Namimori, nhà Sawada
Shamal đang bước đi hào hứng về phía nhà của người bệnh nhân trẻ của ông. Hay đúng hơn, căn nhà mà cậu hiện đang ở cùng với Papa của cậu, cũng là gia đình mà cậu đã sinh ra, mặc dù đó vẫn còn là một bí mật. Lí do cho tâm trạng tốt của ông bây giờ và bước đi một cách vội vàng là vì ông và người đồng nghiên cứu của ông cuối cùng đã xoay sở để tạo ra một bản mẫu của thứ mà họ đang chế tạo. Theo ý kiến của ông, đó là tin tốt nhất mà ông nhận được trong vài tháng gần đây, nếu không phải vài năm. Nào là vấn đề sức khỏe của Caelum, Reborn mất đi kí ức (điều mà ông cảm thấy thật xấu hổ phải thừa nhận đó là do ông làm, mặc dù thực tế rằng ông không thực sự muốn làm), sau đó Caelum biến mất tới Nhật Bản sau Reborn, lại vấn đề sức khỏe của Caelum, Caelum bị bắt cóc, cuối cùng Reborn nhớ lại được con trai mình và khám phá ra rằng Caelum sẽ chết trong một năm nữa... Thậm chí chẳng vui vẻ gì khi nó đều liên quan tới Caelum.
Không cần phải nói, nó thực sự rất căng thẳng trong vài năm vừa qua. Một khi những điều này đều kết thúc, ông sẽ đi nghỉ tại vài hòn đảo nhiệt đới.
Dù sao thì, điểm chính ở đây là việc tin xấu tới liên tục đã khiến ông đánh mất niềm tin một thời gian. Trong ba năm vừa qua ông chẳng thấy được kết thúc nào với tình hình đó, và khi cuối cùng ông cũng thấy được một kết thúc, đó lại là kết thúc tồi tệ nhất có thể: cái chết sắp xảy ra của Caelum. Nhưng điều này đã kết thúc rồi. Một tia hi vọng đã được thắp sáng ở cuối con đường tối.
Bơi trong dòng suy nghĩ về những vụ việc kì diệu đã xảy ra, Shamal chạy tới nhà Sawada và lao vào phòng khách.
"Reborn! Tôi có tin tốt đây!" ông thông báo khi ông bước vào trước khi nhận ra không khí u ám trong căn phòng. Reborn và Caelum đang ngồi hai bên của chiếc bàn thấp, cùng với Nana và Ienari đang ngồi đối diện. Trước mặt Shamal khi ông bước vào, là Dino và những cận vệ của anh và cậu thanh niên với mái tóc màu nâu đất đang ngồi quay lưng lại với ông, ngoái cổ lại để nhìn người bác sĩ bối rối. Tất cả những người có mặt đều mang vẻ mặt u ám, ngoại trừ Nana và cậu thanh niên chưa rõ là ai kia người trông có vẻ không chắc chắc về chuyện đang diễn ra.
Reborn đang ngồi trên một chồng nệm để cậu có thể ngồi cao hơn cái bàn, chiếc mũ phớt nghiêng về phía trước, dấu hiệu cho thấy cậu đang thực sự nghiêm túc. Cái luồng khí chết chóc bao quanh cậu như thể những con rắn đen tối có thể được nhìn thấy bằng mắt thường. Reborn đang không vui. Thực sự không vui.
Người bác sĩ liếc nhìn con trai người sát thủ. Caelum trông thật u ám tại chỗ ngồi của mình. Người ta sẽ nghĩ hẳn chiếc bàn đã làm điều gì đó không thể tưởng tượng được với cậu. Cậu đang ngồi kiểu seiza <kiểu mà người Nhật hay ngồi ấy>, hai bàn tay đặt trên đùi mình. Những ngón tay nhợt nhạt của cậu nắm thật chặt và Shamal có thể thấy rằng hàm của cậu thanh niên cũng đang nghiến chặt.
"Tôi đang làm phiền sao?" Người bác sĩ hỏi, những sự căng thẳng ấy cũng bắt đầu ảnh hưởng tới ông.
"Shamal, nếu ông định ở lại thì ngồi cạnh Basil đi." Reborn nói.
Giọng điệu của cậu hoàn toàn vô cảm nhưng nó chứa đầy sức nặng khiến ông không thể nào trả lời được gì ngoài ừ.
Thấy rằng chỗ trống duy nhất là cạnh cậu thanh niên có mái tóc vàng đất, Shamal quyết định cậu ấy chính là Basil và ngồi cạnh cậu. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng trong chốc lát. Tất cả những đôi mắt đều hướng về Tsuna và Reborn nhưng không ai trong số họ cho thấy dấu hiệu muốn nói.
Cuối cùng Reborn chính là người phá vỡ sự im lặng, vẻ mặt của cậu vẫn bị che đi bởi chiếc mũ phớt.
"Mười năm trước, tôi đã nhận một công việc từ một nhà Mafia số một tại Ý, Vongola. Công việc đó chính là xóa sổ một nhà mafia gồm những gã bác học chính là nhà Strana. Chúng là một nhà khá nhỏ trực thuộc nhà Estraneo."
Những người biết về Mafia thì cho thấy mình đã hiểu được. Nana trông có hơi tái nhợt và nghiêm túc một cách lạ thường. Rõ ràng bà không hề biết về Mafia trước đây. Shamal nghi ngờ rằng bà đã được yêu cầu phải nghe cho tới khi kết thúc trước khi hỏi họ.
"Lí do tại sao tôi được yêu cầu phải xóa sổ chúng là vì chúng được kết tội là đã thí nghiệm trên con người. Nhất là trên trẻ nhỏ." Đôi mắt Ienari mở to sợ hãi khi cậu nhận ra câu chuyện đang đi về đâu, trong khi mẹ cậu trông hơi nhợt nhạt với cái ý tưởng thí nghiệm trên trẻ em ấy.
"Tôi đã tới trung tâm nghiên cứu của chúng và giết hết tất cả bọn chúng." Reborn thẳng thừng nói, rõ ràng cho thấy rằng cậu không hề có ý định phủ nhận thực tế đó.
"Khi tôi đang đuổi theo kẻ cuối cùng trong số chúng để kết thúc nhiệm vụ này, hắn dẫn tôi tới một căn phòng. Trong đó có một cậu bé mới ba tuổi. Đó chính là Tsuna."
Cậu thanh niên có hơi nhúc nhích một chút khi được nhắc tới tên cậu nhưng không hề nhìn lên. Có lẽ là vì cậu biết rằng lúc này mọi người trong căn phòng này đều đang quan sát cậu.
"Tôi tìm thấy tài liệu về nó trong căn phòng đó bao gồm thông tin cá nhân và nó đã bị đưa tới đó thế nào. Đó là lí do tại sao tôi biết nó tên là Tsunayoshi. Sawada Tsunayoshi, đó là sự thực."
Nana nấc nghẹn và nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình. Đôi mắt bà mở to và đẫm lệ. Tsuna nhìn lên bà với đôi mắt hối lỗi, buồn bã. Reborn liếc nhìn người phụ nữ trước khi tiếp tục.
"Tập tài liệu nói rằng Sawada Iemitsu người dẫn đầu CEDEF, môn ngoại cố vấn của Vongola, đã đưa cho chúng đứa trẻ đó. Nó không nói ý định của ông ta là gì khi làm điều đó nhưng nó đề cập tới rằng ông ta đã dàn dựng cái chết của đứa trẻ đó. Rõ ràng, ông ta chưa từng dính líu gì tới chúng sau đó."
"Ông ấy chưa bao giờ tới thăm nó sao?" Nana yếu ớt hỏi.
"Tôi đã đưa Tsuna đi cùng tôi và biết về tình trạng sức khỏe của nó, tôi đã đưa tới chỗ Shamal." Reborn tiếp tục mà không trả lời câu hỏi của người phụ nữ. "Shamal đã xoay sở để tìm cách chữa trị cho bệnh tình của nó và tôi quyết định chăm sóc Tsuna kể từ đó. Sau một thời gian, tôi quyết định đổi tên nó thành Caelum cho thuận tiện."
Cậu tạm ngừng.
"Tôi đã yêu cầu Shamal xóa sạch kí ức của tôi và quên hết mọi thứ... bao gồm cả Caelum."
Sự im lặng nặng nề lại một lần nữa bao trùm khi Reborn im lặng, rõ ràng không muốn nói gì thêm nữa. Nhận ra rằng ba mình sẽ không nói tiếp, Tsuna tiếp tục câu chuyện.
"Sau khi Papa bỏ đi, tôi sống cùng với Shamal một thời gian ngắn trước khi chuyển ra ngoài. Đầu tiên là ở Venetia, sau đó là Rome và một vài thành phố khác tại Ý. Tôi chuyển nơi ở rất nhiều vì vậy tôi không bị phát hiện. Tôi đã bắt đầu tham gia vào Mafia và không muốn những nhà Mafia tìm được quá nhiều thông tin về tôi. Một trong những nhiệm vụ đầu tiên mà tôi tự nhận cho mình là xóa sổ nhà Estraneo. Mặc dù nó chưa từng được chứng thực, nhưng nhà Estraneo chính là kẻ cầm đầu những cuộc thí nghiệm trên trẻ nhỏ mà nhà Strana đã tiến hành. Vào một đêm tôi đã tới tổng bộ của chúng giết chúng. Mặc dù sau đó tôi không biết, nhưng Rokudo Mukuro, Joshima Ken và Kakimoto Chikusa đã trốn thoát đêm hôm đó. Họ đã được nhận bởi một nhà khác, giết chết họ, và bị đưa vào Vindicare. Mặc dù tôi là người đầu tiên bị đưa tới đó. Vindice đã bắt giữ tôi ngay trong đêm tôi hủy diệt Estraneo. Tôi ở trong nhà ngục hai tháng trước khi họ thả tôi đi."
"Họ thả cậu đi sao?" Dino hoài nghi hỏi.
Tsuna mỉm cười gượng với anh.
"Anh có thể nói là chúng tôi đã đi tới một thỏa thuận. Họ đã tiến hành một cuộc điều tra về nhà Estraneo và bắt giữ Mukuro. Cậu chuyện của anh ta hoàn toàn trùng khớp với những lời buộc tội của tôi về Estraneo, Bermuda, kẻ dẫn đầu Vindice, đã đồng ý thả tôi ra."
"Trái tim cậu chứa đầy thù hận. Cậu sẽ làm tốt như một người trong số chúng ta."
Đôi môi Tsuna méo xệch thành một khuôn mặt cau có khi những lời nói của Bermuda vang lên trong tâm trí cậu.
"Dù sao thì, tôi đã được thả." cậu tiếp tục. "Sau đó, tôi làm việc như một sát thủ cho một vài nhà."
Dino cau mày.
"Tôi chưa từng nghe được sát thủ nào tên Caelum cả." anh nhận xét.
"Anh không thể." Tsuna nói với nụ cười không hề có tính đùa cợt. "Sau đó tôi được biết với cái tên Il Misericordioso."
"Đó là thật sao, Sawada-dono?!" Basil kêu lên, lần đầu tiên lên tiếng.
Sự nhiệt tình của cậu thu hút sự chú ý của Ienari.
"Cậu đã nghe về anh ấy sao?" Người em sinh đôi nói.
"Tất nhiên rồi." Basil hào hứng nói. "Ngài ấy rất nổi tiếng. Họ nói ngài ấy chính là người chiến đấu với hai bàn tay chắp lại như thể đang cầu nguyện vậy. Ngài ấy chỉ chiến đấu khi có lí do và được đồn đại là chưa từng giết bất cứ ai nếu nó không quá nghiêm trọng. Rất nhiều người tìm kiếm ngài ấy."
Cậu thanh niên tóc vàng trông rất ấn tượng và nhìn anh trai mình, người rõ ràng đang đỏ mặt, hắng giọng.
"Ahem, dù sao thì, khoảng hai năm rưỡi kể từ khi Papa tôi bỏ đi, tôi đã gặp một người phụ nữ tên là Aria. Bà ấy là boss của một nhà rất lâu đời, Giglio Nero, và là con gái của Arcobaleno Bầu trời đầu tiên, Luce. Khi tôi gặp bà ấy, Aria-san đã đưa tôi chiếc núm giả Bầu trời và tôi thừa hưởng lời nguyền Arcobaleno cũng như danh hiệu Boss của Arcobaleno." cậu liếc nhìn Nari hối lỗi. "Đây là lí do tại sao tôi không thể là boss đời thứ mười của Vongola."
"Phần còn lại," Reborn nói nốt. "Các cậu đã biết rồi."
Có một khoảng lặng trong lúc mọi người đang tiếp nhận thông tin.
"Con trai mẹ." cuối cùng Nana nói. "Con là con trai mẹ. Tsunayoshi của mẹ."
Tsuna đỏ mặt.
"Đúng vậy." cậu ngập ngừng nói. "Nhưng, erm, có sao không nếu con tiếp tục gọi mẹ là Nana?"
Người phụ nữ trông có vẻ ngạc nhiên nhưng không tức giận.
"Vì... erm... con... đã có mẹ và..." Tsuna lầm bầm.
Nana hơi ngạc nhiên một chút. Sau đó bà mỉm cười rạng rỡ với con trai mình.
"Không sao. Mẹ rất vui vì con có người mẹ quan tâm tới con. Một ngày nào đó giới thiệu bà ấy cho mẹ, được chứ?"
Tsuna rạng rỡ với niềm vui thuần khiết.
"Vâng! Bà ấy thực sự là người tốt. Con chắc chắn mẹ sẽ thích bà ấy!"
Reborn khịt mũi.
"Tốt sao? Con đang đùa ai vậy? Bà ta là người phụ nữ khủng khiếp."
"Không phải thế!" Tsuna phản đối kịch liệt.
"Reborn-kun, không phải cô ấy là bạn gái cậu nên mới là mẹ của Tsuna sao?" Nana hỏi một cách ngây thơ.
"Không!" người sát thủ kêu lên, trông có vẻ hoảng sợ. "Tôi sẽ không bao giờ, hoàn toàn không bao giờ, có mối quan hệ với cô ta! Nếu có cô ta giống một người chị khó chịu mà tôi không thể thoát khỏi hơn đấy!"
"Bà ấy sẽ giết ba nếu nghe được điều đó đấy." Tsuna bình tĩnh bình luận.
"Ba rất muốn được thấy cô ta thử làm điều đó đấy." Reborn cãi lại. "Và, dù sao thì, hiện giờ cô ta thậm chí cũng không ở đây."
"Bà ấy sẽ tới đây sớm thôi!" Tsuna nói, dường như tìm kiếm một ý tưởng thú vị. "Con hi vọng là vậy!"
"Ba chắc chắn là không. Chúng ta đã có một khốn rồi, không cần thêm một kẻ siêu phiền toái nữa đâu."
"Papa!" Tsuna nói liếc nhìn Nana.
Biểu hiện của người phụ nữ tối sầm lại khi nhắc tới chồng mình nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đừng nói về điều đó lúc này!" bà vui vẻ nói. "Giờ là bữa tối rồi và sau đó chúng ta phải chuẩn bị giường ngủ cho Basil-kun nữa. Và đừng quên rằng mai các con cũng phải đến trường đấy." bà nói thêm với cặp song sinh.
Hai cậu thanh niên niên rên rỉ đồng thanh, khiến mẹ họ mỉm cười buồn bã.
Mãi về sau, khi ông rời khỏi nhà Sawada, Shamal nhận ra rằng mình hoàn toàn quên mất việc nói với họ về tin tốt của mình. Ông nghĩ, chúng ta, họ sẽ chỉ phải chờ đợi thôi, đúng chứ?
Shamal đang bước đi hào hứng về phía nhà của người bệnh nhân trẻ của ông. Hay đúng hơn, căn nhà mà cậu hiện đang ở cùng với Papa của cậu, cũng là gia đình mà cậu đã sinh ra, mặc dù đó vẫn còn là một bí mật. Lí do cho tâm trạng tốt của ông bây giờ và bước đi một cách vội vàng là vì ông và người đồng nghiên cứu của ông cuối cùng đã xoay sở để tạo ra một bản mẫu của thứ mà họ đang chế tạo. Theo ý kiến của ông, đó là tin tốt nhất mà ông nhận được trong vài tháng gần đây, nếu không phải vài năm. Nào là vấn đề sức khỏe của Caelum, Reborn mất đi kí ức (điều mà ông cảm thấy thật xấu hổ phải thừa nhận đó là do ông làm, mặc dù thực tế rằng ông không thực sự muốn làm), sau đó Caelum biến mất tới Nhật Bản sau Reborn, lại vấn đề sức khỏe của Caelum, Caelum bị bắt cóc, cuối cùng Reborn nhớ lại được con trai mình và khám phá ra rằng Caelum sẽ chết trong một năm nữa... Thậm chí chẳng vui vẻ gì khi nó đều liên quan tới Caelum.
Không cần phải nói, nó thực sự rất căng thẳng trong vài năm vừa qua. Một khi những điều này đều kết thúc, ông sẽ đi nghỉ tại vài hòn đảo nhiệt đới.
Dù sao thì, điểm chính ở đây là việc tin xấu tới liên tục đã khiến ông đánh mất niềm tin một thời gian. Trong ba năm vừa qua ông chẳng thấy được kết thúc nào với tình hình đó, và khi cuối cùng ông cũng thấy được một kết thúc, đó lại là kết thúc tồi tệ nhất có thể: cái chết sắp xảy ra của Caelum. Nhưng điều này đã kết thúc rồi. Một tia hi vọng đã được thắp sáng ở cuối con đường tối.
Bơi trong dòng suy nghĩ về những vụ việc kì diệu đã xảy ra, Shamal chạy tới nhà Sawada và lao vào phòng khách.
"Reborn! Tôi có tin tốt đây!" ông thông báo khi ông bước vào trước khi nhận ra không khí u ám trong căn phòng. Reborn và Caelum đang ngồi hai bên của chiếc bàn thấp, cùng với Nana và Ienari đang ngồi đối diện. Trước mặt Shamal khi ông bước vào, là Dino và những cận vệ của anh và cậu thanh niên với mái tóc màu nâu đất đang ngồi quay lưng lại với ông, ngoái cổ lại để nhìn người bác sĩ bối rối. Tất cả những người có mặt đều mang vẻ mặt u ám, ngoại trừ Nana và cậu thanh niên chưa rõ là ai kia người trông có vẻ không chắc chắc về chuyện đang diễn ra.
Reborn đang ngồi trên một chồng nệm để cậu có thể ngồi cao hơn cái bàn, chiếc mũ phớt nghiêng về phía trước, dấu hiệu cho thấy cậu đang thực sự nghiêm túc. Cái luồng khí chết chóc bao quanh cậu như thể những con rắn đen tối có thể được nhìn thấy bằng mắt thường. Reborn đang không vui. Thực sự không vui.
Người bác sĩ liếc nhìn con trai người sát thủ. Caelum trông thật u ám tại chỗ ngồi của mình. Người ta sẽ nghĩ hẳn chiếc bàn đã làm điều gì đó không thể tưởng tượng được với cậu. Cậu đang ngồi kiểu seiza <kiểu mà người Nhật hay ngồi ấy>, hai bàn tay đặt trên đùi mình. Những ngón tay nhợt nhạt của cậu nắm thật chặt và Shamal có thể thấy rằng hàm của cậu thanh niên cũng đang nghiến chặt.
"Tôi đang làm phiền sao?" Người bác sĩ hỏi, những sự căng thẳng ấy cũng bắt đầu ảnh hưởng tới ông.
"Shamal, nếu ông định ở lại thì ngồi cạnh Basil đi." Reborn nói.
Giọng điệu của cậu hoàn toàn vô cảm nhưng nó chứa đầy sức nặng khiến ông không thể nào trả lời được gì ngoài ừ.
Thấy rằng chỗ trống duy nhất là cạnh cậu thanh niên có mái tóc vàng đất, Shamal quyết định cậu ấy chính là Basil và ngồi cạnh cậu. Sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng trong chốc lát. Tất cả những đôi mắt đều hướng về Tsuna và Reborn nhưng không ai trong số họ cho thấy dấu hiệu muốn nói.
Cuối cùng Reborn chính là người phá vỡ sự im lặng, vẻ mặt của cậu vẫn bị che đi bởi chiếc mũ phớt.
"Mười năm trước, tôi đã nhận một công việc từ một nhà Mafia số một tại Ý, Vongola. Công việc đó chính là xóa sổ một nhà mafia gồm những gã bác học chính là nhà Strana. Chúng là một nhà khá nhỏ trực thuộc nhà Estraneo."
Những người biết về Mafia thì cho thấy mình đã hiểu được. Nana trông có hơi tái nhợt và nghiêm túc một cách lạ thường. Rõ ràng bà không hề biết về Mafia trước đây. Shamal nghi ngờ rằng bà đã được yêu cầu phải nghe cho tới khi kết thúc trước khi hỏi họ.
"Lí do tại sao tôi được yêu cầu phải xóa sổ chúng là vì chúng được kết tội là đã thí nghiệm trên con người. Nhất là trên trẻ nhỏ." Đôi mắt Ienari mở to sợ hãi khi cậu nhận ra câu chuyện đang đi về đâu, trong khi mẹ cậu trông hơi nhợt nhạt với cái ý tưởng thí nghiệm trên trẻ em ấy.
"Tôi đã tới trung tâm nghiên cứu của chúng và giết hết tất cả bọn chúng." Reborn thẳng thừng nói, rõ ràng cho thấy rằng cậu không hề có ý định phủ nhận thực tế đó.
"Khi tôi đang đuổi theo kẻ cuối cùng trong số chúng để kết thúc nhiệm vụ này, hắn dẫn tôi tới một căn phòng. Trong đó có một cậu bé mới ba tuổi. Đó chính là Tsuna."
Cậu thanh niên có hơi nhúc nhích một chút khi được nhắc tới tên cậu nhưng không hề nhìn lên. Có lẽ là vì cậu biết rằng lúc này mọi người trong căn phòng này đều đang quan sát cậu.
"Tôi tìm thấy tài liệu về nó trong căn phòng đó bao gồm thông tin cá nhân và nó đã bị đưa tới đó thế nào. Đó là lí do tại sao tôi biết nó tên là Tsunayoshi. Sawada Tsunayoshi, đó là sự thực."
Nana nấc nghẹn và nhanh chóng đưa tay lên che miệng mình. Đôi mắt bà mở to và đẫm lệ. Tsuna nhìn lên bà với đôi mắt hối lỗi, buồn bã. Reborn liếc nhìn người phụ nữ trước khi tiếp tục.
"Tập tài liệu nói rằng Sawada Iemitsu người dẫn đầu CEDEF, môn ngoại cố vấn của Vongola, đã đưa cho chúng đứa trẻ đó. Nó không nói ý định của ông ta là gì khi làm điều đó nhưng nó đề cập tới rằng ông ta đã dàn dựng cái chết của đứa trẻ đó. Rõ ràng, ông ta chưa từng dính líu gì tới chúng sau đó."
"Ông ấy chưa bao giờ tới thăm nó sao?" Nana yếu ớt hỏi.
"Tôi đã đưa Tsuna đi cùng tôi và biết về tình trạng sức khỏe của nó, tôi đã đưa tới chỗ Shamal." Reborn tiếp tục mà không trả lời câu hỏi của người phụ nữ. "Shamal đã xoay sở để tìm cách chữa trị cho bệnh tình của nó và tôi quyết định chăm sóc Tsuna kể từ đó. Sau một thời gian, tôi quyết định đổi tên nó thành Caelum cho thuận tiện."
Cậu tạm ngừng.
"Tôi đã yêu cầu Shamal xóa sạch kí ức của tôi và quên hết mọi thứ... bao gồm cả Caelum."
Sự im lặng nặng nề lại một lần nữa bao trùm khi Reborn im lặng, rõ ràng không muốn nói gì thêm nữa. Nhận ra rằng ba mình sẽ không nói tiếp, Tsuna tiếp tục câu chuyện.
"Sau khi Papa bỏ đi, tôi sống cùng với Shamal một thời gian ngắn trước khi chuyển ra ngoài. Đầu tiên là ở Venetia, sau đó là Rome và một vài thành phố khác tại Ý. Tôi chuyển nơi ở rất nhiều vì vậy tôi không bị phát hiện. Tôi đã bắt đầu tham gia vào Mafia và không muốn những nhà Mafia tìm được quá nhiều thông tin về tôi. Một trong những nhiệm vụ đầu tiên mà tôi tự nhận cho mình là xóa sổ nhà Estraneo. Mặc dù nó chưa từng được chứng thực, nhưng nhà Estraneo chính là kẻ cầm đầu những cuộc thí nghiệm trên trẻ nhỏ mà nhà Strana đã tiến hành. Vào một đêm tôi đã tới tổng bộ của chúng giết chúng. Mặc dù sau đó tôi không biết, nhưng Rokudo Mukuro, Joshima Ken và Kakimoto Chikusa đã trốn thoát đêm hôm đó. Họ đã được nhận bởi một nhà khác, giết chết họ, và bị đưa vào Vindicare. Mặc dù tôi là người đầu tiên bị đưa tới đó. Vindice đã bắt giữ tôi ngay trong đêm tôi hủy diệt Estraneo. Tôi ở trong nhà ngục hai tháng trước khi họ thả tôi đi."
"Họ thả cậu đi sao?" Dino hoài nghi hỏi.
Tsuna mỉm cười gượng với anh.
"Anh có thể nói là chúng tôi đã đi tới một thỏa thuận. Họ đã tiến hành một cuộc điều tra về nhà Estraneo và bắt giữ Mukuro. Cậu chuyện của anh ta hoàn toàn trùng khớp với những lời buộc tội của tôi về Estraneo, Bermuda, kẻ dẫn đầu Vindice, đã đồng ý thả tôi ra."
"Trái tim cậu chứa đầy thù hận. Cậu sẽ làm tốt như một người trong số chúng ta."
Đôi môi Tsuna méo xệch thành một khuôn mặt cau có khi những lời nói của Bermuda vang lên trong tâm trí cậu.
"Dù sao thì, tôi đã được thả." cậu tiếp tục. "Sau đó, tôi làm việc như một sát thủ cho một vài nhà."
Dino cau mày.
"Tôi chưa từng nghe được sát thủ nào tên Caelum cả." anh nhận xét.
"Anh không thể." Tsuna nói với nụ cười không hề có tính đùa cợt. "Sau đó tôi được biết với cái tên Il Misericordioso."
"Đó là thật sao, Sawada-dono?!" Basil kêu lên, lần đầu tiên lên tiếng.
Sự nhiệt tình của cậu thu hút sự chú ý của Ienari.
"Cậu đã nghe về anh ấy sao?" Người em sinh đôi nói.
"Tất nhiên rồi." Basil hào hứng nói. "Ngài ấy rất nổi tiếng. Họ nói ngài ấy chính là người chiến đấu với hai bàn tay chắp lại như thể đang cầu nguyện vậy. Ngài ấy chỉ chiến đấu khi có lí do và được đồn đại là chưa từng giết bất cứ ai nếu nó không quá nghiêm trọng. Rất nhiều người tìm kiếm ngài ấy."
Cậu thanh niên tóc vàng trông rất ấn tượng và nhìn anh trai mình, người rõ ràng đang đỏ mặt, hắng giọng.
"Ahem, dù sao thì, khoảng hai năm rưỡi kể từ khi Papa tôi bỏ đi, tôi đã gặp một người phụ nữ tên là Aria. Bà ấy là boss của một nhà rất lâu đời, Giglio Nero, và là con gái của Arcobaleno Bầu trời đầu tiên, Luce. Khi tôi gặp bà ấy, Aria-san đã đưa tôi chiếc núm giả Bầu trời và tôi thừa hưởng lời nguyền Arcobaleno cũng như danh hiệu Boss của Arcobaleno." cậu liếc nhìn Nari hối lỗi. "Đây là lí do tại sao tôi không thể là boss đời thứ mười của Vongola."
"Phần còn lại," Reborn nói nốt. "Các cậu đã biết rồi."
Có một khoảng lặng trong lúc mọi người đang tiếp nhận thông tin.
"Con trai mẹ." cuối cùng Nana nói. "Con là con trai mẹ. Tsunayoshi của mẹ."
Tsuna đỏ mặt.
"Đúng vậy." cậu ngập ngừng nói. "Nhưng, erm, có sao không nếu con tiếp tục gọi mẹ là Nana?"
Người phụ nữ trông có vẻ ngạc nhiên nhưng không tức giận.
"Vì... erm... con... đã có mẹ và..." Tsuna lầm bầm.
Nana hơi ngạc nhiên một chút. Sau đó bà mỉm cười rạng rỡ với con trai mình.
"Không sao. Mẹ rất vui vì con có người mẹ quan tâm tới con. Một ngày nào đó giới thiệu bà ấy cho mẹ, được chứ?"
Tsuna rạng rỡ với niềm vui thuần khiết.
"Vâng! Bà ấy thực sự là người tốt. Con chắc chắn mẹ sẽ thích bà ấy!"
Reborn khịt mũi.
"Tốt sao? Con đang đùa ai vậy? Bà ta là người phụ nữ khủng khiếp."
"Không phải thế!" Tsuna phản đối kịch liệt.
"Reborn-kun, không phải cô ấy là bạn gái cậu nên mới là mẹ của Tsuna sao?" Nana hỏi một cách ngây thơ.
"Không!" người sát thủ kêu lên, trông có vẻ hoảng sợ. "Tôi sẽ không bao giờ, hoàn toàn không bao giờ, có mối quan hệ với cô ta! Nếu có cô ta giống một người chị khó chịu mà tôi không thể thoát khỏi hơn đấy!"
"Bà ấy sẽ giết ba nếu nghe được điều đó đấy." Tsuna bình tĩnh bình luận.
"Ba rất muốn được thấy cô ta thử làm điều đó đấy." Reborn cãi lại. "Và, dù sao thì, hiện giờ cô ta thậm chí cũng không ở đây."
"Bà ấy sẽ tới đây sớm thôi!" Tsuna nói, dường như tìm kiếm một ý tưởng thú vị. "Con hi vọng là vậy!"
"Ba chắc chắn là không. Chúng ta đã có một khốn rồi, không cần thêm một kẻ siêu phiền toái nữa đâu."
"Papa!" Tsuna nói liếc nhìn Nana.
Biểu hiện của người phụ nữ tối sầm lại khi nhắc tới chồng mình nhưng bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
"Đừng nói về điều đó lúc này!" bà vui vẻ nói. "Giờ là bữa tối rồi và sau đó chúng ta phải chuẩn bị giường ngủ cho Basil-kun nữa. Và đừng quên rằng mai các con cũng phải đến trường đấy." bà nói thêm với cặp song sinh.
Hai cậu thanh niên niên rên rỉ đồng thanh, khiến mẹ họ mỉm cười buồn bã.
Mãi về sau, khi ông rời khỏi nhà Sawada, Shamal nhận ra rằng mình hoàn toàn quên mất việc nói với họ về tin tốt của mình. Ông nghĩ, chúng ta, họ sẽ chỉ phải chờ đợi thôi, đúng chứ?
