Hai tiếng thở dài thoát ra từ đôi môi của Nari và Tsuna khi họ đứng trước cổng trường. Cả hai cậu thanh niên mang vẻ mặt chán nản, và dường như không muốn bước thêm một bước nào để rời khỏi sân trường.
"Việc này cuối cùng cũng đến, uh?" cậu thanh niên tóc vàng thẫn thờ nói.
"Hm... anh không muốn về nhà..." cậu thanh niên tóc nâu nói bên cạnh cậu, nhìn chằm chằm xuống nền bê tông dưới chân mình với vẻ thất vọng.
"ĐANG CÓ VẤN ĐỀ HẾT MÌNH GÌ SAO?" anh chàng thanh niên tóc trắng náo nhiệt hỏi, hay đúng hơn là hét, đang đi tới phía sau cậu.
Hai anh em vừa mới được đoàn tụ liếc nhìn anh.
"Onii-san... Chỉ là Ba em được cho là sẽ về nhà hôm nay..." Nari trả lời.
Tsuna đột ngột trông cứ như bị cây búa kết án đánh vào mình vậy. Nhận thấy vẻ thất vọng hơn của người anh trai, cậu thanh niên tóc vàng vỗ nhẹ vào lưng cậu.
"Có lẽ nó sẽ tốt thôi..." cậu nói, cố trấn an lại.
"Ý em là Papa sẽ không giết chết ông ta sao?" Tsuna phiền muộn hỏi.
Cậu thanh niên tóc vàng đổ mồ hôi.
"... Đại loại như vậy."
Chàng trai lớp trên nhìn hai người họ nhận thấy được vẻ u ám đó của họ trước khi vỗ lưng hai người họ.
"ANH HẾT MÌNH CHẲNG HIỂU GÌ CẢ, NHƯNG ANH CHẮC CHẮN MỌI THỨ SẼ ỔN HẾT MÌNH THÔI!" anh kêu lên với giọng nói siêu lớn.
"Cảm ơn Onii-san." Tsuna nói, với nỗ lực nở một nụ cười tươi. "Nhưng em không nghĩ là vẫn còn hi vọng nữa..."
Những lời lan man của cậu thanh niên bị gián đoạn khi một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu.
"Caelum!"
Mọi đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, cậu thanh niên tóc nâu quay ngoắt đầu mình sang.
"Papa!" cậu vui vẻ kêu lên, ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên. "Ba trở lại bình thường rồi!"
Anh đã biến trở lại thành một chàng trai cao lớn mặc bộ vét đen và ôm cậu một lúc. Ienari quan sát cách đó không xa khi nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của người gia sư Spartan khi anh nhìn xuống con trai mình. Cậu thanh niên tóc vàng nhận ra có một khối hình lập phương màu vàng đang đeo cạnh chiếc núm giả Arcobaleno. Khối hình lập phương ấy có phải là lí do giúp Reborn biến trở lại thành một người lớn không? Giờ khi cậu nghĩ về điều đó, Shamal đã nói vào ngày hôm trước rằng ông có vài tin tốt. Là đây sao?
Đôi mắt cậu nhìn người anh trai mình người đang rất rạng rỡ khi trò chuyện với Papa mình.
"Giờ Tsuna đang hạnh phúc hết mình, đúng không?" Ryohei nhận xét, nghe có vẻ nghiêm túc một cách kì lạ.
"Vâng, tất cả là nhờ Reborn."
"Ba cậu ấy chắc chắn là lí do chính nhưng anh nghĩ cậu và mẹ cậu cũng góp một phần trong đó nữa."
Cậu thanh niên tóc vàng ngạc nhiên nhìn lên chàng trai lớn tuổi hơn. Hiếm khi mới thấy chàng võ sĩ boxing thể hiện cái nhìn sâu sắc và nghiêm túc như vậy, và cách nói chuyện ở mức độ bình thường chính là minh chứng cho điều đó. Nhắc tới điều đó, Ryohei có thể không biết rất nhiều thứ nhưng anh sẽ rất sâu sắc về khía cạnh con người.
Nari nhìn lại về cặp cha - con kia. Cậu thấy mình hơi ghen tị với người anh trai sinh đôi. Cậu thanh niên ấy có một cuộc sống khủng khiếp nhưng trong quá trình đó cậu ấy đã có được người ba yêu thương mình. Reborn có thể là một trong những người độc ác và bạo lực nhất mà cậu từng gặp, nhưng chẳng nghi ngờ gì về việc anh trao cho Tsuna rất nhiều tình yêu. Anh đã mắc những sai lầm nhưng cuối cùng anh vẫn là khởi nguồn cho niềm hạnh phúc của Tsuna. Nari có hơi chút ghen tị vì cậu thanh niên tóc nâu có ai đó mà cậu có thể yêu vô điều kiện.
Mặc dù cậu có người mẹ luôn chăm sóc tuyệt vời cho cậu, sự ngây thơ của bà đôi khi thật đáng sợ. Ba cậu thậm chí còn chẳng đáng để nhắc tới.
"Cảm ơn Onii-san." cậu đơn giản nói, mỉm cười rạng rỡ.
Người võ sĩ boxing tóc trắng gật đầu với nụ cười tự tin và Nari tới chỗ anh trai mình. Giờ là lúc để đối mặt với việc không mấy dễ chịu của gia đình cậu.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada
Iemitsu không thể nói rằng mình đoán trước được cái vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt vợ ông khi ông xuất hiện mà không báo trước ngay trước nhà mình. Nana thường ngày sẽ mở cửa và chào ông với nụ cười rạng rỡ trước khi dẫn ông vào trong, trông rất hạnh phúc và hoa mỹ. Tuy nhiên, lần này bà lại thể hiện sự ngạc nhiên trong thoáng chốc trước khi biểu hiện của bà chuyển thành u ám.
"Vào đi." Bà đã nói, bước sang một bên để ông bước vào nhà.
Bà đã dẫn ông tới phòng chờ và ra hiệu cho ông ngồi xuống trước khi rời đi để pha trà. Bà trở lại một vài phút sau với hai tách trà. Bà đặt một tách trước mặt ông và ngồi đối diện ông, tách trà của bà đặt trước mặt mình. Bà nhấp một ngụm trà xanh, nhìn ông buồn rầu.
Người đàn ông tóc vàng cảm thấy không thoải mái. Ông chưa từng thấy vợ ông không cười và cái không khí này khiến ông cảm thấy mình như một vị khách không mong muốn vậy.
"Có chuyện gì sao, Nana? Em không giống như bình thường..." ông nói sau một một hồi im lặng đầy căng thẳng.
"Iemitsu, chúng ta cần nói chuyện." bà ngắt lời.
Người đàn ông nuốt nước bọt.
"Nói chuyện? Về chuyện gì?"
"Về con trai của chúng ta."
Hình ảnh của Nari lập tức hiện lên trong tâm trí người đàn ông.
"Có chuyện gì xảy ra với Nari sao?"
Tất nhiên, ông biết rất rõ chuyện gì đã diễn ra với con trai mình. Ông là người dẫn đầu CEDEF và chính là người đã đề cử Nari trở thành người thừa kế nhà Vongola. Tuy nhiên, Nana được cho là không biết gì về những chuyện đã xảy ra và mối liên hệ của ông và con trai ông với Mafia.
"Nari không phải người tôi muốn nói tới." người phụ nữ nói.
Người đàn ông tóc vàng trở nên bối rối. Ông nhìn bà hoàn toàn ngơ ngác.
"Vậy ai...?"
"Đó là Tsunayoshi!" Bà gắt lên, những giọt nước mắt tức giận xuất hiện nơi khóe mắt bà. "Chắc chắn ông vẫn chưa quên đứa con trai đầu đúng không?"
Một làn sóng sợ hãi chạy qua người đàn ông tóc vàng và ông tái nhợt.
"Nhưng Nana yêu dấu, Tsunayoshi đã chết rồi. Chúng ta có thể nói về cái g..."
Cái trừng mắt giận giữ của vợ ông khiến ông im lặng. Ông chưa từng thấy người thương của mình tức giận tới vậy.
"Đã chết sao?" bà hỏi, bàn tay bà nắm lấy tách trà, hơi run rẩy. "Đã chết sao?" bà lặp lại, giọng bà hơi cao lên một chút. "Đó có phải là điều ông nghĩ không? Hay là điều mà ông muốn nghĩ?"
"Anh không hiểu..."
"Con nó vẫn còn sống, Iemitsu! Bị bệnh và đang ở bên bờ vực cái chết nhưng nó vẫn còn sống! Và ông chính là người đã nói dối về cái chết của nó!"
Người đàn ông tóc vàng sững sờ. Còn sống sao? Tsunayoshi sao? Không thể nào. Sự thực là lúc đầu ông đã nói dối về cái chết của con trai ông, nhưng đó là trước khi nhà Strana bị xóa sổ và phòng thí nghiệm của chúng đã bị đốt cháy thành tro. Không nghi ngờ gì trong tâm trí ông rằng người con trai lớn đã chết.
"Nana... hẳn phải có nhầm lẫn rồi... Tsuna không thể nào còn sống được." ông nói, sự lo lắng xuất hiện trong giọng nói của ông.
"Đó không phải chỉ là suy nghĩ của ông sao?" giọng nói phía sau ông nói.
Người đàn ông tóc vàng quay ngoắt về phía lối vào. Đôi mắt ông mở to khi thấy chàng trai cao lớn tóc đen đang đứng đó.
"Reborn?" ông thì thầm. "Làm thế nào mà cậu...?"
Sau đó ông thấy được hai cậu thanh niên đang đứng phía sau người sát thủ. Một là con trai ông, Ienari. Người kia trông khá giống với Nana, từ đôi mắt nâu tròn cho tới mái tóc nâu sáng. Làn da cậu tái xanh và người dẫn đầu CEDEF có thể thấy cậu như một bộ xương vậy.
"Không thể nào..." ông thì thầm khi nhận thức được.
"Sợ không, Baka-Iemitsu." Reborn nói, một tia sáng lóe lên sự tàn bạo trong đôi mắt đen của anh. "Để tôi giới thiệu với ông con trai tôi, Caelum. Còn được gọi là Sawada Tsunayoshi."
"Không thể nào." môn ngoại cố vấn lặp lại, anh mắt ông cố định trên cậu thanh niên tóc nâu nhỏ con. "Nó đáng lẽ nên chết rồi..."
"Nhưng nó đã sống, vì tôi đã đưa nó đi từ chốn địa ngục mà Strana gọi là trung tâm nghiên cứu đó." Reborn trả lời, ngón tay xoay khẩu súng lục. "Tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi tôi biết được rằng môn ngoại cố vấn của Vongola lại đưa chính con trai mình cho Strana để trở thành vật thí nghiệm."
Iemitsu ngây người nhìn người sát thủ. Người sau đó nhếch mép cười nham hiểm.
"Ôi trời. Ông không biết sao? Người mà Nono đã thuê để xóa sổ Strana chính là tôi."
Kinh hoàng và sợ hãi có thể thấy rõ ràng trên vẻ mặt của người đàn ông khi ông đột ngột nhớ ra sự hiện diện của vợ mình và quay sang bà.
"Anh có thể giải thích mọi thứ Nana..." ông yếu ớt nói với bà.
"Tôi hi vọng là như vậy, vì có rất nhiều thứ ông cần phải giải thích đấy." người phụ nữ lạnh lùng nói. "Lời bào chữa của ông tốt hơn là khiến tôi tin được."
Phía sau người đàn ông tóc vàng, Reborn đang nghịch khẩu súng lục màu xanh lá, nở nụ cười dữ tợn trên môi.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, cùng lúc đó
Người bác sĩ đang cầm điện thoại lên tai, chờ đợi.
"Ah, xin chào Shoichi-kun. Là Shamal đây." cuối cùng ông nói.
"Đúng vậy, đó là điều mà tôi đang nói tới. Nó hoạt động rất tuyệt vời." ông nói, nghe thực sự hài lòng. "Chiếc hộp hấp thụ những ngọn lửa và tôi đã cố lấy ra một ít như một thử nghiệm. Không hề có vấn đề gì hết. Reborn cũng lớn trở lại rồi. Tôi nghĩ chúng ta có thể gọi nó là thành công!"
Có tiếng cười hào hứng ở phía bên kia đầu dây.
"Tiếp theo, tôi đang nghĩ tới việc thử nghiệm nó trên Caelum. Tôi nghĩ đó sẽ là điều tốt khi làm nhẹ bớt gánh nặng lời nguyền của cậu ấy nhiều nhất, nhanh nhất có thể. Sức khỏe của cậu ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lượng lửa mà cậu ấy đang nắm giữ như là một Arcobaleno Bầu trời. Tôi nghĩ chúng ta lấy đi một ít lửa càng sớm, thì nó sẽ càng tốt cho tương lai của cậu ấy.
Ông ngừng lại, nghe ý kiến của cậu thanh niên tóc đỏ.
"Tôi hiểu rồi, tuyệt vời. Vậy tôi sẽ gọi cậu ấy tới ngay khi có thể. Cậu cũng nên tới, họ sẽ muốn cảm ơn cậu."
Có hơi chút bối rối, trước khi Shoichi lại lên tiếng.
"Không có đâu, cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi thực sự không thể tạo ra được tới hệ thống đó nếu không có sự giúp đỡ của cậu."
Tiếng gõ cửa buộc ông phải bỏ dở cuộc trò chuyện.
"Xin lỗi, tôi phải gác máy rồi. Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Ông nhanh chóng đặt chiếc điện thoại trên bàn trước khi đi về phía cửa. Ông mở nó ra, lập tức cố định ánh mắt mình trên người mới tới. Đôi mắt ông mở to ngạc nhiên và ông lùi lại một bước khi ông nhận ra người đang đứng trước mặt ông là ai.
"Ông là..."
"ANH HẾT MÌNH CHẲNG HIỂU GÌ CẢ, NHƯNG ANH CHẮC CHẮN MỌI THỨ SẼ ỔN HẾT MÌNH THÔI!" anh kêu lên với giọng nói siêu lớn.
"Cảm ơn Onii-san." Tsuna nói, với nỗ lực nở một nụ cười tươi. "Nhưng em không nghĩ là vẫn còn hi vọng nữa..."
Những lời lan man của cậu thanh niên bị gián đoạn khi một giọng nói quen thuộc gọi tên cậu.
"Caelum!"
Mọi đôi mắt mở to vì ngạc nhiên, cậu thanh niên tóc nâu quay ngoắt đầu mình sang.
"Papa!" cậu vui vẻ kêu lên, ngay lập tức rạng rỡ hẳn lên. "Ba trở lại bình thường rồi!"
Anh đã biến trở lại thành một chàng trai cao lớn mặc bộ vét đen và ôm cậu một lúc. Ienari quan sát cách đó không xa khi nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt của người gia sư Spartan khi anh nhìn xuống con trai mình. Cậu thanh niên tóc vàng nhận ra có một khối hình lập phương màu vàng đang đeo cạnh chiếc núm giả Arcobaleno. Khối hình lập phương ấy có phải là lí do giúp Reborn biến trở lại thành một người lớn không? Giờ khi cậu nghĩ về điều đó, Shamal đã nói vào ngày hôm trước rằng ông có vài tin tốt. Là đây sao?
Đôi mắt cậu nhìn người anh trai mình người đang rất rạng rỡ khi trò chuyện với Papa mình.
"Giờ Tsuna đang hạnh phúc hết mình, đúng không?" Ryohei nhận xét, nghe có vẻ nghiêm túc một cách kì lạ.
"Vâng, tất cả là nhờ Reborn."
"Ba cậu ấy chắc chắn là lí do chính nhưng anh nghĩ cậu và mẹ cậu cũng góp một phần trong đó nữa."
Cậu thanh niên tóc vàng ngạc nhiên nhìn lên chàng trai lớn tuổi hơn. Hiếm khi mới thấy chàng võ sĩ boxing thể hiện cái nhìn sâu sắc và nghiêm túc như vậy, và cách nói chuyện ở mức độ bình thường chính là minh chứng cho điều đó. Nhắc tới điều đó, Ryohei có thể không biết rất nhiều thứ nhưng anh sẽ rất sâu sắc về khía cạnh con người.
Nari nhìn lại về cặp cha - con kia. Cậu thấy mình hơi ghen tị với người anh trai sinh đôi. Cậu thanh niên ấy có một cuộc sống khủng khiếp nhưng trong quá trình đó cậu ấy đã có được người ba yêu thương mình. Reborn có thể là một trong những người độc ác và bạo lực nhất mà cậu từng gặp, nhưng chẳng nghi ngờ gì về việc anh trao cho Tsuna rất nhiều tình yêu. Anh đã mắc những sai lầm nhưng cuối cùng anh vẫn là khởi nguồn cho niềm hạnh phúc của Tsuna. Nari có hơi chút ghen tị vì cậu thanh niên tóc nâu có ai đó mà cậu có thể yêu vô điều kiện.
Mặc dù cậu có người mẹ luôn chăm sóc tuyệt vời cho cậu, sự ngây thơ của bà đôi khi thật đáng sợ. Ba cậu thậm chí còn chẳng đáng để nhắc tới.
"Cảm ơn Onii-san." cậu đơn giản nói, mỉm cười rạng rỡ.
Người võ sĩ boxing tóc trắng gật đầu với nụ cười tự tin và Nari tới chỗ anh trai mình. Giờ là lúc để đối mặt với việc không mấy dễ chịu của gia đình cậu.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada
Iemitsu không thể nói rằng mình đoán trước được cái vẻ mặt lạnh lùng trên khuôn mặt vợ ông khi ông xuất hiện mà không báo trước ngay trước nhà mình. Nana thường ngày sẽ mở cửa và chào ông với nụ cười rạng rỡ trước khi dẫn ông vào trong, trông rất hạnh phúc và hoa mỹ. Tuy nhiên, lần này bà lại thể hiện sự ngạc nhiên trong thoáng chốc trước khi biểu hiện của bà chuyển thành u ám.
"Vào đi." Bà đã nói, bước sang một bên để ông bước vào nhà.
Bà đã dẫn ông tới phòng chờ và ra hiệu cho ông ngồi xuống trước khi rời đi để pha trà. Bà trở lại một vài phút sau với hai tách trà. Bà đặt một tách trước mặt ông và ngồi đối diện ông, tách trà của bà đặt trước mặt mình. Bà nhấp một ngụm trà xanh, nhìn ông buồn rầu.
Người đàn ông tóc vàng cảm thấy không thoải mái. Ông chưa từng thấy vợ ông không cười và cái không khí này khiến ông cảm thấy mình như một vị khách không mong muốn vậy.
"Có chuyện gì sao, Nana? Em không giống như bình thường..." ông nói sau một một hồi im lặng đầy căng thẳng.
"Iemitsu, chúng ta cần nói chuyện." bà ngắt lời.
Người đàn ông nuốt nước bọt.
"Nói chuyện? Về chuyện gì?"
"Về con trai của chúng ta."
Hình ảnh của Nari lập tức hiện lên trong tâm trí người đàn ông.
"Có chuyện gì xảy ra với Nari sao?"
Tất nhiên, ông biết rất rõ chuyện gì đã diễn ra với con trai mình. Ông là người dẫn đầu CEDEF và chính là người đã đề cử Nari trở thành người thừa kế nhà Vongola. Tuy nhiên, Nana được cho là không biết gì về những chuyện đã xảy ra và mối liên hệ của ông và con trai ông với Mafia.
"Nari không phải người tôi muốn nói tới." người phụ nữ nói.
Người đàn ông tóc vàng trở nên bối rối. Ông nhìn bà hoàn toàn ngơ ngác.
"Vậy ai...?"
"Đó là Tsunayoshi!" Bà gắt lên, những giọt nước mắt tức giận xuất hiện nơi khóe mắt bà. "Chắc chắn ông vẫn chưa quên đứa con trai đầu đúng không?"
Một làn sóng sợ hãi chạy qua người đàn ông tóc vàng và ông tái nhợt.
"Nhưng Nana yêu dấu, Tsunayoshi đã chết rồi. Chúng ta có thể nói về cái g..."
Cái trừng mắt giận giữ của vợ ông khiến ông im lặng. Ông chưa từng thấy người thương của mình tức giận tới vậy.
"Đã chết sao?" bà hỏi, bàn tay bà nắm lấy tách trà, hơi run rẩy. "Đã chết sao?" bà lặp lại, giọng bà hơi cao lên một chút. "Đó có phải là điều ông nghĩ không? Hay là điều mà ông muốn nghĩ?"
"Anh không hiểu..."
"Con nó vẫn còn sống, Iemitsu! Bị bệnh và đang ở bên bờ vực cái chết nhưng nó vẫn còn sống! Và ông chính là người đã nói dối về cái chết của nó!"
Người đàn ông tóc vàng sững sờ. Còn sống sao? Tsunayoshi sao? Không thể nào. Sự thực là lúc đầu ông đã nói dối về cái chết của con trai ông, nhưng đó là trước khi nhà Strana bị xóa sổ và phòng thí nghiệm của chúng đã bị đốt cháy thành tro. Không nghi ngờ gì trong tâm trí ông rằng người con trai lớn đã chết.
"Nana... hẳn phải có nhầm lẫn rồi... Tsuna không thể nào còn sống được." ông nói, sự lo lắng xuất hiện trong giọng nói của ông.
"Đó không phải chỉ là suy nghĩ của ông sao?" giọng nói phía sau ông nói.
Người đàn ông tóc vàng quay ngoắt về phía lối vào. Đôi mắt ông mở to khi thấy chàng trai cao lớn tóc đen đang đứng đó.
"Reborn?" ông thì thầm. "Làm thế nào mà cậu...?"
Sau đó ông thấy được hai cậu thanh niên đang đứng phía sau người sát thủ. Một là con trai ông, Ienari. Người kia trông khá giống với Nana, từ đôi mắt nâu tròn cho tới mái tóc nâu sáng. Làn da cậu tái xanh và người dẫn đầu CEDEF có thể thấy cậu như một bộ xương vậy.
"Không thể nào..." ông thì thầm khi nhận thức được.
"Sợ không, Baka-Iemitsu." Reborn nói, một tia sáng lóe lên sự tàn bạo trong đôi mắt đen của anh. "Để tôi giới thiệu với ông con trai tôi, Caelum. Còn được gọi là Sawada Tsunayoshi."
"Không thể nào." môn ngoại cố vấn lặp lại, anh mắt ông cố định trên cậu thanh niên tóc nâu nhỏ con. "Nó đáng lẽ nên chết rồi..."
"Nhưng nó đã sống, vì tôi đã đưa nó đi từ chốn địa ngục mà Strana gọi là trung tâm nghiên cứu đó." Reborn trả lời, ngón tay xoay khẩu súng lục. "Tưởng tượng sự ngạc nhiên của tôi khi tôi biết được rằng môn ngoại cố vấn của Vongola lại đưa chính con trai mình cho Strana để trở thành vật thí nghiệm."
Iemitsu ngây người nhìn người sát thủ. Người sau đó nhếch mép cười nham hiểm.
"Ôi trời. Ông không biết sao? Người mà Nono đã thuê để xóa sổ Strana chính là tôi."
Kinh hoàng và sợ hãi có thể thấy rõ ràng trên vẻ mặt của người đàn ông khi ông đột ngột nhớ ra sự hiện diện của vợ mình và quay sang bà.
"Anh có thể giải thích mọi thứ Nana..." ông yếu ớt nói với bà.
"Tôi hi vọng là như vậy, vì có rất nhiều thứ ông cần phải giải thích đấy." người phụ nữ lạnh lùng nói. "Lời bào chữa của ông tốt hơn là khiến tôi tin được."
Phía sau người đàn ông tóc vàng, Reborn đang nghịch khẩu súng lục màu xanh lá, nở nụ cười dữ tợn trên môi.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, cùng lúc đó
Người bác sĩ đang cầm điện thoại lên tai, chờ đợi.
"Ah, xin chào Shoichi-kun. Là Shamal đây." cuối cùng ông nói.
"Đúng vậy, đó là điều mà tôi đang nói tới. Nó hoạt động rất tuyệt vời." ông nói, nghe thực sự hài lòng. "Chiếc hộp hấp thụ những ngọn lửa và tôi đã cố lấy ra một ít như một thử nghiệm. Không hề có vấn đề gì hết. Reborn cũng lớn trở lại rồi. Tôi nghĩ chúng ta có thể gọi nó là thành công!"
Có tiếng cười hào hứng ở phía bên kia đầu dây.
"Tiếp theo, tôi đang nghĩ tới việc thử nghiệm nó trên Caelum. Tôi nghĩ đó sẽ là điều tốt khi làm nhẹ bớt gánh nặng lời nguyền của cậu ấy nhiều nhất, nhanh nhất có thể. Sức khỏe của cậu ấy bị ảnh hưởng nghiêm trọng bởi lượng lửa mà cậu ấy đang nắm giữ như là một Arcobaleno Bầu trời. Tôi nghĩ chúng ta lấy đi một ít lửa càng sớm, thì nó sẽ càng tốt cho tương lai của cậu ấy.
Ông ngừng lại, nghe ý kiến của cậu thanh niên tóc đỏ.
"Tôi hiểu rồi, tuyệt vời. Vậy tôi sẽ gọi cậu ấy tới ngay khi có thể. Cậu cũng nên tới, họ sẽ muốn cảm ơn cậu."
Có hơi chút bối rối, trước khi Shoichi lại lên tiếng.
"Không có đâu, cậu đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Tôi thực sự không thể tạo ra được tới hệ thống đó nếu không có sự giúp đỡ của cậu."
Tiếng gõ cửa buộc ông phải bỏ dở cuộc trò chuyện.
"Xin lỗi, tôi phải gác máy rồi. Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau."
Ông nhanh chóng đặt chiếc điện thoại trên bàn trước khi đi về phía cửa. Ông mở nó ra, lập tức cố định ánh mắt mình trên người mới tới. Đôi mắt ông mở to ngạc nhiên và ông lùi lại một bước khi ông nhận ra người đang đứng trước mặt ông là ai.
"Ông là..."
