[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 30: The shadow behind your smiles

Nhà Sawada, buổi sáng
Buổi sáng tại nhà Sawada luôn bắt đầu một cách yên bình. Nana sẽ thức dậy đầu tiên và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Một tiếng nổ lớn và một chấn động nhẹ, hoặc là một tiếng thét thất thanh, báo hiệu con trai bà sắp tới, gần như theo ngay sau đó là Reborn. Gần đây, giờ đã là những đứa con trai bà sắp tới, khi Tsuna hay Tsu-kun, như cái cách mà bà thích gọi cậu, đã gia nhập vào gia đình họ. Tất nhiên, cậu không phải con trai bà. Cậu là con trai của Reborn, điều vô cùng đáng ngạc nhiên. Tuy nhiên, bà thấy đứa con quá cố của mình trong cậu thanh niên ấy, và nhanh chóng dẫn tới suy nghĩ cậu ấy là của riêng bà. Bà biết cậu thanh niên tóc nâu không có cùng suy nghĩ như vậy và có thể sẽ lảng tránh nếu bà nói với cậu về điều đó. Sau cùng, ai lại muốn làm người thay thế cho một người khác chứ? Nhưng bà không thể ngừng được. Không chỉ vì cậu trùng tên với đứa con đã chết của bà, cậu trông rất giống với bà với mái tóc nâu sáng và đôi mắt nâu ấm áp. Ngay cả tính trẻ con của cậu cũng giống với bà nữa. Thật khó khăn để bà không hi vọng cậu thực sự là con trai bà.
Một tiếng 'sầm' lớn tới từ căn phòng ở tầng trên.
Nana mỉm cười vui vẻ và bắt đầu đặt chiếc đĩa và tách espresso lên bàn.

Trên lầu
Như Nana đã đoán, Reborn chỉ vừa mới đi để đánh thức học trò mình dậy theo cách đầy bạo lực như thường lệ. Lần này cậu đã biến Leon thành chiếc cần cẩu màu xanh lá cây thu nhỏ và đã nâng Nari lên tận trần nhà. Tiếng sầm gây ra do cậu thanh niên tóc vàng ngã xuống đất sau khi bị thả xuống từ giữa không trung. Vẫn mặc bộ quần áo công nhân xây dựng, Reborn đi tới phòng con trai mình, định lặp lại quá trình đó với cậu thanh niên tóc nâu. Cậu bước vào phòng và đi tới chiếc giường. Reborn đang định biến đổi Leon thì cậu đột ngột nhổm dậy. Cậu nhanh chóng nhảy lên giường và nhấc chăn lên và để lộ ra chiếc gối được đặt cẩn thận.
Reborn nhếch mép cười.
Cậu thanh niên đó...

Dưới lầu
"Chào buổi sáng." Tsuna chào khi cậu bước vào phòng ăn.
"Ah! Tsu-kun! Chào buổi sáng!" Nana tươi cười trả lời cậu.
Cậu thanh niên tóc nâu đáp trả lại nụ cười của bà và ngồi vào bàn nơi bữa sáng đã chờ sẵn. Nay đã gần một tháng kể từ khi cậu chuyển tới nhà Sawada và một vài tuần kể từ vụ việc của Rokudo Mukuro. Nếu như mọi thứ đã đi đúng quỹ đạo với việc Papa cậu trở lại bất chấp vẻ ngoài nhỏ xíu của anh, thì cậu vẫn gặp rắc rối khi ở gần Nana. Cậu không phải không yêu mến bà. Thực ra là ngược lại hoàn toàn. Cậu rất quý bà. Bà rất tốt bụng, là một đầu bếp tuyệt vời và luôn luôn thương yêu cậu. Bà đã chấp nhận việc cậu là con trai của Reborn mà không có bất cứ câu hỏi nào và chấp nhận cậu và Lambo như một phần của gia đình bà. Đó là vì bà quá tốt bụng khiến Tsuna cảm thấy tội lỗi vì giấu diếm sự thật với bà.
"Na-kun, Reborn, chào buổi sáng!"
Nghe thấy lời chào của Nana, Tsuna quay sang nhìn những người mới tới.
"Chào buổi sáng, Nari." cậu nói trước khi thêm vào sự ngọt ngào đầy châm biếm. "Chào buổi sáng Papa."
Cậu thanh niên tóc vàng lầm bầm trả lời cả mẹ mình và cậu thanh niên tóc nâu nhưng Reborn thì chỉ im lặng khi cậu đi về chỗ ngồi cạnh con trai mình.
"Con thức dậy khi nào vậy?" người sát thủ hỏi sau khi cậu đã nhảy lên chiếc ghế.
"Ngay sau khi ba đi để đánh thức Nari dậy." Tsuna rạng rỡ trả lời. "Con đang trong phòng tắm khi ba quay trở lại phòng con và con đi xuống khi ba đang bị lừa bởi người nộm."
Reborn 'hmphed' nhưng Tsuna có thể thấy đôi môi của người sát thủ cong nhẹ cho thấy cậu rất hứng thú với những trò đùa của con trai mình. Tsuna mỉm cười vui vẻ. Thực sự, nếu không phải thời gian treo lơ lửng trên đầu cậu như chiếc máy chém, thì cuộc sống của cậu sẽ rất tuyệt vời."
Đó là lúc mà Lambo xuất hiện, cười lớn.
Hay có lẽ là không...
_________________________________________________________________________________

Namimori, một tiếng sau
"Cháu đi đây!" Tsuna kêu lớn với Nana khi cậu mở cánh cửa trước.
"Một ngày tốt lành nhé!" Nana trả lời thì trong bếp.
Khi Nari nói lời chào tạm biệt của riêng mình, Tsuna vui vẻ rời khỏi nhà và tham gia cùng với hai cậu thanh niên đang chờ ở cổng nhà.
"Chào buổi sáng Gokudera, Takeshi." cậu thanh niên tóc nâu chào khi cậu chạy tới chỗ họ.
Hai cậu thanh niên chào lại. Nari cũng tham gia cùng với họ và bốn người họ đi tới trường. Hayato và Takeshi đang đi cạnh cậu thanh niên tóc nâu, cùng với Ienari đi hơi cách xa một chút, bên tay phải Takeshi. Cậu thanh niên tóc vàng dường như chỉ nghe có một chút về những điều mà ba người kia đang nói. Tsuna nhận ra phản ứng của cậu thanh niên nhưng không bình luận gì về nó vì nó đã trở nên thường xuyên trong vài tuần qua. Cậu thanh niên tóc nâu đã nói chuyện với cậu thanh niên tóc vàng về nó khi cậu lần đầu nhận ra. Nhưng khi Tsuna hỏi cậu ấy ghét cậu hay đang bận tâm chuyện gì khác, cậu thanh niên tóc vàng chỉ đơn giản trả lời rằng cậu ấy thích quan sát hơn. Theo như cậu ấy nói, cậu chưa từng thân thiết với Takeshi và nhất là với Hayato vì vậy cậu ấy không hề thấy chút mất mát về tình bạn nào giữa cậu ấy và hai người kia.
Ngoài ra, dường như Ienari có gì đó trong tâm trí mình khi cậu thanh niên tóc nâu thường xuyên bắt gặp cậu ấy đang nhìn chằm chằm vào cậu với vẻ mặt suy tư. Nó khiến cậu rất tò mò nhưng Tsuna cho là nếu cậu thanh niên tóc vàng muốn nói về nó, cậu ấy sẽ nói với cậu theo cách của riêng mình. Sau cùng, Ienari không phải kiểu người do dự khi nói ra những suy nghĩ của mình.
Họ sớm tới được lớp học, nơi mà Hana đang chờ họ tới cùng với Kyoko.
Cô gái tóc đen đã giành nhiều thời gian nhất có thể cùng với cậu thanh niên tóc nâu cho dù cô buộc phải ở cùng với 'những con khỉ', như cô thường gọi Takeshi, Hayato và Ienari.
"Tsuna, cậu có muốn đi chơi sau giờ học không?" Hana hỏi. "Những con khỉ này cũng có thể đi cùng nếu cậu muốn."
Cậu thanh niên tóc nâu đổ mồ hôi. Nếu cậu muốn, huh? Nói cách khác, cô không thèm để ý tới ý kiến của họ.
Cậu định trả lời cô gái thì cánh cửa trượt mở. Những cuộc trò chuyện chuyển thành những lời thì thầm và những cuộc trò chuyện gần cửa ra vào nhất nhanh chóng phải tạm ngưng. Bị thu hút bởi không khí căng thẳng đột ngột, Tsuna quay sang. Người hội trước tóc tổ quạ đang đứng ở cửa ra vào nhìn chằm chằm thẳng vào cậu.
Phải, điều này đã giải thích cho điều đó, cậu nghĩ.
Bỏ qua cuộc trò chuyện trước đó, cậu thanh niên tóc nâu nhanh chóng đi tới người Hội trưởng đáng sợ.
"Chào buổi sáng, Kyoya." cậu chào khi cậu dừng lại trước mặt chàng thanh niên.
Đôi mắt đanh thép nhìn xuống cậu. Không hề  có chút cảm xúc nào mà Tsuna có thể đọc được từ ánh mắt đó, nhưng nó luôn có cảm giác như thể người Hội trưởng có thể thấy mọi thứ về cậu. Nó khiến cậu hơi chút lo ngại. Nhưng một lần nữa, Tsuna không bình luận gì về nó. Hầu hết tất cả những người bạn của cậu đều bộc lộ ra những thói quen kiểu đó và cậu đã học cách chấp nhận chúng mà không nói lời nào. Sau cùng những thói quen này chính là những bằng chứng không thể chối cãi về việc họ quan tâm tới cậu.
Ban tay với tới đầu cậu và ấn tóc cậu xuống một vài lần. Cái vỗ nhẹ vào đầu phiên bản Hibari.
"Hn." chính là tất cả những gì chàng thanh niên tóc tổ quạ nói trước khi rời khỏi lớp học.
Tsuna nhìn lưng người Hội trưởng cho tới khi anh biến mất khi quành vào góc hành lang. Chuyến viếng thăm của Hibari đã trở thành thường lệ. Khi anh không thấy Tsuna ngoài cổng trường, người Hội trưởng sẽ tới để kiểm tra cậu tại lớp học. Đối với cậu thanh niên tóc nâu nó dường như giống như khi Reborn kiểm tra nhịp tim cậu khi cậu ấy thấy con trai mình đang nghỉ trưa. Có lẽ hơn bất kì ai khác, Reborn và Kyoya những người đã thấy cậu suýt chết trước khi liên tục kiểm tra xem cậu còn sống không.
"Tsuna-kun, mọi chuyện ổn chứ?"
Cậu thanh niên tóc nâu quay sang mỉm cười với cô gái vừa tới sau cậu.
"Tớ ổn. Cảm ơn cậu, Kyoko-chan."
Khi hai người họ đi lại về phía những người khác, Tsuna liếc nhìn ra cửa sổ. Mặc dù bầu trời trong xanh, những đám mây đen dường như đang tiến về phía họ.
_________________________________________________________________________________

Trung tâm Namimori, sau giờ học
"Chúng ta nên đi hát karaoke." Hana kiên quyết nói.
"Cô đang nói gì vậy, thứ đàn bà ngu ngốc? Nếu chúng ta đi chơi, chúng ta phải đi chơi bowling chứ." Hayato gầm lên.
Hai người họ trừng mắt nhìn nhau.
"Hay là chúng ta đi chơi bóng chày?" Takeshi rạng rỡ đề nghị.
Những cái trừng mắt chết chóc hướng về cậu. Cậu thanh niên tóc tổ quạ nuốt nước bọt và nhanh chóng lùi lại.
"Đ-đừng bận tâm!" cậu nói, cười rạng rỡ trước khi trốn về phía Tsuna người đang đứng cạnh với Kyoko, quan sát hai người họ tranh luận về điểm đến tốt nhất.
Khi Hayato và Hana lại một lần nữa thi nhau hét lên, một giọng nói trẻ con reo lên phía sau họ.
"Tsuna-nii!"
Cậu thanh niên tóc nâu quay sang và thấy Fuuta đang chạy về phía cậu cùng với Ipin và Lambo đang chạy theo phía sau cậu bé.
"Fuuta? Em đang làm gì ở đây?"
"Bác Reborn nói Tsuna-nii và bạn bè anh hôm nay sẽ đi chơi và bác ấy nói bọn em có thể đi với anh." cậu bé trả lời tươi cười với anh trai mình.
Đó là cách xử lý rất điển hình của ba cậu mà Tsuna vẫn không thể nói nên lời. Tất nhiên Reborn giờ đang định ra ngoài và tất nhiên cậu sẽ khiến họ phải trông trẻ. Tsuna nghi ngờ rằng việc gửi những đứa trẻ đi cùng họ là cách để Reborn chắc chắn rằng họ sẽ cẩn thận và sẽ không tự đặt mình vào những tình huống nguy hiểm. Vì Nari không ở đây, Reborn không thể tự mình ở đây được vì vậy cậu mới sử dụng cái phương pháp kín đáo như thế.
"Anh hiểu, chúng ta vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu vì vậy nếu em có gợi ý gì..."
"Em muốn tới khu vui chơi!" Fuuta hào hứng kêu lên.
"Lambo-san muốn ăn kẹo!" Lambo kêu lên do đó nhận những lời khiển trách của Ipin.
"Lambo ăn quá nhiều kẹo rồi." cô bé nói với giọng nói cao bất thường của mình.
Tiếng của một vụ nổ đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của họ.
Một cảm giác sợ hãi chạy qua Tsuna khi cậu tìm kiếm xung quanh về nguồn gốc của sự xáo trộn đó. Nó không khiến cậu mất nhiều thời gian để thấy đám khói bốc lên từ tòa nhà gần đó.
"Đang có chuyện gì vậy?" Hana hỏi nghe có vẻ hơi hoảng sợ khi cô và Hayato nhanh chóng tới gần nhóm bạn của họ.
"Caelum, tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi đây." Hayato khẽ nói khi cậu tới gần cậu thanh niên tóc nâu.
Cả hai cậu thanh niên đều mang vẻ mặt nghiêm túc điều đó báo hiệu cho những cô gái biết rằng có chuyện gì đó tồi tệ có thể đang diễn ra.
"Tsuna?" Hana tò mò hỏi, nhìn đôi mắt nâu của bạn mình.
"Hana-chan, Kyoko-chan, hai cậu có thể đưa mấy đứa trẻ về nhà được không?" Tsuna hỏi nhẹ nhưng kiên quyết.
"Tsuna cậu đang định làm gì?" Hana khẩn trương hỏi, cau mày nhìn cậu thanh niên tóc nâu.
Cậu thanh niên mỉm cười với cô trấn an.
"Bọn tớ sẽ không làm điều gì nguy hiểm đâu. Bọn tớ chỉ đi và xem bọn tớ có thể giúp gì không thôi. Nếu nó quá tệ thì bọn tớ sẽ lập tức rời đi ngay. Được chứ?"
Cô gái ngập ngừng một lúc trước khi gật đầu.
"Được rồi, mấy nhóc. Hôm nay chúng ta sẽ về nhà." cô kiên định thông báo, kéo bộ ba và Kyoko đi.
Không lâu sau khi những cô gái rời đi thì một vụ nổ khác nổ ra và một cậu thanh niên bay vút trên bầu trời. Tsuna chỉ có thời gian để há hốc miệng ngạc nhiên trước khi cậu thanh niên hạ xuống cạnh cậu, ngã huỵch xuống đất.
"Cái gì..." cậu rên rỉ khi cậu nhìn người vừa lao vút ra.
Cậu thanh niên tầm tuổi cậu và có mái tóc dài vàng sẫm dài ngang vai. Một ngọn lửa xanh đang bùng trên trán cậu và da cậu chi chít những vết chém và vết thương. Đôi mắt cậu thanh niên mở ra để lộ ra màu xanh sáng, và cậu thanh niên đẩy mình đứng dậy.
"Người...!" cậu kêu lên khi thấy Tsuna.
Tsuna hơi lùi lại bởi lời nói của cậu thanh niên (thời này ai lại dùng người chứ?) và cả sự nhận thức của cậu ta về cậu, khi cậu chắc chắn mình chưa từng gặp cậu thanh niên này trước đó. Trong khi Tsuna ngồi bất động, Hayato và Takeshi chạy về phía họ để giúp họ đứng dậy.
"VOOOOOOOOIIIIIIII!" tiếng thét thậm chí còn lớn hơn và khó chịu hơn cả Lambo.
Cậu thanh niên với ngọn lửa xanh lập tức trở nên căng thẳng. Tsuna ngẩng đầu lên và thấy gã đàn ông cao đang mặc bộ quần áo đen với mái tóc dài màu bạc.
"Ta sẽ chém bất cứ kẻ nào dám cản đường ta!" gã gầm lên.
"Lỗi của tôi, Sawada-dono." cậu thanh niên quay sang Tsuna. "Tôi đã bị theo dõi."
"Eh?!" Tsuna nói, nhanh chóng ép mình đeo chiếc mặt nạ với khuôn mặt trống rỗng.
Cậu thanh niên này không thể nào biết về... Không, cậu tự khuyên nhủ mình, đó có thể là một nhầm lẫn. Sau cùng cậu rất giống với Ienari. Rất có thể cậu thanh niên này đã nghĩ cậu là Nari. Có nghĩa là cậu ta chưa từng gặp Nari, nhưng biết về cậu ấy. Ngoài ra, có vấn đề về ngọn lửa dying will trên trán cậu ta. Cậu ta lẽ nào là từ Vongola? Nhưng vậy tại sao...
Cậu nhìn gã đàn ông tóc bạc với khuôn mặt mà cậu nhớ được từ tập tài liệu cũ.
... Varia lại đuổi theo cậu ta?
"Sawada-dono, chúng ta phải trốn ngay!" người lạ kia nói, nắm lấy tay áo cậu.
Mặc dù vậy, họ không có thời gian cho điều này, khi gã đàn ông tóc bạc nhảy tới trước mặt họ.
"Vậy hắn là ai?" gã kiếm sĩ hỏi chém cậu thanh niên tóc vàng bằng vũ khí của mình. "Mối quan hệ của ngươi với hắn ta là gì?"
Một ngọn lửa cam bùng lên trên trán Tsuna khi cậu nhảy tới giữa gã kiếm sĩ và cậu thanh niên đã ngã xuống.
"Đủ rồi, Superbi Squalo." cậu kiên định nói. "Chẳng có lí do gì để tiếp tục trận chiến này cả."
"Chuyện gì đang xảy ra thế này." gã đàn ông tóc bạc nhìn đôi găng tay xuất hiện trên đôi tay Tsuna. "Lẽ nào ngươi là tên người Nhật đang được đồn đoán đó sao?"
Đôi mắt cam nheo lại. Vậy đó là mọi chuyện sao. Vì vài lí do cả Varia và cậu thanh niên đó đều biết Ienari, rất có thể là ứng cử viên cho vị trí Vongola Decimo. Nhưng sao họ lại tới Nhật Bản?
"Ngươi đang định làm gì? Ta sẽ buộc ngươi phải nói ta biết và sau đó giết ngươi!" gã kiếm sĩ hét lên nâng vũ khí mình lên.
Tsuna nhảy sang một bên và trả đũa bằng một cú đá. Đòn tấn công của cậu đã bị chặn lại và gã đàn ông tóc dài phản công khiến cậu bị bay ra xa. Cậu nhanh chóng đứng dậy và né đòn tiếp theo. Cậu nhảy khỏi đối thủ của mình sử dụng khoảng cách để có thời gian suy nghĩ. Tình huống này đang ngày càng nguy hiểm. Dù hắn là ai, hắn cũng rất mạnh. Takeshi và Hayato sẽ không có khả năng chống lại hắn. Liếc nhìn sang một bên Tsuna thấy hai người bạn của cậu nhìn cậu đầy lo lắng. Cậu ra hiệu cho họ ở yên đó trước khi chuyển sự chú ý của mình lại về phía đối thủ của mình. Cậu chỉ có đủ thời gian để né đòn tấn công.
Cậu có thể né tất cả nếu cậu muốn nhưng nó sẽ chẳng có tác dụng gì nếu cậu không thể tung ra đòn tấn công nào. Khi cậu đang suy nghĩ về điều đó, cậu nghe thấy tiếng bước chân đang tới từ phía sau cậu. Cậu đang định hét lên với ai đó rằng hãy chạy đi nhưng ngừng lại khi nhận ra chàng thanh niên tóc vàng.
"Giờ lại tấn công trẻ em sao, Superbi Squalo? Ngươi nên cảm thấy xấu hổ."