Cậu thanh niên tóc bạc cuối cùng cũng đã xoay sở để giải quyết được kẻ tấn công kia. Thật không may, cậu không đánh bại được hắn. Gã thanh niên tóc đen đã bỏ chạy sau khi Gokudera giáng cho một đòn chí tử. Nhưng đó không còn là vấn đề quan trọng nữa. Vấn đề ở đây là Caelum đã bị bắt đi. Il Misericordioso, họ đã gọi cậu như vậy. Cũng đã một khoảng thời gian kể từ lần cuối cậu nghe được cái biệt danh ấy. Sau sự ra đi của Reborn, Caelum đã tự mình dấn thân vào La Cosa Nostra, chủ yếu làm một sát thủ. Cậu được biết tới là một người chưa bao giờ giết chết đối thủ của mình, trừ khi đó là thực sự cần thiết. Kể từ đó mới có cái tên Il Misericordioso. Không hề kì lạ khi mọi người trong giới mafia đều biết tới cậu bởi cái tên đó, sau cùng thì nó cũng được biết tới rộng rãi hơn cái tên Caelum. Tuy nhiên, nó thật kì lạ khi họ lại muốn cậu ấy bị tổn thương. Theo như những gì cậu biết, Caelum chưa từng làm gì mà khiến mình bị ghét bởi bất cứ ai... Đặc biệt là kể từ khi Il Misericordioso chưa bao giờ có bất kỳ liên hệ nào với Reborn.
Khi những suy nghĩ đó dâng lên trong tâm trí cậu, cậu đang chạy hết tốc lực tới văn phòng Shamal. Cậu không ngu ngốc tới mức nghĩ tới việc cậu sẽ đi và giải cứu Caelum một mình. Vì vậy cậu sẽ báo cho Shamal và cùng họ lập kế hoạch giải cứu cậu ấy.
Cậu đẩy mạnh cánh cửa mở ra, chuẩn bị nói tin mới. Những lời nói ấy không hề được nói ra từ miệng cậu. Thay vào đó cậu đứng há hốc miệng, không thể tin vào đôi mắt mình.
_________________________________________________________________________________
Địa điểm chưa xác định, Caelum
Những kí ức lại nổi lên một lần nữa lấp đầy trái tim cậu cùng với sự khiếp sợ và một chút sợ hãi, mặc dù cậu chưa từng thừa nhận với chính mình. Để phục hồi lại, cậu bắt đầu suy nghĩ về đoạn hát ru mà Maman đã từng hát cho cậu khi cậu không thể ngủ được vì gặp ác mộng.
'London Bridge is falling down,
falling down, falling down,
London Bridge is falling down, my fair lady.' cậu nhỏ giọng hát.
Đó là một bài hát ngu ngốc và Papa đã từng giải thích về nó.
"Nếu con định hát, ít nhất cũng biến nó thành thứ gì đó đáng để nghe." ông đã nói và Maman chỉ trừng mắt nhìn cậu, sẵn sàng khiến cậu im lặng.
Nhưng kí ức ấy đem lại nụ cười xuất hiện trên đôi môi cậu và cậu tiếp tục hát đoạn hát tiếp theo và cảm thấy tốt hơn.
'Build it up with stick and stones,
Build it up with stick and stones my fair Lady.'
Giọng nói vang tới tai cậu và cậu ngừng hát. Căng đôi tai mình lên cậu cố nghe xem chúng đang nói gì.
"... kẻ đột nhập... không còn vấn đề gì nữa." giọng nói của Mukuro như bị bóp nghẹt lại bởi khoảng cách.
"Kakipi... bị thương..."
Một giọng nói khác mà cậu không nhận ra hiện đang nói chuyện với Mukuro, hoặc là cậu nghĩ như vậy. Giọng nói ngày càng nhỏ hơn cho tới khi chúng không còn có thể nghe được nữa. Một lần nữa bị để lại một mình, Caelum bắt đầu phân tích những gì mà mình biết.
Cậu đang bị bắt giữ bởi Rokudo Mukuro, người đã từng bị thí nghiệm bởi nhà Estrangeo trước khi được nhận nuôi bởi một nhà mafia nhỏ sau khi nhà Estrangeo bị tàn sát bởi một kẻ chưa rõ lai lịch.
'Chưa rõ sao, yeah phải rồi...' cậu mỉa mai nghĩ với chính mình trước khi tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Vì vài lí do, Rokudo Mukuro đã giết cả gia đình đã 'nuôi dưỡng' hắn ta và bị đưa tới nhà ngục Vindice, nơi mà rõ ràng hắn đã trốn thoát. Theo như những gì cậu vừa nghe thấy, kẻ đột nhập vừa mới bị đánh gục, ít nhất đó là điều cậu nghĩ khi Mukuro nói 'không còn vấn đề gì nữa'. Điều đang khiến cậu bận tâm đó là cậu không biết kẻ đột nhập ấy là ai. Đó có phải là người mà cậu biết không? Nhưng đáng lẽ chưa ai biết mới phải chứ? Giờ khi cậu nghĩ về nó, cậu thậm chí còn không biết mình đã ở đây bao lâu rồi...
Thở dài, cậu bắt đầu lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, Shamal, Hayato, Bianchi và Reborn
Hayato đang ngồi ghế trong văn phòng của người bác sĩ, vẫn đang nhìn chằm chằm vào người mà cậu không hề mong đợi đang ngồi nhấm nháp ly espresso.
Có một sự hoảng loạn nhất định khi Hayato bước vào. Trước tiên là vì cậu không hề dự tính tới những điều cậu vừa thấy, và sau đó là vì cậu thấy khuôn mặt của chị mình, do đó cậu bị đau dạ dày ngay lập tức. Mất vài phút mới ổn định lại được nhưng giờ họ đã sẵn sàng để đưa ra lời giải thích.
"Đang có chuyện gì xảy ra vậy?" Hayato hỏi rõ ràng là đang đề cập tới chàng trai đang nhấm nháp li espresso.
Chàng trai được nhắc tới ở đây là người mà cậu có thể dễ dàng nhận ra nhờ bộ com-lê đen, chiếc mũ phớt, và chú tắc kè hoa trên vai mình. Chưa kể tới thực tế rằng anh ấy trông vẫn giống hệt như lần đầu cậu thấy.
"Sao Reborn-san lại biến trở lại rồi? Hay đúng hơn là bằng cách nào?" cậu nhấn mạnh.
"Phải, bọn tôi không chắc là bằng cách nào." Shamal bắt đầu, trông có hơi chút sửng sốt. "Tôi đang lấy lửa của cậu ta để chế thuốc mới thì cậu ta đột ngột..."
Ông ngừng lại, đưa ra cử chỉ mà cậu thanh niên hiểu rằng 'cư xử giống người lớn đi.'
"Tôi nghĩ chúng ta không thể sử dụng lửa của anh ấy nữa vì 'lí do rõ ràng'." cậu cau mày với người bác sĩ, ánh mắt cậu ánh lên sự đe dọa.
Thật không may, người sát thủ mới là người trả lời.
"Tôi nhớ mọi thứ." anh cộc lốc nói.
Hayato nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to. Chàng trai nghe có vẻ thực sự tức giận. Nhưng từ cái trừng mắt mà anh đang hướng về tách cafe của mình, Hayato có thể nói rằng sự tức giận ấy là hướng về chính anh chứ không phải cho người khác.
"Hayato, sao em lại tới đây?" Bianchi người đang nhìn chằm chằm vết thương của em trai mình hỏi.
Câu hỏi ấy kéo cậu thanh niên ra khỏi sự ngây người của mình và vẻ mặt của cậu lập tức tối sầm lại.
"Caelum bị bắt cóc rồi." cậu thông báo một cách mơ hồ. "Bởi vài kẻ mặc bộ đồng phục trường Kokuyo."
Với tiếng choang lớn, chiếc tách mà Reborn đang cầm vỡ toang thành nhiều mảnh.
_________________________________________________________________________________
Địa điểm chưa xác định, Caelum
Thật ngạc nhiên khi có thể dễ dàng thoát ra khỏi chùm dây xích. Cậu cho là Mukuro đã tính số vết thương để khiến cậu không thể di chuyển được. Như thể. Cậu đã đã dạy cho lũ khốn ấy đánh giá thấp cậu.
Hiện cậu đang rón rén trong bóng tối của tòa nhà rõ ràng đã bị bỏ hoang. Cậu đang hát đoạn hát ru trong đầu mình để xua tan đi nỗi sợ hãi, và để cho các giác quan của cậu đều trong trạng thái cảnh giác. Không nghe thấy gì, cậu cho phép mình ngừng lại để nhìn vào chiếc đồng hồ mà Shoichi đã tạo ra cho cậu. Cậu nhấn vào nút ở bên chiếc đồng hồ màu cam và màn hình chuyển đổi. Chỉ còn một trong số năm vạch là còn đầy thôi. Tsuna chửi thề trong đầu mình. Tình trạng này đang đi từ xấu tới tồi tệ hơn.
Như đã dự đoán từ trước, Mukuro đã lấy mất hộp thuốc khi Tsuna bị bắt đi. Vì vậy ngoài việc phải đối phó với kẻ đào thoát khỏi Vindice thì cậu còn có giới hạn thời gian.
Đột ngột cậu có một cảm giác thực sự rất xấu. Và cũng giống như bất kì bộ phim kinh dị nào, nhân vật chính cảm thấy như thể mình nên quay lại, mặc dù cậu thực sự không muốn! Thận trọng, Tsuna quay lại nhìn phía sau mình và phải kìm lại tiếng thét của mình. Là vậy đó! Cậu chỉ muốn òa khóc và la toáng lên chạy đi!
Có hai... thứ đáng sợ đang hướng về phía cậu. Chúng có lẽ là con người nhưng khuôn mặt chúng trông thật kinh khủng. Chúng không hề có nét mặt, miệng của chúng trông cứ như đã bị khâu lại và đôi mắt chúng chỉ là lỗ hổng. Hơn cả thế chúng đang xoắn đôi chân tay dài của chúng theo một cách siêu kinh dị. Caelum cắn môi dưới của mình để ngăn mình không khóc. Sao những thứ như vậy luôn xảy đến với cậu? Và để nghĩ rằng cậu luôn ghét những tòa biệt thự đáng sợ và những bộ phim kinh dị...
Ngọn lửa bùng lên trên trán cậu, và cậu nhìn cặp đôi đó với đôi mắt cam sợ hãi.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada
"Vậy, sao chúng ta lại tập trung ở đây vậy?" Ienari chậm rãi hỏi ánh mắt cậu nhìn tất cả mọi người trong căn phòng.
Để nói rằng cậu đang ngạc nhiên là cách nói tránh của thế kỉ. Cậu đang cảm thấy hoàn toàn, hoàn toàn mất mát. Đầu tiên, Shamal và Reborn trưởng thành đã xông vào cùng với Hayato và chị gái cậu, mặc dù thực tế rằng Bianchi được cho là đã rời khỏi thị trấn này. Sau đó họ yêu cầu cậu với khẩu súng chĩa vào đầu (Reborn có hơi chút khó chịu) gọi cho Yamamoto Takeshi. Vì vài lí do, mọi người có thể chiến đấu đều được gọi tới.
"Được rồi," Shamal bắt đầu ngay khi mọi người đã ở trong phòng cậu thanh niên. "Caelum đã bị bắt cóc rồi."
"Ai là Caelum?" Ienari chết lặng hỏi.
"Con trai tôi." Reborn tức giận gắt lên.
Ienari chớp mắt ngạc nhiên trước khi há hốc miệng. Cậu thực tế có thể thấy được ngọn lửa đen tối thịnh nộ phát ra từ người sát thủ.
Shamal liếc nhìn Reborn, im lặng cầu nguyện rằng anh sẽ không nổi khùng lên.
"Mục tiêu đó là chúng ta phải giải cứu được cậu ấy." Shamal nói. "Nhờ Dino chúng ta đã có được manh mối về kẻ bắt cóc. Ngoài ra, các cuộc tấn công học sinh của trường trung học Namimori gần đây cũng gây ra bởi cùng một người."
"Đó là ai?" Yamamoto người trông nghiêm túc hơn bao giờ hết hỏi.
"Rokudo Mukuro, một kẻ giết người tàn bạo đã bằng cách nào đó trốn khỏi nhà ngục Vindice. Hắn thực sự rất nguy hiểm." Shamal nói. "Chúng ta đã tìm ra dấu vết của hắn ở nơi có tên là Kokuyo Land, ngay tại Namimori."
"Công viên giải trí cũ đó sao?" Nari hỏi.
"Đúng vậy." Bianchi trả lời, người đang đeo chiếc mặt nạ kangaroo. "Chúng tôi nghi ngờ rằng Caelum đang bị giam giữ ở đó."
Mọi người nhảy dựng lên khi tiếng súng vang lên. Họ tự động quay sang nhìn Reborn.
"Ta đang làm lãng phí thời gian đấy." người sát thủ nói với giọng điệu bình tĩnh. "Ta sẽ giết chết những kẻ đó với dying will của mình."
Với những lời nói đáng lo ngại ấy, anh rời khỏi phòng mà không gây ra tiếng động nào.
Shamal thở dài. Vào những lúc như thế này ông mới nhớ được ý nghĩa thực sự của 'sự yên bình trước cơn bão'.
"Có vài thứ tôi cần phải nghiên cứu nên tôi sẽ không đi cùng cô." ông quay sang Bianchi nói. "Nếu cô thấy Hibari Kyoya ở Kokuyo Land, hãy thả nó ra."
Ông đưa cho người phụ nữ một trong số những con muỗi của mình. Người phụ nữ tóc hồng nhìn ông dò hỏi khiến người đàn ông hắng giọng trong nỗ lực giấu đi vẻ bối rối của mình.
"Một trong những con muỗi của tôi đã khiến cậu ta bị dị ứng do một tai nạn..."
"... kẻ đột nhập... không còn vấn đề gì nữa." giọng nói của Mukuro như bị bóp nghẹt lại bởi khoảng cách.
"Kakipi... bị thương..."
Một giọng nói khác mà cậu không nhận ra hiện đang nói chuyện với Mukuro, hoặc là cậu nghĩ như vậy. Giọng nói ngày càng nhỏ hơn cho tới khi chúng không còn có thể nghe được nữa. Một lần nữa bị để lại một mình, Caelum bắt đầu phân tích những gì mà mình biết.
Cậu đang bị bắt giữ bởi Rokudo Mukuro, người đã từng bị thí nghiệm bởi nhà Estrangeo trước khi được nhận nuôi bởi một nhà mafia nhỏ sau khi nhà Estrangeo bị tàn sát bởi một kẻ chưa rõ lai lịch.
'Chưa rõ sao, yeah phải rồi...' cậu mỉa mai nghĩ với chính mình trước khi tiếp tục dòng suy nghĩ của mình.
Vì vài lí do, Rokudo Mukuro đã giết cả gia đình đã 'nuôi dưỡng' hắn ta và bị đưa tới nhà ngục Vindice, nơi mà rõ ràng hắn đã trốn thoát. Theo như những gì cậu vừa nghe thấy, kẻ đột nhập vừa mới bị đánh gục, ít nhất đó là điều cậu nghĩ khi Mukuro nói 'không còn vấn đề gì nữa'. Điều đang khiến cậu bận tâm đó là cậu không biết kẻ đột nhập ấy là ai. Đó có phải là người mà cậu biết không? Nhưng đáng lẽ chưa ai biết mới phải chứ? Giờ khi cậu nghĩ về nó, cậu thậm chí còn không biết mình đã ở đây bao lâu rồi...
Thở dài, cậu bắt đầu lập kế hoạch cho bước tiếp theo.
_________________________________________________________________________________
Văn phòng Shamal, Shamal, Hayato, Bianchi và Reborn
Hayato đang ngồi ghế trong văn phòng của người bác sĩ, vẫn đang nhìn chằm chằm vào người mà cậu không hề mong đợi đang ngồi nhấm nháp ly espresso.
Có một sự hoảng loạn nhất định khi Hayato bước vào. Trước tiên là vì cậu không hề dự tính tới những điều cậu vừa thấy, và sau đó là vì cậu thấy khuôn mặt của chị mình, do đó cậu bị đau dạ dày ngay lập tức. Mất vài phút mới ổn định lại được nhưng giờ họ đã sẵn sàng để đưa ra lời giải thích.
"Đang có chuyện gì xảy ra vậy?" Hayato hỏi rõ ràng là đang đề cập tới chàng trai đang nhấm nháp li espresso.
Chàng trai được nhắc tới ở đây là người mà cậu có thể dễ dàng nhận ra nhờ bộ com-lê đen, chiếc mũ phớt, và chú tắc kè hoa trên vai mình. Chưa kể tới thực tế rằng anh ấy trông vẫn giống hệt như lần đầu cậu thấy.
"Sao Reborn-san lại biến trở lại rồi? Hay đúng hơn là bằng cách nào?" cậu nhấn mạnh.
"Phải, bọn tôi không chắc là bằng cách nào." Shamal bắt đầu, trông có hơi chút sửng sốt. "Tôi đang lấy lửa của cậu ta để chế thuốc mới thì cậu ta đột ngột..."
Ông ngừng lại, đưa ra cử chỉ mà cậu thanh niên hiểu rằng 'cư xử giống người lớn đi.'
"Tôi nghĩ chúng ta không thể sử dụng lửa của anh ấy nữa vì 'lí do rõ ràng'." cậu cau mày với người bác sĩ, ánh mắt cậu ánh lên sự đe dọa.
Thật không may, người sát thủ mới là người trả lời.
"Tôi nhớ mọi thứ." anh cộc lốc nói.
Hayato nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to. Chàng trai nghe có vẻ thực sự tức giận. Nhưng từ cái trừng mắt mà anh đang hướng về tách cafe của mình, Hayato có thể nói rằng sự tức giận ấy là hướng về chính anh chứ không phải cho người khác.
"Hayato, sao em lại tới đây?" Bianchi người đang nhìn chằm chằm vết thương của em trai mình hỏi.
Câu hỏi ấy kéo cậu thanh niên ra khỏi sự ngây người của mình và vẻ mặt của cậu lập tức tối sầm lại.
"Caelum bị bắt cóc rồi." cậu thông báo một cách mơ hồ. "Bởi vài kẻ mặc bộ đồng phục trường Kokuyo."
Với tiếng choang lớn, chiếc tách mà Reborn đang cầm vỡ toang thành nhiều mảnh.
_________________________________________________________________________________
Địa điểm chưa xác định, Caelum
Thật ngạc nhiên khi có thể dễ dàng thoát ra khỏi chùm dây xích. Cậu cho là Mukuro đã tính số vết thương để khiến cậu không thể di chuyển được. Như thể. Cậu đã đã dạy cho lũ khốn ấy đánh giá thấp cậu.
Hiện cậu đang rón rén trong bóng tối của tòa nhà rõ ràng đã bị bỏ hoang. Cậu đang hát đoạn hát ru trong đầu mình để xua tan đi nỗi sợ hãi, và để cho các giác quan của cậu đều trong trạng thái cảnh giác. Không nghe thấy gì, cậu cho phép mình ngừng lại để nhìn vào chiếc đồng hồ mà Shoichi đã tạo ra cho cậu. Cậu nhấn vào nút ở bên chiếc đồng hồ màu cam và màn hình chuyển đổi. Chỉ còn một trong số năm vạch là còn đầy thôi. Tsuna chửi thề trong đầu mình. Tình trạng này đang đi từ xấu tới tồi tệ hơn.
Như đã dự đoán từ trước, Mukuro đã lấy mất hộp thuốc khi Tsuna bị bắt đi. Vì vậy ngoài việc phải đối phó với kẻ đào thoát khỏi Vindice thì cậu còn có giới hạn thời gian.
Đột ngột cậu có một cảm giác thực sự rất xấu. Và cũng giống như bất kì bộ phim kinh dị nào, nhân vật chính cảm thấy như thể mình nên quay lại, mặc dù cậu thực sự không muốn! Thận trọng, Tsuna quay lại nhìn phía sau mình và phải kìm lại tiếng thét của mình. Là vậy đó! Cậu chỉ muốn òa khóc và la toáng lên chạy đi!
Có hai... thứ đáng sợ đang hướng về phía cậu. Chúng có lẽ là con người nhưng khuôn mặt chúng trông thật kinh khủng. Chúng không hề có nét mặt, miệng của chúng trông cứ như đã bị khâu lại và đôi mắt chúng chỉ là lỗ hổng. Hơn cả thế chúng đang xoắn đôi chân tay dài của chúng theo một cách siêu kinh dị. Caelum cắn môi dưới của mình để ngăn mình không khóc. Sao những thứ như vậy luôn xảy đến với cậu? Và để nghĩ rằng cậu luôn ghét những tòa biệt thự đáng sợ và những bộ phim kinh dị...
Ngọn lửa bùng lên trên trán cậu, và cậu nhìn cặp đôi đó với đôi mắt cam sợ hãi.
_________________________________________________________________________________
Nhà Sawada
"Vậy, sao chúng ta lại tập trung ở đây vậy?" Ienari chậm rãi hỏi ánh mắt cậu nhìn tất cả mọi người trong căn phòng.
Để nói rằng cậu đang ngạc nhiên là cách nói tránh của thế kỉ. Cậu đang cảm thấy hoàn toàn, hoàn toàn mất mát. Đầu tiên, Shamal và Reborn trưởng thành đã xông vào cùng với Hayato và chị gái cậu, mặc dù thực tế rằng Bianchi được cho là đã rời khỏi thị trấn này. Sau đó họ yêu cầu cậu với khẩu súng chĩa vào đầu (Reborn có hơi chút khó chịu) gọi cho Yamamoto Takeshi. Vì vài lí do, mọi người có thể chiến đấu đều được gọi tới.
"Được rồi," Shamal bắt đầu ngay khi mọi người đã ở trong phòng cậu thanh niên. "Caelum đã bị bắt cóc rồi."
"Ai là Caelum?" Ienari chết lặng hỏi.
"Con trai tôi." Reborn tức giận gắt lên.
Ienari chớp mắt ngạc nhiên trước khi há hốc miệng. Cậu thực tế có thể thấy được ngọn lửa đen tối thịnh nộ phát ra từ người sát thủ.
Shamal liếc nhìn Reborn, im lặng cầu nguyện rằng anh sẽ không nổi khùng lên.
"Mục tiêu đó là chúng ta phải giải cứu được cậu ấy." Shamal nói. "Nhờ Dino chúng ta đã có được manh mối về kẻ bắt cóc. Ngoài ra, các cuộc tấn công học sinh của trường trung học Namimori gần đây cũng gây ra bởi cùng một người."
"Đó là ai?" Yamamoto người trông nghiêm túc hơn bao giờ hết hỏi.
"Rokudo Mukuro, một kẻ giết người tàn bạo đã bằng cách nào đó trốn khỏi nhà ngục Vindice. Hắn thực sự rất nguy hiểm." Shamal nói. "Chúng ta đã tìm ra dấu vết của hắn ở nơi có tên là Kokuyo Land, ngay tại Namimori."
"Công viên giải trí cũ đó sao?" Nari hỏi.
"Đúng vậy." Bianchi trả lời, người đang đeo chiếc mặt nạ kangaroo. "Chúng tôi nghi ngờ rằng Caelum đang bị giam giữ ở đó."
Mọi người nhảy dựng lên khi tiếng súng vang lên. Họ tự động quay sang nhìn Reborn.
"Ta đang làm lãng phí thời gian đấy." người sát thủ nói với giọng điệu bình tĩnh. "Ta sẽ giết chết những kẻ đó với dying will của mình."
Với những lời nói đáng lo ngại ấy, anh rời khỏi phòng mà không gây ra tiếng động nào.
Shamal thở dài. Vào những lúc như thế này ông mới nhớ được ý nghĩa thực sự của 'sự yên bình trước cơn bão'.
"Có vài thứ tôi cần phải nghiên cứu nên tôi sẽ không đi cùng cô." ông quay sang Bianchi nói. "Nếu cô thấy Hibari Kyoya ở Kokuyo Land, hãy thả nó ra."
Ông đưa cho người phụ nữ một trong số những con muỗi của mình. Người phụ nữ tóc hồng nhìn ông dò hỏi khiến người đàn ông hắng giọng trong nỗ lực giấu đi vẻ bối rối của mình.
"Một trong những con muỗi của tôi đã khiến cậu ta bị dị ứng do một tai nạn..."
