Người sát thủ đang bước đi thật nhanh. Cậu thanh niên trong vòng tay anh đang ngủ một cách yên bình. Anh đã kiểm tra cậu ấy trước đó khi mà Shamal đã bảo anh làm vậy và dường như Caelum đã kịp uống một viên thuốc. Mặc dù vậy anh vẫn lo lắng và rất muốn trở về nhà ngay để Shamal kiểm tra cậu. Anh cũng không chắc cơ thể mình sẽ ở thể người lớn được bao lâu. Nếu cơ thể này đột ngột chuyển về dạng một đứa bé thì anh không thể bế Caelum được. Tổng kết lại, anh không phải là người duy nhất có thể chăm sóc cho Caelum với tình trạng hiện nay.
Vì thế anh cảm thấy khá vui khi thấy sự xuất hiện của đồng đội mình. Đôi môi anh tạo thành nụ cười nhếch mép khi anh quành vào và thấy chàng thanh niên tóc tổ quạ.
"Chaos, Hibari." anh nói khi nhìn vào đôi mắt chàng thanh niên.
Đôi mắt màu than liếc nhìn kẻ thù còn lại của chàng thanh niên giống chim sẻ kia.
"Cậu không giết chết hắn ta, đúng chứ?" anh hỏi nhẹ.
Chàng thanh niên không trả lời, chỉ đơn giản liếc nhìn cậu thanh niên tóc nâu trong vòng tay anh. Reborn hiểu sự im lặng đó như câu trả lời 'không'.
"Tốt lắm. Caelum sẽ phải giải thích nếu cậu làm vậy."
Với những lời này, anh bước qua chàng thanh niên tóc tổ quạ. Không nói lời nào, chàng thanh niên đi theo. Có tiếng vỗ cánh và chú chim nhỏ với bộ lông tơ màu vàng bay qua đầu họ.
"Hibari!" chú chim líu lo. "Hibari!"
"Đón nhận một động vật ăn cỏ, đúng chứ?" Reborn thích thú nhận xét, liếc nhìn lại chàng thanh niên.
Người Hội trưởng nhìn lại.
"Hn. Cậu cũng vậy thôi."
_________________________________________________________________________________
Kokuyo Land, Nhóm giải cứu 1
Với một tiếng thét chiến đấu lớn, Bianchi ném một chiếc bánh độc có thể gây chết người vào khuôn mặt của cô gái tóc đỏ. MM và thứ nhạc cụ như một chiếc lò vi sóng đã được chứng minh là ít khó khăn hơn là họ đã suy nghĩ ban đầu. Dường như Bianchi muốn bảo vệ 'niềm tự hào' của riêng mình như cô đã gọi nó và trận chiến đã kết thúc chỉ trong chưa đầy một phút. Trong khi đó, Hayato đã tạo ra một cái hố trên mặt đất và ném gã đàn ông già vào trong đó.
"CÁC NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNH BẠI ĐƯỢC ROKUDO MUKURO...!" lão già hét lên với cậu.
Cậu thanh niên tóc bạc ngậm miệng lão ta lại bằng cách đá ít cát vào mặt hắn.
"Im đi, ăn cát đi!" cậu nói.
Bianchi hiện đã đi tới bên cạnh cái hố và đang bê theo một tảng đá lớn.
"Em còn quá mềm yếu Hayato." cô nói, thả viên đá vào trong hố. "Chị tự hỏi những cử động co giật kia có phải là ông ta giả vờ chết không."
"Hắn ta có lẽ đang chết dần rồi." em trai cô thờ ơ trả lời.
"Họ có hơi đáng sợ đúng không?" Nari nhận xét ở bên cạnh.
Yamamoto cười.
"Maa, tớ đoán nó cho thấy họ thực sự là chị em đấy!" cậu rạng rỡ nói.
Nari đổ mồ hôi. Cậu thề là tâm trí của những người này hoạt động sai cách hết rồi.
"Reborn!"
Tiếng gọi yêu thương của Bianchi khiến họ nhìn về phía lối vào tòa nhà. Người sát thủ cao lớn đang đi về phía họ, đang bế theo cậu thanh niên tóc nâu nhọn trên tay. Hibari Kyoya đang đi theo phía sau anh trông thực sự đáng sợ. Thận trọng, Bianchi thả con muỗi được đưa bởi Shamal. Sau khi nhiệm vụ của cô được hoàn thành, cô chạy về phía tình yêu của đời cô.
"Reborn! Anh tìm thấy Caelum rồi sao!" cô nhìn thẳng vào chàng trai tóc đen và hoàn toàn lờ đi cậu thanh niên tóc nâu.
"Yeah." Chàng trai nói, không để ý tới cô chút nào.
"Vậy, cậu ấy đâu?" Yamamoto hỏi. "Và sao Sawa lại ở đây? Có chuyện gì với cậu ấy vậy?"
"Sawa Tsunayoshi chính là Caelum, tên ngốc bóng chày." Hayato gắt lên, trừng mắt nhìn cậu thanh niên tóc đen.
"HAAAA! Nhưng họ hành động như thể là người lạ suốt thời gian qua mà. Sao Sawa có thể là con trai của Reborn được?" Nari bối rối nói.
Người sát thủ nghiêng mặt về phía trước để chiếc mũ phớt che đi đôi mắt anh.
"Baka-Nari, cậu tốt hơn nên tự chuẩn bị cho địa ngục đi." anh nói.
"Eh?"
"Ngài chắc chắn đã đánh trúng chỗ đau rồi." Gokudera nhận xét với ánh mắt thương hại nhìn cậu thanh niên tóc vàng.
"EEEEH?!"
Người Hội trưởng nhìn lại.
"Hn. Cậu cũng vậy thôi."
_________________________________________________________________________________
Kokuyo Land, Nhóm giải cứu 1
Với một tiếng thét chiến đấu lớn, Bianchi ném một chiếc bánh độc có thể gây chết người vào khuôn mặt của cô gái tóc đỏ. MM và thứ nhạc cụ như một chiếc lò vi sóng đã được chứng minh là ít khó khăn hơn là họ đã suy nghĩ ban đầu. Dường như Bianchi muốn bảo vệ 'niềm tự hào' của riêng mình như cô đã gọi nó và trận chiến đã kết thúc chỉ trong chưa đầy một phút. Trong khi đó, Hayato đã tạo ra một cái hố trên mặt đất và ném gã đàn ông già vào trong đó.
"CÁC NGƯƠI SẼ KHÔNG BAO GIỜ ĐÁNH BẠI ĐƯỢC ROKUDO MUKURO...!" lão già hét lên với cậu.
Cậu thanh niên tóc bạc ngậm miệng lão ta lại bằng cách đá ít cát vào mặt hắn.
"Im đi, ăn cát đi!" cậu nói.
Bianchi hiện đã đi tới bên cạnh cái hố và đang bê theo một tảng đá lớn.
"Em còn quá mềm yếu Hayato." cô nói, thả viên đá vào trong hố. "Chị tự hỏi những cử động co giật kia có phải là ông ta giả vờ chết không."
"Hắn ta có lẽ đang chết dần rồi." em trai cô thờ ơ trả lời.
"Họ có hơi đáng sợ đúng không?" Nari nhận xét ở bên cạnh.
Yamamoto cười.
"Maa, tớ đoán nó cho thấy họ thực sự là chị em đấy!" cậu rạng rỡ nói.
Nari đổ mồ hôi. Cậu thề là tâm trí của những người này hoạt động sai cách hết rồi.
"Reborn!"
Tiếng gọi yêu thương của Bianchi khiến họ nhìn về phía lối vào tòa nhà. Người sát thủ cao lớn đang đi về phía họ, đang bế theo cậu thanh niên tóc nâu nhọn trên tay. Hibari Kyoya đang đi theo phía sau anh trông thực sự đáng sợ. Thận trọng, Bianchi thả con muỗi được đưa bởi Shamal. Sau khi nhiệm vụ của cô được hoàn thành, cô chạy về phía tình yêu của đời cô.
"Reborn! Anh tìm thấy Caelum rồi sao!" cô nhìn thẳng vào chàng trai tóc đen và hoàn toàn lờ đi cậu thanh niên tóc nâu.
"Yeah." Chàng trai nói, không để ý tới cô chút nào.
"Vậy, cậu ấy đâu?" Yamamoto hỏi. "Và sao Sawa lại ở đây? Có chuyện gì với cậu ấy vậy?"
"Sawa Tsunayoshi chính là Caelum, tên ngốc bóng chày." Hayato gắt lên, trừng mắt nhìn cậu thanh niên tóc đen.
"HAAAA! Nhưng họ hành động như thể là người lạ suốt thời gian qua mà. Sao Sawa có thể là con trai của Reborn được?" Nari bối rối nói.
Người sát thủ nghiêng mặt về phía trước để chiếc mũ phớt che đi đôi mắt anh.
"Baka-Nari, cậu tốt hơn nên tự chuẩn bị cho địa ngục đi." anh nói.
"Eh?"
"Ngài chắc chắn đã đánh trúng chỗ đau rồi." Gokudera nhận xét với ánh mắt thương hại nhìn cậu thanh niên tóc vàng.
"EEEEH?!"
Để lại người học trò đang hoảng sợ của mình ở để chăm sóc cho Gokudera và Yamamoto, người sát thủ nhìn cậu thanh niên tóc nâu trong tay mình.
"Reborn." Bianchi khẽ nói.
Cô đánh mất vẻ yêu thương của mình và trông khá là lo lắng, mặc dù cô không thể nói được chính xác rằng cô đang lo lắng cho ai.
"Tôi sẽ đưa nó về nhà." Reborn đơn giản nói, từ chối nhìn vào đôi mắt cô.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, Shamal
Người bác sĩ đang ngồi tại bàn làm việc của mình. Chiếc máy tính trước mặt ông đang trình chiếu vài biểu đồ và vài phương trình. Ông đang giữ chiếc điện thoại trên tai mình và chăm chú lắng nghe những gì đang được nói ở đầu dây bên kia.
"Đúng vậy, đó cũng là điều mà tôi đang nghĩ tới." một lúc sau ông nói.
Ông lại một lần nữa im lặng khi người kia nói qua điện thoại.
"Chờ một chút đã."
Ông kẹp chiếc điện thoại giữa đầu mình và vai mình, trong khi ông gõ một cách nhanh chóng, và mở ra một tập dữ liệu mới.
"Vâng, đúng vậy." ông nói, xác nhận những gì mà người kia vừa nói.
Ông lại một lần nữa cầm vào chiếc điện thoại.
"Nếu chúng ta có thể tìm được cách để tích trữ nó ở đâu đó, ta có thể kéo dài nó."
Một khoảng lặng.
"Phải với Reborn thì vậy, nhưng với những người khác thì phức tạp hơn. Tất nhiên, chúng ta không có bổn phận phải giúp đỡ họ."
Tiếng gõ phím phát qua điện thoại, khi giọng nói của người đang nói chuyện với ông vang lên lần nữa.
"Được rồi, tôi sẽ gửi dữ liệu cho ông." Shamal nói trước khi ngừng lại để người kia nói. "Tôi hiểu, vậy tôi sẽ chờ đợi kết quả."
Một lúc tiếp theo, chỉ có tiếng gõ và tiếng nhấp chuột được nghe thấy.
"Tôi đã gửi hết rồi đấy." cuối cùng Shamal nói. "Và điều cuối cùng. Đừng nói ai biết về điều này, hiện tại tôi muốn giữ bí mật. Chỉ để đề phòng thôi."
Sau khi chào tạm biệt, Shamal gác máy, một nụ cười hài lòng nở trên đôi môi ông. Ông liếc nhìn đồng hồ. Đó là lúc mà những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu của mình. Điều đó có nghĩa là ông nên tới nhà Sawada để khám cho Caelum.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada, phòng ngủ của Tsuna, Reborn
Người sát thủ đặt cậu thanh niên tóc nâu lên giường với sự nhẹ nhàng hiếm thấy. Sau đó anh ngồi lên giường và quan sát cậu thanh niên đang ngủ. Với anh dường như Caelum không thay đổi nhiều sau ba năm. Cậu thanh niên vẫn có vẻ ngoài trẻ con và mái tóc nâu sáng mềm mại. Tóc mái cậu đã dài hơn và giờ đang rũ sang hai bên khuôn mặt với một phần rũ xuống giữa đôi mắt cậu. Giờ chúng đã dài tới má cậu rồi, khi mà trước đó nó chỉ dài tới mắt cậu thôi.
Lơ đãng, chàng trai vuốt mái tóc cậu, phần đang che đi đôi mắt cậu.
Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra đứa trẻ mà anh đã bỏ lại ba năm trước, nó rất rõ ràng với anh rằng Tsuna không còn là cậu bé ngày đó nữa. Ah... đó là như vậy. Giờ cậu giống Tsuna hơn là Caelum. Tsuna như lần đầu anh gặp. Một đứa trẻ ốm yếu với làn da nhợt nhạt, một nụ cười buồn và đôi mắt nâu cô đơn nhưng tốt bụng. Caelum thì rạng rỡ hơn. Với nụ cười tỏa nắng và tràn đầy năng lượng bất chấp tình trạng thể chất của mình. Caelum là đứa trẻ hầu như không khóc. Cậu mang trên mình sự ngây thơ xen lẫn sự nhận thức kì lạ về phần đen tối hơn của thế giới này.
Tsuna thì ngược lại, là một cậu thanh niên trẻ đã quá quen thuộc với vị đắng của nước mắt và có lẽ đã quên cách để cười bằng cả trái tim mình rồi. Cậu là một ai đó được biết như là phần xấu xí nhất của thế giới và đã mất đi sự ngây thơ mà cậu đáng lẽ phải có. Cậu vẫn còn trẻ, nhưng cứ như một người đàn ông trung niên, cả trong sự khôn ngoan và sức khỏe của cậu.
Caelum có tương lai, nhưng Tsuna thì không.
Bàn tay người sát thủ kéo xuống và đặt trên ngực của cậu thanh niên, ngay phía trên trái tim. Thật khó chịu khi nghĩ rằng nhịp đập đều đều mà anh cảm nhận được sẽ sớm dừng lại. Tsuna sẽ chết. Cậu sẽ không còn nhịp tim nữa...
Đôi mắt đen dừng lại trên chiếc dây chuyền, nằm dưới cổ áo cậu thanh niên. Anh tò mò nhìn nó.
Tsuna mà anh biết, chưa bao giờ có đồ trang sức. Không phải là cậu không thích chúng. Cậu đơn giản là không thể để tâm đến chúng. Cậu luôn có cùng một thái độ và luôn đơn giản và thiết thực hơn là chú ý tới thời trang. Nó đã đẩy Reborn tới giới hạn không chỉ một lần khi người sát thủ là kiểu người luôn quan tâm tới vẻ ngoài.
Bị thu hút bởi chiếc dây chuyền bạc, Reborn với tới nó. Anh dừng lại ngay trước khi anh nắm lấy nó. Anh thực sự nên làm vậy không? Đó có lẽ là thứ gì đó quan trọng. Nếu là Tsuna thì cậu có lẽ không đánh giá cao sự thân tình. Người sát thủ do dự. Anh sẽ bỏ lại sợi dây chuyền ở vị trí trước đó khi có gì đó giày vò anh. Đó là một cảm giác kì lạ. Nó khiến anh di chuyển trước khi anh có thể suy nghĩ tốt hơn về nó.
"Reborn." Bianchi khẽ nói.
Cô đánh mất vẻ yêu thương của mình và trông khá là lo lắng, mặc dù cô không thể nói được chính xác rằng cô đang lo lắng cho ai.
"Tôi sẽ đưa nó về nhà." Reborn đơn giản nói, từ chối nhìn vào đôi mắt cô.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, Shamal
Người bác sĩ đang ngồi tại bàn làm việc của mình. Chiếc máy tính trước mặt ông đang trình chiếu vài biểu đồ và vài phương trình. Ông đang giữ chiếc điện thoại trên tai mình và chăm chú lắng nghe những gì đang được nói ở đầu dây bên kia.
"Đúng vậy, đó cũng là điều mà tôi đang nghĩ tới." một lúc sau ông nói.
Ông lại một lần nữa im lặng khi người kia nói qua điện thoại.
"Chờ một chút đã."
Ông kẹp chiếc điện thoại giữa đầu mình và vai mình, trong khi ông gõ một cách nhanh chóng, và mở ra một tập dữ liệu mới.
"Vâng, đúng vậy." ông nói, xác nhận những gì mà người kia vừa nói.
Ông lại một lần nữa cầm vào chiếc điện thoại.
"Nếu chúng ta có thể tìm được cách để tích trữ nó ở đâu đó, ta có thể kéo dài nó."
Một khoảng lặng.
"Phải với Reborn thì vậy, nhưng với những người khác thì phức tạp hơn. Tất nhiên, chúng ta không có bổn phận phải giúp đỡ họ."
Tiếng gõ phím phát qua điện thoại, khi giọng nói của người đang nói chuyện với ông vang lên lần nữa.
"Được rồi, tôi sẽ gửi dữ liệu cho ông." Shamal nói trước khi ngừng lại để người kia nói. "Tôi hiểu, vậy tôi sẽ chờ đợi kết quả."
Một lúc tiếp theo, chỉ có tiếng gõ và tiếng nhấp chuột được nghe thấy.
"Tôi đã gửi hết rồi đấy." cuối cùng Shamal nói. "Và điều cuối cùng. Đừng nói ai biết về điều này, hiện tại tôi muốn giữ bí mật. Chỉ để đề phòng thôi."
Sau khi chào tạm biệt, Shamal gác máy, một nụ cười hài lòng nở trên đôi môi ông. Ông liếc nhìn đồng hồ. Đó là lúc mà những người khác đã hoàn thành nhiệm vụ giải cứu của mình. Điều đó có nghĩa là ông nên tới nhà Sawada để khám cho Caelum.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada, phòng ngủ của Tsuna, Reborn
Người sát thủ đặt cậu thanh niên tóc nâu lên giường với sự nhẹ nhàng hiếm thấy. Sau đó anh ngồi lên giường và quan sát cậu thanh niên đang ngủ. Với anh dường như Caelum không thay đổi nhiều sau ba năm. Cậu thanh niên vẫn có vẻ ngoài trẻ con và mái tóc nâu sáng mềm mại. Tóc mái cậu đã dài hơn và giờ đang rũ sang hai bên khuôn mặt với một phần rũ xuống giữa đôi mắt cậu. Giờ chúng đã dài tới má cậu rồi, khi mà trước đó nó chỉ dài tới mắt cậu thôi.
Lơ đãng, chàng trai vuốt mái tóc cậu, phần đang che đi đôi mắt cậu.
Nhưng mặc dù vậy, anh vẫn dễ dàng nhận ra đứa trẻ mà anh đã bỏ lại ba năm trước, nó rất rõ ràng với anh rằng Tsuna không còn là cậu bé ngày đó nữa. Ah... đó là như vậy. Giờ cậu giống Tsuna hơn là Caelum. Tsuna như lần đầu anh gặp. Một đứa trẻ ốm yếu với làn da nhợt nhạt, một nụ cười buồn và đôi mắt nâu cô đơn nhưng tốt bụng. Caelum thì rạng rỡ hơn. Với nụ cười tỏa nắng và tràn đầy năng lượng bất chấp tình trạng thể chất của mình. Caelum là đứa trẻ hầu như không khóc. Cậu mang trên mình sự ngây thơ xen lẫn sự nhận thức kì lạ về phần đen tối hơn của thế giới này.
Tsuna thì ngược lại, là một cậu thanh niên trẻ đã quá quen thuộc với vị đắng của nước mắt và có lẽ đã quên cách để cười bằng cả trái tim mình rồi. Cậu là một ai đó được biết như là phần xấu xí nhất của thế giới và đã mất đi sự ngây thơ mà cậu đáng lẽ phải có. Cậu vẫn còn trẻ, nhưng cứ như một người đàn ông trung niên, cả trong sự khôn ngoan và sức khỏe của cậu.
Caelum có tương lai, nhưng Tsuna thì không.
Bàn tay người sát thủ kéo xuống và đặt trên ngực của cậu thanh niên, ngay phía trên trái tim. Thật khó chịu khi nghĩ rằng nhịp đập đều đều mà anh cảm nhận được sẽ sớm dừng lại. Tsuna sẽ chết. Cậu sẽ không còn nhịp tim nữa...
Đôi mắt đen dừng lại trên chiếc dây chuyền, nằm dưới cổ áo cậu thanh niên. Anh tò mò nhìn nó.
Tsuna mà anh biết, chưa bao giờ có đồ trang sức. Không phải là cậu không thích chúng. Cậu đơn giản là không thể để tâm đến chúng. Cậu luôn có cùng một thái độ và luôn đơn giản và thiết thực hơn là chú ý tới thời trang. Nó đã đẩy Reborn tới giới hạn không chỉ một lần khi người sát thủ là kiểu người luôn quan tâm tới vẻ ngoài.
Bị thu hút bởi chiếc dây chuyền bạc, Reborn với tới nó. Anh dừng lại ngay trước khi anh nắm lấy nó. Anh thực sự nên làm vậy không? Đó có lẽ là thứ gì đó quan trọng. Nếu là Tsuna thì cậu có lẽ không đánh giá cao sự thân tình. Người sát thủ do dự. Anh sẽ bỏ lại sợi dây chuyền ở vị trí trước đó khi có gì đó giày vò anh. Đó là một cảm giác kì lạ. Nó khiến anh di chuyển trước khi anh có thể suy nghĩ tốt hơn về nó.
Nhẹ nhàng, anh nâng sợi dây chuyền lên với những ngón tay dài của mình và nhấc nó lên. Nó nặng hơn anh nghĩ đồng nghĩa với việc có thể có mặt dây chuyện được đeo trên nó. Anh tiếp tục kéo sợi dây chuyền ra khỏi chiếc áo phông của cậu thanh niên cho tới khi anh thấy được mặt dây chuyền.
Hơi thở của anh như nghẽn lại trong cổ họng anh và đôi mắt anh mở to khi vật đó rơi trên ngực của Tsuna.
"Không." anh thì thầm. "Tại sao?"
Anh với tới chạm vào chiếc núm giả màu cam được bao quanh bởi những sợi xích nhỏ. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. anh cẩn thận tháo những dây xích ra. Ngay sau khi sợi xích cuối cùng rơi xuống, chiếc núm giả bắt đầu sáng lên. Chiếc núm giả Mặt trời của Reborn cũng phản ứng với ánh sáng màu vàng của riêng nó.
"Sao chuyện này lại xảy ra?" Reborn thì thầm, chiếc mặt nạ trống rỗng của anh biến mất một lúc và để lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau đó, không được báo trước, cơ thể anh bắt đầu nhỏ lại, chuyển ngược về thể của một đứa trẻ sơ sinh một lần nữa.
Hơi thở của anh như nghẽn lại trong cổ họng anh và đôi mắt anh mở to khi vật đó rơi trên ngực của Tsuna.
"Không." anh thì thầm. "Tại sao?"
Anh với tới chạm vào chiếc núm giả màu cam được bao quanh bởi những sợi xích nhỏ. Trái tim anh đập mạnh trong lồng ngực. anh cẩn thận tháo những dây xích ra. Ngay sau khi sợi xích cuối cùng rơi xuống, chiếc núm giả bắt đầu sáng lên. Chiếc núm giả Mặt trời của Reborn cũng phản ứng với ánh sáng màu vàng của riêng nó.
"Sao chuyện này lại xảy ra?" Reborn thì thầm, chiếc mặt nạ trống rỗng của anh biến mất một lúc và để lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Sau đó, không được báo trước, cơ thể anh bắt đầu nhỏ lại, chuyển ngược về thể của một đứa trẻ sơ sinh một lần nữa.
