[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 29: Dreams of Yesterday

Nhà Sawada, Tsuna
Cậu đang ngồi tại công viên Venetian cách không xa chiếc căn hộ mà cậu đã thuê kể từ sau khi Papa cậu bỏ đi. Cậu đã từng đến rất nhiều nơi và đã di chuyển từ thành phố này sang thành phố khác trong suốt ba năm cậu sống tự lập, nhưng Venecia là nơi mà cậu thích nhất. Công viên đặc biệt này là nơi mà cậu yêu nhất. Dãy ghế giờ cậu đang ngồi là một nơi hoàn hảo. Đó là một trong những chỗ xa nhất trong công viên kể từ lối vào, vì vậy có rất ít người qua lại. Dãy ghế nằm dưới một chiếc lều gỗ và vì vậy có thể tránh được các hiện tượng thời tiết.
Đó là vào những ngày như thế này, khi mưa đổ xuống từ bầu trời, thì Caelum lại thích ngồi đó hàng giờ liền. Cậu sẽ ngồi ở chỗ khô ráo duy nhất trong công viên, quan sát những người khác bị ướt. Nó có cảm giác như thể cậu đang ở trong thế giới nhỏ bé của riêng mình, chia tách khỏi phần còn lại bởi tấm màn mưa rơi. 
Tuy nhiên, hôm nay là một ngoại lệ.
Ngay khi cơn mưa vừa mới bắt đầu thì có một người phụ nữ chạy tới chiếc lều. Cô có mái tóc đen nhánh xõa xuống vai minh và đôi mắt màu xanh sáng. Dưới đôi mắt trái của cô là hình một bông hoa màu cam. Khi đôi mắt họ giao nhau, người phụ nữ mỉm cười. Sự ấm áp trong trái tim cậu cùng với chiếc núm giả màu cam như một minh chứng cô là Arcobaleno bầu trời đã nói với cậu thanh niên tóc nâu rằng người phụ nữ này có thể tin tưởng được và cậu mỉm cười đáp lại.
"Tôi có thể ngồi cạnh cậu chứ?" người phụ nữ lịch sự hỏi.
"Tất nhiên rồi." cậu trả lời đóng chiếc hộp lại trước khi cô có thể nhìn được nó chứa gì.
"Tên tôi là Aria." cô nói với cậu khi cô ngồi xuống. "Aria của nhà Giglio Nero."
"Rất vui được gặp cô." cậu thanh niên trả lời, cho thấy cậu chẳng để tâm gì tới việc đáp lại bằng cách tự giới thiệu bản thân mình.
Người phụ nữ cũng không ép cậu, nhưng nhìn cậu trầm tư. Lòng thương hại hiện lên trong đôi mắt cô và cậu thanh niên tóc nâu biết được cô thấy gì khi cô nhìn cậu. Cô thấy một cậu thanh niên nhợt nhạt và gầy gò, người có những vết thâm dưới đôi mắt mình cho tới những cái run rẩy nhẹ của ngón tay cho thấy dấu hiệu của bệnh tật. Loại bệnh có thể gây tử vong. Khi cô kiểm tra cậu, cậu thanh niên tóc nâu nhận thấy ngón tay cô cứ nắm lấy chiếc núm giả màu cam mà cô đeo quanh cổ mình. Trực giác của cậu đã nói cho cậu tất cả những gì cậu cần biết.
"Đừng thương hại tôi." cậu nói với cô một cách gay gắt, đôi mắt nâu của cậu đanh lại. "Tôi có thể gánh được gánh nặng đó."
Cô nhìn đôi mắt cậu với vẻ sửng sốt, trước khi mỉm cười và với tới sợi dây chuyền. Cô nâng nó lên và tháo nó ra. Sau đó cô lại đeo nó quanh cổ cậu thanh niên. Khi nó chạm nhẹ vào cơ thể cậu, chiếc núm giả phát sáng trong một thời gian ngắn.
"Tôi xin lỗi, tôi buộc phải đặt gánh nặng này lên cậu." cô nói .
Cậu thanh niên tóc nâu cho tay lên chạm vào chiếc núm giả.
"Đừng xin lỗi." cậu nói nhẹ. "Cô đã làm một việc đúng đắn."
Aria đột ngột nắm lấy cậu, kéo cậu vào một cái ôm. Giọt nước mắt rơi khỏi mắt cô khi bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng vỗ lưng cô. Một lúc sau cô buông cậu ra và cậu thanh niên đứng lên.
"Tên tôi là Caelum. Rất vui được gặp cô Miss Aria." cậu nói với cô trước khi bước đi trong mưa.
_________________________________________________________________________________

Tsuna đột ngột tỉnh dậy, đôi mắt cậu bật mở. Thật kì lạ, cậu suy nghĩ khi cậu nhìn vào trần nhà phía trên cậu, rằng cậu sẽ mơ về cái ngày cậu trở thành một Arcobaleno. Một ánh sáng nhạt trên ngực cậu đột ngột thu hút lấy sự chú ý của cậu và cậu nhanh chóng ngồi dậy. Sao chiếc núm giả của cậu lại sáng? Cậu hoảng sợ nhìn xung quanh mình, cuối cùng thấy được một đứa bé đang ngồi trên ghế cạnh giường cậu.
Cậu mở to mắt nhìn, và không phải là vì cậu bé đang mặc bộ đồ Armani.
Reborn. Sao cậu ấy lại ở đây? Cậu ấy đã thấy. Thấy chiếc núm giả. Cậu ấy là một đứa bé. Vậy sự xuất hiện của Papa cậu chỉ là một giấc mơ thôi sao? Có lẽ vậy. Nó cũng không quá tệ. Reborn cũng là một Arcobaleno vì vậy thì dù sao cậu ấy cũng sẽ biết được sự thật thôi. Yeah, vẫn ổn miễn là cậu ấy không nhớ...
"Lo lắng không biết phải giải thích thế nào sao, Dame-Caelum?" cuối cùng cậu bé nói, nhìn cậu thanh niên tóc nâu với đôi mắt đen.
Hi vọng của Tsuna đổ sập, trong khi một tia hi vọng lại thắp sáng trong trái tim cậu.
"Tôi..."
Và sau đó nó là quá nhiều. Cậu đã nghĩ cậu đã khóc hết nước mắt rồi nhưng dường như chúng là một dòng chảy bất tận. Những giọt nước mắt rơi ra từ đôi mắt cậu và chảy xuống má cậu như thác nước. Đột ngột, cậu lại là một đứa trẻ. Cậu mở rộng cánh tay mình về phía cậu bé, khóc với tất cả những gì mình có.
"Papa." cậu kêu lên ngắt quãng. "Papa."
Với cái thở dài, và biểu hiện của cậu bé dịu xuống một chút, Reborn đứng lên và đi về phía cái ôm của cậu thanh niên.
_________________________________________________________________________________

Sau đó, văn phòng của Shamal, Shamal và Reborn
Shamal đang ngồi tại phòng làm việc của mình, trong khi Reborn  đang tự mình giải quyết đống giấy tờ trên bàn. Người bác sĩ nhìn cậu, nhấp tách cafe của mình trầm tư.
"Tôi hiểu. Cậu ấy là Arcobaleno Bầu trời." ông thì thầm. "Điều đó có thể giải thích chính xác tại sao cậu ấy đột ngột rơi vào tình trạng tồi tệ nhất. Tôi đoán lời nguyền đã đè nặng vào sức khỏe của cậu ấy."
"Ông có thể làm gì không?" Reborn hỏi với vẻ bình thản thường thấy của mình, mặc dù Shamal khá chắc chắn rằng người sát thủ bị ảnh hưởng rất nhiều bởi vấn đề này.
"Tôi sẽ cố làm một điều gì đó. Mặc dù vậy tôi sẽ không hứa gì hết." Shamal nói.
Ông do dự một lúc, muốn nói với Reborn ý tưởng của mình, nhưng cuối cùng quyết định bỏ đi ý định đó. Hiện tại tốt nhất vẫn nên giữ bí mật. Ông sẽ nói họ biết khi ông đã chắc chắn là nó thành công. Sau cùng, đó là vì tốt nhất mà.
"Tôi sẽ suy nghĩ về việc chúng ta nên làm khi cậu ấy đã ổn định hơn."
Lời bình luận của Reborn thu hút thành công sự quan tâm của người bác sĩ.
"Ý cậu là sao?"
Reborn nhìn vào tách cafe của mình, vẻ mặt của cậu chẳng cho thấy điều gì cả.
"Nơi đó, có lẽ sẽ tốt hơn nếu nó rời khỏi đó." Reborn nói.
"Ý cậu là nhà Sawada?"
"Yeah."
Cả hai dường như chìm vào suy nghĩ.
"Nana không có ý muốn gây tổn thương nhưng cả bà ấy và cả căn nhà có thể sẽ quá áp lực vì Tsuna." Reborn tiếp tục. "Bà ấy đã bị ốm vào đêm đầu tiên." cậu nói thêm sau khi suy nghĩ.
Sự thấu hiểu hiện trên khuôn mặt Shamal.
"Hmmm. Tôi hiểu. Điều đó có thể khiến cậu ấy lo lắng một chút." ông thừa nhận. "Nói về điều đó, cậu ấy vẫn còn yếu từ lần phát bệnh lần trước. Và ngày hôm đó hẳn là rất căng thẳng đối với cậu ấy. Chuyển tới căn nhà đó hẳn phải rất khó khăn nhưng nó có thể là tác nhân phụ khiến cậu ấy bị yếu đi."
Reborn im lặng.
"Cậu nên nói với cậu ấy điều đó." Shamal tiếp tục. "Mặc dù tôi biết cậu nghĩ gì về họ, đó là cơ hội để Tsuna biết về họ. Sau cùng họ cũng là người thân có cùng máu mủ với cậu ấy."
_________________________________________________________________________________

Nhà Sawada, Tsuna và Nana
Tiếng gõ cửa phòng ngủ cậu khiến Tsuna nhìn sang. Cậu vẫn không thể tin được tất cả những gì đã xảy ra và đã cố để tin vào thực tế rằng Papa của cậu đã trở lại, hi vọng vào một điều tốt đẹp.
"Vào đi!" cậu kêu lên.
Cánh cửa mở ra, người xuất hiện là Nana đang bê theo khay đồ ăn.
"Cô nghĩ cháu có thể bắt đầu đói." người phụ nữ giải thích, đặt thức ăn trước mặt cậu trước khi ngồi  xuống cạnh giường.
Cậu thanh niên tóc nâu cảm ơn người phụ nữ trước khi uống một thìa súp ấm. Bà đã đúng, cậu đang cảm thấy đói nhưng lại bị cuốn vào những suy nghĩ nên chẳng để ý gì tới nó cả.
"Ngon quá." cậu uống thêm một thìa khác.
"Cảm ơn cháu." người phụ nữ mỉm cười ấm áp nói.
Một thoáng im lặng khi người phụ nữ quan sát cậu thanh niên ăn bát súp đó.
"Thật ngạc nhiên khi Nari nói với cô cháu là con trai của Reborn." cuối cùng Nana nói. "Cháu hẳn phải giống mẹ của mình. Mặc dù cách cư xử tuyệt vời của cháu rất giống với cậu ấy."
Tsuna sững sờ. Tất nhiên, bà sẽ nói điều này, bà không biết gì cả! Cậu cần phải bình tĩnh. Sau cùng, bà ấy không cố ý gây tổn thương.
"Cháu thực sự không biết mình có giống mẹ hay không." cậu nói, mỉm cười tốt nhất có thể. "Nhưng việc cháu không giống với Papa là chuyện bình thường thôi, vì cháu là con nuôi."
"Cô hiểu! Cô xin lỗi, cô không nhận ra." Nana kêu lên, trông có vẻ sốc với chính mình.
"Không sao đâu, nó không quan trọng." Tsuna nhẹ nhàng trấn an.
Cậu cảm thấy hơi buồn khi người phụ nữ mỉm cười với cậu biết ơn. Sawada Nana thực sự là một người tốt. Bà luôn mỉm cười và rất tốt bụng, rất tuyệt với công việc nội trợ và chăm sóc. Bà hẳn là một người mẹ tốt với Nari. Cậu tự mình xua đi những suy nghĩ ảm đạm của mình. Cậu không thể nghĩ theo hướng đó được. Cậu đã rất may mắn rồi. Papa là một người cha tuyệt vời và cậu cũng đã có Maman rồi. Và bất chấp thực tế rằng ba mẹ cậu chắc chắn không bình thường, và Maman đó hiếm khi ở đây, họ đều rất yêu thương và quan tâm cậu. Cậu thực sự  không có chỗ để phàn nàn gì hết.
"Hmmm. Cố rất vui vì cháu thích món súp này." Nana nói nghe có vẻ hào hứng.
Tsuna nhìn xuống chiếc bát và đỏ mặt. Cậu đã ăn sạch nó. Cậu hẳn phải rất đói.
"Vâng, cảm ơn cô rất nhiều." cậu nói, xấu hổ hơn một chút.
"Không có gì đâu." bà trả lời, vỗ nhẹ đầu cậu với nụ cười rạng rỡ.