Ngoài đại lộ và những quầy hàng, con đường chia ra làm nhiều nhánh khác nhau - tới khu chơi bowling, tới rạp chiếu phim và đài thiên văn, và hướng về khu triển lãm động vật. Đó là 3 con đường mà ba người họ đang thấy. Đi qua công viên thú cưng, ngôi nhà cho thằn lằn và hồ cá nằm trên con đường dẫn tới sân khấu trên đỉnh đồi.
Sân khấu ấy đã từng được sử dụng cho những màn trình diễn đặc biệt, như các buổi hòa nhạc hay các sự kiện theo mùa. Tsuna có thể nhớ khá lâu về trước khi cậu tới đây để xem diễn xiếc. Nó cũng có thể tăng gấp đôi như một sân vận động cho những môn thể thao nhất định, có ít hơn một chút so với một vòng khán giả xung quanh một không gian mở rộng lớn.
Một nơi hoàn hảo cho trận chiến của boss.
Khi họ đi qua chiếc lồng trống đã bị sụp đổ một nửa của công viên thú cưng, Yamamoto khẽ hỏi, "Vậy vận may vẫn còn kéo dài bao lâu đây?"
Tsuna ngạt thở một chút trước cái cách mà cậu nhắc tới Varia, và cậu có thể thấy Chrome cũng giật mình một chút. "Có... có hai tên nữa, theo như tôi biết," cậu trả lời, có chút nao núng.
Theo như thông tin mà Gokudera đã có thể thu thập được, Varia có hai thuộc hạ dưới quyền Xanxus - Levi, Belphegor, Mammon và Squalo. Tuy nhiên, theo như chú chim của Chrome đã báo cáo lại, có ít nhất một đối thủ nữa, đối thủ đối đầu với Hibari.
"Oh, thật tuyệt," Yamamoto nói, cười. Tsuna gần như nghĩ rằng cậu sẽ ồn ào bất cứ lúc nào. Liếc mắt nhìn Chrome, cậu có thể thấy rằng ngay cả cô cũng không đặc biệt lo lắng. Nếu có, cô trông chắc chắn và kiên định một cách bất thường, biểu hiện mà cậu mới chỉ thấy ở cô hai lần.
Thấy được cái liếc mắt của cậu, Chrome nói, "Phía trước, tất cả những con đường xung quanh khu triển lãm động vật đã bị chặn. Chúng ta sẽ đi qua tòa nhà."
Họ nhìn nhau. Điều này nghe rất giống bẫy.
Nụ cười của Yamamoto lớn hơn và nắm tay quanh vỏ kiếm của cậu chặt hơn. Chrome gật đầu với chính mình, thò tay vào trong áo choàng mình để thò tay vào túi thứ đang giữ cây đinh ba của cô.
"Vậy cậu nghĩa tiếp theo sẽ là đối thủ của cậu hay của tớ?" Yamamoto vui vẻ hỏi cô.
Chrome hắng giọng suy nghĩ. "Tôi nghĩ... đó sẽ là của tôi," cô nói, khi họ tiếp cận tới căn nhà của loài bò sát. "Kẻ tiếp theo là một thuật sĩ."
~.~.~
Chương 14: Battle, part 3 ~ What You Gave Away
~.~.~
Không như hầu hết những khu khác của công viên, căn nhà của loài bò sát này lại chủ yếu là bóng tối, mặc dù điện đã được tái sử dụng. Hầu hết bóng đèn đều đã bị vỡ, chỉ còn vài bóng hiếm hoi vẫn đang nhấp nháy trên những con đường vòng và những cái lồng kính rỗng.
Chrome dẫn đầu, bất chấp sự cảnh báo của cô mà Tsuna đã nhận ra vào khoảnh khắc họ dừng lại trong lớp ảo ảnh khắp tòa nhà. Nếu nhìn kĩ, cậu chỉ có thể nhìn thấy thực tế dường như đang bị làm sai lệch xung quanh cô, hành lang thẳng đứng và uốn éo khi con đường chính xác lộ ra.
Khi họ trên đường tới một buồng hình tròn với mái vòm bằng kính, Chrome dừng lại.
"Kaitou-san," cô nói, "ở phía trước, con đường trống trải duy nhất dẫn qua căn nhà tiếp theo. Đó là hồ cá, tôi nghĩ vậy. Sau đó, ngài sẽ lên được tới đỉnh. Tôi biết ngài sẽ thắng."
"Cậu đang nói gì vậy, Chrome?" Tsuna hỏi, lông mày cậu nheo lại khó chịu.
"Vậy là cô đã nhận ra ta," giọng nói dường như tới từ mọi nơi cùng một lúc. "Phải, sau cùng ta cũng hi vọng cô sẽ đáng giá với tri phí của ta."
Tsuna và Yamamoto trở nên căng thẳng, theo bản năng di chuyển sang hai bên Chrome, nhưng cô lắc đầu. "Tôi sẽ che chắn cho ngài," Chrome nói, sự quyết tâm hiện lên khuôn mặt cô. "Hãy chạy đi."
"Đừng lo," Mammon nói, kẻ mặc áo choàng và mũ trùm đầu bước ra khỏi bóng tối. Tuy nhiên, đó có lẽ là một thuật sĩ khác. "Ta chỉ được trả công để đối đầu với một mình cô thôi."
Chrome gật đầu, tiến về phía trước và thò tay vào trong áo choàng để lấy cây đinh ba. Từng mảnh của nó ghép lại liền mạch, và cô dễ dàng xoay vũ khí của mình.
"Tớ đoán đây là đỉnh của cậu rồi? Gặp lại cậu sau," Yamamoto nói, lùi lại và cười khích lệ. Bàn tay cậu nắm lấy cánh tay Tsuna, và cậu kéo bạn mình theo, quanh vị trí của Mammon.
Tsuna liếc nhìn giữa hai người thuật sĩ lo lắng, nhưng cuối cùng, đã quá muộn để đôi chân bắt đầu lạnh cóng rồi. "Chrome, hãy cẩn thận, được chứ?" cuối cùng cậu lên tiếng. "Nếu cậu bị thương, anh ta chắc chắn sẽ mắng tôi."
"Chúc may mắn, Kaitou-san," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên phía sau họ khi họ biến mất vào đoạn tiếp theo. "Tôi tin tưởng ngài. Sau cùng, chẳng có thứ gì ngài không thể cướp được, phải không?"
~.~.~
Tsuna và Yamamoto tiếp tục di chuyển với tốc độ nhanh, nhưng sự im lặng giữa họ gần như là áp lực khi cuối cùng họ cũng bước ra khỏi căn nhà của loài bò sát đó. Như Chrome đã nói, hầu hết những sân ngoài tòa nhà đã bị chặn bởi tàn tích của vụ lở đất. "Vậy đây sẽ là chiến trường của tớ,huh?" cậu nhẹ nhàng nói, vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt mình. "Tên cuối cùng sẽ thể nào đây?"
Bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ lo lắng của mình, Tsuna mất một lúc để phản ứng lại. "Hiện chỉ còn kẻ nắm quyền thứ hai thôi," cậu nói, cố nhớ lại những gì mà Gokudera đã nói với cậu. "Superbi Squalo. Hắn ta là bậc thầy kiếm sĩ."
Yamamoto khúc khích cười. "Vậy là mình sẽ đối đầu với kẻ nắm quyền thứ hai sao? Tớ nghĩ Gokudera sẽ rất ghen tị."
Tsuna tặng cho cậu ánh mắt gần như bị kích thích, không thể hiểu được sao cậu có thể rất vô tư trong tình hình hiện nay của họ. Lo lắng cho từng người đã tới hỗ trợ cho cậu đã được hình thành trong Tsuna kể từ khi cậu bước vào Kokuyo Land, dần dần làm xói mòn quyết tâm của cậu.
"Và cũng là một kiếm sĩ nữa, thật hào hứng," Yamamoto tiếp tục, dường như chẳng để tâm gì.
Cậu liếc mắt lại khi Tsuna đột ngột dừng lại, biểu hiện của cậu chuyển sang mối quan tâm gần như đau đớn. "Yamamoto," Tsuna nói, "đây không phải trò chơi đâu. Đây không còn là một trò đùa nữa. Kẻ đó... hắn thực sự mạnh. Chiến đấu là cuộc sống của hắn. Cậu..."
Cậu không có cơ hội chống lại hắn ta đâu, Tsuna không muốn nói, mặc dù đó hoàn toàn là sự thật.
"Cậu không cần phải làm điều này đâu," Thay vào đó Tsuna nói.
"Tớ muốn," Yamamoto đơn giản nói, bắt lấy và giữ lấy ánh mắt của Tsuna. "Tất cả chúng ta đều cảm thấy như nhau. Sự thật là tớ không phải làm điều này. Nhưng cậu thì khác. Vậy sao cậu lại tới bước đường này? Sao cậu phải đối mặt với tên boss của kẻ này?"
'Phải đó,' Tsuna nghĩ. 'Lý do mình đang chiến đấu là...'
Giờ cậu không thể nhớ được. Vì cậu không thể quay đi. Cậu sẽ không thể nhìn vào chính mình trong gương thêm nữa nếu cậu chỉ để nó xảy ra.
"Tớ không biết về những người khác. Chúng ta đều có lý do của riêng mình. Nhưng tớ nghĩ câu trả lời cuối cùng của chúng ta là như nhau," Yamamoto tiếp tục. "Bọn tớ không phải làm điều này. Bọn tớ có thể bỏ chạy. Bọn tớ có thể để lại nó cho một ai khác. Nhưng bọn tớ sẽ không làm vậy, vì bọn tớ đã chuẩn bị tinh thần. Điều này là minh chứng cho quyết tâm của bọn tớ."
Vươn ra, Yamamoto đặt tay lên vai Tsuna và nhẹ nhàng nắm lấy.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, đây là điều mà bọn tớ đã quyết định, và trách nhiệm cho điều đó đi cùng bọn tớ. Bọn tớ tin tưởng vào cậu, vì vậy hãy tin vào bọn tớ, được chứ?" Cậu cười. "Đây có thể là một trấn đấu sát nút hay hoàn thành được một cú homerun thôi! Vì vậy hãy chiến đấu!"
Dười bàn tay của Yamamoto, sự căng thẳng thấm qua cơ thể Tsuna, và cậu cười lại, gật đầu.Cùng với nhau, họ bước qua cánh cửa đã bị hỏng của khu công viên thủy sinh.
Không như Mammon, Squalo thậm chí chẳng thèm trốn. Hắn đứng giữa sảnh, đôi tay khoanh lại chờ đợi.
Đôi mắt hắn nheo lại khi hắn nhìn hai kẻ xâm nhập vào chiến trường của mình, lướt qua thanh kiếm của Yamamoto. Hắn quay ngoắt đầu sang Tsuna với một nụ cười mỉa mai nhẹ, ra hiệu cho cậu tiếp tục đi.
Với cái liếc mắt cuối cùng sang Yamamoto, Tsuna nhanh chóng đi qua. Khi tiếng chân của cậu xa dần và rơi vào im lặng, 2 giám khảo Cervello tiến về phía trước. Một trong số họ quay đi một lúc, thì thầm gì đó vào thiết bị liên lạc của mình. Sau đó, cả hai người họ di chuyển tới giữa hai người kiếm sĩ.
"Hai người sẵn sàng chưa?" người bên trái hỏi. Cô không nhận được câu trả lời nào, nhưng nó không quan trọng, cả hai người thách đấu chỉ tập trung vào nhau.
"Vậy, trận chiến nhẫn Mưa sẽ bắt đầu," người ở bên phải nói.
Họ nhanh chóng nhảy về phía sau, thận trọng vì những kinh nghiệm trước đó với những người bảo vệ tiềm năng khác. Tuy nhiên, cả hai kiếm sĩ đều không di chuyển, chỉ nhìn nhau một cách bình tĩnh.
"Ngươi thậm chí có biết sử dụng nó không đấy?" Squalo nói trước, gật đầu với thanh kiếm được bọc lại trên vai Yamamoto. "Ngươi trông như một tên hoàn toàn nghiệp dư vậy."
"Oh? Thật sao?" Yamamoto khẽ hỏi, tuốt thanh kiếm ra khỏi vỏ bọc có hoa văn. Ngón tay cậu nắm chặt chuôi kiếm, và cậu giơ nó lên suy nghĩ.
Khi cậu lần đầu thử kiếm kĩ của người cha mình, Yamamoto đã nghĩ chuôi kiếm có cảm giác không được tự nhiên, so với một cây gậy bóng chày. Sau đó, dần dần, cây gậy bắt đầu cảm thấy ít dễ chịu dần đi trong bàn tay cậu.
Yamamoto không thể tả được thanh kiếm ở trong tay cậu như thế nào khi so với những ký ức mơ hồ trước đó khi cậu yêu bóng chày bằng cả trái tim mình. Cậu đã giành 10 ngày cuối cùng để nắm chặt thanh kiếm gần như liên tục, luyện tập theo cái cách mà cậu chưa từng có trước đó.
Cậu đau đớn nhận ra rằng Squalo đã đúng; cậu vẫn chỉ là một kẻ nghiệp dư. Cậu vẫn không nhớ được thể thứ 6. Đôi khi cậu vẫn dùng kiếm một cách lóng ngóng.
Cậu vẫn còn rất nhiều thứ phải học. Suy nghĩ đó khiến Yamamoto mỉm cười. Cậu muốn học hỏi. Cậu mong đợi nó.
Cậu đã gần như quên mất niềm đam mê kiểu đó cảm thấy thế nào rồi.
Trong một thời gian, bóng chày là cuộc sống của cậu, và mọi trận đấu cảm giác như chính sự tồn tại của cậu được đặt lên dây vậy. Yamamoto không chắc lắm về những điều đe dọa trong cuộc chiến này - mục tiêu của Tsuna, cho dù nó có thể là gì - là giá trị nhiều hay ít hơn điều đó.
Đương nhiên là cậu có ý định sống rồi, nếu không Tsuna sẽ rất buồn. Nhưng cậu cũng muốn chiến thắng nữa.
Cậu cũng đã không cảm nhận được nó trong thời gian dài.
Nụ cười của Yamamoto lớn hơn, và cậu quay thanh katana trong tay cậu, nhẹ nhàng vung thanh kiếm ra. Squalo khịt mũi trước cảnh tượng đó, nhưng thanh kiếm của hắn cũng được tuốt ra từ vỏ kiếm đã được giấu đi của nó.
Họ di chuyển cùng lúc. Squalo lao lên, dự định sẽ nhanh chóng kết thúc những gì hắn nhìn thấy như một trò hề trong trận chiến, trong khi đó Yamamoto lại lùi lại, thả bao kiếm trong tay mình và đá nó về phía Squalo. Kẻ thù của cậu dễ dàng đánh lệch bao kiếm, cắt nó thành hai trong quá trình đó, nhưng khoảnh khắc phân tâm đó là tất cả những gì Yamamoto cần.
Bước khởi đầu bị phá hỏng, Squalo từ từ tiến lên, phù hợp với đà từ từ lùi sâu hơn vào trong công viên thủy sinh của Yamamoto. "Ta nhận ra di chuyển đó," hắn lên tiếng, gần như bất chợt. "Thức thứ 3, Yarazu no Ame. Vậy ngươi học Shigure Soen Ryu, phải chứ?"
"Phải đấy," Yamamoto vui vẻ trả lời. "Anh đã nghe về nó sao! Thật tuyệt! Cha tôi nói kiếm kỹ của ông là hoàn hảo và bất khả chiến bại."
Squalo khịt mũi. "Không hề," hắn nói. "Ta đã đánh bại nó. Gã mà ta đã từng chiến đấu cũng nói điều tương tự, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua, và ngươi cũng sẽ vậy."
"Có thể," Yamamoto đồng ý, "mặc dù tôi ghét thua. Anh nói đúng. Tôi vẫn là một kẻ nghiệp dư. Tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi trước khi tôi có thể thành thạo được Shigure Soen Ryu. Có thể gã mà anh đã từng chiến đấu cũng không phải là một bậc thầy, không như cha của tôi."
Lời bình cuối cùng ấy mang nặng tính xúc phạm, và Squalo gầm gừ. Hắn lao lên lần nữa, đâm liên tiên những loạt kiếm nhanh như chớp. Tuy nhiên, Yamamoto nhảy đi và tiếp tục lùi lại, chưa từng đánh mất nụ cười của mình. Không lâu sau đó, họ tới chỗ bể rỗng đầu tiên.
Yamamoto tựa lưng vào bể, gần như ra khỏi phòng để chạy, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu quay sang một bên, để lại Squalo chém thanh kiếm của mình vào tấm kính.
Các vết nứt lan rộng ra bởi sự sắc bén đáng ngạc nhiên. Sau đó, cả bức tường kính đột ngột vỡ toang.
"Ah," Yamamoto để ý, may mắn đã ra khỏi phạm vi các mảnh vỡ rơi xuống, "đó là..."
"Thức thứ nhất, Shajiku no Ame," Squalo nghiến răng, khuôn mặt hắn cau lại khi hắn cố lấy lại bình tĩnh và chuyển khuôn mặt cau có của mình thành một nụ cười lớn. Hắn vung kiếm ra, dễ dàng gạt sang một bên những mảnh kính vỡ đang rơi xuống hắn. Chúng rơi xuống thành vòng tròn xung quanh hắn, cùng với nước đục trào ra từ bể đã bị vỡ. "Ta biết Shigure Soen Ryu trước đó của ngươi và toàn bộ 8 thức của nó. Gã đó là một bậc thầy, và ta hoàn toàn hiểu và thấy được qua kiếm kỹ của hắn. Chẳng có cơ hội nào cho một tên nghiệp dư như ngươi có thể đánh bại ta với kiếm kỹ mà ta đã vượt qua đâu!"
Cười ngượng ngùng, Yamamoto nhún vai.
Cậu không thể nói chắc chắn rằng Squalo đã sai. Sau cùng, Yamamoto vẫn không thể tự mình nhớ được 8 thức của Shigure Soen Ryu. Cậu chẳng thể đổ lỗi cho ai ngoài chính mình, và cậu biết mình không nên hỏi cha mình trình diễn chúng lần nữa.
Khi cậu hỏi cha mình cho cậu xem các thức, trước sự thích thú hơn bất cứ điều gì. Shigure Soen Ryu chỉ được trình diễn duy nhất một lần cho người thừa kế tiềm năng. Nếu họ không có đủ cống hiến để nhớ hết được tất cả các thức, thì họ không xứng đáng được kế thừa kiếm kĩ này.
Yamamoto tự hỏi Squalo đã thấy từng thức mấy lần. Có lẽ không nhiều hơn 1 hay 2 lần đâu, trong một trấn chiến duy nhất. Hơn thế nữa, hắn đã có thể sống sót và đồng thời ghi nhớ từng thức khi chúng đang được sử dụng để chống lại hắn.
Đó là cấp độ của đối thủ của Yamamoto - một kiếm sĩ thực sự xứng đáng.
So sánh với điều đó, Yamamoto thực sự hoàn toàn...
Đột nhiên, Yamamoto cười. 'Mình lại vậy rồi,' cậu nghĩ. 'Không phải mình đã quyết định mình sẽ làm gì mình có thể, bất kể nhiều hay ít sao?' Giá trị và tiềm năng của một con người không dễ để xác định đâu. Chẳng có chuyện lại có một con người vô dụng cả. Đó là điều mà cậu đã quyết định sẽ tin tưởng.
Cậu sẽ làm điều cậu có thể, cho dù nó không phải là Shigure Soen Ryu hoàn hảo và mạnh mẽ nhất.
Đôi mắt Squalo nheo lại khi hắn quan sát Yamamoto thay đổi tư thế. Đó không phải là cái gì đó quen thuộc với Squalo, nhưng nó cũng đầy các lỗ hổng và đem lại lợi thế rõ ràng. "Chạy xong chưa?" hắn chế giễu hỏi, nâng thanh kiếm của mình lên. "Ngươi đã rất can đảm, nên ta sẽ tặng ngươi thứ đó. Và như một phần quà, ta sẽ cho ngươi thấy kỹ năng đặc biệt của ta - Scontro di Squalo!"
Hắn không chờ Yamamoto trả lời, lao lên lần nữa. Nhưng lần này thì khác. Sức mạnh phía sau những đường kiếm gần như hiện rõ, và những mảnh kính vỡ và những vũng nước nông ở chân Squalo thổi bay sang một bên khi hắn tiến tới.
Đôi mắt Yamamoto nheo lại khi cậu quan sát kiếm của Squalo tới gần, thời gian như chậm lại khi cậu đứng sẵn sàng để đánh. Cho dù đó là bóng hay kiếm đang lao về phía cậu, nó cũng như nhau thôi. Cậu có thể thấy được chính xác lúc nào cậu cần di chuyển.
Xoay vòng, Yamamoto vung cây gậy - thanh kiếm - với lực toàn thân mình. Điều diễn ra sau đó không phải vết nứt của quả bóng bị đánh ra khỏi công viên, mà hơn thế là tiếng 'keng' inh tai và tiếng rít khi hai thanh kiếm ghì vào nhau. Những tia lửa lóe lên, và những bể kính xung quanh họ đột ngột nứt ra.
Nếu thanh kiếm của Squalo không phải một phần bộ phận giả của mình, hắn chắc chắn sẽ bị tuột tay. Cánh tay giả của hắn cảm thấy như thể chuẩn bị bị xé toạc ra, và Squalo buộc vải nhảy đi dưới sức ép của đòn đỡ của Yamamoto.
Yamamoto quay đi, như thể cậu chuẩn bị lao vào đối thủ của mình, nhưng Squalo quá kinh nghiệm với điều đó. Hắn đứng lên gần như cùng lúc hắn mất đà, và thanh kiếm của hắn lóe lên khi hắn nâng kiếm lên lần nữa. Không có một lỗ hổng nào để khai thác cả, mặc dù Squalo không hề cho thấy sự hài lòng về điều đó.
Với một bậc thầy kiếm thuật như hắn thì bị mất cảnh giác bởi di chuyển của một tên nghiệp dư chỉ đơn giản là phẫn nộ, đặc biệt đó lại là sự di chuyển ngu ngốc, vụng về và đơn giản. Nếu có, Yamamoto người có khiếu với kiếm thuật, với bản năng có thể bù cho sự thiếu thốn về kĩ năng và kinh nghiệm.
"VOI!" Squalo gầm lên. "Đừng nghĩ ngươi đã thắng! Bước di chuyển đó sẽ không thành công lần nữa đâu!"
Yamamoto mỉm cười và nhún vai. "Vậy tôi đoán mình phải thử thứ gì khác rồi," cậu nói, ngay cả khi cậu lùi lại, cố để tạo thêm khoảng cách giữa cậu và Squalo.
Squalo đuổi theo, thanh kiếm của hắn vung ra một loạt các cú đánh - Zanna di Squalo. Đòn tấn công mở rộng vượt ngoài tầm với thanh kiếm của hắn. không khí bị đẩy lên phía trước đòn đánh của hắn, như một hàm răng cá mập vậy. Yamamoto nhăn mặt, mặc dù đã tự mình né thanh kiếm, nhưng cậu cảm thấy có gì đó xượt qua tay và da cậu, khiến da cậu bị tróc ra.
Nhận ra cậu sẽ không thể rút lui đủ nhanh hay chặn mọi đòn đánh, Yamamoto cố nhớ lại thức phòng ngự của Shigure Soen Ryu. Thức thứ 6 vẫn trốn tránh khỏi cậu, thức thứ 4 vẫn chưa thành thục, nhưng thức thứ 2 và thứ 8 thì có thể chưa đủ. Sau cùng, Squalo đã từng thấy và đánh bại chúng. Hắn hẳn phải tìm ra cách để phản lại chúng rồi.
'Vậy thì mình sẽ phải tìm ra gì đó khác," Yamamoto lặp lại những từ đó với chính mình.
Cậu chuyển tư thế, không lùi lại nữa. Lờ đi những vết thương mới trên chân cậu, Yamamoto nâng thanh kiếm lên và chém theo đường chéo, theo cái cách mà cậu đã thấy Squalo vừa làm không lâu trước đó.
Cậu không đủ sức mạnh để khiến những bể kính xung quanh rung chuyển, như Scontro của Squalo, nhưng đòn tấn công của Yamamoto đủ để chém qua đòn đánh Zanna của chính Squalo. Thanh kiếm của họ lại đụng nhau một lần nữa, trước khi áp lực của những kỹ năng của họ đẩy họ lại.
Yamamoto nhăn mặt khi vết thương chân và tay nhức nhối. Về điểm này, nó sẽ không lâu nữa trước khi cậu không thể tiếp tục vì mất máu nếu không có gì khác.
Đối diện với cậu, Squalo chỉ im lặng một cách kì lạ khi hắn đứng dậy và thẳng người lên. Hắn không hét lên nữa, và cả sự cau có và nụ cười khẩy của hắn đã biến mất. Đột ngột, hắn nghiến răng và trừng mắt nhìn Yamamoto.
"Voi! Đó là gì, huh!?" hắn hét lên, chĩa thanh kiếm về phía Yamamoto một cách dữ dội. "Ngươi đang làm ta bực đấy!"
Yamamoto chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cười ngượng. "Xin lỗi," cậu nói, gãi phía sau đầu cậu. "Tôi thực sự không cố ý khiến anh tức giận đâu. ...Phải, tôi đoán cũng đại loại vậy. Tôi thực sự mới là người bất lợi ở đây, anh biết không?"
Và đối thủ hiện đang tức giận kia mới là người mắc nhiều sai lầm. Vì vậy, theo nhiều cách, Yamamoto đã thành công trong việc kích động Squalo, theo cái cách mà cậu luôn làm để khiến đội khác đều tức điên lên.
Câu trả lời ấy dường như khiến Squalo tức điên hơn nữa, và hắn quay gót như thể không thể đối mặt với đối thủ của mình một chút nào nữa. Thực hiện vài cử chỉ cào cào vào trong không khí, hắn rít lên trong cơn thịnh nộ.
"Ngươi... Tên nghiệp dư!" Squalo hét lên lần nữa khi hắn cố giành lại sự kiểm soát bản thân mình, trừng mắt nhìn qua vai mình. "Ngươi đã luyện tập chút nào trước khi tới đối đầu với ta phải không?"
"Yeah, tất cả là 10 ngày," Yamamoto nói. "Tôi gần như hi vọng rằng Tsuna đã yêu cầu một tháng, anh biết chứ? Nhưng..." Cậu nhún vai. Bạn phải làm việc với những gì bạn có.
"10 ngày," Squalo thì thầm với chính mình. "10 ngày, và hắn đã sao chép Scontro của mình. Hắn đẩy lui mình hai lần! Lần cuối có kẻ có thể làm điều đó một lần là khi nào?"
Chắc chắn, Reborn đã hoàn toàn biến hắn thành một kẻ ngốc, ở Ý, nhưng Reborn là Reborn, và chẳng phải là kiếm sĩ trong bất cứ trường hợp nào cả. Đây... đây là người nắm giữ thanh kiếm như một phần của cơ thể mình, người có bản năng tuyệt vời, người có thể phân tích kỹ năng đủ tốt để thực hiện lại nó sau khi nhìn thấy nó chỉ một lần. Squalo cũng có những thứ đó, và đó là điều đã dẫn hắn tới việc đánh bại Hoàng đế Kiếm thuật ở tuổi 14.
Kể từ sau người đàn ông đó, chẳng có một kẻ thù đơn độc nào khiến hắn phải say sưa với những kỹ năng của mình như một kiếm sĩ. Hắn cũng không thực sự cảm thấy tự hào về lưỡi kiếm của mình vào thời điểm đó, nhưng có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tĩnh mạnh hắn điều mà Squalo không cảm thấy được trong một thời gian dài.
Ta muốn thấy hắn ta có thể làm được gì, nó dường như muốn nói.
Và sau 10 ngày! Không thèm suy nghĩ, Squalo cũng ước gì Phantom Thief đã yêu cầu một tháng.
Điều khôn ngoan nhất phải làm sẽ là cắt bỏ mối đe dọa tiềm năng ngay tại đây. Nhưng...
'Ta muốn thấy hắn có thể làm gì,' Squalo nghĩ. Thừa nhận với chính mình, hắn biết đã quá muộn để thậm chí là cố chiến đấu. Nó sẽ giống như một trận chiến với thanh kiếm cùn, dễ gãy vậy. Hắn có thể đánh bại tất cả kẻ thù, Squalo tin tưởng, nhưng hắn thậm chí không thể thắng được nếu hắn đang đấu với chính mình cùng một lúc.
Yamamoto vẫn chỉ quan sát hắn, tò mò và bình tĩnh, không có chút dấu hiệu của lo lắng hay sợ hãi nào. Máu đã thấm qua áo sơ mi và quần của cậu từ những vết thương mà Squalo đã gây ra cho cậu, nhưng thậm chí cái bằng chứng hữu hình đó của trò chơi mà họ đang tham gia dường như cũng chắng khiến cậu lo lắng. Nếu có, Yamamoto cảm thấy cân bằng hơn và tập trung hơn cậu đã có trong nhiều năm, cứ như cậu biết chính xác mình cần ở đâu, mà không có chút nghi ngờ hay do dự.
Một sát thủ bẩm sinh, Reborn sẽ nói.
"Quên nó đi," Squalo gầm lên, quay đi lần nữa.
"Oh? Anh bỏ cuộc sao?" Yamamoto lịch sự hỏi, cười.
"Đương nhiên là không rồi! Ta chỉ đang mệt mỏi vì tốn thời gian với những cú chém nghiệp dư của ngươi thôi!" Squalo hét lên. Cố lấy lại bình tĩnh, hắn ra hiệu một cách thô bạo. "Trở lại khi ngươi thực sự biết mình đang làm gì, và ta sẽ đấu với ngươi như một kiếm sĩ với một kiếm sĩ.
Yamamoto nhìn chằm chằm ngạc nhiên, trước khi lại nở một nụ cười lớn. "Okay! Hiểu rồi!"
Quan sát cuộc chiến ít nhất là tạm thời dừng lại, hai đại diện của Cervello thận trọng tiếp cận. "Các cậu đã thỏa thuận được kết quả của trận đấu phải không?" một trong số họ thận trọng hỏi.
"Chắc chắn rồi!" Yamamoto rạng rỡ nói. "Chúng tôi sẽ hoãn lại nó."
Squalo không phản đối.
Giám khảo Cervello nhìn nhau. Lựa chọn đó không được đưa ra trong quy tắc chính thức. Họ thở dài. Nó nghe như lại một trấn đấu 'chưa được phân định' nữa rồi. Sao những ứng viên này không thể chiến đấu tới chết như bình thường được chứ?
~.~.~
Lớp ảo ảnh của Mammon đã đóng lại phía sau Tsuna và Yamamoto ngay khoảnh khắc họ buốc ra khỏi căn phòng, thậm chí cả tiếng bước chân của họ cũng biến mất không một dấu vết.
Tuy nhiên, Chrome không chỉ một mình với đối thủ của cô. Với cái xua tay của anh - cô?, Mammon rơi vào một khu vực ảo ảnh khác, lộ ra hai giám khảo Cervello người được phái đi để quan sát trận đấu, chỉ để rơi vào ảo ảnh của Mammon.
Họ liếc nhìn xung quanh, mất phương hướng, trong một lúc, trước khi tính chuyên nghiệp và đã được đào tạo trỗi dậy. "Um, vâng," một trong số họ lắp bắp, "Tôi thấy hai ứng viên cho chiếc nhẫn Sương mù đã có mặt."
Giám khảo kia gật đầu nhẹ. "Sau đó, trận chiến sương mù hiện đã bắt đầu," cô nói. Họ lùi lại rất nhanh, mặc dù trận chiến ảo ảnh thường khá an toàn cho những người ngoài cuộc - ngược lại, trận chiến ảo ảnh lại khá buồn tẻ để theo dõi, nhất là qua thiết bị thu hình, trong đó không thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ ảo ảnh nào mà không phải là thực.
Chrome nắm chặt cây đinh ba, nhưng Mammon chẳng thèm di chuyển tấn công, dù là bằng thể chất hay tinh thần.
"Ngươi, con nhỏ kia," thay vào đó hắn nói, "bỏ cuộc đi." Chrome cau mày, nhưng Mammon tiếp tục trước khi cô lên tiếng phản đối. "Hãy nghĩ đi. Ngươi đang chiến đấu vì cái gì chứ? Cho tên trộm ấy sao? Hắn chỉ như một ván cược nghèo nàn thôi. Hắn sẽ thua, ngươi biết đấy. Cho dù hắn có xoay xở đánh bại Xanxus bởi vài điều kỳ diệu, hắn cũng không bao giờ có thể dẫn dắt Vongola. Nhà sẽ quay lưng lại với hắn, cả thế giới mafia sẽ hủy hoại hắn."
Chrome lắc đầu. "Ngươi sai rồi," cô nói khẽ. "Kaitou-san sẽ không thua. Ngài ấy tin vào con đường mà ngài đã chọn, và tôi tin vào ngài ấy. Chẳng có gì ngài không thể làm. Ngài ấy đã chứng minh điều đó với tôi."
Con mắt duy nhất của cô nhìn sâu vào bóng tối trong chiếc mũ trùm đầu của Mammon, như thể bắt gặp ánh mắt của hắn. Thành viên Varia cau mày, tặc lưỡi.
"Chẳng có gì cả?" hắn lặp lại. "Thật vô lý."
Nhưng Chrome chỉ mỉm cười, chắc chắn. Cái vẻ mặt hiểu biết của cô khiến Mammon nghiến chặt răng.
Sau cùng, hắn chẳng thể biết được hắn nói với cô ngu ngốc thế nào. Đương nhiên Phantom Thief sẽ không thua. Cậu đã thắng cả Vindice, thứ mà cả giới Mafia phải sợ. So với Varia, nhà Vongola và thậm chí cả giới mafia chẳng là gì cả.
"Quá tệ," Mammon nói, tặc lưỡi, "Ta đang hi vọng tránh phải làm việc nhiều hơn cần thiết. Nhưng ta cho là ta phải dạy cô một bài học. Bài học cô sẽ không bao giờ quên..."
Hắn tấn công trước khi hắn nói xong, lời nói cuối cùng của hắn vang vọng khắp xung quanh họ. Những xúc tu lao ra từ mũ trùm đầu của hắn, trói chặt Chrome và nâng cô lên. Cô thở gấp đau đớn, nhưng ngay cả cái tiếng động nhỏ ấy cũng đã bị ngắt khi toàn bộ cơ thể cô bị bao phủ trong cái kén của những chiếc xúc tu đen.
Quay nhẹ sang những giám khảo Cervello, Mammon hỏi, "Ta phải giữ cô ta thế này bao lâu? Hay ta nên cắt một phát và giết chết cô ta?"
Cervello nhìn nhau. Tất cả thành viên đại diện đều đã quen với việc ở trong ảo ảnh, vì vậy họ có thể thấy rõ ràng Mammon đã làm gì. "Trận chiến sẽ được công bố một khi chiếc nhẫn đổi người sở hữu, hoặc bên thách đấu không thể hay không sẵn sàng chiến đấu tiếp," một trong số họ trả lời.
"Vậy được," Mammon nói. Hắn ra dấu, và kén xúc tu bắt đầu thay đổi, một vài trong số đó kéo lại. "Ngươi, con nhỏ kia, thừa nhận đi. Cô đã..."
Hắn dừng lại, thay vì là đầu của Chrome, chỉ có mũ trùm đầu của áo choàng cô lộ ra. Ở bên đối diện của đống xúc tu, giày của Chrome rơi tự do, theo đó là chân cô và phần còn lại của cơ thể cô. Buông lỏng, cô rơi xuống đất, dường như chẳng hề hấn gì. Đứng thẳng, cô gạt váy mình.
"Oh?" Mammon lẩm bẩm, cho phép ảo ảnh của mình tan đi. Áo choàng của Chrome vỗ cánh rơi xuống đất. "Ta hiểu rồi. Cô đã từng hành động cùng với một thuật sĩ khác, đúng chứ? Cô biết làm thế nào để điều hướng qua những ảo ảnh khác, vì vậy cô cũng có thể lọt qua ảo ảnh của ta."
Chrome gật đầu, chẳng thấy có chút nào phủ nhận nó cả. Hắn đã đúng. Cô thường xuyên hoạt động với Mukuro, hỗ trợ và tăng cường ảo ảnh của anh hay thông qua chúng mà không gây gián đoạn. Vì cô không mạnh như anh, Chrome đã tập luyện để thực hiện được hầu hết những kỹ năng nhỏ của cô. Mukuro thậm chí đã khen ngợi cái phản ứng tinh tế của cô.
"Tuy nhiên," Mammon tiếp tục, "cố để đánh bại kẻ thù là rất khác với việc hỗ trợ một đồng minh. Đừng quên, thế giới ảo ảnh mà cô đang muốn di chuyển... là hoàn toàn chống lại cô."
Hắn nhìn lên, và khuôn mặt hắn lại biến mất, để lại một khoảng trống tối om. Chrome há hộc miệng ngạc nhiên, nhưng không khí trong phổi cô đang lạnh dần. Hơi thở cô phà ra khói khi cô thở ra đều đều. Băng bắt đầu xuất hiện xung quanh họ, chạy trên mặt đất và các bức tường.
Đại diện Cervello theo bản năng lùi lại, nhưng băng nhanh chóng bao phủ quanh chân họ, giữ họ ở nguyên vị trí. Thay vào đó, Chrome nhảy về phía sau, không hề sợ hãi hạ xuống nền đất đóng băng và trượt đi. Xoay tròn để dừng lại, cô quay cây đinh ba của mình và đâm sầm chuôi của nó xuống tảng băng.
Mammon người đã di chuyển để tiếp tục tấn công, đã buộc phải lùi lại khi băng nứt ra. Hắn xua tay, dễ dàng xua tan đi ảo ảnh của mình, và băng phai nhạt đi thành hơi. Miệng Mammon nhướn lên - đây không phải một phần trong ý định của hắn.
Sương mù đột ngột rẻ ra khi Chrome nhảy ra, cây đinh bã chĩa vào đối thủ của mình. Tuy nhiên, nó chỉ dừng lại khi nó sượt qua áo choàng của hắn, và Chrome thấy mình bị giữ im một chỗ bởi vài lực vô hình. Từ từ, Mammon nâng một tay lên, khiến cơ thể của Chrome cũng bị nâng lên, chân cô lúc này gần như không còn chạm đất.
"Thật gần đấy," hắn thì thầm. "Ta phải thừa nhận, cô khá giỏi đấy. Cô gần như đã có thể chuyển ảo ảnh sang chống lại ta. Nhưng ta không chỉ là một thuật sĩ - ta cũng là một nhà ngoại cảm. Thật tệ. Nếu kẻ thù của cô là một kẻ khác, cô sẽ xứng đáng được trở thành người bảo vệ Sương mù của nhà Vongola."
Cắn môi mình, Chrome cố cựa quậy, nhưng cả cô thể cô cũng như ảo ảnh của cô cũng không phản ứng lại, bị nắm giữ quá chặt bởi sức mạnh áp đảo của Mammon.
Có lẽ... có lẽ đây là đủ rồi. Cô muốn chiến thắng, để chứng minh sức mạnh của Tsuna với mọi người, nhưng ít nhất cô đã được ghi nhận.
Sau đó, cô nghe thấy nó. Giọng nói chỉ tới có mình cô.
"Chrome."
"M...kuro...sama," Chrome mấp máy môi, thậm chí không thể lên tiếng được.
"Ta xin lỗi vì đã can thiệp vào trận chiến của em thế này, Chrome yêu dấu của ta," Mukuro thì thầm, như thể nói trong tai cô. Anh nghe rất hứng thú, nhưng không hề có dấu hiệu của việc chế giễu. Anh thực sự tin vào khả năng của cô để quan sát trận chiến cho tới khi kết thúc. "Nhưng em sẽ cho ta mượn cơ thể em một chút được chứ? Em thấy đấy, có vài việc ta cần phải làm..."
Anh có thể cảm thấy sự chấp thuận của cô. Đây là trận chiến của cô, nhưng nếu Mukuro cũng muốn chiến đấu vì Tsuna, Chrome mỉm cười nghĩ, cô sẽ vui vẻ cho anh tới lượt của mình.
Mammon nhận ra sự chuyển đổi của đối thủ mình một lúc trước khi sức mạnh của hắn đột ngột bị đẩy đi - đẩy sang một bên, dường như vậy. Chrome - mặc dù không còn cảm thấy giống cô, với bất cứ giác quan nào của Mammon - hạ xuống đất một cách nhẹ nhàng và xoay cây đinh ba. Sau đó, cô khúc khích cười, một nụ cười kì lạ nở trên đôi môi cô.
"Cô là gì vậy?" Mammon hỏi, giọng điệu của hắn rõ ràng và hoàn toàn nghiêm túc.
Tuy nhiên, cô gái không trả lời. Thay vào đó, cô nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt cô dừng lại trên vài điểm của căn phòng - nơi mà Cervello đã đặt máy quay. Mỉm cười với chính mình, cuối cùng cô quay lại về phía Mammon và nói với hắn, "Trước đó ngươi đã nói điều gì đó thú vị. Ngươi nói rằng tên trộm ấy sẽ thất bại. Rằng cậu ta sẽ không bao giờ có thể dẫn dắt Vongola."
Nhà Vongola sẽ quay lưng với cậu, Mammon đã dự đoán. Máu và bóng tối của mafia sẽ hủy hoại cậu.
"Nó thì sao?" Mammon nói, giữ sự tập trung vào kẻ thù của mình. Hắn có thể nói đây không còn là cô gái mà hắn đã đấu. Trong một lúc, hắn xem xét tới việc nói với Cervello điều đó - đây là trận chiến 1 vs 1 - nhưng cái liếc mắt nhanh sang một bên cho thấy cả hai giám khảo ấy đứng hoàn toàn bất động, như thể thời gian đối với họ đã ngừng lại vậy. Họ đã hoàn toàn rơi vào ảo ảnh khiến họ mù và điếc trước những gì xảy ra ở thế giới thực.
"Oh, ta nghĩ ngươi đã đúng," không phải-Chrome dễ dàng nói. "Nhưng trước đó cậu ta đã chứng minh với ta là sai. Ta muốn thấy cậu ta có thể đi được bao xa. Và... Cậu ta đã nói vài điều rất thú vị..."
Ngả đầu về phía sau, cô cười, một âm thanh cao vút quá giống với Mammon - giống với tiếng cười của Belphegor, khi hắn chìm trong máu của chính mình.
Đó là tiếng cười mà Mammon đã liên tưởng tới sự nguy hiểm, và hắn cảm thấy cái cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng hắn. Theo bản năng, hắn lùi lại. Hắn đã chọn cái buồng chính của tòa nhà thằn lằn này với mục đích lấy được lợi thế cao nhất về khả năng bay của mình - cả trong căn phòng lớn, và khả năng trốn thoát qua trần nhà kính đã bị vỡ một nửa nếu cần thiết.
Theo sau hắn với nụ cười như vậy, Chrome nhẹ xoay người - và đột ngột, một chàng trai trẻ đang đứng ở vị trí của cô. Mammon thoáng nhìn thấy màu mắt đỏ thẫm trong mắt anh, nơi là đôi mắt đã bị che của cô gái.
Mùi hương ngọt ngào tinh tế thoảng thoảng quanh anh - cùng với những dây leo nhỏ nhưng mạnh mẽ. Những chiếc lá xanh rộng và hoa sen nhạt bay lượn xung quanh anh, gần như trêu chọc trong vẻ đẹp và sự trầm lặng của nó. Sâu trong áo hắn, Fantasma run rẩy, vẫn còn bị nhốt trong chiếc lồng ếch.
Hắn không thể giải phóng mà không cần mở Pacifer, Mammon nhận ra. Đây không chỉ là ảo ảnh - chúng là thật, chỉ thật như sức mạnh tâm linh của anh. Nhưng với việc Reborn ở gần đó, Mammon không muốn để lộ danh tính thực sự của mình. Hắn không muốn hoặc cần Giglio Nero và người đàn ông đó theo dõi nhất cử nhất động của hắn lần nữa.
Nhìn lên đối thủ đã bị nhốt của mình, Mukuro nhếch mép cười. "Tự mình cướp đi Vongola... ta có thể nói gì nhỉ? Nó khiến trái tim ta mất đi một nhịp," anh kết luận, "và ta nghĩ, ah, ta muốn thấy điều đó. Ta muốn thấy nếu cậu ta có thể. Vì vậy ta sợ là ta không thể để các người can thiệp được, Varia."
"Tch," Mammon nghiến răng, những sợi dây leo trói chặt hơn quanh hắn và bắt đầu cắt vào da hắn. "Ta không được trả để đấu với cả hai các ngươi."
Thật là quá tệ. Hắn thích làm việc cho Varia. Nhưng cuối cùng, Mammon - Viper - vẫn đặt mình lên trên hết.
Cơ thể của hắn bắt đầu phồng lên một cách kỳ quặc, phồng lên quanh những chiếc dây leo. "Ôi trời," Mukuro thì thầm, lông mày anh nhướn lên mặc dù anh chưa từng thôi mỉm cười, ngay cả khi tiếng nổ lớn vang vọng khắp căn buồng này.
Hình dạng thổi phồng lên của Mammon đã nổ tung, như một quả bóng bay quá căng, để lại những sợi dây leo của Mukuro tự do rơi xuống đất. Lơ lửng giữa những chiếc lá và những bông hoa sen nhạt là những tờ giấy, hình thức ban đầu của chúng và mục đích thì không còn thấy rõ nữa.
Và cuối cùng, một vật khác rơi xuống đất với tiếng vang nhẹ. Nó lấp lánh yếu ớt dưới bụi bẩn - chiếc nhẫn Vongola Sương mù.
"Ta sẽ để lại phần còn lại cho em, Chrome," Mukuro nói. "Và cho tên trộm yêu dấu của chúng ta."
Tiếng cười của anh dần phai nhạt đi, cùng với hình dạng của anh và ảo ảnh ràng buộc trên những giám khảo của Cervello. Thứ đầu tiên họ thấy khi lấy lại cảm giác là Chrome, đứng một mình trong buồng, chiếc nhẫn trong tay cô.
Liếc nhìn nhau, giám khảo của Cervello gật đầu với nhau.
"Người chiến thắng của trận chiến Sương mù," họ thông báo, "là người thách đấu!"
~.~.~
Khi cuối cùng cậu cũng lên tới đồi, Tsuna nhìn lại toàn cảnh của Kokuyo Land, trải dài trên ngọn đồi phía sau và phía trước cậu. Ánh sáng lại bắt đầu lóe lên, và cả công viên lại tối lần nữa.
Run rẩy, cậu tự hỏi bạn bè cậu và cả những đồng minh không được tính trước đang nhìn lên cậu.
Với cái thở dài ngắn phả ra khói trong không khí lạnh ban đêm, Tsuna quay sang nhìn lên sân khấu ở trên đỉnh đồi. Cửa chính rộng mở, như một lời mời im lặng và đáng ngại. Giờ là lúc cho trận chiến của riêng cậu bắt đầu.
~.~.~
Tsuna ngạt thở một chút trước cái cách mà cậu nhắc tới Varia, và cậu có thể thấy Chrome cũng giật mình một chút. "Có... có hai tên nữa, theo như tôi biết," cậu trả lời, có chút nao núng.
Theo như thông tin mà Gokudera đã có thể thu thập được, Varia có hai thuộc hạ dưới quyền Xanxus - Levi, Belphegor, Mammon và Squalo. Tuy nhiên, theo như chú chim của Chrome đã báo cáo lại, có ít nhất một đối thủ nữa, đối thủ đối đầu với Hibari.
"Oh, thật tuyệt," Yamamoto nói, cười. Tsuna gần như nghĩ rằng cậu sẽ ồn ào bất cứ lúc nào. Liếc mắt nhìn Chrome, cậu có thể thấy rằng ngay cả cô cũng không đặc biệt lo lắng. Nếu có, cô trông chắc chắn và kiên định một cách bất thường, biểu hiện mà cậu mới chỉ thấy ở cô hai lần.
Thấy được cái liếc mắt của cậu, Chrome nói, "Phía trước, tất cả những con đường xung quanh khu triển lãm động vật đã bị chặn. Chúng ta sẽ đi qua tòa nhà."
Họ nhìn nhau. Điều này nghe rất giống bẫy.
Nụ cười của Yamamoto lớn hơn và nắm tay quanh vỏ kiếm của cậu chặt hơn. Chrome gật đầu với chính mình, thò tay vào trong áo choàng mình để thò tay vào túi thứ đang giữ cây đinh ba của cô.
"Vậy cậu nghĩa tiếp theo sẽ là đối thủ của cậu hay của tớ?" Yamamoto vui vẻ hỏi cô.
Chrome hắng giọng suy nghĩ. "Tôi nghĩ... đó sẽ là của tôi," cô nói, khi họ tiếp cận tới căn nhà của loài bò sát. "Kẻ tiếp theo là một thuật sĩ."
~.~.~
Chương 14: Battle, part 3 ~ What You Gave Away
~.~.~
Không như hầu hết những khu khác của công viên, căn nhà của loài bò sát này lại chủ yếu là bóng tối, mặc dù điện đã được tái sử dụng. Hầu hết bóng đèn đều đã bị vỡ, chỉ còn vài bóng hiếm hoi vẫn đang nhấp nháy trên những con đường vòng và những cái lồng kính rỗng.
Chrome dẫn đầu, bất chấp sự cảnh báo của cô mà Tsuna đã nhận ra vào khoảnh khắc họ dừng lại trong lớp ảo ảnh khắp tòa nhà. Nếu nhìn kĩ, cậu chỉ có thể nhìn thấy thực tế dường như đang bị làm sai lệch xung quanh cô, hành lang thẳng đứng và uốn éo khi con đường chính xác lộ ra.
Khi họ trên đường tới một buồng hình tròn với mái vòm bằng kính, Chrome dừng lại.
"Kaitou-san," cô nói, "ở phía trước, con đường trống trải duy nhất dẫn qua căn nhà tiếp theo. Đó là hồ cá, tôi nghĩ vậy. Sau đó, ngài sẽ lên được tới đỉnh. Tôi biết ngài sẽ thắng."
"Cậu đang nói gì vậy, Chrome?" Tsuna hỏi, lông mày cậu nheo lại khó chịu.
"Vậy là cô đã nhận ra ta," giọng nói dường như tới từ mọi nơi cùng một lúc. "Phải, sau cùng ta cũng hi vọng cô sẽ đáng giá với tri phí của ta."
Tsuna và Yamamoto trở nên căng thẳng, theo bản năng di chuyển sang hai bên Chrome, nhưng cô lắc đầu. "Tôi sẽ che chắn cho ngài," Chrome nói, sự quyết tâm hiện lên khuôn mặt cô. "Hãy chạy đi."
"Đừng lo," Mammon nói, kẻ mặc áo choàng và mũ trùm đầu bước ra khỏi bóng tối. Tuy nhiên, đó có lẽ là một thuật sĩ khác. "Ta chỉ được trả công để đối đầu với một mình cô thôi."
Chrome gật đầu, tiến về phía trước và thò tay vào trong áo choàng để lấy cây đinh ba. Từng mảnh của nó ghép lại liền mạch, và cô dễ dàng xoay vũ khí của mình.
"Tớ đoán đây là đỉnh của cậu rồi? Gặp lại cậu sau," Yamamoto nói, lùi lại và cười khích lệ. Bàn tay cậu nắm lấy cánh tay Tsuna, và cậu kéo bạn mình theo, quanh vị trí của Mammon.
Tsuna liếc nhìn giữa hai người thuật sĩ lo lắng, nhưng cuối cùng, đã quá muộn để đôi chân bắt đầu lạnh cóng rồi. "Chrome, hãy cẩn thận, được chứ?" cuối cùng cậu lên tiếng. "Nếu cậu bị thương, anh ta chắc chắn sẽ mắng tôi."
"Chúc may mắn, Kaitou-san," cô nói, giọng nói nhẹ nhàng của cô vang lên phía sau họ khi họ biến mất vào đoạn tiếp theo. "Tôi tin tưởng ngài. Sau cùng, chẳng có thứ gì ngài không thể cướp được, phải không?"
~.~.~
Tsuna và Yamamoto tiếp tục di chuyển với tốc độ nhanh, nhưng sự im lặng giữa họ gần như là áp lực khi cuối cùng họ cũng bước ra khỏi căn nhà của loài bò sát đó. Như Chrome đã nói, hầu hết những sân ngoài tòa nhà đã bị chặn bởi tàn tích của vụ lở đất. "Vậy đây sẽ là chiến trường của tớ,huh?" cậu nhẹ nhàng nói, vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt mình. "Tên cuối cùng sẽ thể nào đây?"
Bị kéo ra khỏi dòng suy nghĩ lo lắng của mình, Tsuna mất một lúc để phản ứng lại. "Hiện chỉ còn kẻ nắm quyền thứ hai thôi," cậu nói, cố nhớ lại những gì mà Gokudera đã nói với cậu. "Superbi Squalo. Hắn ta là bậc thầy kiếm sĩ."
Yamamoto khúc khích cười. "Vậy là mình sẽ đối đầu với kẻ nắm quyền thứ hai sao? Tớ nghĩ Gokudera sẽ rất ghen tị."
Tsuna tặng cho cậu ánh mắt gần như bị kích thích, không thể hiểu được sao cậu có thể rất vô tư trong tình hình hiện nay của họ. Lo lắng cho từng người đã tới hỗ trợ cho cậu đã được hình thành trong Tsuna kể từ khi cậu bước vào Kokuyo Land, dần dần làm xói mòn quyết tâm của cậu.
"Và cũng là một kiếm sĩ nữa, thật hào hứng," Yamamoto tiếp tục, dường như chẳng để tâm gì.
Cậu liếc mắt lại khi Tsuna đột ngột dừng lại, biểu hiện của cậu chuyển sang mối quan tâm gần như đau đớn. "Yamamoto," Tsuna nói, "đây không phải trò chơi đâu. Đây không còn là một trò đùa nữa. Kẻ đó... hắn thực sự mạnh. Chiến đấu là cuộc sống của hắn. Cậu..."
Cậu không có cơ hội chống lại hắn ta đâu, Tsuna không muốn nói, mặc dù đó hoàn toàn là sự thật.
"Cậu không cần phải làm điều này đâu," Thay vào đó Tsuna nói.
"Tớ muốn," Yamamoto đơn giản nói, bắt lấy và giữ lấy ánh mắt của Tsuna. "Tất cả chúng ta đều cảm thấy như nhau. Sự thật là tớ không phải làm điều này. Nhưng cậu thì khác. Vậy sao cậu lại tới bước đường này? Sao cậu phải đối mặt với tên boss của kẻ này?"
'Phải đó,' Tsuna nghĩ. 'Lý do mình đang chiến đấu là...'
Giờ cậu không thể nhớ được. Vì cậu không thể quay đi. Cậu sẽ không thể nhìn vào chính mình trong gương thêm nữa nếu cậu chỉ để nó xảy ra.
"Tớ không biết về những người khác. Chúng ta đều có lý do của riêng mình. Nhưng tớ nghĩ câu trả lời cuối cùng của chúng ta là như nhau," Yamamoto tiếp tục. "Bọn tớ không phải làm điều này. Bọn tớ có thể bỏ chạy. Bọn tớ có thể để lại nó cho một ai khác. Nhưng bọn tớ sẽ không làm vậy, vì bọn tớ đã chuẩn bị tinh thần. Điều này là minh chứng cho quyết tâm của bọn tớ."
Vươn ra, Yamamoto đặt tay lên vai Tsuna và nhẹ nhàng nắm lấy.
"Cho dù có chuyện gì xảy ra, đây là điều mà bọn tớ đã quyết định, và trách nhiệm cho điều đó đi cùng bọn tớ. Bọn tớ tin tưởng vào cậu, vì vậy hãy tin vào bọn tớ, được chứ?" Cậu cười. "Đây có thể là một trấn đấu sát nút hay hoàn thành được một cú homerun thôi! Vì vậy hãy chiến đấu!"
Dười bàn tay của Yamamoto, sự căng thẳng thấm qua cơ thể Tsuna, và cậu cười lại, gật đầu.Cùng với nhau, họ bước qua cánh cửa đã bị hỏng của khu công viên thủy sinh.
Không như Mammon, Squalo thậm chí chẳng thèm trốn. Hắn đứng giữa sảnh, đôi tay khoanh lại chờ đợi.
Đôi mắt hắn nheo lại khi hắn nhìn hai kẻ xâm nhập vào chiến trường của mình, lướt qua thanh kiếm của Yamamoto. Hắn quay ngoắt đầu sang Tsuna với một nụ cười mỉa mai nhẹ, ra hiệu cho cậu tiếp tục đi.
Với cái liếc mắt cuối cùng sang Yamamoto, Tsuna nhanh chóng đi qua. Khi tiếng chân của cậu xa dần và rơi vào im lặng, 2 giám khảo Cervello tiến về phía trước. Một trong số họ quay đi một lúc, thì thầm gì đó vào thiết bị liên lạc của mình. Sau đó, cả hai người họ di chuyển tới giữa hai người kiếm sĩ.
"Hai người sẵn sàng chưa?" người bên trái hỏi. Cô không nhận được câu trả lời nào, nhưng nó không quan trọng, cả hai người thách đấu chỉ tập trung vào nhau.
"Vậy, trận chiến nhẫn Mưa sẽ bắt đầu," người ở bên phải nói.
Họ nhanh chóng nhảy về phía sau, thận trọng vì những kinh nghiệm trước đó với những người bảo vệ tiềm năng khác. Tuy nhiên, cả hai kiếm sĩ đều không di chuyển, chỉ nhìn nhau một cách bình tĩnh.
"Ngươi thậm chí có biết sử dụng nó không đấy?" Squalo nói trước, gật đầu với thanh kiếm được bọc lại trên vai Yamamoto. "Ngươi trông như một tên hoàn toàn nghiệp dư vậy."
"Oh? Thật sao?" Yamamoto khẽ hỏi, tuốt thanh kiếm ra khỏi vỏ bọc có hoa văn. Ngón tay cậu nắm chặt chuôi kiếm, và cậu giơ nó lên suy nghĩ.
Khi cậu lần đầu thử kiếm kĩ của người cha mình, Yamamoto đã nghĩ chuôi kiếm có cảm giác không được tự nhiên, so với một cây gậy bóng chày. Sau đó, dần dần, cây gậy bắt đầu cảm thấy ít dễ chịu dần đi trong bàn tay cậu.
Yamamoto không thể tả được thanh kiếm ở trong tay cậu như thế nào khi so với những ký ức mơ hồ trước đó khi cậu yêu bóng chày bằng cả trái tim mình. Cậu đã giành 10 ngày cuối cùng để nắm chặt thanh kiếm gần như liên tục, luyện tập theo cái cách mà cậu chưa từng có trước đó.
Cậu đau đớn nhận ra rằng Squalo đã đúng; cậu vẫn chỉ là một kẻ nghiệp dư. Cậu vẫn không nhớ được thể thứ 6. Đôi khi cậu vẫn dùng kiếm một cách lóng ngóng.
Cậu vẫn còn rất nhiều thứ phải học. Suy nghĩ đó khiến Yamamoto mỉm cười. Cậu muốn học hỏi. Cậu mong đợi nó.
Cậu đã gần như quên mất niềm đam mê kiểu đó cảm thấy thế nào rồi.
Trong một thời gian, bóng chày là cuộc sống của cậu, và mọi trận đấu cảm giác như chính sự tồn tại của cậu được đặt lên dây vậy. Yamamoto không chắc lắm về những điều đe dọa trong cuộc chiến này - mục tiêu của Tsuna, cho dù nó có thể là gì - là giá trị nhiều hay ít hơn điều đó.
Đương nhiên là cậu có ý định sống rồi, nếu không Tsuna sẽ rất buồn. Nhưng cậu cũng muốn chiến thắng nữa.
Cậu cũng đã không cảm nhận được nó trong thời gian dài.
Nụ cười của Yamamoto lớn hơn, và cậu quay thanh katana trong tay cậu, nhẹ nhàng vung thanh kiếm ra. Squalo khịt mũi trước cảnh tượng đó, nhưng thanh kiếm của hắn cũng được tuốt ra từ vỏ kiếm đã được giấu đi của nó.
Họ di chuyển cùng lúc. Squalo lao lên, dự định sẽ nhanh chóng kết thúc những gì hắn nhìn thấy như một trò hề trong trận chiến, trong khi đó Yamamoto lại lùi lại, thả bao kiếm trong tay mình và đá nó về phía Squalo. Kẻ thù của cậu dễ dàng đánh lệch bao kiếm, cắt nó thành hai trong quá trình đó, nhưng khoảnh khắc phân tâm đó là tất cả những gì Yamamoto cần.
Bước khởi đầu bị phá hỏng, Squalo từ từ tiến lên, phù hợp với đà từ từ lùi sâu hơn vào trong công viên thủy sinh của Yamamoto. "Ta nhận ra di chuyển đó," hắn lên tiếng, gần như bất chợt. "Thức thứ 3, Yarazu no Ame. Vậy ngươi học Shigure Soen Ryu, phải chứ?"
"Phải đấy," Yamamoto vui vẻ trả lời. "Anh đã nghe về nó sao! Thật tuyệt! Cha tôi nói kiếm kỹ của ông là hoàn hảo và bất khả chiến bại."
Squalo khịt mũi. "Không hề," hắn nói. "Ta đã đánh bại nó. Gã mà ta đã từng chiến đấu cũng nói điều tương tự, nhưng cuối cùng hắn vẫn thua, và ngươi cũng sẽ vậy."
"Có thể," Yamamoto đồng ý, "mặc dù tôi ghét thua. Anh nói đúng. Tôi vẫn là một kẻ nghiệp dư. Tôi vẫn còn một chặng đường dài để đi trước khi tôi có thể thành thạo được Shigure Soen Ryu. Có thể gã mà anh đã từng chiến đấu cũng không phải là một bậc thầy, không như cha của tôi."
Lời bình cuối cùng ấy mang nặng tính xúc phạm, và Squalo gầm gừ. Hắn lao lên lần nữa, đâm liên tiên những loạt kiếm nhanh như chớp. Tuy nhiên, Yamamoto nhảy đi và tiếp tục lùi lại, chưa từng đánh mất nụ cười của mình. Không lâu sau đó, họ tới chỗ bể rỗng đầu tiên.
Yamamoto tựa lưng vào bể, gần như ra khỏi phòng để chạy, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng, cậu quay sang một bên, để lại Squalo chém thanh kiếm của mình vào tấm kính.
Các vết nứt lan rộng ra bởi sự sắc bén đáng ngạc nhiên. Sau đó, cả bức tường kính đột ngột vỡ toang.
"Ah," Yamamoto để ý, may mắn đã ra khỏi phạm vi các mảnh vỡ rơi xuống, "đó là..."
"Thức thứ nhất, Shajiku no Ame," Squalo nghiến răng, khuôn mặt hắn cau lại khi hắn cố lấy lại bình tĩnh và chuyển khuôn mặt cau có của mình thành một nụ cười lớn. Hắn vung kiếm ra, dễ dàng gạt sang một bên những mảnh kính vỡ đang rơi xuống hắn. Chúng rơi xuống thành vòng tròn xung quanh hắn, cùng với nước đục trào ra từ bể đã bị vỡ. "Ta biết Shigure Soen Ryu trước đó của ngươi và toàn bộ 8 thức của nó. Gã đó là một bậc thầy, và ta hoàn toàn hiểu và thấy được qua kiếm kỹ của hắn. Chẳng có cơ hội nào cho một tên nghiệp dư như ngươi có thể đánh bại ta với kiếm kỹ mà ta đã vượt qua đâu!"
Cười ngượng ngùng, Yamamoto nhún vai.
Cậu không thể nói chắc chắn rằng Squalo đã sai. Sau cùng, Yamamoto vẫn không thể tự mình nhớ được 8 thức của Shigure Soen Ryu. Cậu chẳng thể đổ lỗi cho ai ngoài chính mình, và cậu biết mình không nên hỏi cha mình trình diễn chúng lần nữa.
Khi cậu hỏi cha mình cho cậu xem các thức, trước sự thích thú hơn bất cứ điều gì. Shigure Soen Ryu chỉ được trình diễn duy nhất một lần cho người thừa kế tiềm năng. Nếu họ không có đủ cống hiến để nhớ hết được tất cả các thức, thì họ không xứng đáng được kế thừa kiếm kĩ này.
Yamamoto tự hỏi Squalo đã thấy từng thức mấy lần. Có lẽ không nhiều hơn 1 hay 2 lần đâu, trong một trấn chiến duy nhất. Hơn thế nữa, hắn đã có thể sống sót và đồng thời ghi nhớ từng thức khi chúng đang được sử dụng để chống lại hắn.
Đó là cấp độ của đối thủ của Yamamoto - một kiếm sĩ thực sự xứng đáng.
So sánh với điều đó, Yamamoto thực sự hoàn toàn...
Đột nhiên, Yamamoto cười. 'Mình lại vậy rồi,' cậu nghĩ. 'Không phải mình đã quyết định mình sẽ làm gì mình có thể, bất kể nhiều hay ít sao?' Giá trị và tiềm năng của một con người không dễ để xác định đâu. Chẳng có chuyện lại có một con người vô dụng cả. Đó là điều mà cậu đã quyết định sẽ tin tưởng.
Cậu sẽ làm điều cậu có thể, cho dù nó không phải là Shigure Soen Ryu hoàn hảo và mạnh mẽ nhất.
Đôi mắt Squalo nheo lại khi hắn quan sát Yamamoto thay đổi tư thế. Đó không phải là cái gì đó quen thuộc với Squalo, nhưng nó cũng đầy các lỗ hổng và đem lại lợi thế rõ ràng. "Chạy xong chưa?" hắn chế giễu hỏi, nâng thanh kiếm của mình lên. "Ngươi đã rất can đảm, nên ta sẽ tặng ngươi thứ đó. Và như một phần quà, ta sẽ cho ngươi thấy kỹ năng đặc biệt của ta - Scontro di Squalo!"
Hắn không chờ Yamamoto trả lời, lao lên lần nữa. Nhưng lần này thì khác. Sức mạnh phía sau những đường kiếm gần như hiện rõ, và những mảnh kính vỡ và những vũng nước nông ở chân Squalo thổi bay sang một bên khi hắn tiến tới.
Đôi mắt Yamamoto nheo lại khi cậu quan sát kiếm của Squalo tới gần, thời gian như chậm lại khi cậu đứng sẵn sàng để đánh. Cho dù đó là bóng hay kiếm đang lao về phía cậu, nó cũng như nhau thôi. Cậu có thể thấy được chính xác lúc nào cậu cần di chuyển.
Xoay vòng, Yamamoto vung cây gậy - thanh kiếm - với lực toàn thân mình. Điều diễn ra sau đó không phải vết nứt của quả bóng bị đánh ra khỏi công viên, mà hơn thế là tiếng 'keng' inh tai và tiếng rít khi hai thanh kiếm ghì vào nhau. Những tia lửa lóe lên, và những bể kính xung quanh họ đột ngột nứt ra.
Nếu thanh kiếm của Squalo không phải một phần bộ phận giả của mình, hắn chắc chắn sẽ bị tuột tay. Cánh tay giả của hắn cảm thấy như thể chuẩn bị bị xé toạc ra, và Squalo buộc vải nhảy đi dưới sức ép của đòn đỡ của Yamamoto.
Yamamoto quay đi, như thể cậu chuẩn bị lao vào đối thủ của mình, nhưng Squalo quá kinh nghiệm với điều đó. Hắn đứng lên gần như cùng lúc hắn mất đà, và thanh kiếm của hắn lóe lên khi hắn nâng kiếm lên lần nữa. Không có một lỗ hổng nào để khai thác cả, mặc dù Squalo không hề cho thấy sự hài lòng về điều đó.
Với một bậc thầy kiếm thuật như hắn thì bị mất cảnh giác bởi di chuyển của một tên nghiệp dư chỉ đơn giản là phẫn nộ, đặc biệt đó lại là sự di chuyển ngu ngốc, vụng về và đơn giản. Nếu có, Yamamoto người có khiếu với kiếm thuật, với bản năng có thể bù cho sự thiếu thốn về kĩ năng và kinh nghiệm.
"VOI!" Squalo gầm lên. "Đừng nghĩ ngươi đã thắng! Bước di chuyển đó sẽ không thành công lần nữa đâu!"
Yamamoto mỉm cười và nhún vai. "Vậy tôi đoán mình phải thử thứ gì khác rồi," cậu nói, ngay cả khi cậu lùi lại, cố để tạo thêm khoảng cách giữa cậu và Squalo.
Squalo đuổi theo, thanh kiếm của hắn vung ra một loạt các cú đánh - Zanna di Squalo. Đòn tấn công mở rộng vượt ngoài tầm với thanh kiếm của hắn. không khí bị đẩy lên phía trước đòn đánh của hắn, như một hàm răng cá mập vậy. Yamamoto nhăn mặt, mặc dù đã tự mình né thanh kiếm, nhưng cậu cảm thấy có gì đó xượt qua tay và da cậu, khiến da cậu bị tróc ra.
Nhận ra cậu sẽ không thể rút lui đủ nhanh hay chặn mọi đòn đánh, Yamamoto cố nhớ lại thức phòng ngự của Shigure Soen Ryu. Thức thứ 6 vẫn trốn tránh khỏi cậu, thức thứ 4 vẫn chưa thành thục, nhưng thức thứ 2 và thứ 8 thì có thể chưa đủ. Sau cùng, Squalo đã từng thấy và đánh bại chúng. Hắn hẳn phải tìm ra cách để phản lại chúng rồi.
'Vậy thì mình sẽ phải tìm ra gì đó khác," Yamamoto lặp lại những từ đó với chính mình.
Cậu chuyển tư thế, không lùi lại nữa. Lờ đi những vết thương mới trên chân cậu, Yamamoto nâng thanh kiếm lên và chém theo đường chéo, theo cái cách mà cậu đã thấy Squalo vừa làm không lâu trước đó.
Cậu không đủ sức mạnh để khiến những bể kính xung quanh rung chuyển, như Scontro của Squalo, nhưng đòn tấn công của Yamamoto đủ để chém qua đòn đánh Zanna của chính Squalo. Thanh kiếm của họ lại đụng nhau một lần nữa, trước khi áp lực của những kỹ năng của họ đẩy họ lại.
Yamamoto nhăn mặt khi vết thương chân và tay nhức nhối. Về điểm này, nó sẽ không lâu nữa trước khi cậu không thể tiếp tục vì mất máu nếu không có gì khác.
Đối diện với cậu, Squalo chỉ im lặng một cách kì lạ khi hắn đứng dậy và thẳng người lên. Hắn không hét lên nữa, và cả sự cau có và nụ cười khẩy của hắn đã biến mất. Đột ngột, hắn nghiến răng và trừng mắt nhìn Yamamoto.
"Voi! Đó là gì, huh!?" hắn hét lên, chĩa thanh kiếm về phía Yamamoto một cách dữ dội. "Ngươi đang làm ta bực đấy!"
Yamamoto chớp mắt ngạc nhiên, sau đó cười ngượng. "Xin lỗi," cậu nói, gãi phía sau đầu cậu. "Tôi thực sự không cố ý khiến anh tức giận đâu. ...Phải, tôi đoán cũng đại loại vậy. Tôi thực sự mới là người bất lợi ở đây, anh biết không?"
Và đối thủ hiện đang tức giận kia mới là người mắc nhiều sai lầm. Vì vậy, theo nhiều cách, Yamamoto đã thành công trong việc kích động Squalo, theo cái cách mà cậu luôn làm để khiến đội khác đều tức điên lên.
Câu trả lời ấy dường như khiến Squalo tức điên hơn nữa, và hắn quay gót như thể không thể đối mặt với đối thủ của mình một chút nào nữa. Thực hiện vài cử chỉ cào cào vào trong không khí, hắn rít lên trong cơn thịnh nộ.
"Ngươi... Tên nghiệp dư!" Squalo hét lên lần nữa khi hắn cố giành lại sự kiểm soát bản thân mình, trừng mắt nhìn qua vai mình. "Ngươi đã luyện tập chút nào trước khi tới đối đầu với ta phải không?"
"Yeah, tất cả là 10 ngày," Yamamoto nói. "Tôi gần như hi vọng rằng Tsuna đã yêu cầu một tháng, anh biết chứ? Nhưng..." Cậu nhún vai. Bạn phải làm việc với những gì bạn có.
"10 ngày," Squalo thì thầm với chính mình. "10 ngày, và hắn đã sao chép Scontro của mình. Hắn đẩy lui mình hai lần! Lần cuối có kẻ có thể làm điều đó một lần là khi nào?"
Chắc chắn, Reborn đã hoàn toàn biến hắn thành một kẻ ngốc, ở Ý, nhưng Reborn là Reborn, và chẳng phải là kiếm sĩ trong bất cứ trường hợp nào cả. Đây... đây là người nắm giữ thanh kiếm như một phần của cơ thể mình, người có bản năng tuyệt vời, người có thể phân tích kỹ năng đủ tốt để thực hiện lại nó sau khi nhìn thấy nó chỉ một lần. Squalo cũng có những thứ đó, và đó là điều đã dẫn hắn tới việc đánh bại Hoàng đế Kiếm thuật ở tuổi 14.
Kể từ sau người đàn ông đó, chẳng có một kẻ thù đơn độc nào khiến hắn phải say sưa với những kỹ năng của mình như một kiếm sĩ. Hắn cũng không thực sự cảm thấy tự hào về lưỡi kiếm của mình vào thời điểm đó, nhưng có một ngọn lửa đang bùng cháy trong tĩnh mạnh hắn điều mà Squalo không cảm thấy được trong một thời gian dài.
Ta muốn thấy hắn ta có thể làm được gì, nó dường như muốn nói.
Và sau 10 ngày! Không thèm suy nghĩ, Squalo cũng ước gì Phantom Thief đã yêu cầu một tháng.
Điều khôn ngoan nhất phải làm sẽ là cắt bỏ mối đe dọa tiềm năng ngay tại đây. Nhưng...
'Ta muốn thấy hắn có thể làm gì,' Squalo nghĩ. Thừa nhận với chính mình, hắn biết đã quá muộn để thậm chí là cố chiến đấu. Nó sẽ giống như một trận chiến với thanh kiếm cùn, dễ gãy vậy. Hắn có thể đánh bại tất cả kẻ thù, Squalo tin tưởng, nhưng hắn thậm chí không thể thắng được nếu hắn đang đấu với chính mình cùng một lúc.
Yamamoto vẫn chỉ quan sát hắn, tò mò và bình tĩnh, không có chút dấu hiệu của lo lắng hay sợ hãi nào. Máu đã thấm qua áo sơ mi và quần của cậu từ những vết thương mà Squalo đã gây ra cho cậu, nhưng thậm chí cái bằng chứng hữu hình đó của trò chơi mà họ đang tham gia dường như cũng chắng khiến cậu lo lắng. Nếu có, Yamamoto cảm thấy cân bằng hơn và tập trung hơn cậu đã có trong nhiều năm, cứ như cậu biết chính xác mình cần ở đâu, mà không có chút nghi ngờ hay do dự.
Một sát thủ bẩm sinh, Reborn sẽ nói.
"Quên nó đi," Squalo gầm lên, quay đi lần nữa.
"Oh? Anh bỏ cuộc sao?" Yamamoto lịch sự hỏi, cười.
"Đương nhiên là không rồi! Ta chỉ đang mệt mỏi vì tốn thời gian với những cú chém nghiệp dư của ngươi thôi!" Squalo hét lên. Cố lấy lại bình tĩnh, hắn ra hiệu một cách thô bạo. "Trở lại khi ngươi thực sự biết mình đang làm gì, và ta sẽ đấu với ngươi như một kiếm sĩ với một kiếm sĩ.
Yamamoto nhìn chằm chằm ngạc nhiên, trước khi lại nở một nụ cười lớn. "Okay! Hiểu rồi!"
Quan sát cuộc chiến ít nhất là tạm thời dừng lại, hai đại diện của Cervello thận trọng tiếp cận. "Các cậu đã thỏa thuận được kết quả của trận đấu phải không?" một trong số họ thận trọng hỏi.
"Chắc chắn rồi!" Yamamoto rạng rỡ nói. "Chúng tôi sẽ hoãn lại nó."
Squalo không phản đối.
Giám khảo Cervello nhìn nhau. Lựa chọn đó không được đưa ra trong quy tắc chính thức. Họ thở dài. Nó nghe như lại một trấn đấu 'chưa được phân định' nữa rồi. Sao những ứng viên này không thể chiến đấu tới chết như bình thường được chứ?
~.~.~
Lớp ảo ảnh của Mammon đã đóng lại phía sau Tsuna và Yamamoto ngay khoảnh khắc họ buốc ra khỏi căn phòng, thậm chí cả tiếng bước chân của họ cũng biến mất không một dấu vết.
Tuy nhiên, Chrome không chỉ một mình với đối thủ của cô. Với cái xua tay của anh - cô?, Mammon rơi vào một khu vực ảo ảnh khác, lộ ra hai giám khảo Cervello người được phái đi để quan sát trận đấu, chỉ để rơi vào ảo ảnh của Mammon.
Họ liếc nhìn xung quanh, mất phương hướng, trong một lúc, trước khi tính chuyên nghiệp và đã được đào tạo trỗi dậy. "Um, vâng," một trong số họ lắp bắp, "Tôi thấy hai ứng viên cho chiếc nhẫn Sương mù đã có mặt."
Giám khảo kia gật đầu nhẹ. "Sau đó, trận chiến sương mù hiện đã bắt đầu," cô nói. Họ lùi lại rất nhanh, mặc dù trận chiến ảo ảnh thường khá an toàn cho những người ngoài cuộc - ngược lại, trận chiến ảo ảnh lại khá buồn tẻ để theo dõi, nhất là qua thiết bị thu hình, trong đó không thể bị ảnh hưởng bởi bất cứ ảo ảnh nào mà không phải là thực.
Chrome nắm chặt cây đinh ba, nhưng Mammon chẳng thèm di chuyển tấn công, dù là bằng thể chất hay tinh thần.
"Ngươi, con nhỏ kia," thay vào đó hắn nói, "bỏ cuộc đi." Chrome cau mày, nhưng Mammon tiếp tục trước khi cô lên tiếng phản đối. "Hãy nghĩ đi. Ngươi đang chiến đấu vì cái gì chứ? Cho tên trộm ấy sao? Hắn chỉ như một ván cược nghèo nàn thôi. Hắn sẽ thua, ngươi biết đấy. Cho dù hắn có xoay xở đánh bại Xanxus bởi vài điều kỳ diệu, hắn cũng không bao giờ có thể dẫn dắt Vongola. Nhà sẽ quay lưng lại với hắn, cả thế giới mafia sẽ hủy hoại hắn."
Chrome lắc đầu. "Ngươi sai rồi," cô nói khẽ. "Kaitou-san sẽ không thua. Ngài ấy tin vào con đường mà ngài đã chọn, và tôi tin vào ngài ấy. Chẳng có gì ngài không thể làm. Ngài ấy đã chứng minh điều đó với tôi."
Con mắt duy nhất của cô nhìn sâu vào bóng tối trong chiếc mũ trùm đầu của Mammon, như thể bắt gặp ánh mắt của hắn. Thành viên Varia cau mày, tặc lưỡi.
"Chẳng có gì cả?" hắn lặp lại. "Thật vô lý."
Nhưng Chrome chỉ mỉm cười, chắc chắn. Cái vẻ mặt hiểu biết của cô khiến Mammon nghiến chặt răng.
Sau cùng, hắn chẳng thể biết được hắn nói với cô ngu ngốc thế nào. Đương nhiên Phantom Thief sẽ không thua. Cậu đã thắng cả Vindice, thứ mà cả giới Mafia phải sợ. So với Varia, nhà Vongola và thậm chí cả giới mafia chẳng là gì cả.
"Quá tệ," Mammon nói, tặc lưỡi, "Ta đang hi vọng tránh phải làm việc nhiều hơn cần thiết. Nhưng ta cho là ta phải dạy cô một bài học. Bài học cô sẽ không bao giờ quên..."
Hắn tấn công trước khi hắn nói xong, lời nói cuối cùng của hắn vang vọng khắp xung quanh họ. Những xúc tu lao ra từ mũ trùm đầu của hắn, trói chặt Chrome và nâng cô lên. Cô thở gấp đau đớn, nhưng ngay cả cái tiếng động nhỏ ấy cũng đã bị ngắt khi toàn bộ cơ thể cô bị bao phủ trong cái kén của những chiếc xúc tu đen.
Quay nhẹ sang những giám khảo Cervello, Mammon hỏi, "Ta phải giữ cô ta thế này bao lâu? Hay ta nên cắt một phát và giết chết cô ta?"
Cervello nhìn nhau. Tất cả thành viên đại diện đều đã quen với việc ở trong ảo ảnh, vì vậy họ có thể thấy rõ ràng Mammon đã làm gì. "Trận chiến sẽ được công bố một khi chiếc nhẫn đổi người sở hữu, hoặc bên thách đấu không thể hay không sẵn sàng chiến đấu tiếp," một trong số họ trả lời.
"Vậy được," Mammon nói. Hắn ra dấu, và kén xúc tu bắt đầu thay đổi, một vài trong số đó kéo lại. "Ngươi, con nhỏ kia, thừa nhận đi. Cô đã..."
Hắn dừng lại, thay vì là đầu của Chrome, chỉ có mũ trùm đầu của áo choàng cô lộ ra. Ở bên đối diện của đống xúc tu, giày của Chrome rơi tự do, theo đó là chân cô và phần còn lại của cơ thể cô. Buông lỏng, cô rơi xuống đất, dường như chẳng hề hấn gì. Đứng thẳng, cô gạt váy mình.
"Oh?" Mammon lẩm bẩm, cho phép ảo ảnh của mình tan đi. Áo choàng của Chrome vỗ cánh rơi xuống đất. "Ta hiểu rồi. Cô đã từng hành động cùng với một thuật sĩ khác, đúng chứ? Cô biết làm thế nào để điều hướng qua những ảo ảnh khác, vì vậy cô cũng có thể lọt qua ảo ảnh của ta."
Chrome gật đầu, chẳng thấy có chút nào phủ nhận nó cả. Hắn đã đúng. Cô thường xuyên hoạt động với Mukuro, hỗ trợ và tăng cường ảo ảnh của anh hay thông qua chúng mà không gây gián đoạn. Vì cô không mạnh như anh, Chrome đã tập luyện để thực hiện được hầu hết những kỹ năng nhỏ của cô. Mukuro thậm chí đã khen ngợi cái phản ứng tinh tế của cô.
"Tuy nhiên," Mammon tiếp tục, "cố để đánh bại kẻ thù là rất khác với việc hỗ trợ một đồng minh. Đừng quên, thế giới ảo ảnh mà cô đang muốn di chuyển... là hoàn toàn chống lại cô."
Hắn nhìn lên, và khuôn mặt hắn lại biến mất, để lại một khoảng trống tối om. Chrome há hộc miệng ngạc nhiên, nhưng không khí trong phổi cô đang lạnh dần. Hơi thở cô phà ra khói khi cô thở ra đều đều. Băng bắt đầu xuất hiện xung quanh họ, chạy trên mặt đất và các bức tường.
Đại diện Cervello theo bản năng lùi lại, nhưng băng nhanh chóng bao phủ quanh chân họ, giữ họ ở nguyên vị trí. Thay vào đó, Chrome nhảy về phía sau, không hề sợ hãi hạ xuống nền đất đóng băng và trượt đi. Xoay tròn để dừng lại, cô quay cây đinh ba của mình và đâm sầm chuôi của nó xuống tảng băng.
Mammon người đã di chuyển để tiếp tục tấn công, đã buộc phải lùi lại khi băng nứt ra. Hắn xua tay, dễ dàng xua tan đi ảo ảnh của mình, và băng phai nhạt đi thành hơi. Miệng Mammon nhướn lên - đây không phải một phần trong ý định của hắn.
Sương mù đột ngột rẻ ra khi Chrome nhảy ra, cây đinh bã chĩa vào đối thủ của mình. Tuy nhiên, nó chỉ dừng lại khi nó sượt qua áo choàng của hắn, và Chrome thấy mình bị giữ im một chỗ bởi vài lực vô hình. Từ từ, Mammon nâng một tay lên, khiến cơ thể của Chrome cũng bị nâng lên, chân cô lúc này gần như không còn chạm đất.
"Thật gần đấy," hắn thì thầm. "Ta phải thừa nhận, cô khá giỏi đấy. Cô gần như đã có thể chuyển ảo ảnh sang chống lại ta. Nhưng ta không chỉ là một thuật sĩ - ta cũng là một nhà ngoại cảm. Thật tệ. Nếu kẻ thù của cô là một kẻ khác, cô sẽ xứng đáng được trở thành người bảo vệ Sương mù của nhà Vongola."
Cắn môi mình, Chrome cố cựa quậy, nhưng cả cô thể cô cũng như ảo ảnh của cô cũng không phản ứng lại, bị nắm giữ quá chặt bởi sức mạnh áp đảo của Mammon.
Có lẽ... có lẽ đây là đủ rồi. Cô muốn chiến thắng, để chứng minh sức mạnh của Tsuna với mọi người, nhưng ít nhất cô đã được ghi nhận.
Sau đó, cô nghe thấy nó. Giọng nói chỉ tới có mình cô.
"Chrome."
"M...kuro...sama," Chrome mấp máy môi, thậm chí không thể lên tiếng được.
"Ta xin lỗi vì đã can thiệp vào trận chiến của em thế này, Chrome yêu dấu của ta," Mukuro thì thầm, như thể nói trong tai cô. Anh nghe rất hứng thú, nhưng không hề có dấu hiệu của việc chế giễu. Anh thực sự tin vào khả năng của cô để quan sát trận chiến cho tới khi kết thúc. "Nhưng em sẽ cho ta mượn cơ thể em một chút được chứ? Em thấy đấy, có vài việc ta cần phải làm..."
Anh có thể cảm thấy sự chấp thuận của cô. Đây là trận chiến của cô, nhưng nếu Mukuro cũng muốn chiến đấu vì Tsuna, Chrome mỉm cười nghĩ, cô sẽ vui vẻ cho anh tới lượt của mình.
Mammon nhận ra sự chuyển đổi của đối thủ mình một lúc trước khi sức mạnh của hắn đột ngột bị đẩy đi - đẩy sang một bên, dường như vậy. Chrome - mặc dù không còn cảm thấy giống cô, với bất cứ giác quan nào của Mammon - hạ xuống đất một cách nhẹ nhàng và xoay cây đinh ba. Sau đó, cô khúc khích cười, một nụ cười kì lạ nở trên đôi môi cô.
"Cô là gì vậy?" Mammon hỏi, giọng điệu của hắn rõ ràng và hoàn toàn nghiêm túc.
Tuy nhiên, cô gái không trả lời. Thay vào đó, cô nghiêng đầu suy nghĩ, đôi mắt cô dừng lại trên vài điểm của căn phòng - nơi mà Cervello đã đặt máy quay. Mỉm cười với chính mình, cuối cùng cô quay lại về phía Mammon và nói với hắn, "Trước đó ngươi đã nói điều gì đó thú vị. Ngươi nói rằng tên trộm ấy sẽ thất bại. Rằng cậu ta sẽ không bao giờ có thể dẫn dắt Vongola."
Nhà Vongola sẽ quay lưng với cậu, Mammon đã dự đoán. Máu và bóng tối của mafia sẽ hủy hoại cậu.
"Nó thì sao?" Mammon nói, giữ sự tập trung vào kẻ thù của mình. Hắn có thể nói đây không còn là cô gái mà hắn đã đấu. Trong một lúc, hắn xem xét tới việc nói với Cervello điều đó - đây là trận chiến 1 vs 1 - nhưng cái liếc mắt nhanh sang một bên cho thấy cả hai giám khảo ấy đứng hoàn toàn bất động, như thể thời gian đối với họ đã ngừng lại vậy. Họ đã hoàn toàn rơi vào ảo ảnh khiến họ mù và điếc trước những gì xảy ra ở thế giới thực.
"Oh, ta nghĩ ngươi đã đúng," không phải-Chrome dễ dàng nói. "Nhưng trước đó cậu ta đã chứng minh với ta là sai. Ta muốn thấy cậu ta có thể đi được bao xa. Và... Cậu ta đã nói vài điều rất thú vị..."
Ngả đầu về phía sau, cô cười, một âm thanh cao vút quá giống với Mammon - giống với tiếng cười của Belphegor, khi hắn chìm trong máu của chính mình.
Đó là tiếng cười mà Mammon đã liên tưởng tới sự nguy hiểm, và hắn cảm thấy cái cảm giác nguy hiểm chạy dọc sống lưng hắn. Theo bản năng, hắn lùi lại. Hắn đã chọn cái buồng chính của tòa nhà thằn lằn này với mục đích lấy được lợi thế cao nhất về khả năng bay của mình - cả trong căn phòng lớn, và khả năng trốn thoát qua trần nhà kính đã bị vỡ một nửa nếu cần thiết.
Theo sau hắn với nụ cười như vậy, Chrome nhẹ xoay người - và đột ngột, một chàng trai trẻ đang đứng ở vị trí của cô. Mammon thoáng nhìn thấy màu mắt đỏ thẫm trong mắt anh, nơi là đôi mắt đã bị che của cô gái.
Mùi hương ngọt ngào tinh tế thoảng thoảng quanh anh - cùng với những dây leo nhỏ nhưng mạnh mẽ. Những chiếc lá xanh rộng và hoa sen nhạt bay lượn xung quanh anh, gần như trêu chọc trong vẻ đẹp và sự trầm lặng của nó. Sâu trong áo hắn, Fantasma run rẩy, vẫn còn bị nhốt trong chiếc lồng ếch.
Hắn không thể giải phóng mà không cần mở Pacifer, Mammon nhận ra. Đây không chỉ là ảo ảnh - chúng là thật, chỉ thật như sức mạnh tâm linh của anh. Nhưng với việc Reborn ở gần đó, Mammon không muốn để lộ danh tính thực sự của mình. Hắn không muốn hoặc cần Giglio Nero và người đàn ông đó theo dõi nhất cử nhất động của hắn lần nữa.
Nhìn lên đối thủ đã bị nhốt của mình, Mukuro nhếch mép cười. "Tự mình cướp đi Vongola... ta có thể nói gì nhỉ? Nó khiến trái tim ta mất đi một nhịp," anh kết luận, "và ta nghĩ, ah, ta muốn thấy điều đó. Ta muốn thấy nếu cậu ta có thể. Vì vậy ta sợ là ta không thể để các người can thiệp được, Varia."
"Tch," Mammon nghiến răng, những sợi dây leo trói chặt hơn quanh hắn và bắt đầu cắt vào da hắn. "Ta không được trả để đấu với cả hai các ngươi."
Thật là quá tệ. Hắn thích làm việc cho Varia. Nhưng cuối cùng, Mammon - Viper - vẫn đặt mình lên trên hết.
Cơ thể của hắn bắt đầu phồng lên một cách kỳ quặc, phồng lên quanh những chiếc dây leo. "Ôi trời," Mukuro thì thầm, lông mày anh nhướn lên mặc dù anh chưa từng thôi mỉm cười, ngay cả khi tiếng nổ lớn vang vọng khắp căn buồng này.
Hình dạng thổi phồng lên của Mammon đã nổ tung, như một quả bóng bay quá căng, để lại những sợi dây leo của Mukuro tự do rơi xuống đất. Lơ lửng giữa những chiếc lá và những bông hoa sen nhạt là những tờ giấy, hình thức ban đầu của chúng và mục đích thì không còn thấy rõ nữa.
Và cuối cùng, một vật khác rơi xuống đất với tiếng vang nhẹ. Nó lấp lánh yếu ớt dưới bụi bẩn - chiếc nhẫn Vongola Sương mù.
"Ta sẽ để lại phần còn lại cho em, Chrome," Mukuro nói. "Và cho tên trộm yêu dấu của chúng ta."
Tiếng cười của anh dần phai nhạt đi, cùng với hình dạng của anh và ảo ảnh ràng buộc trên những giám khảo của Cervello. Thứ đầu tiên họ thấy khi lấy lại cảm giác là Chrome, đứng một mình trong buồng, chiếc nhẫn trong tay cô.
Liếc nhìn nhau, giám khảo của Cervello gật đầu với nhau.
"Người chiến thắng của trận chiến Sương mù," họ thông báo, "là người thách đấu!"
~.~.~
Khi cuối cùng cậu cũng lên tới đồi, Tsuna nhìn lại toàn cảnh của Kokuyo Land, trải dài trên ngọn đồi phía sau và phía trước cậu. Ánh sáng lại bắt đầu lóe lên, và cả công viên lại tối lần nữa.
Run rẩy, cậu tự hỏi bạn bè cậu và cả những đồng minh không được tính trước đang nhìn lên cậu.
Với cái thở dài ngắn phả ra khói trong không khí lạnh ban đêm, Tsuna quay sang nhìn lên sân khấu ở trên đỉnh đồi. Cửa chính rộng mở, như một lời mời im lặng và đáng ngại. Giờ là lúc cho trận chiến của riêng cậu bắt đầu.
~.~.~
