[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 25: Chaos has come

Kokuyo Land, nhóm giải cứu 1
"Vậy đây là Kokuyo Land..." Takeshi nhận xét khi cậu và những người còn lại đước trước cổng vào.
"Đúng là một kiểu kinh dị mà..." Nari lầm bầm, trông có vẻ khó chịu.
Cậu chưa bao giờ nói với ai việc này, nhưng cậu rất sợ ma và bất cứ bộ phim ma nào. Cậu đổ mọi tội lỗi cho cha của mình. Sawada Iemitsu chính là người đã cho con trai mình xem một bộ phim ma đáng sợ nhất trong lịch sử.
Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu thanh niên tóc vàng.
Cậu đã òa khóc hàng giờ liền sau vụ đó và gặp ác mộng liên tục trong vài tháng liền. Đó là một trong số ít lần trong đời cậu thấy mẹ mình la cha mình. Nana đã không ngừng la mắng chồng mình.
"Cả khu vực này đều hoang vắng sao?" Hayato hỏi, nhìn những tòa nhà đổ sập.
"Đúng vậy. Đây đã từng là khu giải trí, và họ thậm chí còn lên kế hoạch nâng cấp. Nhưng một vụ lở đất đã khiến họ buộc phải đóng cửa." Bianchi giải thích.
"Nó trông như những tàn tích của một giấc mơ vậy..." Takeshi lớn tiếng trầm ngâm.
Cậu thanh niên bom khói đi gần hơn tới cánh cổng để kiểm tra dây xích đang khóa nó lại.
"Nó bị rỉ sét hết rồi." cậu thông báo. "Có vẻ như chúng không sử dụng nó làm lối vào. Chúng ta nên làm gì đây?"
"Chúng ta đã quyết định rồi đúng không?" Bianchi lấy ra một đĩa thức ăn tẩm độc nói. "Chúng ta sẽ đi thẳng qua cửa chính."
Ba người bạn của cô nuốt nước bọt và lùi lại một bước, không hề muốn dính líu gì tới món ăn tẩm độc đó.
"Poison Cooking, Sakura Cake!" người phụ nữ tóc hồng kêu lên khi cô ném món tráng miệng màu tím vào cánh cổng.
Cánh cổng sắt tan chảy ngay lập tức và cả nhóm đi qua thành công, cẩn thận để không chạm vào phần bị tan chảy của cánh cổng sắt.
"Tớ tự hỏi không biết Reborn đâu rồi?" Ienari nói, cố đánh lạc hướng chính mình khỏi những thứ kinh dị của nơi mà họ vừa bước vào. "Sau cùng chúng ta vẫn chưa bắt kịp được cậu ấy."
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, nhóm giải cứu 2
Reborn đã vào khu vui chơi mà không đụng phải bất cứ ai. Đây có lẽ là vì thực tế là chẳng ai biết anh đã đột nhập vào trong hết. Sau cùng, anh là người sát thủ số một cơ mà. Anh có nhiều hơn là khả năng đột nhập vào một đống đổ nát mà không bị chú ý. Vì vậy cuối cùng anh cũng đã tới trước tòa nhà chính của khu vui chơi, trước cả khi những đồng đội của anh tới được cổng chính. Anh không vào trong ngay lập tức, muốn quan sát tòa nhà đổ sập này từ mọi hướng, kiểm tra xem còn dấu hiệu sự sống nào không.
Ngay khi anh xong, anh nắm lấy Leon vừa biến thành khẩu súng lục ưa thích của anh và thận trọng bước vào trong tòa nhà.
Cậu bước đi nhẹ nhàng theo cái cách mà chỉ anh có thể làm được. Thậm chí cả hơi thở của anh cũng thật nhẹ nhàng.
Anh lẻn qua những hàng lang tối, đặt mọi giác quan của mình trong tình trạng cảnh giác. Và đột ngột, anh dừng lại. Anh vểnh tai lên và cẩn thận bước tới gần hơn. Đó là một giọng nói cao đang hát. Giai điệu nghe có vẻ quen thuộc nhưng anh không thể chỉ ra được.
Khi anh ngày càng tới gần hơn, những lời hát bắt đầu nghe rõ hơn. Ngay sau khi anh nghe thấy chúng, anh biết ngay bài hát nào đang được hát.
Với nụ cười khẩy, anh tăng tốc. Một lúc sau, anh dừng lại trước một bức tường. Không nghi ngờ gì nữa khi tiếng hát đó phát ra từ phía sau bức tường. Anh giơ khẩu súng lên thứ ngay lập tức biến thành khẩu bazooka và bắn.
Với một âm thanh lớn, bức tường vỡ tan thành từng mảnh nhỏ. Một làn khói bụi khiến anh không thể thấy được bên trong căn phòng, nhưng Reborn chưa hề mất đi sự bình tĩnh khi anh kiên nhẫn chờ một người xuất hiện. Anh không phải chờ lâu khi chỉ vài giây sau, một bàn tay nắm lấy bờ tường vẫn còn đứng vững. Một chú chim vàng bay qua lỗ hổng mà Reborn vừa tạo ra, hát bài thánh ca của trường trung học Namimori.
"Chaos, Hibari Kyoya." người sát thủ chào với nụ cười nhếch mép khi chàng thanh niên với mái tóc đen và đôi mắt màu xám xuất hiện.
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, nhóm giải cứu 1
"HIIIIIIIIIIIIIEEEEEEEEEEE!"
Tiếng rít inh tai phát ra từ miệng của Nari khiến những chú chim bay mất.
Một chú chó khổng lồ, giống như một con sói vừa nhảy vào Yamamoto. Cậu thanh niên tóc đen đang vùng vẫy để nó không cắn được cậu.
"Thứ này..." cậu kêu lên với ánh mắt kinh ngạc.
Cậu không có thời gian để kết thúc câu khi con động vật ấy vừa khạc máu vào mặt cậu.
"...đã chết rồi." cậu kết thúc câu khi thứ đó đổ sạp xuống đất.
Điều này chẳng thể trấn an được Nari người vừa chạy ra phía sau cái cây, run rẩy và đôi mắt mở to với nước mắt, ngay sau khi con zombie đó xuất hiện.
Ngay sau khi con chó đó ngã xuống đất, hai con nữa lao về phía cả nhóm. Hayato chặn một con và khiến nó bay đi với vài nắm thuốc nổ.
"IIIIIIIIIIEEEEEE!" Nari hét lên trong khi chạy đi khi cậu bị bám theo bởi con zombie thứ hai.
Yamamoto chạy theo chúng với nỗ lực bảo vệ cậu thanh niên tóc vàng.
"Bắt được ngươi rồi, byon!" một giọng nói thú tính hét lên khi mặt đất dưới chân tuyển thủ bóng chày bị sụt xuống.
Với tiếng thét, cậu thanh niên tóc tổ quạ rơi xuống hố. Bạn bè cậu chạy tới.
"Oi, tên ngốc bóng chày?!" Hayato quỳ xuống cạnh cái hố hét lên.
"Yamamoto! Có thứ gì đó bên tay phải cậu!" Nari điên cuồng nói.
"Trông như có một thứ động vật kì lạ dưới đó." Bianchi người trông gần như không lo lắng bằng hai cậu thanh niên bên cạnh cô nói.
Bên trong hố
"Chào mừng Yamamoto Takeshi!" tên 'quái thú' đứng trong bóng tối nói.
Cậu thanh niên tóc tổ quạ nheo đôi mắt lại và lấy ra cây gậy của mình. Đó là món quà của Reborn. Mặc dù trông nó như một cây gậy, nó thực ra là món vũ khí khi nó có thể biến thành một thanh katana.
"Ngươi biết Kakipi đang ngủ mà." tên lạ mặt đó tiếp tục. "Ta chẳng nhận được yêu cầu nào và chẳng có gì để làm cả. Ta đang siêu chán đây, byon. Tất cả những con mồi ở đây là giành cho một mình ta. Điều đó khiến ta..."
Hắn bước về phía trước để lộ ra chính mình.
"... cảm thấy cực kỳ hạnh phúc."
_________________________________________________________________________________

Kokuyo Land, Caelum
"Ôi chúa ơi! Ôi chúa ơi!" cậu thanh niên tóc nâu lặp đi lặp lại khi cậu đứng tựa vào tường quan sát cơ thể của cặp song sinh quái vật.
Thật không công bằng khi trông số tất cả những nơi cậu có thể bị đưa vào, thì số phận lại chọn tòa nhà như trong một bộ phim kinh dị. Cậu luôn luôn tồi tệ với những thứ đáng sợ. Cho tới ngày hôm nay cậu vẫn nhớ bộ phim kinh dị đầu tiên mà cậu từng xem. Những tiếng thét của chính cậu vẫn vang lên trong tai cậu.
Cậu nhắm chặt mắt và chạy đi, không thể chịu đựng được hình ảnh gã nửa sống nửa chết dưới chân cậu.
Cậu ngừng chạy sau khi cậu chạy quành vào. Cậu tựa vào tường thở dốc. Chúa ơi! Cậu ghét những thứ đáng sợ. Cậu kinh hãi chúng và cậu chắc chắn nó ảnh hưởng xấu tới sức khỏe cậu! Cậu có thể cảm thấy chính mình đang yếu đi. Trái tim cậu đang đập mạnh hơn trong lồng ngực, theo cái cách như thông báo rằng tim cậu đang suy yếu. Thể lực của cậu cũng cạn kiệt nhanh hơn vì chạy.
'Mình phải nhanh chóng tìm Mukuro và lấy lại lọ thuốc.' cậu nghĩ khi cậu kiểm tra những căn phòng cậu đi qua.
Cậu nhòm vào căn phòng khác. Nó lớn hơn những căn phòng cậu đã đi qua và cậu thận trọng bước vào đó. Nó thật rộng lớn và trống trải khiến nó trông còn rộng hơn. Cậu tiến thêm vài bước. Nghe lời cảnh báo của Siêu trực giác, Caelum vào thể Hyper Dying Will, đôi mắt cậu rực lên màu cam sáng.
"Ai ở đó không?" cậu hỏi căn phòng trống.
Tiếng dây xích sắt và tiếng bước chân nặng nề trả lời cậu. Cậu quay về phía cuối căn phòng nơi có một bức màn rách rưới được treo từ trên trần nhà. Tấm màn đang được mở, để lộ ra một gã đàn ông vạm vỡ với mái tóc đen nhọn và ánh mắt yếu ớt. Trong tay hắn nắm chiếc dây xích đen nối với một quả cầu kim loại khổng lồ, với những rãnh hình rắn kì lạ được khắc trên đó.
Đôi mắt cam nheo lại khi cậu phân tích thứ vũ khí kì lạ của gã đàn ông.
"Thật tốt khi ngươi ở đây." cậu thanh niên tóc nâu nói, ánh mắt cậu không hề nao núng. "Ta muốn hỏi ngươi vài điều."
Gã đàn ông không trả lời.
"Ngươi đã làm gì với Fuuta và Lambo rồi?"
"Không biết." gã đàn ông cộc lốc nói trước khi nâng dây xích lên và ném quả cầu về phía trước.
Caelum nhảy ra khỏi nó.
'Thật kỳ lạ. Nó rất chậm. Ngay cả trong tình trạng của mình cũng có thể dễ dàng né...'
Tuy nhiên vào khoảnh khắc cuối cùng, quả cầu sắt chuyển hướng và bay về phía cậu. Caelum thấy mình bay dọc căn phòng vì lực đẩy.
"Không còn đường sống cho ngươi đâu." gã đàn ông nói với giọng trầm, nó dường như thật kỳ lạ ở sự buồn bã ấy. "Từ bỏ mọi hi vọng đi."
Khi cậu đứng dậy, Caelum để tóc mái mình rũ xuống đôi mắt mình và nhếch mép cười.
"Gần đúng đấy. Không còn đường sống cho ta nữa." cậu đồng ý. "Với câu nói đó, ta càng tiến gần cái chết bao nhiêu, thì Dying will của ta lại mạnh mẽ bấy nhiêu."
Cậu đứng thẳng lên, để lộ ra ánh mắt mình.
"Vì vậy, nếu ta để ngươi đánh bại ta, ta sẽ không bao giờ được chết trong thanh thản." cậu mạnh mẽ thông báo. "Cứ chờ đi, ta sẽ kết thúc nỗi đau khổ của ngươi."
Đôi mắt gã đàn ông mở to khi hắn nghe được câu nói cuối cùng. Hắn nhanh chóng hồi tỉnh khi Caelum bay về phía hắn, đôi bàn tay đeo găng của cậu bùng lên ngọn lửa cam. Quả cầu sắt bay về phía cậu thanh niên tóc nâu nhưng thay vì cố gắng né nó, cậu đẩy nó lại về phía chủ của nó bằng hết sức mình.
Caelum quan sát quả cầu va vào đối thủ của mình khiến hắn bị bay sầm vào bức tường. Bức tường đổ sập xuống và một đám khói bụi bốc lên, che khuất gã đàn ông đó.
Cậu thanh niên tóc nâu cau mày khi một bóng mờ đứng dậy.
"Dường như ta đã đánh giá thấp ngươi." gã đàn ông tóc đen nói khi hắn bước ra khỏi bức tường vỡ đó. "Nhưng chơi với quả cầu này chỉ là sở thích của ta để giết thời gian thôi."
Hắn lao về phía trước với tốc độ nhanh nhất.
"Chuyên môn của ta là đấu tay đôi mà." hắn nói với cậu thanh niên khi hắn tung một cú đấm mạnh vào mặt cậu thanh niên.
Caelum bị đánh bay về phía sau.
"Ngươi sẽ không thắng với sự tử tế này đâu, Il Misericordioso."