[KHR]Fanfic - Phantom Thief Decimo - Chương 15: Battle, final

Từ lúc bắt đầu, Tsuna đã biết chắc chắn Xanxus sẽ chờ ở đâu và nơi mà trận chiến của họ sẽ diễn ra. Chỉ có duy nhất một nơi đủ sâu sắc cho trận chiến cuối cùng - sân khấu trên đỉnh đồi.
Nhìn toàn cảnh Kokuyo Land, ở cuối con đường chạy dọc công viên, đó là một nơi tuyệt vời cho kẻ thách thức cuối cùng chờ đợi đối thủ của họ. Về mặt chiến lược, chờ đợi ở đó sẽ ép Tsuna phải đi hết công viên và cả những thử thách của những thành viên Varia, có khả năng đủ để khiến cậu mệt mỏi để lại miếng mồi ngon cho Xanxus.
Đương nhiên, lý do thực sự đó là Xanxus có lẽ thích nhìn xuống sự vùng vẫy của kẻ thù từ trên cao.
Tsuna không thể đổ tội cho hắn được. Nếu cậu là người phòng thủ, cậu cũng sẽ chọn một nơi tương tự để chờ đợi. 
Và cái sân khấu có thể nhìn được toàn cảnh Kokuyo chính là nơi hoàn hảo theo nhiều cách.
Nó đã từng được sử dụng cho những buổi trình diễn đặc biệt, như các buổi hòa nhạc hay các sự kiện theo mùa. Tsuna có thể nhớ mang máng cậu đã từng tới đây để xem xiếc với mẹ cậu khi cậu khoảng 6 tuổi. Nó cũng có thể tăng gấp đôi như một sân vận động cho những môn thể thao nhất định, có nhiều hơn vòng tròn ghế ngồi nhiều tầng cho khán giả một chút trong một không gian rộng mở. Nó trông như một đấu trường vậy, cho những gì sắp xảy đến.
Tối đó, ghế ngồi sẽ trống - ít nhất là theo quy luật tự nhiên. Nhưng Tsuna biết trận chiến của họ sẽ được quan sát bởi rất, rất nhiều người.
Vì vậy cậu vươn vai và ngẩng cao đầu mình khi cậu đi qua cái cổng vòm tối của lối vào chính, đi qua quầy bán vé và những bậc thang tới ghế ngồi. Chỉ khi cậu bước ra khỏi bóng tối và bước vào không gian rộng lớn của khu vực chính, ánh đèn xung quanh bắt đầu bật sáng lên, từng ánh đèn một, chiếu sáng toàn bộ sân vận động. 
Tsuna liếc mắt chống lại cái trừng mắt đột ngột, nhưng sau rất nhiều những vụ trộm đứng trước ánh đèn của cảnh sát, cậu biết làm cách nào để thể hiện càng ít khó chịu càng tốt và làm cách nào để nhìn qua những ánh đèn.
Ở phía tận cùng đối diện của đấu trường, một chiếc ghế công phu như một ngai vàng được đặt. Ngả người trên đó là đối thủ của cậu - ứng viên tự xưng cho vị trí Vongola Decimo, kẻ dẫn dắt Varia... Xanxus.

~.~.~
Chương 15: Battle, final ~ What You Can't Get Back
~.~.~

Tsuna bước tới chính giữa sân, những bóng đèn ở xa phía trên và những chiếc màn hình lớn đã được gắn giữa chúng, sự nhã nhặn của Cervello.
Khi Tsuna tiến về phía trước, những chiếc màn hình lần lượt được bật lên.
Từng chiếc màn hình cho thấy kết quả của trận chiến - Lambo, có hơi bị thương nhưng vẫn ổn, trừng mắt nhìn Levi trong khi Reborn giữ cho cả hai cách xa nhau; Gokudera, vết cắt và máu ở vài nơi, đang tìm kiếm ở đống đổ nát của trung tâm thăm quan; Ryohei, đã được băng bó, quan sát trong khi Cervello hướng tới chỗ Lussuria; những mảnh vụn còn lại của Gola Mosca; Hibari đã đi từ lâu; Chrome, đang trên đường rời khỏi căn nhà cho thằn lằn ấy; và cuối cùng là Yamamoto, đang ngồi cùng với Squalo, người dường như lờ đi tất cả những đề nghị thân thiện của cậu.
Thấy tất cả bọn họ còn sống và vẫn ổn khiến Tsuna cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu không quan tâm họ thắng hay thua. Ít nhất họ đều ổn. Tuy nhiên... Tsuna hơi thở dài. Đây là sự nhắc nhở không may về giới hạn của cậu. Reborn đã cảnh báo cậu về việc sử dụng Kagerou, thứ sẽ phá hỏng máy quay của Cervello. Sau cùng, họ muốn trận chiến này được ghi lại và được xem bởi cả thế giới mafia.
Hai giám khảo Cervello đã chờ cạnh ngai vàng của Xanxus. Họ bước lên, về phía Tsuna, người đã dừng lại ở giữa sân vận động.
"Điểm số hiện tại, cho bên phía Phantom Thief là như sau," một trong số họ thông báo, "2 trận thắng, 1 trận thua, và 3 trận chưa xác định."
Những trận đấu tương ứng với kết quả được công bố nháy trên chiếc màn hình lớn nhất, phía sau Xanxus - và cả cái tương tự phía sau Tsuna, mặc dù cậu không thể thấy nó. Hai chiến thắng - Ryohei và Chrome - một thua - Lambo - và ba trận chưa xác định được - Gokudera, người vẫn chưa thể lấy được nhẫn Bão, những mảnh vỡ của Gola Mosca, hoàn toàn bị đánh bại nhưng chiếc nhẫn Mây không có người nhận, và Yamamoto, người đã trì hoãn lại trận đấu.
"Giờ, chúng ta sẽ tiến tới trận đấu cuối cùng - Trận chiến Bầu trời," Giám khảo Cervello kia tiếp tục. "Những ứng viên, xin hãy bước lên phía trước."
Tsuna không hề di chuyển thêm nữa, những với một tiếng nhạo báng, Xanxus nhảy ra khỏi ngai của mình. Đứng thẳng lên từ dáng đi lừ đừ của mình, hắn bẻ cổ và nhìn xuống Tsuna. Ngay khi họ đứng khá xa, Tsuna vẫn phải ngẩng đầu lên để nhìn vào đôi mắt đỏ thẫm của hắn.
"Trận chiến này sẽ quyết định người nắm giữ nhẫn Vongola Bầu trời," giám khảo đầu tiên nói, "và từ đó sẽ quyết định người thừa kế Vongola IX và là nhà lãnh đạo tương lai của nhà Vongola. Hai ứng viên có chấp nhận những điều khoản ấy không?"
Thò tay vào trong áo choàng, Tsuna kéo dây xích đeo trên cổ cậu ra. Cậu giơ chiếc nhẫn ra cho tất cả nhìn thấy, những chiếc máy quay đang phóng to lên và hiển thị nó lên màn hình quanh sân vận động. Chỉ để cho thấy, Tsuna bùng lên ngọn lửa nhỏ từ chiếc nhẫn.
Sau đó, cậu đơn giản ném nó cho một trong những giám khảo Cervello.
Đôi mắt Xanxus nheo lại khi cô bắt lấy nó, vụng về một lúc vì ngạc nhiên, nhưng hắn không di chuyển để tấn công giám khảo. Cả hai người họ đều biết người được nhận chiếc nhẫn sẽ là người cuối cùng còn đứng vững. Không có gì ít hơn cả. Bằng cách giao lại chiếc nhẫn, Tsuna đã tái khẳng định rằng cậu sẽ không chạy trốn.
"Vậy, giờ trận chiến Bầu trời sẽ bắt đầu!" giám khảo của Cervello thông báo.
Họ nhảy ra, nhanh chóng tự tạo khoảng cách giữa hai người thách đấu. Tuy nhiên, vẫn chưa ai di chuyển để tấn công hết.
"Xanxus... sao ngươi lại muốn trở thành Vongola Decimo?" Tsuna lên tiếng, lặp lại câu hỏi tương tự mà cậu đã đưa ra ở sở thú.
~.~.~

Xanxus cau mày, nhận ra tiếng vang ấy. Nó khiến hắn tức giận vì câu trả lời của hắn bằng cách nào đó được đánh giá là chưa đủ tốt, trở thành cú thúc đẩy cuối cùng mà Tsuna cần để thách đấu hắn.
"Ta là người phù hợp dẫn dắt nhà Vongola nhất! Ta là người duy nhất xứng đáng với nó!" Xanxus lặp lại.
Câu trả lời của hắn vẫn không đổi, nhưng nó cảm giác u ám hơn bao giờ hết. Rõ ràng rằng Xanxus là kẻ duy nhất tin điều đó - nhẫn Vongola, Vongola IX, Môn ngoại cố vấn, tất cả bọn họ đều xem kẻ trôm này là xứng đáng, hay ít nhất là lựa chọn tốt hơn.
"Ngươi chỉ là một tên trộm! Ngươi sẽ không bao giờ trở thành Boss Vongola đâu, tên rác rưởi!" Xanxus gầm lên. "Ta sẽ không để ngươi cướp nó đi đâu! Ta sẽ không để ai lấy nó từ ta! Vị trí boss nhà Vongola, cái tên Vongola Decimo, là của ta!"
Lông mày Tsuna nhíu lại - có gì đó trong những từ đó cảm giác rất khó chịu. Hay đúng hơn, có lẽ cuối cùng Xanxus cũng nói một cách trung thực.
"Nếu ngươi luôn thế này, người chiến đấu chỉ vì lợi ích của một vài vị trí," Tsuna nói, "thì nó vốn chẳng bao giờ là của ngươi ngay từ đầu."
Điều đó dường như là điều không nên nói.
Ngọn lửa bùng lên trên bàn tay Xanxus - Ngọn lửa Phẫn nộ, có sức tàn phá không gì sánh nổi. Bàn tay hắn vung ra, ném ngọn lửa như một quả bom về phía Tsuna, người nhảy đi vừa đúng lúc. Nổ tung khi chúng chạm đất, những ngọn lửa để lại một hố to nơi Tsuna vừa đứng.
Đã sẵn sàng, nhiều lửa hơn hiện đang tích tụ lại trên đôi tay Xanxus.
"Ngươi thì biết cái quái gì chứ?!" hắn gầm lên. "Ta đã làm mọi thứ! Ta chiến đấu và chiến đấu! Ta vận hành Varia, thậm chí còn là người đánh bại được kẻ dẫn dắt trước đó! Ta đã dẫn dắt chúng trong 8 năm! Ta đã chứng minh giá trị của mình! Ta đã sống sót, thậm chí sau khi-"
Lần đầu tiên, hắn ấp úng. Có gì đó đau đớn lóe lên trên khuôn mặt hắn.
"Thậm chí là khi phần còn lại trong bọn chúng chết hết," hắn nghẹn nói. "Vậy tại sao? Tại sao gã đàn ông chết tiệt đó lại không coi ta là người kế thừa?"
Xanxus không còn nói chuyện với Tsuna nữa. Chắc chắn, cậu chẳng có câu trả lời nào cho Xanxus cả. Câu hỏi này chính cậu cũng đã phải tự hỏi trước đó.
Kẻ đánh bại kẻ dẫn dắt Varia trước đó, Hoàng đế kiếm thuật Tyr, là Squalo. Xanxus không đơn giản chỉ lần lượt đánh bại hắn ta. Hắn đã khiến Squalo thành cấp dưới của mình, cánh tay phải trung thành. Để có thể biến kẻ thù của mình thành một đồng minh là dấu hiệu của một boss thực thụ.
Squalo đã 14 tuổi khi hắn đánh bại Tyr, và Xanxus chỉ lớn hơn có hai tuổi, 16, khi hắn cầm quyền Varia không lâu sau đó. Hắn đã nắm giữ vị trí đó, kẻ cầm quyền Varia, trong 8 nắm, không hề nhỏ. Trong thời gian đó, 3 người con trai của Đệ Cửu đã bị giết chết, từng người một.
"Ta cần gì hơn chứ?" Xanxus tiếp tục. "Năng lực? Sức mạnh? Khả năng dẫn dắt? Ta đã thiếu điều gì chứ? Nó nên là của ta! Ta chỉ yêu cầu thứ đã thuộc về ta ngay từ khi bắt đầu! Sao ông ta cứ tiếp tục bỏ qua ta?"
Cau mày, Tsuna cố trả lời, Xanxus cười nhưng không hề có niềm vui trong đó. "Và sau đó ta tìm ra... Lý do là..." Nụ cười của hắn vang lên khắp sân vận động trống.
Đột nhiên, khuôn mặt hắn nhăn lại.
"Dòng máu Vongola," hắn thốt ra. "Đó là cái quái gì chứ? Ngươi có đủ điều kiện không? Khiến ngươi đáng giá hơn không? Nhìn ngươi xem! Cho dù ngươi nắm giữ nó, ngươi vẫn chỉ là rác rưởi!"
Đôi mắt Tsuna mở to, khi hắn nhận ra điều mà Xanxus đang nói. Dòng máu Vongola - hậu duệ của Vongola Primo, thứ đã công nhận Tsuna trở thành người kế vị. Thứ mà Xanxus đã thiếu. Nói cách khác, Xanxus... không phải con trai ruột của Đệ Cửu.
Xanxus đã biết được sự thật 6 tháng trước. Với việc những người con trai khác của Đệ cửu đã chết và Xanxus đã chứng minh bản thân có thể cai quản được cả đội sát thủ đặc biệt nổi tiếng, hắn là lựa chọn rõ ràng cho người kế vị. Vậy tại sao Đệ cửu không cho hắn ta vị trí như người thừa kế chính thức? Hắn bắt đầu nghi ngờ điều gì đó đã giữ Timoteo lại.
Cuối cùng, hắn tìm được câu trả lời cho mình qua những tài liệu mật của Đệ Cửu. "Người đàn bà ấy đã tuyên bố đứa trẻ này là con trai ta, nhưng điều đó là không thể nào, vì ta chưa từng gặp bà ấy trước ngày hôm đó," Timoteo đã viết.
Xanxus sẽ không bao giờ có thể trở thành Vongola Decimo. Nhưng điều đó không thể nào. Hắn từ chối chấp nhận điều đó. Nếu Đệ Cửu không bao giờ cho hắn làm người kế vị, Xanxus sẽ từ mình nắm lấy Vongola. Đó là khi hắt bắt đầu kế hoạch tự đoạt lấy những chiếc nhẫn Vongola cho riêng mình.
Hắn đã buộc Đệ cửu phải hành động. Bước ra khỏi nỗi buồn khổ của mình, Timoteo cuối cùng đã hành động để đảm bảo thành công. Ông đã thuê Phantom Thief để giữ những chiếc nhẫn khỏi Xanxus, trong khi Đệ cửu và Môn ngoại cố vấn của ông tìm ra người thừa kế duy nhất - Hậu duệ của Primo, Sawada Tsunayoshi.
Dòng màu đã giúp Tsuna trở thành người thích hợp, dòng máu mà Xanxus thiếu...
Dần dần, Tsuna lắc đầu. Cậu tự hỏi nếu Nono vẫn từ chối công nhận Xanxus như người thừa kế của mình, nếu không phải vì một thứ mà không ai trong số họ có thể thay đổi. Ông ấy sẽ cố cho con trai ông thấy tất cả những thứ mà Tsuna nghĩ hắn vẫn thiếu như một người dẫn dắt? Hay Xanxus chỉ hành động thế này vì sự tuyệt vọng của chính mình? Đó là suy nghĩ cay đắng, mệt mỏi - không ai nghĩ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, không phải Đệ Cửu, không phải Xanxus, cũng chẳng phải Tsuna.
Chỉ cần nó không cần thiết, chỉ cần Xanxus có thể trở thành người kế vị...
"Thật không may, thậm chí cả ta cũng không thể ăn cắp được dòng máu mà ngươi sinh ra đã có," Tsuna nói, đừng thẳng dậy và đối diện với cái trừng mắt của Xanxus. "Không thể ép chính mình nắm lấy bàn tay mà một ai khác đã nắm lấy cả. Nhưng cũng không phải là cứ để nó qua đi."
Tsuna nghiến răng. Nó không phải như thể cậu đã yêu cầu điều này. Cậu cũng đã bị lửa dối. Cậu chỉ tìm được sự thật khi những kẻ thù của cha cậu cố giết cậu. Sâu trong lòng, Tsuna vẫn chưa tha thứ cho Iemitsu về điều đó.
Tuy nhiên, đây không phải lúc hay là nơi để kéo ra sự tức giận cũ rích đó, và hít một hơi thật sâu, Tsuna ép nó xua đi, như cậu đã từng làm trong thời gian dài.
"Nhưng cho dù đó là điều đáng tiếc, điều ngươi đang làm là sai," cậu nói Xanxus.
"Ngươi thì biết cái quái gì chứ, tên chết tiệt!" Xanxus gầm lên. "Ta sẽ trở thành Vongola Decimo. Đó là quyền thừa kế của ta."
Tsuna thở dài. "Ngươi không bao giờ từ bỏ cho dù có chuyện gì," cậu nhận ra. "Đó là quyết tâm của ngươi... Vậy thì, ta sẽ khiến ngươi phải dừng lại, ta sẽ đánh cắp thậm chí cả biểu hiện cho ý chí của ngươi - ngọn lửa của ngươi!"
~.~.~

Sau một khoảnh khắc im lặng, Xanxus phá lên cười.
"Ta nghiêm túc đấy," Tsuna nhấn mạnh, có chút thấy bị xúc phạm trước khi cậu nghiêm túc lần nữa. "Ta sẽ cho ngươi thấy năng lực được thừa kế từ Vongola Primo!"
Cậu giơ cả hai bàn tay lên trán và, lấy một hơi thở sâu, rơi vào tình trạng mà cậu đã được huấn luyện để đạt được trong 10 ngày. Ngọn lửa bùng lên trên bàn tan cậu. Găng tay mùa đông dày mà cậu đã đeo bắt lửa, nhanh chóng bùng cháy. Tuy nhiên, tay của Tsuna không hề bị thương tích gì - dưới lớp vải tan rã ra, một đôi găng tay khác lộ ra, đen và bằng kim loại.
Vũ khí của cậu, theo khuôn hình của Primo,  bùng cháy với sức mạnh từ ngọn lửa của cậu, ngay cả khi Tsuna xua tay đi và đối mặt Xanxus với sự bình tĩnh, với ánh mắt của thể Dying Will.
Ngọn lửa trên trán cậu, ánh mắt sắc bén, bình tĩnh, đôi bàn tay cậu là lửa, ngay cả cái áo choàng cũng phấp phới - Tsuna không nhận ra nó, nhưng vào khoảnh khắc đó, cậu trông như bức chân dung của Primo đã được thấy từ toàn bộ những cơ sở và đơn vị của Vongola.
Cảnh tượng ấy không ảnh hưởng tới Xanxus. Nếu có, nó như lăng mạ hắn. Nó như thể là đại diện của tất cả những thứ hắn xem thường và không bao giờ có thể có được đang đứng trước mặt hắn, chế giễu hắn.
Không cần suy nghĩ, hai khẩu súng trong tay hắn, đã sáng lên vì được nạp lửa vào. Hắn nhanh chóng chĩa vào Tsuna, bắn ra những loạt bắn đầu tiên. Tuy nhiên, đối thủ của hắn dễ dàng né được, lửa bắn ra từ đôi tay Tsuna khi cậu bay lên. Những chiếc máy quay và màn hình theo dấu vết sáng của lửa, như một ngôi sao chổi trên bầu trời tối vậy.
Xanxus tiếp tục bắn, điều chỉnh hướng bắn của mình, mặc dù Tsuna vẫn vững vàng trước loạt đạn của hắn. Thay vào đó, nó là cơn bão ánh sáng phía sau Tsuna, một vụ nổ đã hoàn toàn phá hỏng dàn ăng ten. Chiếc màn hình kế bên đó cũng chịu chung số phận.
Vẻ tập trung, bình tĩnh của cậu không hề mất đi, Tsuna chỉ liếc nhìn phía sau cậu để đánh giá sát thương - sức mạnh của đòn tấn công của Xanxus. Đôi mắt cậu lướt qua màn hình lớn, thứ nhanh chóng chiếu qua hình ảnh của hai ứng viên. Tìm được thứ mà cậu đang tìm kiếm, Tsuna gật đầu với chính mình.
Vung một cánh tay ra, cậu hãm lại giữa không trung và quay một cách nhanh chóng để đối mặt với loạt bắn tiếp theo của Xanxus. Với bàn tay còn lại, cậu tạo nên một bức tường phòng ngự bằng lửa đúng lúc để chặn lại toàn bộ áp lực của những vụ nổ tiếp theo. Từng vụ nổ bị hãm lại trước ngọn lửa của cậu đủ lực để khiến cậu lùi lại một chút. May mắn thay, ngay cả Xanxus cũng phải nạp lại đạn ở vài thời điểm.
Mặc dù sử dụng hai khẩu súng, Xanxus vẫn làm với tốc độ và kỹ năng tuyệt vời. Tuy nhiên, sự tạm nghỉ ngắn ngủi ấy là đủ để Tsuna bắt đầu bước tiếp theo trong kế hoạch của mình.
Cậu không hề di chuyển, cho dù là để tấn công hay là né, thay vào đó cậu tiếp tục lơ lửng ở nơi mà cậu đã dừng lại. Đẩy mình lên với lực đẩy cuối cùng, Tsuna chắp tay lại như thể đang cầu nguyện. Không - hình dạng bàn tay cậu tạo ra là khác nhau, như một hình tam giác vậy.
Ngọn lửa trên trán và trong tay cậu phập phùng, không theo quy luật nào và gần như không dứt khoát. Chúng bùng ra ngoài với mỗi nhịp, đủ để giữ vị trí của cậu trên không trung.
"Đó có phải là...?" Đôi mắt Xanxus nheo lại, và hắn cau mày tức giận. Hắn đã thấy ngọn lửa phập phùng như thế duy nhất một lần trước đó, khi hắn thoáng nhìn thấy buổi huấn luyện bí mật của Đệ cửu. Hắn đã được nói rằng đó là một kĩ thuật mật, được phát triển bởi chính Primo.
Hắn nhớ mình đã hỏi cha mình một cách ngây thơ là dạy cho hắn cái kĩ năng tuyệt mật đó. Mỉm cười kì lạ, Timoteo đã nhẹ nhàng từ chối. 'Đó là thứ gì đó ta ước con sẽ không cần tới,' ông đã nói.
Nó đã khiến Xanxus phiền lòng trong thời gian dài, và hắn đã tìm kiếm qua những bản ghi chép cho bất kì những đề cập tới ngọn lửa không theo quy luật nào như vậy. Cuối cùng, hắn đã tìm thấy được sự đề cập nhỏ nhất - một kỹ thuật đối lập với lửa, dùng để phong ấn lửa của đối phương.
Cay đắng, Xanxus trầm ngâm ngay cả sau đó, Đệ cửu đã sợ hắn quay lại chống lại cả nhà ông. Sau cùng, sẽ ra sao nếu những nhà khác của có ngọn lửa có đủ sức mạnh để nắm giữ một tuyệt kĩ như vậy?
Và giờ, nó đã được dạy cho thằng nhóc này, sử dụng để chống lại hắn.
"Cứ như ta sẽ để ngươi vậy!" Xanxus gầm lên, chĩa khẩu súng vào Tsuna lần nữa. Hắn cứ bắn và không hề ngừng lại, những cú bắn mà hắn tung ra như thể tập trung vào thành một vụ nổ duy nhất.
Không khí lung linh với sức nóng của những cú bắn, cùng với tỏa sáng rực rỡ khiến Xanxus khó có thể biết được kết quả. Đôi mắt hắn nheo lại, sau đó mở to mắt trong kinh ngạc.
Nó hẳn phải là một ảo ảnh - thực tế rằng mọi loạt đạn dường như đều xuyên qua cơ thể Tsuna. Chiếc áo choàng đen của cậu tung bay quanh cậu, bị quấy rầy bởi những ngọn lửa đi qua, nhưng nó không hề xuất hiện vết cháy xem bất chấp khoảng cách giữa chúng là rất gần.
'Hắn đã né bằng cách nào đó sao?' Xanxus tự hỏi.
Hắn biết rằng có vãi kĩ năng chiến đấu có thể di chuyển rất tinh tế đó là họ trông nhưng vẫn đứng đó mặc dù họ vẫn né toàn bộ đòn tấn công nhắm vào họ. Tuy nhiên, với việc tư thế của Tsuna không đổi và cái cách mà ngọn lửa của cậu tiếp tục phập phùng, nó dường như là không thể tưởng tượng nổi rằng cậu lại có thể làm được những chuyển động đó.
'Không,' Xanxus quyết định, đôi mắt hắn nheo lại lần nữa, 'hắn hẳn phải sử dụng lửa để làm chệch đường đi những đòn bắn của mình, vì vậy chúng sẽ lướt qua.'
Hắn đã đúng một nửa. Tsuna đã thực sự sử dụng việc phát tán lửa của mình để đỡ những đòn tấn công gần nhất của Xanxus. Tuy nhiên, làm chệch hướng một đòn bắn trực tiếp sẽ là không thể ngay cả với cậu - vì vậy tại sao cậu lại buộc phải vượt qua được toàn bộ áp lực từ đòn tấn công của Xanxus?
Đó là nơi mà một nửa phòng ngự khác của Tsuna - khu vực đã được sử dụng Kagerou - để khiến Xanxus nhầm mục tiêu. Bất chấp lời cảnh báo của Reborn, Tsuna đã đánh giá những chiếc máy quay của Cervello là ở đủ xa để cậu có thể giữ chúng không bị ảnh hưởng.
Đương nhiên, có một lí do khác mà Tsuna lúc đầu đã để mình gần như bị trúng đòn - vào đúng thời điểm sử dụng ngọn lửa của mình để chắn và phản đòn còn Xanxus, cậu cũng đã đánh giá cường độ và bước sóng lửa của Xanxus.
Cái khả năng phán đoán đó với kẻ thù của cậu là rất quan trọng để chuẩn bị cho tuyệt kỹ mật của Primo. Và giờ, cậu đã gần như sẵn sàng.
Cơ thể của Tsuna tiếp tục mờ và nhòe đi trước đôi mắt Xanxus, khiến nó gần như không thể thấy được cậu. Với tiếng gầm, Xanxus từ bỏ đánh tầm xa. Tsuna không phải là người duy nhất có thể bay, và vung cả hai cánh tay về phía sau, Xanxus sử dụng hai phát bắn từ khẩu súng của mình để đẩy hắn lên không trung.
Thật không may, đã quá muộn.
Tsuna đã biết cách để đảo ngược ngọn lửa của Xanxus, có gì đó vừa mới bay vào. Kagerou, thứ mà cậu vẫn đang kiểm soát, đột ngột cũng chuyển đổi, không khí xung quanh họ chuyển lạnh. Xanxus chỉ có một khắc để nhận ra có gì đó không đúng - tầm nhìn của hắn đột ngột rõ ràng, hơi thở của hắn lại phả ra khói, nơi mà không khí đã sớm trở nên quá nóng cho điều đó, bản năng của hắn hét lên cảnh báo.
Nòng của một khẩu súng chĩa vào Tsuna, gần như ở tầm gần, nhưng khối kim loại trong tay Xanxus chuyển lạnh. Một trong những bàn tay của Tsuna vung ra, nắm chặt vũ khí trong khi bàn tay kia của cậu với tới Xanxus.
"Phá vỡ giới hạn Zero," Tsuna thông báo, giọng nói khẽ của cậu cắt qua không khí lạnh giá.
Cái cảm giác ngọn lửa của hắn đã bị phong ấn lại thật khó diễn tả. Đây... đây thực sự là 'tảng băng trong huyết quản của hắn'. Cơ bắp của hắn trở nên cứng ngắc, không còn nghe theo mệnh lệnh của hắn nữa, và sương bắt đầu hình thành. Nhưng thay vì tê dại, hắn cảm thấy sự sắc nhọn, sự giằng xé tới từ sự lạnh giá đó.
Xanxus thét nghẹn, khiến đôi mắt Tsuna mở to, sự lạnh lùng của cậu có bị lung lay đôi chút. Kỹ năng của cậu dao động, và với việc lửa của họ đã mất, cả hai người họ bắt đầu rơi.
Nó mất không đầy một phút để Tsuna vào lại thể Dying Will và lại phát lửa trên đôi găng tay của mình. Nắm vào cổ áo Xanxus bằng một tay, cậu từ từ hạ xuống với tên còn lại, mặc dù hơi không vững do nặng hơn. Nhẹ nhàng, Xanxus trước, sau đó Tsuna hạ xuống bãi cỏ bên dưới.
~.~.~

Xanxus khuỵu gối xuống, cơ thể lạnh lẽo của hắn từ chối nghe theo lệnh của hắn. Chớp mắt một cách chập chạp, hắn chỉ có thể nhìn thấy đôi chân của đối thủ mình xuất hiện trước tầm mắt mình, áo choàng đen quanh mắt cá chân. Hắn cố để ngẩng đầu lên, quá lạnh để thậm chí là rùng mình, nhưng người ở phía trước hắn có chút hơn cái bóng chống lại những ánh đèn rõ ràng.
Con người cao chót vót lạnh lùng ấy - tất cả đều quen thuộc tới kinh hoàng.
Nó rất giống ngày hôm đó, khi lần đầu hắn được giới thiệu tới Vongola IX. Điều đó đã bắt đầu cuộc sống của Xanxus. Lý do mà hắn được sinh ra. Mục đích để hắn tồn tại.
Để trở thành Vongola X.
"Đứa trẻ này được sinh ra để trở thành người kế vị ông, boss đời thứ 10 của Vongola," mẹ cậu đã nói. "Ngay cả tên của nó cũng có tới hai con số đó - Xan-xus."
Đó là tên của hắn kể từ ngày đó trở đi, cuộc sống mà hắn chấp nhận và chiến đấu để xứng đáng với nó. Nếu hắn không phải "Xanxus", vậy hắn là ai? Thứ rác rưởi vô nghĩa, không có giá trị mà hắn đã từng từ trước buổi gặp đó đã bị ném đi và rơi vào quên lãng. Hắn không có cái tên khác. Hắn không có mục tiêu khác, ngoại trừ trở thành...
"Vongola Decimo..." Xanxus rên rỉ. "Ta... sẽ là... Vongola Decimo!"
Hắn nghiến răng, những ngón tay cứng ngắc của hắn nắm chặt lại. Ngẩng đầu lên, hắn trừng mắt nhìn Tsuna, người có đôi mắt mở to và đôi môi hé mở vì ngạc nhiên. Hơi nước bốc lên từ cơ thể Xanxus, những tảng băng của Phá vỡ giới hạn Zero bay hơi đi khi lửa của hắn bùng lên. Trước tiên là đầu gối, Xanxus cố gượng đứng dậy.
"Ta sẽ trở thành Vongola Decimo!" hắn gầm lên. Ngọn lửa Phẫn nộ lại bừng lên trên tay hắn lần nữa, áo khoác của hắn cuồn cuộn với năng lượng phát ra từ cơ thể hắn.
Lùi lại một chút, Tsuna vô cảm quan sát cảnh tượng này. Sau đó, cậu thở dài.
"Như ta đã nghĩ," Tsuna nói, đáp ứng lại ánh mắt của Xanxus. "Ngươi sẽ không dễ dàng dừng lại như vậy. Ngươi sẽ không thay đổi tâm trí mình. Đây là ý muốn và quyết tâm của ngươi."
'Đó là một ý muốn mạnh mẽ,' cậu thừa nhận với chính mình. 'Cho dù lý do của hắn là gì, nó có lẽ còn mạnh mẽ hơn mình... Chẳng có kẻ nào mạnh mẽ tới nhường này lại chỉ cúi đầu và đi theo mình. Chỉ cần mình có quyết tâm của hắn...'
Chỉ cần...
Đột nhiên, Tsuna cười, sắc bén và chắc chắn. "Ta hiểu rồi. Vậy thì, ta sẽ phải cướp nó từ ngươi!" cậu tuyên bố. Nó là đủ để khiến ngay cả Xanxus cũng phải ngừng lại. Lửa của thể Dying Will bùng lên trên trán Tsuna lần nữa. "Được rồi, cho ta xem tất cả những gì ngươi có! Ta sẽ lấy toàn bộ nó - mong muốn của ngươi, quyết tâm của ngươi, lửa của ngươi và sự tức giận của ngươi!"
"Ngươi đang chế giễu ta đấy à?!" Xanxus hỏi, ném một quả cầu lửa về phía đối thủ của mình, người đã tránh nó dễ dàng. "Thật màu mè, thằng hề khoa trương! Quá đủ với những thứ vô nghĩa của ngươi rồi!"
Tsuna gật đầu, sự hứng khởi bình tĩnh - tập trung - trở thành sự quyết tâm. "Ta cho là nó không thể đánh cắp được," cậu nói. "Sau cùng, ngươi vẫn là một phần của nhà Vongola - nhà của ta!"
Cho dù cậu vẫn chưa biết họ, nhưng cậu sẽ là như vậy. Cho dù họ chưa phải của cậu, họ sẽ là như vậy. Tsuna đã quyết định rồi, cậu sẽ cho thấy quyết tâm của mình, và cậu sẽ làm theo - Phantom Thief không bao giờ bỏ việc giữa chừng, cho dù là gì.
"Vì vậy hãy tấn công ta bằng tất cả những gì ngươi có! Ta sẽ nhận tất cả!" Tsuna yêu cầu, dang rộng hai tay.
Bầu trời, chấp nhận và ôm lấy tất cả.
Xanxus không cần sự khuyến khích. Hắn lao tới Tsuna, tức giận không nói nên lời. Không cần chiến thuật và kĩ thuật, hắn tung nắm đấm vào nơi mà Tsuna đang đứng. Mặt đất sụp xuống và nổ tung trước áp lực của Ngọn lửa Phẫn nộ, tạo ra một hố rộng và lớn.
Sử dụng lửa của mình, Tsuna đã đẩy mình ra khỏi đó. Cậu hạ xuống đất chỉ trong thời gian ngắn và tiếp tục lùi lại, tạo thêm khoảng cách giữa họ và Xanxus.
"Chạy rồi à?" Xanxus chế giễu, ép cơn thịnh nộ của mình xuống đủ để suy nghĩ lại. "Sau tất cả những lời nói táo bạo đó sao? Nhưng ta biết ta nói gì - ta sẽ không hài lòng bất cứ thứ gì trừ mạng sống của ngươi!"
"Ta không chạy," Tsuna bình tĩnh nói, lại nâng tay lên tạo thành một khối hình trông như cầu nguyện.
"Lại nó sao?" Xanxus thì thầm, đôi mắt hắn nheo lại. Tuy nhiên, hắn trở lại bản năng của mình, những kí ức lạnh lẽo cay đắng đó dưới làn da hắn, chạm vào thậm chí còn sâu hơn xương của hắn, văng vẳng trong đầu hắn.
Ngọn lửa trên trán Tsuna bắt đầu phập phùng lần nữa, như tim đập vậy. Một ý tưởng đang dần định hình, một trực giác rằng còn có cách khác.
Cậu không muốn đóng băng lửa của Xanxus, mà trong nhiều cách mà cậu ngưỡng mộ và có thể giúp ích rất nhiều cho nhà Vongola. Điều mà Tsuna cần không phải là nghịch đảo hoàn toàn để dập tắt lửa của Xanxus, nhưng là cách để giúp họ chuyển hướng. Kéo tay lại gần hơn, Tsuna vô thức chuyển lòng bàn tay hướng vào trong, hình không còn là tam giác nữa mà là hình chữ nhật.
"Ta cũng sẽ khiến ngươi chấp nhận ta," Tsuna thề. "Vì ngươi là một phần của nhà Vongola!"
Lần nữa, lời nói của cậu dường như vô ý chọc giận Xanxus, động vào một vài vết thương mà chưa bao giờ được chữa lành, và Xanxus tấn công, ném một quả cầu lửa khác vào đối thủ của hắn, chỉ để Tsuna nhảy lại - cậu vẫn chưa sẵn sàng. Cậu đã mất điểm chính xác nơi mà lửa của họ đã chạm vào nhau trước đó, và giờ cậu cần phải tìm được nhịp điệu đúng lần nữa. Nhưng nhịp điệu mà Tsuna cần không phải của cậu - mà là của Xanxus.
Xanxus tiếp tục tiến về phía trước không ngừng. Cả sân vận động rung chuyển với những vụ nổ mà hắn đã gây ra. Ngay cả khi Tsuna đã né mọi đòn, cậu dường như vẫn bị ép phải bỏ kĩ thuật của mình - hay ít nhất là tư thế ban đầu của mình.
"Im đi!" Xanxus gầm lên. "Vongola là của ta! Vongola sẽ là của ta! Ta sẽ là người trở thành Vongola Decimo!" hắn dường như không còn có thể làm gì ngoại trừ lặp lại cái nguyên lý tuyệt vọng ấy của hắn không ngừng.
Cẩn trọng với gió, Xanxus chỉ đơn giản lao lên. Ngọn lửa Phẫn nộ trong đôi bàn tay hắn bùng lên dữ dội, mỗi ngọn lửa đều trở nên giống như đám lửa dữ dội vậy.
Khi Tsuna cố né cú đánh của Xanxus, dấu vết của ngọn lửa đột ngột tăng vụt, buộc Tsuna phải tạo ra lửa để phòng ngự. Đôi mắt cậu nheo lại, ngọn lửa trên trán cậu lại phập phùng lần nữa.
"Ngươi chẳng biết gì về ta! Ngươi không biết gì về Vongola! Tên cặn bã! Ngươi chẳng có quyền gì để được thừa hưởng những thứ đó!" Xanxus hét lên. Những đòn tấn công không ngừng của hắn liên tục khiến Tsuna lùi lại, và thậm chí sử dụng cả lửa của mình để phản đòn, Tsuna đang bắt đầu trông tệ hơn. "Ngươi không biết ta là ai!"
Sao cậu có thể, khi mà chính Xanxus cũng không còn chắc chắn nữa?
Nhe răng, hắn tung nắm đấm đang cháy của mình về phía Tsuna, người đã ngập ngừng, nhìn chằm chằm vào hắn. Nhưng lần này, Tsuna thậm chí còn không cố để né. Bàn tay của cậu tung ra, bắt lấy nắm đấm của Xanxus. Ngọn lửa Phẫn nộ bùng lên trên cả hai tay họ, phát sáng gần như không tưởng.
Tuy nhiên, Tsuna chẳng có dấu hiệu đau đớn nào. Ngọn lửa đang chiếu sáng khuôn mặt họ dường như vừa tối vừa sáng hơn, màu sắc và chất thay đổi thành thứ gì đó khác.
"Không, ta có thể thấy nó," Tsuna khẽ nói, "ngươi thực sự là ai. Ngươi là một phần của nhà Vongola! Người là người dẫn dắt Varia! Ngươi là con trai Đệ Cửu, Xanxus!"
Lửa trên trán cậu bùng lên, khi năng lượng trên bàn tay họ dần thoát đi - bị hấp thụ. Bàn tay đeo găng của Tsuna siết chặt, giữ nguyên Xanxus tại chỗ.
"Cũng như ta là con trai của Môn ngoại cố vấn nhà Vongola, Sawada Tsunayoshi!"
Với tiếng hét, cậu tung cú đấm vào bụng Xanxus.
~.~.~

Nôn, Xanxus cong người lại. Lửa của hắn biến mất, cơ thể hắn không còn phản ứng nữa. Tầm nhìn của hắn mờ đi khi hắn xoay xở để lấy không khí vào phổi. Thu nắm đấm lại, Tsuna bước đi khỏi đối thủ đang gục xuống của mình và quan sát khi Xanxus khuỵu đầu gối xuống.
"B-Bằng cách nào-?" Xanxus nghẹn lời. "Lửa của ta..."
Chúng đã biến mất, phân tán mà không hề có mệnh lệnh của hắn, và giờ hắn dường như không thể tạo ra chúng nữa. Kẻ thù của hắn đã làm gì? Hay hắn chỉ là quá mệt mỏi? Hắn đã đánh mất mong muốn chiến đấu rồi sao?
"Ta đã sửa đổi Phá vỡ giới hạn Zero," Tsuna nói, những vết tích cuối cùng của thể Dying Will bay đi khi cậu quan tâm nhìn xuống Xanxus. Cậu mỉm cười, một nụ cười không dứt khoát của Phantom Thief. "Ta đã nói với ngươi rằng ta sẽ phong ấn lửa của ngươi. Phong ấn lại ngươi... nó sẽ rất phí phạm. Và không đời nào ta có thể làm điều đó với thành viên trong nhà của mình."
"Chúng ta không phải..." Xanxus nhấn mạnh trong khi nghiến răng.
"Có," Tsuna ngắt lời hắn, "Chúng ta là một phần của cùng một nhà. Chúng ta đã là vậy từ khi bắt đầu. Vongola, CEDEF, Varia... chúng ta đều liên kết với nhau. Ngươi không nghĩ thế là đủ rồi sao? Mọi người quay lưng với nhau và chơi nhau thế này... ta đã quá mệt vì nó rồi. Có lẽ ngươi sẽ không chấp nhận ta là Decimo, và có lẽ ta chẳng xứng đáng với cái tên đó, nhưng ít nhất, hãy nghe ta."
Lại tiếp cận Xanxus, vẫn có chút cảnh giác, Tsuna quỳ xuống trước hắn.
"Ít nhất hãy cho ta cơ hội để chứng minh bản thân," Tsuna khẽ hỏi hắn, nhìn vào ánh mắt đau đớn lạnh lùng của Xanxus.
Hắn cau mày, nhưng hắn trông mệt mỏi hơn bất cứ điều gì. "Chiếc nhẫn đã chấp nhận ngươi, thậm chí từ trước đó," Xanxus cay đắng nói. "Ngươi là người kế vị. Ngươi chẳng cần gì nữa."
Tsuna lắc đầu. "Ta cần sự hỗ trợ của ngươi," cậu nói. "Sự hỗ trợ của tất cả thành viên nhà Vongola."
Xanxus khịt mũi. "Ngay cả kẻ muốn thoát khỏi ngươi sao?"
"Đặc biệt là kẻ đó đấy," Tsuna kiên định nói. Dưới ánh mắt kiên nhẫn, vững chắc, Xanxus không nói gì hơn, và Tsuna từ từ đứng lên, sự kiệt sức của cậu bắt đầu trỗi dậy.
Cậu biết mình không nên làm gì đó kiêu ngạo như chìa tay ra. Xanxus chưa chấp nhận cậu, nhưng ít nhất dường như hắn đã sẵn sàng nghe theo, hay ít nhất là ngưng chiến đấu một thời gian.
Thận trọng, các giám khảo nhà Cervello tới gần hơn, một trong số họ vẫn nắm giữ nhẫn Bầu trời. Họ nhìn nhau và gật đầu. Sau cùng, chỉ có một người thách đấu vẫn đang đứng, người mà chiếc nhẫn đã chấp nhận. Bước qua cơ thể cạn kiệt sức lực của Xanxus, họ tiếp cận Tsuna và cúi thấp đầu.
"Vậy, trận chiến Bầu trời đã có kết quả," một trong số giám khảo nói, đứng thẳng.
"Người chiến thắng - Sawada Tsunayoshi," người kia thừa nhận, chìa ra vật là trung tâm của toàn bộ cuộc chiến.
Tsuna chờ nhịp tim đập và sau đó lại một nhịp đập khác, ánh mắt của cậu hướng về giám khảo nhưng sự chú ý lại hướng về Xanxus. Tuy nhiên cái âm thanh trầm lặng ấy không phải đồng ý cũng chẳng phải phản đối, người dẫn dắt Varia không có chút can thiệp nào. Chậm rãi, Tsuna dơ tay ra, cong ngón tay lại quanh chiếc nhẫn trên bàn tay giám khảo Cervello.
Như thông thường, nó ấm áp, và nó bùng lên với một ánh sáng màu cam khi bàn tay cậu nắm lấy nó.
"Xin chúc mừng, và cảm ơn vì đã tham gia," đại diện của Cervello đồng thanh.
Các bóng đèn pha còn lại và những chiếc màn hình quanh sân khấu nhấp nháy và trở nên tối om. Màn trình diễn cỏn con của họ đã tới hồi kết thúc.
~.~.~

Ngay sau khi những chiếc máy quay tắt đi, Tsuna thở dài nhẹ nhõm. Đột nhiên, tất cả các khớp của cậu dường như nhũn ra, và cậu đứng không vững và ngã xuống thảm cỏ xanh bên cạnh Xanxus. Cậu nhận được ánh mắt u ám, nhưng Xanxus không cố đè nén cậu hay thậm chí là xua cậu đi, điều mà cậu xem như một chiến thắng nhỏ. Mặc dù trung thực mà nói, Tsuna có một chút quan tâm tới điều đó.
"Giờ mình phải đi bộ suốt quãng đường để quay lại và về Namimori," cậu nhận ra, rên rỉ.
"Chúng tôi sẽ cung cấp phương tiện," một trong những giám khảo Cervello thông báo với cậu, người kia đã nhanh chóng nói vào bộ đàm của mình. "Chúng tôi xin cậu kiên nhẫn trong khi chúng tôi phối hợp sửa chữa."
Tsuna gật đầu, thở dài một chút. Cậu rùng mình - giờ cái nóng của trận chiến đang dần dịu xuống, không khí ban đêm lại lạnh nữa rồi. Không có ánh sáng, cậu thể thấy rõ ràng những ngôi sao, xa phía trên. Cậu cảm thấy mệt mỏi không thể tin được, nhưng cũng nhẹ nhõm, mặc dù cậu biết phần khó vẫn còn ở phía trước.
'Mình chỉ đồng ý - tự nguyện thôi! - để tham gia vào một tập đoàn mafia," Tsuna nghĩ, lặng người. 'Mình đang nghĩ gì thế này? ...Mình tự hỏi nó như thế nào, gia đình mà cha mình luôn ở bên."
"Ngươi thực sự là con trai của Môn ngoại cố vấn sao?" Xanxus cọc cằn hỏi, thậm chí không thèm nhìn Tsuna.
"Đó là sự phát hiện không mong muốn," Tsuna trả lời, thay vì trả lời thẳng thừng.
Nghĩ lại về cuộc gặp mặt giữa hắn với Iemitsu, Xanxus đã phải thừa nhận điều đó. Họ nhìn nhau, sự hiểu rõ nhất định đi qua họ.
"Oh," Tsuna đột nhiên nhớ lại, thò tay vào áo khoác của mình, "đây." Cậu chìa ra một trong những khẩu súng của Xanxus, cố để không trông tội lỗi hay xấu hổ. Cậu thực sự không có ý lấy nó - nó chỉ diễn ra ở đâu đó quanh đây thôi.
Xanxus co giật nhẹ, nhưng im lặng nhận nó. Khẩu súng thứ hai khiến hắn gầm lên dưới hơi thở của mình. Sau khi nhận lấy ví của mình, Xanxus không thể không ngạc nhiên. Tuy nhiên, trả lại cậu dây xích và nối nó lại với nhau là có hơi quá xa rồi."
"Hiiiieeeee!" Tsuna rít lên khi đối thủ cũ của mình, người đồng minh tiềm năng trong tương lai lao tới cậu với sát khí trong mắt hắn. Thấy mình nhanh chóng bất động và tay cậu không nhúc nhích, Tsuna cố cầu xin lòng thương xót, chẳng có ích gì cả. Chẳng có sự giúp đỡ nào tới hết.
Cách đó vài bước, Cervello đang có một cuộc thảo luận rất yên tĩnh nhưng mãnh liệt, và Tsuna tự hỏi có gì phải làm với cái con số ấn tượng về những trận đấu "không có kết quả" mà đã được công bố chứ. Cậu không chắc mình muốn biết bạn bè mình đã làm gì.
Thực tế, đại diện của Cervello đang gặp phải một số khó khăn trong việc gọi lại được tất cả những người tham gia.
Levi và Lambo - hay đúng hơn, Reborn với Lambo trong tay anh - đã bắt đầu đi cùng trong yên bình, nhưng nghe tin về trận thua của boss hắn khiến Levi rơi vào trạng thái sốc. Những đại diện vẫn đang cố trấn an hắn và kìm hãm anh ta.
Gokudera không muốn để Cervello tìm kiếm phần thưởng của cậu, điều có thể đặt chiến thắng của cậu vào nghi vấn, chỉ để cho Belphegor cuối cùng bằng cách nào đó thoát khỏi đống đổ nát. Đương nhiên, với trận đấu và toàn bộ những tuyên bố trên, Gokudera không phải hạ gục hoàn toàn đối thủ của mình. Câu hỏi cho việc ai sẽ giữ chiếc nhẫn vẫn chưa được giải quyết.
Ryohei, người biết ít nhất về chuyện gì đang xảy ra, đã từ chối đi bất cứ đâu mà không có lời giải thích, và sau đó thì hoàn toàn hiểu nhầm mọi thứ mà Cervello đã cố để nói với anh. Họ vẫn đang cố thuyết phục anh rằng họ không phải đội quân nhân bản của một bác học điên đang cố gắng đưa tất cả các loài động vật trong công viên động vật Namimori thành vật thí nghiệm.
Hibari thì đã biến mất, khiến cho toàn bộ Cervello chìm vào sợ hãi vì lo sợ cậu sẽ lại xuất hiện. Những mảnh còn lại của Gola Mosca, vẫn còn cùng với chiếc nhẫn Mây bên trong, đã dấy lên cuộc tranh luận hoàn toàn mới, về việc một con robot có thể là một ứng viên.
Không hề có cảnh quay của trận chiến Sương mù có thể lấy ra được điểm nhất định, và hai đại diện được phân công thì lại chẳng nhớ gì để kể lại nó. Mammon đã mất tích một cách bí ẩn. Chrome từ chối bình luận.
Squalo đã bắt đầu chửi thề như một cơn bão, một khi hắn nghe được kết quả của trận chiến Bầu trời, trong khi Yamamoto chỉ cười. Tuy nhiên, cả hai người họ vẫn khẳng định về sự cần thiết của một trận tái đấu, hay đúng hơn là tiếp tục trận chiến của họ. Họ cũng đã trao đổi rõ ràng thông tin liên lạc vào lúc nào đó, cũng như mời ăn sushi tại nhà Yamamoto.
Mặc dù họ kiên quyết giữ tính chuyên nghiệp của họ, sâu trong lòng Cervello lại nguyền rủa Vongola và những người liên quan với nó. Chẳng có gì diễn ra một cách suôn sẻ với cái nhà đó cả.
Tuy nhiên, một vài sẽ nói đó là một phần của sức mê hoặc của Vongola.
Bầu trời bắt đầu hửng sáng ở phía đông vào thời điểm mà mọi người đã tụ họp lại với nhau và chiếc máy bay trực thăng chở quân lớn đã hạ cánh xuống khu vực đổ nát. 12 người kiệt sức, người thì chứa đầy sự bực tức, quá mệt mỏi để nói với ai đó.
Mặc dù còn là kẻ thù vài giờ trước đó, một vài người đều đã rơi vào giấc ngủ say ngay sau khi họ đổ gục trong trực thăng. Quan sát họ, Reborn khịt mũi và lắc đầu. Vậy đây là thế hệ tiếp theo của nhà Vongola. Trung thực mà nói, họ rất giống thế hệ cuối cùng.
Anh tự hỏi sẽ ra sao nếu Timoteo nhớ lại những ngày đó, khi Brow Nie, Người bảo vệ Mặt trời mới của Đệ cửu, cố đẩy Iemitsu xuống cầu thang hoặc ra ngoài cửa sổ hay Ganauche, người bảo vệ sấm sét trẻ tuổi, liên tục đe dọa sẽ bắn tất cả bọn họ. Và giờ ba người họ đã là bạn bè và thực sự là anh em máu mủ. Chưa kể tới những tai họa mà Iemitsu và Enrico đã gặp phải.
Có lẽ một ngày Xanxus và Tsuna cũng sẽ trở thành như vậy.
Phải, vẫn còn quá sớm để bắt đầu hi vọng cho điều đó.
Đương nhiên, điều đó không ngăn cản Reborn từ việc vận động những việc để Tsuna và Xanxus kết thúc bên cạnh nhau như vậy lần nữa.
Xanxus tặng cho cậu một cái nhìn sắt đá và đảm bảo vẫn chú ý tới đồ vật của mình, nhưng trước khi quá lâu, hắn quay lại và trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ như thể bức tranh toàn cảnh của Kokuyo và Namimori đã xúc phạm tới hắn vậy.
Với nụ cười nhẹ, Tsuna nhìn theo ánh mắt của hắn, về phía đông, và họ cùng nhau lặng lẽ xem mặt trời mọc.
Đó là khởi đầu một ngày mới, một năm mới và một tuổi mới.
~.~.~