Tsuna đâm sầm vào núi đá. Cậu đã tập luyện được vài ngày rồi nhưng cậu cảm thấy như mình chưa hề khá hơn chút nào cả. Cậu đã nhờ Basil giúp cậu tập luyện bằng cách chiến đấu với cậu. Cả hai người họ đều dùng lửa Dying Will vì vậy cậu ấy là một đối thủ lý tưởng nhất. Reborn đang giám sát nhưng cuối cùng không có nhiều việc anh có thể làm ngoại trừ quan sát. Tuyệt kỹ mà Tsuna đang muốn học được sáng chế ra bởi Primo và theo như cậu biết thì người sáng lập ra nhà Vongola là người duy nhất biết cách thực hiện nó. Điều đó có nghĩa là cậu buộc phải ứng biến thôi.
Cậu cố đứng lên, rên rỉ vì đau.
"Caelum-dono!"
Basil chạy về phía cậu, để Tsuna dựa vào vai mình.
"Cảm ơn." cậu thanh niên tóc nâu nói với nụ cười biết ơn.
Reborn rời khỏi vị trí của mình và tới chỗ hai cậu thanh niên.
"Ba nghĩ chúng ta nên tạm nghỉ thôi." chàng trai nói. "Sẽ chẳng có tác dụng gì nếu con cứ làm hại bản thân mình."
Cậu thanh niên tóc nâu đồng ý mà không nói lời nào. Cậu vẫn muốn tiếp tục, nhưng cậu biết sẽ thật ngu ngốc nếu cứ ép cơ thể cậu khi mà cậu đang cảm thấy thất vọng bởi những thất bại liên tục.
"Nếu con không thể có bất kỳ tiến bộ nào vào ngày mai, chúng ta sẽ thay đổi cách luyện tập." Reborn thông báo khi họ đi về phía lều của họ.
Cậu thanh niên tóc nâu nhìn lên ba mình, đôi mắt mở to ngờ vực.
"Sao ạ?!" cậu kêu lên.
Chàng trai tóc đen nghiêm túc nhìn cậu.
"Chúng ta chỉ có một tuần thôi, Caelum. Primo phải mất tới một tháng mới làm chủ được tuyệt kỹ đó. Nếu mai con không có chút tiến bộ nào thì dú sao con cũng sẽ không có đủ thời gian để làm chủ được nó một cách chính xác trong khoảng thời gian còn lại, vì vậy chúng ta cũng có thể thực hiện vài bài luyện tập hữu ích hơn. Nếu con không chuẩn bị cẩn thận, thì con sẽ không phải là người duy nhất phải hứng chịu hậu quả đâu."
Vẻ mặt của Tsuna tối sầm lại. Cậu im lặng gật đầu. Tất nhiên, cậu biết sự yếu ớt của cậu có thể gây nguy hiểm cho những người bảo vệ của cậu, nhưng cậu không muốn từ bỏ tuyệt kỹ đó. Đối đầu với Xanxus, người sử dụng ngọn lửa phẫn nộ thì đó sẽ là vũ khí lợi hại nhất.
Nhưng dù thế nào thì, nói về những người bảo vệ của cậu...
"Vậy mọi người tập luyện với ai vậy?" cậu hỏi, đẩy vấn đề luyện tập của cậu sang một bên. "Con biết onii-san đang tập luyện với Colonello nhưng ba chưa từng nói con biết gia sư của những người khác là ai."
Reborn nhếch mép cười.
"Dino là một." anh nói một cách bí ẩn.
Sự thích thú của ba cậu không phù hợp với Tsuna. Cậu có thể có một tình yêu vô điều kiện dành cho chàng trai ấy nhưng cậu vẫn nhận ra ý tưởng thú vị của Reborn không hẳn là tốt. Người sát thủ có một tính khí vô cùng tàn bạo. Nụ cười nhếch mép mà anh có lúc này chỉ làm dấy thêm sự nghi ngờ thôi.
"Dino-san? Anh ấy huấn luyện cho ai vậy?" Tsuna hỏi, nheo đôi mắt nhìn ba mình.
"Hibari Kyoya. Ba nghĩ họ sẽ là đối thủ ngang tài ngang sức đấy." lúc này nụ cười nhếch mép lớn hơn.
Hàm của Tsuna như rớt xuống và cậu há hốc mồm nhìn ba mình.
"Ba đưa Dino tới huấn luyện cho Kyoya sao?" cậu rít lên. "Kyoya sẽ giết anh ấy mất." cậu yếu ớt nói thêm, khuôn mặt cậu tái nhợt.
"Ba đã hỏi Lal xem có thể nhận việc huấn luyện cho em trai con được không. Dù sao thì có lẽ cuối cùng cô ấy cũng sẽ là gia sư của nó, vì nó muốn gia nhập CEDEF mà."
Basil thở dốc.
"Sawada-dono muốn gia nhập CEDEF sao?" cậu hỏi.
Tsuna nhìn cậu hối lỗi.
"Oh phải rồi, cậu không biết chuyện đó. Nari muốn gia nhập CEDEF. Nó đang hướng tới vị trí môn ngoại cố vấn nên tôi đoán cậu sẽ có đối thủ rồi."
Thay vì chán nản thì Basil trông rất vui mừng trước viễn cảnh sẽ được làm việc cùng Nari. Điều này khiến Tsuna mỉm cười. Ít nhất cậu biết em trai mình sẽ không hoàn toàn cô đơn. Basil sẽ giúp đỡ cậu ấy là điều không cần nghi ngờ. Và Lal Mirch cũng sẽ ở đó nữa. Mặc dù người phụ nữ ấy có hơi cục cằn, cô vẫn không phải là người xấu.
"Còn Takeshi và Hayato thì sao?"cậu thanh niên hỏi, quay lại về phía ba mình.
"Họ sẽ tự tìm gia sư cho riêng mình." Reborn nói. "Gokudera có lẽ sẽ nhờ Shamal. Còn Yamamoto..." anh dừng lại, liếc nhìn con trai mình. "Cậu ấy đã có tất cả những gì mình cần ở nhà rồi."
Mặc dù cậu tò mò, nhưng cậu không hỏi thêm về vấn đề này nữa. Dù sao thì cậu nghĩ cậu vẫn luôn có thể hỏi Takeshi sau. Tự trấn an rằng những người bảo vệ của cậu đều được huấn luyện tốt, cậu thanh niên tóc nâu một lần nữa lại tập trung vào đợt tập huấn của riêng mình.
Mặc dù cậu hiểu được lý thuyết của tuyệt kĩ đó, cậu vấn gặp khó khăn trong việc đưa nó vào thực hành. Mặc dù vậy cậu sẽ không bỏ cuộc. Đôi mắt cậu lóe lên sự quyết tâm. Cậu sẽ làm chủ được nó. Vì đó là giải pháp tốt nhất. Và vì cậu sẽ chứng minh cho chính mình và những người khác thấy rằng cậu xứng đáng trở thành Boss thứ mười của Vongola.
_________________________________________________________________________________
Đêm hôm đó
Reborn nhận ra được sự hiện diện khi nó tới gần chiếc lều. Cậu liếc nhìn đứa con trai đang ngủ của mình, nằm rúc vào Basil cho ấm. Hai cậu thanh niên đã kiệt sức trong buổi luyện tập ngày hôm đó và giờ đang chìm vào giấc ngủ sâu. Anh chỉ do dự có một giây trước khi đứng dậy. Liếc nhìn con trai mình lần cuối, anh rời khỏi lều, bước vào trong bóng tối của khu rừng.
Anh dựa vào trực giác của mình để tìm kẻ lạ mặt. Dù đó là ai thì nó cũng đã ngừng di chuyển một lúc trước, như thể chúng đang chờ anh vậy. Có lẽ là thế. Điều đó có nghĩa là họ không chỉ là một người bất kỳ nào đấy. Họ biết anh sẽ cảm nhận được sự hiện diện của họ và họ hi vọng anh sẽ tới. Hoặc là họ đang đánh cược với vận may của mình hoặc là họ biết về anh đủ để đoán được hành động của anh.
Anh dừng lại khi anh nhận ra một thân hình cao đang tựa vào một thân cây. Anh kéo chiếc mũ phớt về phía trước, che đi ánh mắt u ám của mình. Chậm rãi, cái bóng đó quay sang nhìn anh. Đó là một chàng trai, mặc dù Reborn chỉ biết rằng đó là vì anh đã từng gặp anh ta. Anh luôn cảm thấy tính cách của chàng trai đó hơi trẻ con và nữ tính. Tất nhiên, việc trang điểm đậm chẳng giúp ích gì cả. Chàng trai ấy luôn có một thứ màu tím, minh chứng chính là mái tóc gai nhọn luôn luôn bù xù của anh ta - cứ như thể chàng trai ấy vừa rời khỏi giường của mình vậy. Quầng mắt và son môi mà anh ta hay dùng cũng màu tím. Hai miếng băng trắng dán trên hai má, ánh trăng khiến chúng dường như mờ đi.
Ánh mắt của Reborn gần như tự động hướng về chàng trai. Như thường lệ, Arcobaleno Mây đang mặc bộ đồ đua màu tím và đen bó sát cơ thể. Không hề có dấu vết của thương tổn. Nhưng vì vậy mà anh ta luôn rất giỏi trong việc giấu đi chúng. Mọi người nghĩ lớp trang điểm của anh ta ở đây chỉ để trông thật ngầu, số ít mới biết rằng chúng là một cách rất thông minh để che đi bất kì dấu vết của vết thâm tím hay vết cắt nào.
Chàng trai mỉm cười, khiến cho chiếc dây chuyền nối môi nối với tai trái anh bị rung nhẹ.
"Hey." Anh vui vẻ chào.
"Chaos Skull." Reborn nói, không biểu lộ chút cảm xúc nào. "Tôi thấy cậu đã tới thăm Shamal rồi."
Đôi mắt anh hướng về chiếc núm giả màu tím và chiếc hộp có màu tương tự đang đeo quanh cổ chàng trai.
"Đúng vậy. Việc đầu tiên mà tôi làm khi tôi tới đây."
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau thách thức. Họ đã không bắt đầu điều khoản tốt nhất khi họ được giới thiệu với nhau là những Arcobaleno. Reborn đã trở lại là một chàng trai, thậm chí là một người cha, trong khi Skull vẫn là một đứa trẻ. Mười bảy tuổi vào thời điểm họ lần đầu gặp nhau, Skull là người trẻ tuổi nhất trong đó và, họ đều nghĩ, người yếu nhất. Anh ta thường xuyên bị bắt nạt bởi cả nhóm (ngoại trừ Luce người không tán thành với những việc đó) và nhất là Reborn. Người sát thủ gọi chàng trai trẻ tuổi hơn là một gánh nặng và là đứa trẻ ngây thơ người không có vị trí trong số họ.
Anh đã thay đổi suy nghĩ của mình khi chàng trai bị bắn. Viên đạn bắn xuyên qua tim và Reborn nghĩ mình đã gây ra cái chết cho đồng đội mình. Nhưng Arcobaleno Mây đã đứng lên, run nhẹ và mỉm cười, khi mà máu chảy ra từ miệng anh.
Đó là ngày mà Reborn biết được khả năng 'bất tử' của Skull. Tới tận sau này anhbiết được cậu chuyện đằng sau nó. Đó là một trong những điều mà anh mong rằng mình chưa từng được biết.
"Tôi cũng nghĩ điều đầu tiên cậu làm sẽ là đến thăm." Reborn lơ đãng nói.
Chàng trai nhún vai.
"Yeah, đúng vậy." anh nói. "Tôi không muốn Caelum thấy tôi. Tôi không thể thực sự trở thành một người anh trai vui tính nếu tôi chỉ bằng kích cỡ một đứa trẻ đúng chứ?"
Anh khúc khích cười.
"Tôi nghĩ đó cũng là lí do tương tự đối với Viper đúng không?" Reborn hỏi.
Khuôn mặt của Skull trùng xuống và Reborn nhanh chóng hiểu ra rằng có gì đó không đúng.
"Ah... tôi... không biết." Skull yếu ớt nói.
Mặc dù anh đang mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự đau đớn. Đây chính là Skull. Nụ cười của anh thực tế chính là một phần vốn có của anh ta trước kia. Nụ cười ấy không có nghĩa là anh ta đang vui hay đang có tâm trạng tốt, đó chỉ là một phần trong hình tượng của anh ta, cũng giống như lớp trang điểm của anh ta vậy.
"Cậu không sao?"
Chàng trai trẻ tuổi hơn lúng túng.
"Không... thấy đó... tôi... chưa từng gặp Vi một thời gian rồi..." Tay đua lầm bầm một cách khó chịu.
Im lặng kéo dài.
"Một thời gian chính xác là bao lâu?" cuối cùng Reborn hỏi.
"Vài năm rồi." Skull thì thầm.
"Bao lâu?" Reborn lặp lại, với sự đe dọa trong giọng nói của anh.
"Kể từ lời nguyền đó."
Sự im lặng bao trùm hai người. Reborn không nghĩ về nó nhưng anh không phải người duy nhất phải gánh chịu hậu quả của lời nguyền. Mặc dù mọi người đều biết răng Lal Mirch và Colonello là một cặp - mặc dù Lal Mirch kiên quyết phủ nhận nó - chỉ có một số ít mới nhận ra được Skull và Viper đang quen nhau. Trước tiên, Reborn có thể đếm bằng một tay số người biết rằng Viper là phụ nữ. Thậm chí số người biết cô ấy là bạn gái của Skill còn ít hơn.
"Cậu biết đấy, tôi đang định cầu hôn cô ấy." Một lúc sau Skull nói. "Nhưng sau đó vụ đó xảy ra. Tôi nghĩ nó thật bất công. Ngay khi tôi cuối cùng cũng cảm thấy hạnh phúc, thì nó lại lấy mất khỏi tôi."
Reborn im lặng. Anh chưa hề nghĩ tới việc cưới bất cứ ai nên anh không thể nói rằng anh thực sự hiểu được cảm giác của chàng trai kia. Tuy nhiên anh biết rằng Skull có một cuộc sống khó khăn. Một cuộc sống bị lạm dụng và tra tấn biến anh trở thành bất tử. Mặc dù vậy nó không khiến anh tránh khỏi những tổn thương về tình cảm được. Thực tế, nó khiến anh bị tổn thương nhiều hơn trong lĩnh vực đó.
"Sau đó Vi mất tích. Và anh và Caelum cũng vậy. Cả hai đều đi mất."
Reborn đi tới thân cây mà Skull vẫn đang dựa vào và cũng dựa lưng vào thân cây.
"Lúc đó tôi đã làm vài việc mà tôi sẽ hối tiếc cho tới chết." anh thừa nhận. "Tôi rất biết ơn vì đã được trao cho cơ hội thứ hai."
Họ lại lần nữa rơi vào im lặng.
"Một khi mọi việc đều được giải quyết, thật tuyệt khi gia đình lại được đoàn tụ, với bốn người chúng ta, như cái quá khứ tươi đẹp ấy vậy." một lúc sau Skull nói.
Reborn nhìn chằm chằm vào anh từ khóe mắt.
"Tôi có nên hiểu là cậu sẽ không gặp Caelum kể từ đó không nhỉ?"
Skull mỉm cười và bước đi vài bước.
"Nah. Tôi muốn nói chuyện với Vi trước đã. Làm rõ mọi việc với cô ấy, giải quyết mọi việc. Sẽ tốt hơn với Caelum nếu chúng ta không cảm thấy khó xử với nhau."
"Đừng quên thời gian ngọt ngào đó." là tất cả những gì Reborn nói. <câu này dịch bừa luôn!!!>
Chàng trai tóc tím cười trước câu chọc ghẹo cũ của khi anh bước đi.
"Tôi sẽ gặp lại cậu sau Reborn." anh kêu lại qua vai mình trước khi biến mất vào trong bóng tối.
Reborn rời khỏi vị trí của mình và tới chỗ hai cậu thanh niên.
"Ba nghĩ chúng ta nên tạm nghỉ thôi." chàng trai nói. "Sẽ chẳng có tác dụng gì nếu con cứ làm hại bản thân mình."
Cậu thanh niên tóc nâu đồng ý mà không nói lời nào. Cậu vẫn muốn tiếp tục, nhưng cậu biết sẽ thật ngu ngốc nếu cứ ép cơ thể cậu khi mà cậu đang cảm thấy thất vọng bởi những thất bại liên tục.
"Nếu con không thể có bất kỳ tiến bộ nào vào ngày mai, chúng ta sẽ thay đổi cách luyện tập." Reborn thông báo khi họ đi về phía lều của họ.
Cậu thanh niên tóc nâu nhìn lên ba mình, đôi mắt mở to ngờ vực.
"Sao ạ?!" cậu kêu lên.
Chàng trai tóc đen nghiêm túc nhìn cậu.
"Chúng ta chỉ có một tuần thôi, Caelum. Primo phải mất tới một tháng mới làm chủ được tuyệt kỹ đó. Nếu mai con không có chút tiến bộ nào thì dú sao con cũng sẽ không có đủ thời gian để làm chủ được nó một cách chính xác trong khoảng thời gian còn lại, vì vậy chúng ta cũng có thể thực hiện vài bài luyện tập hữu ích hơn. Nếu con không chuẩn bị cẩn thận, thì con sẽ không phải là người duy nhất phải hứng chịu hậu quả đâu."
Vẻ mặt của Tsuna tối sầm lại. Cậu im lặng gật đầu. Tất nhiên, cậu biết sự yếu ớt của cậu có thể gây nguy hiểm cho những người bảo vệ của cậu, nhưng cậu không muốn từ bỏ tuyệt kỹ đó. Đối đầu với Xanxus, người sử dụng ngọn lửa phẫn nộ thì đó sẽ là vũ khí lợi hại nhất.
Nhưng dù thế nào thì, nói về những người bảo vệ của cậu...
"Vậy mọi người tập luyện với ai vậy?" cậu hỏi, đẩy vấn đề luyện tập của cậu sang một bên. "Con biết onii-san đang tập luyện với Colonello nhưng ba chưa từng nói con biết gia sư của những người khác là ai."
Reborn nhếch mép cười.
"Dino là một." anh nói một cách bí ẩn.
Sự thích thú của ba cậu không phù hợp với Tsuna. Cậu có thể có một tình yêu vô điều kiện dành cho chàng trai ấy nhưng cậu vẫn nhận ra ý tưởng thú vị của Reborn không hẳn là tốt. Người sát thủ có một tính khí vô cùng tàn bạo. Nụ cười nhếch mép mà anh có lúc này chỉ làm dấy thêm sự nghi ngờ thôi.
"Dino-san? Anh ấy huấn luyện cho ai vậy?" Tsuna hỏi, nheo đôi mắt nhìn ba mình.
"Hibari Kyoya. Ba nghĩ họ sẽ là đối thủ ngang tài ngang sức đấy." lúc này nụ cười nhếch mép lớn hơn.
Hàm của Tsuna như rớt xuống và cậu há hốc mồm nhìn ba mình.
"Ba đưa Dino tới huấn luyện cho Kyoya sao?" cậu rít lên. "Kyoya sẽ giết anh ấy mất." cậu yếu ớt nói thêm, khuôn mặt cậu tái nhợt.
"Ba đã hỏi Lal xem có thể nhận việc huấn luyện cho em trai con được không. Dù sao thì có lẽ cuối cùng cô ấy cũng sẽ là gia sư của nó, vì nó muốn gia nhập CEDEF mà."
Basil thở dốc.
"Sawada-dono muốn gia nhập CEDEF sao?" cậu hỏi.
Tsuna nhìn cậu hối lỗi.
"Oh phải rồi, cậu không biết chuyện đó. Nari muốn gia nhập CEDEF. Nó đang hướng tới vị trí môn ngoại cố vấn nên tôi đoán cậu sẽ có đối thủ rồi."
Thay vì chán nản thì Basil trông rất vui mừng trước viễn cảnh sẽ được làm việc cùng Nari. Điều này khiến Tsuna mỉm cười. Ít nhất cậu biết em trai mình sẽ không hoàn toàn cô đơn. Basil sẽ giúp đỡ cậu ấy là điều không cần nghi ngờ. Và Lal Mirch cũng sẽ ở đó nữa. Mặc dù người phụ nữ ấy có hơi cục cằn, cô vẫn không phải là người xấu.
"Còn Takeshi và Hayato thì sao?"cậu thanh niên hỏi, quay lại về phía ba mình.
"Họ sẽ tự tìm gia sư cho riêng mình." Reborn nói. "Gokudera có lẽ sẽ nhờ Shamal. Còn Yamamoto..." anh dừng lại, liếc nhìn con trai mình. "Cậu ấy đã có tất cả những gì mình cần ở nhà rồi."
Mặc dù cậu tò mò, nhưng cậu không hỏi thêm về vấn đề này nữa. Dù sao thì cậu nghĩ cậu vẫn luôn có thể hỏi Takeshi sau. Tự trấn an rằng những người bảo vệ của cậu đều được huấn luyện tốt, cậu thanh niên tóc nâu một lần nữa lại tập trung vào đợt tập huấn của riêng mình.
Mặc dù cậu hiểu được lý thuyết của tuyệt kĩ đó, cậu vấn gặp khó khăn trong việc đưa nó vào thực hành. Mặc dù vậy cậu sẽ không bỏ cuộc. Đôi mắt cậu lóe lên sự quyết tâm. Cậu sẽ làm chủ được nó. Vì đó là giải pháp tốt nhất. Và vì cậu sẽ chứng minh cho chính mình và những người khác thấy rằng cậu xứng đáng trở thành Boss thứ mười của Vongola.
_________________________________________________________________________________
Đêm hôm đó
Reborn nhận ra được sự hiện diện khi nó tới gần chiếc lều. Cậu liếc nhìn đứa con trai đang ngủ của mình, nằm rúc vào Basil cho ấm. Hai cậu thanh niên đã kiệt sức trong buổi luyện tập ngày hôm đó và giờ đang chìm vào giấc ngủ sâu. Anh chỉ do dự có một giây trước khi đứng dậy. Liếc nhìn con trai mình lần cuối, anh rời khỏi lều, bước vào trong bóng tối của khu rừng.
Anh dựa vào trực giác của mình để tìm kẻ lạ mặt. Dù đó là ai thì nó cũng đã ngừng di chuyển một lúc trước, như thể chúng đang chờ anh vậy. Có lẽ là thế. Điều đó có nghĩa là họ không chỉ là một người bất kỳ nào đấy. Họ biết anh sẽ cảm nhận được sự hiện diện của họ và họ hi vọng anh sẽ tới. Hoặc là họ đang đánh cược với vận may của mình hoặc là họ biết về anh đủ để đoán được hành động của anh.
Anh dừng lại khi anh nhận ra một thân hình cao đang tựa vào một thân cây. Anh kéo chiếc mũ phớt về phía trước, che đi ánh mắt u ám của mình. Chậm rãi, cái bóng đó quay sang nhìn anh. Đó là một chàng trai, mặc dù Reborn chỉ biết rằng đó là vì anh đã từng gặp anh ta. Anh luôn cảm thấy tính cách của chàng trai đó hơi trẻ con và nữ tính. Tất nhiên, việc trang điểm đậm chẳng giúp ích gì cả. Chàng trai ấy luôn có một thứ màu tím, minh chứng chính là mái tóc gai nhọn luôn luôn bù xù của anh ta - cứ như thể chàng trai ấy vừa rời khỏi giường của mình vậy. Quầng mắt và son môi mà anh ta hay dùng cũng màu tím. Hai miếng băng trắng dán trên hai má, ánh trăng khiến chúng dường như mờ đi.
Ánh mắt của Reborn gần như tự động hướng về chàng trai. Như thường lệ, Arcobaleno Mây đang mặc bộ đồ đua màu tím và đen bó sát cơ thể. Không hề có dấu vết của thương tổn. Nhưng vì vậy mà anh ta luôn rất giỏi trong việc giấu đi chúng. Mọi người nghĩ lớp trang điểm của anh ta ở đây chỉ để trông thật ngầu, số ít mới biết rằng chúng là một cách rất thông minh để che đi bất kì dấu vết của vết thâm tím hay vết cắt nào.
Chàng trai mỉm cười, khiến cho chiếc dây chuyền nối môi nối với tai trái anh bị rung nhẹ.
"Hey." Anh vui vẻ chào.
"Chaos Skull." Reborn nói, không biểu lộ chút cảm xúc nào. "Tôi thấy cậu đã tới thăm Shamal rồi."
Đôi mắt anh hướng về chiếc núm giả màu tím và chiếc hộp có màu tương tự đang đeo quanh cổ chàng trai.
"Đúng vậy. Việc đầu tiên mà tôi làm khi tôi tới đây."
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau thách thức. Họ đã không bắt đầu điều khoản tốt nhất khi họ được giới thiệu với nhau là những Arcobaleno. Reborn đã trở lại là một chàng trai, thậm chí là một người cha, trong khi Skull vẫn là một đứa trẻ. Mười bảy tuổi vào thời điểm họ lần đầu gặp nhau, Skull là người trẻ tuổi nhất trong đó và, họ đều nghĩ, người yếu nhất. Anh ta thường xuyên bị bắt nạt bởi cả nhóm (ngoại trừ Luce người không tán thành với những việc đó) và nhất là Reborn. Người sát thủ gọi chàng trai trẻ tuổi hơn là một gánh nặng và là đứa trẻ ngây thơ người không có vị trí trong số họ.
Anh đã thay đổi suy nghĩ của mình khi chàng trai bị bắn. Viên đạn bắn xuyên qua tim và Reborn nghĩ mình đã gây ra cái chết cho đồng đội mình. Nhưng Arcobaleno Mây đã đứng lên, run nhẹ và mỉm cười, khi mà máu chảy ra từ miệng anh.
Đó là ngày mà Reborn biết được khả năng 'bất tử' của Skull. Tới tận sau này anhbiết được cậu chuyện đằng sau nó. Đó là một trong những điều mà anh mong rằng mình chưa từng được biết.
"Tôi cũng nghĩ điều đầu tiên cậu làm sẽ là đến thăm." Reborn lơ đãng nói.
Chàng trai nhún vai.
"Yeah, đúng vậy." anh nói. "Tôi không muốn Caelum thấy tôi. Tôi không thể thực sự trở thành một người anh trai vui tính nếu tôi chỉ bằng kích cỡ một đứa trẻ đúng chứ?"
Anh khúc khích cười.
"Tôi nghĩ đó cũng là lí do tương tự đối với Viper đúng không?" Reborn hỏi.
Khuôn mặt của Skull trùng xuống và Reborn nhanh chóng hiểu ra rằng có gì đó không đúng.
"Ah... tôi... không biết." Skull yếu ớt nói.
Mặc dù anh đang mỉm cười, đôi mắt anh ánh lên sự đau đớn. Đây chính là Skull. Nụ cười của anh thực tế chính là một phần vốn có của anh ta trước kia. Nụ cười ấy không có nghĩa là anh ta đang vui hay đang có tâm trạng tốt, đó chỉ là một phần trong hình tượng của anh ta, cũng giống như lớp trang điểm của anh ta vậy.
"Cậu không sao?"
Chàng trai trẻ tuổi hơn lúng túng.
"Không... thấy đó... tôi... chưa từng gặp Vi một thời gian rồi..." Tay đua lầm bầm một cách khó chịu.
Im lặng kéo dài.
"Một thời gian chính xác là bao lâu?" cuối cùng Reborn hỏi.
"Vài năm rồi." Skull thì thầm.
"Bao lâu?" Reborn lặp lại, với sự đe dọa trong giọng nói của anh.
"Kể từ lời nguyền đó."
Sự im lặng bao trùm hai người. Reborn không nghĩ về nó nhưng anh không phải người duy nhất phải gánh chịu hậu quả của lời nguyền. Mặc dù mọi người đều biết răng Lal Mirch và Colonello là một cặp - mặc dù Lal Mirch kiên quyết phủ nhận nó - chỉ có một số ít mới nhận ra được Skull và Viper đang quen nhau. Trước tiên, Reborn có thể đếm bằng một tay số người biết rằng Viper là phụ nữ. Thậm chí số người biết cô ấy là bạn gái của Skill còn ít hơn.
"Cậu biết đấy, tôi đang định cầu hôn cô ấy." Một lúc sau Skull nói. "Nhưng sau đó vụ đó xảy ra. Tôi nghĩ nó thật bất công. Ngay khi tôi cuối cùng cũng cảm thấy hạnh phúc, thì nó lại lấy mất khỏi tôi."
Reborn im lặng. Anh chưa hề nghĩ tới việc cưới bất cứ ai nên anh không thể nói rằng anh thực sự hiểu được cảm giác của chàng trai kia. Tuy nhiên anh biết rằng Skull có một cuộc sống khó khăn. Một cuộc sống bị lạm dụng và tra tấn biến anh trở thành bất tử. Mặc dù vậy nó không khiến anh tránh khỏi những tổn thương về tình cảm được. Thực tế, nó khiến anh bị tổn thương nhiều hơn trong lĩnh vực đó.
"Sau đó Vi mất tích. Và anh và Caelum cũng vậy. Cả hai đều đi mất."
Reborn đi tới thân cây mà Skull vẫn đang dựa vào và cũng dựa lưng vào thân cây.
"Lúc đó tôi đã làm vài việc mà tôi sẽ hối tiếc cho tới chết." anh thừa nhận. "Tôi rất biết ơn vì đã được trao cho cơ hội thứ hai."
Họ lại lần nữa rơi vào im lặng.
"Một khi mọi việc đều được giải quyết, thật tuyệt khi gia đình lại được đoàn tụ, với bốn người chúng ta, như cái quá khứ tươi đẹp ấy vậy." một lúc sau Skull nói.
Reborn nhìn chằm chằm vào anh từ khóe mắt.
"Tôi có nên hiểu là cậu sẽ không gặp Caelum kể từ đó không nhỉ?"
Skull mỉm cười và bước đi vài bước.
"Nah. Tôi muốn nói chuyện với Vi trước đã. Làm rõ mọi việc với cô ấy, giải quyết mọi việc. Sẽ tốt hơn với Caelum nếu chúng ta không cảm thấy khó xử với nhau."
"Đừng quên thời gian ngọt ngào đó." là tất cả những gì Reborn nói. <câu này dịch bừa luôn!!!>
Chàng trai tóc tím cười trước câu chọc ghẹo cũ của khi anh bước đi.
"Tôi sẽ gặp lại cậu sau Reborn." anh kêu lại qua vai mình trước khi biến mất vào trong bóng tối.
