Sự xuất hiện đột ngột của Dino Cavallone dẫn đến sự im lặng trong chốc lát.
"Chiến Mã." gã kiếm sĩ tóc bạc thì thầm, rõ ràng không hài lòng với sự chuyển hướng trong sự việc này.
Tsuna cho phép mình được thả lòng một chút, mặc dù cậu vẫn quan sát kẻ thù của mình. Sự xuất hiện của người học trò cũ của Reborn và những cận vệ của anh đã trấn an lại phần nào nhưng cậu đã học được từ rất lâu rằng không bao giờ được mất cảnh giác.
"Nếu ngươi không dừng cái trò chơi đáng ghét của ngươi lại, ta sẽ là kẻ thù của ngươi." chàng trai tóc vàng người Ý tuyên bố, đôi mắt anh nheo lại đầy nguy hiểm.
Superbi Squalo trả lại bằng một cái trừng mắt nhưng rõ ràng hắn không thể chiến đấu được. Cho dù Varia có kỹ năng chiến đấu thế nào, chúng cũng không phải loại sẽ tham gia vào những trận chiến khó khăn và vô nghĩa. Vì vậy Tsuna chỉ hơi ngạc nhiên khi gã tóc bạc hạ thanh kiếm xuống.
"Nếu ta đấu với nhà đồng minh thì cấp trên sẽ trách móc ta mất vì vậy hôm nay ta sẽ bỏ qua." gã kiếm sĩ nói.
Chỉ bằng một chuyển động nhanh, hắn nắm lấy cậu thanh niên tóc vàng với ngọn lửa dying will màu xanh và lấy mất chiếc hộp mà cậu đang cầm.
"Làm như ta sẽ nói điều đó vậy!" Squalo hét lớn, ném cậu thanh niên xuống đất trước khi lùi lại vài bước. "Vì lợi ích của ngươi ta sẽ để lũ nhóc này đi!" hắn nói với Dino. "Nhưng ta sẽ lấy những thứ này." hắn nói thêm, chìa ra chiếc hộp.
Trước khi có người kịp hành động, hắn đã ném quả bom khói và biến mất. Không ai đuổi theo hắn cả. Tsuna dập tắt ngọn lửa của mình và nhanh chóng tới bên cạnh cậu thanh niên trẻ.
"Cậu ổn chứ?" cậu hỏi, lo lắng kiểm tra vết thương của cậu thanh niên.
Dino tới chỗ họ, bế cậu thanh niên lên.
"Giờ chúng ta nên đi thôi." anh nói một cách khẩn trương. "Anh đã chuẩn bị một bệnh viện chưa hoạt động mà chúng ta có thể dùng rồi."
_________________________________________________________________________________
Một lúc sau, Bệnh viện
Tsuna đang ngồi ngoài hành lang cùng với Dino. Giờ nguy hiểm đã qua đi và họ chẳng có lý do gì để bận tâm tới cậu thanh niên bị thương kia khi mà cậu ấy đã được chữa trị và hiện đang nghỉ ngơi tại căn phòng gần đó, chàng trai Mafia tóc vàng đang cho thấy mối quan tâm đặc biệt với Tsuna. Sự quan tâm ấy khiến Tsuna cảm thấy không được thoải mái. Tất nhiên, sẽ thật kỳ lạ nếu Dino cư xử khác đi, sau cùng thì Tsuna lần đầu được giới thiệu là một công dân và là người không biết gì về Mafia hết. Không thể có chuyện Dino lại không phản ứng với thực tế rằng Tsuna đã sử dụng lửa Dying Will mang thuộc tính bầu trời và rõ ràng biết được mình đang đối đầu với ai. Tsuna biết điều này nhưng không có nghĩa là cậu phải thích nó.
Cậu đã cố hết sức để cư xử một cách tự nhiên, tất cả là để né tránh chủ đề ấy nhưng nó bắt đầu trở nên khó để lờ đi những cái nhìn chằm chằm vào mình. Cậu thậm chí có thể nghe được những câu hỏi đang chạy dọc tâm trí người boss trẻ.
Vì vậy thật nhẹ nhõm khi Reborn và Ienari xuất hiện.
"Papa!" Tsuna gọi, đứng lên ngay sau khi cậu thấy cậu nhóc đang đội chiếc mũ phớt.
"Ciaossu." Reborn trả lời, nhảy từ đầu của Nari sang tay của Tsuna.
Nari gật đầu với Tsuna trước khi làm điều tương tự với Dino mà không nói lời nào. Dù sao thì chẳng ai thực sự chú ý tới cậu ấy khi mà hàm của Dino như rơi xuống sàn khi nghe thấy lời chào của Tsuna.
"CÁI GÌ?!" cuối cùng anh hét lên, hoàn toàn ngơ ngác. "R-reborn giải thích điều này cho tôi đi. Tôi không hiểu. Tôi nghĩ Tsuna..."
Cậu nói của anh bị ngắt lại khi Reborn đá vào mặt anh.
"Im đi, Dino ngu ngốc." cậu nói với giọng nói vô cảm thường thấy, mặc dù Tsuna có thể nói rằng chủ đề ấy vẫn còn khiến cậu bé cảm thấy khó chịu. "Tôi sẽ giải thích sau. Trước tiên, chuyện gì đã xảy ra với những chiếc nhẫn Vongola rồi?"
Tsuna chớp mắt ngạc nhiên.
"Chiếc hộp mà Squalo lấy đi có chứa những chiếc nhẫn sao?" cậu hỏi.
"Ah, phải, về điều đó..." Dino nói với nụ cười tươi và lấy ra chiếc hộp từ trong túi áo khoác. "Tôi đã lấy được mấy chiếc nhẫn đây rồi."
Dino đưa tay về phía Nari.
"Đây, có người nhờ tôi đưa nó cho cậu."
"Những chiếc nhẫn này được giao cho Boss Vongola và những cận vệ của người đó." Reborn giải thích như trả lời ánh mắt thắc mắc của Nari. "Nó là minh chứng rằng cậu là người boss kế tiếp."
Không gian im lặng khi Nari nhìn chằm chằm vào chiếc hộp với vẻ u tối, không hề có động thái sẽ nhận lấy nó.
"Tôi không muốn chúng." cuối cùng cậu nói.
Giọng điệu nghiêm túc của cậu cho thấy khá rõ ràng rằng đây không chỉ là lời nói 'tôi không muốn làm boss mafia' thông thường nữa.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận chúng được." cậu nhấn mạnh khi mà không ai nói một lời nào.
"Nhưng tại sao?" cuối cùng Dino hỏi, hồi tỉnh từ cú sốc.
Cậu thanh niên tóc vàng ngập ngừng. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua Tsuna người bắt gặp ánh mắt cậu trong ngạc nhiên.
"Tôi muốn hỏi cậu vài điều." cậu nói với cậu thanh niên tóc nâu. "Và tôi muốn cậu nói tôi biết sự thật."
Cảm thấy hơi khó chịu bởi sự chuyển hướng sự việc, Tsuna chậm rãi gật đầu.
"Cậu có phải anh trai của tôi không?" Nari hỏi, đôi mắt nhìn cậu thanh niên tóc nâu nhỏ hơn.
Tsuna nuốt nước bọt, mắt liếc nhanh sang Reborn.
"Cậu nói cậu là con trai của Reborn và Gokudera và những người khác gọi cậu là Caelum, nhưng Tsunayoshi là tên thật của cậu, đúng chứ?" Nari tiếp tục, gọi sự chú ý của Tsuna lại về phía mình. "Ngoài ra, tôi nhận ra sau khi thấy cậu đứng cạnh mẹ, hai người trông thực sự giống nhau. Trên hết chính là cả cậu và người anh trai đã chết của tôi đều mắc một căn bệnh có thể gây tử vong. Tôi không nghĩ nó lại trùng hợp tới như vậy được."
"Em đã đúng." Tsuna thừa nhận. "Không hề có sự trùng hợp nào hết."
Đôi mắt Ienari mở to.
"Đó là sự thật, anh là người anh trai sinh đôi của em người được cho là đã chết mười ba năm về trước."
Lời thông báo của Tsuna khiến không khí như bóp nghẹt lại.
"Chờ đã, sao lại có thể vậy được? Reborn?" Dino hỏi, hoàn toàn ngơ ngác.
Cậu nhóc kéo thấp chiếc mũ phớt của mình xuống, che đi đôi mắt mình nhưng vẫn im lặng.
"Tại sao?" Nari thì thầm, đôi mắt cậu mở to và sợ hãi nhưng vẫn muốn được biết sự thật.
Tsuna thở dài.
"Như em đã biết thì anh bị bệnh bẩm sinh. Anh được cho là không thể sống sót và cho dù vậy anh sẽ rất yếu. Tuy nhiên anh là con cả và khi thời khắc tới, anh sẽ là ứng viên đầu tiên cho vị trí đệ thập. Mặc dù thể chất của em rõ ràng thích hợp hơn cho vị trí đó, anh vẫn sẽ được xem xét đầu tiên. Và cho dù em có được xem là một ứng viên, không kể tới anh, anh sẽ là điểm yếu đối với em. Với suy nghĩ này, Sawada Iemitsu đã dàn dựng cái chết của anh và đưa anh tới một nhà gồm những nhà bác học. Mẹ em không hề biết điều này. Anh đã được chăm sóc bởi những gã bác học đó một thời gian cho tới khi Papa tìm thấy tôi. Và phần còn lại chính là lịch sử như họ đã nói." cậu liếc nhìn Nari người đang tái nhợt.
Có lẽ nói cho cậu ấy không phải bước đi đúng đắn. Nói về điều đó, dù sao thì sự thật cũng sẽ được phơi bày ra một lúc nào đó. Có lẽ cậu nên nói bây giờ hơn là tới sau này, trong một tình huống ít thuận lợi hơn.
"Nhận lấy chúng đi."
"Sao?" Tsuna hỏi, không hoàn toàn nghe được lời lẩm bẩm của Nari.
"Nhận lấy chúng đi." cậu thanh niên tóc vàng lặp lại. "Những chiếc nhẫn. Chúng nên là của anh."
Đôi mắt Tsuna mở to. Điều này đáng lẽ không diễn ra!
"Chờ chút đã!" cậu nói, đưa đôi tay mình về phía trước vẫy lia lịa. "Cho dù về lý thuyết anh là con cả nhưng nó không thay đổi thực tế rằng anh sẽ chết cuối năm nay...!"
"Caelum!" Reborn gầm lên cảnh báo.
Cậu thanh niên tóc nâu liếc nhìn cậu nhóc.
"Xin lỗi, Papa." cậu nói xin lỗi. "Nhưng đó là sự thật. Con không thể là boss đời thứ mười của nhà Vongola được. Chỉ là con không thể thôi."
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal
Tiếng chuông điện thoại gây gián đoạn công việc của người đàn ông và ông liếc mắt lên khỏi đống dữ liệu của mình khó chịu. Ông cầm lấy chiếc điện thoại của mình và lật mở nó.
"Vâng?" ông lầm bầm vào nó.
"Thật sao?" ông nói một cách nhiệt tình hơn so với một phút trước đó. "Tôi thấy đó thực sự không phải là một ý kiến tồi!"
"Anh đã có bản mẫu rồi sao?" ông kinh ngạc hỏi sau khi tạm ngưng. "Anh chắc hẳn đã làm việc rất nhanh chóng."
"Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ gọi cậu ấy tới và nói cho cậu ấy về nó. Chúng ta có thể thử nghiệm sớm chừng nào thì tốt hơn chừng ấy."
"Vâng." ông tạm ngưng. "Tôi hiểu. Được."
Ông ghi vài ghi chú trên một mảnh giấy ngẫu nhiên.
"Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì cho anh."
"Được rồi. Tạm biệt."
Ông đặt chiếc điện thoại lại lên bàn và vươn vai, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên đôi môi ông. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi và nghiên cứu của họ sẽ có thành quả. Có hi vọng.
_________________________________________________________________________________
Bệnh viện, Tsuna và co <cái này tác giả viết là co không biết là gì nữa :V>
"Er..."
Tất cả đôi mắt đều hướng về Dino, người gần như im lặng trong lúc hai anh em đang đối chất nhau.
"Giờ đặt vấn đề những chiếc nhẫn sang một bên... tôi không hiểu chuyện gì cả, nhưng tôi biết được rằng Sawada Iemitsu cả hai cậu đều không ưa đúng không?" anh do dự hỏi.
Tsuna im lặng gật đầu, một cảm giác chìm sâu vào trái tim cậu. Reborn cũng có vẻ mặt tương tự.
"Chuyện là..." Dino tiếp tục một cách yếu ớt. "Ông ấy đã tới Nhật Bản cùng thời điểm tôi tới đây..."
Cái trừng mắt mà Reborn tặng cho anh khiến anh ước gì mình đã im lặng.
Cậu đã cố hết sức để cư xử một cách tự nhiên, tất cả là để né tránh chủ đề ấy nhưng nó bắt đầu trở nên khó để lờ đi những cái nhìn chằm chằm vào mình. Cậu thậm chí có thể nghe được những câu hỏi đang chạy dọc tâm trí người boss trẻ.
Vì vậy thật nhẹ nhõm khi Reborn và Ienari xuất hiện.
"Papa!" Tsuna gọi, đứng lên ngay sau khi cậu thấy cậu nhóc đang đội chiếc mũ phớt.
"Ciaossu." Reborn trả lời, nhảy từ đầu của Nari sang tay của Tsuna.
Nari gật đầu với Tsuna trước khi làm điều tương tự với Dino mà không nói lời nào. Dù sao thì chẳng ai thực sự chú ý tới cậu ấy khi mà hàm của Dino như rơi xuống sàn khi nghe thấy lời chào của Tsuna.
"CÁI GÌ?!" cuối cùng anh hét lên, hoàn toàn ngơ ngác. "R-reborn giải thích điều này cho tôi đi. Tôi không hiểu. Tôi nghĩ Tsuna..."
Cậu nói của anh bị ngắt lại khi Reborn đá vào mặt anh.
"Im đi, Dino ngu ngốc." cậu nói với giọng nói vô cảm thường thấy, mặc dù Tsuna có thể nói rằng chủ đề ấy vẫn còn khiến cậu bé cảm thấy khó chịu. "Tôi sẽ giải thích sau. Trước tiên, chuyện gì đã xảy ra với những chiếc nhẫn Vongola rồi?"
Tsuna chớp mắt ngạc nhiên.
"Chiếc hộp mà Squalo lấy đi có chứa những chiếc nhẫn sao?" cậu hỏi.
"Ah, phải, về điều đó..." Dino nói với nụ cười tươi và lấy ra chiếc hộp từ trong túi áo khoác. "Tôi đã lấy được mấy chiếc nhẫn đây rồi."
Dino đưa tay về phía Nari.
"Đây, có người nhờ tôi đưa nó cho cậu."
"Những chiếc nhẫn này được giao cho Boss Vongola và những cận vệ của người đó." Reborn giải thích như trả lời ánh mắt thắc mắc của Nari. "Nó là minh chứng rằng cậu là người boss kế tiếp."
Không gian im lặng khi Nari nhìn chằm chằm vào chiếc hộp với vẻ u tối, không hề có động thái sẽ nhận lấy nó.
"Tôi không muốn chúng." cuối cùng cậu nói.
Giọng điệu nghiêm túc của cậu cho thấy khá rõ ràng rằng đây không chỉ là lời nói 'tôi không muốn làm boss mafia' thông thường nữa.
"Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể nhận chúng được." cậu nhấn mạnh khi mà không ai nói một lời nào.
"Nhưng tại sao?" cuối cùng Dino hỏi, hồi tỉnh từ cú sốc.
Cậu thanh niên tóc vàng ngập ngừng. Ánh mắt cậu lướt nhanh qua Tsuna người bắt gặp ánh mắt cậu trong ngạc nhiên.
"Tôi muốn hỏi cậu vài điều." cậu nói với cậu thanh niên tóc nâu. "Và tôi muốn cậu nói tôi biết sự thật."
Cảm thấy hơi khó chịu bởi sự chuyển hướng sự việc, Tsuna chậm rãi gật đầu.
"Cậu có phải anh trai của tôi không?" Nari hỏi, đôi mắt nhìn cậu thanh niên tóc nâu nhỏ hơn.
Tsuna nuốt nước bọt, mắt liếc nhanh sang Reborn.
"Cậu nói cậu là con trai của Reborn và Gokudera và những người khác gọi cậu là Caelum, nhưng Tsunayoshi là tên thật của cậu, đúng chứ?" Nari tiếp tục, gọi sự chú ý của Tsuna lại về phía mình. "Ngoài ra, tôi nhận ra sau khi thấy cậu đứng cạnh mẹ, hai người trông thực sự giống nhau. Trên hết chính là cả cậu và người anh trai đã chết của tôi đều mắc một căn bệnh có thể gây tử vong. Tôi không nghĩ nó lại trùng hợp tới như vậy được."
"Em đã đúng." Tsuna thừa nhận. "Không hề có sự trùng hợp nào hết."
Đôi mắt Ienari mở to.
"Đó là sự thật, anh là người anh trai sinh đôi của em người được cho là đã chết mười ba năm về trước."
Lời thông báo của Tsuna khiến không khí như bóp nghẹt lại.
"Chờ đã, sao lại có thể vậy được? Reborn?" Dino hỏi, hoàn toàn ngơ ngác.
Cậu nhóc kéo thấp chiếc mũ phớt của mình xuống, che đi đôi mắt mình nhưng vẫn im lặng.
"Tại sao?" Nari thì thầm, đôi mắt cậu mở to và sợ hãi nhưng vẫn muốn được biết sự thật.
Tsuna thở dài.
"Như em đã biết thì anh bị bệnh bẩm sinh. Anh được cho là không thể sống sót và cho dù vậy anh sẽ rất yếu. Tuy nhiên anh là con cả và khi thời khắc tới, anh sẽ là ứng viên đầu tiên cho vị trí đệ thập. Mặc dù thể chất của em rõ ràng thích hợp hơn cho vị trí đó, anh vẫn sẽ được xem xét đầu tiên. Và cho dù em có được xem là một ứng viên, không kể tới anh, anh sẽ là điểm yếu đối với em. Với suy nghĩ này, Sawada Iemitsu đã dàn dựng cái chết của anh và đưa anh tới một nhà gồm những nhà bác học. Mẹ em không hề biết điều này. Anh đã được chăm sóc bởi những gã bác học đó một thời gian cho tới khi Papa tìm thấy tôi. Và phần còn lại chính là lịch sử như họ đã nói." cậu liếc nhìn Nari người đang tái nhợt.
Có lẽ nói cho cậu ấy không phải bước đi đúng đắn. Nói về điều đó, dù sao thì sự thật cũng sẽ được phơi bày ra một lúc nào đó. Có lẽ cậu nên nói bây giờ hơn là tới sau này, trong một tình huống ít thuận lợi hơn.
"Nhận lấy chúng đi."
"Sao?" Tsuna hỏi, không hoàn toàn nghe được lời lẩm bẩm của Nari.
"Nhận lấy chúng đi." cậu thanh niên tóc vàng lặp lại. "Những chiếc nhẫn. Chúng nên là của anh."
Đôi mắt Tsuna mở to. Điều này đáng lẽ không diễn ra!
"Chờ chút đã!" cậu nói, đưa đôi tay mình về phía trước vẫy lia lịa. "Cho dù về lý thuyết anh là con cả nhưng nó không thay đổi thực tế rằng anh sẽ chết cuối năm nay...!"
"Caelum!" Reborn gầm lên cảnh báo.
Cậu thanh niên tóc nâu liếc nhìn cậu nhóc.
"Xin lỗi, Papa." cậu nói xin lỗi. "Nhưng đó là sự thật. Con không thể là boss đời thứ mười của nhà Vongola được. Chỉ là con không thể thôi."
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal
Tiếng chuông điện thoại gây gián đoạn công việc của người đàn ông và ông liếc mắt lên khỏi đống dữ liệu của mình khó chịu. Ông cầm lấy chiếc điện thoại của mình và lật mở nó.
"Vâng?" ông lầm bầm vào nó.
"Thật sao?" ông nói một cách nhiệt tình hơn so với một phút trước đó. "Tôi thấy đó thực sự không phải là một ý kiến tồi!"
"Anh đã có bản mẫu rồi sao?" ông kinh ngạc hỏi sau khi tạm ngưng. "Anh chắc hẳn đã làm việc rất nhanh chóng."
"Được rồi. Được rồi. Tôi sẽ gọi cậu ấy tới và nói cho cậu ấy về nó. Chúng ta có thể thử nghiệm sớm chừng nào thì tốt hơn chừng ấy."
"Vâng." ông tạm ngưng. "Tôi hiểu. Được."
Ông ghi vài ghi chú trên một mảnh giấy ngẫu nhiên.
"Tôi sẽ xem mình có thể làm được gì cho anh."
"Được rồi. Tạm biệt."
Ông đặt chiếc điện thoại lại lên bàn và vươn vai, một nụ cười hài lòng xuất hiện trên đôi môi ông. Chỉ cần thêm một chút nữa thôi và nghiên cứu của họ sẽ có thành quả. Có hi vọng.
_________________________________________________________________________________
Bệnh viện, Tsuna và co <cái này tác giả viết là co không biết là gì nữa :V>
"Er..."
Tất cả đôi mắt đều hướng về Dino, người gần như im lặng trong lúc hai anh em đang đối chất nhau.
"Giờ đặt vấn đề những chiếc nhẫn sang một bên... tôi không hiểu chuyện gì cả, nhưng tôi biết được rằng Sawada Iemitsu cả hai cậu đều không ưa đúng không?" anh do dự hỏi.
Tsuna im lặng gật đầu, một cảm giác chìm sâu vào trái tim cậu. Reborn cũng có vẻ mặt tương tự.
"Chuyện là..." Dino tiếp tục một cách yếu ớt. "Ông ấy đã tới Nhật Bản cùng thời điểm tôi tới đây..."
Cái trừng mắt mà Reborn tặng cho anh khiến anh ước gì mình đã im lặng.
