[KHR]Fanfic - Ayakashi - Arc I: First one

+ Tên Fic: Akayashi
+ Tác giả: Kyogre (Đồng tác giả của Fanfic Phantom Thief Decimo)
+ Rated: K+
+ Thể loại: Friendship/Family
+ Nhân vật: H. Gokudera, Tsunayoshi S., Vongola 10th Generation
+ Số chương: 42 chương
+ Số từ: 92505
+ Tình trạng: Đã hoàn thành.
+ Tóm tắt nội dung: Lửa và Trinisette không chỉ là những sức mạnh bí ẩn duy nhất trên thế giới. Ngoài ra còn có Tsuna là nửa người nửa yêu quái, và những người bảo vệ của cậu cũng gần như không phải người. Mafia không biết phải làm sao để chống lại họ.

+ Permission: 

Chương 1: His true form
Reborn tự cho là mình khá là kinh nghiệm về mọi mặt của thế giới. Cậu đã thấy rất nhiều, cậu đã làm rất nhiều việc. Cậu đã trở thành bất tử để phục vụ như một bộ pin sống cho hòn đá ma thuật giúp bảo toàn kết cấu của thực tế.
Cậu không nghĩ vẫn còn nhiều việc khác có thể thực sự khiến cậu bị sốc.
Vì vậy khi Reborn nhấn mạnh lời giải thích của mình về lịch sử nhà Vongola và bằng cách nào mà nó lại liên quan tới Sawada Tsunayoshi bằng cách bắn viên đạn vào bức tường ngay cạnh đầu của học trò mới của cậu, khiến cậu thanh niên rít lên và đột ngột mọc ra chiếc đuôi, người sát thủ thậm chí còn không chớp mắt.
Đúng vậy, Reborn xác định, đó là một chiếc đuôi. Là đuôi cáo, và khá mịn. Nó không có ở đây khi Reborn tiến hành quan sát Tsuna hay là khi Reborn lần đầu tới nhà. Nhưng lúc này nó đang ở đây.
Dưới ánh mắt chăm chú của Reborn, Tsuna bất động, vẻ sợ sệt, hoảng sợ hiện lên trên mặt cậu khi mà cả cơ thể cậu bắt đầu run rẩy. Đó là khuôn mặt của ai đó hi vọng rằng sự hiện diện của họ sẽ bị chối bỏ, loại cảm xúc như thế còn đau đớn hơn cả bị ném đá nữa.
"Chỉ để làm rõ thôi," Reborn bình tĩnh nói, "Tôi nhận ra cậu không thực sự là con người."
Đầu của Tsuna gật lên gật xuống như một cái gật đầu căng thẳng, đôi bàn tay cậu nắm lấy chiếc đuôi mịn của mình thật chặt. Cậu vuốt ve bộ lông màu nâu vàng, một màu cam sáng hơn mái tóc của cậu, với nỗ lực cố gắng trấn an bản thân.
Reborn kêu lên thừa nhận. "Vậy dòng máu đó dày đặc trong cậu sao?"
"Dòng máu d-dày đặc?" Tsuna thốt lên, cuối cùng để ánh mắt mình hướng về phía Reborn lần nữa. Đôi mắt cậu có chút hơi quá vàng so với người ngoài trạng thái Hyper Dying Will, lúc này Reborn thừa nhận.
"Dòng máu của tổ tiên xa đang thể hiện mạnh mẽ trong cậu, dù chỉ là thế hệ ngoại," Reborn làm rõ. "Thuật ngữ ở đây chính là sự lai giống." (má câu này dịch khó -_-)
"Oh, senzo-gaeri," Tsuna nói, hiểu được chút ít. Reborn lưu ý tới thuật ngữ đó. Tất nhiên, tiếng Nhật của cậu rất tốt, nhưng đó không phải là lĩnh vực mà cậu ấy từng cần phải học trước đó. "Ý cậu là trở lại với tổ tiên. Um, không. Mẹ là cáo. Bà ấy là cáo bảy đuôi."
Buông đuôi mình ra, Tsuna giơ lên bảy ngón tay để minh họa. Đuôi cậu vẫy vẫy, vẫn còn chút lo lắng, nhưng thậm chí còn cho thấy được chút ít tin tưởng đối với Reborn.
"Và cha cậu thậm chí chưa từng nhận ra sao?" Reborn thẳng thừng nhận xét. 'Tên ngốc vô dụng Iemitsu,' cậu nghĩ. Nhưng sự thiếu phản ứng của Nana đối với cậu nhóc tự xưng là gia sư của Tsuna, uống cafe và có thể kéo cơ thể cậu con trai bà dậy khỏi sàn nhà có ý nghĩa hơn nhiều.
Tsuna nhún vai. "Ông ấy không ở nhà nhiều, và dù sao thì Mẹ cũng không thể biến trở lại hình dạng thực của mình," cậu giải thích, cái cau mày u ám bất ngờ xuất hiện trên khuôn mặt cậu. "Đó là cách mà mọi việc diễn ra. Bà ấy quyết định sống với ông ấy trong phần còn lại của cuộc đời và sống như một con người, vì vậy bà ấy không thể biến đổi được, ngoại trừ vào đêm trăng tròn và lễ hội."
Reborn gật đầu, hoàn toàn hiểu được. Thông tin là vô giá và được giấu kín, nhất là trong một tình huống không được mong đợi thế này. Cậu sẽ hỏi sau.
Đuôi của Tsuna vẫy qua lại và lo lắng khi cậu liếc nhìn Reborn. "Nó không... không phiền cậu chứ?" cuối cùng cậu bạo dạn nói. "Thực tế tôi là nửa người nửa yêu quái."
"Nó không kì lạ tới vậy," Reborn nói, với giọng điệu thờ ơ nhưng thận trọng. "Mafia luôn thu hút những người có dòng máu đặc biệt. Năng lực của họ khiến họ bị theo đuổi rất nhiều bởi nhiều nhà."
"Tôi không có gì kiểu như thế cả," Tsuna nói, đôi vai và đuôi của cậu trùng xuống. "Tôi không hề có năng lực đặc biệt nào cả."
"Tốt," Reborn bình tĩnh nói.
Điều đó khiến nó càng giống như cậu có thể sử dụng thể Hyper Dying Will vậy. Những ngọn lửa đó là thứ gì đó mà chỉ con người có, và đôi khi có một dòng máu khác có thể ảnh hưởng tới nó. Nono nói ông đã từng thấy lửa Bầu trời của  Tsuna, nhưng Reborn có thể tự mình xác nhận. Đó sẽ là công việc đầu tiên của cậu.
"Giờ, chúng ta đang ở đâu trước sự phân tâm ít ỏi đó nhỉ?" Reborn nói, giơ lên khẩu súng lục Leon. "Phải rồi. Tôi đang nói với cậu về người ông cố vĩ-vĩ-vĩ đại và nhà mafia mà ông đã sáng lập ra..."
Lần này, Tsuna nghe mà không phản đối, mặc dù biểu hiện và cái cách đuôi cậu vẫy rõ ràng là còn hoài nghi.
Ngay cả khi Reborn đi tới giường của Tsuna và đặt bẫy khắp căn phòng, Tsuna chỉ càu nhàu và đi lấy chiếc gối ngồi vuông. Dường như sự chấp nhận dễ dàng của Reborn đã đem lại cho cậu sự thiện chí mà không thể xua tan bởi đạn dược và chất nổ.
Cậu sẽ ghi nhớ di sản của Tsuna trong tâm trí khi chọn lựa người bảo vệ. Họ phải có thể giành cho Tsuna sự hỗ trợ vô điều kiện như vậy.
Nhưng dù là gì thì nó cũng khiến cho lựa chọn đầu tiên của cậu, người bảo vệ Bão tiềm năng, càng thêm phù hợp.
"Reborn?" cuối cùng Tsuna bạo dạn nói khi họ đã lên giường họ. "Có phải cậu..."
"Tôi là con người," Reborn thẳng thừng nói. Hay ít nhất, tình trạng của cậu không giống của Tsuna.
"Oh, được rồi," Tsuna lẩm bẩm, chuẩn bị rơi vào giấc ngủ. "Chúc ngủ ngon."
Nghe hơi thở nhẹ nhàng của cậu, Reborn cau mày nhìn trần nhà. Cho dù cậu có nói gì, Reborn không thể nhớ được trước đó mình đã thực sự gặp một người lai như vậy chưa. Những sinh vật siêu nhiên đang dần trở nên quá hiếm hoi cho việc đó. Cậu đã từng nghe rằng hai nửa luôn không đồng đều, khiến cho người lai vừa mạnh mẽ lại vừa mỏng manh, nếu sự cân bằng của họ bị phá vỡ.
Phải, đó không phải là thứ mà cậu có thể kiểm soát được, Reborn quyết định, nằm sâu hơn vào trong chăn của Tsuna. Chúng ngửi thật kỳ lạ, của thứ gì đó như hơi khói hay lông vậy. Nó thật ấm áp và cũng không hẳn là khó chịu.
Tối đó, họ đã có một giấc mơ kì lạ.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, qua tấm đệm bông dưới sàn nhà. Cuộn tròn trong tấm chăn là một chú cáo nhỏ. Nó rùng mình, đá bay tấm chăn ra, và cố vùi mũi vào bộ lông tơ đuôi của nó.
Kêu lên ngái ngủ, Reborn với sang phía bên kia để kéo chăn lên quanh động vật nhỏ con kia. Những ngón tay cậu chạm vào trán của nó. Lông của nó mềm mại như mình thấy vậy. Rút tay lại, Reborn lại chìm vào giấc ngủ.
Cho tới tận sáng, khi Reborn kéo Tsuna ra khỏi chăn bằng cách bắn vài viên đạn vào không khí, thì cậu mới nhận ra được những gì đã diễn  ra trong giấc mơ.
Cánh tay cậu, duỗi thẳng qua khoảng cách giữa chúng; bàn tay cậu thật lớn so với cơ thể nhỏ xíu của chú cáo.
'Trong giấc mơ, cậu không thể giấu đi hình dạng thực của mình được,' cậu nghĩ, trước khi khịt mũi.
Dù sao thì cậu không có thời gian cho giấc mơ này. Cậu có Boss Vongola cần phải huấn luyện.
~.~.~

Chương 2: Those that know
Bất chấp những gì Reborn đã tưởng tượng, đuôi của Tsuna không hề lòi ra trong trạng thái Dying Will.
Dù sao thì điều đó cũng đúng. Lửa Dying Will chỉ có thể được sử dụng bởi con người thôi, và kêu gọi chúng mang phần con người của Tsuna tới gần bề mặt hơn, trong khi đẩy lùi dòng máu quái vật.
Trong lần để lộ sự cẩn trọng hiếm hoi, mà một số người gọi là do dự, mặc dù họ chắc chắn sẽ bị bắn ngay lập tức vì phát ngôn những từ vô nghĩa, nhưng Reborn đã để Tsuna bước ra khỏi trường trong yên bình và lén lút theo sau, quan sát.
Quan sát Tsuna với việc biết rằng cậu chỉ có một nửa là con người... gần giống như là quan sát cậu mà không biết gì về điều đó vậy. Cậu vẫn là một học sinh trung học ở mức trung bình, hèn nhát, vụng về, người hay vấp vào chân mình, co rúm lại bởi một con Chihuahua, và đỏ mặt hết cỡ khi cậu đi trên đường cùng với thần tượng của trường.
Reborn nghĩ Tsuna cũng phần nào thiếu may mắn. Điều mà cứ như một phước lành - đi học cùng với Sasagawa Kyoko! - đã nhanh chóng trở thành một tai họa khi đội trưởng câu lạc bộ kiếm đạo Mochida xúc phạm và thách đấu với Tsuna một trận đấu tay đôi vì gây lãng phí thời gian của Kyoko, nhưng thực ra chỉ là để biểu diễn.
Đó là cơ hội quá tốt để vượt lên.
"Cậu nói đúng. Vòng tròn của chúng ta rất nhỏ, vì vậy chúng ta cần sát lại với nhau," Tsuna phản hồi một cách bí ẩn với yêu cầu bảo vệ gia đình mình của Reborn.
Tất nhiên, Tsuna thực sự không có cơ hội để chống lại người vô địch kiếm đạo khu vực, nhưng đó là nơi mà đạn Dying Will hữu dụng. Chỉ để đề phòng, Reborn đã dùng thử vào sáng hôm đó trước khi Tsuna đi, buộc cậu thanh niên giữ nó một lúc. Khi Tsuna đưa nó trở lại, viên đạn thật ấm áp và dao động yếu ớt - để phản ứng lại lửa Dying Will đang ngủ của Tsuna.
Do đó dẫn tới việc Reborn  đang ở đây, nhìn xuống phòng tập chứa đầy học sinh trường trung học Namimori, quan sát khi Tsuna, mặc chiếc quần đùi nhưng không có đuôi, đánh trả lại anh chàng bắt nạt học lớp trên của cậu. Nó gần như là đủ để khiến Reborn mỉm cười, hay ít nhất là nhếch mép. Kế hoạch nâng cao khả năng của Decimo đã trở lại đúng quỹ đạo.
Khi thể Dying Will đã đạt tới giới hạn của nó và ngọn lửa trên trán Tsuna biến mất, cậu trở lại với tính cách nhút nhát của mình. Theo bản năng cảm nhận được sự thay đổi, những học sinh khác reo hò và bắt đầu tới gần để chúc mừng.
Và đó là khi kế hoạch của Reborn lại trật bánh một lần nữa.
Không có bất kỳ cảnh báo nào, Tsuna dường như biến mất. Tất cả những gì còn lại mà Reborn thấy, dưới chiếc ống nhòm Leon, là một chú cáo nhỏ xíu, rơi xuống sàn nhà phòng tập nơi mà Tsuna đã đứng.
Học trò của cậu đã biến thành con cáo, ngay trước mặt nửa số học sinh của trường.
Tất nhiên, việc này là ngoài khả năng xử lý của Reborn rồi. Xấu lại càng xấu, cậu có vài quả bom khói.
Tuy nhiên, họ đã chứng minh đó là không cần thiết. Trước khi những học sinh khác có thể bắt đầu nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, hội trưởng của Hội kỷ luật, Hibari Kyoya, nhảy xuống giữa trung tâm đám đông như một thiên thần báo thù.
Reborn không ngạc nhiên, nhưng cậu có lẽ là người duy nhất nhận ra Hibari đã ngồi trên chiếc xà hỗ trợ gần trần nhà trong suốt trận đấu đó.
"Vì sử dụng cơ sở trường học mà chưa được phép, đánh nhau trong khuôn viên trường và tụ tập," Hibari liệt kê ra, nói. "các người sẽ bị cắn đến chết."
Đôi tonfa lóe ra, và những học sinh tản ra. Trong sự bối rối, không ai trừ Reborn nhận ra Kyoko quỳ xuống để bế chú cáo bé bỏng lên để không bị dẫm đạp bởi sự hỗn loạn.
Ngay sau đó, cả căn phòng trống rỗng, ngoại trừ Kyoko và gánh nặng nhỏ bé của cô.
Và Reborn, người thích thú quan sát cặp đôi kia.
"Wow, tớ không biết cậu có thể làm điều đó, Tsuna-kun," Kyoko vui vẻ nói, nhìn xuống chú cáo trong tay mình. "Oh, nhưng tớ nghĩ đáng lẽ cậu phải có chiếc lá trên trán, chứ không phải là ngọn lửa."
"Đó là cho tanuki, Kyoko-chan," Tsuna phản đối, giọng nói của cậu có hơi giống chuột kêu, nhưng rõ ràng là của cậu, phát ra từ mõm của một con vật. "Tớ là một con cáo! ...Và tớ cũng không biết điều đó sẽ xảy ra."
"Đó là sức mạnh của dòng dõi khác của cậu - thể Dying Will," Reborn thông báo, nhảy xuống từ nơi trốn của cậu.
Khi cậu tiếp cận, Kyoko cúi xuống để nhìn cậu ngạc nhiên. "Đây là gia sư của tớ, Reborn," Tsuna giới thiệu họ, thúc vào cằm Kyoko bằng mũi của mình.
"Người tí hon sao?" Kyoko tự hỏi, nghiêng đầu sang một bên. Đó là một thuật ngữ mà Reborn không biết. Nó bắt đầu khiến cậu khó chịu. Có lẽ cậu thậm chí sẽ khó chịu hơn nếu cậu biết rằng cô chỉ so sánh cậu với một chủng tộc nhỏ xíu sống ở Hokkaido.
Tsuna cười, nhảy ra khỏi cái ôm của Kyoko để trèo lên vai cô. "Không, cậu ấy là con người," cậu nói. "Cậu ấy tới từ Ý. ...Và cậu ấy biết."
Kyoko trầm ngâm tỏ vẻ hiểu được. Cô không hỏi tại sao cậu nhóc con người này lại là gia sư. Rõ ràng, những điều nhỏ nhặt ấy không quan trọng khi bạn biết được cậu thanh niên đôi khi có thể biến thành một chú cáo.
"Đúng vậy, tôi biết," Reborn thừa nhận. "Và tôi nghĩ cậu cũng vậy."
"Gia đình tôi đã từng trông nom đền thờ ở đây. Giờ những người khác đều đang sống ở đây, nhưng bọn tớ vẫn có những kiến thức về thế giới tâm linh," Kyoko giải thích. "Ở Namimori, những người có liên quan tới ayakashi là rất ít, vì vậy bọn tớ đều biết nhau cả - tớ và Tsuna-kun, và anh trai tớ và Yamamoto-kun và cả Hibari-san nữa."
Điều đó đã giải thích tại sao Hibari đã chọn can thiệp vào khoảnh khắc đó - để che chắn cho Tsuna - và cả những lời nói của Tsuna trước đó, về việc cậu và Kyoko đã liên kết với nhau như thế nào.
"Tớ đã quên mất thể khác của cậu dễ thương thế nào đấy," Kyoko nhận xét, gãi dưới cằm chú cáo.
"Kyoko..." Tsuna cố phản đối, nhưng cái đuôi đang vẫy một cách vui vẻ.
"Vậy chuyện này đã từng xảy ra trước đây sao?" Reborn hỏi, giữ cho giọng điệu của mình thật điềm đạm và bình tĩnh. Cả Tsuna và Kyoko đều hành động như thể không quan tâm, và Reborn đã có được gợi ý từ họ, hi vọng đó không phải là điều gì nghiêm trọng - hay lâu dài.
Huấn luyện một chú cáo nhỏ bé, lông tơ thành Vongola Decimo không phải là không thể, nhưng nó nhiều thách thức hơn càng khiến Reborn muốn nhận.
"Yeah, một vài lần," Tsuna thở dài. "Nó sẽ kéo dài một chút, có thể là vài giờ, một ngày hoặc nhiều nhất là hai ngày."
Vì chẳng có ích gì khi ở lại trường, hai người họ đã về nhà. Cậu nhóc và chú cáo đi vào chỗ khuất khi họ đi trên đường phố Namimori, nhất là khi chú cáo đột ngột biến thành một cậu thanh niên chỉ mặc mỗi chiếc quần đùi.
Tsuna nhanh chóng mất thăng bằng và rơi khỏi bức vách mà họ đang đi trên đó.
"Nhanh quá," Tsuna nhận xét, sau đó đỏ mặt khi một vài người phụ nữ lớn tuổi đi qua chỉ trỏ và thì thầm.
Nó chỉ mới một giờ mà thôi. Không tệ, nhưng cũng không tốt.
Hình dạng đó rõ ràng là biểu hiện của dòng máu quái vật của Tsuna. Reborn dễ dàng hình dung ra tại sao Tsuna lại chuyển lại - đạn Dying Will đã tạm thời phát lửa của Tsuna và do đó mặt con người, nhưng sau đó sự mất cân bằng lại được tạo ra, và nửa yêu quái của cậu tạm thời trỗi dậy.
Điều đó có nghĩa là Tsuna có khả năng đã trải nghiệm điều tương tự sau mỗi lần cậu bước vào trạng thái Dying Will. Nếu đó là sự thật, nó chắc chắn sẽ cản trở kế hoạch của Reborn.
Cậu cần phải đảm bảo rằng thể Dying Will chỉ xuất hiện quanh những người đã biết về mafia hay quái vật. Những thường dân sẵn sàng xem xét nhiều thứ, bao gồm cả cậu thanh niên mặc chiếc quần đùi chạy vòng quanh, la hét, cùng với ngọn lửa trên đầu mình. Thật không may, Reborn nghi ngờ rằng thấy một cậu thanh niên mặc chiếc quần đùi đột ngột biến thành chú cáo có lẽ là quá nhiều.
Điều đó thật quá tệ. Reborn đã mong chờ cái lúc được làm khó học trò mình bằng cách khiến cậu phải chạy quanh gần như trần chuồng trong một thời điểm không thích hợp.
"Điều này thật là nhục nhã," Tsuna phàn nàn, cố lấy hai tay che đi bộ ngực trần của mình. Cậu thật may mắn khi đó là mùa hè và thời tiết ấm áp dễ chịu. "Hãy mau lên và về nhà thôi. Hey, Reborn, cậu có muốn cưỡi ngựa không?"
Cưỡi ngựa sao?
Reborn từ chối để lộ ra vẻ ngạc nhiên mà cậu cảm thấy trước câu hỏi đó.
Chưa ai từng hỏi như vậy cả. Hoặc là họ biết rằng cậu có thể tự lo cho bản thân, hoặc họ cho là cậu là một đứa bé vô dụng và bế cậu lên mà không hề xem xét tới mong muốn của cậu. Dường như chẳng có một lý do nào nằm giữa hai nguyên nhân trên cả.
Nhưng, cậu cho là, Tsuna hiểu được cảm giác khi kết thúc trong một cơ thể khó chịu, trong một kích thước thật khó chịu.
Nổi giận, Reborn đá vào đầu Tsuna. Trong khi Tsuna co rúm lại, Reborn ngồi ngay trên đỉnh mái tóc mịn của cậu và đạp chân lên trán Tsuna.
"Chạy đi," cậu ra lệnh.
"Cậu biết tớ không phải ngựa mà," Tsuna phàn nàn, ngay cả khi cậu ngoan ngoãn làm theo.
"Vậy thì cậu không nên đề nghị chứ," Reborn thờ ơ nói.
Đó không phải việc quan trọng. Nếu Reborn muốn cưỡi ngựa, cậu sẽ đơn giản leo lên, cho dù chúng thích hay không thích. Tsuna chỉ làm nó quá dễ dàng thôi.
~.~.~

Chương 3: Tales of tails
Thực sự Tsuna đã biến thành chú cáo mỗi lần cậu thoát khỏi trạng thái Dying Will.
Reborn đã xác nhận điều này trong trận đấu tay đôi giữa cậu và Gokudera Hayato, cũng như thực tế thú vị là sự thiếu thốn thể lực trầm trọng đã đánh bại được Mochida không phải là điều may mắn. Bất chấp cử chỉ hoang dã của cậu, Tsuna cũng không rơi vào cơn giận dữ điên cuồng như thường lệ sau mỗi lần cậu bị bắn đạn Dying Will. Cậu thậm chí còn không trực tiếp tấn công Gokudera.
Nó khiến Reborn thở dài. Một số có thể xem như là phước lành, nhưng nó không bình thường với một boss mafia. Mặc dù, Reborn cho là, Nono có thể thấy mê mẩn nó. Và nó vẫn còn ít kì lạ hơn so với việc biến thành một chú cáo khi trận chiến tay đôi kết thúc.
Thật may mắn, Gokudera đã thừa nhận mình thua cuộc, tự nguyện, và chấp nhận Tsuna làm người thừa kế hợp pháp. Ngoài ra, cậu dường như ít quan tâm tới phần 'cáo' và lo lắng hơn về việc 'biến đổi bất ngờ.'
"Juudaime!" cậu hét lên, bế hình dạng nhỏ bé của người boss mới cậu lên. "Nói chuyện với tôi đi, Juudaime!"
"Gokudera-kun," Tsuna nói, "xin đừng lắc tớ nữa. Tớ cảm thấy chóng mặt."
Đi theo hướng hoàn toàn ngược lại, Gokudera hoàn toàn bất động, tới mức ngưng thở. Tsuna nhảy ra khỏi vòng tay cậu và hạ xuống đất trước mặt cậu, chờ đợi. Thật khó để đọc được biểu hiện trên khuôn mặt chú cáo, nhưng sự lo lắng lộ rõ từ chiếc đuôi của Tsuna.
"Juudaime! Kẻ không xứng đáng này thực sự xin lỗi vì đã gây nguy hiểm và gây bất tiện tới ngài!" Gokudera kêu lên, quỳ rạp xuống, trán cậu đập liên tục xuống đất. Reborn, quan sát sự trao đổi này từ gần đó, đã tự hỏi từ đâu và tại sao Gokudera lại học cái tư thế đó và thứ ngôn ngữ quá mức lịch sự, cổ xưa ấy.
"Um, không sao đâu," Tsuna trấn an lại cậu. "Chỉ cần... đừng làm điều đó nữa."
"Không! Nếu ngài bị tấn công trong tình trạng này-!" Gokudera rùng mình khi nghĩ tới. Thừa nhận mà nói nó thật đáng lo ngại. Reborn sẽ không bao giờ cho phép, nhưng hình ảnh một cơ thể nhỏ xíu bị chà đạp, bị hủy hoại, máu thấm đầy bộ lông, lóe lên trong tâm trí cậu.
"Tớ sẽ biến trở lại ngay thôi," Tsuna nói với cậu. "Nhưng tớ đoán là cậu, um, đã biết về... điều này." đuôi cậu lại kêu xào xạc, và cái cách cậu co rúm lại là quá rõ ràng. Reborn tự mình nhắc nhở việc bắt đầu xử lí điều đó. Nó hoàn toàn không phù hợp với Boss Vongola.
Cái co rúm lại của Gokudera rõ ràng là giống nhau. "Um, đúng vậy, vì tôi... phải rồi, ngài thấy đấy..."
Cậu không thể buộc mình nói ra được. Thay vào đó, chậm rãi, do dự, chiếc đuôi nhỏ nâng lên phía sau cậu.
"Oh," Tsuna nói, "là nekomata sao."
Hai cậu thanh niên chằm chằm nhìn nhau một lúc lâu, nhưng đó dường như là mức độ phản ứng của Tsuna.
Đuôi của Gokudera - tách ra thành hai khoảng lưng chừng xuống theo chiều dài của nó và bao phủ bằng bộ lông nhạt nhưng tối dần ở phần đỉnh - cong lại lo lắng.
"Đó có phải... có phải là... ngài biết tôi là gì không?" cuối cùng cậu hỏi, không thể giấu đi được sự hi vọng trong giọng nói của mình.
"Cậu là nekomata, đúng chứ?" Tsuna nói. "Nếu một chú mèo sống được một trăm năm tuổi, đuôi của nó sẽ chia thành hai và nó sẽ được thêm một sức mạnh ma thuật. Đó chính là nekomata."
Thực sự đó là một cái đuôi mèo, Reborn đánh giá. Nó bắt đầu vẫy lên vẫy xuống hào hứng khi Gokudera cúi xuống.
"Tớ đã nghe được từ mẹ rằng chúng ta đã từng có chú mèo như thế tại Namimori," Tsuna tiếp tục. "Bà ấy thuộc về người đàn ông đã tới đây từ nước ngoài, và khi bà ấy sống được một trăm năm và biến đổi, bà ấy đã tới thăm nơi mà ông ấy đã từng sống trước đó. Mặc dù vậy tôi chưa từng gặp trước đó."
Gokudera mỉm cười, một biểu hiện rụt rè và đáng yêu đáng kinh ngạc. "Tôi hiểu..." cậu nói. "Cảm ơn vì đã nói tôi biết. Tôi thực sự không biết gì về mẹ của tôi, mặc dù tôi có được thứ này từ bà ấy, và ngay cả khi tôi đã cố tìm gia đình bà ấy, tôi vẫn không thể biết được nhiều..."
Tsuna chậm rãi gật đầu, hiểu được sự nhẹ nhõm mà Gokudera có khi cuối cùng cậu cũng có được câu trả lời.
"Tớ có một chút ghen tỵ," Tsuna nói nhỏ. "Cậu có hai đuôi. Mẹ tớ thì có bảy, nhưng tớ thì chỉ có một."
"Đó là một chiếc đuôi tuyệt vời!" Gokudera khẳng định.
"Cảm ơn. Tớ cũng thích của cậu nữa," Tsuna xấu hổ trả lời.
Không lâu trước khi Tsuna biến trở lại thành dạng người, vẫn mặc chiếc quần đùi. Khi Reborn quan sát hai cậu thanh niên tươi cười với nhau, đuôi đang vẫy, cậu cảm thấy muốn nôn ọe đột ngột. Những lời nói ấy sến quá mức rồi.
Nếu cậu bắn Gokudera với đạn Dying Will, Reborn tự hỏi, liệu cậu ấy có biến thành một con mèo sau đó không? Điều đó thật hấp dẫn để thử... nhất là nếu họ không ngưng đỏ mặt và vẫy đuôi sớm.
~.~.~

2 nhận xét

Author
avatar

Gyahhh!!! Cá-chan của em trở thành Cáo-chan sao? Cute quá à.
Ủng hộ chủ nhà nhiều<3

Balas
Author
avatar

thank bạn đã ủng hộ nhé. tiếp tục ủng hộ mình nha :v

Balas