Namimori, nhà Sawada
Ngày sau trận chiến, Tsuna tỉnh dậy bởi những giọng nói lớn tới từ tầng dưới. Sau cái liếc mắt nhanh nhìn chiếc đồng hồ nói cho cậu biết rằng giờ đã là quá trưa, cậu nhảy ra khỏi giường và đi xuống tầng dưới. Cậu nhanh chóng nhận ra một trong những giọng nói đó là của ba cậu. Giọng nói khác, nhỏ nhẹ hơn nhiều thì thật khó để phân biệt được. Chỉ khi cậu đi được nửa đường xuống tầng dưới và những giọng nói ấy trở lại mức âm lượng bình thường thì cậu nhận ra được giọng nói thứ hai. Tim cậu đập nhanh, cậu lấy một hơi thở sâu, dừng chân ngay tại cầu thang cạnh căn phòng khách mà từ đó những giọng nói phát ra.
"Cô đã dàn xếp với nó chưa?" giọng nói của Reborn hỏi, sự căng thẳng cho thấy anh đang cố lịch sự.
Sự im lặng diễn ra sau đó.
"Vẫn chưa." giọng nói nhỏ nhẹ hơn kia thì thầm. "Tôi chưa..."
Cuộc trò chuyện đột ngột dừng lại và tiếng những bước chân thoăn thoắt được nghe thấy. Một lúc sau, người phụ nữ đội mũ trùm đầu bước ra khỏi căn phòng và dừng lại khi đôi mắt cô thấy Tsuna. Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau bất động khi họ nhìn thành viên trong gia đình đã mất tích rất lâu của họ.
"Maman." cuối cùng Tsuna thì thầm phá vỡ im lặng.
Người phụ nữ bước ngập ngừng và nâng đôi tay đang run rẩy của mình. Cô quỳ gối xuống và ôm cậu bằng một cái ôm ấm áp.
"Caelum." Cô thì thầm vào tai cậu. "Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi."
Cậu run rẩy đáp lại cái ôm ấy, mỉm cười bất chấp tất cả những cảm xúc vẫn đang chất đầy trong cổ họng cậu.
"Thật tốt khi được gặp Maman." một lúc sau cậu nói.
Cô không trả lời nhưng đẩy cậu vào gần cô hơn.
Hướng ánh mắt mình lên Tsuna thấy Reborn đang im lặng quan sát họ và cậu mỉm cười. Cậu lấy một hơi thở sâu và nhắm mắt lại, thích thú trước sự dịu dàng hiếm hoi của người mà cậu coi là mẹ.
Người phụ nữ mà lần đầu anh biết được gọi là Viper hoàn toàn không có một cử chỉ trìu mến hay tình cảm nào. Trước tiên, cô chưa bao giờ làm bất cứ việc gì mà cô không được trả công cả. Đó là một trong những lý do mà Reborn không thích cô. Thật không may cho người sát thủ, anh có rất nhiều dịp làm việc cùng cô trong quá khứ, thậm chí còn nhiều hơn sau khi anh đồng ý trở thành một Arcobaleno. Sau một công việc mà Viper đã biết được về đứa con trai của Reborn. Có hơi khó để giấu cô vì Caelum bị bắt cóc, vì vậy việc giải cứu của anh là phấn cố hữu của công việc.
Tsuna vẫn không biết tại sao, nhưng Viper đã trở thành vị khách thường xuyên kể từ đó. Đã là khoảng thời gian rất lâu trước khi Tsuna biết được cô và Reborn đã lớn lên trong cùng một trại mồ côi mafia. Vào thời điểm mà cậu nhận biết được thì cô đã trở thành người mẹ danh nghĩa của cậu. Người đã dạy cậu tầm quan trọng của đồng tiền và cách tốt nhất để mặc cả giá. Người đã hát những bài hát ru cho cậu khi cậu không thể ngủ được trong khi Reborn chế giễu trí thông minh và kỹ năng hát của cô.
Cô ấy là gia đình. Cô ấy là Maman.
Cậu mở đôi mắt mình ra khi cậu cảm thấy người phụ nữ lùi lại. Cậu mỉm cười với cô và dưới chiếc mũ trùm đầu, đôi môi người phụ nữ nở một nụ cười.
"Việc này rất là cảm động nhưng Viper có vài việc phải làm. Đúng không Viper? Vì vậy giờ cô nên đi rồi."
"Papa!"
_________________________________________________________________________________
Trường Namimori, sau giờ học
Một vài ngày sau lần tái hợp với mẹ cậu, Tsuna đang rời khỏi trường cùng với bạn bè mình và trò chuyện vui vẻ khi cậu thấy chàng trai với mái tóc đen nhọn đã quá quen thuộc. Cậu bắt gặp ánh mắt đanh thép của chàng trai và mỉm cười nhẹ.
"Các cậu." cậu nói, quay sang bạn mình. "Tớ cần gặp một người, nên cứ đi trước mà không có tớ đi."
Sau đó cậu đi tới chỗ chàng trai đang kiên nhẫn chờ đợi.
"Lancia." cậu chào, dừng lại ngay trước mặt chàng trai. "Anh thế nào rồi?"
Chàng trai mỉm cười nhẹ trước cậu thanh niên.
"Tôi muốn cảm ơn cậu." anh trả lời. "Tôi đã nghe về trận chiến mà cậu đã tham gia và định tới đây để giúp đỡ nhưng dường như điều đó là không cần thiết."
"Tôi đánh giá cao điều đó, Lancia." Tsuna nói nhẹ.
Chàng trai mỉm cười không chắc chắn.
"Tôi cũng..." anh tạm ngưng nhìn xung quanh mình. "Có lẽ chúng ta nên đi tới chỗ khác." cuối cùng anh thở dài.
Tsuna thở dài và họ đi tới công viên gần đó rất vắng vẻ, nói chuyện một chút khi họ bước đi.
"Anh muốn nói về chuyện gì vậy?" Tsuna hỏi khi họ tới đích đến của họ và ngồi trên băng ghế đối diện với xích đu.
Chàng trai hắng giọng khó chịu.
"Đó là về... nhà trước đó của tôi." anh bắt đầu. "Khi chúng ta chiến đấu cậu bắt đầu nói vài điều về họ và tôi... thì, tôi nghĩ tôi biết được cậu muốn nói gì." anh liếc nhìn Tsuna. "Tôi nghĩ tôi luôn biết rằng đâu đó trong trái tim tôi, nhưng tôi không muốn thấy nó."
Chàng trai hít thở mạnh.
"Họ tham gia vào những thí nghiệm lên con người đúng không?"
Tsuna nhìn anh im lặng một lúc, một sự cảm thông chạy dọc trong cậu khi cậu nhìn lên chàng trai đang quẫn trí.
"Đúng vậy. Nói chính xác, họ bắt cóc những trẻ em để cấp cho những phòng thí nghiệm." cậu nói khẽ.
Có một lúc ngừng lại trong khi Lancia chỉ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình.
"Vậy đó là lý do Mukuro Rokudo theo họ sao?" cuối cùng anh hỏi.
Tsuna im lặng gật đầu.
"Cậu thấy đấy tôi luôn có một ý niệm mơ hồ." Lancia bắt đầu với chút thất vọng. "Thỉnh thoảng Boss của tôi lại yêu cầu tôi bảo vệ những chiếc thùng thưa. Tôi chưa từng nghĩ xem bên trong đó có gì. Tôi không muốn nghĩ. Họ đã cứu sống tôi, tôi muốn tin rằng họ là người tốt."
"Có lẽ là vậy." Tsuna nói. "Đôi khi những người tốt làm những điều tồi tệ và đôi khi những người xấu lại làm những việc tốt. Anh và tôi nên biết rõ điều đó."
Họ mỉm cười với nhau.
"Thế giới không chỉ hai màu đen và trắng. Đôi khi chúng ta thấy chính bản thân chúng ta trong đó, vì vậy không sao cả nếu anh vẫn giữ họ trong tâm trí mình là những người tốt. Đơn giản, họ có mặt tối hơn mà cuối cùng dẫn tới cái chết của họ." Tsuna tạm ngưng suy nghĩ. "Có lẽ tôi không có quyền gì để xin anh nhưng xin đừng ghét Mukuro. Tôi nghĩ anh ấy biết anh không tham gia vào những cuộc buôn bán trẻ em đó nên đó là lí do anh ta đã chọn điều khiển anh thay vì giết anh. Bằng một cách rối rắm kỳ lạ, anh ấy đang cố để tha thứ cho anh."
Với những lời đó cậu đứng lên.
"Tới lúc tôi phải đi rồi nhưng thật tốt khi được gặp lại anh Lancia." cậu nói. "Hãy sống tốt và xin hãy nghĩ về những điều tôi đã nói với anh."
Chàng trai cũng đứng lên và gật đầu.
"Tôi sẽ làm vậy. Cảm ơn cậu."
Với nụ cười cuối cùng và cái vẫy tay tạm biệt, cậu thanh niên quay đi. Khi cậu đút đôi bàn tay mình vào túi mình cậu nhìn lên bầu trời trên đầu mình. Đôi khi những người tốt lại làm những việc xấu. Cậu đã từng là một trong số họ. Trong tương lai, mình chắc chắn sẽ phấn đấu để trở thành một người tốt, cậu nghĩ với chính mình, mỉm cười trước quyết tâm mới của mình.
_________________________________________________________________________________
Namimori
Trong tuần tiếp theo, Tsuna đã cố để giành thời gian với tất cả mọi người. Bạn bè cậu đã cảm thấy trông vắng và luôn nhắc cậu giành thời gian cùng với họ, thường chia thành hai nhóm riêng biệt xoay quanh Hayato và Hana. Mặc dù cậu đã cố hết sức để làm hài lòng tất cả bọn họ, những cuộc xung đột liên tục khá là mệt mỏi, nhất là khi những đứa trẻ - chủ yếu là Lambo - cũng tham gia vào như một nhóm thứ ba.
Trong lúc xảy ra tất cả những chuyện này, Nana đã li hôn và cấm Iemitsu không được liên quan tới các thành viên trong nhà nữa. Ban đầu Iemitsu cho là cấm ông không được bén mảng tới căn nhà ngoại trừ để gặp Ienari, nhưng cậu thanh niên lạnh lùng tuyên bố rằng ba cậu có thể gặp cậu ở CEDEF và không cần phải đến nhà làm gì. Iemitsu không có lựa chọn nào ngoại trừ chấp nhận những lựa chọn đó, đầu cúi xuống, để cứu vãn những thứ ít ỏi ông còn để lại. Điều này khiến Tsuna vui phần nào, mặc dù cậu nhanh chóng cảm thấy xấu hổ vì nó. Mặc dù Reborn đã bảo đảm với cậu rằng đó chỉ là điều đúng đắn thôi và Iemitsu đã phải nhận lấy nó, nhưng cậu không thể không có cảm giác tội lỗi trước suy nghĩ cậu đã hủy hoại cả gia đình. Tuy nhiên Nari và Nana nhanh chóng đặt những lo lắng đó qua một bên bằng cách quyết định là họ chưa biết đủ về Tsuna dẫn đến khá nhiều khoảng thời gian 'gắn bó gia đình' mà Nana nhiệt tình tổ chức ra.
Trong chuỗi sự kiện này Tsuna không thấy Maman của mình khoảng hai tuần và bắt đầu lo lắng cô lại biến mất một lần nữa thì cô xuất hiện ở thềm cửa vào một buổi sáng thứ bảy, với một chàng trai tóc tím đi theo. Khi ánh mắt Tsuna thấy nụ cười bẽn lẽn của Skull, khuôn mặt cậu nở một nụ cười lớn và cậu nhảy lên người 'anh trai vui tính' tự xưng của cậu. Hóa ra cả hai đã cùng lập kế hoạch đi chơi với Reborn để tặng cho Tsuna lần tái hợp gia đình mà cậu đã chờ đợi rất lâu và để thông báo rằng họ quyết định sẽ đám cưới. Cả ngày chỉ toàn những cuộc tranh luận giữa Viper và Reborn về mọi thứ trong khi Skull thì cười ngặt nghẽo và Tsuna bất lực nhìn cảnh tượng này. Nhưng khi tất cả mọi thứ đều đã được nói và kết thúc, cậu thanh niên cảm thấy sung sướng. Đây là gia đình mà cậu luôn biết và cậu sẽ không có nó theo một cách nào khác.
_________________________________________________________________________________
Bảy năm sau, Biệt thự nhà Vongola, Ý
Vongola Decimo đang nhìn ra cửa sổ văn phòng mình, một nụ cười hài lòng trên khuôn mặt mình. Cậu không cho thấy bất kì ngạc nhiên nào khi một ai đó gõ cửa.
"Vào đi." cậu kêu lên, đi tới đứng cạnh chiếc bàn làm việc và cánh cửa mở ra và chàng trai trẻ với mái tóc vàng bước vào.
"Decimo, ngài gọi tôi sao?"
"Ienari, anh muốn chúc mừng em vì đã trở thành người dẫn đầu CEDEF." Boss nói với nụ cười ấm áp về phía người em trai sinh đôi của mình.
Chàng trai mỉm cười và cúi đầu cảm ơn.
"Cảm ơn anh Tsuna."
Sự tinh nghịch lóe lên trong đôi mắt người anh trai cảnh báo cho cậu biết rằng cuộc gặp này không chỉ là để chúc mừng.
"Giờ ngài định làm gì?" cậu hỏi với hơi chút khó chịu.
Chàng trai tóc nâu khúc khích cười.
"Ta sẽ cho cậu nhiệm vụ đầu tiên dưới tư cách là một Môn ngoại cố vấn." chàng trai thông báo, đôi mắt lấp lánh sự thích thú.
Ánh mắt của Nari trở nên tò mò khi cậu chờ anh trai mình nói tiếp.
"Ta muốn cậu đi cùng ta tới Vindicare để đón một người bạn cũ."
Hàm của Nari như rớt xuống vì sốc.
"Cuộc đàm phán đã thành công rồi sao?" cậu hỏi, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
"Đúng vậy." chàng trai - nguời boss mafia mạnh nhất thế giới - vui vẻ nói. "Họ cuối cùng đã đồng ý thả Mukuro Rokudo. Họ nói cuộc điều tra đã cho kết quả vừa ý họ, mặc dù ta nghĩ bằng chứng của Lancia trong việc ủng hộ Mukuro thực sự đã nghiêng cả cán cân.
"Thật tốt khi anh ấy quyết định tham gia vào." Nari trầm ngâm lưu ý.
"Đúng vậy." Tsuna thì thầm với nụ cười bí ẩn.
Sự thật là nếu không có sự giúp đỡ trong việc đàm phán với Vindice của chàng trai ấy thì có thể sẽ phải kéo dài thêm bảy năm nữa rồi. Đôi khi những người làm những việc xấu lại làm những việc tốt, uh? Nụ cười của cậu lớn hơn trước suy nghĩ đó và cậu cười vui vẻ khi cậu khoác chiếc áo choàng đen lên vai.
"Vậy chúng ta nên đi thôi chứ, Môn ngoại cố vấn?" cậu khẽ hỏi khi cậu bắt đầu đi ra.
Phía sau cậu chàng trai khẽ khúc khích cười.
"Vâng, vâng, đi và đón Người bảo vệ Sương mù của ngài thôi, Vongola Decimo."
END!
