Kokuyo Land, nhóm giải cứu 1
"Tôi có cảm giác như mình bị yêu cầu đi chơi với một lũ trẻ trong khi những người lớn đang lo những việc quan trọng vậy." Bianchi nhận xét khi nhóm của họ một lần nữa lại bị chặn lại bởi một đối thủ khác.
Sau một vài phút Yamamoto chiến đấu với gã thanh niên quái thú nhưng lại lo bảo vệ chính mình, Bianchi đã mất kiên nhẫn. Cô đã đẩy Nari xuống hố, buộc Yamamoto phải chọn giữa việc bảo vệ cơ thể mình hay là người bạn của mình. Chiến thuật của cô đã thành công khi tuyển thủ bóng chày đã ngừng do dự và hi sinh cánh tay mình để đánh bại kẻ thù. Gã thanh niên quái thú đã bỏ chạy sau khi bị đánh bại, Bianchi và em trai cô đã giúp hai cậu thanh niên kia ra khỏi hố. Sau đó họ tiếp tục hướng về tòa nhà chính.
Và ngay khi họ tới trước tòa nhà đó, một gã đàn ông già cùng với con chim lông vàng và cô gái tóc đỏ xuất hiện. Từ đó dẫn tới lời nhận xét đầy khó chịu của Bianchi.
"Yeah, nó cảm thấy như vậy không phải sao?" Hayato đồng ý. "Về điểm này, Reborn-san sẽ tìm thấy Caelum và đưa cậu ấy về trước khi chúng ta vào được tòa nhà mất." cậu thở dài.
"Phải đó. Chúng ta phải vào trong dù có chuyện gì đi nữa. Đây là vấn đề về niềm tự hào rồi." Bianchi nói.
"Là như vậy sao?" em trai cô thì thầm.
Rất may cô không nghe thấy.
"Để con nhỏ đó cho tôi, tôi sẽ nghiền nát cô ta." cô nói trông cứ như một con quỷ đang báo thù. "Các cậu có thể đánh bại lão già đó."
"Không cảm ơn."
_________________________________________________________________________________
Kokuyo Land, Caelum
Sau khi để Lancia ở lại nghỉ ngơi, cậu thanh niên tóc nâu bắt đầu đi tìm Mukuro. Có một điều cậu chắc chắn rằng Lambo và Fuuta sẽ ở cùng với gã thanh niên lớn tuổi hơn. Ngoài ra, trong khi cậu đang chiến đấu với Lancia cậu đã hiểu được Rokudo Mukuro là gì sau đó và việc Caelum gặp hắn ta là rất cần thiết. Cậu cảm thấy chuyện này cũng chỉ là thử nghiệm thôi. Ẩn nấp và gọi một ai đó khác tới giải cứu mọi người hay là tự đi và đối mặt với kẻ biết rất nhiều những bí mật của cậu. Sự lựa chọn của cậu đã nhanh chóng được đưa ra.
Nó không khiến cậu mất quá nhiều thời gian để tìm ra căn phòng.
Nó trông giống như căn phòng mà cậu đã tỉnh dậy nhưng lớn hơn. Những chiếc rèm cửa rách đang treo trên những cánh cửa sổ như ở những phòng khác. Dường như nó đã từng được sử dụng làm rạp hát khi có một sân khấu ở phía cuối căn phòng. Nó đã đổi thành loại ghế sofa mà Rokudo Mukuro thường hay ngồi.
"Ta rất vui vì cậu có thể làm được." Mukuro nói.
Caelum không trả lời khi cậu thấy một thân hình bé nhỏ đang đứng bên cạnh.
"Fuuta!" cậu kêu lên, bước một bước về phía cậu bé.
Cậu lập tức bất động khi cậu nhận ra ánh mắt trống rỗng của cậu bé. Ánh mắt của cậu bé trống rỗng, giống với đôi mắt của Lancia khi Caelum lần đầu lao vào anh ta.
"Ngươi đã làm gì với cậu bé?" cậu thanh niên tóc nâu hỏi bằng giọng điệu đe dọa.
"Kufufu, ta sẽ để nó cho trí tưởng tượng của cậu vậy." gã thanh niên tóc xanh khúc khích cười.
Sau đó Fuuta di chuyển. Cậu bé tiến về phía Caelum, giơ chiếc dao găm nhỏ lên. Caelum tặc lưỡi. Trò điều khiển trí óc này thực sự khó chịu. Thêm vào đó, cậu liếc nhìn chiếc đồng hồ của mình, tình trạng của cậu thực sự đang ở mức báo động. Chỉ còn lại một vạch và nó sẽ sớm biến mất thôi.
Cậu né đòn tấn công vụng về của Fuuta. Cậu cần phải lo điều này trước đã.
"Fuuta." cậu gọi khi cậu bé tiến về phía cậu để tấn công lần nữa. "Đó không phải lỗi của cậu đâu." cậu thanh niên tóc nâu bình tĩnh nói khi cậu bé vung vũ khí về phía cậu.
Caelum né thêm lần nữa, vẫn cố nhìn thẳng vào đôi mắt cậu bé.
"Không có gì là lỗi của cậu hết. Không sao đâu, tôi không giận đâu." cậu bé dường như bất động và Caelum mỉm cười. "Ổn mà, chúng tôi luôn ở bên cạnh cậu. Vì vậy hãy quay về đi."
Đột ngột Fuuta nắm chặt lấy đầu mình với vẻ đau đớn. Đôi mắt cậu bé trở lại bình thường.
"Tsuna-nii..." cậu bé cố gắng nói trước khi gục ngã.
Cậu thanh niên tóc nâu thở dài nhẹ nhõm, nhanh chóng kiểm tra xem cậu bé có ổn không. Tự trấn an mình, cậu quay sang gã thanh niên tóc xanh.
"Vậy, ngươi muốn gì từ ta?" cậu nhướn mày hỏi, vẻ cảnh giác.
Gã thanh niên lớn tuổi hơn khúc khích cười một cách kỳ quái.
"Thực ra bọn tới tới Nhật để tìm Vongola Decimo." gã thanh niên nói với cái nhún vai. "Tưởng tượng xem bọn ta ngạc nhiên thế nào khi thấy dấu vết của cậu."
Caelum cau mày.
"Ngươi muốn gì từ người thừa kế Vongola?" cậu lạnh lùng hỏi.
Vẻ mặt của Mukuro tối sầm lại.
"Bọn ta ghét Mafia. Cậu nên hiểu chứ. Cậu cũng ghét chúng, không phải sao?" hắn mơ hồ nói.
Họ im lặng nhìn chằm chằm lẫn nhau một lúc.
"Sự thật là ta ghét phần đen tối của Mafia. Nếu có thể ta sẽ quay lại và xóa sạch chúng trước khi chúng làm những thí nghiệm đó." Caelum đồng ý. "Tuy nhiên, cũng có những Nhà tốt. Cá nhân ta mà nói, ta không có thù oán gì với Vongola cả."
"Không sao?" gã kia chế nhạo.
"Không." Caelum kiên định nói. "Hận thù của ta với người đàn ông đó chỉ hướng về duy nhất ông ta thôi."
Gã thanh niên kia chằm chằm nhìn cậu trước khi khúc khích cười.
"Cậu thực sự rất kì lạ."
"Im đi." cậu thanh niên tóc nâu ngoảnh mặt đi thì thầm. "Dù sao thì, ngươi không chỉ đem ta tới đây để nói chuyện về cách nhìn nhận của ta về mafia đúng chứ?" cậu nói thêm, kiên định hơn.
Mukuro rơi vào im lặng khiến Caelum thở dài.
"Ngươi thực sự là một đứa trẻ kì lạ." cậu nói.
Lông mày của gã thanh niên tóc nâu nhăn lại khó chịu.
"Ta không mong mình phải nghe điều đó từ cậu." hắn nói với vẻ lịch sự nhưng căng thẳng.
"Ta đã biết người muốn gì rồi." cậu thanh niên tóc nâu tiếp tục lờ đi lời bình luận của hắn.
"Là vậy sao?" Mukuro nghi ngờ hỏi.
Caelum mỉm cười.
"Yeah, ta nghe thấy ngươi một cách to và rõ ràng Mukuro." cậu nói. "Ta sẽ làm điều đó, ngươi biết mà. Ta thề với ngươi, ta sẽ tiết kiệm nhiều thời gian nhất có thể."
Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt Mukuro và hắn khúc khích cười theo cái cách đáng sợ của hắn.
"Trong trường hợp đó, ta sẽ trả thứ này lại cho cậu."
Hắn giơ lên và đi về phía cậu thanh niên tóc nâu đưa cho cậu hộp thuốc. Caelum định lấy nó nhưng bất ngờ kiệt sức. Cậu gục xuống sàn, tầm nhìn của cậu mờ đi.
"Căn bệnh đó, thực sự là một vấn đề đấy." Mukuro nhận xét. "Đây là lí do tại sao ta không bao giờ muốn sở hữu cơ thể cậu."
_________________________________________________________________________________
Kokyyo Land, Reborn
Caelum đang bất tỉnh nằm dưới sàn, cùng với Mukuro Rokudo đang đứng cạnh cậu là cảnh tượng mà Reborn đã chứng kiến khi anh tới phòng. Không hề suy nghĩ gì anh bắn Mukuro, đôi mắt đen của anh bùng cháy sự giận dữ.
"Ta sẽ giết ngươi." anh gầm lên.
Gã thanh niên tốn chút thời gian để cẩn thận đặt chiếc hộp mà hắn đang cầm bên cạnh cậu thanh niên tóc nâu đang ngủ trước khi đứng lên.
"Oya, oya, đó là lời tuyên bố đanh thép đấy." Mukuro nói nghe rất phấn khích. "Nhưng sẽ phải bận tâm nếu cậu đánh giá thấp ta đấy."
Người sát thủ nghiêng chiếc mũ phớt về phía trước, che đi đôi mắt anh.
"Ngươi nghe có vẻ tự tin."
Mukuro khúc khích cười.
"Cậu có biết lục đạo luân hồi không?" hắn hỏi.
"Chu kỳ tái sinh?" Reborn hỏi. "Địa ngục đạo, Ngạ quỷ đạo, Súc sinh đạo, Tula đạo, Nhân gian đạo, và Thiên giới đạo."
"Đúng vậy. Cơ thể ta đã trải qua cả sáu đạo và tất cả đều được khắc ghi vào trí nhớ của ta." Mukuro nói.
"Nếu đó là sự thật, thì ngươi đúng là con quái vật."
Gã thanh niên tóc xanh khúc khích cười.
"Ta không muốn phải nghe điều đó từ cậu, Arcobaleno."hắn nói gõ chuôi của cây đinh ba xuống sàn nhà.
Ngay lập tức xung quanh họ bắt đầu nứt ra, tạo nên cảnh tượng hoàn toàn hỗn loạn.
"Ảo ảnh của ngươi không có tác dụng với ta đâu." Đó là tất cả những gì Reborn nói trước khi anh tấn công.
Ngay sau khi anh bắt đầu di chuyển, cuộc chiến trở nên mờ đi. Cả hai đối thủ vô cùng khéo léo và cả hai đều có những năng lực vượt quá khả năng của con người. Tuy nhiên, nó nhanh chóng trở nên rõ ràng rằng Reborn có lợi thế hơn. Mukuro đang từ từ bị dồn vào góc tường. Gã thanh niên liếc nhìn cậu thanh niên tóc nâu đang bất tỉnh. Giờ dường như đó là không thể tránh khỏi. Người đó tốt hơn là nên giữ lời hứa của mình. Hắn thấy đòn tấn công đang tới và biết rằng không thể né được nó.
'Ta sẽ chờ cậu, Caelum' hắn nghĩ trước khi chìm vào bóng tối.
Ngay sau khi đối thủ của anh ngã xuống bất tỉnh, Reborn đi tới bên cạnh con trai mình. Anh nhẹ nhàng nâng thân trên của cậu thanh niên lên, đưa một cánh tay xuống dưới lưng. Với bàn tay còn lại anh kiểm tra nhịp tim của cậu ấy. Anh thở dài nhẹ nhõm khi anh cảm thấy nhịp tim đập đều đặn dưới ngón tay mình. Cùng lúc đó, đôi mắt cậu thanh niên đột ngột mở ra.
"Pa...pa?" cậu sửng sốt lẩm bẩm.
Người sát thủ kéo cậu thanh niên vào trong vòng tay mình mà không nói lời nào. Anh cảm thấy khuôn mặt cậu dựa vào cổ anh và anh biết rằng cậu thanh niên đang khóc.
"Đây là giấc mơ phải không?" cậu thanh niên thì thầm. "Đúng vậy, nó không quan trọng vì 'đây là một giấc mơ đẹp'."
Đôi bàn tay nhỏ nắm lấy lưng áo vét của anh và anh theo phản xạ ôm chặt cậu hơn. Một lúc sau, hơi thở của cậu thanh niên đều đặn hơn và Reborn đoán cậu đã ngủ. Anh cùng với cậu thanh niên, người vẫn còn bám vào anh, trong vòng tay anh và đứng dậy. Khi anh rời đi để tụ họp cùng những người khác và cuối cùng về nhà, anh nghĩ rằng thật là một phép lạ khi đôi mắt anh vẫn còn khô.
