu. Anh hoàn toàn không hiểu, nhưng nó nghe tuyệt vời hết mình.
"YOSH! TÔI SẼ NGHỈ NGƠI HẾT MÌNH!" anh đột ngột hét lên.
Colonello khúc khích cười.
"Hãy bình tĩnh đi." 
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, người chưa rõ danh tính
Cô gái đang ngồi tựa vào bức tường bê tông của tòa nhà đổ nát. Cho tới nay cô đã sống ở đây được vài tuần cùng với hai cậu thanh niên những người đang nói chuyện cách đó một vài bước chân. Cô cũng thích họ, nhưng có cảm giác dường như không được đáp lại. Không chỉ có Ken. Cô không hiểu Chikusa nghĩ gì về cô. Cô chưa từng thực sự hiểu cậu ta. Khuôn mặt buồn và đôi mắt dường như vô hồn khiến cô không thể biết được cậu ta đang nghĩ gì. Người duy nhất có khả năng làm vậy chính là Ken người đã biết cậu ta một thời gian dài rồi.
Lý do cô gia nhập cùng hai người họ tại Kokuyo Land là vì vị cứu tinh của cô, Rokudo Mukuro. Chàng thanh niên với đôi mắt khác màu đã cứu cô khi cô bị bỏ rơi bởi chính ba mẹ mình. Anh đã trao cho cô khả năng sống sót mà không yêu cầu bất cứ điều gì ở hướng ngược lại. Mặc dù cô chưa từng gặp cơ thể thực của anh một lần nào, cô vẫn thường xuyên gặp anh trong mơ. Nó nghe có thể kỳ lạ nhưng cô biết điều này có thể thực hiện được nhờ vào năng lực của Mukuro-sama.
Kể từ ngày đầu anh xuất hiện trước mặt cô và tặng cho cô một cuộc sống mới, cô đã xem anh như một vị thần. Anh là vị cứu tinh của cô và cô sẵn sàng làm mọi việc vì anh. Cô có thể nói, Mukuro-sama cũng khá thích cô, mặc dù cho tới ngày hôm nay cô vẫn không biết điều gì đã thúc đẩy mong muốn của anh để giúp cô. Mukuro-sama, mặc dù anh là cứu tinh của cô, lại không phải kiểu người giúp đỡ người khác. Điều này có lẽ là vì anh chưa bao giờ tự giúp đỡ chính mình và vì vậy anh không thể thấy bất cứ lý do nào để giúp đỡ những người khác.
Phải, anh đã giúp đỡ một người. Mukuro-sama đã chia sẻ ký ức của mình với cô và hình ảnh cậu thanh niên đã thay đổi cuộc đời cứu tinh của cô đã được khắc sâu trong tâm trí cô. Họ gọi cậu là Il Misericordioso, Caelum hay thậm chí là Sawada Tsunayoshi. Cậu ấy là người đã nói rằng không bao giờ mất đi sự điềm tĩnh và luôn tha thứ cho kẻ thù trừ khi việc giết chúng là việc thực sự cần thiết. Cậu được coi như một vị thánh ở thế giới ngầm, thiên thần của La Cosa Nostra.
Cậu dường như đã xuất hiện trong tầm mắt của Mukuro-sama, khi cậu bị giam cầm trong một trong những xà lim của trụ sở nhà Estrangeo. Một thiên thần được bao quanh bởi ngọn lửa màu cam, với đôi mắt cam sáng rực. Ký ức không thuộc về cô ấy luôn khiến cô cảm thấy ấm áp và an toàn. Cô tự hỏi đó có phải là cảm xúc của Mukuro-sama đã có khi mà anh đã trải qua nó không.
Rõ ràng nó có ảnh hưởng tới chàng thanh niên lớn tuổi hơn. Không phải ngày nào anh cũng nhờ cô giúp đỡ thành viên của Mafia thay anh. Mukuro-sama ghét Mafia. Sawada Tsunayoshi rõ ràng là một ngoại lệ.
Con mắt của cô lướt xuống ngón tay đang đeo chiếc nhẫn. Nó đã khiến cô ngạc nhiên khi Mukuro-sama yêu cầu cô phải giữ chiếc nhẫn này cho tới khi anh có thể tự mình làm việc này. Nghĩ tới việc vị cứu tinh của cô sẵn sàng trở thành Người bảo vệ Sương mù của Boss đời thứ Mười nhà Vongola! Cậu thanh niên này, Sawada Tsunayoshi, hẳn phải là người có tầm ảnh hưởng đặc biệt với Mukuro-sama.
Nó khiến cô muốn gặp cậu ấy hơn cả.