Bệnh viện trung ương Namimori
Shamal ngân nga khi ông chuẩn bị những dụng cụ cần thiết. Ngày này cuối cùng cũng tới. Nay là ngày họ phá bỏ lời nguyền của Caelum và hi vọng sẽ xóa bỏ được giới hạn thời gian của cậu. Tất nhiên Shamal không ngu ngốc tới mức nghĩ rằng cậu thanh niên tóc nâu sẽ lập tức khỏe lên. Nó sẽ cần chút thời gian để cơ thể cậu lấy lại được sức mạnh của nó và trở về nguyên trạng. Nhưng đó mới chỉ là tảng đá đầu tiên trên con đường mới của họ thôi. Điều đó và ông có niềm tin vào ý chí muốn sống của cậu thanh niên ấy. Gần đây, Caelum đã trở nên vui vẻ hơn. Rõ ràng, việc Reborn lấy lại được ký ức và cơ thể bình thường của anh đã đóng góp một phần lớn trong đó. Bên cạnh đó là ảnh hưởng từ bạn bè của Tsuna và người thân mới được phát hiện ra của cậu, cụ thể là Nana và Nari.
Theo như Shamal thấy, Tsuna chưa từng có bạn bè trước đó. Tất nhiên cậu vẫn có ông, nhưng bất chấp mọi thứ, Shamal vẫn là một bác sĩ. Thật khó để tiến triển từ mối quan hệ bác sĩ - bệnh nhân cho dù mình có mối quan hệ tốt thế nào với một ai đó. Cuối cùng, Shamal vẫn luôn là người mang tới những tin xấu. Đó là thứ mà ông không thể nào thay đổi. Và sẽ không thay đổi, vì ông không tin tưởng ai khác đối với sức khỏe của Caelum.
Ông cho là người bạn đầu tiên của Caelum chính là Hayato. Cả hai đã có mối quan hệ rất tốt kể từ khi bắt đầu và đã quen nhau được nhiều năm rồi. Nhưng cho dù họ có thân nhau thế nào, họ vẫn không thể giúp đỡ nhau được. Tất cả những gì họ có thể làm chính là xoa dịu vết thương của nhau và đảm bảo không bị tổn thương thêm nữa. Họ không thể xóa đi tổn thương trong quá khứ được. Không phải cho chính họ và không phải cho người khác. Đó là lí do tại sao sự xuất hiện của Hibari trong cuộc đời của Caelum rất quan trọng. Ít nhất là theo ý kiến của Shamal. Ông không chắc cảm xúc của người Hội trưởng giành cho Caelum là gì nhưng nếu có một điều mà ông biết thì đó chính là anh sẽ không bao giờ để bất cứ ai gây tổn thương cho cậu thanh niên tóc nâu bé nhỏ. Phải thừa nhận rằng, Hibari cho thấy sự quan tâm vô hạn giành cho cậu thanh niên trẻ tuổi hơn, bằng cách riêng của anh. Đó là sự dịu dàng chỉ giành cho Caelum và nó luôn khiến Shamal cảm thấy dễ chịu khi biết rằng có một người đặt Caelum trên tất cả mọi thứ.
Tất nhiên sau đó chính là tuyển thủ bóng chày, Yamamoto Takeshi, người mà Hayato dường như khá thân nếu như lượng thời gian mà cậu dùng để cãi vã với cậu ấy được coi là một dấu hiệu. Cả cô gái tên Kurokawa ấy và anh em nhà Sasagawa nữa. Lambo và Ipin cũng đóng một vai trò nhất định. Và gần đây nhất chính là Fuuta.
Mặc dù vậy, người hỗ trợ tốt nhất của Tsuna lại chính là Shoichi. Sau cùng cậu thanh niên tóc đỏ đã xoay sở để nghĩ ra cách chữa bệnh cho cậu.
Và nói về điều đó...
"Chào buổi chiều, Shamal." cậu thanh niên bốn mắt chào khi cậu bước vào phòng.
"Shoichi. Thật tốt khi được gặp cậu." Shamal mỉm cười trả lời.
"Những người khác vẫn chưa tới đây sao?" cậu thanh niên liếc nhìn quanh căn phòng hỏi.
"Họ sẽ sớm tới đây thôi."
Ngay khi Shamal vừa dứt câu thì cánh cửa lại mở ra lần nữa, và hai cậu thanh niên nhà Sawada bước vào. Cả bốn người chào nhau và Tsuna cảm ơn Shoichi vì việc cậu đã làm. Shamal có thể nói rằng mọi thứ cậu nói đều bằng cả tấm lòng mình. Đôi mắt nâu của cậu sáng rực và cậu trông rất rạng rỡ. Thật tốt khi thấy cậu như vậy sau khoảng thời gian dài.
Hayato và Lambo theo sau, trước khi Yamamoto và Ryohei cùng với Fuuta và cậu thanh niên tên Basil ấy cũng bước vào. Họ đều tựa lưng vào tường trong khi Nari tự mình cảm ơn Shoichi. Mặc dù lời cảm ơn của cậu ngắn hơn so với anh trai mình nhưng nó không hề kém chân thành hơn và một nụ cười nở ra trên môi của Shamal. Đúng vậy, tương lai nhìn có vẻ tốt.
"Reborn không tới sao?" người bác sĩ hỏi khi đột ngột nhận ra, nhìn cánh cửa đã đóng lại, như thể chờ xem chàng sát thủ có thể sẽ lao vào bất cứ lúc nào.
Ông liếc nhìn Tsuna và chớp mắt ngạc nhiên trước vẻ u ám đột ngột trên khuôn khuôn mặt cậu thanh niên.
"Um... thì... Ba... uh..."
Nari trông cũng u ám như vậy mặc dù có chút hài lòng trong đôi mắt cậu ngắt lời anh trai mình.
"Iemitsu đã trở về hôm qua vì vậy Reborn hiện đang chăm sóc ông ta."
Cái cụm từ 'chăm sóc' kia chắc chắn không phải như bình thường. Shamal chắc chắn điều đó. Có lẽ sẽ có những khẩu súng lục, dao và thậm chí có thể có cả những dụng cụ tra tấn liên quan nữa. Ông tốt hơn là không nên tưởng tượng ra nó.
"Được rồi." ông nói, cố quên đi những gì ông vừa nghĩ tới. "Vậy chúng ta nên bắt đầu thôi nhỉ?"
_________________________________________________________________________________
Một tiếng sau họ đã xong và Shamal đang bận cất đi những dụng cụ trong khi những người khác đang tập trung quanh Tsuna. Shamal nhận thấy rằng những cặp mắt cứ nhìn chằm chằm vào chiếc hộp đang đeo bên cạnh chiếc núm giả màu cam. Hết lần này tới lần khác, một bàn tay lại vuốt ve nó như thể kiểm tra xem nó là thật hay không và nó có tốt không.
Mặc dù vậy, giờ mối quan tâm đặc biệt của ông lại chính là vị khách ngày hôm trước. Câu hỏi chính là ông có nên nói với Tsuna về nó hay không?
Ông nhìn cậu thanh niên hạnh phúc kia và quyết định chỉ trong vài giây rằng việc đó có thể chờ sau. Mặc dù vậy có lẽ ông sẽ nói với Reborn. Nhưng ông sẽ chờ một thời gian. Ông không muốn ngăn cậu bạn cũ của mình giết Sawada Iemitsu.
_________________________________________________________________________________
Trường trung học Namimori, tầng thượng
Tsuna đang vui vẻ nhảy chân sáo tới trường. Mặc dù nay là thứ bảy, cậu biết Kyoya sẽ ở trường trung học Namimori. Cậu đã tách khỏi nhóm bạn của mình vài phút trước vì cậu biết chàng hội trưởng tóc tổ quạ sẽ không thích chuyến thăm của cậu nếu đi theo một nhóm đông người. Rất may, Hayato và những người khác không phản đối mông muốn tới trường một mình của cậu. Và Ienari đã lập tức đứng về phía cậu và nhẹ nhàng nhưng kiên quyết nói với những người khác quay lại và để cậu làm những gì cậu muốn.
Cậu thanh niên tóc nâu cảm thấy rằng mối quan hệ giữa cậu và người em trai sinh đôi đang tốt hơn từng ngày. Điều này còn trở nên dễ dàng hơn bởi chính cậu thanh niên tóc vàng, khi mà cậu ấy dường như luôn trao cho Tsuna rất nhiều sự quan tâm. Hay ít nhất, cậu ấy giành cho cậu rất nhiều sự tôn trọng. Cậu ấy luôn đồng tình với Tsuna và hỗ trợ cho bất kỳ quyết định nào mà cậu thanh niên lùn hơn đưa ra. Không thể nói rằng Nari theo cậu một cách mù quáng hay gì được, chỉ là họ dường như có suy nghĩ giống nhau về gần như tất cả mọi thứ thôi. Tsuna cảm thấy mình có thể dễ dàng tâm sự với Nari. Người em sinh đôi rất hiểu chuyện và là người rất biết lắng nghe. Ngay cả khi cậu ấy không có giải pháp ngay lập tức cho một vấn đề, cậu ấy sẵn sàng giúp đỡ để tìm ra một giải pháp và điều đó, đối với Tsuna, là quá đủ rồi.
Bởi vậy, cậu thanh niên tóc nâu rất thích có được một người anh em. Nó hoàn toàn khác biệt với những thứ cậu đã biết và cậu rất thích điều đó.
Cậu bước qua cánh cổng và bước về phía tòa nhà mà không do dự. Cậu nhanh chóng đi lên tới tầng thượng nơi mà cậu nghĩ sẽ thấy chàng trai kia.
Giả định của cậu đã được chứng minh là đúng khi cậu thấy người Hội trưởng ngay sau khi cậu bước ra.
"Kyoya!" Tsunayoshi gọi nhảy về phía chàng thanh niên tóc tổ quạ.
Chàng thanh niên quay sang và đặt ánh mắt xám trên ngọn lửa nhỏ của cậu. Cậu thanh niên tóc nâu tươi cười và ôm chặt lấy anh.
"Thành công rồi." cậu vui vẻ nói với chàng thanh niên cao lớn hơn, vẫn áp má mình vào ngực người Hội trưởng. "Shamal đã cố gắng đặt hầu hết cái lời nguyền ấy vào trong hộp rồi."
Hibari không trả lời, nhưng cậu thanh niên tóc nâu cảm thấy hai cánh tay vạm vỡ ôm lấy cậu. Cái ôm thật vụng về và có chút kì quặc nhưng nó còn hơn cả những gì Tsuna đã mong đợi. Tiếng cười khúc khích phát ra từ đôi môi cậu và cậu ôm lấy chàng thanh niên kia chặt hơn.
"Tôi sẽ sống." cậu thì thầm.
"Un." đó là tất cả những gì Kyoya nói, cánh tay của anh vẫn ôm quanh tên động vật ăn tạp.
_________________________________________________________________________________
Trung tâm thị trấn, trên đỉnh của một tòa nhà
Một gã mặc chiếc áo choàng, chiếc mũ trùm đầu màu đen che đi nửa trên khuôn mặt đang đứng trên thành phố, quan sát con người và xe hơi nhộn nhịp phía dưới. Cơn gió thổi qua, khiến cho chiếc áo choàng lật nhẹ, để lộ ra những đường cong nữ tính. Cơn gió hạ xuống và chiếc áo choàng cũng hạ xuống, lại lần nữa che đi cơ thể người phụ nữ.
Cô nâng tay lên để vuốt một lọn tóc tím phía sau tai mình. Ngón tay cô lướt trên hình săm tím trên má mình trước khi chạm vào ngực cô. Cô đặt lòng bàn tay mình lên, cảm nhận được cái quen thuộc phía sau nó.
Đã từ rất lâu rồi kể từ lần cuối cô cao thế này. Mặc dù cô cho là theo quan điểm thì cô không phải là cao. Tuy nhiên nếu so sánh với tình trạng trước đó của cô, nó đã là cả một sự khác biệt. Cô rất biết ơn với sự thay đổi này. Cô không muốn xuất hiện với tình trạng thảm hại như vậy. Ít nhất không phải với anh ấy. Giờ chỉ là vấn đề thời gian cho tới khi cô gặp lại anh ấy thôi. Varia đã bắt đầu hành động, và cô đi cùng với họ. Cô sẽ hoàn thành công việc của mình, trước khi đi tới nơi mà anh ấy đang ở. Cô sẽ kết thúc mọi thứ với người boss hiện tại của mình để cô có thể có một khởi đầu đẹp. Tất cả những gì cô có thể hi vọng chính là anh ấy vẫn an toàn cho tới khi cô có thể gặp anh.
"Mammon. Boss đang gọi chúng ta quay lại." một giọng nói phía sau cô gọi.
Gã tóc vàng với tóc mái che hết cả đôi mắt và nụ cười rộng độc ác bước ra từ bóng tối.
Cô quay đi, bước qua gã Hoàng tử về phía cánh cửa. Cô không hề nói lời nào khi cô biến mất vào trong tòa nhà và theo ngay sau đó là đồng đội của cô. Sau cùng thì hắn chẳng trả gì cho cô cả. Cô không thể hiểu tại sao cô lại phải nỗ lực mà không được trả phí chứ.
