Khi Tsuna đột ngột bị sốt vào sáng sớm, Reborn đã có vẻ như hoảng loạn. May mắn thay, không có ai ở quanh đó để thấy hết.
Tsuna vẫn ổn ngày hôm trước. Thậm chí việc trở về nhà với chỉ chiếc quần đùi dường như cũng khiến cậu bận tâm quá nhiều. Reborn chắc chắn mình không bỏ lỡ bất kì dấu hiệu của cảm lạnh nào. Tiếng ho trong hơi thở của Tsuna giữa đêm sẽ đánh thức Reborn dậy.
Vẫn chưa tới mười viên đạn, Reborn trấn an chính mình. Không đời nào cậu lại đếm sai được cả. Và trong bất cứ trường hợp nào, bệnh Đầu lâu cũng không thể gây ra cảm lạnh được.
Nhảy lên giường của Tsuna, Reborn tập hợp một lượng nhỏ lửa Mặt trời để đánh giá tình trạng của Tsuna. Như cậu đã đoán trước, không có gì xấu tới thể chất của Tsuna, ít nhất là theo nghĩa thông thường.
Thay vào đó, vấn đề nằm ở lửa của cậu ấy. Chúng đang biến động dữ dội, và quá nổi bật. Theo một nghĩa nào đó, lửa của Tsuna đang khiến cậu nóng lên. Điều đó có nghĩa là Reborn không thể chữa trị gì cho Tsuna được cả, cậu nhận ra, thu hồi lửa Mặt trời của mình lại. Một thứ gì đó như ngọn lửa bất ổn của Tsuna là hoạt động quá phức tạp và mạo hiểm.
Vậy cậu có thể làm gì đây? Điều gì đã dẫn tới điều này? Không biết, quá bí ẩn - vô cùng bất lực - để lại một vị đắng trong miệng của Reborn.
Có tiếng gõ cửa phòng ngủ, và giọng nói vui vẻ của Nana vang lên. "Tsu-kun, Reborn-kun, tới giờ thức dậy rồi! Bữa sáng sẵn sàng rồi!"
Reborn chờ tới khi bà mở cửa. "Tôi sợ rằng ngay lúc này Tsuna không thể dậy cho bữa sáng được, Mamma," cậu nói.
Ánh mắt của Nana dịu lại khi bà nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tsuna, và bà bước tới chiếc giường để buốt tóc mái con trai bà. Khẽ rên lên, Tsuna nghiêng mình về tay bà. "Nó lại như vậy nữa sao? Thật tội nghiệp," bà nói. Bà dường như không lo lắng, chỉ là sự thông cảm thôi.
"Điều này thường xuyên xảy ra sao?" Reborn hỏi, đôi mắt cậu nheo lại. Iemitsu, tên ngốc, không hề đề cập tới điều gì về việc cậu thanh niên bị ốm yếu hay yếu đuối, chỉ có nhút nhát thôi.
"Một thời gian một lần," Nana nói. "Có lẽ vì giờ lại là mùa hè rồi, và mặt trăng lại thay đổi."
Điều đó, ngay đây, chính là lý do khiến Reborn ghét phải đối phó với những thứ siêu nhiên. Thậm chí khi bạn cuối cùng cũng có câu trả lời, nó cũng chẳng trả lời được gì và chỉ tăng thêm số câu hỏi.
Không phải Reborn bỏ cuộc. Cậu lưu ý tới chi tiết mặt trăng đã được nhắc tới. Tsuna đã đề cập tới, khá tình cờ, rằng mẹ cậu vẫn có thể biến hình trong lúc trăng tròn, như vậy rõ ràng các giai đoạn có một số liên hệ, ít nhất là đối với loài cáo quỷ. Nếu trăng tròn làm cho sức mạnh của Nana mạnh hơn, có lẽ nào việc mặt trăng chuyển dạng khiến Tsuna yếu đi?"
Vậy, đây có phải là kết quả của phần con người của cậu ấy, và vì vậy lửa của cậu, phát triển hơi quá mạnh? Có phải Reborn đã khiến cậu ấy mất cân bằng bằng cách sử dụng đạn Dying Will liên tục một cách nhanh chóng như vậy không?
"Đừng lo, Reborn-kun," Nana tiếp tục, mỉm cười với cậu theo cái cách khiến Reborn nửa hi vọng rằng bà sẽ vỗ đầu cậu. "Tsu-kun rất mạnh mẽ. Nó sẽ ổn vào tối nay thôi." Bà nói với sự chắc chắn.
"Thật tốt khi nghe được điều đó, Mamma," Reborn nói.
"Con sẽ ở với nó chứ, Reborn-kun?" Nana hỏi, và Reborn có thể coi lời đề nghị ấy như được đưa ra cho lợi ích của cậu vậy, đem lại cho cậu cái cớ để không rời khỏi Tsuna.
Và điều đó, ở đây, lại là một điều khác. Cái cách mà Nana cư xử với cậu khiến Reborn bối rối. Trên một số mức độ, bà rõ ràng không xem cậu là một đứa nhóc vô dụng. Bà đã nói vài lần rằng bà sẽ để Tsuna lại cho cậu chăm sóc, vì vậy với bà cậu là người lớn tuổi hơn Tsuna. Nhưng bà cũng không đối xử với cậu như một người lớn. Đó là "Reborn-kun" và "gọi cô là Mama".
Hay đúng hơn là... bà đối xử như thể bà là người lớn tuổi hơn cậu, một người già dặn và có nhiều kinh nghiệm hơn.
Tsuna nói mẹ mình có bảy đuôi. Số đuôi lớn nhất của cáo là chín. Vậy Nana đã bao nhiêu tuổi rồi? Bà biết con mèo đã sống được một trăm năm tuổi. Có lẽ với bà, ngay cả khi đã trưởng thành, Reborn vẫn còn trẻ và thiếu kinh nghiệm.
Nhưng bà vẫn tin tưởng cậu với con trai bà.
"Được, tôi sẽ ở với cậu ấy, Mamma," Reborn nói. "Mama không phải lo. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ tốt hơn. Và... khi Gokudera tới đây, xin hãy bảo cậu ấy tới trường như thường lệ và làm công việc của Tsuna dùm cậu ấy."
Reborn không nghĩ cậu có thể lấy mất cả một ngày của một Gokudera phiền toái. Trung thành là rất tốt, nhưng có những thứ lại đi quá xa. Cậu thừa nhận, nếu chỉ với cậu, thì cậu có thể sẽ tạo ra thứ gì đó kinh khủng bằng cách đưa cả hai đi cùng nhau.
~.~.~
Chương 5: In sickness and in health II
Cơn sốt của Tsuna vẫn không giảm bớt suốt cả ngày, nhưng như Nana đã dự đoán, nó bắt đầu hạ sốt khi tới buổi chiều. May mắn thay, đúng lúc Gokudera đến, rõ ràng đã chạy suốt quãng đường từ trường học kể từ lúc cậu ra khỏi, Tsuna đã có đủ nhận thức để xoa dịu lại cậu.
"Tớ ổn, thật đấy," Tsuna nói, vẫn còn khù khờ và mắt lờ đờ khi cậu thò đầu ra từ dưới chăn.
"Ngài chắc chứ, Juudaime?" Gokudera nhấn mạnh, làm om sòm lên với chiếc khăn ướt trên trán Tsuna. Thay nó là điều duy nhất mà Reborn có thể làm được suốt cả ngày hôm nay, và cậu cảm thấy hơi khó chịu trước sự bảo vệ điên cuồng của Gokudera.
"Thỉnh thoảng lại xảy ra thôi," Tsuna lẩm bẩm, vùi mặt mình vào gối. "Đó là do mùa hè. Khiến cho tất cả quái vật yếu đi, nguyên nhân là do ngày dài hơn. Và cả sự chuyển đổi của mặt trăng nữa..."
Reborn lưu ý tất cả những điều đó. Cậu ghét phải làm điều đó, nhưng ở mức độ này, cậu sẽ bắt đầu phải tìm hiểu về những truyền thuyết ở địa phương này - một nguồn thông tin ít tin cậy hơn, điều chỉ đúng khoảng một phần tư thôi.
"Vậy đó thực sự là vì ngài... có sự pha trộn dòng máu sao," Gokudera nói, cắn môi mình lo lắng. "Mẹ của tôi... bà ấy cũng thường xuyên bị ốm, và bà ấy nói đó không phải là thứ gì đó mà bác sĩ có thể chữa trị được."
"Mẹ cậu là một hanyou sao?" Tsuna hỏi. Khi Gokudera gật đầu, cậu mỉm cười nhẹ. "Vậy đó có nghĩa cậu là một quý sao. Tớ đã không nhận ra. Tớ nghĩ cậu, mm, bọn họ gọi là gì nhỉ? Có được nó từ tổ tiên của mình."
Reborn cũng chưa hề biết về nó. Tất cả những gì cậu biết về mẹ của Gokudera đó là bà là người nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, có nửa dòng máu Nhật Bản, người hiếm khi mới được thấy con trai mình và chết trong một tai nạn xe hơi trong một tình huống không được rõ ràng.
Chỉnh lại chăn của Tsuna và vuốt cho nó phẳng hơn, Gokudera khẽ giải thích, "Mẹ tôi đã nói với tôi. Đó là một trong số vài lần mà bà nói về bản thân mình."
Vào thời điểm đó, cậu thậm chí còn không biết đó là mẹ mình, nhưng bà hẳn phải rất lo lắng cho cậu, về dòng máu có thể chạy qua cậu, và rằng cậu thậm chí sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu để tìm câu trả lời về chính mình.
"Cha bà ấy là chủ một cửa hàng nhỏ và bán nhạc cụ. Ông ấy đã qua đời trước khi tôi được sinh ra... Một ngày, người phụ nữ đẹp bước vào, muốn xem qua chiếc sáo mà ông có. Thứ này lại dẫn tới thứ khác và..." Gokudera nhún vai, cử chỉ mơ hồ. "Ông ấy không bao giờ gặp lại bà ấy lần nữa, nhưng chín tháng sau, ông ấy thấy một đứa trẻ ở cửa hàng. Đó là mẹ của tôi. Ông ấy nói rằng ông ấy chỉ biết rằng đó là của ông, và của người phụ nữ bí ẩn đó."
"Nó thường là như vậy," Tsuna nói, với tay ra để vỗ nhẹ tay của Gokudera. "Mẹ vẫn là người ở bên và chăm sóc tớ. Tớ thật may mắn, nhỉ?"
Cậu lại chìm vào giấc ngủ trước khi Gokudera có thể trả lời.
Gokudera mỉm cười trìu mến với cậu. "Tôi cũng rất may mắn," cậu trầm ngâm, gần như là với chính mình.
~.~.~
Chương 6: In sickness and in health III
Lúc hoàng hôn, Tsuna đã đủ khỏe để bắt đầu làm bài về nhà mà Gokudera đã mang đến cho cậu.
Reborn đã quan sát quá trình đó của cậu và phạt Tsuna khi cậu làm sai bài toán của mình, như thường lệ, khi tiếng chuông reo ở dưới nhà. Nghe một cách cẩn thận, cậu có thể nghe thấy tiếng Nana mở cửa và chào vị khách của họ. Giọng điệu của cô thật trong trẻo và thân thiện, mặc dù với bà điều đó không thực sự có nhiều ý nghĩa.
Bà dễ dàng để vị khách đó vào trong, và Reborn nghe thấy tiếng ọp ẹp của cầu thang và sau đó là của sàn hành lang khi cậu - một người con trai, hơi trẻ? - tới phòng của Tsuna. Reborn không căng thẳng, nhưng Leon, thứ mà cậu đã dùng để quấy rối Tsuna, chuyển thành dạng một khẩu súng.
Gokudera cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Reborn rất hài lòng khi thấy.
Có tiếng gõ mạnh vào cửa, khiến Tsuna ngạc nhiên nhìn lên. "Hey, Tsuna, là tớ đây!" vị khách dễ dàng kêu lên.
"Yamamoto!" Tsuna vui vẻ chào, và quả thật, ngôi sao bóng chày và nam thần của trường, Yamamoto Takeshi, bước vào trong một lúc sau.
"Bị ốm à? Như thường lệ sao?" Yamamoto nói, với thái độ vui vẻ và thân thiện mà Reborn đã quan sát được từ cậu ấy.
Kể từ lời nhận xét của Kyoko, Reborn đã đặc biệt chú ý tới Yamamoto. Sau cùng, cậu ấy cũng là một trong số họ. Tất cả những dấu hiệu cho thấy cậu ấy là một chàng thanh niên chơi thể thao rất bình thường.
"Cậu đã rất tốt vì gần đây vẫn đi học, tớ nghĩ là như vậy," Yamamoto tiếp tục. "Vì vậy tớ mạng cho cậu một số thứ."
Cậu giơ lên một chiếc lọ hình trụ khiến Reborn phải mất một thời gian để xác định được chính xác. Đó là đoạn tre đã được cắt ra, được chỉnh sửa, làm nhẵn và khắc thêm một chiếc vòi nhỏ - một chai nước rất cổ.
"Đó là nước từ đền thờ đấy," Yamamoto giải thích, theo cái cách vô tư như thường lệ.
"Cậu đi tất cả quãng đường ấy để tới đây sao? Cảm ơn cậu," Tsuna nói, nhận chiếc cốc tre.
"Oi, ngươi nghĩ ngươi đưa cho Juudaime thứ gì vậy hả, tên ngốc bóng chày?" Gokudera phản đối, không còn khả năng giữ cách ăn nói của mình. "Nó có thể chứa đầy vi trùng, và đó là điều cuối cùng mà hắn cần!"
"Không, Yamamoto đúng đấy," Tsuna nói. "Vì nó là từ đền thờ, nó là rất tinh khiết, cậu biết chứ? Nó làm dịu và giúp lấy lại sự cân bằng. Cậu thực sự không phải làm vậy đâu, Yamamoto. Tớ tốt hơn là nên tự mình đi mới phải."
"Đó không phải việc gì lớn cả," Yamamoto dễ dàng nói. Cậu chuẩn bị quay đi để rời đi, đã hoàn thành việc mà cậu muốn làm rồi. "Mai gặp lại cậu ở trường, Tsuna."
Tsuna liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống con đường tối đen, với sự lo lắng rõ ràng. "Cậu sẽ ổn chứ, về nhà trong bóng tối?"
"Không sao đâu," Yamamoto trấn an cậu. "Tớ có thứ này rồi." Cậu ra hiệu với thứ dài, mỏng được bọc bằng vải mà cậu luôn mang theo - một thanh kiếm, theo hình dáng của nó.
Sự lo lắng trong vẻ mặt của Tsuna không hề dịu đi. Nếu có, thì nó như tăng thêm khi cậu liếc nhìn Gokudera, như thể vừa nhận ra điều gì đó.
"Hai cậu nên đi với nhau," cậu nói, lập tức nhận được sự phản đối từ Gokudera. Tsuna lắc đầu, khiến cho người kia im lặng. "Thật nguy hiểm với những người như chúng ta, nhất là lúc này. Hai cậu về cúng hướng đúng chứ? Tớ sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết hai cậu về cùng nhau, ít nhất là một phần."
Gokudera càu nhàu, nhưng cậu không từ chối Tsuna. Yamamoto chỉ cười. "Oh, vậy là Gokudera giống như chúng ta sao? Thật tuyệt," cậu nói. "Okay, tớ sẽ chăm sóc cậu ấy giùm cậu, Tsuna."
"Ta không cần ngươi chăm sóc, tên ngốc," Gokudera phàn nàn, khi hai người họ bước ra. "Nói điều gì đó như vậy nữa xem, ta sẽ thổi bay ngươi về thế giới bên kia!"
Có một nụ cười nhẹ mà vui vẻ trên khuôn mặt Tsuna khi cậu quay trở lại làm bài về nhà. Reborn quan sát và cũng nghe, khi hơi thở của Tsuna dịu đi một chút với từng ngụm nước sạch của đền thờ. Dường như Yamamoto đã đúng.
Bằng cách nào đó, nó thật khó chịu.
~.~.~
Chương 7: Too close
"Cậu nên cho Yamamoto vào nhà của mình."
Ánh mắt mà Tsuna giành cho Reborn sau câu nói này là thực sự hoài nghi. Đó là lời đề nghị hoàn toàn hợp lý. Không cần phải nhìn chằm chằm vào Reborn như thể cậu đã mất trí và đột nhiên phun ra những điều vô nghĩa.
"Khả năng thể thao và sự nổi tiếng của cậu ấy sẽ có lợi rất lớn cho nhà," Reborn giải thích khi rõ ràng Tsuna đang không sẵn sàng, hay không thể nói gì để phản ứng lại. "Và dường như cậu ấy cũng đã biết cách chiến đấu rồi. Điều đó thật là thuận tiện."
Cuối cùng, Tsuna chớp mắt và dường như cảm giác của cậu đã trở lại. "Kiếm thuật của Yamamoto là để chiến đấu với những yêu quái bám theo cậu ấy. Kiếm thuật đó được phát triển bởi một onmyouji, vì vậy nó đặc biệt phù hợp với việc đó."
Điều đó chỉ khiến Reborn thêm tò mò. Một người sử dụng ma thuật và người tiên đoán truyền thống sẽ phát triển loại kiếm thuật gì chứ? Cậu sẽ phải sắp đặt một tình huống phù hợp để thấy được nó.
Tuy nhiên, Reborn bỏ ngoài tai hoàn toàn lời phản đối của Tsuna. "Nó cũng sẽ có tác dụng với con người," cậu thô bạo nói. "Thực tế Yamamoto đã biết về tình trạng của cậu khiến cậu ấy càng thích hợp để trở thành một người bảo vệ. Cậu ấy cũng có một phần quái vật đúng chứ?"
"Không," Tsuna nói, trước sự ngạc nhiên của Reborn. Trước khi Reborn có thể nói điều gì, Tsuna giải thích, "Cậu ấy giống tớ, nhưng không phải quái vật. Cậu ấy... liên kết với quái vật. Điều đó còn hơn cả quái vật. Nó bao gồm cả linh hồn và thần thánh nữa, tất cả những thứ siêu nhiên."
Khuôn mặt Reborn không hề tái đi. Cậu thậm chí còn nén lại cái thở dài thất vọng, mặc dù đó là điều gần gũi. Đó có quá nhiều từ ngữ và phân loại phức tạp cho những thứ không thể phân loại được.
Nó đã giải thích một vài thứ... và đem lại nhiều câu hỏi hơn, như thường lệ.
"Dù sao thì Yamamoto là một người bình thường," Tsuna tiếp tục, lúc này trông thực sự khó chịu. "Cậu ấy giúp đỡ cha mình rất nhiều, cậu biết chứ."
"Nhưng cậu ấy vẫn liên quan, và cậu ấy là bạn cậu đúng chứ? Cậu không muốn có cậu ấy trong nhà của cậu sao?" Reborn nhấn mạnh.
Cậu đã dự tính trước vài lí lẽ cho điều đó - có lẽ Tsuna sẽ đưa ra sự nguy hiểm vốn có trong mafia, hoặc tiếp tục khăng khăng Yamamoto không liên quan hoặc không phù hợp.
Cậu không dự tính được điều mà Tsuna thực sự nói.
"Tớ không nghĩ cậu có thể nói bọn tớ là bạn bè," Tsuna nói với cậu. "Nó không giống vậy."
"Cậu ta đi cả quãng đường để tới đền thờ và quay lại chỉ để giúp cậu cảm thấy tốt hơn một chút," Reborn chỉ ra. Đó là những điều mà bạn bè sẽ làm, hoặc là gia đình.
Tsuna lắc đầu. "Vì đó là một thứ quái quỷ. Bọn tớ giúp đỡ nhau với điều đó. Bọn tớ phải làm vậy, cậu biết chứ? Vì không còn ai khác cả. Nó giống như là hàng xóm vậy, tớ đoán thế."
Hơn cả cậu muốn thừa nhận, Reborn hiểu được. Nó giống như là Arcobaleno vậy. Cho dù Skull là kẻ thua cuộc, cho dù Viper là kẻ tham tiền khó chịu, cho dù Verde không thể chịu được mọi người và gây nên cái cảm giác tượng tự trong những người khác... họ vẫn ở bên nhau.
"Nhưng đó vẫn là một liên kết mạnh mẽ," Reborn trầm ngâm, gần như là với chính mình. "Và đó là điều quan trọng nhất trong một gia đình. Cho dù cậu không thích những người khác hay không ở cùng nhau hầu hết thời gian, miễn là các cậu còn trung thành với nhau..."
Tsuna lắc đầu. Vẻ mặt của cậu thật kỳ lạ và khó để đọc được - buồn bã, nhưng chấp nhận, đầy khao khát.
"Đó là vì bọn tớ có mối ràng buộc này khiến bọn tớ không thể trở thành bạn được," cậu nói. "Khi bọn tớ gặp nhau, bọn tớ không thể quên được sự thực rằng bọn tớ chia sẻ những hiểu biết này. Và tớ đoán... tất cả mọi người muốn nhiều hơn là chỉ dòng máu của họ, để có một cuộc sống bình thường ngoài thế giới của linh hồn."
Kéo hai đầu gối lên ngực mình và cuộn tròn lại nhỏ hết mức có thể, Tsuna không cần phải nói rằng cậu sẽ tôn trọng mong muốn của họ - hoặc cuộc sống trong giới mafia sẽ đơn giản chỉ là một loại bất thường khác thôi.
Hai người họ rơi vào im lặng sau đó.
Reborn cũng có thể hiểu được. Chỉ cần nhìn vào những Arcobaleno khác là một lời nhắc nhở về lời nguyền của họ. Đó là một phần lý do họ thích tránh mặt nhau, gạt bỏ tính cách trái ngược của nhau sang một bên. Đôi khi, điều mà họ muốn không phải là để hiểu, mà là để quên, dù chỉ trong thời gian ngắn.
Cậu không đưa việc chọn Yamamoto vào nhà thêm lần nào nữa.
~.~.~
Và điều đó, ở đây, lại là một điều khác. Cái cách mà Nana cư xử với cậu khiến Reborn bối rối. Trên một số mức độ, bà rõ ràng không xem cậu là một đứa nhóc vô dụng. Bà đã nói vài lần rằng bà sẽ để Tsuna lại cho cậu chăm sóc, vì vậy với bà cậu là người lớn tuổi hơn Tsuna. Nhưng bà cũng không đối xử với cậu như một người lớn. Đó là "Reborn-kun" và "gọi cô là Mama".
Hay đúng hơn là... bà đối xử như thể bà là người lớn tuổi hơn cậu, một người già dặn và có nhiều kinh nghiệm hơn.
Tsuna nói mẹ mình có bảy đuôi. Số đuôi lớn nhất của cáo là chín. Vậy Nana đã bao nhiêu tuổi rồi? Bà biết con mèo đã sống được một trăm năm tuổi. Có lẽ với bà, ngay cả khi đã trưởng thành, Reborn vẫn còn trẻ và thiếu kinh nghiệm.
Nhưng bà vẫn tin tưởng cậu với con trai bà.
"Được, tôi sẽ ở với cậu ấy, Mamma," Reborn nói. "Mama không phải lo. Tôi chắc chắn cậu ấy sẽ tốt hơn. Và... khi Gokudera tới đây, xin hãy bảo cậu ấy tới trường như thường lệ và làm công việc của Tsuna dùm cậu ấy."
Reborn không nghĩ cậu có thể lấy mất cả một ngày của một Gokudera phiền toái. Trung thành là rất tốt, nhưng có những thứ lại đi quá xa. Cậu thừa nhận, nếu chỉ với cậu, thì cậu có thể sẽ tạo ra thứ gì đó kinh khủng bằng cách đưa cả hai đi cùng nhau.
~.~.~
Chương 5: In sickness and in health II
Cơn sốt của Tsuna vẫn không giảm bớt suốt cả ngày, nhưng như Nana đã dự đoán, nó bắt đầu hạ sốt khi tới buổi chiều. May mắn thay, đúng lúc Gokudera đến, rõ ràng đã chạy suốt quãng đường từ trường học kể từ lúc cậu ra khỏi, Tsuna đã có đủ nhận thức để xoa dịu lại cậu.
"Tớ ổn, thật đấy," Tsuna nói, vẫn còn khù khờ và mắt lờ đờ khi cậu thò đầu ra từ dưới chăn.
"Ngài chắc chứ, Juudaime?" Gokudera nhấn mạnh, làm om sòm lên với chiếc khăn ướt trên trán Tsuna. Thay nó là điều duy nhất mà Reborn có thể làm được suốt cả ngày hôm nay, và cậu cảm thấy hơi khó chịu trước sự bảo vệ điên cuồng của Gokudera.
"Thỉnh thoảng lại xảy ra thôi," Tsuna lẩm bẩm, vùi mặt mình vào gối. "Đó là do mùa hè. Khiến cho tất cả quái vật yếu đi, nguyên nhân là do ngày dài hơn. Và cả sự chuyển đổi của mặt trăng nữa..."
Reborn lưu ý tất cả những điều đó. Cậu ghét phải làm điều đó, nhưng ở mức độ này, cậu sẽ bắt đầu phải tìm hiểu về những truyền thuyết ở địa phương này - một nguồn thông tin ít tin cậy hơn, điều chỉ đúng khoảng một phần tư thôi.
"Vậy đó thực sự là vì ngài... có sự pha trộn dòng máu sao," Gokudera nói, cắn môi mình lo lắng. "Mẹ của tôi... bà ấy cũng thường xuyên bị ốm, và bà ấy nói đó không phải là thứ gì đó mà bác sĩ có thể chữa trị được."
"Mẹ cậu là một hanyou sao?" Tsuna hỏi. Khi Gokudera gật đầu, cậu mỉm cười nhẹ. "Vậy đó có nghĩa cậu là một quý sao. Tớ đã không nhận ra. Tớ nghĩ cậu, mm, bọn họ gọi là gì nhỉ? Có được nó từ tổ tiên của mình."
Reborn cũng chưa hề biết về nó. Tất cả những gì cậu biết về mẹ của Gokudera đó là bà là người nghệ sĩ dương cầm xinh đẹp, có nửa dòng máu Nhật Bản, người hiếm khi mới được thấy con trai mình và chết trong một tai nạn xe hơi trong một tình huống không được rõ ràng.
Chỉnh lại chăn của Tsuna và vuốt cho nó phẳng hơn, Gokudera khẽ giải thích, "Mẹ tôi đã nói với tôi. Đó là một trong số vài lần mà bà nói về bản thân mình."
Vào thời điểm đó, cậu thậm chí còn không biết đó là mẹ mình, nhưng bà hẳn phải rất lo lắng cho cậu, về dòng máu có thể chạy qua cậu, và rằng cậu thậm chí sẽ không biết phải bắt đầu từ đâu để tìm câu trả lời về chính mình.
"Cha bà ấy là chủ một cửa hàng nhỏ và bán nhạc cụ. Ông ấy đã qua đời trước khi tôi được sinh ra... Một ngày, người phụ nữ đẹp bước vào, muốn xem qua chiếc sáo mà ông có. Thứ này lại dẫn tới thứ khác và..." Gokudera nhún vai, cử chỉ mơ hồ. "Ông ấy không bao giờ gặp lại bà ấy lần nữa, nhưng chín tháng sau, ông ấy thấy một đứa trẻ ở cửa hàng. Đó là mẹ của tôi. Ông ấy nói rằng ông ấy chỉ biết rằng đó là của ông, và của người phụ nữ bí ẩn đó."
"Nó thường là như vậy," Tsuna nói, với tay ra để vỗ nhẹ tay của Gokudera. "Mẹ vẫn là người ở bên và chăm sóc tớ. Tớ thật may mắn, nhỉ?"
Cậu lại chìm vào giấc ngủ trước khi Gokudera có thể trả lời.
Gokudera mỉm cười trìu mến với cậu. "Tôi cũng rất may mắn," cậu trầm ngâm, gần như là với chính mình.
~.~.~
Chương 6: In sickness and in health III
Lúc hoàng hôn, Tsuna đã đủ khỏe để bắt đầu làm bài về nhà mà Gokudera đã mang đến cho cậu.
Reborn đã quan sát quá trình đó của cậu và phạt Tsuna khi cậu làm sai bài toán của mình, như thường lệ, khi tiếng chuông reo ở dưới nhà. Nghe một cách cẩn thận, cậu có thể nghe thấy tiếng Nana mở cửa và chào vị khách của họ. Giọng điệu của cô thật trong trẻo và thân thiện, mặc dù với bà điều đó không thực sự có nhiều ý nghĩa.
Bà dễ dàng để vị khách đó vào trong, và Reborn nghe thấy tiếng ọp ẹp của cầu thang và sau đó là của sàn hành lang khi cậu - một người con trai, hơi trẻ? - tới phòng của Tsuna. Reborn không căng thẳng, nhưng Leon, thứ mà cậu đã dùng để quấy rối Tsuna, chuyển thành dạng một khẩu súng.
Gokudera cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, Reborn rất hài lòng khi thấy.
Có tiếng gõ mạnh vào cửa, khiến Tsuna ngạc nhiên nhìn lên. "Hey, Tsuna, là tớ đây!" vị khách dễ dàng kêu lên.
"Yamamoto!" Tsuna vui vẻ chào, và quả thật, ngôi sao bóng chày và nam thần của trường, Yamamoto Takeshi, bước vào trong một lúc sau.
"Bị ốm à? Như thường lệ sao?" Yamamoto nói, với thái độ vui vẻ và thân thiện mà Reborn đã quan sát được từ cậu ấy.
Kể từ lời nhận xét của Kyoko, Reborn đã đặc biệt chú ý tới Yamamoto. Sau cùng, cậu ấy cũng là một trong số họ. Tất cả những dấu hiệu cho thấy cậu ấy là một chàng thanh niên chơi thể thao rất bình thường.
"Cậu đã rất tốt vì gần đây vẫn đi học, tớ nghĩ là như vậy," Yamamoto tiếp tục. "Vì vậy tớ mạng cho cậu một số thứ."
Cậu giơ lên một chiếc lọ hình trụ khiến Reborn phải mất một thời gian để xác định được chính xác. Đó là đoạn tre đã được cắt ra, được chỉnh sửa, làm nhẵn và khắc thêm một chiếc vòi nhỏ - một chai nước rất cổ.
"Đó là nước từ đền thờ đấy," Yamamoto giải thích, theo cái cách vô tư như thường lệ.
"Cậu đi tất cả quãng đường ấy để tới đây sao? Cảm ơn cậu," Tsuna nói, nhận chiếc cốc tre.
"Oi, ngươi nghĩ ngươi đưa cho Juudaime thứ gì vậy hả, tên ngốc bóng chày?" Gokudera phản đối, không còn khả năng giữ cách ăn nói của mình. "Nó có thể chứa đầy vi trùng, và đó là điều cuối cùng mà hắn cần!"
"Không, Yamamoto đúng đấy," Tsuna nói. "Vì nó là từ đền thờ, nó là rất tinh khiết, cậu biết chứ? Nó làm dịu và giúp lấy lại sự cân bằng. Cậu thực sự không phải làm vậy đâu, Yamamoto. Tớ tốt hơn là nên tự mình đi mới phải."
"Đó không phải việc gì lớn cả," Yamamoto dễ dàng nói. Cậu chuẩn bị quay đi để rời đi, đã hoàn thành việc mà cậu muốn làm rồi. "Mai gặp lại cậu ở trường, Tsuna."
Tsuna liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, xuống con đường tối đen, với sự lo lắng rõ ràng. "Cậu sẽ ổn chứ, về nhà trong bóng tối?"
"Không sao đâu," Yamamoto trấn an cậu. "Tớ có thứ này rồi." Cậu ra hiệu với thứ dài, mỏng được bọc bằng vải mà cậu luôn mang theo - một thanh kiếm, theo hình dáng của nó.
Sự lo lắng trong vẻ mặt của Tsuna không hề dịu đi. Nếu có, thì nó như tăng thêm khi cậu liếc nhìn Gokudera, như thể vừa nhận ra điều gì đó.
"Hai cậu nên đi với nhau," cậu nói, lập tức nhận được sự phản đối từ Gokudera. Tsuna lắc đầu, khiến cho người kia im lặng. "Thật nguy hiểm với những người như chúng ta, nhất là lúc này. Hai cậu về cúng hướng đúng chứ? Tớ sẽ cảm thấy tốt hơn khi biết hai cậu về cùng nhau, ít nhất là một phần."
Gokudera càu nhàu, nhưng cậu không từ chối Tsuna. Yamamoto chỉ cười. "Oh, vậy là Gokudera giống như chúng ta sao? Thật tuyệt," cậu nói. "Okay, tớ sẽ chăm sóc cậu ấy giùm cậu, Tsuna."
"Ta không cần ngươi chăm sóc, tên ngốc," Gokudera phàn nàn, khi hai người họ bước ra. "Nói điều gì đó như vậy nữa xem, ta sẽ thổi bay ngươi về thế giới bên kia!"
Có một nụ cười nhẹ mà vui vẻ trên khuôn mặt Tsuna khi cậu quay trở lại làm bài về nhà. Reborn quan sát và cũng nghe, khi hơi thở của Tsuna dịu đi một chút với từng ngụm nước sạch của đền thờ. Dường như Yamamoto đã đúng.
Bằng cách nào đó, nó thật khó chịu.
~.~.~
Chương 7: Too close
"Cậu nên cho Yamamoto vào nhà của mình."
Ánh mắt mà Tsuna giành cho Reborn sau câu nói này là thực sự hoài nghi. Đó là lời đề nghị hoàn toàn hợp lý. Không cần phải nhìn chằm chằm vào Reborn như thể cậu đã mất trí và đột nhiên phun ra những điều vô nghĩa.
"Khả năng thể thao và sự nổi tiếng của cậu ấy sẽ có lợi rất lớn cho nhà," Reborn giải thích khi rõ ràng Tsuna đang không sẵn sàng, hay không thể nói gì để phản ứng lại. "Và dường như cậu ấy cũng đã biết cách chiến đấu rồi. Điều đó thật là thuận tiện."
Cuối cùng, Tsuna chớp mắt và dường như cảm giác của cậu đã trở lại. "Kiếm thuật của Yamamoto là để chiến đấu với những yêu quái bám theo cậu ấy. Kiếm thuật đó được phát triển bởi một onmyouji, vì vậy nó đặc biệt phù hợp với việc đó."
Điều đó chỉ khiến Reborn thêm tò mò. Một người sử dụng ma thuật và người tiên đoán truyền thống sẽ phát triển loại kiếm thuật gì chứ? Cậu sẽ phải sắp đặt một tình huống phù hợp để thấy được nó.
Tuy nhiên, Reborn bỏ ngoài tai hoàn toàn lời phản đối của Tsuna. "Nó cũng sẽ có tác dụng với con người," cậu thô bạo nói. "Thực tế Yamamoto đã biết về tình trạng của cậu khiến cậu ấy càng thích hợp để trở thành một người bảo vệ. Cậu ấy cũng có một phần quái vật đúng chứ?"
"Không," Tsuna nói, trước sự ngạc nhiên của Reborn. Trước khi Reborn có thể nói điều gì, Tsuna giải thích, "Cậu ấy giống tớ, nhưng không phải quái vật. Cậu ấy... liên kết với quái vật. Điều đó còn hơn cả quái vật. Nó bao gồm cả linh hồn và thần thánh nữa, tất cả những thứ siêu nhiên."
Khuôn mặt Reborn không hề tái đi. Cậu thậm chí còn nén lại cái thở dài thất vọng, mặc dù đó là điều gần gũi. Đó có quá nhiều từ ngữ và phân loại phức tạp cho những thứ không thể phân loại được.
Nó đã giải thích một vài thứ... và đem lại nhiều câu hỏi hơn, như thường lệ.
"Dù sao thì Yamamoto là một người bình thường," Tsuna tiếp tục, lúc này trông thực sự khó chịu. "Cậu ấy giúp đỡ cha mình rất nhiều, cậu biết chứ."
"Nhưng cậu ấy vẫn liên quan, và cậu ấy là bạn cậu đúng chứ? Cậu không muốn có cậu ấy trong nhà của cậu sao?" Reborn nhấn mạnh.
Cậu đã dự tính trước vài lí lẽ cho điều đó - có lẽ Tsuna sẽ đưa ra sự nguy hiểm vốn có trong mafia, hoặc tiếp tục khăng khăng Yamamoto không liên quan hoặc không phù hợp.
Cậu không dự tính được điều mà Tsuna thực sự nói.
"Tớ không nghĩ cậu có thể nói bọn tớ là bạn bè," Tsuna nói với cậu. "Nó không giống vậy."
"Cậu ta đi cả quãng đường để tới đền thờ và quay lại chỉ để giúp cậu cảm thấy tốt hơn một chút," Reborn chỉ ra. Đó là những điều mà bạn bè sẽ làm, hoặc là gia đình.
Tsuna lắc đầu. "Vì đó là một thứ quái quỷ. Bọn tớ giúp đỡ nhau với điều đó. Bọn tớ phải làm vậy, cậu biết chứ? Vì không còn ai khác cả. Nó giống như là hàng xóm vậy, tớ đoán thế."
Hơn cả cậu muốn thừa nhận, Reborn hiểu được. Nó giống như là Arcobaleno vậy. Cho dù Skull là kẻ thua cuộc, cho dù Viper là kẻ tham tiền khó chịu, cho dù Verde không thể chịu được mọi người và gây nên cái cảm giác tượng tự trong những người khác... họ vẫn ở bên nhau.
"Nhưng đó vẫn là một liên kết mạnh mẽ," Reborn trầm ngâm, gần như là với chính mình. "Và đó là điều quan trọng nhất trong một gia đình. Cho dù cậu không thích những người khác hay không ở cùng nhau hầu hết thời gian, miễn là các cậu còn trung thành với nhau..."
Tsuna lắc đầu. Vẻ mặt của cậu thật kỳ lạ và khó để đọc được - buồn bã, nhưng chấp nhận, đầy khao khát.
"Đó là vì bọn tớ có mối ràng buộc này khiến bọn tớ không thể trở thành bạn được," cậu nói. "Khi bọn tớ gặp nhau, bọn tớ không thể quên được sự thực rằng bọn tớ chia sẻ những hiểu biết này. Và tớ đoán... tất cả mọi người muốn nhiều hơn là chỉ dòng máu của họ, để có một cuộc sống bình thường ngoài thế giới của linh hồn."
Kéo hai đầu gối lên ngực mình và cuộn tròn lại nhỏ hết mức có thể, Tsuna không cần phải nói rằng cậu sẽ tôn trọng mong muốn của họ - hoặc cuộc sống trong giới mafia sẽ đơn giản chỉ là một loại bất thường khác thôi.
Hai người họ rơi vào im lặng sau đó.
Reborn cũng có thể hiểu được. Chỉ cần nhìn vào những Arcobaleno khác là một lời nhắc nhở về lời nguyền của họ. Đó là một phần lý do họ thích tránh mặt nhau, gạt bỏ tính cách trái ngược của nhau sang một bên. Đôi khi, điều mà họ muốn không phải là để hiểu, mà là để quên, dù chỉ trong thời gian ngắn.
Cậu không đưa việc chọn Yamamoto vào nhà thêm lần nào nữa.
~.~.~
