[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 26: I hate losing

Kokuyo Land, nhóm giải cứu 1
Tất cả những đôi mắt đều nhìn chằm chằm vào gã thanh niên tóc vàng đang mặc đồng phục của trường Kokuyo người vừa bước ra khỏi bóng tối. Vẻ ngoài của hắn hơi khác thường. Ngoài mái tóc vàng sáng nhọn của hắn, hắn còn có bộ răng sắc nhọn và một vết sẹo chạy ngang mặt hắn, ngay dưới đôi mắt hắn. Lưỡi của hắn hơi thò ra một chút và đôi khi sẽ lè ra như lưỡi chó.
"Những kẻ ở phía trên là bạn bè của ngươi sao?" gã thanh niên hỏi. "Cứ chờ ở đó đi vì các ngươi sẽ là những kẻ tiếp theo phải chết đấy."
Hai phần ba trong số những 'nạn nhân' nói trên hoàn toàn không mấy ấn tượng trước câu nói này, mặc dù một phần ba còn lại gần như ngất xỉu vì sợ hãi tột độ.
Tiếng cười vang vọng của Yamamoto đánh lạc hướng Nari khỏi sự sợ hãi, khi cậu thanh niên tóc vàng ngạc nhiên bởi cậu thanh niên tóc đen hoàn toàn không hề căng thẳng chút nào, bắt đầu để ý tới cậu hơn là để ý tới đối thủ của mình.
"Hey, ngươi khá mạnh phải không?" Yamamoto nói. "Những con chó zombie vừa rồi trông khá là thật đấy."
Những người khác đều đổ mồ hôi trước lời bình luận đó, và một suy nghĩ chạy dọc tâm trí của ba người xem: 'oh yeah, cậu ấy vẫn nghĩ rằng chúng ta đang chơi trò chơi mafia'
"Cứ để tên ngốc này ở đây và đi cứu Caelum đi." Hayato thẳng thừng đề nghị.
"Nhưng nếu chúng ta làm điều đó, Caelum sẽ giận mất." Bianchi nói, nghiêm túc như người em trai mình.
Nari nhìn họ nghi ngờ. Những người này không hề lo lắng cho bạn bè của họ chút nào sao? Chưa kể tới việc nó luôn khiến cậu kích động khi mà họ luôn nói về gã Caelum đó mà cậu chẳng biết đó là ai. Ngay cả Reborn cũng lẩm cẩm vì cậu ta! Và Shamal còn chữa trị cho cậu ta mặc dù cậu ta là con trai! Nari thật khó để tưởng tượng ra được Caelum đó là loại người thế nào. Ít nhất, cậu ta hẳn là một người rất tuyệt vời!
Một tiếng rắc lớn đánh thức cậu dậy khỏi sự mơ mộng và cậu quay trở lại quan sát cuộc chiến với chút tội lỗi. Đôi mắt cậu mở to khi cậu nhận ra điều gì đã gây ra tiếng ồn đó. Cây gậy của Yamamoto đã bị gãy. Và thấy được mảnh kim loại vỡ ấy rơi xuống từ miệng của gã thanh niên tóc vàng, hắn đã cắn gãy nó.
"Tiếp theo ta sẽ moi họng ngươi ra!" gã thanh niên đang đứng bằng cả bốn chi đe dọa.
"G-gã đó không phải là con người!" Nari rên rỉ.
Ngay cả Gokudera trông cũng có vẻ như không thể chấp nhận được nó.
"Hắn ta bị nguyền rủa sao?" cậu tự hỏi trước khi cậu có được vẻ mặt như muốn nói 'oh mình hiểu rồi'. "Hắn ta là người ngoài hành tinh."
"Hắn ta trông như quỷ vậy." Bianchi phản đối, giờ đang tập trung vào trận chiến bên dưới.
"Tớ nghĩ trò chơi nhập vai mafia này là trò chơi mà mình cần phải đánh bại kẻ thù của mình tới chết." Yamamoto nói. "Vậy đây là luật sao."
"Yamamoto... cậu ấy không hề sợ hãi chút nào sao?" Nari thì thầm khi cậu nhìn thấy sự quyết tâm trong đôi mắt người bạn của mình.
"Dường như cậu ấy là kiểu người ghét bị thua cuộc." Binachi trả lời. "Có lẽ cậu ấy trông không bình tĩnh như vẻ ngoài đâu."
Cậu thanh niên tóc vàng nhìn cô tán thưởng.
"Cô rất là sâu sắc phải không, Bianchi?"
"Không, chỉ là tôi biết một người như vậy. Cho dù có ra sao cậu ấy vẫn sẽ cười, ngay cả khi cậu ấy thực sự tức giận và chuẩn bị tra tấn cậu."
"Ah... tôi hiểu." Nari mở to mắt nói và không chắc phải trả lời thế nào.
"Vậy, ta có thể hỏi ngươi vài điều không?" Yamamoto đột ngột nói một lần nữa thu hút được sự chú ý của mọi người. "Ngươi đột ngột thay đổi hình dạng, vậy người làm điều đó bằng cách nào?"
Ba người bạn của cậu cũng có mối quan tâm tương tự khi không một ai trong số họ có thể hình dung ra được gã thanh niên ấy biến từ vẻ ngoài bình thường thành vẻ ngoài như một con thú này để chiến đấu bằng cách nào.
"Nó giống như việc thay đổi băng cho những trò chơi khác nhau thôi." Học sinh của trường Kokuyo giải thích. "Đây cũng là thứ như vậy." hắn nói chỉ tay vào răng mình. "Bằng cách thay đổi răng, ta có thể nhận được khả năng của những loài động vật khác nhau. Ví dụ... thể Kingkong!"
Khi hắn nói điều này, gã thanh niên tóc vàng đổi bộ răng mới. Ngay lập tức, hắn trở nên to lớn và mái bộ lông đen xuất hiện trên tay và chân hắn.
"Đây là loài linh trưởng thuộc loài vượn người, Gorilla hung bạo." Bianchi nhận xét.
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, Caelum
Gã đàn ông tóc đen không hề đùa khi cho biết sở trường của hắn là đấu tay đôi. Ngay từ khi bắt đầu trận chiến, Caelum đã phải nhận một số đòn khá mạnh. Cho dù hắn là ai, đối thủ của cậu rõ ràng đã học võ thuật, mặc dù phong cách của hắn cho thấy đây là những kinh nghiệm trong chiến đấu đường phố. Không chỉ mạnh mẽ, hắn còn nhanh nữa. Caelum chỉ có thể bắt kịp hắn và không chỉ vì cậu đang ở tình trạng suy yếu.
Một cú đấm vào bụng khiến mắt cậu mờ đi và cậu thở dốc vì đau. Không phung phí chút thời gian nào đầu gối của gã đã thẳng vào cằm khiến cậu bay xuống đất. Trước khi cậu có thời gian để phản ứng thì cậu thanh niên tóc nâu đã bị giữ chặt dưới đất bởi một bàn tay mạnh mẽ.
"Giờ là đòn kết thúc." gã đàn ông tóc đen bình tĩnh nhắm mắt lại.
"Ah! Ngươi lại làm điều đó nữa rồi."
Đôi mắt hắn bật mở khi cậu thanh niên thốt lên một lời nhận xét 'ngây thơ'.
"Mỗi khi ngươi định tung đòn kết liễu, ngươi đều nhắm mắt lại." Caelum nói thêm. "Ngươi không phải người xấu."
Gã đàn ông khúc khích cười nhẹ.
"Ngươi đang nói gì vậy?" gã đàn ông gầm lên, mặc dù đôi mắt mở to của hắn đã cho thấy hắn đang bối rối trước sự quan sát của cậu thanh niên.
"Ta đang nói rằng quyết tâm yếu ớt của ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được ta." Caelum trả lời bằng giọng nói đầy tự tin và không hề nao núng.
Với ngọn lửa đột ngột bùng lên, Caelum khiến gã đàn ông bay ngược về phía sau, thành công trong việc giải phóng bản thân mình khỏi bị kìm hãm. Cậu đứng dậy mỉm cười. Cách đó vài bước, gã đàn ông tóc đen cũng đứng dậy.
"Đừng nói như thể ngươi biết về ta!" hắn gầm lên. "Ta có quyết tâm để giết ngươi!"
Caelum nhếch mép cười.
"Đó là lời nói dối." cậu bình tĩnh nói.
"IM ĐI!" gã đàn ông hét lên khi hắn lao về phía trước.
Caelum lao về phía hắn, không hề mất đi nụ cười tự tin (và hơi khó chịu) của mình. Cậu thanh niên tóc nâu chờ tới khoảnh khắc cuối cùng mới tung một cú đấm mạnh vào bụng gã đàn ông đó. Gã đàn ông khuỵu gối xuống, hộc ra máu. Caelum có thể tung một cú đấm cực mạnh, nếu cậu nói vậy với chính mình, và gia tăng thêm cho nó bằng lửa luôn luôn giúp ích rất nhiều.
"Sao ta có thể thua được?" gã đàn ông lầm bầm người nghe như thể chuẩn bị ngã xuống.
"Ta nói với ngươi rồi, quyết tâm của ngươi rất yếu." Caelum trả lời, nụ cười cuối cùng cũng đã biến mất trên khuôn mặt cậu. "Sự tội lỗi trong trái tim ngươi xung đột với hành động của ngươi."
Caelum khuỵu một gối xuống và nhìn vào gã đàn ông với vẻ khá thích thú.
"Ngươi khiến ta nhớ lại về lũ trẻ ở nhà, vì vài lí do." cậu nói với hắn.
Một nụ cười nhẹ xuất hiện trên khuôn mặt gã đàn ông.
"Ta đoán tên của ngươi không chỉ để trưng, Il Misericordioso." hắn nói.
Nụ cười của hắn biến mất khi vẻ mặt hắn tối sầm lại.
"Ba năm trước tôi là một thành viên trong một nhà Mafia tại Bắc Ý. Tôi là một đứa trẻ mồ côi và để trả ơn người boss đã nhận nuôi tôi, tôi đã phục vụ như một vệ sĩ riêng của nhà. Rồi một ngày, boss đưa về một đứa trẻ mồ côi khác. Tôi đã chăm sóc cho đứa bé đó và yêu thương nó như thể nó là em trai tôi vậy. Nhưng sau đó một tai nạn xảy ra." hắn ngừng lại. "Một ngày nọ tôi trở về, và thấy rằng mọi người trong nhà đều đã bị giết hết."
"Rokudo Mukuro?" Caelum nhẹ nhàng hỏi.
"Là tôi." người đàn ông nói. "Tất cả là do tôi. Sau đó, tôi tỉnh dậy rất nhiều lần và thấy mình đang đứng giữa một đống xác chết. Và trước khi tôi biết được về nó tôi đã trở thành một cỗ máy giết người. Tôi đã bị điều khiển bởi hắn suốt thời gian qua."
Sự im lặng bao trùm sau tuyên bố này. Caelum che đi đôi mắt phía sau tóc mái mình và lửa đã biến mất trên trán cậu.
"Tên anh là gì?" một lúc sau cậu hỏi.
"Lancia." người đàn ông trả lời nghe như thể đã bị rút hết năng lượng.
"Lancia..." Caelum nói sau khi để sự im lặng lại bao trùm lần nữa. "Về gia đình của anh..."
Cậu thanh niên tóc nâu dường như ngập ngừng khi cậu dừng lại.
"Gì vậy?" người đàn ông tóc đen hỏi, có vẻ tò mò.
"Ah không, đừng bận tâm." Caelum ngoảnh mặt đi nói. "Dù sao thì giờ tôi cũng phải đi đây. Tốt nhất anh nên nghỉ ngơi chút đi. Gặp lại sau."
Cậu bước nhanh tới cánh cửa.
"Il Misericordioso!" Lancia gọi lại trước khi cậu rời đi.
"Gọi tôi là Caelum, hay Tsuna, tùy theo ý thích của anh." cậu thanh niên tóc nâu ngắt lời với nụ cười mệt mỏi.
Người đàn ông gật đầu.
"Về Rokudo Mukuro, mục đích thực sự là..."
Cậu thanh niên giơ tay lên, ngăn người đàn ông lại.
"Tôi biết. Mukuro là một đứa trẻ rắc rối, không phải sao?"
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, nhóm giải cứu 2
Reborn và Hibari im lặng tiến vào khoảng mười phút trước khi họ gặp đối thủ đầu tiên. Họ chỉ vừa tới được chỗ cầu thang sẽ đưa họ lên tầng trên nơi mà họ nghi ngờ Mukuro và Caelum sẽ ở thì gã thanh niên với mái tóc đen ngắn bước tới trước mặt họ. Đôi yo yo nằm trong tay hắn nói cho Reborn biết rất cả những gì anh cần.
"Kakimoto Chikusa, đúng chứ?" người sát thủ nói. "Ngươi chính là kẻ đã bị đánh bại bởi Gokudera."
Nếu gã thanh niên cảm thấy bị xúc phạm bởi điều đó, thì hắn không hề để lộ ra. Không nói một lời, hắn ném đôi yo yo về phía họ, bắn những cây kim mà Reborn và Hibari đều dễ dàng tránh được.
"Ta sẽ cắn tên động vật ăn cỏ này tới chết." Người Hội trưởng của trường trung học Namimori nói, lấy ra đôi tonfa.
Reborn nhếch mép cười. Bất chấp khuôn mặt trống rỗng của anh ấy, Reborn biết rõ Hibari đang thực sự tức giận. Sau cùng thì anh chàng đó thực sự ghét thua. Không nghi ngờ gì khi chàng thanh niên kia chắc chắn sẽ đánh gục tất cả những tên khốn vẫn còn đứng vững để bù đắp cho sự mất mát trước đó.
"Vậy tôi sẽ để hắn lại cho cậu."
"Hn."
Kakimoto Chikusa lại tấn công thêm lần nữa, và cả hai người họ lại né lần nữa. Reborn nhảy sang một bên và lẻn ra phía sau kẻ tấn công họ một cách dễ dàng.
"Xin lỗi, nhưng ta không có thời gian để chơi với ngươi." anh nói với gã học sinh trường Kokuyo từ phía sau.
Gã thanh niên bất động một lúc và có phần vui mình khi thấy chàng trai nguy hiểm đội chiếc mũ phớt đã rời đi, nhưng sớm trở lại vẻ vô cảm thường thấy của mình.
Gẩy nhẹ chiếc mũ phớt với Hibari, Reborn bỏ đi, len lỏi vào trong bóng tối.