[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 35: The future we wish for

Nhà Sawada
Căn nhà im ắng tới kì lạ khi Tsuna trở về nhà sau khi giành chút thời gian cùng với Hibari. Cậu đã nghĩ mình sẽ nghe thấy những tiếng thét hoảng sợ hay những vụ nổ hay tiếng gì đó biểu thị cho những đòn tấn công bạo lực, khi tới gần nhà Sawada. Nhưng, hoàn toàn không có điều gì xảy ra so với bình thường cả. Thật kỳ lạ. Có lẽ Reborn đã đem trận chiến đi nơi khác rồi. Điều có lẽ là tốt nhất cho những cư dân quanh đây và cho tất cả. Nhưng cậu có cảm giác không hẳn là vậy.
Cậu cẩn trọng mở cánh cửa ra và nhòm vào. Thấy không có dấu hiệu của mối hiểm họa nào, cậu bước vào nhà, đóng cánh cửa phía sau mình.
"Con về rồi." cậu kêu lên, vểnh tai mình lên để cố gắng phát hiện bất kỳ tiếng động đáng ngờ nào.
"Mừng con trở về Tsu-kun!" Giọng nói vui tươi của Nana trả lời lại từ trong nhà bếp.
Cậu cảm thấy trấn an phần nào bởi sự hiện diện của người phụ nữ ấy, bởi cậu tin (hoặc có lẽ là hi vọng) rằng Reborn sẽ kiềm chế không gây ra qúa nhiều bạo lực trước mặt bà. Sau khi tháo giày ra, cậu đi vào phòng khách, đôi mắt cậu tự động nhìn vào người sát thủ đang bình tĩnh nhâm nhi tách espresso trên ghế sofa.
"Papa." Tsuna nhìn quanh nghi ngờ, nói. "Iemitsu đâu rồi?"
Nụ cười nhẹ xuất hiện trên đôi môi người sát thủ khi đề cập tới người đàn ông già đó khiến cậu thanh niên tóc nâu có một linh tính chẳng lành.
"Ông ta đi rồi. Ông ta cảm thấy hơi mệt." chàng trai trả lời một cách trôi chảy.
"Hơi mệt." Tsuna nhắc lại, ngờ vực. "Con phải hiểu là mệt mỏi về tinh thần vì phải xin tha thứ với ba hay bị tra tấn tới mức ông ta không thể chịu đựng được nữa đây?"
Reborn giả bộ vô tội.
"Giờ, Caelum. Sao con lại tin rằng ba làm những việc ấy?"
Cậu thanh niên tóc nâu khịt mũi chế giễu.
"Vì ba thực sự là chú cừu non vô tội đấy." cậu nói, lời nói của cậu chứa đầy sự mỉa mai.
Reborn cười khẩy với cậu, khi cậu thanh niên ngồi xuống ghế sofa bên cạnh anh. Cậu thanh niên tóc nâu nghiêng người về phía chàng trai, để đầu mình tựa lên vai anh.
"Nana có nói gì không?" cậu thì thầm, đủ nhỏ để Nana không thể nghe được cậu.
Đôi mắt đen liếc xuống nhìn cậu.
"Chỉ giả vờ vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra thôi." anh trả lời theo cách tương tự. "Mặc dù vậy ba nghĩ bà ấy định sẽ gặp ông ta sau."
Tsuna trầm ngâm. Thực sự, lý do duy nhất mà cậu phản đối không cho Reborn xử lý Iemitsu là vì Nana. Cậu thực sự không thể quan tâm người đàn ông đó người đã bỏ rơi cậu vào cái ngày cậu sinh ra trong cái địa ngục mà chúng gọi là phòng thí nghiệm ấy, nhưng người phụ nữ tóc nâu người đã sinh ra cậu lại rất yêu ông ta. Điều đã ngăn cậu lại có lẽ chính là vì bà vẫn yêu ông ta. Cậu biết là quá nhiều để yêu cầu bất cứ ai ngừng yêu một ai đó. Cậu cũng biết rằng bạn vẫn có thể yêu một ai đó trong khi ghét những gì mà họ đã làm. Chính cậu cũng trong trường hợp đó. Cậu rất yêu Reborn, nhưng cậu ghét cái thực tế rằng chàng trai ấy đã chọn quên đi cậu.
"Ba có nghĩ bà ấy vẫn còn yêu ông ta không?" cậu khẽ hỏi, sự lo lắng ẩn chứa trong từng lời nói.
Cậu đã yêu Nana. Suốt khoảng thời gian dài cậu nghĩ rằng việc bỏ rơi cậu là quyết định của cả ba mẹ cậu đã đưa ra. Khi biết rằng Nana không hề biết sự thật, cậu đã cho bà một cơ hội. Cậu không thể nói rằng bà là một người mẹ tồi được. Ngay cả trước khi bà biết cậu là ai, bà đã chăm sóc cậu như thể cậu là con bà. Và từ những gì cậu đã thấy, bà chưa bao giờ quên đi đứa con trai được cho là đã chết của bà. Cậu có thể nói mà không thấy xấu hổ rằng trái tim cậu sẽ rất đau nếu cậu mất đi bà lúc này.
"Ba không nghĩ việc bà ấy còn yêu ông ta không không quan trọng bằng câu hỏi liệu bà ấy có tha thứ cho ông ta hay không." Reborn nói với giọng điệu nhẹ nhàng mà anh chỉ sử dụng khi họ ở một mình.
Tsuna ngồi lên đùi chàng trai và vùi mặt vào ngực anh. Những ngón tay dài đặt lên đầu cậu và luồn qua mái tóc cậu.
"Con thích Nana." cậu đột ngột nói, bàn tay cậu nắm chặt áo sơ mi của ba mình. "Con yêu ba và Maman, và con có thể thẳng thắn mà nói rằng ba là người ba tốt nhất mà con có thể hy vọng. Con không hối tiếc vì không được lớn lên cùng với Nana và Nari. Chỉ là..." cậu ngừng lại, không biết kết thúc thế nào.
"Chỉ là từ giờ con có thể thấy bà ấy trong cuộc sống của mình." Reborn kết thúc câu hộ cậu.
"Un. Ba không giận sao?"
"Ba có nên không?" Reborn thờ ơ hỏi. "Cho dù là gì, bà ấy vẫn là người mẹ ruột của con. Iemitsu cũng vậy. Cho dù ba có ước mình có thể bao nhiêu thì ba cũng không thể thay đổi được sự thực rằng con là con ruột của ông ta."
Tsuna mỉm cười. Đó là điểm rất đặc trưng của Papa cậu khi anh vẫn từ chối gọi Tsuna là con trai của Iemitsu.
"Ba có nghĩ Maman sẽ thích bà ấy không?" Tsuna đột ngột hỏi với tâm trạng tốt hơn nhiều.
Tuy nhiên Reborn lại có phản ứng ngược lại, vẻ mặt của anh lập tức tối sầm lại khi nhắc tới người mẹ thứ hai của Caelum.
_________________________________________________________________________________

Tối, phòng ngủ của Tsuna
Tối muộn ngày hôm đó, khi Tsuna đang soát lại bài về nhà của mình trong phòng thì có tiếng gõ cửa.
"Vào đi." cậu thanh niên tóc nâu kêu lên, đẩy bài về nhà sang một bên.
"Chào anh." Nari nói khi cậu do dự bước vào. "Em có thể nói chuyện với anh một chút không?"
"Tất nhiên rồi!" Tsuna lập tức đồng ý, ra hiệu cho cậu ấy vào và ngồi xuống.
Cậu thanh niên tóc vàng bước vào và đặt chiếc hộp lên bàn mà Tsuna nhận ra đây chính là chiếc hộp chứa những chiếc nhẫn Vongola. Cậu thanh niên tóc nâu cau mày nhưng không nói gì cả, chờ cậu thanh niên tóc vàng tự mình giải thích.
"Phải rồi. Em uh... em muốn nói chuyện với anh về những chiếc nhẫn và uh... người nên nhận chúng. Và đừng phản đối! Xin hãy nghe em nói trước đã." lời thỉnh cầu rõ ràng trong giọng nói của cậu thanh niên tóc vàng nói cho cậu thanh niên tóc nâu biết rằng người em trai sinh đôi của cậu đang thực sự nghiêm túc.
Cậu chậm rãi gật đầu.
"Cảm ơn." cậu thanh niên tóc vàng nói trước khi lấy một hơi thở sâu khi thể tự cho mình sức mạnh. "Em nghĩ anh nên nhận chúng."
Tsuna im lặng, chờ lời giải thích trước khi nói ra những suy nghĩ của riêng cậu về vấn đề này. Thấy rằng cậu thanh niên tóc nâu không định ngắt lời, cậu thanh niên tóc vàng nhìn cậu ấy biết ơn trước khi tiếp tục.
"Em đã nghĩ rất nhiều về điều em muốn làm sau khi em biết về anh. Trước đó dường như việc trở thành Decimo không còn là một lựa chọn nữa nên em chỉ miễn cưỡng làm theo nhưng giờ... Người thừa kế chính thống là anh. Vì vậy em có lựa chọn. Em đã nghĩ về nó. Em tự hỏi mình có muốn làm boss mafia không." cậu tạm ngưng. "Em không muốn. Đây không phải là em cố ý và nghĩ rằng mình không thể làm được. Em đã nghiêm túc suy nghĩ về nó và em không muốn dẫn dắt ai cả. Em nghĩ mình không có những phẩm chất cần thiết nhưng cũng là vì... em chỉ là không muốn dẫn dắt một nhà mafia thôi."
Cả hai đều im lặng.
"Em nhận ra mình sẽ không thể thoát khỏi mafia, đúng chứ?" Một lúc sau Tsuna nói, đọc từ vẻ mặt của cậu thanh niên tóc vàng.
"Tất nhiên rồi. Em biết điều đó. Thực ra đó chính là phần thứ hai về những gì em muốn nói với anh." cậu lại tạm ngưng lần nữa. "Em muốn tập luyện để tham gia vào CEDEF."
Đôi mắt Tsuna mở to ngạc nhiên.
"Em... em muốn tham gia vào... CEDEF sao?" cậu kinh ngạc nhắc lại.
Cậu thanh niên tóc vàng lúng túng.
"Y-Yeah." cậu nói, nghe có vẻ do dự. "Anh không nghĩ nó có thể sao?"
Tsuna lắc đầu. 
"Không không phải vậy. Em chắc chắn có thể làm được. Chỉ là... anh có hơi ngạc nhiên..."
Nari nhìn bàn tay mình.
"Anh biết đấy em đã suy nghĩ và... chúng ta không lớn lên cùng nhau và chúng ta không biết nhiều về nhau nhưng... thì... anh là anh trai em và em nghĩ anh là một chàng trai tốt và là người boss tốt. Hãy đối mặt với nó, Gokudera và những băng đảng thích anh hơn là thích em và họ có vẻ muốn đi theo anh hơn là em. Em không bực vì nó đâu!" cậu nhanh chóng nói thêm như thể sợ rằng Tsuna sẽ hiểu sai. "Chỉ là... em không thể hiểu được cảm xúc của họ. Thành thực mà nói, em ghen tị với họ đôi chút. Là những người bảo vệ của anh họ sẽ được bên cạnh anh và bảo vệ anh. Em muốn làm điều đó nhưng em không muốn là cấp dưới của anh. Em muốn là em trai anh và hỗ trợ anh nhưng em không muốn chỉ là em trai anh. Đó là lí do... nếu em có thể trở thành Môn ngoại cố vấn..."
Tsuna im lặng. Cậu thực sự rất cảm động. Cậu chưa từng nghĩ Nari nghĩ nhiều cho cậu như vậy và cậu có thể hiểu được. Nó khiến cậu thật hạnh phúc khi nghĩ rằng em trai cậu cũng muốn có một mối quan hệ anh em tốt đẹp. Cậu cố để tìm những từ ngữ thích hợp để nói ra suy nghĩ của bản thân trong khi cố để không rơi ra những giọt nước mắt hạnh phúc.
Tuy nhiên Nari dường như hiểu nhầm việc không có phản ứng của cậu.
"Nếu anh không muốn trở thành Decimo, em sẽ không ép anh. Em chắc chắn anh đã có rất nhiều nhiệm vụ khi là Arcobaleno bầu trời, nên..."
Cậu thanh niên tóc nâu lập tức ngắt lời.
"Không phải anh không muốn trở thành Boss." cậu kiên định nói. "Thực sự mà nói, có rất nhiều việc anh muốn làm, để thay đổi La Costra Nostra và trở thành Boss Vongola đời thứ mười chắc chắn sẽ giúp anh. Nhưng anh không muốn lấy bất cứ thứ gì từ em cả. Nếu em nói em mong muốn điều gì khác, vậy anh sẽ rất vui vẻ chấp nhận thừa kế nhưng nếu em đang từ bỏ danh hiệu chỉ vì anh là người lớn tuổi hơn thì..." cậu ngừng lại khi Nari lắc đầu.
Cậu thanh niên tóc vàng đang cười và trông thoải mái hơn khi cậu vừa mới vào.
"Không, em không làm việc đó để chối bỏ trách nhiệm. Đây là những gì em muốn." cậu kiên định nói.
Cậu thanh niên tóc nâu mỉm cười rạng rỡ và mở rộng bàn tay về phía cậu em sinh đôi.
"Trong trường hợp đó, hãy cùng làm việc thật chăm chỉ để sau này chúng ta có thể làm việc bên cạnh nhau." cậu vui vẻ nói.
Nari khúc khích cười và nắm lấy bàn tay cậu thanh niên.
"Em đang mong chờ điều đó." cậu chỉ đơn giản nói, đôi mắt cậu sáng lên với sự tự tin mới.