[KHR]Fanfic - Come Back To Me - Chương 22: Trip Down Memory Lane (Part 2)

Ý, căn hộ của Reborn
"Li... Bon?" cậu bé ba tuổi lẩm bẩm một cách ngập ngừng.
Cho tới nay cậu bé đã sống với người sát thủ được ba tháng rồi và Reborn đã quyết định giờ là lúc cho cậu bé bắt đầu giao tiếp bằng lời nói. Bước đầu tiên là tên của chính cậu, thứ mà cậu bé cảm thấy vô cùng khó phát âm.
"Là Reborn. Re-born." người sát thủ bắt đầu chán nản với cái bài học này nhắc lại.
"Leboon?" Tsuna nghiến răng tập trung nói.
Biểu hiện dễ thương ấy xoa dịu Reborn một chút.
"Sao cũng được, cứ gọi tôi theo cách dễ dàng nhất cho cậu." cậu thở dài nói.
Trước điều này cậu bé ngậm chặt miệng lại và bắt đầu bồn chồn. Một vệt ửng đỏ bắt đầu xuất hiện trên má cậu bé và cậu bé vẫn liếc nhìn Reborn từ khóe mắt mình. 
"Cứ nói đi." Reborn gắt lên.
"...pa." cậu bé thì thầm rất khẽ khiến người sát thủ không thể nghe rõ được.
"Nói to hơn đi." chàng trai mất kiên nhẫn yêu cầu.
"Papa." cậu bé từ chối không nhìn vào mắt cậu nhắc lại, má cậu bé ửng đỏ.
Giọng nói của Reborn như chết lặng trong cổ họng và cậu buộc phải giết chết sự ấm áp vừa mới bắt đầu lan rộng trong trái tim mình.
"Sao cũng được." cuối cùng cậu lặp lại, thật may vì chiếc mũ phớt của cậu đã che đi nụ cười khẩy của cậu.
_________________________________________________________________________________

Ý, nhà Shamal, một năm sau
"Vậy giờ cậu gọi nó là Caelum phải không?" Shamal hỏi khi cậu bước vào phòng chờ nơi mà Reborn đang ngồi.
"Tôi nghĩ tốt hơn là nên thay tên của nó." Reborn giải thích trong khi nhấp một ngụm espresso. "Lúc này, chúng ta cần phải giữ cho sự tồn tại của nó là bí mật nhưng ai mà biết được nó sẽ kéo dài bao lâu chứ. Khi thời khắc đến, tôi không muốn thu hút sự chú ý từ những kẻ không cần thiết."
Shamal hiểu được và gật đầu.
Đúng lúc đó, cánh cửa mở ra để lộ ra cậu bé tóc nâu.
"Ah, Caelum, mọi thứ đã xong rồi sao?"
Cậu bé bẽn lẽn gật đầu với Shamal. Về phía ngược lại, người đàn ông chỉ mỉm cười khích lệ.
"Vậy, tôi đoán là tới lúc thông báo một tin mới rồi." người bác sĩ nói bằng giọng hào hứng mà ông sử dụng khi làm việc với cậu bé, cụ thể là Caelum. "Tôi đã tìm ra được một giải pháp ổn định hơn cho vấn đề của Caelum. Cậu có nhớ tôi đã lấy một mẫu từ ngọn lửa của cậu thế nào không?" cậu hỏi người sát thủ, người vừa gật đầu. "Phải, tôi đã chế ra loại thuốc với chúng thứ sẽ 'kích hoạt' cơ thể của Caelum và giúp chúng hoạt động bình thường. Cho nó uống thuốc thường xuyên, nó sẽ có thể sống một cuộc sống bình thường."
Shamal mỉm cười trìu mến với cậu bé mà ông nhận ra mình đã thích qua một năm ông chăm sóc cho sức khỏe của cậu bé. Cậu bé tươi cười với ông, rõ ràng rất vui với tin mới này. Reborn nghiêng chiếc mũ phớt để giấu đi nụ cười nhẹ đang hiện lên trên đôi môi cậu.
"Cảm ơn Shamal." cậu nói nghe có vẻ thực sự biết ơn.
"Đừng nói vậy chứ. Tôi vẫn đang trả món nợ của mình thôi." Shamal nói, gạt bỏ vấn đề này với một cái vẫy tay.
Reborn gật đầu và đứng lên.
"Tới lúc đi rồi, Caelum." cậu thông báo. "Tháng sau chúng tôi sẽ quay lại, Shamal."
"Vâng, Papa."
"Cậu biết đấy," Shamal nói khi ông nhìn họ bước đi. "Tôi vẫn không thể tin được thực tế là cậu để nó gọi cậu là Papa đấy."
"Im đi." người sát thủ gầm lên và người bác sĩ bắt đầu cười.
_________________________________________________________________________________

Hai năm sau
"Caelum, ta muốn con học cách chiến đấu." Reborn thông báo.
Cậu bé đang im lặng vẽ, ngẩng đầu lên để nhìn cha mình thắc mắc.
"Con có nhớ công việc của ta là gì không?" người sát thủ hỏi.
Cậu bé gật đầu.
"Người trong giới mafia sẽ thuê Papa đi giết những người khác." Caelum nghiêm túc nói.
Reborn lướt qua mặt con trai mình và thấy chẳng có chút sợ hãi, ghê tởm hay bất cứ biểu hiện nào khác. Tất cả những gì cậu thấy là sự chấp nhận hoàn toàn mà có thể được gọi là sự thờ ơ. Cậu thở dài nhẹ nhõm. 
"Đúng vậy. Và vì ta giết người trong giới mafia nên ta lo rằng chúng sẽ biết về con và cố sử dụng con để chống lại ta." cậu bình tĩnh giải thích. "Vì vậy ta muốn con học cách tự vệ chính mình. Giờ con đã sáu tuổi rồi, vì vậy con đủ tuổi để bắt đầu tập luyện rồi."
"Okay." cậu bé đơn giản nói. "Con sẽ học gì đây?"
"Trước tiên là đấu tay đôi trước đã. Sau đó, khi con đã lớn hơn một chút ta sẽ dạy con sử dụng vũ khí như súng hay dao." cậu ngừng lại. "Ngoài ra, ta sẽ bắt đầu dạy học tại nhà cho con vì con không thể đến trường được." cậu cười khẩy. "Ta sẽ không dễ dãi với con đâu Dame-Tsuna."
_________________________________________________________________________________

Một năm sau, nhà Shamal
Reborn không thể không mỉm cười khi cậu tới nhà của Shamal. Cậu đã để Caelum ở lại với người bác sĩ hai tháng trước khi cậu phải rời đi vì một công việc quan trọng. Cậu thường không đi lâu tới như vậy nhưng công việc này lại là yêu cầu của Vongola Nono. Đó là một thử thách. Nếu Reborn có thể hoàn thành được công việc đó cậu sẽ trở thành sát thủ riêng của Nono. Một vài năm trước Reborn thậm chí chẳng tính tới việc sẽ trung thành với bất cứ Boss mafia nào, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi rồi. Cậu đã có con trai và cậu muốn đảm bảo sự an toàn của Caelum. Liên minh với một nhà Mafia mạnh nhất tại Ý sẽ cho cậu bé sự an toàn nhất định.
Vì lí do này mà cậu đã rời xa Caelum hai tháng. Cậu phải thừa nhận là cậu rất nhớ tên nhóc chết tiệt đó. Thật tò mò không biết cậu bé đã phải xoay sở bao nhiêu để thay đổi cậu thành một người cha dễ xúc động thế này. Nó không hẳn là xấu, cậu cho là vậy. Caelum là một đứa trẻ đáng yêu và cậu không thấy hối hận vì đã đưa cậu bé về.
Cậu bấm chuông và được chào đón bởi cậu bé tầm tuổi Caelum với mái tóc bạc và đôi mắt xanh lá. Cậu nhớ cậu bé đó là Gokudera Hayato, cậu bé hiện đang được chăm sóc bởi Shamal và là người đã kết bạn với Caelum vài tháng trước.
Chàng trai và cậu bé lịch sự chào hỏi mặc dù có hơi cứng nhắc. Gokudera Hayato có sự cảnh giác của một sát thủ và chẳng làm gì để che giấu nó cả. Tiếng chạy được nghe thấy từ hành lang và Caelum xuất hiện. Cậu bé tóc nâu trông như đã sẵn sàng chạy tới chỗ cha mình và nhảy lên cậu như cậu thường làm nhưng lại đột ngột dừng lại cách chàng trai vài bước, dường như nhớ ra gì đó. Reborn thích thú quan sát khi cậu bé dập tắt nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt mình và chuyển thành vẻ lịch sự và chấn chỉnh lại cử chỉ của mình.
"Ba, đã một thời gian rồi nhỉ. Ba thế nào rồi?" Caelum hỏi.
Reborn cười khẩy.
"Ta thấy con cũng đã học được một số cách cư xử đấy nhỉ." cậu nhận xét mà không thèm che giấu sự thích thú của mình. "Rất tốt."
Cậu bé không thể giấu được vẻ tự hào hết mức của mình trước những lời khen ngợi đó. Cậu bé rõ ràng đã giành rất nhiều thời gian để học cách cư xử nơi công cộng. Không nghi ngờ gì nữa khi đó chính là ý tưởng của Shamal để đánh lạc hướng cậu bé khỏi sự vắng mặt của Reborn.
"Vậy," Reborn chậm rãi tiếp tục. "Ta cho là giờ con đã học được cách cư xử nên con không thể ôm ta nữa đúng không?"
Cậu bé trông có vẻ sợ hãi.
"Ta chỉ đùa thôi." Reborn khịt mũi. "Lại đây."
Vẻ kinh ngạc trên khuôn mặt cậu bé biến mất, thay vào đó là nụ cười rạng rỡ. Cậu nhảy về phía trước, hạ xuống trong vòng tay ba của mình.
"Con nhớ ba lắm, Papa." cậu bé ôm lấy cổ ba mình nói, khuôn mặt cậu bé vui vào vai cậu.
_________________________________________________________________________________

Vài tháng sau, nhà Reborn
Reborn nhìn vào mảnh giấy trên tay mình. Cậu được liên lạc bởi một tổ chức bí ẩn người muốn tập hợp bảy người mạnh nhất trên thế giới để giao cho họ một nhiệm vụ. Reborn không chắc phải làm gì với lời mời này. Những người đó muốn tập hợp một nhóm Arcobaleno. Mặt khác, công việc này trông có vẻ rất hấp dẫn. Nó trả cũng nhiều tiền nữa.
Nếu chỉ có cậu thôi thì cậu sẽ chấp nhận ngay nhưng... cậu liếc nhìn cậu bé bảy tuổi đang ngủ trên ghế sofa. Cậu cần phải suy nghĩ về Caelum nữa. Cậu không thể nhận một công việc có thể là mối nguy hiểm tiềm tàng với cậu bé được. Chắc chắn, Caelum đã đạt được sự tiến bộ rất lớn trong quá trình luyện tập. Giờ cậu là một người chiến đấu ngay thẳng, có thể sử dụng dao và súng một cách thuần thục. Cậu bé thậm chí đã thức tỉnh ngọn lửa của riêng mình.
Người sát thủ thở dài. Cậu nên làm gì đây? Vongola gần đây không quá tích cực và mặc dù họ không cần tiền lắm, Reborn cũng không muốn sống mà không có thu nhập quá lâu.
Cậu liếc nhìn tờ giấy lần nữa. Có lẽ cậu nên thử. Chẳng có lí do nào mà nó sẽ nguy hiểm hơn những công việc mà Nono đã giao cho cậu cả. Và cậu chắc chắn sẽ được trả nhiều hơn nữa. Thậm chí là nhiều hơn rất nhiều. Thực tế, cậu có chút tò mò về người lại sẵn sàng trả nhiều tới vậy để thuê cậu.
Ba năm sau, cậu sẽ phải hối hận về quyết định đó khi nhìn vào chính mình. Họ đã biến cậu thành một đứa bé. MỘT ĐỨA BÉ KỲ CỤC! Tất cả là vì cái thứ đáng nguyền rủa chết tiệt mà giờ cậu phải đeo quanh cổ như một chiếc cổ chó vậy. Cậu nghiến chặt răng và nổi cơn thịnh nộ. Cậu hét lên và rơi vào cơn thịnh nộ. Trong sự cay đắng vì bị biến thành một đứa bé, cậu đã hoàn toàn lãng quên về cậu bé với đôi mắt nâu buồn. Một tháng sau khi cậu bị nguyền rủa, cái tên 'Caelum' vẫn không thể rời khỏi đôi môi cậu. Một ngày nọ, cậu đã tới chỗ Shamal. Cậu có suy nghĩ chưa? Cậu không nghĩ vậy. Cậu chưa hề suy nghĩ một cách kỹ càng kể từ khi cậu biến thành một đứa bé. Cậu đã tới chỗ người bạn cũ của mình và yêu cầu một việc không thể tưởng tượng được.
Cậu đã yêu cầu ông xóa đi kí ức của mình.
Cậu đã nói rằng cậu muốn bắt đầu lại từ đầu. Trở thành một ai đó khác. Quên đi Reborn người sát thủ số một thế giới và trở thành Reborn một Arcobaleno Mặt trời. Cậu đã từ chối những lời cầu khẩn xem xét lại của Shamal. Vờ như những tiếng nức nở phía sau cậu không hề tồn tại.
Lần tới khi cậu tỉnh lại, tất cả những dấu vết của quá khứ đã biến mất và khi cậu thấy cậu bé với mái tóc nâu nhọn và đôi mắt màu nâu buồn, cậu đã đoán cậu bé đó là người quen của Shamal. Là một người chẳng hề quan trọng.