Reborn cảm thấy chán ngấy rồi. Cậu đã rời khỏi từ sáng sớm hôm nay để xóa sổ một nhà nhỏ và chẳng có giá trị gì (theo ý kiến của cậu) trực thuộc nhà Estrangeo. Nhà Strana chuyên nghiên cứu về khoa học và y học. Họ từng là đồng minh với nhà Mafia quyền lực nhất, Vongola, nhưng lại chìm sâu trong ô nhục sau khi họ để lộ ra những thí nghiệm trên trẻ nhỏ. Vì người boss hiện tại của nhà Vongola mong muốn rằng sự việc của nhà Strana được giữ bí mật, ông đã thuê một người ngoài để làm việc đó. Ông đã liên lạc với Reborn, người sát thủ số một, cũng rất nổi tiếng về sự tự do của mình mặc dù cậu nhận được rất nhiều lời đề nghị từ những nhà khác nhau. Cậu chẳng hề cam kết với ai cả, hiểu được ý nghĩa của sự thận trọng và không hề có đối thủ. Nói cách khác, cậu ấy là hoàn hảo cho nhiệm vụ đó.
Đây là lí do tại sao hiện người sát thủ đang chạy dọc cái hành lang vắng vẻ của nơi được gọi là "cơ sở y tế" của nhà Strana. Cậu chẳng hề có chút vội vã nào khi cậu chắc chắn rằng cậu sẽ đuổi kịp người đàn ông đó cho dù ông ta có làm gì. Cậu đã bắn nhà khoa học đó vài phút trước, vì vậy đây chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu tìm thấy ông ta đang gục xuống hay chết ở đâu đó thôi.
Chờ đôi tai thính của mình, cậu nghe những tiếng thở yếu ớt tới từ hành lang cách đó không xa và cậu biết rằng người đàn ông đó đã tới giới hạn rồi. Cậu nhanh chóng tăng tốc lên một chút, muốn kết thúc nhanh cái nhiệm vụ mệt mỏi này. Cậu rẽ sang và thấy mình đang đối mặt với một ngõ cụt. Cậu không hề do dự chạy về phía trước và bước vào căn phòng bên trái hành lang. Đá tung cánh cửa sắt, cậu bước vào, khẩu súng lục màu xanh của cậu được giơ về phía trước.
Có một người đàn ông đang mặc chiếc áo choàng màu trắng, lê thân thể mình dưới sàn nhà, để lại một vệt máu dài. Ông nhìn qua vai mình và nhìn chằm chằm vào khẩu súng một cách sợ hãi. Tiếng súng sau đó, mọi thứ đã kết thúc. Người đàn ông đó chết trên vũng máu của chính mình, và vẻ mặt của ông ta cứng đờ dưới chiếc mặt nạ khủng bố. Một trong những bàn tay ông duỗi thẳng về phía trước như thể đang với tới gì đó. Hơi tò mò về việc mà nạn nhân đó muốn làm, Reborn ngước đôi mắt lên. Và khi cậu thấy được mục tiêu của người đàn ông đó, cậu như đóng băng.
Đó là một đứa trẻ. Cậu bé với làn da nhợt nhạt gần như trắng bệch, mái tóc màu nâu nhạt và chiếc áo trắng của bệnh viện dài tới đầu gối cậu bé. Nhưng đôi mắt cậu bé khiến người sát thủ nổi tiếng kia thôi cảnh giác. Đó là đôi mắt nâu to và... trống rỗng. Cậu gần như có thể thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó: một chàng trai trẻ cao đang mặc bộ vét đen, khuôn mặt bị che đi một nửa dưới chiếc mũ phớt, khẩu súng vẫn chĩa vào cơ thể người đàn ông đã chết dưới chân mình. Nên có sự sợ hãi, hay ít nhất là ngạc nhiên chứ. Nhưng chẳng có gì cả.
"Cậu là ai?" chàng trai hỏi, đột ngột chĩa khẩu súng về phía cậu bé.
Cậu có thể là một đứa trẻ, không quá hai hoặc ba tuổi, nhưng cậu bé hiện đang ở trong cơ sở của một nhà Mafia nên cậu không thể lơi là cảnh giác được.
Cậu bé chớp mắt và vì vài lí do không thể biết được, Reborn cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất cậu bé không phải là loại rối nào đấy. Cậu nghĩ điều đó sẽ thật đáng sợ ngay cả đối với cậu.
Chậm rãi, như thể đang nửa tỉnh nửa mê, biểu hiện của cậu bé chuyển sang bối rối. Nó khiến người sát thủ nghĩ rằng cậu bé có thể không hiểu được tiếng Ý. Cậu bé trông không hề giống một người Ý nên cậu nghĩ vậy. Theo hình dạng của đôi mắt cậu có thể nói rằng đây là người Châu Á.
Quyết định rằng lúc này cậu bé không có gì nguy hiểm, chàng trai tóc đen bắt đầu tìm kiếm quanh căn phòng. Một cái liếc mắt nhanh quanh căn phòng nói cho cậu biết rằng ngoại trừ chiếc giường mà cậu bé đang ngồi ra, thì chỉ có một chiếc bàn lớn dài hết bức tường đối diện và đang đặt rất nhiều loại thiết bị khác nhau trên đó. Cậu phát hiện ra một vài tập tài liệu đã bị lấy ra và đi tới chỗ chúng. Dường như ai đó đang trong quá trình bổ sung thêm thông tin vào chúng.
Chàng trai trẻ đọc qua nội dung của nó, quan sát cậu bé từ khóe mắt mình. Cậu như đóng băng một lần nữa khi cậu nhìn chằm chằm vào thông tin trước mặt mình một cách ngờ vực.
"Lũ chết tiệt!" cậu chửi thề, đọc đi đọc lại tên của cậu bé.
Một lúc sau, cậu đưa ra quyết định. Nhét số tài liệu đã được gấp lại vào trong túi áo mình, cậu quay đi khỏi chiếc bàn và đi về phía chiếc giường. Chỉ cần vài bước chân, cậu đã đứng trước mặt cậu bé, cố nhớ lại cách nói tiếng Nhật một cách chính xác.
"Tên cậu là Tsunayoshi phải không?" cậu hỏi cậu bé, cố tình nói chậm.
Cậu bé mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu, và lần này Reborn nghĩ cậu có thể sẽ phải cảnh giác một chút. Cuối cùng, cậu bé gật đầu, ánh mắt của cậu bé không hề rời khỏi người sát thủ.
"Cậu có biết sao mình lại ở đây không?"
Cậu bé dường như không hiểu câu hỏi hay có lẽ cậu bé chỉ đơn giản là không biết vì vậy cậu bé hoàn toàn im lặng. Reborn thở dài. Cậu chưa hề nhận việc này. Có lẽ cậu nên giết chết đứa bé này và kết thúc nó. Nhưng cậu càng nhìn vào đứa bé yếu đuối này, cậu cậu lại càng không muốn bắn vào trái tim cậu bé. Cậu lại thở dài nặng nề.
"Đi nào." cậu nói với cậu bé bằng tiếng Nhật. "Cậu sẽ đi với tôi."
Cậu quay đi và bắt đầu đi về phía cánh cửa. Khi cậu tới đó, cậu quay lại phía cậu bé đang bất động.
"Mau lên." cậu gắt lên, bắt đầu cảm thấy thực sự khó chịu.
Việc này khiến cậu bé nhúc nhích và nhanh chóng di chuyển khác hẳn với sự chậm chạp trước đó của cậu bé, Tsunayoshi đi tới đứng sau Reborn vài bước. Chàng trai nhẹ khịt mũi thích thú. Cậu bé đã lộ rõ sự ngờ vực hiếm thấy ở những đứa trẻ độ tuổi này, một đặc điểm có thể giúp cậu sống lâu hơn một chút trong thế giới này.
Reborn bước qua cửa và đi qua hành lang hướng về phía lối vào trụ sở. Cậu nhìn qua vai mình từng giây một để kiểm tra xem cậu bé có theo kịp cậu không. Nó thực sự ngạc nhiên với cậu khi mà cậu bé không hề để lộ ra sự yếu ớt. Cậu bé theo phía sau người sát thủ, giữ một khoảng cách giữa họ nhưng chưa bao giờ rớt lại. Một hoặc hai lần, khoảng cách trở nên xa hơn và Reborn buộc phải dừng lại để cậu bé đuổi kịp.
Khi họ gần tới cửa chính, xác chết của một trong những nhà khoa học lọt vào tầm nhìn của họ. Reborn bước qua ông ta mà không thèm liếc nhìn nhưng dừng lại khi cậu nhận ra tiếng đôi chân trần của cậu bé trên sàn nhà đã dừng lại.
"Gì vậy?" cậu hỏi cậu bé dừng lại cách xác chết đó không xa.
Cậu bé không trả lời ngay, đôi mắt nâu của cậu cố định trên xác chết đó. Cậu bé xem xét cái xác chết đó một lúc, ngước mắt lên nhìn chàng trai mặc đồ đen.
"Anh?" cậu bé hỏi với tiếng thì thầm dường như vang vọng trong hành lang trống rỗng.
Reborn lập tức hiểu được câu hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã giết ông ta." cậu trả lời không chút cảm xúc.
Ánh mắt của cậu bé khiến cậu nao núng mặc dù cậu không thể hiện nó ra ngoài. Cậu không thể biết được đứa trẻ ấy có vui vẻ với cái thực tế này hay không. Cậu đã nhận được câu trả lời khi Tsunayoshi thu hẹp khoảng cách giữa họ và nắm lấy bàn tay của Reborn.
Người sát thủ gần như nhảy dựng lên khi thấy bàn tay nhỏ xíu ấm áp nắm lấy bàn tay cậu. Cậu đã nghĩ với làn da của cậu bé thì sẽ cảm thấy lạnh khi chạm vào nhưng nó lại rất ấm. Thực tế, cậu tự hỏi có phải nó hơi quá ấm hay không. Cậu bé được cho là có vấn đề về sức khỏe vì vậy không quá khi nghĩ rằng cậu bé có thể đang bị sốt. Cậu cần phải đưa cậu bé tới bác sĩ ngay khi có thể.
Cậu tự thề trong lòng mình. Điều này đã dẫn tới nhiều rắc rối hơn là cậu nghĩ ban đầu. Nhưng khi họ dừng lại bên ngoài trụ sở và cậu cảm thấy bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt bàn tay cậu, cậu nghĩ rằng mình không cần bận tâm nhiều tới vậy.
_________________________________________________________________________________
Ý, vài giờ sau
"Vậy sao cậu bé đó lại đi với cậu vậy?"
Cậu nhìn người đàn ông mặc áo choàng trắng giễu cợt, khi người bác sĩ châm lên điếu thuốc.
"Tôi không thấy mình cần phải nói cho ông biết, Shamal." cậu lạnh lùng trả lời.
Người đàn ông liếc nhìn cậu bối rối bởi sự lạnh lùng của cậu.
"Cậu nhận ra cậu bé có thể không phải làm việc đó sao?" Shamal tình cờ hỏi, quan sát cậu bé đang ngủ trên ghế sofa.
Reborn gật đầu cộc lốc. Shamal thấy được cử chỉ đó qua khóe mắt mình. Ông trầm ngâm, xoa xoa chiếc cằm có râu của mình.
"Có vài việc tôi có thể cố gắng..." ông thận trọng nói. "Nhưng tôi vẫn cần sự trợ giúp tích cực từ cậu. Ngoài ra, đừng nghĩ tới việc bắt tôi phải gặp rắc rối để chế thuốc nếu cậu không định chăm sóc nó. Tôi không định nhận nó và nếu cậu định bỏ nó lại, chúng ta tốt nhất là cứ để nó chết đi."
Reborn gầm gừ. Cậu không thể nói rằng mình muốn chăm sóc một đứa trẻ mới chỉ ba tuổi (theo như tập tài liệu đó) nhưng cậu sẽ cảm thấy khó chịu nếu để cậu bé chết đi.
Một tiếng nấc nghẹn cắt ngang sự im lặng, và cả hai người đàn ông đều quay sang nhìn cậu bé. Khuôn mặt cậu bé nhăn lại sợ hãi và giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống từ đôi mắt nhắm chặt của cậu bé. Đôi bàn tay cậu đang nắm chặt lại và Reborn cảm thấy nhói lên một cảm giác khó tả. Cậu có thể nói rằng cậu bé sẽ còn rắc rối hơn nhiều. Cậu có thể sẽ phải thay đổi cả cuộc sống chỉ vì đứa nhóc đó. Nhưng ngay cả khi cậu tự tranh luận với chính bản thân mình, cậu biết rằng hình ảnh của một đứa bé bị tổn thương sẽ đè nặng trong tâm trí cậu nếu cậu bỏ rơi nó.
"Tôi sẽ chăm sóc nó. Cứ làm nó đi." cuối cùng cậu gắt lên, kéo thấp chiếc mũ phớt xuống để che đi đôi mắt mình.
Đây là lí do tại sao hiện người sát thủ đang chạy dọc cái hành lang vắng vẻ của nơi được gọi là "cơ sở y tế" của nhà Strana. Cậu chẳng hề có chút vội vã nào khi cậu chắc chắn rằng cậu sẽ đuổi kịp người đàn ông đó cho dù ông ta có làm gì. Cậu đã bắn nhà khoa học đó vài phút trước, vì vậy đây chỉ là vấn đề thời gian trước khi cậu tìm thấy ông ta đang gục xuống hay chết ở đâu đó thôi.
Chờ đôi tai thính của mình, cậu nghe những tiếng thở yếu ớt tới từ hành lang cách đó không xa và cậu biết rằng người đàn ông đó đã tới giới hạn rồi. Cậu nhanh chóng tăng tốc lên một chút, muốn kết thúc nhanh cái nhiệm vụ mệt mỏi này. Cậu rẽ sang và thấy mình đang đối mặt với một ngõ cụt. Cậu không hề do dự chạy về phía trước và bước vào căn phòng bên trái hành lang. Đá tung cánh cửa sắt, cậu bước vào, khẩu súng lục màu xanh của cậu được giơ về phía trước.
Có một người đàn ông đang mặc chiếc áo choàng màu trắng, lê thân thể mình dưới sàn nhà, để lại một vệt máu dài. Ông nhìn qua vai mình và nhìn chằm chằm vào khẩu súng một cách sợ hãi. Tiếng súng sau đó, mọi thứ đã kết thúc. Người đàn ông đó chết trên vũng máu của chính mình, và vẻ mặt của ông ta cứng đờ dưới chiếc mặt nạ khủng bố. Một trong những bàn tay ông duỗi thẳng về phía trước như thể đang với tới gì đó. Hơi tò mò về việc mà nạn nhân đó muốn làm, Reborn ngước đôi mắt lên. Và khi cậu thấy được mục tiêu của người đàn ông đó, cậu như đóng băng.
Đó là một đứa trẻ. Cậu bé với làn da nhợt nhạt gần như trắng bệch, mái tóc màu nâu nhạt và chiếc áo trắng của bệnh viện dài tới đầu gối cậu bé. Nhưng đôi mắt cậu bé khiến người sát thủ nổi tiếng kia thôi cảnh giác. Đó là đôi mắt nâu to và... trống rỗng. Cậu gần như có thể thấy chính mình phản chiếu trong đôi mắt đó: một chàng trai trẻ cao đang mặc bộ vét đen, khuôn mặt bị che đi một nửa dưới chiếc mũ phớt, khẩu súng vẫn chĩa vào cơ thể người đàn ông đã chết dưới chân mình. Nên có sự sợ hãi, hay ít nhất là ngạc nhiên chứ. Nhưng chẳng có gì cả.
"Cậu là ai?" chàng trai hỏi, đột ngột chĩa khẩu súng về phía cậu bé.
Cậu có thể là một đứa trẻ, không quá hai hoặc ba tuổi, nhưng cậu bé hiện đang ở trong cơ sở của một nhà Mafia nên cậu không thể lơi là cảnh giác được.
Cậu bé chớp mắt và vì vài lí do không thể biết được, Reborn cảm thấy nhẹ nhõm. Ít nhất cậu bé không phải là loại rối nào đấy. Cậu nghĩ điều đó sẽ thật đáng sợ ngay cả đối với cậu.
Chậm rãi, như thể đang nửa tỉnh nửa mê, biểu hiện của cậu bé chuyển sang bối rối. Nó khiến người sát thủ nghĩ rằng cậu bé có thể không hiểu được tiếng Ý. Cậu bé trông không hề giống một người Ý nên cậu nghĩ vậy. Theo hình dạng của đôi mắt cậu có thể nói rằng đây là người Châu Á.
Quyết định rằng lúc này cậu bé không có gì nguy hiểm, chàng trai tóc đen bắt đầu tìm kiếm quanh căn phòng. Một cái liếc mắt nhanh quanh căn phòng nói cho cậu biết rằng ngoại trừ chiếc giường mà cậu bé đang ngồi ra, thì chỉ có một chiếc bàn lớn dài hết bức tường đối diện và đang đặt rất nhiều loại thiết bị khác nhau trên đó. Cậu phát hiện ra một vài tập tài liệu đã bị lấy ra và đi tới chỗ chúng. Dường như ai đó đang trong quá trình bổ sung thêm thông tin vào chúng.
Chàng trai trẻ đọc qua nội dung của nó, quan sát cậu bé từ khóe mắt mình. Cậu như đóng băng một lần nữa khi cậu nhìn chằm chằm vào thông tin trước mặt mình một cách ngờ vực.
"Lũ chết tiệt!" cậu chửi thề, đọc đi đọc lại tên của cậu bé.
Một lúc sau, cậu đưa ra quyết định. Nhét số tài liệu đã được gấp lại vào trong túi áo mình, cậu quay đi khỏi chiếc bàn và đi về phía chiếc giường. Chỉ cần vài bước chân, cậu đã đứng trước mặt cậu bé, cố nhớ lại cách nói tiếng Nhật một cách chính xác.
"Tên cậu là Tsunayoshi phải không?" cậu hỏi cậu bé, cố tình nói chậm.
Cậu bé mở to mắt nhìn chằm chằm vào cậu, và lần này Reborn nghĩ cậu có thể sẽ phải cảnh giác một chút. Cuối cùng, cậu bé gật đầu, ánh mắt của cậu bé không hề rời khỏi người sát thủ.
"Cậu có biết sao mình lại ở đây không?"
Cậu bé dường như không hiểu câu hỏi hay có lẽ cậu bé chỉ đơn giản là không biết vì vậy cậu bé hoàn toàn im lặng. Reborn thở dài. Cậu chưa hề nhận việc này. Có lẽ cậu nên giết chết đứa bé này và kết thúc nó. Nhưng cậu càng nhìn vào đứa bé yếu đuối này, cậu cậu lại càng không muốn bắn vào trái tim cậu bé. Cậu lại thở dài nặng nề.
"Đi nào." cậu nói với cậu bé bằng tiếng Nhật. "Cậu sẽ đi với tôi."
Cậu quay đi và bắt đầu đi về phía cánh cửa. Khi cậu tới đó, cậu quay lại phía cậu bé đang bất động.
"Mau lên." cậu gắt lên, bắt đầu cảm thấy thực sự khó chịu.
Việc này khiến cậu bé nhúc nhích và nhanh chóng di chuyển khác hẳn với sự chậm chạp trước đó của cậu bé, Tsunayoshi đi tới đứng sau Reborn vài bước. Chàng trai nhẹ khịt mũi thích thú. Cậu bé đã lộ rõ sự ngờ vực hiếm thấy ở những đứa trẻ độ tuổi này, một đặc điểm có thể giúp cậu sống lâu hơn một chút trong thế giới này.
Reborn bước qua cửa và đi qua hành lang hướng về phía lối vào trụ sở. Cậu nhìn qua vai mình từng giây một để kiểm tra xem cậu bé có theo kịp cậu không. Nó thực sự ngạc nhiên với cậu khi mà cậu bé không hề để lộ ra sự yếu ớt. Cậu bé theo phía sau người sát thủ, giữ một khoảng cách giữa họ nhưng chưa bao giờ rớt lại. Một hoặc hai lần, khoảng cách trở nên xa hơn và Reborn buộc phải dừng lại để cậu bé đuổi kịp.
Khi họ gần tới cửa chính, xác chết của một trong những nhà khoa học lọt vào tầm nhìn của họ. Reborn bước qua ông ta mà không thèm liếc nhìn nhưng dừng lại khi cậu nhận ra tiếng đôi chân trần của cậu bé trên sàn nhà đã dừng lại.
"Gì vậy?" cậu hỏi cậu bé dừng lại cách xác chết đó không xa.
Cậu bé không trả lời ngay, đôi mắt nâu của cậu cố định trên xác chết đó. Cậu bé xem xét cái xác chết đó một lúc, ngước mắt lên nhìn chàng trai mặc đồ đen.
"Anh?" cậu bé hỏi với tiếng thì thầm dường như vang vọng trong hành lang trống rỗng.
Reborn lập tức hiểu được câu hỏi.
"Đúng vậy, tôi đã giết ông ta." cậu trả lời không chút cảm xúc.
Ánh mắt của cậu bé khiến cậu nao núng mặc dù cậu không thể hiện nó ra ngoài. Cậu không thể biết được đứa trẻ ấy có vui vẻ với cái thực tế này hay không. Cậu đã nhận được câu trả lời khi Tsunayoshi thu hẹp khoảng cách giữa họ và nắm lấy bàn tay của Reborn.
Người sát thủ gần như nhảy dựng lên khi thấy bàn tay nhỏ xíu ấm áp nắm lấy bàn tay cậu. Cậu đã nghĩ với làn da của cậu bé thì sẽ cảm thấy lạnh khi chạm vào nhưng nó lại rất ấm. Thực tế, cậu tự hỏi có phải nó hơi quá ấm hay không. Cậu bé được cho là có vấn đề về sức khỏe vì vậy không quá khi nghĩ rằng cậu bé có thể đang bị sốt. Cậu cần phải đưa cậu bé tới bác sĩ ngay khi có thể.
Cậu tự thề trong lòng mình. Điều này đã dẫn tới nhiều rắc rối hơn là cậu nghĩ ban đầu. Nhưng khi họ dừng lại bên ngoài trụ sở và cậu cảm thấy bàn tay nhỏ bé ấy nắm chặt bàn tay cậu, cậu nghĩ rằng mình không cần bận tâm nhiều tới vậy.
_________________________________________________________________________________
Ý, vài giờ sau
"Vậy sao cậu bé đó lại đi với cậu vậy?"
Cậu nhìn người đàn ông mặc áo choàng trắng giễu cợt, khi người bác sĩ châm lên điếu thuốc.
"Tôi không thấy mình cần phải nói cho ông biết, Shamal." cậu lạnh lùng trả lời.
Người đàn ông liếc nhìn cậu bối rối bởi sự lạnh lùng của cậu.
"Cậu nhận ra cậu bé có thể không phải làm việc đó sao?" Shamal tình cờ hỏi, quan sát cậu bé đang ngủ trên ghế sofa.
Reborn gật đầu cộc lốc. Shamal thấy được cử chỉ đó qua khóe mắt mình. Ông trầm ngâm, xoa xoa chiếc cằm có râu của mình.
"Có vài việc tôi có thể cố gắng..." ông thận trọng nói. "Nhưng tôi vẫn cần sự trợ giúp tích cực từ cậu. Ngoài ra, đừng nghĩ tới việc bắt tôi phải gặp rắc rối để chế thuốc nếu cậu không định chăm sóc nó. Tôi không định nhận nó và nếu cậu định bỏ nó lại, chúng ta tốt nhất là cứ để nó chết đi."
Reborn gầm gừ. Cậu không thể nói rằng mình muốn chăm sóc một đứa trẻ mới chỉ ba tuổi (theo như tập tài liệu đó) nhưng cậu sẽ cảm thấy khó chịu nếu để cậu bé chết đi.
Một tiếng nấc nghẹn cắt ngang sự im lặng, và cả hai người đàn ông đều quay sang nhìn cậu bé. Khuôn mặt cậu bé nhăn lại sợ hãi và giọt nước mắt nặng trĩu lăn xuống từ đôi mắt nhắm chặt của cậu bé. Đôi bàn tay cậu đang nắm chặt lại và Reborn cảm thấy nhói lên một cảm giác khó tả. Cậu có thể nói rằng cậu bé sẽ còn rắc rối hơn nhiều. Cậu có thể sẽ phải thay đổi cả cuộc sống chỉ vì đứa nhóc đó. Nhưng ngay cả khi cậu tự tranh luận với chính bản thân mình, cậu biết rằng hình ảnh của một đứa bé bị tổn thương sẽ đè nặng trong tâm trí cậu nếu cậu bỏ rơi nó.
"Tôi sẽ chăm sóc nó. Cứ làm nó đi." cuối cùng cậu gắt lên, kéo thấp chiếc mũ phớt xuống để che đi đôi mắt mình.
